Chương 31: Cặp đôi hoàn hảo
Hoa Du Nguyệt
24/04/2023
Sau khi Thất Nguyệt Y rời đi...Sự giận dữ trong anh cũng chuyển thành một nụ cười...
" Đúng là muốn thu phục thì đường vẫn còn dài..."
Đưa tay cầm lấy miếng táo lúc nãy cô gọt sẵn không ăn mà cứ ngắm hoài...Mà coi như bước đầu thành công đến bên cạnh cô đi.
Xong anh lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nãy của cô ở đây, khuôn mặt cũng vì thế bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Hắc Thiên Hàn lại bắt đầu tìm chiếc điện thoại của mình. Tìm thấy ở căn kéo tủ cạnh giường có lẽ sau khi cứu anh thì người ta bỏ vào...nhưng sao lại không để ở ngoài cho tiện.
Mà thôi anh giờ đây cũng không rảnh để ý mấy thứ nhỏ nhặt này. Vào danh bạ của mình chọn một dãy số nào đó bấm gọi chưa đến ba giây đã có người đáp.
Giọng đầy kinh cẩn vang lên:
- Vâng Boos...Tôi đây ạ!
Đầu dây bên kia không ai khác ngoài một trong những thủ hạ của anh _ Lê Thành_
Hồi lại với chất giọng uy nghiêm, vẻ mặt hiền dịu như không còn tồn tại trên anh mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh vẻ ngoài mang lại một sự uy quyền dù anh đang trong bệnh viện nhưng cũng có thể làm cô ý tá lúc đã vào trước đó có chút run rẩy thông qua giọng nói...
- Mấy ngày tôi vắng mắt bên đó vẫn ổn chứ?.... (︶︹︺)...
- Vâng có chút ngoài ý muốn nhưng đã giải quyết rồi ạ!...( ̄_ ̄)...
- Vậy thì tốt!... Giờ tôi đang ở bệnh viện anh qua đón đi!
Vừa nghe thấy hai chữ " bệnh viện " Lê Thành liền trầm mặt xuống, giọng nói lại âm trầm:
- Có phải chúng...
- ...( ̄︿ ̄)...Không! Cậu cứ đến đi bệnh viện...
Nhanh miệng anh ngắt thẳng suy nghĩ của người bên kia đầu dây... tính nói ra địa chỉ nhưng lại nhớ ra bản thân vừa mới tỉnh còn chưa xác định được vị trí...
Rời khỏi điện thoại quay sang hỏi cô ý tá dù sao giờ cũng chỉ có cô mới giúp anh biết đây là đâu. Giọng nói và biểu cảm vẫn giữ nhưng lúc nói với Lê Thành...
- Cô có thể cho tôi biết đây là đâu không?...( ̄︿ ̄)...
Cô ý tá trong phòng đang làm công việc của mình là ghi lại bảng số liệu và tình trang sức khỏe của anh trên tấm bảng được treo ở cuối đuôi giường thì bị anh làm cho giật mình.
Bộ dạng của anh làm cô ta như sắp khóc đến nơi. Run rẩy đáp lại:
- Sao!...Σ(°△°|||)︴...
Khiến anh một lần nữa phải lập lại câu hỏi...
- Tôi hỏi..Cô có thể cho tôi biết đây là đâu không?...( ̄︿ ̄)...
Giờ thì cô ấy mới hoàn hồn...
- À...Bệnh viện Okiyoko!...
Nói xong anh lại quay lại chỗ cô y tá tặng cho cô một cái nhìn kinh bỉ kiểu...
" Tôi đang sợ lắm sao ψ(▼へ▼メ)~→ "
Đúng là anh giờ đây rất...à không vô cùng vô cùng đáng sợ thì đúng hơn. Ánh mắt sắc lạnh không gợn nước lại khiến người ngoài nhìn vào lạnh run hệt lúc đối diện với một mãnh thú...khuôn mặt góc cạnh chuẩn, điển trai thế mà lại....
Vì sợ quá nên cô y tá cũng làm việc nhanh hét sức có thể xong ra ngoài luôn...
Hay là anh chỉ nhu thuần trước mặt Thất Nguyệt Y thôi...(¬‿¬)...
