Chương 66: KỈ DUỆ BỊ BẮT CÓC.
Meowmeow20Tieutieu
12/10/2015
Chương 66: Kỉ Duệ bị bắt cóc.
Khi Kỉ Duệ tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng tối tăm. Bốn bề xung quanh không có lấy một ánh đèn, chỉ có duy nhất cái bóng đèn treo trên đầu cậu. Cảnh tượng này thường thấy trong phim kinh dị, những loại phim cậu ghét coi nhất,
Cậu thử cử động, biết ngay mình đã bị trói chặt cứng trên ghế. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, rốt cuộc có ai ở đây với cậu không? Kỉ Duệ bắt đầu rục rịch mông trên ghế. Cố gắng dịch chuyển cho dù tay chân bị trói chặt cứng. Trải qua mười lăm phút vùng vẫy, Kỉ Duệ cũng chỉ mới nhích được khoảng 4cm. Mồ hôi chảy đầm đìa từ trán xuống từ từ thấm luôn vào áo, tay chân cậu có cảm giác nhức nhói. Cậu thở hổn hển, thôi đành chịu thua thôi.
Kỉ Duệ tiếp tục đánh mắt xung quanh, ráng nhìn lần cuối có ai không? Nhưng vẫn chỉ có mình cậu với ánh đèn leo loét trên đầu đang đung đưa. Lúc này cậu mới nhận ra, mình bị bắt cóc rồi.
Phát hiện vô cùng to lớn ấy khiến Kỉ Duệ nóng máu, đã bảo cho cậu ăn trước đi rồi muốn làm gì thì làm, cớ sao phải giải quyết mạnh mẽ với nhau như vậy? Cậu cựa quậy điên cuồng, cơ miệng hoạt động bắt đầu la hét.
– Này, có ai không? Mấy người bước ra đây coi??!!
Tưởng chừng sẽ có người bước ra, nhưng đáp lại cậu vẫn là bóng tối vô định. Thấp thoáng đâu đây còn có tiếng sột soạt, nghe kinh dị không tả nỗi. Cơ mà, con người này làm gì biết sợ, mồm miệng càng hoạt động dữ dội.
– Con mẹ nó, các người mau ra đây!! Tại sao lại bắt cóc tôi hả? RA ĐÂY!
Những con người trong bóng tối lắc đầu với nhau, thằng bé này nó muốn ăn vả thì phải.
Rốt cuộc sau một trận la hét của Kỉ Duệ, đèn đóm trong căn phòng được bật lên. Đồng thời, những người ngồi đối diện Kỉ Duệ cũng hiện lên. Cậu biết bọn họ đã thấy hết những hành động kia, nên có chút xấu hổ trợn mắt nhìn họ. Còn bọn kia, mặt mũi ai nấy đều bặm trợn trên tay còn cầm vũ khí. Một người trong số đó đứng lên bước về phía cậu, cậu thấy vậy la làng tiếp.
– Này, tại sao lại bắt…ưmm ưmm…..
Chưa nói hết câu thì người kia đã nhét giẻ vào mồm Kỉ Duệ, cậu sợ nhất cái sự mất vệ sinh này. Còn vùng vẫy kịch liệt hơn nữa, thiếu điều ghế muốn gãy vụng do sức công phá của cái mông.
– Thằng nhãi, biết điều thì ngồi im đi.
Tiêu Kỉ Duệ bắt đầu suy nghĩ, thôi thì mình đành ngoan ngoãn nghe lời đi. Lỡ đâu nó thương tình thả cậu đi về, như thế sẽ không mất sức mà còn lay động lòng người khác. Mày thật thông minh đấy Kỉ Duệ ạ!
Cậu bắt đầu vui vẻ lại, ngồi im nhìn chằm chằm đám kia. Bọn nó cứ tưởng cậu sợ nên lấy làm vui mừng. Cười khinh khỉnh nhìn thằng nhóc cao mét tám rưỡi bị trói trên chiếc ghế nhỏ nhỏ. Thằng nhóc này tay chân dài loằng ngoằng nên công cuộc bắt cậu về đây rất khó. Thêm phần nó nặng kinh khủng khiếp khiến những con người ngồi đây phải một phen mệt nhọc. Mốt có kêu họ đi bắt cóc, họ nhất định không đi và bỏ nghề.
– Sếp đến chưa?
Một kẻ có cái mũi to to quay sang nhìn ông Nhét Giẻ. Nhét Giẻ lắc đầu nói “Chưa, còn lâu lắm”.
– Mà tại sao thằng nhãi đó có thể làm sếp mình?
Mũi To thắc mắc liền bị Nhét Giể trừng mắt đe doạ.
– Tốt nhất cậu đừng thắc mắc bừa bãi, nó có tiền, nó có quyền thôi.
Kỉ Duệ dỏng tai lên nghe nãy giờ rút ra kết luận, “chả hiểu cái mèo gì sất”. Bụng của cậu bắt đầu rên rỉ dữ dội khi thấy bọn bắt cóc đang lôi cơm hộp ra ăn. Cậu khẽ nuốt ực nước miếng, nào ráng nhịn, ăn cơm hộp ngoài đường rất không hợp vệ sinh. Đồ ăn nhà làm mới là tuyệt nhất. An ủi như vậy thôi chớ tận sâu trong bụng Kỉ Duệ, nó vẫn “ọt ọt” biểu tình.
Bạn Nhét Giẻ của chúng ta rất khoái Kỉ Duệ hay sao ấy, cầm hộp cơm lượn lượn trước mặt Kỉ Duệ. Trêu.
– Nãy mày nói mày đói bụng phỏng? Nè, cơm hộp nè, ăn đi~.
Vẻ mặt của tên này, chỉ khiến Kỉ Duệ muốn úp nguyên hộp cơm đó vào mặt cho bõ ghét. Cậu liếc hắn một cái té lửa, thiếu điều muốn dùng hết nội công thả một quả cho cả đám yêu hầu chạy hết. Cơ mà nội công cậu không thâm hậu như thế được. Cậu đành gục mặt, xem như tên này không tồn tại, cắn môi uất hận.
Nhét Giẻ tủi thân cầm hộp cơm quay trở về chỗ đồng bọn ngồi ăn, miệng chép chép chép liên tục. Bụng của Kỉ Duệ biểu tình càng quyết liệt hơn nhưng chủ nhân của nó đã lờ đi. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ phải tìm cách gì đó quay về. Nhưng cái mà cậu thắc mắc nhất là, tại sao lại bắt cóc cậu?
Bọn bắt cóc ăn uống xong thì thay phiên nhau canh gác Kỉ Duệ mặc dù cậu chả làm chuyện gì cả. Lâu lâu cậu hay nhảy cẫng cẫng trên ghế, làm cái ghế phát ra tiếng “cót két, cót két” inh tai. Gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn chúng. Một trong số chúng lườm cậu, hăm he giơ gậy cảnh cảo. Kỉ Duệ vẫn lì lợm, nó lấy điều đó làm niềm vui, tiếp tục nhún nhún các kiểu trên ghế.
