Chương 24: TAI NẠN
Meowmeow20Tieutieu
24/09/2015
Tuy kế hoạch cướp “cô dâu” của bạn Tử Phong thành công nhưng Mã Nhi
vẫn phải ăn xong rồi quay về công ty làm thâu đêm tiếp. Lúc cô về đến
nhà là đã gần mười hai giờ tối. Lại bắt gặp cảnh Kỉ Duệ nằm trên sofa
coi phim Hàn Quốc nó mới đi thuê về làm cô thấy bực tức dữ dội.
Vì sao à? Vì cái món quà sinh nhật chết tiệt của cậu đã hại cô phải tăng ca, phải nhịn đói, phải nhịn mua sắm, bla bla. Kỉ Duệ mắt vẫn nhìn màn hình, miệng hỏi.
– Chị à, đã mua được quà cho tôi chưa? Nó là hàng độc nên làm ơn chị nhanh nhanh đắt trước đi. Với lại năm nay tôi không cần tổ chức sinh nhật cho rườm rà, chỉ cần chị tặng quà mà thôi.
Trán Mã Nhi xuất hiện vài vạch đen, cô ỉu xìu đáp.
– Kỉ Duệ à, tiền tháng này chị lỡ xài hết rồi mà sinh nhật em (lại) đến, hay để năm sau chị tặng, nha?
Kỉ Duệ quay qua trừng Mã Nhi, không khí căn phòng vừa ma mị của buổi đêm vừa căng thẳng quá trời.
– Năm nào chị cũng nói câu đó nhưng tôi chưa bao giờ thấy quà chị tặng tôi đâu. Tôi chưa bắt chị dồn quà từ năm lớp 6 đến nay là may lắm rồi! Ỏ đó mà năm sau tặng. Nếu chị muốn như thế, okay ngày mai chị tự nấu tự an. Hứ.~
Nói xong, Kỉ Duệ tắt tivi, dậm chân đùng đùng vào phòng ngủ.
Tiêu Mã Nhi thở dài, cảm thấy chút tội lỗi nhưng mà thôi kệ đi. Cô lê tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm. Bật vòi nước để cho nó chảy xối xả xuống người mình, làn nước mát khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn được một chút.
Tắm rửa xong, Mã Nhi leo lên giường ngủ thẳng một giác đến sáng.
Qua ngày hôm sau, một ngày mới bắt đầu và nó cũng là cái ngày vào 17 năm trước có một “thiên thần” Tiêu Kỉ Duệ đáp xuống trần gia. Nghe có vẻ vui nhưng Mã Nhi chẳng vui tẹo nào. Từ sáng sớm đã gặp bao xui xẻo chỉ tại thẳng nhóc thiên thần ấy.
Cậu không thèm gọi cô dậy khiến cô đi làm trễ, mà đi làm trễ không kịp ăn gì cả nên cảm thấy đói. Đói thì cô chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn thế là bị Ngôn Quân mắng té tát. Hừ!! Ai còn nói Kỉ Duệ là thiên thần thì đưng trách Mã Nhi cô xua chó ra rượt đấy nha~!
Ngôn Quân hôm nay có vẻ rất lạ, cứ kiếm cớ đi qua đi lại phòng thư kí hoài luôn. Mà những lần ấy đều tháy Mã Nhi lén lút mở trang web bán giày dạo nọ coi những đôi Converse fake. Anh mới nghĩ nên mua cái thứ này tặng cô để ghi điểm chút gì đó trong lòng Mã Nhi. Như thế chiến dịch tán đổ thư kí Tiêu sẽ dần dần thành công. Nghĩ đến, anh cười đắc ý. Tiêu Mã Nhi đang lén lút mà thấy ông sếp của mình cười kiểu kinh dị đấy khiến cô nổi khắp da gà. Tắt máy, xua đuổi sếp.
– Giám đốc Ngôn, làm ơn ra khỏi đây đi. Nhìn mặt giám đốc thật khiến tôi làm không vô nha.
