Chương 12: CHƠI KHĂM
Meowmeow20Tieutieu
23/09/2015
Trong gian phòng bếp màu trắng được thiết kế nhỏ nhắn ấm cúng, Tiêu
Kỉ Duệ mặc tạp dề đứng bên bếp ga chiên xào món gì đó để ăn sáng. Lâu
lâu cậu lại nhìn lên đồng hồ treo tường, canh giờ chuẩn xác để vô đánh
thức Mã Nhi dậy. Bỗng, cậu nghe ở bên ngoài hành lang rất ồn ào nào
nhiệt. Do bản tính tò mò vốn có, cậu đặt muỗng xuống chạy ra cửa thò đầu ra ngoài nghe ngóng tình hình.
Đúng như cậu nghĩ, bên ngoài vô số các bà nội trợ già có, nhỏ có đứng bu quanh ở sảnh tụ lại thanhg vòng tròn vây quanh một anh con trái mặc vest xanh ngọc bé nhỏ. Nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên hơi sợ hãi vì bị đàn bà bu quanh nhưng vẫn cố trò chuyện và trả lời vô số câu hỏi đang ồ ạt lao đến khiến Kỉ Duệ nhếch mép cười với cảnh tượng này.
“Chắc là có người mới chuyển tới.” Cậu nghĩ thầm như thế xong đóng cửa vào nhà không tò mò chuyện người ta nữa.
Đến bảy giờ rưỡi, cậu vào phòng Mã Nhi vực chị mình dậy ăn sáng. Chị cậu mặt lơ ngơ bước xuống giường với mái tóc rối bù. Kỉ Duệ lấy ngay cây lược gần kế bên đưa lên chải thẳng tóc cho cô hết như một người cha chăm con. Phần về Mã Nhi, cô cảm thấy rất quen thuộc với mấy động tác này nên không cự nự. Đứng yên cho Kỉ Duệ chải xong mới đi thay đồ ra ăn sáng.
Vẫn như mọi ngày cô ra khỏi phòng lúc 8 giờ mấy, cô đi ngang qua mấy bà nội trợ xì xào xì xồ chuyện gì đó vô tình lọt vào tai cô.
– Nè bà, nghe đồn có cậu trai nào đó mới chuyển đến sống tầng trên là giám đốc của công ty Cú Mèo vừa đẹp trai vừa hấp dẫn nữa đó.
– Vậy bà với tôi lên đó chiêm ngưỡng xem đi, cậu ta chắc sắp đi làm rồi.
Tiêu Mã Nhi cũng nhiều chuyện chạy lại nghe ngóng nhưng bị Tiêu Kỉ Duệ lạnh lùng cầm tay kéo đi thẳng ra ngoài bắt xe buýt đi làm còn buông một câu “Nhiều chuyện” nữa chứ.
Tiêu Mã Nhi tức đầy họng, không nhiều chuyện thì sao làm con gái chứ. Đồ Kỉ Duệ ngốc!
Chiếc xe chạy về hướng đường quen thuộc, khẽ lắc lư mỗi khi vấp phải cục đá hay ổ gà. Mã Nhi tựa người vào lưng Kỉ Duệ, mắt lim dim muốn ngủ ngay tại đó cho rồi. Khi xe buýt đến công ty, Tiêu Kỉ Duệ lắc lắc chị mình dậy và đá thẳng cô xuống xe. Mã Nhi gật gà gật gù chạy lẹ vô thang máy. Đúng lúc Tử Phong cũng mới tới đang đi cùng với Ngôn Quân vô vông ty. Tử Phong thoáng thấy cô ở trong thang máy, nhanh chân đi nhanh vào chặn cửa thang máy bước vô. Ngôn Quân hơ ngạc nhiên kéo anh lại hỏi.
– Có thang máy chuyên dụng cho cấp trên sao không đi? Lại đithang máy nhân viên?
– Cửa thang máy bên này mở tiện vô luôn khỏi đợi thang máy bên kia. Tôi ghét nhất là đợi.
Ngôn Quân gật gù hiểu ra, không nói gì thêm lặng lẽ đi theo sau Tử phong vào thang máy.
