Hãy Gọi Đây Là Chuyện Tình Ngọt Ngào
Chương 6: Buổi tối của niềm vui và giận dữ
Ice Ice
23/04/2023
Nhan Nhiêu mím môi, nhìn một bàn đồ ăn kiểu Ý trước mặt, tâm trạng nhất
thời hỗn loạn. Cô không biết nên nhiệt tình ăn với nụ cười, hay mếu máo
khóc cho đúng tâm trạng.
Trước đó rời công viên giải trí, Nhan Nhiêu chủ động muốn đưa bé Chuối và Vivian đi ăn tối bằng thịt nướng, tại một quán hỏi được từ Bạch Ly. Song, nửa đường quay xe, bé con nhà Liêu Linh bảo muốn ăn món Ý.
Nhan Nhiêu nghe xong cứng người, vì thứ nhất đã ăn đến ngán, thứ hai là vô tình cô nhớ đến vài thứ không hay. Cô chẳng muốn đi ăn đồ Ý chút nào.
Ấy nhưng, Nhan Nhiêu là người lớn, bé Chuối là trẻ nhỏ. Khỏi nghĩ, cô kiểu gì cũng phải chiều theo con bé, nén đau thương tìm quán Ý ngon trong thành phố.
Vào quán, Nhan Nhiêu nhường bé Chuối và Vivian gọi món, để đồ ăn ít đi, thì mình cũng không cần phải chịu đựng quá nhiều. Song, ai ngờ con bé nhiệt tình, hết cái tên này đến kia vang lên, chẳng mấy chốc gần chục thứ.
May là có Vivian cản, bảo sẽ không ăn hết nên bé Chuối đã giảm nửa, chỉ giữ pizza phô mai cỡ nhỏ, carbonara, caprese salad, lasagna và minestrone.
Giờ đồ ăn đã dọn đến nơi, rõ ràng là thực phẩm cứu đói, nhưng trong mắt Nhan Nhiêu giờ nó lại như thuốc độc. Cô vừa nhìn đã sợ.
Ngược lại, bé Chuối vô cùng háo hức, "Mời dì Nhan ăn, mời chị Vivian ăn ạ!". Con bé tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, cười tít mắt, miệng mở rộng đến gần mang tai.
Làm lòng Nhan Nhiêu cảm thấy dịu xuống không ít, "Bé Chuối cũng ăn nhiều vào nhé!". Cô xoa đầu bé Chuối, cười dịu dàng, trong mắt xuất hiện những tia nuông chiều hiếm thấy.
Vivian ngồi đó thấy mà ghen tỵ. Cô đợi bé Chuối loay hoay lấy dụng cụ ăn, ghé tai Nhan Nhiêu ngồi ngay cạnh thì thầm, "Em cũng muốn được nuông chiều như bé Chuối".
Nhan Nhiêu lạnh nhạt, đáp, "Không". Rồi cô dùng tay đẩy mặt Vivian ra.
"Chị...".
"Bé Chuối ăn pizza nhé!", Nhan Nhiêu làm lơ Vivian, dùng dụng cụ lấy bánh pizza, xẻ một miếng bỏ vào dĩa riêng cho bé Chuối.
"Dạ! Chuối cảm ơn dì Nhan ạ!".
"Ngoan quá!", Nhan Nhiêu lại xoa đầu bé Chuối. Cô thích sự đáng yêu của con bé và cảm thấy được chữa lành từ sâu trong tâm hồn.
Có lẽ Nhan Nhiêu đoán mình có thể thoải mái ăn hơn với không khí vui vẻ này. Nhưng một nguồn khí hắc ám từ Vivian lại không cho cô nghĩ vậy.
Nhan Nhiêu cố lờ Vivian đi, lấy thức ăn cho mình, trong khi vẫn ra hiệu cho bé Chuối chia phần cho cô ấy. Nhưng, đối phương vẫn cứ là rất chăm chú cô.
Làm Nhan Nhiêu phải tự hỏi có phải ngày nay bọn nhỏ đều thích theo đuổi người khác kiểu trẻ con như vậy, hay mình đã quá già để cảm thấy thoải mái. Vì cô đang hơi bực và cảm thấy phiền.
"Vivian! Cô ăn được chứ?", Nhan Nhiêu ngoài mặt lịch sự, nhưng là cố ý nhắc nhở. Cô muốn Vivian lo ăn, thay vì cứ nhìn mình suốt.
Vivian cũng không biết ngại bé Chuối ở gần, dùng tay níu lấy góc áo khuất dưới bàn của Nhan Nhiêu, cười đáp, "Em rất vui nếu được chị Rita tận tình chăm sóc ạ!".
Fuck! Cô muốn tôi đút ân bằng miệng hả gì!, Nhan Nhiêu thầm phẫn nộ.
"Có gì đâu. Dù gì Vivian cũng là thần tượng của bé Chuối, là siêu sao đẹp hoàn hảo mà. Phải không, Chuối há!", Nhan Nhiêu cười tươi như hoa với bé Chuối, cũng là lần nữa nhắc nhở Vivian về thân phận phận thần tượng của cô ấy.
Nhan Nhiêu thông qua Bạch Ly biết kiểu mẫu của Vivian là cô gái trưởng thành, ấm áp, trầm tính và tri thức. Giờ mà lộ ra bộ mặt trẻ con, có xu hướng gây phiền, theo đuổi người khác ngốc nghếch, cô dám chắc kiểu gì cô ấy cũng bị một phen tai bay vạ gió.
Lúc ấy, phiền phức sẽ không chỉ là với Vivian. Đương nhiên, Nhan Nhiêu sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng người xung quanh cô thì có. Vậy nên cô phải nhắc.
Vivian có lẽ cũng đã nhớ về bổn phận cùa mình, liền buông áo của Nhan Nhiêu, chuyển sang ăn, nói chuyện và cười đùa với bé Chuối như không có gì.
Nhan Nhiêu nhờ vậy mà được yên tĩnh nhâm nhi đồ ăn, có cơ hội thuyết phục mình chậm rãi nuốt xuống từng thứ một. Mặc dù vẫn bị ám ảnh, song, cô lại đang thư giãn hơn so với ờ một mình trong phòng rất nhiều.
Nhan Nhiêu tin đợi thêm một thời gian nữa, bằng cách duy trì mọi thứ theo quỹ đạo cân bằng, cô sẽ thoát khỏi căn phòng ấy.
Không còn những ánh sáng mờ giả tạo, chiếc giường quây kính, dây xích nặng nề, đòn roi, đôi tay thô bạo, ánh mắt quỷ dữ của người ấy... Nhan Nhiêu rồi sẽ lần nữa tự do, kể cả khi đã in hằn sẹo.