Hồi sau, Nhét Giẻ ngủ không được, giơ gậy đập thật mạnh vào đầu Kỉ Duệ. Cậu ngất xỉu lần nữa. =.=
Kỉ Duệ, đích thị là trùm chơi ngu.
Khi Kỉ Duệ tỉnh dậy, cậu lại được dịch chuyển sang một căn phòng khác. Nơi này cũng tối nhưng có điều nhiều ánh đèn hơn phòng lúc nãy, cậu mở mắt, đầu có cảm giác đau nhói. Chết tiệt, giỡn chút xíu thôi cũng bị đập ngất xỉu. Mấy tên đó đúng là chẳng có khiếu hài hước gì sất. Đang định quan sát thì một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên.
– Xin chào, bạn học.
Cậu gần như giật bắn mình trên ghế, cái giọng này rất quen, chẳng phải tên lượm gôm – Thẩm Siêu sao?
– Mày đang thắc mắc tại sao mày đang ở đây hỉ?
Kỉ Duệ trừng mắt, mày có hỏi tao cũng chănge trả lời được, bỏ cái giẻ ra khỏi mồm tao mau!!!!
“Ừm ừm,…ưm…”
Kỉ Duệ ưm ừm vài câu xem như không biết đi.
– Là do mày cả thôi.
Thẩm Siêu cừoi, ánh mắt sâu hoắm như diều hâu, nhìn Kỉ Duệ. Thẩm Siêu lôi ra một cây gậy, gõ gõ trên nền đất.
– Thứ nhất, mày xem tao chẳng ra gì.
Hắn nói dứt câu, tay cầm gậy đồng thời nâng lên giáng một cú homerun vào đầu gối cậu. Kỉ Duệ đau muốn nổ ghèn, răng cắn chặt cái giê. Ôi cái đờ mẹ, tên này muốn đánh thì đánh tay đôi đi. Không cần trói cậu lại rồi đập từ từ vậy đâu hèn hạ lắm. Kỉ Duệ trợn mắt, dây thần kinh nổi lên đầy trong lòng trắng. Thẩm Siêu hình như rất vui và hả dạ, đập đập gây trên tay nhếch miệng nói.
– Thứ hai, mày giỏi hơn tao. Điều đó là không thể?
Cú đánh lần này là ở bắp chân, mức độ càng đau dần. Kie Duệ gần như là thở hổn hển chứ không còn đều nhịp nữa. Nhưng cậu không nói gì hết, ánh mắt vẫn đanh đá như thường.
– Sao? Mày có gì muốn nói à? Nói xem nào?
Hắn ta cười đểu.
Kỉ Duệ: ta phỉ nhỏ, phỉ nhổ cái loại nhét giẻ vào miệng người ta rồi còn bảo người khác nói nói đi. PHỈ NHỔ!!
Thẩm Siêu thả gậy, có ý dừng chơi. Rút điện thoại ra, nói.
– Chắc giờ này con chị mày ở nhà lo lắm nhỉ, có nên gọi một cú điện thoại không?
Nghe đến Tiêu Mã Nhi, cậu không còn tỏ ra khinh thường nữa. Mà ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn tiến đến, rút giẻ ra khỏi miệng cậu.
– Đọc số đi, tao bảo nó đến đây.
– 09823xxx.
Thật ra thì cậu đọc số của Triệu Anh, sau đấy lại thấy không phải lắm. Đọc thêm số của Mã Nhi cho hai người họ cùng tới cứu cậu, còn để cậu với tên điên này càng lâu thì cậu sẽ chết mất thôi. Mã Nhi đến một mình cũng nguy hiểm bởi vậy cậu nhờ thêm Triệu Anh.
Không hiểu sao mà tên đó phát giác được, không gủi tin nhắn cho số đầu tiên cậu đọc. Chỉ gửi cho đúng số của Mã Nhi, sau đấy lại cầm giẻ nhét miệng cậu.
– Mày tưởng lừa được tao sao? Tao đã có số chị mày từ lâu rồi.
Kỉ Duệ: ôi định mệnh thằng điên, thế có cần hỏi tao không?
Hắn kiếm một chỗ ngồi xuống, nhìn Kỉ Duệ kiểu như hài lòng lắm. Cậu thì sợ ánh mắt đó, nhìn thật quá damdang nha. Bọn đàn em cũng nhìn hắn, bọn chúng rõ ràng là lớn tuổi hơn hẳn Thẩm Siêu. Nhưng lại sợ hắn ra mặt, đúng là kẻ có tiền thì khác.
Kỉ Duệ thấy mọi chuyện êm xui rồi thì nhắm mắt định ngủ, nói thật vừa đói vừa khát đã vậy còn bị đập thê thảm. Không mệt cũng ngộ.
Có điều cậu vẫn không sao ngủ nỗi vì bụng quá đói, cậu ngước lên nhìn Thẩm Siêu. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, da gà cậu nổi lên. Tên này đích thị là biến thái rồi. Cậu lại cúi đầu phẫn nộ, tay chân cậu mà tự do thì nhất định cậu sẽ chiến đấu tới cùng. Ăn miếng trả miếng được chừng nào hay chừng đó.
“Ọt, ọt ọt~~” bụng cậu lại tiếp tục biểu tình. Cậu nhịn hết nổi rồi, cuồng loạn kêu “ưm ưm..”
– O..ui..hăn..i. (Vietsub: Cho tui ăn đi. :))))
– Mày nói gì cơ?
– Ao…ối…ụng..o..hăn i. (Vietsub: Tao đói bụng cho tao ăn đi)
– Mày nói gì khó nghe thế.
– Ó á…ật…táo…ăn..a.(vietsub: chó má thật! Tháo khăn ra :))
Thẩm Siêu một chữ nghe chẳng ra, hất tay kêu đàn em tháo giẻ ra. Nhét Giẻ lật đật chạy đến tháo ra. Kỉ Duệ bao nhiêu cái đói xổ ra hết.
– Tao muốn ăn, cho tao ănnnnnnnn!
Thẩm Siêu cứ tưởng bở tên này kêu cởi trói như trong truyền hình thì vui lắm, ai dè chẳng phải.
– Nhét giẻ vào miệng nó lại đi.
Kỉ Duệ: =___= thằng chó.
Thẩm Siêu tiếp tục ngồi dũa móng, Kỉ Duệ sau vài phút im lặng thì cơn đói lại dâng trào. Cậu tiếp giẫy giụa “ưm ưm”.
-Ưm…o ao..hăn…!! (Vietsub: cho tao ăn)
– Cái gì nữa?
Thẩm Siêu mừng quýnh, lại tưởng Kỉ Duệ kêu cứu. Quắc tay bảo Nhét Giẻ tháo giẻ.
Cơ mà, cuối cùng vẫn là đòi ăn.
– Thằng điên này, cho tao ăn!! Tao nhịn lâu rồi đó!