Tiêu Mã Nhi nhìn thấy Tử,Phong bước vào, đằng sau là giám đốc Ngôn Quân. Cô hơi ngớ người ra nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mèo con ngoan ngoãn trước mặt Ngôn Quân. Cúi đầu chín mươi độ chào Ngôn Quân và hoàn toàn phớt lờ Mạc Tử Phong.
Tử Phong nhận ra thái độ đó, lập tức nhăn nhó nói.
– Cô Tiêu, sao cô chào giám đốc mà khách giám đốc lại không chào. Như thế không tôn trọng khách hàng gì cả.
Mã Nhi bĩu môi, liếc xéo Tử Phong một cái rồi quay mặt về hướng khác phớt lờ câu hỏi hồi nãy. Giám đốc baby quay sang nhìn hai người, nói.
– Hai người quen biết nhau hả?
Tử Phong đứng thẳng người, xoa cằm tiết lộ.
– Tôi và cô ta học chung đại học.
– Ồ, hai người học chung đại học mà một ngừoi ra làm giám đốc còn một người ra làm nhân viên quèn. Chậc chậc. Trường đó không công bằng nhỉ.
Ngôn Quân khẽ lắc đầu biểu thị sự tiếc thương cho cô thư kí của mình. Tiêu Mã Nhi bị nói trúng tim đen, cúi đầu bẽn lẽn mà lòng rủa thầm Ngôn Quân. Tử Phong nở một nụ cười nhàn nhạt bên khoé môi.
Thang máy lên tới, cả ba người họ bước ra ai về phòng nấy mà làm việc rất ư là nghiêm túc.
Một ngày bình thường lặng lẽ trôi qua, đền chiều tan sở mọi người vô cùng hào hứng thu dọn đồ trên bàn chuẩn bị về với cái giường thân yêu, người mẹ/cha thân yêu hay người vợ/chồng thương yêu. Ai nấy tươi cười với Mã Nhi chào tạm biệt cô ra về. Mã Nhi cũng tươi cuòi chào lại rồi tiếp tục lúi húi dọn đồ.
Đương lúc Tiêu Mã Nhi đang vô cùng phấn khởi chuẩn bị đeo túi xách vào vai thì Ngôn Quân đẩy cửa phòng bước ra. Nhìn quanh quất như kiếm ai rồi chiếu tưởng thẳng vào cô. Tiêu Mã Nhi giật mình với ánh nhìn đó, nhếch miệng hỏi.
– Có chuyện gì không ạ?
– À, cô Tiêu. Làm phiền cô tối nay tăng ca, vì công việc nhiều quá tôi làm một mình không hết.
Tiêu Mã Nhi đứng đơ người mém rớt cả hàm xuống dưới. Lại thêm tên hắc ám Tử Phong cũng đẩy cửa bước ra, nhìn cô thương hại vài phát sau đó cươi tươi như bảo rằng “Bái bai, tôi về nhà đây. Cô ở lại làm việc vui vẻ nhá”. Tiêu Mã Nhi tức tối quăng thẳng túi xách xuống ghế tựa, dậm chân đi thẳng vào phòng giám đốc ôm nguyên chồng giấy lớn ngồi tính toán này nọ.
Ngôn Quân vào sau, thấy thư kí bé nhỏ đang buồn bực. Thân làm giám đốc nên an ủi nhân viên tí ai dè chưa kịp mở miệng thì bị cô chặn lại.
– Giám đốc, làm ơn…đi về chỗ ngồi của anh và im lặng lại cho tôi nếu không tôi sẽ lao đến ôm anh với tấm thân dơ bẩn này.
Ngôn Quân nổi tiếng sợ đụng chạm phụ nên khi nghe đến lời đe doạ sức tích kia anh liền ngậm miệng đi đến bên laptop gõ cạch cạch.
Hăng say gõ quá, Ngôn Quân không biết rằng ngoài kia trời đang dần chuyển đen như mực. Đến khi anh nghe đến tiếng ngái ngủ của Mã Nhi. Anh mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thấy đã trễ rồi lại nhìn qua Mã Nhi thấy cô ngủ sắp chảy ke đầy bàn đến nơi. Ngôn Quân mới đứng dậy khoác áo vào và đến bên Mã Nhi gọi cô dậy.