"Chị à!", Vivian đột ngột gọi Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu như người vừa tìn mộng, thấy Vivian nhìn mình lo lắng, trong khi bé Chuối đang tròn mắt ngây ngô, cô khựng lại đôi chút, rồi bật cười như kẻ ngốc. Cô hỏi, "Ủa! Tôi vừa ngủ quên à mọi người?".
Bé Chuối ngay lập tức bật cười, "Dì Nhan lạ ghê!".
Vivian nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn Nhan Nhiêu vẫn một màu lo lắng, nhưng thay vì hỏi, cô lại nói, "Vừa rồi em và Chuối đang nói về việc sắp được diễn kịch ở trường, muốn chị dạy ấy!".
Kịch trường cho bạn nhỏ chắc chắn không phải sở trường của Nhan Nhiêu, nhưng chỉ vài lời khuyên thì cô làm được.
"À! Vậy nhỉ! Vậy con diễn vở gì, vai nào Chuối?".
"Dạ Lọ Lem! Chuối được diễn "Mẹ kế" luôn cơ!", bé Chuối cười tít mắt, trông vô cùng vui vẻ.
Nhan Nhiêu cảm thấy vai mẹ kế không hợp với bé Chuối, vì đứa nhỏ này thiếu đi sự sắc sảo, đanh đá và kiêu ngạo cần có của nhân vật. Mặt thì đáng yêu, hay cười, mắt lấp lánh như sao. Cô nhìn kiểu gì cũng chẳng ra được nét phản diện.
Nếu là trước đây, lúc còn ở sân khấu kịch Nhan Nhiêu sẽ bàn với mọi người về việc đổi vai, hoặc nêu kế hoạch huấn luyện thay đổi khí chất cho diễn viên hợp nhân vật. Nhưng bé Chuối quá nhỏ, cô khó mà ép rèn sắt thành kim, bỏ cũng chẳng được. Vậy nên, cô có chút hơi khó xử.
Nhan Nhiêu hỏi bé Chuối, "Đã thử đoạn nào chưa Chuối?". Cô muốn nắm tình hình hiện tại, để từ đó tìm cách.
"Dạ chưa ạ! Thầy bảo Chuối và các bạn được chọn cuối tuần tập ạ!", Chuối cười ngoan.
"Ừm... vậy vẫn còn thời gian để điều chỉnh. Nào! Diễn một cảnh cho dì xem. Hãy nghĩ dì là Lọ Lem ấy!".
"Dạ Chuối biết rồi!", bé Chuối vội bỏ miếng pizza đã ăn được hơn nửa xuống dĩa của mình, nhìn thẳng Nhan Nhiêu. Cô bé cố nhăn mặt lại, làm điệu bộ tức giận buồn cười, hơi cao giọng nói, "Dì Lọ Lem kia! Dì đã lo hết cho hai chị chưa, sao còn ở đó lười biếng hả!".
"Hahaha!", cả Nhan Nhiêu và Vivian đều đồng thanh cười vì điệu bộ cố ra vẻ ác của bé Chuối.
Vivian hỏi, "Sao là dì Lọ Lem nhỉ?".
"Mẹ dạy Chuối không được hỗn. Dì Nhan là người lớn, bạn mẹ, phải kêu "dì" ạ!".
"Bé Ngoan! Là diễn kịch, cả dì Nhan của bé và bé đều là nhân vật, không cần đem quan hệ ngoài đời thật vào", Vivian giải thích.
Nhan Nhiêu cũng tiếp lời, "Cứ diễn như kịch bản. Dì nghe, dì mới xem xét được".
"Vậy... con... con nhỏ... dì...", bé Chuối lúng túng.
"Được rồi", Nhan Nhiêu xoa đầu bé Chuối trấn an. "Không cần ép mình đâu".
Nhan Nhiêu sợ cứ cố ép thêm, đêm nay bé Chuối sẽ mơ ác mộng mất.
"Dạ? Vậy dì Nhan sẽ không giúp Chuối tập kịch nữa ạ?".
"Không có đâu cục cưng! Dì Nhan sẽ giúp em tập mà. Đúng không chị?", Vivian cười với Nhan Nhiêu, tay cũng xoa xoa đầu bé Chuối trấn an. Tranh thủ cơ hội, cô cứ lén vờ vô ý đụng tay người trong lòng.
Nhan Nhiêu bất lực vì sự bất chấp, không tí liêm sỉ của Vivian. Nhưng chẳng chê, vì tay cô ấy rất mềm, cô chạm vào khá thích.
"Dạ! Chuối hiểu rồi ạ! Vậy chị và dì bắt đầu đi ạ!", bé Chuối cười ngây thơ.
Nhan Nhiêu không hiểu chuyện gì, "Sao lại là chị và dì hả Chuối?".
"Dạ! Chị Vivian bảo dì Nhan sẽ giúp, không phải là chị và dì sẽ diễn cho Chuối xem ạ!"
"Ý dì là...".
"Chị!", Vivian ngăn Nhan Nhiêu nói hết. Cô thì thầm đủ hai người nghe, "Đồng ý đi ạ! Em sợ từ chối Chuối sẽ khóc mất".
Nhan Nhiêu nhìn sang bé Chuối, trông đôi mắt nai tơ to tròn, long lanh, thuần khiết của cô bé mà lòng mềm ra. Quyết định thỏa hiệp.
"Đừng nhân cơ hội mà bày trò", Nhan Nhiêu nhỏ giọng nhắc nhở Vivian.
Vivian nhe răng cười tinh quái, "Chị à! Chúng ta diễn Lọ Lem, không phải Romeo và Juliet".
"Tôi lại mong là Romeo và Juliet".
"Chị...".
"Vì nó bi kịch".
"Chị này!", Vivian dẩu môi.
Nhan Nhiêu bật cười vì trêu được Vivian. Làm họ nhất thời trông có chút thân thiết, tương tự bạn bè đùa giỡn.
Toàn bộ tình cảnh đều bị bé Chuối thu vào mắt và âm thầm đánh giá.
Quay lại vở kịch, Nhan Nhiêu quyết định thị phạm một lần cho bé Chuối diễn theo, "Được rồi. Dì và chị Vivian sẽ diễn thử cảnh mẹ kế và Lọ Lem. Chuối xem mà tham khảo nhé!".
"Dạ vâng ạ!", bé Chuối tỏ ra vô cùng háo hức, giọng cũng cao hơn trước đó.
