Chương 1: NƠI Ở MỚI.
Meowmeow20Tieutieu
23/09/2015
Cuộc đời của Tiêu Mã Nhi rất hoành tráng. Từ lúc sinh ra đã chứng
kiến được cảnh hai người đàn ông ôm ấp nhau đến bây giờ khi lớn lên cô
đã trở thành hủ nữ hạng cao cấp.
Lý do rất đơn giản, lúc sắp sinh Mã Nhi ra má của cô tuy đã thành người trung niên nhưng vẫn là một loại hủ nữ hạng nặng. Trước lúc được đưa vào phòng mổ, bà la làng bảo rằng bật Gay videos ngay tại chỗ mổ thì bà mới chịu cho cô ra. Mấy ông, mấy bà bác sĩ lo ngại cho Mã Nhi không được ra nên kêu người đi lấy cái thứ đó ra và chuẩn bị trong phòng mổ để sẵn sàng bắt tay xử lí bà bầu kinh dị này.
Trong tiếng oe oe chào đời đầu tiên của cô còn lồng thêm tiếng rên hự hự của chiếc ti vi, trên đầu Mã Nhi là bà bầu kinh dị vô cùng hết sức tập trung trên màn hình, lâu lâu đau quá mới la lên tràng dài. Khi Mã Nhi được ông bác sĩ ẵm vào lòng rồi thì bà Tiêu mới rời khỏi màn hình nhận con mình mà ôm vào lòng.
Nước mắt khẽ chảy dài xuống má bà…
Từ đó về sau, tên của hai mẹ con cô được vinh hạnh liệt thẳng vào danh sách đen khiến mẹ côhải mất đến năm năm mới hết giận để sinh ra đứa con trai cho phụ thân yêu dấu của chúng tôi. Đến lúc đó, Mã Nhi đã trở thành một con bé 5 tuổi với kiến thức về thế giới tình yêu nam – nam rộng lớn không con bé bằng tuổi nào có hết.
Đến tuổi vào học đại học, cô lỡ chọn một trường đại học ở xa nhà tuốt ở bên thành phố Con Mèo để thi vô. Ai dè số cô,may mắn thi đậu vô thẳng trong đó nên ba mẹ cô hết sức vui mừng vì sắp tiễn được cô con gái lười biếng ra khỏi nhà. Đã thế còn miễn phí cho cô thêm cậu em Tiêu Kỉ Duệ có tính cách vô cùng trầm tĩnh nhưng bá đạo ngầm theo cô vào thành phố sống chung và học ở đó luôn.
Tiêu Mã Nhi cực kì sốc với cái tin sét đánh đấy. Cô thật sự thật sự không muốn thằng em biến thái đó ở chung với mình lý do là nó cứ nói móc, hoặc kiếm cái gì đó lôi ra bắt bẻ. Với lại Kỉ Duệ vô cùng sạch sẽ trong khi Mã Nhi vô cùng vô cùng ở dơ.
Cuộc đời Tiêu Mã Nhi lại sẽ trôi về phương xa nào nữa đây?
Có ai chúc cô may mắn không nào?
Tiêu Mã Nhi mang tâm trạng bức bối lên lầu xếp gọn đồ vào vali chuẩn bị ra xe tiến đến thành phố Con Mèo và dọn vào một khu trọ của người bác họ hàng cho thuê. Đằng sau cô là Kỉ Duệ suốt ngày léo nhéo, khuyên dặn cô đủ thứ là nếu muốn ở với nó thì phải sạch sẽ, gọn gàn, biết nấu ăn,…bla bla bla đủ thứ trên trời dưới đất. Kiểu cách nói chuyện giống y chang mấy bà thím già dặn. Tiêu Mã Nhi bị làm phiền lỗ tai quá nhiều nên quay phắt lại phía sau giơ chân thủ thế đạp mạnh nó ra khỏi phòng.
– Độ thù lòi!!- Cô đóng sầm cửa lại không quên mắng thằng em “thụ lòi” nói nhiều kia.
– Em thụ lòi thì chị là đồ bánh bèo, bánh bèo!!
Bên trong, Tiêu Mã Nhi quăng gối đùng đùng vô cửa. Hành hạ mấy cái gối đáng thương xong cô quay về với chiếc vali mở sẵn chực chờ cô xếp thêm vài đồ dùng cá nhân vào.