Ngôn Quân đứng từ xa, thấp giọng be bé la hét.
– Này này, dậy đi thư kí Tiêu.
Nhưng cô vẫn tiếp tục ngủ. Ngôn Quân hít thở sâu gằng giọng hét lớn “Dậy đi thư kí ngốc” thế mà vẫn vô tác dụng. Anh đành lôi điện thoại mình ra chọn đại bài hát nào đó bật âm lượng loa rất lớn xong cúi xuống trên đầu cô kề điện thoại sát bên lỗ tai. Lần này thật sự có tác dụng, Tiêu Mã Nhi giật bắt mình sơ ý đụng trúng cằm của Ngôn Quân. Anh liền ngã ra đằng sau ôm chiếc cằm, đau đến nỗi ú ớ được vài câu.
Anh định đứng lên thì bị Tiêu Mã Nhi xô xuống tiếp, cô lao đến tính sờ thử cằm anh coi có bị trọng thương không nhưng Ngôn Quân lập tức sợ sệt bò về đằng sau run run tay chỉ thẳng vào Mã Nhi.
– Xin…cô…đừng đụng vào tôi..
Tiêu Mã Nhi nghe thế nên ngồi im, chỉ rối rít xin lỗi rồi xoa xoa bụng nói với Ngôn Quân.
– Hay là vậy đi, để thay lời xin lỗi vạn năm không tha thứ được tôi bao anh đi ăn khuya ha. Trời cũng đã tối rồi mà tôi với anh chưa ăn gì cả nên đi nha?
Ngôn Quân vẫn còn ngồi dưới đất, kịch liệt suy nghĩ và cảm thấy mình đói rồi nên đồng ý. Sau đó, anh lúi cúi bò dậy xách cặp tài liệu đi với cô xuống lầu.
Tiêu Mã Nhi nói với Ngôn Quân rằng cô muốn ăn hoành thánh ở gần nhà để lát nữa tiện về nhà hơn. Ngôn Quân chẳng nghĩ ngợi gì đồng ý liền nhưng anh ra điều kiện khi cô ngồi ghế phụ phải cách xa anh ta ra, xa nhất có thể được.
Vì thế, sự tin tưởng anh ta bị gay trng lòng cô lại tăng lên vọt.
Ngôn Quân đậu bên vệ đường trước cái xe bán hoành thánh, Mã Nhi tung tăng bước vào lựa chỗ đẹp ngồi vui vẻ gọi hai phần hoành thánh dạng to nhất.
Thật sự thì đây là một cảnh tượng rất kinh hoàng và khủng khiếp.
Trong khi Ngôn Quân bắt chéo chân, nhẹ nhành gắp và nhẹ nhàng ăn từ tốn, nhai kĩ và nuốt kĩ như đang dần thưởng thức món ăn. Bà chủ quán đó vô cùng thán phục với phong cách ăn lâu để nếm được từng hương vị của đồ ăn kia. Thì bạn Mã Nhi ăn như rồng cuống, chén sạch hết dĩa này đến dĩa kia khiến Ngôn Quân hoảng hồn, bà chủ té xỉu. Nhưng đuọc cái, nhờ con bé đó mà buổi tối bán được cả chục dĩa hoành thánh.
Ăn xong, Mã Nhi xin cáo từ đi về trước. Ngôn Quân gật đầu chào, bỗng nhiên anh thấy áo khoác của cô để quên trên ghế. Anh nhanh chóng cầm lấy chạy theo Mã Nhi. Cùng lúc đó, em trai cô Tiêu Kỉ Duệ ra ngoài ban công căn nhà chuẩn bị đồ nước lau nhà mà cậu chưa kịp đổ vô ống thoát nước. Vì tính sạch sẽ đến là khó chịu của cậu mà cậu tự hành hạ bẩn thân mình lau nhà một ngày 4 lần (quả là 1 thanh niên siêng năng) nên nước bẩn rất chi là nhiều. Cậu đang lấy thế chuẩn bị đổ nước thì thấy bà chị Mã Nhi của mình đang trò chuyện với trai. Sẵn tiện mấy ngày nay bị bà chị ăn dơ ở bẩn quấy rối tạo nên lòng thù hận chưa kịp trả thù nung nấu cho cậu suy nghĩ.