Làm Nhan Nhiêu tự dưng có chút lạnh sống, tưởng tượng bé Chuối là một người hâm mộ gán ghép đôi đang xem "OTP" phát đường. Hơi đáng sợ với cô.
"Bắt đầu thôi chị", Vivian nhắc Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu gật đầu, im lặng một lúc. Cô âm thầm nhớ lại lời thoại, tưởng tượng bối cảnh và hòa vào nhân vật.
Ngay tức đổi thái độ, trở nên khó chịu, chán ghét ra mặt khi nhìn vào Vivian, cất cao giọng mắng, "Đồ lười biếng! Mày còn ở đây làm gì? Đã quét nhà, giặt giũ, nấu cơm chưa? Còn hai chị mày nữa. Hai đứa chúng nó đâu, sao mày không mau đi gọi và giúp hai chị sửa soạn quần áo tươm tất đi hả!".
Nói rồi tự dưng Nhan Nhiêu lại ngượng, thấy xấu hổ vì giọng mình thiếu tự nhiên và yếu, thiếu đi khí chất cần có của nhân vật. Song, cô vẫn phải diễn tiếp, nên cố gồng, không bật cười.
Ấy nhưng Vivian đã để ý được vành tai của Nhan Nhiêu đang đỏ lên vì xấu hổ, thầm cười và khen cô ấy dễ thương. Trong khi ngoài mặt cô vẫn chuyên nghiệp hóa thân vào nàng Lọ Lem ngoan ngoãn, "Thưa mẹ! Nghe lời mẹ dặn, con đã dậy từ sớm lau dọn nhà cửa trước sau sạch sẽ, quần áo giặt xong móc sào phơi nắng, cơm cũng nằm trên bàn đầy đủ từ sớm ạ!".
Giọng nói và cử chỉ của Vivian đều đúng mực, dù thiếu chút mỏng manh và yếu mềm của Lọ Lem. Song, Nhan Nhiêu vẫn đánh giá cao cô ấy. Đặc biệt là đài từ tốt.
Nhan Nhiêu tin Vivian đi theo hướng diễn viên, hoặc lồng tiếng cũng sẽ thành công không thua gì làm thần tượng. Cô thật mong Bạch Ly nhận ra và cân nhắc.
"Vậy còn hai chị? Mày đã lo hai chị chưa mà đứng đây lười biếng?", Nhan Nhiêu tiếp tục vở kịch. Giọng cô so với trước đã có phần hưng phấn hơn do nhận ra Vivian có tố chất kịch nghệ.
"Dạ! Con chưa ạ!".
"Hửm! Tao nói với mày thế nào? Sao mày dám lười biếng, không chăm chị mày cho tốt hả? Mày tin tao đuổi mày đi không, đồ lười biếng!".
"Dạ... Con đâu dám lười biếng. Con vẫn nghe lời mẹ dạy, trước sau không dám trái ạ!", Vivian tỏ ra yếu mềm, ủy khuất, hai mắt sóng sánh nước đáng thương.
Nhan Nhiêu thầm kêu "Đỉnh!".
"Còn dám ngụy biện, nói dối tao à! Mày bỏ chị ra đây lười biếng còn gì chối cãi!".
"Dạ không phải đâu ạ! Con chưa chăm hai chị là vì...".
"Vì gì, vì sao nữa!".
"Vì con muốn hầu hạ mẹ trước cơ", Vivian hai tay bưng mặt, má ửng đỏ như thiếu nữ đang yêu.
Nhan Nhiêu thấy có gì đó sai sai. Cô âm thầm dùng tay dưới bàn kéo áo Vivian nhắc nhở, nhưng bất thành.
Vivian tiếp tục lái vở kịch Lọ Lem thành dị bản, "Từ nhỏ con thiếu mẹ ruột, cha đưa mẹ về, nhìn mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, lòng con thành thật chỉ biết cảm tạ Chúa! Nhờ ơn người mang mẹ đến để con được yêu thương, che chở. Vậy nên từ rất lâu rồi con đã thật tâm yêu thương, muốn bên cạnh chăm sóc và... Á!".
Vivian đột ngột hét lên làm gián đoạn vở kịch Lọ Lem dị bản. Nhìn xuống, cô mới hay vừa rồi bị Nhan Nhiêu bấu tay, đau, theo quán tính kêu "Á!" rõ to.
"Em đang làm gì vậy?", Nhan Nhiêu tức giận lườm Vivian, cố tình hạ giọng để cảnh cáo và không cho bé Chuối nghe.
Vivian không giải thích, mếu máo giơ mu bàn tay trắng nõn đã in dấu móng cho Nhan Nhiêu xem, kêu, "Chị bấu em. Em đau...".
"Đáng đời. Ai kêu cô dám tự ý sửa kịch bản Lọ Lem loạn lên. Lỡ mà bé Chuối hiểu sai, nghĩ bậy bạ lại khổ".
"Có đâu. Em chỉ làm nhân vật có chiều sâu tình cảm hơn thôi mà".
"Chiều sâu quái gì. Thoại cứ như... Bỏ đi".
"Như gì ạ?", Vivian đột nhiên cười gian. "Em còn chưa nói hết chị đã nghĩ bậy đúng không? Đừng giấu em, Rita à...".
Nhan Nhiêu đẩy Vivian ra khi cô nàng lại có ý lấn tới. Quay lại với bé Chuối, định giải thích cho con bé hiểu cho sự thay đổi đột ngột thì đã thấy gương mặt trẻ thơ đầy nước mắt.
Nhan Nhiêu nghỉ vì vở kịch Lọ Lem dị bản mà bé Chuối khóc, liền dỗ, "Thôi nào Chuối ngoan! Chị Vivian đùa, không phải thật đâu. Không khóc nha!". Cô ra sức an ủi cô bé, vừa lau nước mắt, xoa đầu, nựng má đều áp dụng triệt để.
Đồng thời Nhan Nhiêu không quên đến thần tượng của bé Chuối, ra hiệu cho Vivian dỗ cô bé cùng mình. Thành ra mỗi đứa một tay, tìm đủ mọi cách dỗ đứa nhỏ nín khóc.
Vivian thậm chí còn cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì bản thân một phút ham vui đã chọc bé Chuối khóc. Cả gương mặt cô trở nên ủ dột thấy rõ.
Nhan Nhiêu bên cạnh không để ý biểu hiện của Vivian, cứ chăm chú vào bé Chuối. Mất một lúc sau thì mới dỗ được cho cô bé nín khóc. Song, cô lại nghe được thứ khá bất ngờ từ đứa nhỏ ấy.
"Hic! Mẹ kế và Lọ Lem thương nhau, làm Chuối nhớ mẹ", bé Chuối thật thà thừa nhận.