“Kịch, kịch” Cô đóng vali lại, khệ nệ khiêng cục cưng loè loẹt đa sắc màu xuống nhà dưới. Cô mém quăng cục cưng của cô vô thẳng bể chậu cá cảnh đặt trên giá sách khi thấy cảnh tượng đồng vali nằm lăn lốc trên sàn nhà.
– Tiêu Kỉ Duệ!!! Mày tính chuyển nhà luôn ư?
– Đi vô trong thành phố khác ở chẳng khác nào chuyển nhà ra sống ở đó. Đem theo đầy đủ dồ dùng cho chắc ăn, ai như bà. Đồ ngốc!
– Cái thằng…- Mã Nhi quăng vali xuống nhập bọn với đám vali ghê gớm đó xong lao đến Kỉ Duệ đang ngòi ở sofa nhấm nháp trà túm cổ cậu lắc lắc.
– Bóp chết mày, bóp chết mày.
“Cốp”
“Cốp”
Hai cú đấm cục chuẩn giáng lên đầu hai kẻ trẻ con kia không thương tiếc. Tiêu Mã Nhi thôi túm lấy cậu em mình, ngồi vật ra sofa xoa xoa cái đầu bị u một cục to đùng. Đến cả cậu em bình tĩnh như Kỉ Duệ còn nhăn nhó mặt mày ôm đầu rên ư ư.
– Lớn già hết cả cái đầu rồi mà còn đánh như con nít.
Bà Tiêu đứng trước mặt “hai đứa con nít”, mắng tới mắng lui một hồi rồi ngưng xách áo hai đứa thả ngay cổng nhà đợi phụ thân mang xe đến tiễn hai đưa lên đường. Trước khi đi bà còn làm một ổ bánh bự với vài đồ ăn ngon lành cho Mã Nhi, dặn dò khi đến nơi ăn liền để không bị đói.
Tiêu Kỉ Duệ ở trong xe trò chuyện với phụ thân hồi lâu rồi ra xe chạy đến ôm bà Tiêu trong lòng, Mã Nhi thì đã thút thít khóc vùi mặt vào lòng mẹ mà khóc.
Màn diễn cảnh cảm động trước cửa nhà làm ông Tiêu cũng cảm thấy muốn khóc, mắt đá đỏ hoe.
Ba mẹ con họ ôm chia tay đã đời, quẹt nước mắt đi vô xe để không cho ông Tiêu nhìn lâu cảnh đó đâm ra khóc thì mất công Mã Nhi không muốn đi nữa.
Chiếc xe bắt đầu khỏi động, lăn bánh dài trên đường…bỏ sau là bà mẹ hai con mắt đã ướt đẫm….
Xe đi từ thành phố Con Chó đến thành phố Con Mèo mất hết ba tiếng rưỡi. Hai chị em nhà họ Tiêu tựa đầu vào nhau nằm vật vã ở băng phía sau để ngủ. Ông Tiêu thì tập trung tinh thần lái xe, tuy hơi mệt nhưng ông vẫn cố gượng phục vụ hai con sâu lười đằng sau.
Chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư họ hàng, ông Tiêu mở cửa vòng qua phía sau đánh thức Kỉ Duệ và Mã Nhi dậy bằng hai cái cốc đầu độc á. Hai chị em họ Tiêu ngơ ngác nhìn xung quanh, kiểu như không hiểu chuyện gì xảy ra đến khi nhìn thấy bảng hiệu “Chung cư Tiêu Tiêu” mới biết là đã đến nơi.
Tiêu Mã Nhi lật đật chạy ra khỏi xe vác cái vali loè loẹt của mình đặt trước thềm cửa, Kỉ Duệ thì thong thả nhón 1 chân ra ngoài xong nhón 2 chân ra ngoài, bước đi thong dong xách hai ba cái vali đặt chễm chệ chen cả vali của Mã Nhi.
Ông Tiêu cũng phụ cho thằng con trai Kỉ Duệ của mình vài món đồ. Xong xuôi hết cả, ông mới nhấn chuông nhà trò.
Cửa chung cư lập tức mở ra, bà thím họ hàng bên mẹ tươi cười nhìn hai đứa trẻ Mã Nhi và Kỉ Duệ. Luôn miệng ngọt sớt dẫn cô và Kỉ Duệ vào nhà, giới thiệu luôm cả cái phòng chung cư dành cho hai người họ.