“Hất xuống đi nào. Tiêu Kỉ Duệ~. Hất xuống nào Tiêu Kỉ Duệ~. Chỉ cần nâng thùng lên và đổ xuống thôi. Tiêu Kỉ Duệ~.”
Bài hát tự chế cất tiếng ca véo von bên trong lòng Kỉ Duệ, cậu đành làm bộ mặt ngây thơ nhìn sang hướng khác hất thẳng thùn nước bẩn vào anh chàng đẹp trai của chị mình.
“Oops! Xin lỗi nhé.” Tiêu Kỉ Duệ thoả nỗi lòng, vui vẻ tiếp tục hất nước đến khi cạn kiệt.
Và thật bất ngờ, với giác quan thứ sau của người phụ nữ Tiêu Mã Nhi nhanh chóng nhận ra sắp có tai hoa ập đến. Ngước mặt nhìn lên thì thấy chiếc thao màu đỏ ngầu đang có người cầm chuẩn bị ụp xuống người Ngôn Quân. Cô nhanh chóng lao đến đẩy Ngôn Quân ra và thế là hứng trọn nguyên thùng nước dơ bẩn.
Mùi này quen quen, và cả cái thau màu đỏ đồng bóng kia cũng quen. Quen nhất vẫn là mùi thuốc tiệt trùng đặc biệt em cô tự tay kiếm mua để thoã mãn cái tính sạch sẽ đến chi là thái quá của nó. Mã Nhi nghiến răng nhìn lên thấy ban công với hướng nhà quen thuộc. Cô lập tực hiểu ra ai là thủ phạm.
Ngôn Quân nhìn Mã Nhi từ đầu đến chân ướt sũng như con chuột lột trong khi anh chỉ bị dính ti tí nước ở vạt áo. Sự tội lỗi và thương hại dấy lên, anh đề nghị đưa cô lên nhà thay đồ tận tình (í là tiễn cô lên nhà chứ không phải thay đồ dùm đâu nhé).
Tiêu Mã Nhi lết lên tầng hai mang bộ mặt muốn bóp chết em trai ngay tại chỗ. Sát khí toát lên ngập dãy lầu khiến Ngôn Quân đi bên cạnh hơi hoảng và ái ngại. Anh đành cởi áo khoác ngoài của mình ra đặt lên vai Mã Nhi cho đỡ lạnh.
Đứng trước cửa nhà, Mã Nhi cố gắng bình tĩnh hạ nhiệt để không xông vào xử lý thằng em. Ngôn Quân nhanh nhảu đi lên trước mặt Mã Nhi ấn ba hồi chuông dùm cô vì quá lạnh khi không có áo vest bên ngoài.
Ngôn Quân quay xuống nhìn Mã Nhi, thầm thán phục khi cô ta bị hứng nguyên chậu nước mà không thấy lạnh chỉ thấy vẻ mặt đằng đằng ám khí từ đầu đến giờ. Anh đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa nhà mở ra, chưa kịp chào hỏi chủ nhà thì có một bàn tay to khoẻ đấm mạnh vào bụng anh. Ngôn Quân ngã xuống chưa kịp kêu đau thì bị ăn nguyên quả đấm vào bên khoé miệng gần trúng cái cằm. Anh chỉ biết khóc thầm “Rồi xong, đi luôn cái cằm đẹp đẽ của ta.”
Tiêu Kỉ Duệ vừa ra tay xong làm bộ gãi đầu nhìn Mã Nhi cười cuòi ngây thơ nói.
– Chị ngốc, tôi đã xử lý tên biến thái giúp chị ròi đó.
Kỉ Duệ tiếp tục ang ang vẻ mặt giả tạo, nhào lại chị mình sốt sắng hỏi.
– Chị bị cái gì mà ướt dữ vậy nè? Vào nhà đi nhanh lên coi chừng bị bệnh đó.