Hoá ra không phải do Lọ Lem dị bản làm bé Chuối khóc, mà là thấy mẹ kế con chồng tình thâm, rồi nhớ mẹ mình Liêu Linh ở nhà. Vậy mà cô bé làm hai người lớn là Nhan Nhiêu và Vivian một phen hú hồn.
Nhan Nhiêu thở phào, lòng nhẹ nhõm, cười khổ, "Ui nhóc! Con làm dì sợ đó!".
"Dạ! Chuối làm gì sai ạ?".
"Không có! Mà ăn đi, rồi về với mẹ Linh".
"Dạ!".
"Ngoan!".
"Mà dì và chị diễn hay ghê! Chuối muốn xem nữa".
"Ừa! Lần sau nếu được sẽ cho coi, lo ăn đi kìa".
"Dạ!".
Nhìn bé Chuối ngoan ngoãn, lòng Nhan Nhiêu cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Cô ăn tiếp bữa tối với chút niềm vui nhỏ bé, mà không nhận ra Vivian đã trở nên trầm lặng hơn.
...
"Sao rồi?", Nhan Nhiêu cười với Liêu Linh, trong khi mắt ngó về phía phòng ngủ của hai mẹ con của cô bạn.
Liêu Linh làm dấu tay "OK", "Vẫn ngủ ngon lành".
"Vậy được rồi. Mình cũng về đây, buồn ngủ chết được".
Đi chơi cả buổi rất vui, nhưng nó quả vật vẫn là cơn ác mộng với người ít vận động Nhan Nhiêu. Cơ thể cô ê ẩm, mỏi nhừ hết cả rồi.
"Ơ! Về à! Muốn ngủ lại không? Nhà còn dư phòng khách, vào dọn tí là ngủ được đó", Liêu Linh không nỡ để bạn về. Cô muốn giữ người lại, nói chuyện, hay làm gì đó vui vui, để bù đắp vào khoảng thời gian nhiều năm trống vắng đối phương.
Và nói thật, nói thẳng thì Liêu Linh có xu hướng khá bám người. Dù bạn hay người yêu, cô đều muốn dành thời gian bên cạnh mãi.
Nhan Nhiêu biết, nhưng cô từ chối, "Thôi ạ! Thân nữ đơn chiết, lỡ cô làm gì tôi thì sao". Cô tỏ ra nũng nịu, yếu đuối, trong khi ánh mắt thì đầy ý trêu đùa.
"Chê ạ! Cho cũng không thèm", Liêu Linh lè lưỡi tỏ ý chê bai.
Hai người sau đó cười đùa như một đứa trẻ qua lại, tiễn nhau về tận cửa thang máy mới thôi.
Trước đó Liêu Linh không quên dặn dò Nhan Nhiêu, "Hôm khác lại đến chơi. Mình có chồng đại gia nuôi, bình thường rảnh lắm nha bạn".
"Ỏ!", Nhan Nhiêu trầm trồ. "Vậy xin nhận con nuôi hưởng ké được không ạ? Chứ sóng gió phủ đời, tương lai nhờ nhà bạn ạ!".
"Ok! Gọi mình là mẹ đi, rồi mình nhận nuôi bạn".
"Lè! Mơ đi".
"Vậy sao nói!", Liêu Linh đánh vào vai của Nhan Nhiêu.
Thang máy lúc này cũng đã lên đến, Nhan Nhiêu không đủ thời gian đùa giỡn lại, đành để lần sau. Bước vào thang máy, vẫy tay từ biệt cô bạn với nụ cười tươi như hoa.
Cửa thang máy đóng, nụ cười trên môi của Nhan Nhiêu cũng tàn đi. Nhưng thay vì dáng vẻ ủ dột, mệt mỏi, mặt cô lại là thanh thản và vui vẻ.
Hôm nay, Nhan Nhiêu đã tìm được cảm giác dịu dàng trong tâm hồn. Và cô sẽ tiếp tục, cho đến khi tìm được chính mình của ngày xưa.
Giờ Nhan Nhiêu chỉ cần chờ gia đình đi du lịch về, mở cửa cho vô nhà, nằm nghỉ ngơi thêm thời gian nữa sẽ ổn hơn. Cô tin như vậy.
Xuống tầng trệt, thang máy kêu lên một tiếng báo hiệu, Nhan Nhiêu định bước ra thì một bàn tay thò vào ngay lúc cửa thang mở. Kéo theo hàng loạt hình ảnh kinh hoàng ùa về trong tâm trí cô, bất giác giật mình lùi vội về sau, dùng tay che miệng thở gấp, ánh mắt kinh hoàng.
"Nhiêu!", Trang Niên nhìn Nhan Nhiêu khó giấu kinh ngạc.
Thấy người đến là Trang Niên, Nhan Nhiêu liền vội điều chỉnh tâm trạng, cười gượng kêu, "Niên à! Vừa về nhỉ!".
"Ừm".
"Vậy nghỉ ngơi sớm đi, mình về trước", Nhan Nhiêu vội vàng rời đi.
Trang Niên chột tay Nhan Nhiêu giữ lại, làm cô ấy giật bắn người lên, run rẩy trong khoảnh khắc. Cô thở dài.
"Mình là bạn, không phải người dưng".
"À! Mình xin lỗi. Mình bị bất ngờ nên...", Nhan Nhiêu muốn giải thích, nhưng trước đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của Trang Niên cô lại không nên lời.
"Hiểu mà. Nên cầm này đi, Nhiêu cần nó".
Trang Niên lấy từ trong áo khoác ra một tấm giấy cứng nhỏ, có độ dày, dài và rộng như một tấm danh thiếp nhét vào tay Nhan Nhiêu. Sau đó kéo người ra, rồi ấn thang máy rời đi.
Nhan Nhiêu đứng hình mất một lúc, khi thò tay vào túi lấy ra kiểm tra, nhận ra đó thật sự là danh thiếp. Cô đọc kỹ thì biết nó của một bác sĩ tâm lý mà mình có quen biết, Phó giáo sư tâm lý Ngô Thật, chuyên nghiên cứu và chữa trị các chấn thương tâm lý nghiêm trọng do bạo hành.
Xem xong danh thiếp mà Nhan Nhiêu chỉ biết che miệng, cố ngăn mình bật khóc ngay giữa sảnh khu chung cư. Vì bí mật cô cố giấu, lo sợ, sau đêm định mệnh ấy đã bị Trang Niên biết sạch. Và thay vì cố hỏi, cô ấy lại cố giúp cô bằng cách này.
Nhan Nhiêu thật sự muốn khóc thật to...
