Chương 4
Carly Phillips
08/04/2016
Coop quay về căn hộ của mình, vừa đi vừa huýt sáo.
Huýt sáo?
Tất cả từ buổi hẹn hò đầu tiên với Lexie, nếu anh có thể gọi nó là buổi hẹn hò, xét về việc họ đã tiến hành được bao nhiêu công việc. Nhưng anh thích sự bầu bạn của cô và bây giờ anh đã có riêng một nhà thiết kế trang web, một đối tác trong công cuộc điều tra về chiếc nhẫn và một mối quan tâm lãng mạn. Không nghi ngờ gì về điều đó.
Anh bước hai bước một lên cầu thang đến căn hộ của mình. Hành lang với đèn sáng lờ mờ đã yên ắng, cho anh biết những người hàng xóm của anh, một bên là một cặp vợ chồng, còn phía bên kia là một người bạn tốt của anh, chắc chắn vẫn chưa về.
Anh bước tới tra chìa khóa vào ổ thì anh nhận thấy cửa nhà anh đang hé mở. Ổ khóa đã bị nạy ra, vết đục lằn sâu ở cả hai bên tay cầm.
Coop lầm bầm chửi rủa. Anh sống trong mối quan hệ hàng xóm tương đối an toàn nhưng, chết tiệt, đây không phải là tòa nhà có người gác cửa và chẳng thể tìm thấy một chút an ninh nào. Sự yên lặng và bản năng gan dạ của anh mách bảo rằng kẻ đột nhập đã bỏ đi. Anh đá cửa mở ra và chầm chậm bước vào bên trong. Để đề phòng. Một cái liếc mắt thật nhanh xung quanh đã chứng thực sự lo ngại đó. Ai đó đã đột nhập vào bên trong và bới tung căn phòng, không một tấm nệm đi-văng hay một mảnh giấy nào là không bị lật tung.
Lần thứ hai trong chưa đầy một tuần Coop nhận thấy mình ở phía bên kia của công việc điều tra tội phạm của chính anh. Anh bấm di động gọi 9-1- 1, hi vọng có cái gì đó trong căn hộ có thể giữ lại được manh mối để tìm ra kẻ đã đột nhập và lí do cho việc đó.
Trong một vài giờ sau, những người đáng ngưỡng mộ nhất New York tiến hành công việc của họ, phủi bụi để tìm dấu vết, tìm kiếm chứng cớ và lấy lời khai của anh.
Coop lôi hai chai Coca trong tủ lạnh ra và đưa một chai cho Sara Rios, nữ cảnh sát đang làm nhiệm vụ - người vừa mới tình cờ trở thành hàng xóm và là người bạn tốt của anh.
Sara xinh đẹp, với mái tóc dài màu vàng, đôi mắt to và một trái tim rộng lượng. Trong bộ quân phục, cô là một cảnh sát mạnh mẽ, hung hăng. Là một người bạn, cô ấy chia sẻ với anh về sở thích đọc sách và xem phim.
“Nhìn liếc qua anh có thấy mất cái gì không?”
Coop cắn bên trong má. “Ngoài chiếc máy tính xách tay của tôi ra à?” Nó là thứ đầu tiên anh kiểm tra và dường như là thứ duy nhất biến mất.
“Những thứ khác vẫn ở đây. Tivi, máy nghe nhạc iPod, thậm chí cả cái máy quay của tôi vẫn nằm ở nơi mà tôi đã để chúng.”
“Tôi rất tiếc, Coop. Nhưng tôi đề nghị anh phải lắp những cái khóa an toàn hơn.”
“Cảm ơn vì không nói là tôi đã nói với cô như vậy,” anh lẩm bẩm.
“Anh có nghĩ nó có liên quan đến công việc không?”
Anh lắc đầu. Mặc dù công việc là một lí do rõ ràng cho việc ai đó sẽ phỗng tay trên cái máy tính xách tay của anh, nhưng nó dường như không hợp lí. “Hiện tại không có vụ nào tôi đang thực hiện là vụ khác thường cả. Nó không giống như ‘Con Trai của Sam’ đang gửi thư từ hay bất cái gì cho tôi.”
Cô ngồi lên tay vịn của ghế sô-pha. “Tôi không thích hỏi nhưng có thể đó là một người phụ nữ lén theo anh chăng? Một trong số các cô gái cổ động Blog Chàng Độc Thân ấy?” Cô không thể giấu được nụ cười đằng sau quyển sổ tay.
“Thông minh đấy. Phụ nữ trong thành phố này thật liều lĩnh, điều đó là chắc chắn.” Anh kể cho cô nghe về những mảnh giấy nhắn nhỏ xinh được tẩm nước hoa và những bộ đồ lót mà anh đã quăng vào thùng rác lúc chiều. “Nhưng nếu đó là một trong số họ thì không phải tôi đã tìm thấy cô ta đang nằm đợi trên giường của tôi, và không lấy trộm máy tính xách tay của tôi rồi sao?”
“Anh nói đúng. Chúng ta sẽ không biết thêm bất cứ điều gì nữa cho tới khi phía chúng tôi tiến hành một số xét nghiệm. Dường như mấy anh chàng này đã xong việc rồi,” cô nói, và chỉ vào đội giám định đã ngừng công việc. “Nếu anh nhận thấy có cái gì đó nữa bị mất thì hãy gọi cho tôi. Anh biết rồi đấy. Đôi khi đó chỉ là một thông tin vụn vặt mà anh không cho là quan trọng lại có thể phá được vụ án đấy.”