Ngôn Quân bị quê, hứ một tiếng rồi lãnh đạm đi ra ngoài. Tiêu Mã Nhi tiếp tục mở trang web bán giày fake, thầm oán trách.
– Trời ạ. Đến giày fake còn mắc thế này thì lấy đâu ra tiền đây…
Vừa xem, Mã Nhi vừa ngáp lên ngáp xuống rên rỉ, than thở đủ kiểu rồi sau đó nằm gục trên bàn ngủ luôn. Cho dù mọi người ở ngoài đang vô cùng ồn ào nhưng chẳng đủ để đánh thức con sâu ngủ Tiêu Mã Nhi.
Trời xui đất khiến thế nào Ngôn Quân ngứa ngáy tay chân lại đi ngang qua phòng thư kí vô tình bắt gặp dáng vẻ ngủ của Mã Nhi liền đứng khựng lại quan sát hồi lâu. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào mấy tên biến thái.
Ngắm nghĩa đã đời Ngôn Quân mới đi vào gõ vào bàn cô cộc cộc, nói.
– Này, hôm qua cô đi ăn trộm ở công ty để trả thù tôi hay sao mà giờ còn nằm dài ra đây ngủ?
Tiêu Mã Nhi có vẻ quen hơi, nghe giọng đại boss thần thánh vang bên tai cô liền hoảng hồn ngồi bật dậy không quên quẹt nước miếng đang mặc nhiên chảy ròng ròng ngay khoé miệng (dùng từ quá mĩ miều). Và bát đầu trưng ra bộ mặt đại đại ngốc. Nhân viên trong công ty ai nấy đều nhìn theo hướng phòng thư kí, lo sợ cho cô thư kí nhỏ bé và đại ngốc kia không qua khỏi kiếp nạn mang tên Ngôn Quân. Không biết chừng, Ngôn Quân kia sẽ trừ lương, đuổi việc hay quát tháo ầm ĩ Mã Nhi mất nhưng anh không hề làm những chuyện được đề ra. Chỉ khẽ lắc đàu, đôi lông mày sắc bén nhíu lại với nhau càng khiến khuôn mặt trở nên ác ác. Rồi anh bỏ về phòng.
Lúc đó, Mã Nhi mới dám thở ra. Vội đi vào toilet chỉnh trang dáng vẻ bên ngoài của mình. Haizz. Đã không nhìn vào gương thì thôi chứ nhìn rồi cô muốn té bật ngửa đập đầu chết đi.
Môi khô nức nẻ, mascara hơi lấm lem vì cô ngáp liên tục làm chảy nước mắt, khuôn mặt quá nhợt nhạt vì thiếu ăn, trán nổi vài cục mụn vì thành tích ăn mì trong hai ngày liên tiếp, tóc rối bù xù… Ngừoi ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ cô vừa trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần đến cực độ nhưng sự thật cô chỉ đang đau khổ vì không mua được giầy thôi.
Mã Nhi mở vòi nước, rửa hết lớp trang điểm trên mặt đi vì có để có chỉnh sửa thì càng xấu thêm. Xong xuôi, cô vác tấm thân yếu ớt bay ra ngoài xui xẻo sao đụng trúng Tử Phong đang đi trên hành lang. Cô có hơi hết hồn nhưng mau chóng bình ổn lại, sau đó mặt tự nhiên đỏ, tim đập nhanh hơn mức bình thường. Mạc Tử Phong giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, cúi đầu khẽ “Chào”. Tiêu Mã Nhi cảm giác như bầu không khí hơi bị ngượng ngùng, cô lách người qua chạy đi tránh Tử Phong.
Anh hơi ngẩn người trước hành động kì thị kia, chớp chớp mặt vài cái rồi bước đi tiếp.
Ngôn Quân ngồi trên máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, lâu lâu lại thở dài vài cái. Lúc sau, anh đứng bật dậy tung cửa đi ra ngoài xuống lầu lái xe đi đâu đó.