Từ bên ngoài, nhìn qua lớp kính trong suốt, Vivian đã thấy toàn bộ. Sắc mặt theo đó trở nên tệ, tay ôm chú chuột chũi bông siết chặt như muốn xé rách nó ra.
Trước đó rời công viên giải trí, Nhan Nhiêu chủ động muốn đưa bé Chuối và Vivian đi ăn tối bằng thịt nướng, tại một quán hỏi được từ Bạch Ly. Song, nửa đường quay xe, bé con nhà Liêu Linh bảo muốn ăn món Ý.
Nhan Nhiêu nghe xong cứng người, vì thứ nhất đã ăn đến ngán, thứ hai là vô tình cô nhớ đến vài thứ không hay. Cô chẳng muốn đi ăn đồ Ý chút nào.
Ấy nhưng, Nhan Nhiêu là người lớn, bé Chuối là trẻ nhỏ. Khỏi nghĩ, cô kiểu gì cũng phải chiều theo con bé, nén đau thương tìm quán Ý ngon trong thành phố.
Vào quán, Nhan Nhiêu nhường bé Chuối và Vivian gọi món, để đồ ăn ít đi, thì mình cũng không cần phải chịu đựng quá nhiều. Song, ai ngờ con bé nhiệt tình, hết cái tên này đến kia vang lên, chẳng mấy chốc gần chục thứ.
May là có Vivian cản, bảo sẽ không ăn hết nên bé Chuối đã giảm nửa, chỉ giữ pizza phô mai cỡ nhỏ, carbonara, caprese salad, lasagna và minestrone.
Giờ đồ ăn đã dọn đến nơi, rõ ràng là thực phẩm cứu đói, nhưng trong mắt Nhan Nhiêu giờ nó lại như thuốc độc. Cô vừa nhìn đã sợ.
Ngược lại, bé Chuối vô cùng háo hức, "Mời dì Nhan ăn, mời chị Vivian ăn ạ!". Con bé tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, cười tít mắt, miệng mở rộng đến gần mang tai.
Làm lòng Nhan Nhiêu cảm thấy dịu xuống không ít, "Bé Chuối cũng ăn nhiều vào nhé!". Cô xoa đầu bé Chuối, cười dịu dàng, trong mắt xuất hiện những tia nuông chiều hiếm thấy.
Vivian ngồi đó thấy mà ghen tỵ. Cô đợi bé Chuối loay hoay lấy dụng cụ ăn, ghé tai Nhan Nhiêu ngồi ngay cạnh thì thầm, "Em cũng muốn được nuông chiều như bé Chuối".
Nhan Nhiêu lạnh nhạt, đáp, "Không". Rồi cô dùng tay đẩy mặt Vivian ra.
"Chị...".
"Bé Chuối ăn pizza nhé!", Nhan Nhiêu làm lơ Vivian, dùng dụng cụ lấy bánh pizza, xẻ một miếng bỏ vào dĩa riêng cho bé Chuối.
"Dạ! Chuối cảm ơn dì Nhan ạ!".
"Ngoan quá!", Nhan Nhiêu lại xoa đầu bé Chuối. Cô thích sự đáng yêu của con bé và cảm thấy được chữa lành từ sâu trong tâm hồn.
Có lẽ Nhan Nhiêu đoán mình có thể thoải mái ăn hơn với không khí vui vẻ này. Nhưng một nguồn khí hắc ám từ Vivian lại không cho cô nghĩ vậy.
Nhan Nhiêu cố lờ Vivian đi, lấy thức ăn cho mình, trong khi vẫn ra hiệu cho bé Chuối chia phần cho cô ấy. Nhưng, đối phương vẫn cứ là rất chăm chú cô.
Làm Nhan Nhiêu phải tự hỏi có phải ngày nay bọn nhỏ đều thích theo đuổi người khác kiểu trẻ con như vậy, hay mình đã quá già để cảm thấy thoải mái. Vì cô đang hơi bực và cảm thấy phiền.
"Vivian! Cô ăn được chứ?", Nhan Nhiêu ngoài mặt lịch sự, nhưng là cố ý nhắc nhở. Cô muốn Vivian lo ăn, thay vì cứ nhìn mình suốt.
Vivian cũng không biết ngại bé Chuối ở gần, dùng tay níu lấy góc áo khuất dưới bàn của Nhan Nhiêu, cười đáp, "Em rất vui nếu được chị Rita tận tình chăm sóc ạ!".
Fuck! Cô muốn tôi đút ân bằng miệng hả gì!, Nhan Nhiêu thầm phẫn nộ.
"Có gì đâu. Dù gì Vivian cũng là thần tượng của bé Chuối, là siêu sao đẹp hoàn hảo mà. Phải không, Chuối há!", Nhan Nhiêu cười tươi như hoa với bé Chuối, cũng là lần nữa nhắc nhở Vivian về thân phận phận thần tượng của cô ấy.
Nhan Nhiêu thông qua Bạch Ly biết kiểu mẫu của Vivian là cô gái trưởng thành, ấm áp, trầm tính và tri thức. Giờ mà lộ ra bộ mặt trẻ con, có xu hướng gây phiền, theo đuổi người khác ngốc nghếch, cô dám chắc kiểu gì cô ấy cũng bị một phen tai bay vạ gió.
Lúc ấy, phiền phức sẽ không chỉ là với Vivian. Đương nhiên, Nhan Nhiêu sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng người xung quanh cô thì có. Vậy nên cô phải nhắc.
Vivian có lẽ cũng đã nhớ về bổn phận cùa mình, liền buông áo của Nhan Nhiêu, chuyển sang ăn, nói chuyện và cười đùa với bé Chuối như không có gì.
Nhan Nhiêu nhờ vậy mà được yên tĩnh nhâm nhi đồ ăn, có cơ hội thuyết phục mình chậm rãi nuốt xuống từng thứ một. Mặc dù vẫn bị ám ảnh, song, cô lại đang thư giãn hơn so với ờ một mình trong phòng rất nhiều.
Nhan Nhiêu tin đợi thêm một thời gian nữa, bằng cách duy trì mọi thứ theo quỹ đạo cân bằng, cô sẽ thoát khỏi căn phòng ấy.
Không còn những ánh sáng mờ giả tạo, chiếc giường quây kính, dây xích nặng nề, đòn roi, đôi tay thô bạo, ánh mắt quỷ dữ của người ấy... Nhan Nhiêu rồi sẽ lần nữa tự do, kể cả khi đã in hằn sẹo.