Thẩm Siêu thấy cậu phiền quá, đành kêu người đi lấy hộp cơm còn dư cho cậu đặt kế bên Kỉ Duệ. Cậu nhìn thấy mà nóng máu, trói người ta chặt cứng rồi đưa cơm để dưới đất cho người ta là tốt quá ha?
– Trói tay chân tao rồi tao ăn bằng mắt huh?
Thẩm Siêu chưa từng thays thằng nào bị bắt cóc mà như Kỉ Duệ, hung dữ còn hơn người bắt cóc. Thiếu điều muốn leo lên làm bà nội người ta. Thẩm Siêu thở dài, tiếp tục lờ đi.
– Ơ cái thằng kia, mày bắt cóc người khác cũng có tâm xíu đi. Đói quá a~~ trời ơi, bắt cóc còn không cho ăn. Đúng là điên a~~.
Hắn đến là phiền phức với cái trình độ bánh bèo của Kỉ Duệ, liếc cậu một cái rồi sai người đến đút cho ăn. Ừ, và kẻ đó là Mũi To.
Mũi To căm hờn anh bạn trẻ này vô biên, bắt cóc gì như tấu hài vậy. Nghĩ sao đi đút cho nạn nhân ăn chi vậy trời, nhưng nếu không cho cậu ăn thế nào chỗ này cũng như cái chợ vỡ.
Tiêu Kỉ Duệ mất hình tượng cực kì, ăn lấy ăn để. Muỗng nào đút chậm thi bị cậu chửi cho một trận, xong cậu tiếp tục nhai nhồm nhoàm. Cũng phải thôi, thằng bé nó chưa ăn gì từ trưa đến giờ cơ mà. Hộp cơm nhanh chóng bị rỉa sạch, Kỉ Duệ ăn no nên tính tình dịu hẳn, sung sướng ngửa mặt lên trời. Chưa kịp đến thiên đường thì bị nhét giẻ vào miệng tiếp, cậu cay đắng nhận ra bọn này thật dơ quá mức.
Cậu đang nghĩ nên đinh làm gì giết thời gian tiếp thì cổ họng khô ran, lần này cậu không rụt rè nữa. Ngay lập tức nói những thứ phát ra từ cổ họng mà chả ai nghe được cả.
– Ưmm…ưm!! Ao át…ươt!! (vietsub: tao khát nước)
– O…ao…ún.ước i. (Vietsub: cho tao uống nước đi)
Thẩm Siêu xoa xoa hai bên thái dương, cái thằng này muóin làm gì nữa đây? Ý nghĩ Kỉ Duệ sẽ van xin hắn cởi trói đã tắt lụi dần nhưng vẫn còn le lói chút đỉnh. Lần này chính tay hắn rút giẻ ra, Kỉ Duệ không biết phai trái với phong cách rất tỉnh đòi hỏi.
– Cho tao miếng nước đi, khát quá. Đò ăn mày mua dầu mỡ dễ sợ.
Nói thiệt là, Thẩm Siêu tức run người. Dằn lòng là sẽ hành hạ thằng nhãi này sao, dù gì hắn chỉ được quyền đánh Kỉ Duệ năm cái. Còn lại là để cậu làm mồi dụ Mã Nhi đến. Hắn vừa đi kiếm nước cho cậu vừa hỏi.
– Tại sao mày lại không kêu cứu hay cởi trói, cho về như trong phim nhỉ? Mà lại đòi ăn đòi uống, đúng là..
Kỉ Duệ nhún vai như đúng rồi, trả lời ngon lành.
– Có kêu mày thả tao về cũng chẳng về được đâu, thà đòi ăn đòi uống rồi chờ người đến cứu thì hơn.
Thẩm Siêu thật sự sợ cái con người này, không ngờ đầu óc của tên này cứ như người ngoài hành tinh vậy. Haizz, vậy phải đập cho tên này tỉnh táo lên thôi.
_________________
Vote and cmt, love
Cha mạ ơi, dịch mấy cái tiếng thái của Kỉ Duệ thật giải truý mà :))). Chúc các bạn đọc vui vẻ :)) nghiêm cấm đừng vừa xem vừa ăn cơm hihii.
Sau khi Kỉ Duệ ăn uống no say rồi, cậu mới chịu im lặng.
Còn Thẩm Siêu, hắn ta ở lại khoảng một tiếng thì bỏ đi mất và chẳng ai biết đi đâu. Kỉ Duệ thấy vậy thì bắt đầu nghĩ mưu, nghĩ xong rồi cậu bắt đầu giật đùng đùng như giật kinh phong. Miệng ưm ưm liên tục, bọn thuộc hạ kinh hãi nhìn cậu. Đừng nói đầu óc của tên này có vấn đề rồi nha.
Mũi To là người xung phong bước đến, giựt giẻ bịt miệng ra. Phiền phức hỏi.
– Chuyện gì?
– Ha..ha tôi mắc…
– Mắc gì?
Mũi To gãi đầu, mắc gì chứ?
– Mắc vệ sinh, mau mau, tôi sắp ị đùn rồi.
Mấy tên kia “eo” lên một tiếng, không ngờ lòng dạ tên này lại thẳng toẹt như vậy. Nhưng cho nó đi vệ sinh thì sợ nó thừa cơ hội tẩu thoát như vậy chẳng biết nói sao với boss. Họ nhìn nhau, rồi nhìn Kỉ Duệ khóc rên đằng ấy. Phân vân quá chời.
– Con mẹ nó, đi vệ sinh cũng cấm. Trời ơi!! Tôi không tẩu thoát đâu, ngu gì tẩu thoát rồi bị bắt hảaaa?
Mấy người đó chết đứng với lời tuyên bố của Kỉ Duệ, thằng nhóc này quá men rồi nha.
Sau cùng, Kỉ Duệ vẫn được đi vệ sinh. Mà đi chung với Mũi To và Nhét Giê. Hai người họ mỗi bên kẹp một ánh tay Kỉ Duệ bước đến phòng vệ sinh, bây giờ tay Kỉ Duệ đã được vung vẩy tự do. Cảm giác rất chi là thoải mái.
Đến phỏng vệ sinh, Mũi To gườm gườm nhìn Kỉ Duệ. Đạp cánh cửa vệ sinh ra, lục soát túi Kỉ Duệ lần cuối rồi đẩy cậu vào phòng vệ sinh. Tiêu Kỉ Duệ ngay lập tức khoá cửa. Vui mừng hí hửng ngồi trên nắp bồn cầu, kéo quần xuống. Lầy ra từ trong…quần chíp một cái điện thoại. Haha, thật ra thì trước khi bị bắt cóc. Cậu đã kéo dãn giờ rồi lén lút móc điện thoại kẹp vào quần..chíp. Nên bọn chúng lục túi cậu vẫn chẳng thấy và chẳng ai nghĩ đến việc cậu giấu điện thoại trong quần. Móc ra được rồi, Kỉ Duệ nghĩ bây giờ thì nên gọi cho ai đây.