Quả thực, phòng này rất rộng. Cô nghĩ nó rộng nhất cái nhà này rồi. Trong đó có hai cái phòng, một phòng khách với hai toilet, phía bên tay phải có một gian bếp cực kì lớn có đủ đồ dùng nấu ăn. Em trai cô đứng chết trân ngay gian bếp, cảm giác dường như rất sung sướng khi được nấu ăn tại nơi này.
– Thím đã chọn ra cho các con một gian nhà lớn nhất trong chung cư này đó.
Thím Phong vui vẻ đứng cạnh cửa, hạnh phúc khi thấy sự sung sướng ngập tràn trong mắt của tụi nhỏ, xuýt xoa mồm nói. Ông Tiêu cũng hài lòng với điều kiện sống ở đây nên mau chóng tạm biệt hai đứa trẻ để trở về với bà vợ thân yêu của mình. Trước khi đi ông còn cho Mã Nhi số tiền lớn, bảo rằng xài hết thì phải mở miệng xin chứ không được giống giếm. Cô gật đầu như giã tỏi rồi ôm chầm tạm biệt ông với thím Phong, trở lại căn hộ đẹp đẽ kia.
– Này, đồ ngốc. Tôi ở phòng lớn nhất còn chị ở phòng kia nhé.
– Ý mày là mày muốn ở phòng khách (phòng lớn nhất) đúng không? Oke, cứ việc, tao không ngại đâu.
Tiêu Mã Nhi hếch mũi đi thẳng vào trong gian phòng ngủ lớn nhất, xách vali lên quăng vào một góc nhà rồi lao vào cái giường êm ái thả người ra thành hình chữ ngũ chiếm hết cả giường.
– A~ sung sướng quá.
– Hừ, đồ bà già ngốc.
Tiêu Kỉ Duệ cũng theo chị của mình vào trong, giơ chân đạp mạnh vào mông cô xong đi vòng vòng trong phòng.
– Mã Nhi a, chị định không nhường tôi cái phòng này sao?
– Không nhường, đi ra.- Mã Nhi ngồi dậy túm cổ áo Kỉ Duệ quang thẳng ra khỏi phòng.
Thật! Con trai gì đâu mà nói nhiều quá sức có thể.
Đuổi được thằng em trời đánh rồi. Cô mới ôm giường nằm nghỉ mệt dưỡng sức tiếp. Nằm một hồi cô buồn ngủ quá nên nhắm tịt mắt lại thiếp đi trong tiếng la oai oái của Kỉ Duệ khi không vào được phòng.
Ọt~~Ọt~~Ọt.
Bụng cô rên lên biểu tình đòi ăn làm cô tỉnh giấc luôn. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thiệt, cô mới chợp mắt thôi mà trời đã tối ghê gớm như thế này.
Mã Nhi chùi sạch ke ở mép đi, đứng dậy mở khoá phòng ôm bụng đi qua nhà bếp để xem Kỉ Duệ có nấu món gì không. Ai dè, nhà bếp không thấy bóng dáng Kỉ Duệ đâu cả, cô lại ôm bụng lượn qua phòng nó.
Tiêu Kỉ Duệ nằm dài trên sofa, do Mã Nhi không chú ý nên nó thừa dịp cơ hội Mã Nhi lượn vào phòng nó thì nó lật đật chạy vào trong phòng Mã Nhi khoá chốt cửa lại. Cô mới ngủ dậy nên chưa tỉnh, thấy bóng dáng ai đó chạy vô phòng cô nhất thời không phản ứng kịp nên chạy chậm một bước. Kết quả bị nhốt ở ngoài luôn!
– Tiêu Kỉ Duệ, chơi tồi. Chơi tồi a~.
– Ngốc quá làm chi?
Mã Nhi ghiến răng ken két, đập cửa mấy phát liền nhưng tên kia không chịu ra. Cô đành lòng phải dùng biện pháp mạnh.
– Tao nói cho mày biết Kỉ Duệ. Hồi nãy tao ngủ trên giường chảy ke vung vãi trên nệm quá trời, đã thế còn thả bom mấy phát liền. Nếu mày chịu nỗi không khí dơ bẩn trong đó thì chiếm luôn đi. Ha ha ha.~~
Kỉ Duệ trong phòng lặng thinh….
Một lúc lâu sau…
“Cạch” Tiêu Kỉ Duệ nhăn nhó đi vào phòng của nó, không quên liếc cô một cái dài. Còn vọng lại một câu.
– Đồ con heo ngốc, đồ con heo ở bẩn!
– Kệ tao! Nhóc con!