Lê Thành rất nhanh đã đến đón vừa nhìn thấy anh một thân quấn băng nằm trên giường bệnh tay truyền nước đang ở trên giường.
Vẻ mặt tỏ ra một sự lo lắng...Σ(゚ロ゚)...
- Boos anh sao thế này! Anh...
- Chuẩn bị cho tôi! Tôi muốn đến Kyomitsumi!
Nhìn thấy vẻ đó của đó của Lê Thành anh cũng chẳng muốn nói gì thêm trực tiếp ra lệnh. Đồng thời cũng rút ống truyền tay phải của mình ra bước xuống giường.
Một người đàn ông to cao vạm vỡ, nước da nâu bề ngoài nam tính thế nào hở chút cứ lo cho anh như con gái vậy..." Phiền muốn chết "
Việc anh cần làm bây giờ là giải quyết triệt để cái bang Kyomitsumi đó...nắm trong tay phân nửa thế lực ngầm của Tokyo...
Rất nhanh việc chuẩn bị hoàn tất...Bước lên chiếc Maserati GranTurismo... Anh không cần ra thêm bất kì lệnh gì để cho Lê thành đưa anh đến trụ sở, còn mình chỉ việc ngã lưng về sau nghỉ ngơi...
...........Phía bên Thất Nguyệt Y..........
Cô bắt được một chiếc xe taxi sau khi vừa ra khỏi bệnh viện. Vào bên trong ngồi...phải nói sao ta quả thật giờ cô rất quyến rũ...khiến cho bác tài ngồi trước không rời được mắt cứ thế nhìn thân thể cô.
Quả thật giờ cô rất thu hút bộ váy trễ vai hôm qua cô vì lo cho Hắc Thiên Hàn mà chưa kịp thay ra... đã thế còn ôm sáy người dưới thì mọt bên góc váy bị xé...
Tính là đi thẳng đến Tập đoàn luôn nhưng thấy được ánh mắt như dê già của lão tài xế không buồn mà bắn tặng ông ta một ánh nhìn lạnh lẽo đầy chết chóc, giọng cất lên như ra lệnh:
- Trung tâm thương mại Seiki!
Ngắn gọn xúc tích mà lại khiến người phía trước dừng ngay hành động đáng kinh bỉ chuyển sang thành từng đợt đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cô lúc này như dã thú.... rắn chính là loại ánh mắt có thể nuốt chửng đối phương trong một nốt nhạc.
Làm người đó sợ đến mức không trần trừ phóng thẳng đến nơi cần đến. Mà suốt cả quá trình cô cũng không nói thêm lời nào.
.........
........
.......
Sao khi thay được một bộ công sơ với tông trắng. Cô trực tiếp bảo nhân viên của Seiki trong vòng năm phút gọi xe của công ty mình đến đón.
( Trung tâm thương mại Seiki cũng thuộc tài sản của nữ chính a...(´。• ω •。`)...)
Tính là đang mệt nhọc bắt được chiếc taxi nào đó tiện thể cho bọn họ đưa cô đi lượn mấy vòng tiện ngủ một giấc trên đó luôn vì từ hôm bữa đến giờ cô chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi...
Một chiếc ô tô sang trọng đi đến dừng ngay cạnh cô, tiếp đó là thư kí Tiểu Vĩ bước ra mở cửa từ phía trong, cúi người kính cẩn:
- Chủ tịch...
Không nói thêm gì cô trực tiếp ngồi vào trong...mọi thứ ổn thỏa... Lúc này thì mới lên tiếng...
- Bên Kyomitsumi đến rồi chứ!
- Vâng! Họ đã đợi trong phòng đàm phán rồi ạ!
- ... Vậy đi từ từ thôi! Tôi muốn nghỉ một lát trên đường đến!
- Vâng...
Theo lệnh chiếc xe cũng xuất phát chậm cả chặng đường cứ thế êm ru... cô nhấm mặt lại định thần cả chặng đường. Mọi thứ xung quanh trở nên thật tĩnh lặng...
..........
.........
........
.......
.......Trước cổng Tập đoàn HJ.......
Xe của Thất Nguyệt Y đang đi đến và dừng lại...
Vừa đến chưa xuống được xe đã thấy một đoàn người toàn thân mặc vét đen nghiêm trang đứng cách Tập đoàn không xa mà đứng đầu là một ông già lọm khọm tay chống gậy...đứng đó đợi cô....