Gọi Mã Nhi thì quá nguy hiểm.
Gọi Tử Phong thì..thôi dẹp đi tên đó đời nào đến cứu cậu.
Gọi Triệu Anh thì…cũng dẹp luôn đi. Tướng tá như hắn có nước bị bắt cóc chung với cậu luôn chứ ở đó mà cứu.
Tiêu Kỉ Duệ ngồi trong một góc toilet suy nghĩ kịch liệt, nên gọi cho ai giờ ta? Ngay cả gọi cậu cũng không chọn ra được vì mấy người bọn họ quá là yếu đuối đi.
Hai tên ngoài kia thấy Kỉ Duệ đi lâu thì sinh nghi, tự tiện mở cửa biết được cửa khoá thì đập cửa rầm rầm. Kỉ Duệ mặc kệ, cố thủ trong toilet cầm điện thoại lướt lướt.
– Má, thằng nhóc kia mày làm gì mà lâu thế?
– Đi ị.
– Đi ị gì cả nửa tiếng đồng hồ, mày mau bước ra đây không tụi tao sẽ vào đó.
Cậu vẫn không biết sợ, ngồi xoay lưng với cảnh cửa. Hét lên.
– Có ngon thì vào đi.
Xong, cậu quyết định gọi cho Triệu Anh. Đanh cá cược mạng sống của mình vào Triệu Anh thôi.
Đầu dây bên kia bắt máy lâu ơi là lâu trong khi bọn ngoài kia đang tìm cách chui vào trong này. Cậu thầm rủa tám đời tổ tông của Triệu Anh, lần đổ chuông thứ hai mà còn không bắt máy thì đảm bảo xác định với cậu. May thay, phút thứ ba Triệu Anh nhận điện thoại trong tình trạng mới tỉnh giấc. Nhớ không lầm thì bây giờ đã là một giờ sáng.
– Alo…
– Tôi nè.
– Ai? Có điên không, một giờ sáng gọi làm quái gì vậy?
Triệu Anh bên kia có hơi cáu gắt, quát vào điện thoại.
– Kỉ Duệ đây, mau cứu tôi. Tôi bị bắt cóc.
– Gì cơ? Giờ cậu đang ở đâu?
– Tôi cũng không biết nữa.
“…”
– À, nhớ ra rồi. Nãy tôi có đi ngang bãi hoang X, chỗ này nó tối tăm lắm chẳng có một chút ánh sáng. Có rất nhiều phòng kín thì phải…á bỏ ra coi…tôi chưa nói xong mà…tít tít tít..
Triệu Anh đầy dây bên kia nghe xong thì tái mét mặt mày, rốt cuộc Kỉ Duệ có sao không vậy? Mà tại sao lại bị bắt cóc cơ chứ, thằng nhóc đó hiền lành vậy cơ mà. Anh quăng điện thoại, chạy vào phòng Tử Phong. Thấy Tử Phong đang ngủ thì không ngại láec lắc người anh điên cuồng, còn nắm cổ áo giật giật muốn bung cả cúc. Mạc Tử Phong mắt nhắm mắt mở, thều thào hỏi.
– Chuyện gì vậy.?
– Kỉ Duệ…
– Kỉ Duệ..làm sao?
Anh dụi mắt, tên này đúng là nhớ Kỉ Duệ đên phát điên giữa đêm rồi.
– Cậu ấy bị bắt cóc…cậu ấy nhờ mình giúp. Giờ đi luôn đi sếp, lỡ Kỉ Duệ có gì thì sao?
Tử Phong nhìn đồng hồ, bực dọc chửi Triệu Anh.
– Giờ này là giờ nào rồi còn đi? Thôi để mai hẵng cứu luôn đi.
– Không được, để ở lâu với bọn bắt cóc đó thì Kỉ Duệ sẽ bị hành hạ sao?
– Thằng nhóc dó có bị đánh cũng chẳng chịu ngồi yên đâu.
Triệu Anh nghe thấy cũng đúng mà vẫn phản bác.
– Không được. Đi cứu cậu ấy liền đi sếppp.
Tử Phong chui vào chăn lại, mắt nhắm tịt.
– Không, để ngày mai đi sớm đi.
– Không được mà sếp~~~~~
Tử Phong đến là phát bực với cái giọng nhão nhoẹt của Triệu Anh. Thẳng chân đạp Triệu Anh xuống khỏi giường mình còn anh thì nằm ngủ khò khò. Triệu Anh tức như thú, nguyên đêm đi đi lại lại trong phòng Tử Phong như âm hồn không phất tán nổi. Miệng lầm bầm “đi cứu Kỉ Duệ, mai cứu hay hôm nay, thôi hôm nay đi, ờ cũng không được bla bla…”. Mạc Tử Phong có làm gì cũng không thể không nghe cậu lầm bẩm. Bực bội ngồi dậy dứt khoát túm tay Triệu Anh vứt ra khỏi phòng. Khoá chặt cửa lại không cho ai vào.
Triệu Anh buồn muốn khóc, ở nơi đó liệu Kỉ Duệ có bình yên?
Kỉ Duệ thật ra thì chẳng bình yên méo gì đâu. Cậu bị bọn chúng lôi ra ngoài một cách tàn nhẫn. Xách cậu như xách cái bao bố rồi đặt cái đùng lên trên ghế, trói tay trói chân cậu vào ghế. Lấy băng keo dán mõm cậu cho cậu hết nói nổi. Và bọn chúng hứa với nhau rằng. Thằng nhóc này có muốn đánh răm thì cũng bắt nó đánh rấm trên ghế chứ không thả nào cho đi đâu đuọc.
Chiếc điện thoại yêu dấu của Kỉ Duệ bị bọn ác bá đó lột mấy, đập tan thành cả trăm mảnh. Cậu nhìn người bạn tri kỉ của mình, muốn khóc mà chẳng khóc được.
Cuối cùng, Kỉ Duệ mệt quá không còn sức làm loạn nữa. Nghẹo cổ lăn đùng ra ngủ say sưa không biết trời trăng gì cả. Bọn bắt cóc mới thở phào, rốt cuộc nó cũng chịu ngủ rồi.
Riêng có một người chẳng tài nào ngủ nỗi, Triệu Anh.
Anh ngồi ở phòng khách không bật đèn gì cả, u uất nhìn điện thoại tự hỏi cả trăm câu hỏi. Kỉ Duệ có sao không? Cơ mà chẳng ai trả lời anh cả. Anh mới ngồi tự kỉ cầu mong ngày mai đến nhanh đi anh còn đi giải cứu cậu nữa. Chứ cứ như bây giờ thì thật khiến anh đau đớn tột cùng mà.
Hồi lâu, Triệu Anh éo mình đi ngủ. Mai ohair cứu Kỉ Duệ thì giờ phải đi ngủ để láy lại sức. Chứ mai không có sức khoẻ gì sất thì làm sao cứu cậu được.