Tiêu Mã Nhi hất tay em mình ra phóng đến đỡ Ngôn Quân ngồi dậy, lúc nãy cô tính đỡ giúp anh cú đấm của nó nhưng thân thủ không nhanh nhẹn bằng. Mã Nhi cứ thế dìu Ngôn Quân vào nhà, lâu lâu liếc qua Kỉ Duệ với ánh mắt trách móc.
“Thằng đần. Có biết đây là sếp của tao không hả?”
Đúng như cậu nghĩ, bên ngoài vô số các bà nội trợ già có, nhỏ có đứng bu quanh ở sảnh tụ lại thanhg vòng tròn vây quanh một anh con trái mặc vest xanh ngọc bé nhỏ. Nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên hơi sợ hãi vì bị đàn bà bu quanh nhưng vẫn cố trò chuyện và trả lời vô số câu hỏi đang ồ ạt lao đến khiến Kỉ Duệ nhếch mép cười với cảnh tượng này.
“Chắc là có người mới chuyển tới.” Cậu nghĩ thầm như thế xong đóng cửa vào nhà không tò mò chuyện người ta nữa.
Đến bảy giờ rưỡi, cậu vào phòng Mã Nhi vực chị mình dậy ăn sáng. Chị cậu mặt lơ ngơ bước xuống giường với mái tóc rối bù. Kỉ Duệ lấy ngay cây lược gần kế bên đưa lên chải thẳng tóc cho cô hết như một người cha chăm con. Phần về Mã Nhi, cô cảm thấy rất quen thuộc với mấy động tác này nên không cự nự. Đứng yên cho Kỉ Duệ chải xong mới đi thay đồ ra ăn sáng.
Vẫn như mọi ngày cô ra khỏi phòng lúc 8 giờ mấy, cô đi ngang qua mấy bà nội trợ xì xào xì xồ chuyện gì đó vô tình lọt vào tai cô.
– Nè bà, nghe đồn có cậu trai nào đó mới chuyển đến sống tầng trên là giám đốc của công ty Cú Mèo vừa đẹp trai vừa hấp dẫn nữa đó.
– Vậy bà với tôi lên đó chiêm ngưỡng xem đi, cậu ta chắc sắp đi làm rồi.
Tiêu Mã Nhi cũng nhiều chuyện chạy lại nghe ngóng nhưng bị Tiêu Kỉ Duệ lạnh lùng cầm tay kéo đi thẳng ra ngoài bắt xe buýt đi làm còn buông một câu “Nhiều chuyện” nữa chứ.
Tiêu Mã Nhi tức đầy họng, không nhiều chuyện thì sao làm con gái chứ. Đồ Kỉ Duệ ngốc!
Chiếc xe chạy về hướng đường quen thuộc, khẽ lắc lư mỗi khi vấp phải cục đá hay ổ gà. Mã Nhi tựa người vào lưng Kỉ Duệ, mắt lim dim muốn ngủ ngay tại đó cho rồi. Khi xe buýt đến công ty, Tiêu Kỉ Duệ lắc lắc chị mình dậy và đá thẳng cô xuống xe. Mã Nhi gật gà gật gù chạy lẹ vô thang máy. Đúng lúc Tử Phong cũng mới tới đang đi cùng với Ngôn Quân vô vông ty. Tử Phong thoáng thấy cô ở trong thang máy, nhanh chân đi nhanh vào chặn cửa thang máy bước vô. Ngôn Quân hơ ngạc nhiên kéo anh lại hỏi.
– Có thang máy chuyên dụng cho cấp trên sao không đi? Lại đithang máy nhân viên?
– Cửa thang máy bên này mở tiện vô luôn khỏi đợi thang máy bên kia. Tôi ghét nhất là đợi.
Ngôn Quân gật gù hiểu ra, không nói gì thêm lặng lẽ đi theo sau Tử phong vào thang máy.
Tiêu Mã Nhi nhìn thấy Tử,Phong bước vào, đằng sau là giám đốc Ngôn Quân. Cô hơi ngớ người ra nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mèo con ngoan ngoãn trước mặt Ngôn Quân. Cúi đầu chín mươi độ chào Ngôn Quân và hoàn toàn phớt lờ Mạc Tử Phong.