Cô lại giơ chân đạp nó, nó mất đà đụng đầu cái cốp vào cửa phòng gỗ. Kết quả là trán sưng một cục, còn rươm rướm máu nữa cơ chứ!
Lý do rất đơn giản, lúc sắp sinh Mã Nhi ra má của cô tuy đã thành người trung niên nhưng vẫn là một loại hủ nữ hạng nặng. Trước lúc được đưa vào phòng mổ, bà la làng bảo rằng bật Gay videos ngay tại chỗ mổ thì bà mới chịu cho cô ra. Mấy ông, mấy bà bác sĩ lo ngại cho Mã Nhi không được ra nên kêu người đi lấy cái thứ đó ra và chuẩn bị trong phòng mổ để sẵn sàng bắt tay xử lí bà bầu kinh dị này.
Trong tiếng oe oe chào đời đầu tiên của cô còn lồng thêm tiếng rên hự hự của chiếc ti vi, trên đầu Mã Nhi là bà bầu kinh dị vô cùng hết sức tập trung trên màn hình, lâu lâu đau quá mới la lên tràng dài. Khi Mã Nhi được ông bác sĩ ẵm vào lòng rồi thì bà Tiêu mới rời khỏi màn hình nhận con mình mà ôm vào lòng.
Nước mắt khẽ chảy dài xuống má bà…
Từ đó về sau, tên của hai mẹ con cô được vinh hạnh liệt thẳng vào danh sách đen khiến mẹ côhải mất đến năm năm mới hết giận để sinh ra đứa con trai cho phụ thân yêu dấu của chúng tôi. Đến lúc đó, Mã Nhi đã trở thành một con bé 5 tuổi với kiến thức về thế giới tình yêu nam – nam rộng lớn không con bé bằng tuổi nào có hết.
Đến tuổi vào học đại học, cô lỡ chọn một trường đại học ở xa nhà tuốt ở bên thành phố Con Mèo để thi vô. Ai dè số cô,may mắn thi đậu vô thẳng trong đó nên ba mẹ cô hết sức vui mừng vì sắp tiễn được cô con gái lười biếng ra khỏi nhà. Đã thế còn miễn phí cho cô thêm cậu em Tiêu Kỉ Duệ có tính cách vô cùng trầm tĩnh nhưng bá đạo ngầm theo cô vào thành phố sống chung và học ở đó luôn.
Tiêu Mã Nhi cực kì sốc với cái tin sét đánh đấy. Cô thật sự thật sự không muốn thằng em biến thái đó ở chung với mình lý do là nó cứ nói móc, hoặc kiếm cái gì đó lôi ra bắt bẻ. Với lại Kỉ Duệ vô cùng sạch sẽ trong khi Mã Nhi vô cùng vô cùng ở dơ.
Cuộc đời Tiêu Mã Nhi lại sẽ trôi về phương xa nào nữa đây?
Có ai chúc cô may mắn không nào?
Tiêu Mã Nhi mang tâm trạng bức bối lên lầu xếp gọn đồ vào vali chuẩn bị ra xe tiến đến thành phố Con Mèo và dọn vào một khu trọ của người bác họ hàng cho thuê. Đằng sau cô là Kỉ Duệ suốt ngày léo nhéo, khuyên dặn cô đủ thứ là nếu muốn ở với nó thì phải sạch sẽ, gọn gàn, biết nấu ăn,…bla bla bla đủ thứ trên trời dưới đất. Kiểu cách nói chuyện giống y chang mấy bà thím già dặn. Tiêu Mã Nhi bị làm phiền lỗ tai quá nhiều nên quay phắt lại phía sau giơ chân thủ thế đạp mạnh nó ra khỏi phòng.
– Độ thù lòi!!- Cô đóng sầm cửa lại không quên mắng thằng em “thụ lòi” nói nhiều kia.
– Em thụ lòi thì chị là đồ bánh bèo, bánh bèo!!
Bên trong, Tiêu Mã Nhi quăng gối đùng đùng vô cửa. Hành hạ mấy cái gối đáng thương xong cô quay về với chiếc vali mở sẵn chực chờ cô xếp thêm vài đồ dùng cá nhân vào.
“Kịch, kịch” Cô đóng vali lại, khệ nệ khiêng cục cưng loè loẹt đa sắc màu xuống nhà dưới. Cô mém quăng cục cưng của cô vô thẳng bể chậu cá cảnh đặt trên giá sách khi thấy cảnh tượng đồng vali nằm lăn lốc trên sàn nhà.