Căn nhà trọ lại chìm vào yên tĩnh.
(Còn tiếp)
Khi Kỉ Duệ tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng tối tăm. Bốn bề xung quanh không có lấy một ánh đèn, chỉ có duy nhất cái bóng đèn treo trên đầu cậu. Cảnh tượng này thường thấy trong phim kinh dị, những loại phim cậu ghét coi nhất,
Cậu thử cử động, biết ngay mình đã bị trói chặt cứng trên ghế. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, rốt cuộc có ai ở đây với cậu không? Kỉ Duệ bắt đầu rục rịch mông trên ghế. Cố gắng dịch chuyển cho dù tay chân bị trói chặt cứng. Trải qua mười lăm phút vùng vẫy, Kỉ Duệ cũng chỉ mới nhích được khoảng 4cm. Mồ hôi chảy đầm đìa từ trán xuống từ từ thấm luôn vào áo, tay chân cậu có cảm giác nhức nhói. Cậu thở hổn hển, thôi đành chịu thua thôi.
Kỉ Duệ tiếp tục đánh mắt xung quanh, ráng nhìn lần cuối có ai không? Nhưng vẫn chỉ có mình cậu với ánh đèn leo loét trên đầu đang đung đưa. Lúc này cậu mới nhận ra, mình bị bắt cóc rồi.
Phát hiện vô cùng to lớn ấy khiến Kỉ Duệ nóng máu, đã bảo cho cậu ăn trước đi rồi muốn làm gì thì làm, cớ sao phải giải quyết mạnh mẽ với nhau như vậy? Cậu cựa quậy điên cuồng, cơ miệng hoạt động bắt đầu la hét.
– Này, có ai không? Mấy người bước ra đây coi??!!
Tưởng chừng sẽ có người bước ra, nhưng đáp lại cậu vẫn là bóng tối vô định. Thấp thoáng đâu đây còn có tiếng sột soạt, nghe kinh dị không tả nỗi. Cơ mà, con người này làm gì biết sợ, mồm miệng càng hoạt động dữ dội.
– Con mẹ nó, các người mau ra đây!! Tại sao lại bắt cóc tôi hả? RA ĐÂY!
Những con người trong bóng tối lắc đầu với nhau, thằng bé này nó muốn ăn vả thì phải.
Rốt cuộc sau một trận la hét của Kỉ Duệ, đèn đóm trong căn phòng được bật lên. Đồng thời, những người ngồi đối diện Kỉ Duệ cũng hiện lên. Cậu biết bọn họ đã thấy hết những hành động kia, nên có chút xấu hổ trợn mắt nhìn họ. Còn bọn kia, mặt mũi ai nấy đều bặm trợn trên tay còn cầm vũ khí. Một người trong số đó đứng lên bước về phía cậu, cậu thấy vậy la làng tiếp.
– Này, tại sao lại bắt…ưmm ưmm…..
Chưa nói hết câu thì người kia đã nhét giẻ vào mồm Kỉ Duệ, cậu sợ nhất cái sự mất vệ sinh này. Còn vùng vẫy kịch liệt hơn nữa, thiếu điều ghế muốn gãy vụng do sức công phá của cái mông.
– Thằng nhãi, biết điều thì ngồi im đi.
Tiêu Kỉ Duệ bắt đầu suy nghĩ, thôi thì mình đành ngoan ngoãn nghe lời đi. Lỡ đâu nó thương tình thả cậu đi về, như thế sẽ không mất sức mà còn lay động lòng người khác. Mày thật thông minh đấy Kỉ Duệ ạ!
Cậu bắt đầu vui vẻ lại, ngồi im nhìn chằm chằm đám kia. Bọn nó cứ tưởng cậu sợ nên lấy làm vui mừng. Cười khinh khỉnh nhìn thằng nhóc cao mét tám rưỡi bị trói trên chiếc ghế nhỏ nhỏ. Thằng nhóc này tay chân dài loằng ngoằng nên công cuộc bắt cậu về đây rất khó. Thêm phần nó nặng kinh khủng khiếp khiến những con người ngồi đây phải một phen mệt nhọc. Mốt có kêu họ đi bắt cóc, họ nhất định không đi và bỏ nghề.
– Sếp đến chưa?
Một kẻ có cái mũi to to quay sang nhìn ông Nhét Giẻ. Nhét Giẻ lắc đầu nói “Chưa, còn lâu lắm”.
– Mà tại sao thằng nhãi đó có thể làm sếp mình?
Mũi To thắc mắc liền bị Nhét Giể trừng mắt đe doạ.
– Tốt nhất cậu đừng thắc mắc bừa bãi, nó có tiền, nó có quyền thôi.
Kỉ Duệ dỏng tai lên nghe nãy giờ rút ra kết luận, “chả hiểu cái mèo gì sất”. Bụng của cậu bắt đầu rên rỉ dữ dội khi thấy bọn bắt cóc đang lôi cơm hộp ra ăn. Cậu khẽ nuốt ực nước miếng, nào ráng nhịn, ăn cơm hộp ngoài đường rất không hợp vệ sinh. Đồ ăn nhà làm mới là tuyệt nhất. An ủi như vậy thôi chớ tận sâu trong bụng Kỉ Duệ, nó vẫn “ọt ọt” biểu tình.
Bạn Nhét Giẻ của chúng ta rất khoái Kỉ Duệ hay sao ấy, cầm hộp cơm lượn lượn trước mặt Kỉ Duệ. Trêu.
– Nãy mày nói mày đói bụng phỏng? Nè, cơm hộp nè, ăn đi~.
Vẻ mặt của tên này, chỉ khiến Kỉ Duệ muốn úp nguyên hộp cơm đó vào mặt cho bõ ghét. Cậu liếc hắn một cái té lửa, thiếu điều muốn dùng hết nội công thả một quả cho cả đám yêu hầu chạy hết. Cơ mà nội công cậu không thâm hậu như thế được. Cậu đành gục mặt, xem như tên này không tồn tại, cắn môi uất hận.
Nhét Giẻ tủi thân cầm hộp cơm quay trở về chỗ đồng bọn ngồi ăn, miệng chép chép chép liên tục. Bụng của Kỉ Duệ biểu tình càng quyết liệt hơn nhưng chủ nhân của nó đã lờ đi. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ phải tìm cách gì đó quay về. Nhưng cái mà cậu thắc mắc nhất là, tại sao lại bắt cóc cậu?
Bọn bắt cóc ăn uống xong thì thay phiên nhau canh gác Kỉ Duệ mặc dù cậu chả làm chuyện gì cả. Lâu lâu cậu hay nhảy cẫng cẫng trên ghế, làm cái ghế phát ra tiếng “cót két, cót két” inh tai. Gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn chúng. Một trong số chúng lườm cậu, hăm he giơ gậy cảnh cảo. Kỉ Duệ vẫn lì lợm, nó lấy điều đó làm niềm vui, tiếp tục nhún nhún các kiểu trên ghế.