"Chị à!", Vivian đột ngột gọi Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu như người vừa tìn mộng, thấy Vivian nhìn mình lo lắng, trong khi bé Chuối đang tròn mắt ngây ngô, cô khựng lại đôi chút, rồi bật cười như kẻ ngốc. Cô hỏi, "Ủa! Tôi vừa ngủ quên à mọi người?".
Bé Chuối ngay lập tức bật cười, "Dì Nhan lạ ghê!".
Vivian nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn Nhan Nhiêu vẫn một màu lo lắng, nhưng thay vì hỏi, cô lại nói, "Vừa rồi em và Chuối đang nói về việc sắp được diễn kịch ở trường, muốn chị dạy ấy!".
Kịch trường cho bạn nhỏ chắc chắn không phải sở trường của Nhan Nhiêu, nhưng chỉ vài lời khuyên thì cô làm được.
"À! Vậy nhỉ! Vậy con diễn vở gì, vai nào Chuối?".
"Dạ Lọ Lem! Chuối được diễn "Mẹ kế" luôn cơ!", bé Chuối cười tít mắt, trông vô cùng vui vẻ.
Nhan Nhiêu cảm thấy vai mẹ kế không hợp với bé Chuối, vì đứa nhỏ này thiếu đi sự sắc sảo, đanh đá và kiêu ngạo cần có của nhân vật. Mặt thì đáng yêu, hay cười, mắt lấp lánh như sao. Cô nhìn kiểu gì cũng chẳng ra được nét phản diện.
Nếu là trước đây, lúc còn ở sân khấu kịch Nhan Nhiêu sẽ bàn với mọi người về việc đổi vai, hoặc nêu kế hoạch huấn luyện thay đổi khí chất cho diễn viên hợp nhân vật. Nhưng bé Chuối quá nhỏ, cô khó mà ép rèn sắt thành kim, bỏ cũng chẳng được. Vậy nên, cô có chút hơi khó xử.
Nhan Nhiêu hỏi bé Chuối, "Đã thử đoạn nào chưa Chuối?". Cô muốn nắm tình hình hiện tại, để từ đó tìm cách.
"Dạ chưa ạ! Thầy bảo Chuối và các bạn được chọn cuối tuần tập ạ!", Chuối cười ngoan.
"Ừm... vậy vẫn còn thời gian để điều chỉnh. Nào! Diễn một cảnh cho dì xem. Hãy nghĩ dì là Lọ Lem ấy!".
"Dạ Chuối biết rồi!", bé Chuối vội bỏ miếng pizza đã ăn được hơn nửa xuống dĩa của mình, nhìn thẳng Nhan Nhiêu. Cô bé cố nhăn mặt lại, làm điệu bộ tức giận buồn cười, hơi cao giọng nói, "Dì Lọ Lem kia! Dì đã lo hết cho hai chị chưa, sao còn ở đó lười biếng hả!".
"Hahaha!", cả Nhan Nhiêu và Vivian đều đồng thanh cười vì điệu bộ cố ra vẻ ác của bé Chuối.
Vivian hỏi, "Sao là dì Lọ Lem nhỉ?".
"Mẹ dạy Chuối không được hỗn. Dì Nhan là người lớn, bạn mẹ, phải kêu "dì" ạ!".
"Bé Ngoan! Là diễn kịch, cả dì Nhan của bé và bé đều là nhân vật, không cần đem quan hệ ngoài đời thật vào", Vivian giải thích.
Nhan Nhiêu cũng tiếp lời, "Cứ diễn như kịch bản. Dì nghe, dì mới xem xét được".
"Vậy... con... con nhỏ... dì...", bé Chuối lúng túng.
"Được rồi", Nhan Nhiêu xoa đầu bé Chuối trấn an. "Không cần ép mình đâu".
Nhan Nhiêu sợ cứ cố ép thêm, đêm nay bé Chuối sẽ mơ ác mộng mất.
"Dạ? Vậy dì Nhan sẽ không giúp Chuối tập kịch nữa ạ?".
"Không có đâu cục cưng! Dì Nhan sẽ giúp em tập mà. Đúng không chị?", Vivian cười với Nhan Nhiêu, tay cũng xoa xoa đầu bé Chuối trấn an. Tranh thủ cơ hội, cô cứ lén vờ vô ý đụng tay người trong lòng.
Nhan Nhiêu bất lực vì sự bất chấp, không tí liêm sỉ của Vivian. Nhưng chẳng chê, vì tay cô ấy rất mềm, cô chạm vào khá thích.
"Dạ! Chuối hiểu rồi ạ! Vậy chị và dì bắt đầu đi ạ!", bé Chuối cười ngây thơ.
Nhan Nhiêu không hiểu chuyện gì, "Sao lại là chị và dì hả Chuối?".
"Dạ! Chị Vivian bảo dì Nhan sẽ giúp, không phải là chị và dì sẽ diễn cho Chuối xem ạ!"
"Ý dì là...".
"Chị!", Vivian ngăn Nhan Nhiêu nói hết. Cô thì thầm đủ hai người nghe, "Đồng ý đi ạ! Em sợ từ chối Chuối sẽ khóc mất".
Nhan Nhiêu nhìn sang bé Chuối, trông đôi mắt nai tơ to tròn, long lanh, thuần khiết của cô bé mà lòng mềm ra. Quyết định thỏa hiệp.
"Đừng nhân cơ hội mà bày trò", Nhan Nhiêu nhỏ giọng nhắc nhở Vivian.
Vivian nhe răng cười tinh quái, "Chị à! Chúng ta diễn Lọ Lem, không phải Romeo và Juliet".
"Tôi lại mong là Romeo và Juliet".
"Chị...".
"Vì nó bi kịch".
"Chị này!", Vivian dẩu môi.
Nhan Nhiêu bật cười vì trêu được Vivian. Làm họ nhất thời trông có chút thân thiết, tương tự bạn bè đùa giỡn.
Toàn bộ tình cảnh đều bị bé Chuối thu vào mắt và âm thầm đánh giá.
Quay lại vở kịch, Nhan Nhiêu quyết định thị phạm một lần cho bé Chuối diễn theo, "Được rồi. Dì và chị Vivian sẽ diễn thử cảnh mẹ kế và Lọ Lem. Chuối xem mà tham khảo nhé!".
"Dạ vâng ạ!", bé Chuối tỏ ra vô cùng háo hức, giọng cũng cao hơn trước đó.
Làm Nhan Nhiêu tự dưng có chút lạnh sống, tưởng tượng bé Chuối là một người hâm mộ gán ghép đôi đang xem "OTP" phát đường. Hơi đáng sợ với cô.
"Bắt đầu thôi chị", Vivian nhắc Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu gật đầu, im lặng một lúc. Cô âm thầm nhớ lại lời thoại, tưởng tượng bối cảnh và hòa vào nhân vật.