– Tiêu Kỉ Duệ!!! Mày tính chuyển nhà luôn ư?
– Đi vô trong thành phố khác ở chẳng khác nào chuyển nhà ra sống ở đó. Đem theo đầy đủ dồ dùng cho chắc ăn, ai như bà. Đồ ngốc!
– Cái thằng…- Mã Nhi quăng vali xuống nhập bọn với đám vali ghê gớm đó xong lao đến Kỉ Duệ đang ngòi ở sofa nhấm nháp trà túm cổ cậu lắc lắc.
– Bóp chết mày, bóp chết mày.
“Cốp”
“Cốp”
Hai cú đấm cục chuẩn giáng lên đầu hai kẻ trẻ con kia không thương tiếc. Tiêu Mã Nhi thôi túm lấy cậu em mình, ngồi vật ra sofa xoa xoa cái đầu bị u một cục to đùng. Đến cả cậu em bình tĩnh như Kỉ Duệ còn nhăn nhó mặt mày ôm đầu rên ư ư.
– Lớn già hết cả cái đầu rồi mà còn đánh như con nít.
Bà Tiêu đứng trước mặt “hai đứa con nít”, mắng tới mắng lui một hồi rồi ngưng xách áo hai đứa thả ngay cổng nhà đợi phụ thân mang xe đến tiễn hai đưa lên đường. Trước khi đi bà còn làm một ổ bánh bự với vài đồ ăn ngon lành cho Mã Nhi, dặn dò khi đến nơi ăn liền để không bị đói.
Tiêu Kỉ Duệ ở trong xe trò chuyện với phụ thân hồi lâu rồi ra xe chạy đến ôm bà Tiêu trong lòng, Mã Nhi thì đã thút thít khóc vùi mặt vào lòng mẹ mà khóc.
Màn diễn cảnh cảm động trước cửa nhà làm ông Tiêu cũng cảm thấy muốn khóc, mắt đá đỏ hoe.
Ba mẹ con họ ôm chia tay đã đời, quẹt nước mắt đi vô xe để không cho ông Tiêu nhìn lâu cảnh đó đâm ra khóc thì mất công Mã Nhi không muốn đi nữa.
Chiếc xe bắt đầu khỏi động, lăn bánh dài trên đường…bỏ sau là bà mẹ hai con mắt đã ướt đẫm….
Xe đi từ thành phố Con Chó đến thành phố Con Mèo mất hết ba tiếng rưỡi. Hai chị em nhà họ Tiêu tựa đầu vào nhau nằm vật vã ở băng phía sau để ngủ. Ông Tiêu thì tập trung tinh thần lái xe, tuy hơi mệt nhưng ông vẫn cố gượng phục vụ hai con sâu lười đằng sau.
Chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư họ hàng, ông Tiêu mở cửa vòng qua phía sau đánh thức Kỉ Duệ và Mã Nhi dậy bằng hai cái cốc đầu độc á. Hai chị em họ Tiêu ngơ ngác nhìn xung quanh, kiểu như không hiểu chuyện gì xảy ra đến khi nhìn thấy bảng hiệu “Chung cư Tiêu Tiêu” mới biết là đã đến nơi.
Tiêu Mã Nhi lật đật chạy ra khỏi xe vác cái vali loè loẹt của mình đặt trước thềm cửa, Kỉ Duệ thì thong thả nhón 1 chân ra ngoài xong nhón 2 chân ra ngoài, bước đi thong dong xách hai ba cái vali đặt chễm chệ chen cả vali của Mã Nhi.
Ông Tiêu cũng phụ cho thằng con trai Kỉ Duệ của mình vài món đồ. Xong xuôi hết cả, ông mới nhấn chuông nhà trò.
Cửa chung cư lập tức mở ra, bà thím họ hàng bên mẹ tươi cười nhìn hai đứa trẻ Mã Nhi và Kỉ Duệ. Luôn miệng ngọt sớt dẫn cô và Kỉ Duệ vào nhà, giới thiệu luôm cả cái phòng chung cư dành cho hai người họ.
Quả thực, phòng này rất rộng. Cô nghĩ nó rộng nhất cái nhà này rồi. Trong đó có hai cái phòng, một phòng khách với hai toilet, phía bên tay phải có một gian bếp cực kì lớn có đủ đồ dùng nấu ăn. Em trai cô đứng chết trân ngay gian bếp, cảm giác dường như rất sung sướng khi được nấu ăn tại nơi này.