Hồi sau, Nhét Giẻ ngủ không được, giơ gậy đập thật mạnh vào đầu Kỉ Duệ. Cậu ngất xỉu lần nữa. =.=
Kỉ Duệ, đích thị là trùm chơi ngu.
Khi Kỉ Duệ tỉnh dậy, cậu lại được dịch chuyển sang một căn phòng khác. Nơi này cũng tối nhưng có điều nhiều ánh đèn hơn phòng lúc nãy, cậu mở mắt, đầu có cảm giác đau nhói. Chết tiệt, giỡn chút xíu thôi cũng bị đập ngất xỉu. Mấy tên đó đúng là chẳng có khiếu hài hước gì sất. Đang định quan sát thì một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên.
– Xin chào, bạn học.
Cậu gần như giật bắn mình trên ghế, cái giọng này rất quen, chẳng phải tên lượm gôm – Thẩm Siêu sao?
– Mày đang thắc mắc tại sao mày đang ở đây hỉ?
Kỉ Duệ trừng mắt, mày có hỏi tao cũng chănge trả lời được, bỏ cái giẻ ra khỏi mồm tao mau!!!!
“Ừm ừm,…ưm…”
Kỉ Duệ ưm ừm vài câu xem như không biết đi.
– Là do mày cả thôi.
Thẩm Siêu cừoi, ánh mắt sâu hoắm như diều hâu, nhìn Kỉ Duệ. Thẩm Siêu lôi ra một cây gậy, gõ gõ trên nền đất.
– Thứ nhất, mày xem tao chẳng ra gì.
Hắn nói dứt câu, tay cầm gậy đồng thời nâng lên giáng một cú homerun vào đầu gối cậu. Kỉ Duệ đau muốn nổ ghèn, răng cắn chặt cái giê. Ôi cái đờ mẹ, tên này muốn đánh thì đánh tay đôi đi. Không cần trói cậu lại rồi đập từ từ vậy đâu hèn hạ lắm. Kỉ Duệ trợn mắt, dây thần kinh nổi lên đầy trong lòng trắng. Thẩm Siêu hình như rất vui và hả dạ, đập đập gây trên tay nhếch miệng nói.
– Thứ hai, mày giỏi hơn tao. Điều đó là không thể?
Cú đánh lần này là ở bắp chân, mức độ càng đau dần. Kie Duệ gần như là thở hổn hển chứ không còn đều nhịp nữa. Nhưng cậu không nói gì hết, ánh mắt vẫn đanh đá như thường.
– Sao? Mày có gì muốn nói à? Nói xem nào?
Hắn ta cười đểu.
Kỉ Duệ: ta phỉ nhỏ, phỉ nhổ cái loại nhét giẻ vào miệng người ta rồi còn bảo người khác nói nói đi. PHỈ NHỔ!!
Thẩm Siêu thả gậy, có ý dừng chơi. Rút điện thoại ra, nói.
– Chắc giờ này con chị mày ở nhà lo lắm nhỉ, có nên gọi một cú điện thoại không?
Nghe đến Tiêu Mã Nhi, cậu không còn tỏ ra khinh thường nữa. Mà ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn tiến đến, rút giẻ ra khỏi miệng cậu.
– Đọc số đi, tao bảo nó đến đây.
– 09823xxx.
Thật ra thì cậu đọc số của Triệu Anh, sau đấy lại thấy không phải lắm. Đọc thêm số của Mã Nhi cho hai người họ cùng tới cứu cậu, còn để cậu với tên điên này càng lâu thì cậu sẽ chết mất thôi. Mã Nhi đến một mình cũng nguy hiểm bởi vậy cậu nhờ thêm Triệu Anh.
Không hiểu sao mà tên đó phát giác được, không gủi tin nhắn cho số đầu tiên cậu đọc. Chỉ gửi cho đúng số của Mã Nhi, sau đấy lại cầm giẻ nhét miệng cậu.
– Mày tưởng lừa được tao sao? Tao đã có số chị mày từ lâu rồi.
Kỉ Duệ: ôi định mệnh thằng điên, thế có cần hỏi tao không?
Hắn kiếm một chỗ ngồi xuống, nhìn Kỉ Duệ kiểu như hài lòng lắm. Cậu thì sợ ánh mắt đó, nhìn thật quá damdang nha. Bọn đàn em cũng nhìn hắn, bọn chúng rõ ràng là lớn tuổi hơn hẳn Thẩm Siêu. Nhưng lại sợ hắn ra mặt, đúng là kẻ có tiền thì khác.
Kỉ Duệ thấy mọi chuyện êm xui rồi thì nhắm mắt định ngủ, nói thật vừa đói vừa khát đã vậy còn bị đập thê thảm. Không mệt cũng ngộ.
Có điều cậu vẫn không sao ngủ nỗi vì bụng quá đói, cậu ngước lên nhìn Thẩm Siêu. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, da gà cậu nổi lên. Tên này đích thị là biến thái rồi. Cậu lại cúi đầu phẫn nộ, tay chân cậu mà tự do thì nhất định cậu sẽ chiến đấu tới cùng. Ăn miếng trả miếng được chừng nào hay chừng đó.
“Ọt, ọt ọt~~” bụng cậu lại tiếp tục biểu tình. Cậu nhịn hết nổi rồi, cuồng loạn kêu “ưm ưm..”
– O..ui..hăn..i. (Vietsub: Cho tui ăn đi. :))))
– Mày nói gì cơ?
– Ao…ối…ụng..o..hăn i. (Vietsub: Tao đói bụng cho tao ăn đi)
– Mày nói gì khó nghe thế.
– Ó á…ật…táo…ăn..a.(vietsub: chó má thật! Tháo khăn ra :))
Thẩm Siêu một chữ nghe chẳng ra, hất tay kêu đàn em tháo giẻ ra. Nhét Giẻ lật đật chạy đến tháo ra. Kỉ Duệ bao nhiêu cái đói xổ ra hết.
– Tao muốn ăn, cho tao ănnnnnnnn!
Thẩm Siêu cứ tưởng bở tên này kêu cởi trói như trong truyền hình thì vui lắm, ai dè chẳng phải.
– Nhét giẻ vào miệng nó lại đi.
Kỉ Duệ: =___= thằng chó.
Thẩm Siêu tiếp tục ngồi dũa móng, Kỉ Duệ sau vài phút im lặng thì cơn đói lại dâng trào. Cậu tiếp giẫy giụa “ưm ưm”.
-Ưm…o ao..hăn…!! (Vietsub: cho tao ăn)
– Cái gì nữa?
Thẩm Siêu mừng quýnh, lại tưởng Kỉ Duệ kêu cứu. Quắc tay bảo Nhét Giẻ tháo giẻ.
Cơ mà, cuối cùng vẫn là đòi ăn.
– Thằng điên này, cho tao ăn!! Tao nhịn lâu rồi đó!