Ngay tức đổi thái độ, trở nên khó chịu, chán ghét ra mặt khi nhìn vào Vivian, cất cao giọng mắng, "Đồ lười biếng! Mày còn ở đây làm gì? Đã quét nhà, giặt giũ, nấu cơm chưa? Còn hai chị mày nữa. Hai đứa chúng nó đâu, sao mày không mau đi gọi và giúp hai chị sửa soạn quần áo tươm tất đi hả!".
Nói rồi tự dưng Nhan Nhiêu lại ngượng, thấy xấu hổ vì giọng mình thiếu tự nhiên và yếu, thiếu đi khí chất cần có của nhân vật. Song, cô vẫn phải diễn tiếp, nên cố gồng, không bật cười.
Ấy nhưng Vivian đã để ý được vành tai của Nhan Nhiêu đang đỏ lên vì xấu hổ, thầm cười và khen cô ấy dễ thương. Trong khi ngoài mặt cô vẫn chuyên nghiệp hóa thân vào nàng Lọ Lem ngoan ngoãn, "Thưa mẹ! Nghe lời mẹ dặn, con đã dậy từ sớm lau dọn nhà cửa trước sau sạch sẽ, quần áo giặt xong móc sào phơi nắng, cơm cũng nằm trên bàn đầy đủ từ sớm ạ!".
Giọng nói và cử chỉ của Vivian đều đúng mực, dù thiếu chút mỏng manh và yếu mềm của Lọ Lem. Song, Nhan Nhiêu vẫn đánh giá cao cô ấy. Đặc biệt là đài từ tốt.
Nhan Nhiêu tin Vivian đi theo hướng diễn viên, hoặc lồng tiếng cũng sẽ thành công không thua gì làm thần tượng. Cô thật mong Bạch Ly nhận ra và cân nhắc.
"Vậy còn hai chị? Mày đã lo hai chị chưa mà đứng đây lười biếng?", Nhan Nhiêu tiếp tục vở kịch. Giọng cô so với trước đã có phần hưng phấn hơn do nhận ra Vivian có tố chất kịch nghệ.
"Dạ! Con chưa ạ!".
"Hửm! Tao nói với mày thế nào? Sao mày dám lười biếng, không chăm chị mày cho tốt hả? Mày tin tao đuổi mày đi không, đồ lười biếng!".
"Dạ... Con đâu dám lười biếng. Con vẫn nghe lời mẹ dạy, trước sau không dám trái ạ!", Vivian tỏ ra yếu mềm, ủy khuất, hai mắt sóng sánh nước đáng thương.
Nhan Nhiêu thầm kêu "Đỉnh!".
"Còn dám ngụy biện, nói dối tao à! Mày bỏ chị ra đây lười biếng còn gì chối cãi!".
"Dạ không phải đâu ạ! Con chưa chăm hai chị là vì...".
"Vì gì, vì sao nữa!".
"Vì con muốn hầu hạ mẹ trước cơ", Vivian hai tay bưng mặt, má ửng đỏ như thiếu nữ đang yêu.
Nhan Nhiêu thấy có gì đó sai sai. Cô âm thầm dùng tay dưới bàn kéo áo Vivian nhắc nhở, nhưng bất thành.
Vivian tiếp tục lái vở kịch Lọ Lem thành dị bản, "Từ nhỏ con thiếu mẹ ruột, cha đưa mẹ về, nhìn mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, lòng con thành thật chỉ biết cảm tạ Chúa! Nhờ ơn người mang mẹ đến để con được yêu thương, che chở. Vậy nên từ rất lâu rồi con đã thật tâm yêu thương, muốn bên cạnh chăm sóc và... Á!".
Vivian đột ngột hét lên làm gián đoạn vở kịch Lọ Lem dị bản. Nhìn xuống, cô mới hay vừa rồi bị Nhan Nhiêu bấu tay, đau, theo quán tính kêu "Á!" rõ to.
"Em đang làm gì vậy?", Nhan Nhiêu tức giận lườm Vivian, cố tình hạ giọng để cảnh cáo và không cho bé Chuối nghe.
Vivian không giải thích, mếu máo giơ mu bàn tay trắng nõn đã in dấu móng cho Nhan Nhiêu xem, kêu, "Chị bấu em. Em đau...".
"Đáng đời. Ai kêu cô dám tự ý sửa kịch bản Lọ Lem loạn lên. Lỡ mà bé Chuối hiểu sai, nghĩ bậy bạ lại khổ".
"Có đâu. Em chỉ làm nhân vật có chiều sâu tình cảm hơn thôi mà".
"Chiều sâu quái gì. Thoại cứ như... Bỏ đi".
"Như gì ạ?", Vivian đột nhiên cười gian. "Em còn chưa nói hết chị đã nghĩ bậy đúng không? Đừng giấu em, Rita à...".
Nhan Nhiêu đẩy Vivian ra khi cô nàng lại có ý lấn tới. Quay lại với bé Chuối, định giải thích cho con bé hiểu cho sự thay đổi đột ngột thì đã thấy gương mặt trẻ thơ đầy nước mắt.
Nhan Nhiêu nghỉ vì vở kịch Lọ Lem dị bản mà bé Chuối khóc, liền dỗ, "Thôi nào Chuối ngoan! Chị Vivian đùa, không phải thật đâu. Không khóc nha!". Cô ra sức an ủi cô bé, vừa lau nước mắt, xoa đầu, nựng má đều áp dụng triệt để.
Đồng thời Nhan Nhiêu không quên đến thần tượng của bé Chuối, ra hiệu cho Vivian dỗ cô bé cùng mình. Thành ra mỗi đứa một tay, tìm đủ mọi cách dỗ đứa nhỏ nín khóc.
Vivian thậm chí còn cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì bản thân một phút ham vui đã chọc bé Chuối khóc. Cả gương mặt cô trở nên ủ dột thấy rõ.
Nhan Nhiêu bên cạnh không để ý biểu hiện của Vivian, cứ chăm chú vào bé Chuối. Mất một lúc sau thì mới dỗ được cho cô bé nín khóc. Song, cô lại nghe được thứ khá bất ngờ từ đứa nhỏ ấy.
"Hic! Mẹ kế và Lọ Lem thương nhau, làm Chuối nhớ mẹ", bé Chuối thật thà thừa nhận.
Hoá ra không phải do Lọ Lem dị bản làm bé Chuối khóc, mà là thấy mẹ kế con chồng tình thâm, rồi nhớ mẹ mình Liêu Linh ở nhà. Vậy mà cô bé làm hai người lớn là Nhan Nhiêu và Vivian một phen hú hồn.