Tử Phong nhận ra thái độ đó, lập tức nhăn nhó nói.
– Cô Tiêu, sao cô chào giám đốc mà khách giám đốc lại không chào. Như thế không tôn trọng khách hàng gì cả.
Mã Nhi bĩu môi, liếc xéo Tử Phong một cái rồi quay mặt về hướng khác phớt lờ câu hỏi hồi nãy. Giám đốc baby quay sang nhìn hai người, nói.
– Hai người quen biết nhau hả?
Tử Phong đứng thẳng người, xoa cằm tiết lộ.
– Tôi và cô ta học chung đại học.
– Ồ, hai người học chung đại học mà một ngừoi ra làm giám đốc còn một người ra làm nhân viên quèn. Chậc chậc. Trường đó không công bằng nhỉ.
Ngôn Quân khẽ lắc đầu biểu thị sự tiếc thương cho cô thư kí của mình. Tiêu Mã Nhi bị nói trúng tim đen, cúi đầu bẽn lẽn mà lòng rủa thầm Ngôn Quân. Tử Phong nở một nụ cười nhàn nhạt bên khoé môi.
Thang máy lên tới, cả ba người họ bước ra ai về phòng nấy mà làm việc rất ư là nghiêm túc.
Một ngày bình thường lặng lẽ trôi qua, đền chiều tan sở mọi người vô cùng hào hứng thu dọn đồ trên bàn chuẩn bị về với cái giường thân yêu, người mẹ/cha thân yêu hay người vợ/chồng thương yêu. Ai nấy tươi cười với Mã Nhi chào tạm biệt cô ra về. Mã Nhi cũng tươi cuòi chào lại rồi tiếp tục lúi húi dọn đồ.
Đương lúc Tiêu Mã Nhi đang vô cùng phấn khởi chuẩn bị đeo túi xách vào vai thì Ngôn Quân đẩy cửa phòng bước ra. Nhìn quanh quất như kiếm ai rồi chiếu tưởng thẳng vào cô. Tiêu Mã Nhi giật mình với ánh nhìn đó, nhếch miệng hỏi.
– Có chuyện gì không ạ?
– À, cô Tiêu. Làm phiền cô tối nay tăng ca, vì công việc nhiều quá tôi làm một mình không hết.
Tiêu Mã Nhi đứng đơ người mém rớt cả hàm xuống dưới. Lại thêm tên hắc ám Tử Phong cũng đẩy cửa bước ra, nhìn cô thương hại vài phát sau đó cươi tươi như bảo rằng “Bái bai, tôi về nhà đây. Cô ở lại làm việc vui vẻ nhá”. Tiêu Mã Nhi tức tối quăng thẳng túi xách xuống ghế tựa, dậm chân đi thẳng vào phòng giám đốc ôm nguyên chồng giấy lớn ngồi tính toán này nọ.
Ngôn Quân vào sau, thấy thư kí bé nhỏ đang buồn bực. Thân làm giám đốc nên an ủi nhân viên tí ai dè chưa kịp mở miệng thì bị cô chặn lại.
– Giám đốc, làm ơn…đi về chỗ ngồi của anh và im lặng lại cho tôi nếu không tôi sẽ lao đến ôm anh với tấm thân dơ bẩn này.
Ngôn Quân nổi tiếng sợ đụng chạm phụ nên khi nghe đến lời đe doạ sức tích kia anh liền ngậm miệng đi đến bên laptop gõ cạch cạch.
Hăng say gõ quá, Ngôn Quân không biết rằng ngoài kia trời đang dần chuyển đen như mực. Đến khi anh nghe đến tiếng ngái ngủ của Mã Nhi. Anh mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thấy đã trễ rồi lại nhìn qua Mã Nhi thấy cô ngủ sắp chảy ke đầy bàn đến nơi. Ngôn Quân mới đứng dậy khoác áo vào và đến bên Mã Nhi gọi cô dậy.
Ngôn Quân đứng từ xa, thấp giọng be bé la hét.
– Này này, dậy đi thư kí Tiêu.