Đi đâu đó của anh là đi mua giầy cho Mã Nhi, anh lái xe đến trung tâm mua sắm Con Hổ gửi xe trong tầng hầm. Ra vẻ vô cùng khẩn trương bước vào nơi đông đúc. Nói thiệt nha, từ trước đến nay anh chua bao giờ đi mua sắm một mình cả. Đồ trên người anh mặc cũng chẳng phải do tay anh lựa mà là các quản gia ở nhà lựa. Vì sao à? Vì anh lười đi đến những chỗ đông người, lười lựa đồ, anh nghĩ mặc gì chẳng được cần chi phải lựa này nọ.
Bởi thế, có thể coi anh là khách hàng khó tính ở chỗ bán giầy Converser. Nhân viên nhìn thấy anh mặc áo công sở nhưng chất liệu không chê được liền đoán ra anh là người có tiền. Vội xun xoe, bám theo giới thiệu cho anh nhiều mẫu giầy mắc nhất. Khổ nỗi, đi hết một vòng cửa hàng nhìn qua bao nhiêu mẫu giầy khác nhau nhưng anh cứ thể mà lắc đầu tới. Khiến mấy cô nhân viên tức tức không chịu nỗi, thề sống chết với anh bắt anh phải mua bằng được một đôi.
Còn Ngôn Quân, anh thật mệt khi lựa đồ cho nguòi khác. Cảm thấy phiền phức quá rồi anh chỉ đại một đôi converser nằm ở góc trái căn phòng. Lúc đấy, mấy nhân viên kia mới thở phào nhẹ nhõm gói đôi giày lại. Ngôn Quân đứng trước quầy tính tiền, không thèm xem giá rút thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho nhân viên quẹt thẻ.
Tính tiền, gói đồ xong, anh cầm túi đồ mau chóng đi về. Hiển nhiên, trên đường đi ai cũng ngoái lại nhìn cái mặt đậm chất con nít kia.
Anh mau chóng về công ty, đặt túi đồ ở dưới gầm bàn. Nhấc điện thọai cho gọi Mã Nhi lên. Khoảng 15 phút sau, Tiêu Mã Nhi xuất hiện. Cô tự hỏi mình đã làm sai điều gì mà lại bị gọi lên nữa.
Ngôn Quân gõ gõ tay trên mặt bàn, chỉnh khuôn mặt trầm xuống một chút. Mặt hơi lờ mờ, nhìn chung có thể nói là vô cùng kinh dị. Mã Nhi run run người, nuốt nước bọt cố nhớ lại mình làm sai điều gì.
– Cô Tiêu!
Anh bỗng hét lên.
Mã Nhi càng co rúm người.
– Dạ?
– Tôi nhờ cô cái này.
Lúc này, Mã Nhi thật muốn đấm vào mặt tên giám đốc bất lương kia một phát.
– Cái gì a?
Ngôn Quân dừng nói, lôi từ dưới gầm bàn ra túi đồ. Dõng dạc nói, biểu cảm có vẻ rất sang chảnh.
– À thì, có cô nào cấp dưới tặng gì gì đó cho tôi nhưng tôi không thích. Tôi muốn nhờ cô đi bỏ giúp tôi một cách lặng lẽ không để cho ai biết.
Tiêu Mã Nhi cầm gói đồ, tò mò mở nó ra thấy một đôi converser mới toanh. Cô quay lại nhìn giám đốc, rồi lại nhìn đôi giày sau đó nhìn giám đốc. Nhìn qua nhìn lại một hồi, Mã Nhi mới nói được một câu.
– Hay giám đốc cho tôi đi?
Ngôn Quân giả vờ như kí sổ sách, dõng dạc đáp.
– Nếu cô thích.
Nói đoạn, Mã Nhi cầm đôi giầy rạng rõ đi vào phòng. Thật đỡ quá, vừa hay cô đang cần đôi giày hiệu này. Thế là vừa không mất tiền còn được tặng free (miễn phí). Ai mà không thích cho được. Nhưng đi được nửa chừng cô quay đầu lại.
– Có bị trừ vào tiền lương tháng này không?
Ngôn Quân hừ mũi, tỏ ra chán ghét.