Thẩm Siêu thấy cậu phiền quá, đành kêu người đi lấy hộp cơm còn dư cho cậu đặt kế bên Kỉ Duệ. Cậu nhìn thấy mà nóng máu, trói người ta chặt cứng rồi đưa cơm để dưới đất cho người ta là tốt quá ha?
– Trói tay chân tao rồi tao ăn bằng mắt huh?
Thẩm Siêu chưa từng thays thằng nào bị bắt cóc mà như Kỉ Duệ, hung dữ còn hơn người bắt cóc. Thiếu điều muốn leo lên làm bà nội người ta. Thẩm Siêu thở dài, tiếp tục lờ đi.
– Ơ cái thằng kia, mày bắt cóc người khác cũng có tâm xíu đi. Đói quá a~~ trời ơi, bắt cóc còn không cho ăn. Đúng là điên a~~.
Hắn đến là phiền phức với cái trình độ bánh bèo của Kỉ Duệ, liếc cậu một cái rồi sai người đến đút cho ăn. Ừ, và kẻ đó là Mũi To.
Mũi To căm hờn anh bạn trẻ này vô biên, bắt cóc gì như tấu hài vậy. Nghĩ sao đi đút cho nạn nhân ăn chi vậy trời, nhưng nếu không cho cậu ăn thế nào chỗ này cũng như cái chợ vỡ.
Tiêu Kỉ Duệ mất hình tượng cực kì, ăn lấy ăn để. Muỗng nào đút chậm thi bị cậu chửi cho một trận, xong cậu tiếp tục nhai nhồm nhoàm. Cũng phải thôi, thằng bé nó chưa ăn gì từ trưa đến giờ cơ mà. Hộp cơm nhanh chóng bị rỉa sạch, Kỉ Duệ ăn no nên tính tình dịu hẳn, sung sướng ngửa mặt lên trời. Chưa kịp đến thiên đường thì bị nhét giẻ vào miệng tiếp, cậu cay đắng nhận ra bọn này thật dơ quá mức.
Cậu đang nghĩ nên đinh làm gì giết thời gian tiếp thì cổ họng khô ran, lần này cậu không rụt rè nữa. Ngay lập tức nói những thứ phát ra từ cổ họng mà chả ai nghe được cả.
– Ưmm…ưm!! Ao át…ươt!! (vietsub: tao khát nước)
– O…ao…ún.ước i. (Vietsub: cho tao uống nước đi)
Thẩm Siêu xoa xoa hai bên thái dương, cái thằng này muóin làm gì nữa đây? Ý nghĩ Kỉ Duệ sẽ van xin hắn cởi trói đã tắt lụi dần nhưng vẫn còn le lói chút đỉnh. Lần này chính tay hắn rút giẻ ra, Kỉ Duệ không biết phai trái với phong cách rất tỉnh đòi hỏi.
– Cho tao miếng nước đi, khát quá. Đò ăn mày mua dầu mỡ dễ sợ.
Nói thiệt là, Thẩm Siêu tức run người. Dằn lòng là sẽ hành hạ thằng nhãi này sao, dù gì hắn chỉ được quyền đánh Kỉ Duệ năm cái. Còn lại là để cậu làm mồi dụ Mã Nhi đến. Hắn vừa đi kiếm nước cho cậu vừa hỏi.
– Tại sao mày lại không kêu cứu hay cởi trói, cho về như trong phim nhỉ? Mà lại đòi ăn đòi uống, đúng là..
Kỉ Duệ nhún vai như đúng rồi, trả lời ngon lành.
– Có kêu mày thả tao về cũng chẳng về được đâu, thà đòi ăn đòi uống rồi chờ người đến cứu thì hơn.
Thẩm Siêu thật sự sợ cái con người này, không ngờ đầu óc của tên này cứ như người ngoài hành tinh vậy. Haizz, vậy phải đập cho tên này tỉnh táo lên thôi.
_________________
Vote and cmt, love
Cha mạ ơi, dịch mấy cái tiếng thái của Kỉ Duệ thật giải truý mà :))). Chúc các bạn đọc vui vẻ :)) nghiêm cấm đừng vừa xem vừa ăn cơm hihii.
Sau khi Kỉ Duệ ăn uống no say rồi, cậu mới chịu im lặng.
Còn Thẩm Siêu, hắn ta ở lại khoảng một tiếng thì bỏ đi mất và chẳng ai biết đi đâu. Kỉ Duệ thấy vậy thì bắt đầu nghĩ mưu, nghĩ xong rồi cậu bắt đầu giật đùng đùng như giật kinh phong. Miệng ưm ưm liên tục, bọn thuộc hạ kinh hãi nhìn cậu. Đừng nói đầu óc của tên này có vấn đề rồi nha.
Mũi To là người xung phong bước đến, giựt giẻ bịt miệng ra. Phiền phức hỏi.
– Chuyện gì?
– Ha..ha tôi mắc…
– Mắc gì?
Mũi To gãi đầu, mắc gì chứ?
– Mắc vệ sinh, mau mau, tôi sắp ị đùn rồi.
Mấy tên kia “eo” lên một tiếng, không ngờ lòng dạ tên này lại thẳng toẹt như vậy. Nhưng cho nó đi vệ sinh thì sợ nó thừa cơ hội tẩu thoát như vậy chẳng biết nói sao với boss. Họ nhìn nhau, rồi nhìn Kỉ Duệ khóc rên đằng ấy. Phân vân quá chời.
– Con mẹ nó, đi vệ sinh cũng cấm. Trời ơi!! Tôi không tẩu thoát đâu, ngu gì tẩu thoát rồi bị bắt hảaaa?
Mấy người đó chết đứng với lời tuyên bố của Kỉ Duệ, thằng nhóc này quá men rồi nha.
Sau cùng, Kỉ Duệ vẫn được đi vệ sinh. Mà đi chung với Mũi To và Nhét Giê. Hai người họ mỗi bên kẹp một ánh tay Kỉ Duệ bước đến phòng vệ sinh, bây giờ tay Kỉ Duệ đã được vung vẩy tự do. Cảm giác rất chi là thoải mái.
Đến phỏng vệ sinh, Mũi To gườm gườm nhìn Kỉ Duệ. Đạp cánh cửa vệ sinh ra, lục soát túi Kỉ Duệ lần cuối rồi đẩy cậu vào phòng vệ sinh. Tiêu Kỉ Duệ ngay lập tức khoá cửa. Vui mừng hí hửng ngồi trên nắp bồn cầu, kéo quần xuống. Lầy ra từ trong…quần chíp một cái điện thoại. Haha, thật ra thì trước khi bị bắt cóc. Cậu đã kéo dãn giờ rồi lén lút móc điện thoại kẹp vào quần..chíp. Nên bọn chúng lục túi cậu vẫn chẳng thấy và chẳng ai nghĩ đến việc cậu giấu điện thoại trong quần. Móc ra được rồi, Kỉ Duệ nghĩ bây giờ thì nên gọi cho ai đây.