Nhưng cô vẫn tiếp tục ngủ. Ngôn Quân hít thở sâu gằng giọng hét lớn “Dậy đi thư kí ngốc” thế mà vẫn vô tác dụng. Anh đành lôi điện thoại mình ra chọn đại bài hát nào đó bật âm lượng loa rất lớn xong cúi xuống trên đầu cô kề điện thoại sát bên lỗ tai. Lần này thật sự có tác dụng, Tiêu Mã Nhi giật bắt mình sơ ý đụng trúng cằm của Ngôn Quân. Anh liền ngã ra đằng sau ôm chiếc cằm, đau đến nỗi ú ớ được vài câu.
Anh định đứng lên thì bị Tiêu Mã Nhi xô xuống tiếp, cô lao đến tính sờ thử cằm anh coi có bị trọng thương không nhưng Ngôn Quân lập tức sợ sệt bò về đằng sau run run tay chỉ thẳng vào Mã Nhi.
– Xin…cô…đừng đụng vào tôi..
Tiêu Mã Nhi nghe thế nên ngồi im, chỉ rối rít xin lỗi rồi xoa xoa bụng nói với Ngôn Quân.
– Hay là vậy đi, để thay lời xin lỗi vạn năm không tha thứ được tôi bao anh đi ăn khuya ha. Trời cũng đã tối rồi mà tôi với anh chưa ăn gì cả nên đi nha?
Ngôn Quân vẫn còn ngồi dưới đất, kịch liệt suy nghĩ và cảm thấy mình đói rồi nên đồng ý. Sau đó, anh lúi cúi bò dậy xách cặp tài liệu đi với cô xuống lầu.
Tiêu Mã Nhi nói với Ngôn Quân rằng cô muốn ăn hoành thánh ở gần nhà để lát nữa tiện về nhà hơn. Ngôn Quân chẳng nghĩ ngợi gì đồng ý liền nhưng anh ra điều kiện khi cô ngồi ghế phụ phải cách xa anh ta ra, xa nhất có thể được.
Vì thế, sự tin tưởng anh ta bị gay trng lòng cô lại tăng lên vọt.
Ngôn Quân đậu bên vệ đường trước cái xe bán hoành thánh, Mã Nhi tung tăng bước vào lựa chỗ đẹp ngồi vui vẻ gọi hai phần hoành thánh dạng to nhất.
Thật sự thì đây là một cảnh tượng rất kinh hoàng và khủng khiếp.
Trong khi Ngôn Quân bắt chéo chân, nhẹ nhành gắp và nhẹ nhàng ăn từ tốn, nhai kĩ và nuốt kĩ như đang dần thưởng thức món ăn. Bà chủ quán đó vô cùng thán phục với phong cách ăn lâu để nếm được từng hương vị của đồ ăn kia. Thì bạn Mã Nhi ăn như rồng cuống, chén sạch hết dĩa này đến dĩa kia khiến Ngôn Quân hoảng hồn, bà chủ té xỉu. Nhưng đuọc cái, nhờ con bé đó mà buổi tối bán được cả chục dĩa hoành thánh.
Ăn xong, Mã Nhi xin cáo từ đi về trước. Ngôn Quân gật đầu chào, bỗng nhiên anh thấy áo khoác của cô để quên trên ghế. Anh nhanh chóng cầm lấy chạy theo Mã Nhi. Cùng lúc đó, em trai cô Tiêu Kỉ Duệ ra ngoài ban công căn nhà chuẩn bị đồ nước lau nhà mà cậu chưa kịp đổ vô ống thoát nước. Vì tính sạch sẽ đến là khó chịu của cậu mà cậu tự hành hạ bẩn thân mình lau nhà một ngày 4 lần (quả là 1 thanh niên siêng năng) nên nước bẩn rất chi là nhiều. Cậu đang lấy thế chuẩn bị đổ nước thì thấy bà chị Mã Nhi của mình đang trò chuyện với trai. Sẵn tiện mấy ngày nay bị bà chị ăn dơ ở bẩn quấy rối tạo nên lòng thù hận chưa kịp trả thù nung nấu cho cậu suy nghĩ.
“Hất xuống đi nào. Tiêu Kỉ Duệ~. Hất xuống nào Tiêu Kỉ Duệ~. Chỉ cần nâng thùng lên và đổ xuống thôi. Tiêu Kỉ Duệ~.”