– Cái này không phải tôi rảnh hơi mua cho đâu, nhân viên tặng tôi, tại tôi không thích nên đem cho cô xài đỡ lãng phí. Sao phải trừ tiền lương cô?
Mã Nhi nghe đến đấy, cười híp mắt lon ton cầm hộp giầy ra khỏi phòng giám đốc.
Tối nay, Tiêu Mã Nhi cuối cùng cũng được thưởng thức tay nghề của Kỉ Duệ rồi a. Chẹp chẹp, chắc nhiều món lắm đây!
Nói đến Tiêu Kỉ Duệ, cậu ngồi trong lớp học mà mặt mày vô cùng hình sự. Tuy được mọi người trong lớp, fan hâm mộ tặng quà sinh nhật nhưng cậu không vui nỗi. Cậu không vui vì cô chị vừa ngốc vừa mông bự kia không chịu tặng quà cho cậu. Chỉ là một đôi converser thôi mà, nếu mua hàng Fake thì cậu cũng sẽ vui vẻ nhận lấy. Vậy mà…chị ta suốt ngày quả quyết không tặng quà cho cậu khiến cậu…nói sao nhỉ?
Rất buồn.
Từ trước đến nay, cậu luôn đi theo vỗ béo cô, chăm sóc cô mà cô chẳng tặng bất cứ thứ gì ngoài một chiếc bánh kem cùng bài hát chúc mừng sinh nhật cô cố gắng tập lắm mói hát hay được vào mỗi năm qua. Những lần đó, Kỉ Duệ luôn nhắm mắt cho qua.
Nhưng đã là sinh nhật thứ mười bảy rồi, chả lẽ định không tặng quà nữa sao?
Nghe thì thấy cậu có vẻ vô lý, ích kỉ nhưng rõ ràng chuyện này cậu đúng! Cậu đúng mà! Lâu lâu cậu chỉ đòi hỏi xíu thôi vậy sao không đáp ứng được chứ?
Tiêu Kỉ Duệ cứ thể đem theo một bụng buồn phiền về nhà. Đứng trước cửa nhà, cậu buồn phiền lôi chìa khoá từ trong túi ra. Hậu đậu thế nào cậu làm rớt chìa khoá xuống đất toan lượm thì có một bóng trắng nho nhỏ nào đó núp ở đằng kia nhào đến phòng ngang mặt cậu. Quay qua quay lại, chiếc chìa khoá đã biến mất tiêu.
Kỉ Duệ đã bực, bị mất chìa khoá càng bực hơn nhìn quanh quất xem kẻ nào dám lấy chìa khoá của cậu. Nhìn đến cầu thang bộ, thấy con mèo tiểu Mễ ngồi đấy, trên miệng nó là chiếc chìa khoá treo lửng lẳng lắc qua lắc lại. Kỉ Duệ hít một hơi thật sâu, thở ra. Hét lên rồi rượt theo con mèo Mễ Mễ.
– Con mèo chết tiệt. Trả chìa khoá cho ta a!!
Con mèo béo Tiểu Mễ hết hòn, chạy ngược xuống dưới. Kỉ Duệ hăng máu đuổi theo sau, hồi lâu một người một mèo đuổi nhau xuống tận sảnh chung cư. Tiêu Kỉ Duệ luôn miệng bảo nó dừng lại nhưng nó không hề có ý định dừng lại mặc khác chạy thẳng ra ngoài đường. Cũng không biết trời xui đất khiến thế nào con mèo béo thấy xe hơi sắp đâm nó liền đứng khựng lại trợn hai mắt mèo nhìn xe. Kỉ Duệ càng xui xẻo hơn nó, động lòng anh hùng cứu mỹ nhân nhào ra đẩy nó sang một bên thế chỗ vật bị đâm là mèo thành cậu.
“RẦM”
Tiếng va chạm thật chói tai vang lên giữa lòng đường đông người, có một anh thanh niên yêu mèo nằm sõng soài trên làn đường khiến xe cộ tắc nghẽn. Phía bên kia, mỹ nhân mèo vẫn ngậm chìa khoá trong miệng hoảng hốt nhìn người thương đã cứu nó (thương gì cơ == nhờ mày mà tao bị gãy chân đó con mèo chó!).