" Đúng là muốn thu phục thì đường vẫn còn dài..."
Đưa tay cầm lấy miếng táo lúc nãy cô gọt sẵn không ăn mà cứ ngắm hoài...Mà coi như bước đầu thành công đến bên cạnh cô đi.
Xong anh lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nãy của cô ở đây, khuôn mặt cũng vì thế bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Hắc Thiên Hàn lại bắt đầu tìm chiếc điện thoại của mình. Tìm thấy ở căn kéo tủ cạnh giường có lẽ sau khi cứu anh thì người ta bỏ vào...nhưng sao lại không để ở ngoài cho tiện.
Mà thôi anh giờ đây cũng không rảnh để ý mấy thứ nhỏ nhặt này. Vào danh bạ của mình chọn một dãy số nào đó bấm gọi chưa đến ba giây đã có người đáp.
Giọng đầy kinh cẩn vang lên:
- Vâng Boos...Tôi đây ạ!
Đầu dây bên kia không ai khác ngoài một trong những thủ hạ của anh _ Lê Thành_
Hồi lại với chất giọng uy nghiêm, vẻ mặt hiền dịu như không còn tồn tại trên anh mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh vẻ ngoài mang lại một sự uy quyền dù anh đang trong bệnh viện nhưng cũng có thể làm cô ý tá lúc đã vào trước đó có chút run rẩy thông qua giọng nói...
- Mấy ngày tôi vắng mắt bên đó vẫn ổn chứ?.... (︶︹︺)...
- Vâng có chút ngoài ý muốn nhưng đã giải quyết rồi ạ!...( ̄_ ̄)...
- Vậy thì tốt!... Giờ tôi đang ở bệnh viện anh qua đón đi!
Vừa nghe thấy hai chữ " bệnh viện " Lê Thành liền trầm mặt xuống, giọng nói lại âm trầm:
- Có phải chúng...
- ...( ̄︿ ̄)...Không! Cậu cứ đến đi bệnh viện...
Nhanh miệng anh ngắt thẳng suy nghĩ của người bên kia đầu dây... tính nói ra địa chỉ nhưng lại nhớ ra bản thân vừa mới tỉnh còn chưa xác định được vị trí...
Rời khỏi điện thoại quay sang hỏi cô ý tá dù sao giờ cũng chỉ có cô mới giúp anh biết đây là đâu. Giọng nói và biểu cảm vẫn giữ nhưng lúc nói với Lê Thành...
- Cô có thể cho tôi biết đây là đâu không?...( ̄︿ ̄)...
Cô ý tá trong phòng đang làm công việc của mình là ghi lại bảng số liệu và tình trang sức khỏe của anh trên tấm bảng được treo ở cuối đuôi giường thì bị anh làm cho giật mình.
Bộ dạng của anh làm cô ta như sắp khóc đến nơi. Run rẩy đáp lại:
- Sao!...Σ(°△°|||)︴...
Khiến anh một lần nữa phải lập lại câu hỏi...
- Tôi hỏi..Cô có thể cho tôi biết đây là đâu không?...( ̄︿ ̄)...
Giờ thì cô ấy mới hoàn hồn...
- À...Bệnh viện Okiyoko!...
Nói xong anh lại quay lại chỗ cô y tá tặng cho cô một cái nhìn kinh bỉ kiểu...
" Tôi đang sợ lắm sao ψ(▼へ▼メ)~→ "
Đúng là anh giờ đây rất...à không vô cùng vô cùng đáng sợ thì đúng hơn. Ánh mắt sắc lạnh không gợn nước lại khiến người ngoài nhìn vào lạnh run hệt lúc đối diện với một mãnh thú...khuôn mặt góc cạnh chuẩn, điển trai thế mà lại....
Vì sợ quá nên cô y tá cũng làm việc nhanh hét sức có thể xong ra ngoài luôn...
Hay là anh chỉ nhu thuần trước mặt Thất Nguyệt Y thôi...(¬‿¬)...
Lê Thành rất nhanh đã đến đón vừa nhìn thấy anh một thân quấn băng nằm trên giường bệnh tay truyền nước đang ở trên giường.