Bài hát tự chế cất tiếng ca véo von bên trong lòng Kỉ Duệ, cậu đành làm bộ mặt ngây thơ nhìn sang hướng khác hất thẳng thùn nước bẩn vào anh chàng đẹp trai của chị mình.
“Oops! Xin lỗi nhé.” Tiêu Kỉ Duệ thoả nỗi lòng, vui vẻ tiếp tục hất nước đến khi cạn kiệt.
Và thật bất ngờ, với giác quan thứ sau của người phụ nữ Tiêu Mã Nhi nhanh chóng nhận ra sắp có tai hoa ập đến. Ngước mặt nhìn lên thì thấy chiếc thao màu đỏ ngầu đang có người cầm chuẩn bị ụp xuống người Ngôn Quân. Cô nhanh chóng lao đến đẩy Ngôn Quân ra và thế là hứng trọn nguyên thùng nước dơ bẩn.
Mùi này quen quen, và cả cái thau màu đỏ đồng bóng kia cũng quen. Quen nhất vẫn là mùi thuốc tiệt trùng đặc biệt em cô tự tay kiếm mua để thoã mãn cái tính sạch sẽ đến chi là thái quá của nó. Mã Nhi nghiến răng nhìn lên thấy ban công với hướng nhà quen thuộc. Cô lập tực hiểu ra ai là thủ phạm.
Ngôn Quân nhìn Mã Nhi từ đầu đến chân ướt sũng như con chuột lột trong khi anh chỉ bị dính ti tí nước ở vạt áo. Sự tội lỗi và thương hại dấy lên, anh đề nghị đưa cô lên nhà thay đồ tận tình (í là tiễn cô lên nhà chứ không phải thay đồ dùm đâu nhé).
Tiêu Mã Nhi lết lên tầng hai mang bộ mặt muốn bóp chết em trai ngay tại chỗ. Sát khí toát lên ngập dãy lầu khiến Ngôn Quân đi bên cạnh hơi hoảng và ái ngại. Anh đành cởi áo khoác ngoài của mình ra đặt lên vai Mã Nhi cho đỡ lạnh.
Đứng trước cửa nhà, Mã Nhi cố gắng bình tĩnh hạ nhiệt để không xông vào xử lý thằng em. Ngôn Quân nhanh nhảu đi lên trước mặt Mã Nhi ấn ba hồi chuông dùm cô vì quá lạnh khi không có áo vest bên ngoài.
Ngôn Quân quay xuống nhìn Mã Nhi, thầm thán phục khi cô ta bị hứng nguyên chậu nước mà không thấy lạnh chỉ thấy vẻ mặt đằng đằng ám khí từ đầu đến giờ. Anh đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa nhà mở ra, chưa kịp chào hỏi chủ nhà thì có một bàn tay to khoẻ đấm mạnh vào bụng anh. Ngôn Quân ngã xuống chưa kịp kêu đau thì bị ăn nguyên quả đấm vào bên khoé miệng gần trúng cái cằm. Anh chỉ biết khóc thầm “Rồi xong, đi luôn cái cằm đẹp đẽ của ta.”
Tiêu Kỉ Duệ vừa ra tay xong làm bộ gãi đầu nhìn Mã Nhi cười cuòi ngây thơ nói.
– Chị ngốc, tôi đã xử lý tên biến thái giúp chị ròi đó.
Kỉ Duệ tiếp tục ang ang vẻ mặt giả tạo, nhào lại chị mình sốt sắng hỏi.
– Chị bị cái gì mà ướt dữ vậy nè? Vào nhà đi nhanh lên coi chừng bị bệnh đó.
Tiêu Mã Nhi hất tay em mình ra phóng đến đỡ Ngôn Quân ngồi dậy, lúc nãy cô tính đỡ giúp anh cú đấm của nó nhưng thân thủ không nhanh nhẹn bằng. Mã Nhi cứ thế dìu Ngôn Quân vào nhà, lâu lâu liếc qua Kỉ Duệ với ánh mắt trách móc.
“Thằng đần. Có biết đây là sếp của tao không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.