Có thể nói, hôm nay là ngày khá xui xẻo cho Tiêu Kỉ Duệ.
Thôi! Chúng ta cùng chuyển chương nào!
Vì sao à? Vì cái món quà sinh nhật chết tiệt của cậu đã hại cô phải tăng ca, phải nhịn đói, phải nhịn mua sắm, bla bla. Kỉ Duệ mắt vẫn nhìn màn hình, miệng hỏi.
– Chị à, đã mua được quà cho tôi chưa? Nó là hàng độc nên làm ơn chị nhanh nhanh đắt trước đi. Với lại năm nay tôi không cần tổ chức sinh nhật cho rườm rà, chỉ cần chị tặng quà mà thôi.
Trán Mã Nhi xuất hiện vài vạch đen, cô ỉu xìu đáp.
– Kỉ Duệ à, tiền tháng này chị lỡ xài hết rồi mà sinh nhật em (lại) đến, hay để năm sau chị tặng, nha?
Kỉ Duệ quay qua trừng Mã Nhi, không khí căn phòng vừa ma mị của buổi đêm vừa căng thẳng quá trời.
– Năm nào chị cũng nói câu đó nhưng tôi chưa bao giờ thấy quà chị tặng tôi đâu. Tôi chưa bắt chị dồn quà từ năm lớp 6 đến nay là may lắm rồi! Ỏ đó mà năm sau tặng. Nếu chị muốn như thế, okay ngày mai chị tự nấu tự an. Hứ.~
Nói xong, Kỉ Duệ tắt tivi, dậm chân đùng đùng vào phòng ngủ.
Tiêu Mã Nhi thở dài, cảm thấy chút tội lỗi nhưng mà thôi kệ đi. Cô lê tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm. Bật vòi nước để cho nó chảy xối xả xuống người mình, làn nước mát khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn được một chút.
Tắm rửa xong, Mã Nhi leo lên giường ngủ thẳng một giác đến sáng.
Qua ngày hôm sau, một ngày mới bắt đầu và nó cũng là cái ngày vào 17 năm trước có một “thiên thần” Tiêu Kỉ Duệ đáp xuống trần gia. Nghe có vẻ vui nhưng Mã Nhi chẳng vui tẹo nào. Từ sáng sớm đã gặp bao xui xẻo chỉ tại thẳng nhóc thiên thần ấy.
Cậu không thèm gọi cô dậy khiến cô đi làm trễ, mà đi làm trễ không kịp ăn gì cả nên cảm thấy đói. Đói thì cô chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn thế là bị Ngôn Quân mắng té tát. Hừ!! Ai còn nói Kỉ Duệ là thiên thần thì đưng trách Mã Nhi cô xua chó ra rượt đấy nha~!
Ngôn Quân hôm nay có vẻ rất lạ, cứ kiếm cớ đi qua đi lại phòng thư kí hoài luôn. Mà những lần ấy đều tháy Mã Nhi lén lút mở trang web bán giày dạo nọ coi những đôi Converse fake. Anh mới nghĩ nên mua cái thứ này tặng cô để ghi điểm chút gì đó trong lòng Mã Nhi. Như thế chiến dịch tán đổ thư kí Tiêu sẽ dần dần thành công. Nghĩ đến, anh cười đắc ý. Tiêu Mã Nhi đang lén lút mà thấy ông sếp của mình cười kiểu kinh dị đấy khiến cô nổi khắp da gà. Tắt máy, xua đuổi sếp.
– Giám đốc Ngôn, làm ơn ra khỏi đây đi. Nhìn mặt giám đốc thật khiến tôi làm không vô nha.
Ngôn Quân bị quê, hứ một tiếng rồi lãnh đạm đi ra ngoài. Tiêu Mã Nhi tiếp tục mở trang web bán giày fake, thầm oán trách.