Nhan Nhiêu thở phào, lòng nhẹ nhõm, cười khổ, "Ui nhóc! Con làm dì sợ đó!".
"Dạ! Chuối làm gì sai ạ?".
"Không có! Mà ăn đi, rồi về với mẹ Linh".
"Dạ!".
"Ngoan!".
"Mà dì và chị diễn hay ghê! Chuối muốn xem nữa".
"Ừa! Lần sau nếu được sẽ cho coi, lo ăn đi kìa".
"Dạ!".
Nhìn bé Chuối ngoan ngoãn, lòng Nhan Nhiêu cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Cô ăn tiếp bữa tối với chút niềm vui nhỏ bé, mà không nhận ra Vivian đã trở nên trầm lặng hơn.
...
"Sao rồi?", Nhan Nhiêu cười với Liêu Linh, trong khi mắt ngó về phía phòng ngủ của hai mẹ con của cô bạn.
Liêu Linh làm dấu tay "OK", "Vẫn ngủ ngon lành".
"Vậy được rồi. Mình cũng về đây, buồn ngủ chết được".
Đi chơi cả buổi rất vui, nhưng nó quả vật vẫn là cơn ác mộng với người ít vận động Nhan Nhiêu. Cơ thể cô ê ẩm, mỏi nhừ hết cả rồi.
"Ơ! Về à! Muốn ngủ lại không? Nhà còn dư phòng khách, vào dọn tí là ngủ được đó", Liêu Linh không nỡ để bạn về. Cô muốn giữ người lại, nói chuyện, hay làm gì đó vui vui, để bù đắp vào khoảng thời gian nhiều năm trống vắng đối phương.
Và nói thật, nói thẳng thì Liêu Linh có xu hướng khá bám người. Dù bạn hay người yêu, cô đều muốn dành thời gian bên cạnh mãi.
Nhan Nhiêu biết, nhưng cô từ chối, "Thôi ạ! Thân nữ đơn chiết, lỡ cô làm gì tôi thì sao". Cô tỏ ra nũng nịu, yếu đuối, trong khi ánh mắt thì đầy ý trêu đùa.
"Chê ạ! Cho cũng không thèm", Liêu Linh lè lưỡi tỏ ý chê bai.
Hai người sau đó cười đùa như một đứa trẻ qua lại, tiễn nhau về tận cửa thang máy mới thôi.
Trước đó Liêu Linh không quên dặn dò Nhan Nhiêu, "Hôm khác lại đến chơi. Mình có chồng đại gia nuôi, bình thường rảnh lắm nha bạn".
"Ỏ!", Nhan Nhiêu trầm trồ. "Vậy xin nhận con nuôi hưởng ké được không ạ? Chứ sóng gió phủ đời, tương lai nhờ nhà bạn ạ!".
"Ok! Gọi mình là mẹ đi, rồi mình nhận nuôi bạn".
"Lè! Mơ đi".
"Vậy sao nói!", Liêu Linh đánh vào vai của Nhan Nhiêu.
Thang máy lúc này cũng đã lên đến, Nhan Nhiêu không đủ thời gian đùa giỡn lại, đành để lần sau. Bước vào thang máy, vẫy tay từ biệt cô bạn với nụ cười tươi như hoa.
Cửa thang máy đóng, nụ cười trên môi của Nhan Nhiêu cũng tàn đi. Nhưng thay vì dáng vẻ ủ dột, mệt mỏi, mặt cô lại là thanh thản và vui vẻ.
Hôm nay, Nhan Nhiêu đã tìm được cảm giác dịu dàng trong tâm hồn. Và cô sẽ tiếp tục, cho đến khi tìm được chính mình của ngày xưa.
Giờ Nhan Nhiêu chỉ cần chờ gia đình đi du lịch về, mở cửa cho vô nhà, nằm nghỉ ngơi thêm thời gian nữa sẽ ổn hơn. Cô tin như vậy.
Xuống tầng trệt, thang máy kêu lên một tiếng báo hiệu, Nhan Nhiêu định bước ra thì một bàn tay thò vào ngay lúc cửa thang mở. Kéo theo hàng loạt hình ảnh kinh hoàng ùa về trong tâm trí cô, bất giác giật mình lùi vội về sau, dùng tay che miệng thở gấp, ánh mắt kinh hoàng.
"Nhiêu!", Trang Niên nhìn Nhan Nhiêu khó giấu kinh ngạc.
Thấy người đến là Trang Niên, Nhan Nhiêu liền vội điều chỉnh tâm trạng, cười gượng kêu, "Niên à! Vừa về nhỉ!".
"Ừm".
"Vậy nghỉ ngơi sớm đi, mình về trước", Nhan Nhiêu vội vàng rời đi.
Trang Niên chột tay Nhan Nhiêu giữ lại, làm cô ấy giật bắn người lên, run rẩy trong khoảnh khắc. Cô thở dài.
"Mình là bạn, không phải người dưng".
"À! Mình xin lỗi. Mình bị bất ngờ nên...", Nhan Nhiêu muốn giải thích, nhưng trước đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của Trang Niên cô lại không nên lời.
"Hiểu mà. Nên cầm này đi, Nhiêu cần nó".
Trang Niên lấy từ trong áo khoác ra một tấm giấy cứng nhỏ, có độ dày, dài và rộng như một tấm danh thiếp nhét vào tay Nhan Nhiêu. Sau đó kéo người ra, rồi ấn thang máy rời đi.
Nhan Nhiêu đứng hình mất một lúc, khi thò tay vào túi lấy ra kiểm tra, nhận ra đó thật sự là danh thiếp. Cô đọc kỹ thì biết nó của một bác sĩ tâm lý mà mình có quen biết, Phó giáo sư tâm lý Ngô Thật, chuyên nghiên cứu và chữa trị các chấn thương tâm lý nghiêm trọng do bạo hành.
Xem xong danh thiếp mà Nhan Nhiêu chỉ biết che miệng, cố ngăn mình bật khóc ngay giữa sảnh khu chung cư. Vì bí mật cô cố giấu, lo sợ, sau đêm định mệnh ấy đã bị Trang Niên biết sạch. Và thay vì cố hỏi, cô ấy lại cố giúp cô bằng cách này.
Nhan Nhiêu thật sự muốn khóc thật to...
Từ bên ngoài, nhìn qua lớp kính trong suốt, Vivian đã thấy toàn bộ. Sắc mặt theo đó trở nên tệ, tay ôm chú chuột chũi bông siết chặt như muốn xé rách nó ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.