Vẻ mặt tỏ ra một sự lo lắng...Σ(゚ロ゚)...
- Boos anh sao thế này! Anh...
- Chuẩn bị cho tôi! Tôi muốn đến Kyomitsumi!
Nhìn thấy vẻ đó của đó của Lê Thành anh cũng chẳng muốn nói gì thêm trực tiếp ra lệnh. Đồng thời cũng rút ống truyền tay phải của mình ra bước xuống giường.
Một người đàn ông to cao vạm vỡ, nước da nâu bề ngoài nam tính thế nào hở chút cứ lo cho anh như con gái vậy..." Phiền muốn chết "
Việc anh cần làm bây giờ là giải quyết triệt để cái bang Kyomitsumi đó...nắm trong tay phân nửa thế lực ngầm của Tokyo...
Rất nhanh việc chuẩn bị hoàn tất...Bước lên chiếc Maserati GranTurismo... Anh không cần ra thêm bất kì lệnh gì để cho Lê thành đưa anh đến trụ sở, còn mình chỉ việc ngã lưng về sau nghỉ ngơi...
...........Phía bên Thất Nguyệt Y..........
Cô bắt được một chiếc xe taxi sau khi vừa ra khỏi bệnh viện. Vào bên trong ngồi...phải nói sao ta quả thật giờ cô rất quyến rũ...khiến cho bác tài ngồi trước không rời được mắt cứ thế nhìn thân thể cô.
Quả thật giờ cô rất thu hút bộ váy trễ vai hôm qua cô vì lo cho Hắc Thiên Hàn mà chưa kịp thay ra... đã thế còn ôm sáy người dưới thì mọt bên góc váy bị xé...
Tính là đi thẳng đến Tập đoàn luôn nhưng thấy được ánh mắt như dê già của lão tài xế không buồn mà bắn tặng ông ta một ánh nhìn lạnh lẽo đầy chết chóc, giọng cất lên như ra lệnh:
- Trung tâm thương mại Seiki!
Ngắn gọn xúc tích mà lại khiến người phía trước dừng ngay hành động đáng kinh bỉ chuyển sang thành từng đợt đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cô lúc này như dã thú.... rắn chính là loại ánh mắt có thể nuốt chửng đối phương trong một nốt nhạc.
Làm người đó sợ đến mức không trần trừ phóng thẳng đến nơi cần đến. Mà suốt cả quá trình cô cũng không nói thêm lời nào.
.........
........
.......
Sao khi thay được một bộ công sơ với tông trắng. Cô trực tiếp bảo nhân viên của Seiki trong vòng năm phút gọi xe của công ty mình đến đón.
( Trung tâm thương mại Seiki cũng thuộc tài sản của nữ chính a...(´。• ω •。`)...)
Tính là đang mệt nhọc bắt được chiếc taxi nào đó tiện thể cho bọn họ đưa cô đi lượn mấy vòng tiện ngủ một giấc trên đó luôn vì từ hôm bữa đến giờ cô chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi...
Một chiếc ô tô sang trọng đi đến dừng ngay cạnh cô, tiếp đó là thư kí Tiểu Vĩ bước ra mở cửa từ phía trong, cúi người kính cẩn:
- Chủ tịch...
Không nói thêm gì cô trực tiếp ngồi vào trong...mọi thứ ổn thỏa... Lúc này thì mới lên tiếng...
- Bên Kyomitsumi đến rồi chứ!
- Vâng! Họ đã đợi trong phòng đàm phán rồi ạ!
- ... Vậy đi từ từ thôi! Tôi muốn nghỉ một lát trên đường đến!
- Vâng...
Theo lệnh chiếc xe cũng xuất phát chậm cả chặng đường cứ thế êm ru... cô nhấm mặt lại định thần cả chặng đường. Mọi thứ xung quanh trở nên thật tĩnh lặng...
..........
.........
........
.......
.......Trước cổng Tập đoàn HJ.......
Xe của Thất Nguyệt Y đang đi đến và dừng lại...
Vừa đến chưa xuống được xe đã thấy một đoàn người toàn thân mặc vét đen nghiêm trang đứng cách Tập đoàn không xa mà đứng đầu là một ông già lọm khọm tay chống gậy...đứng đó đợi cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.