– Trời ạ. Đến giày fake còn mắc thế này thì lấy đâu ra tiền đây…
Vừa xem, Mã Nhi vừa ngáp lên ngáp xuống rên rỉ, than thở đủ kiểu rồi sau đó nằm gục trên bàn ngủ luôn. Cho dù mọi người ở ngoài đang vô cùng ồn ào nhưng chẳng đủ để đánh thức con sâu ngủ Tiêu Mã Nhi.
Trời xui đất khiến thế nào Ngôn Quân ngứa ngáy tay chân lại đi ngang qua phòng thư kí vô tình bắt gặp dáng vẻ ngủ của Mã Nhi liền đứng khựng lại quan sát hồi lâu. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào mấy tên biến thái.
Ngắm nghĩa đã đời Ngôn Quân mới đi vào gõ vào bàn cô cộc cộc, nói.
– Này, hôm qua cô đi ăn trộm ở công ty để trả thù tôi hay sao mà giờ còn nằm dài ra đây ngủ?
Tiêu Mã Nhi có vẻ quen hơi, nghe giọng đại boss thần thánh vang bên tai cô liền hoảng hồn ngồi bật dậy không quên quẹt nước miếng đang mặc nhiên chảy ròng ròng ngay khoé miệng (dùng từ quá mĩ miều). Và bát đầu trưng ra bộ mặt đại đại ngốc. Nhân viên trong công ty ai nấy đều nhìn theo hướng phòng thư kí, lo sợ cho cô thư kí nhỏ bé và đại ngốc kia không qua khỏi kiếp nạn mang tên Ngôn Quân. Không biết chừng, Ngôn Quân kia sẽ trừ lương, đuổi việc hay quát tháo ầm ĩ Mã Nhi mất nhưng anh không hề làm những chuyện được đề ra. Chỉ khẽ lắc đàu, đôi lông mày sắc bén nhíu lại với nhau càng khiến khuôn mặt trở nên ác ác. Rồi anh bỏ về phòng.
Lúc đó, Mã Nhi mới dám thở ra. Vội đi vào toilet chỉnh trang dáng vẻ bên ngoài của mình. Haizz. Đã không nhìn vào gương thì thôi chứ nhìn rồi cô muốn té bật ngửa đập đầu chết đi.
Môi khô nức nẻ, mascara hơi lấm lem vì cô ngáp liên tục làm chảy nước mắt, khuôn mặt quá nhợt nhạt vì thiếu ăn, trán nổi vài cục mụn vì thành tích ăn mì trong hai ngày liên tiếp, tóc rối bù xù… Ngừoi ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ cô vừa trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần đến cực độ nhưng sự thật cô chỉ đang đau khổ vì không mua được giầy thôi.
Mã Nhi mở vòi nước, rửa hết lớp trang điểm trên mặt đi vì có để có chỉnh sửa thì càng xấu thêm. Xong xuôi, cô vác tấm thân yếu ớt bay ra ngoài xui xẻo sao đụng trúng Tử Phong đang đi trên hành lang. Cô có hơi hết hồn nhưng mau chóng bình ổn lại, sau đó mặt tự nhiên đỏ, tim đập nhanh hơn mức bình thường. Mạc Tử Phong giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, cúi đầu khẽ “Chào”. Tiêu Mã Nhi cảm giác như bầu không khí hơi bị ngượng ngùng, cô lách người qua chạy đi tránh Tử Phong.
Anh hơi ngẩn người trước hành động kì thị kia, chớp chớp mặt vài cái rồi bước đi tiếp.
Ngôn Quân ngồi trên máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, lâu lâu lại thở dài vài cái. Lúc sau, anh đứng bật dậy tung cửa đi ra ngoài xuống lầu lái xe đi đâu đó.
Đi đâu đó của anh là đi mua giầy cho Mã Nhi, anh lái xe đến trung tâm mua sắm Con Hổ gửi xe trong tầng hầm. Ra vẻ vô cùng khẩn trương bước vào nơi đông đúc. Nói thiệt nha, từ trước đến nay anh chua bao giờ đi mua sắm một mình cả. Đồ trên người anh mặc cũng chẳng phải do tay anh lựa mà là các quản gia ở nhà lựa. Vì sao à? Vì anh lười đi đến những chỗ đông người, lười lựa đồ, anh nghĩ mặc gì chẳng được cần chi phải lựa này nọ.