– Thím đã chọn ra cho các con một gian nhà lớn nhất trong chung cư này đó.
Thím Phong vui vẻ đứng cạnh cửa, hạnh phúc khi thấy sự sung sướng ngập tràn trong mắt của tụi nhỏ, xuýt xoa mồm nói. Ông Tiêu cũng hài lòng với điều kiện sống ở đây nên mau chóng tạm biệt hai đứa trẻ để trở về với bà vợ thân yêu của mình. Trước khi đi ông còn cho Mã Nhi số tiền lớn, bảo rằng xài hết thì phải mở miệng xin chứ không được giống giếm. Cô gật đầu như giã tỏi rồi ôm chầm tạm biệt ông với thím Phong, trở lại căn hộ đẹp đẽ kia.
– Này, đồ ngốc. Tôi ở phòng lớn nhất còn chị ở phòng kia nhé.
– Ý mày là mày muốn ở phòng khách (phòng lớn nhất) đúng không? Oke, cứ việc, tao không ngại đâu.
Tiêu Mã Nhi hếch mũi đi thẳng vào trong gian phòng ngủ lớn nhất, xách vali lên quăng vào một góc nhà rồi lao vào cái giường êm ái thả người ra thành hình chữ ngũ chiếm hết cả giường.
– A~ sung sướng quá.
– Hừ, đồ bà già ngốc.
Tiêu Kỉ Duệ cũng theo chị của mình vào trong, giơ chân đạp mạnh vào mông cô xong đi vòng vòng trong phòng.
– Mã Nhi a, chị định không nhường tôi cái phòng này sao?
– Không nhường, đi ra.- Mã Nhi ngồi dậy túm cổ áo Kỉ Duệ quang thẳng ra khỏi phòng.
Thật! Con trai gì đâu mà nói nhiều quá sức có thể.
Đuổi được thằng em trời đánh rồi. Cô mới ôm giường nằm nghỉ mệt dưỡng sức tiếp. Nằm một hồi cô buồn ngủ quá nên nhắm tịt mắt lại thiếp đi trong tiếng la oai oái của Kỉ Duệ khi không vào được phòng.
Ọt~~Ọt~~Ọt.
Bụng cô rên lên biểu tình đòi ăn làm cô tỉnh giấc luôn. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thiệt, cô mới chợp mắt thôi mà trời đã tối ghê gớm như thế này.
Mã Nhi chùi sạch ke ở mép đi, đứng dậy mở khoá phòng ôm bụng đi qua nhà bếp để xem Kỉ Duệ có nấu món gì không. Ai dè, nhà bếp không thấy bóng dáng Kỉ Duệ đâu cả, cô lại ôm bụng lượn qua phòng nó.
Tiêu Kỉ Duệ nằm dài trên sofa, do Mã Nhi không chú ý nên nó thừa dịp cơ hội Mã Nhi lượn vào phòng nó thì nó lật đật chạy vào trong phòng Mã Nhi khoá chốt cửa lại. Cô mới ngủ dậy nên chưa tỉnh, thấy bóng dáng ai đó chạy vô phòng cô nhất thời không phản ứng kịp nên chạy chậm một bước. Kết quả bị nhốt ở ngoài luôn!
– Tiêu Kỉ Duệ, chơi tồi. Chơi tồi a~.
– Ngốc quá làm chi?
Mã Nhi ghiến răng ken két, đập cửa mấy phát liền nhưng tên kia không chịu ra. Cô đành lòng phải dùng biện pháp mạnh.
– Tao nói cho mày biết Kỉ Duệ. Hồi nãy tao ngủ trên giường chảy ke vung vãi trên nệm quá trời, đã thế còn thả bom mấy phát liền. Nếu mày chịu nỗi không khí dơ bẩn trong đó thì chiếm luôn đi. Ha ha ha.~~
Kỉ Duệ trong phòng lặng thinh….
Một lúc lâu sau…
“Cạch” Tiêu Kỉ Duệ nhăn nhó đi vào phòng của nó, không quên liếc cô một cái dài. Còn vọng lại một câu.
– Đồ con heo ngốc, đồ con heo ở bẩn!
– Kệ tao! Nhóc con!
Cô lại giơ chân đạp nó, nó mất đà đụng đầu cái cốp vào cửa phòng gỗ. Kết quả là trán sưng một cục, còn rươm rướm máu nữa cơ chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.