Gọi Mã Nhi thì quá nguy hiểm.
Gọi Tử Phong thì..thôi dẹp đi tên đó đời nào đến cứu cậu.
Gọi Triệu Anh thì…cũng dẹp luôn đi. Tướng tá như hắn có nước bị bắt cóc chung với cậu luôn chứ ở đó mà cứu.
Tiêu Kỉ Duệ ngồi trong một góc toilet suy nghĩ kịch liệt, nên gọi cho ai giờ ta? Ngay cả gọi cậu cũng không chọn ra được vì mấy người bọn họ quá là yếu đuối đi.
Hai tên ngoài kia thấy Kỉ Duệ đi lâu thì sinh nghi, tự tiện mở cửa biết được cửa khoá thì đập cửa rầm rầm. Kỉ Duệ mặc kệ, cố thủ trong toilet cầm điện thoại lướt lướt.
– Má, thằng nhóc kia mày làm gì mà lâu thế?
– Đi ị.
– Đi ị gì cả nửa tiếng đồng hồ, mày mau bước ra đây không tụi tao sẽ vào đó.
Cậu vẫn không biết sợ, ngồi xoay lưng với cảnh cửa. Hét lên.
– Có ngon thì vào đi.
Xong, cậu quyết định gọi cho Triệu Anh. Đanh cá cược mạng sống của mình vào Triệu Anh thôi.
Đầu dây bên kia bắt máy lâu ơi là lâu trong khi bọn ngoài kia đang tìm cách chui vào trong này. Cậu thầm rủa tám đời tổ tông của Triệu Anh, lần đổ chuông thứ hai mà còn không bắt máy thì đảm bảo xác định với cậu. May thay, phút thứ ba Triệu Anh nhận điện thoại trong tình trạng mới tỉnh giấc. Nhớ không lầm thì bây giờ đã là một giờ sáng.
– Alo…
– Tôi nè.
– Ai? Có điên không, một giờ sáng gọi làm quái gì vậy?
Triệu Anh bên kia có hơi cáu gắt, quát vào điện thoại.
– Kỉ Duệ đây, mau cứu tôi. Tôi bị bắt cóc.
– Gì cơ? Giờ cậu đang ở đâu?
– Tôi cũng không biết nữa.
“…”
– À, nhớ ra rồi. Nãy tôi có đi ngang bãi hoang X, chỗ này nó tối tăm lắm chẳng có một chút ánh sáng. Có rất nhiều phòng kín thì phải…á bỏ ra coi…tôi chưa nói xong mà…tít tít tít..
Triệu Anh đầy dây bên kia nghe xong thì tái mét mặt mày, rốt cuộc Kỉ Duệ có sao không vậy? Mà tại sao lại bị bắt cóc cơ chứ, thằng nhóc đó hiền lành vậy cơ mà. Anh quăng điện thoại, chạy vào phòng Tử Phong. Thấy Tử Phong đang ngủ thì không ngại láec lắc người anh điên cuồng, còn nắm cổ áo giật giật muốn bung cả cúc. Mạc Tử Phong mắt nhắm mắt mở, thều thào hỏi.
– Chuyện gì vậy.?
– Kỉ Duệ…
– Kỉ Duệ..làm sao?
Anh dụi mắt, tên này đúng là nhớ Kỉ Duệ đên phát điên giữa đêm rồi.
– Cậu ấy bị bắt cóc…cậu ấy nhờ mình giúp. Giờ đi luôn đi sếp, lỡ Kỉ Duệ có gì thì sao?
Tử Phong nhìn đồng hồ, bực dọc chửi Triệu Anh.
– Giờ này là giờ nào rồi còn đi? Thôi để mai hẵng cứu luôn đi.
– Không được, để ở lâu với bọn bắt cóc đó thì Kỉ Duệ sẽ bị hành hạ sao?
– Thằng nhóc dó có bị đánh cũng chẳng chịu ngồi yên đâu.
Triệu Anh nghe thấy cũng đúng mà vẫn phản bác.
– Không được. Đi cứu cậu ấy liền đi sếppp.
Tử Phong chui vào chăn lại, mắt nhắm tịt.
– Không, để ngày mai đi sớm đi.
– Không được mà sếp~~~~~
Tử Phong đến là phát bực với cái giọng nhão nhoẹt của Triệu Anh. Thẳng chân đạp Triệu Anh xuống khỏi giường mình còn anh thì nằm ngủ khò khò. Triệu Anh tức như thú, nguyên đêm đi đi lại lại trong phòng Tử Phong như âm hồn không phất tán nổi. Miệng lầm bầm “đi cứu Kỉ Duệ, mai cứu hay hôm nay, thôi hôm nay đi, ờ cũng không được bla bla…”. Mạc Tử Phong có làm gì cũng không thể không nghe cậu lầm bẩm. Bực bội ngồi dậy dứt khoát túm tay Triệu Anh vứt ra khỏi phòng. Khoá chặt cửa lại không cho ai vào.
Triệu Anh buồn muốn khóc, ở nơi đó liệu Kỉ Duệ có bình yên?
Kỉ Duệ thật ra thì chẳng bình yên méo gì đâu. Cậu bị bọn chúng lôi ra ngoài một cách tàn nhẫn. Xách cậu như xách cái bao bố rồi đặt cái đùng lên trên ghế, trói tay trói chân cậu vào ghế. Lấy băng keo dán mõm cậu cho cậu hết nói nổi. Và bọn chúng hứa với nhau rằng. Thằng nhóc này có muốn đánh răm thì cũng bắt nó đánh rấm trên ghế chứ không thả nào cho đi đâu đuọc.
Chiếc điện thoại yêu dấu của Kỉ Duệ bị bọn ác bá đó lột mấy, đập tan thành cả trăm mảnh. Cậu nhìn người bạn tri kỉ của mình, muốn khóc mà chẳng khóc được.
Cuối cùng, Kỉ Duệ mệt quá không còn sức làm loạn nữa. Nghẹo cổ lăn đùng ra ngủ say sưa không biết trời trăng gì cả. Bọn bắt cóc mới thở phào, rốt cuộc nó cũng chịu ngủ rồi.
Riêng có một người chẳng tài nào ngủ nỗi, Triệu Anh.
Anh ngồi ở phòng khách không bật đèn gì cả, u uất nhìn điện thoại tự hỏi cả trăm câu hỏi. Kỉ Duệ có sao không? Cơ mà chẳng ai trả lời anh cả. Anh mới ngồi tự kỉ cầu mong ngày mai đến nhanh đi anh còn đi giải cứu cậu nữa. Chứ cứ như bây giờ thì thật khiến anh đau đớn tột cùng mà.
Hồi lâu, Triệu Anh éo mình đi ngủ. Mai ohair cứu Kỉ Duệ thì giờ phải đi ngủ để láy lại sức. Chứ mai không có sức khoẻ gì sất thì làm sao cứu cậu được.
Căn nhà trọ lại chìm vào yên tĩnh.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.