Bởi thế, có thể coi anh là khách hàng khó tính ở chỗ bán giầy Converser. Nhân viên nhìn thấy anh mặc áo công sở nhưng chất liệu không chê được liền đoán ra anh là người có tiền. Vội xun xoe, bám theo giới thiệu cho anh nhiều mẫu giầy mắc nhất. Khổ nỗi, đi hết một vòng cửa hàng nhìn qua bao nhiêu mẫu giầy khác nhau nhưng anh cứ thể mà lắc đầu tới. Khiến mấy cô nhân viên tức tức không chịu nỗi, thề sống chết với anh bắt anh phải mua bằng được một đôi.
Còn Ngôn Quân, anh thật mệt khi lựa đồ cho nguòi khác. Cảm thấy phiền phức quá rồi anh chỉ đại một đôi converser nằm ở góc trái căn phòng. Lúc đấy, mấy nhân viên kia mới thở phào nhẹ nhõm gói đôi giày lại. Ngôn Quân đứng trước quầy tính tiền, không thèm xem giá rút thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho nhân viên quẹt thẻ.
Tính tiền, gói đồ xong, anh cầm túi đồ mau chóng đi về. Hiển nhiên, trên đường đi ai cũng ngoái lại nhìn cái mặt đậm chất con nít kia.
Anh mau chóng về công ty, đặt túi đồ ở dưới gầm bàn. Nhấc điện thọai cho gọi Mã Nhi lên. Khoảng 15 phút sau, Tiêu Mã Nhi xuất hiện. Cô tự hỏi mình đã làm sai điều gì mà lại bị gọi lên nữa.
Ngôn Quân gõ gõ tay trên mặt bàn, chỉnh khuôn mặt trầm xuống một chút. Mặt hơi lờ mờ, nhìn chung có thể nói là vô cùng kinh dị. Mã Nhi run run người, nuốt nước bọt cố nhớ lại mình làm sai điều gì.
– Cô Tiêu!
Anh bỗng hét lên.
Mã Nhi càng co rúm người.
– Dạ?
– Tôi nhờ cô cái này.
Lúc này, Mã Nhi thật muốn đấm vào mặt tên giám đốc bất lương kia một phát.
– Cái gì a?
Ngôn Quân dừng nói, lôi từ dưới gầm bàn ra túi đồ. Dõng dạc nói, biểu cảm có vẻ rất sang chảnh.
– À thì, có cô nào cấp dưới tặng gì gì đó cho tôi nhưng tôi không thích. Tôi muốn nhờ cô đi bỏ giúp tôi một cách lặng lẽ không để cho ai biết.
Tiêu Mã Nhi cầm gói đồ, tò mò mở nó ra thấy một đôi converser mới toanh. Cô quay lại nhìn giám đốc, rồi lại nhìn đôi giày sau đó nhìn giám đốc. Nhìn qua nhìn lại một hồi, Mã Nhi mới nói được một câu.
– Hay giám đốc cho tôi đi?
Ngôn Quân giả vờ như kí sổ sách, dõng dạc đáp.
– Nếu cô thích.
Nói đoạn, Mã Nhi cầm đôi giầy rạng rõ đi vào phòng. Thật đỡ quá, vừa hay cô đang cần đôi giày hiệu này. Thế là vừa không mất tiền còn được tặng free (miễn phí). Ai mà không thích cho được. Nhưng đi được nửa chừng cô quay đầu lại.
– Có bị trừ vào tiền lương tháng này không?
Ngôn Quân hừ mũi, tỏ ra chán ghét.
– Cái này không phải tôi rảnh hơi mua cho đâu, nhân viên tặng tôi, tại tôi không thích nên đem cho cô xài đỡ lãng phí. Sao phải trừ tiền lương cô?
Mã Nhi nghe đến đấy, cười híp mắt lon ton cầm hộp giầy ra khỏi phòng giám đốc.
Tối nay, Tiêu Mã Nhi cuối cùng cũng được thưởng thức tay nghề của Kỉ Duệ rồi a. Chẹp chẹp, chắc nhiều món lắm đây!
Nói đến Tiêu Kỉ Duệ, cậu ngồi trong lớp học mà mặt mày vô cùng hình sự. Tuy được mọi người trong lớp, fan hâm mộ tặng quà sinh nhật nhưng cậu không vui nỗi. Cậu không vui vì cô chị vừa ngốc vừa mông bự kia không chịu tặng quà cho cậu. Chỉ là một đôi converser thôi mà, nếu mua hàng Fake thì cậu cũng sẽ vui vẻ nhận lấy. Vậy mà…chị ta suốt ngày quả quyết không tặng quà cho cậu khiến cậu…nói sao nhỉ?
Rất buồn.
Từ trước đến nay, cậu luôn đi theo vỗ béo cô, chăm sóc cô mà cô chẳng tặng bất cứ thứ gì ngoài một chiếc bánh kem cùng bài hát chúc mừng sinh nhật cô cố gắng tập lắm mói hát hay được vào mỗi năm qua. Những lần đó, Kỉ Duệ luôn nhắm mắt cho qua.
Nhưng đã là sinh nhật thứ mười bảy rồi, chả lẽ định không tặng quà nữa sao?
Nghe thì thấy cậu có vẻ vô lý, ích kỉ nhưng rõ ràng chuyện này cậu đúng! Cậu đúng mà! Lâu lâu cậu chỉ đòi hỏi xíu thôi vậy sao không đáp ứng được chứ?
Tiêu Kỉ Duệ cứ thể đem theo một bụng buồn phiền về nhà. Đứng trước cửa nhà, cậu buồn phiền lôi chìa khoá từ trong túi ra. Hậu đậu thế nào cậu làm rớt chìa khoá xuống đất toan lượm thì có một bóng trắng nho nhỏ nào đó núp ở đằng kia nhào đến phòng ngang mặt cậu. Quay qua quay lại, chiếc chìa khoá đã biến mất tiêu.
Kỉ Duệ đã bực, bị mất chìa khoá càng bực hơn nhìn quanh quất xem kẻ nào dám lấy chìa khoá của cậu. Nhìn đến cầu thang bộ, thấy con mèo tiểu Mễ ngồi đấy, trên miệng nó là chiếc chìa khoá treo lửng lẳng lắc qua lắc lại. Kỉ Duệ hít một hơi thật sâu, thở ra. Hét lên rồi rượt theo con mèo Mễ Mễ.
– Con mèo chết tiệt. Trả chìa khoá cho ta a!!
Con mèo béo Tiểu Mễ hết hòn, chạy ngược xuống dưới. Kỉ Duệ hăng máu đuổi theo sau, hồi lâu một người một mèo đuổi nhau xuống tận sảnh chung cư. Tiêu Kỉ Duệ luôn miệng bảo nó dừng lại nhưng nó không hề có ý định dừng lại mặc khác chạy thẳng ra ngoài đường. Cũng không biết trời xui đất khiến thế nào con mèo béo thấy xe hơi sắp đâm nó liền đứng khựng lại trợn hai mắt mèo nhìn xe. Kỉ Duệ càng xui xẻo hơn nó, động lòng anh hùng cứu mỹ nhân nhào ra đẩy nó sang một bên thế chỗ vật bị đâm là mèo thành cậu.
“RẦM”
Tiếng va chạm thật chói tai vang lên giữa lòng đường đông người, có một anh thanh niên yêu mèo nằm sõng soài trên làn đường khiến xe cộ tắc nghẽn. Phía bên kia, mỹ nhân mèo vẫn ngậm chìa khoá trong miệng hoảng hốt nhìn người thương đã cứu nó (thương gì cơ == nhờ mày mà tao bị gãy chân đó con mèo chó!).
Có thể nói, hôm nay là ngày khá xui xẻo cho Tiêu Kỉ Duệ.
Thôi! Chúng ta cùng chuyển chương nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.