Anh gật đầu. “Tôi nghĩ là tôi có thể lo được điều đó.” Anh giả quyết được điều vặt vãnh này dựa trên nền tảng hàng ngày.
“Nào bây giờ thì ai là người thông minh đây?” cô hỏi, và cười toe toét với anh.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể giữ chuyện này không ầm ĩ phải không? Điều cuối cùng mà tôi cần đó là nhiều người biết hơn.”
Cô lắc đầu. “Anh hiểu rõ hơn mà. Nếu tờ báo của anh không theo vụ này thì những tờ báo khác sẽ làm thôi. Ở thời điểm này anh đang là người nổi tiếng nhất mà thành phố này đang có. Blog Chàng Độc Thân vẫn là tin thời sự cho đến khi có điều gì khác lớn hơn xuất hiện.” Cô vỗ vai anh, ái ngại cho anh nhưng không giúp được gì cho anh.
“Thế còn vụ cướp mà anh đã ngăn chặn được thì sao?” Sara hỏi.
“Cả cô và tôi đều biết đó là một điều rõ rành rành mà. Tên cướp đó chưa thể được bảo lãnh, vì vậy hắn vẫn đang ngồi trong trại giam.”
Sara liếc nhìn cộng sự của cô đang ra hiệu về phía cửa ra vào. “Tôi sẽ kiểm tra khi tôi hết ca trực vào sáng ngày mai. Gọi cho tôi nếu anh nhớ ra bất cứ điều gì nữa.”
Anh gật đầu. “Cảm ơn hàng xóm.” Sau khi cảnh sát đi, Coop kê lại cái ghế sô-pha và cái bàn, mặc kệ phần còn lại của đống lộn xộn lúc này. Anh ngồi xuống, đá chân lên và tu một hơi soda. Khi anh dựa ra đằng sau thì có cái gì đó nhọn nhọn đâm vào đùi anh.
Cái nhẫn.
Tại sao anh không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ?
Coop lấy nó ra khỏi túi và xem xét cẩn thận món nữ trang, ghép những phần rắc rối lại với nhau. Anh vừa phát hiện ra rằng cái nhẫn thật có giá trị. Một cái nhẫn tương tự đã được phát nhanh trên tất cả các bản tin địa phương, thông tin đã được đăng lại trên blog. Và bây giờ cả Lexie và ông Ricky đều quan tâm đến cái nhẫn. Còn về động cơ của việc đột nhập vào đây thì Lexie đã ở bên anh, anh đã cho cô xem cái nhẫn và cô ấy chẳng có lí do gì để nghĩ là anh sẽ không tiến hành cuộc giao dịch mua bán với cô để tặng chiếc nhẫn cho bà cô cả. Cô không những không mang lại cho anh cảm giác cô là một loại kẻ trộm mà còn vì cô đã ở bên anh cả buổi tối. Và anh không thể hình dung được việc cô thuê ai đó đến bới tung chỗ ở của anh khi anh đã hứa sẽ mang chiếc nhẫn tới chỗ hẹn của họ. Mặt khác, Ricky Burnett lại là một dấu hỏi lớn. Coop đã từ chối yêu cầu trả lại cái nhẫn của ông ta. Nhưng liệu một người sưu tầm lớn có đi vào tất cả rắc rối này chỉ để đòi lại bất kì món đồ cũ kĩ nào không? Hay là mối quan tâm của ông ta liên quan đến giá trị của cái nhẫn? Hay là lịch sử của nó?
Hoặc đây chỉ là một vụ trộm ngẫu nhiên không liên quan đến bất cứ điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh vào thời điểm này?
Coop chưa có manh mối nào về điều đó nhưng anh biết rằng đã đến lúc phải tìm ra xem liệu cái nhẫn này có phải là một giao dịch thực sự hay không. Việc đầu tiên vào buổi sáng là anh sẽ kêu gọi giúp đỡ. Sẽ phải có ai đó có thể xác thực được cái nhẫn mà không chú ý vào thực tế là nó đã từng bị đánh cắp. Sau đó anh sẽ đặt chiếc nhẫn vào một chiếc hộp an toàn gửi trong ngân hàng.
Chỉ để đề phòng.
Lexie thức dậy trong ánh nắng đang ùa vào qua khung cửa sổ và tiếng hát ngân nga của Perry Como phát ra từ đầu CD trong bếp. Bà cô yêu thích Perry Como.
Bằng cách này hay cách khác Lexie cần phải đề cập với bà cô về lịch sử của chiếc vòng cổ mà không khiến người bà lớn tuổi nghi ngờ Lexie có lí do nào đó ngoài sự tò mò về quá khứ của nó. Nhưng trước khi nghĩ ra được cách, cô cần có cafein.
Lexie bước nhẹ tới nhà bếp trong chiếc áo phông và chân trần, thèm được uống cà phê trước khi có thể bắt đầu một ngày của cô. Trên đường đi, cô đi ngang qua bà cô đang khom người trên cái máy vi tính trong phòng làm việc, bà Sylvia đang đứng bên cạnh bà.
“Chào buổi sáng,” Lexie lẩm bẩm.
Cả hai người phụ nữ đều giật mình. “Trời ạ, cháu làm bà giật cả mình!” bà Charlotte nói.
“Chào buổi sáng cháu yêu,” bà Sylvia nói. “Đi lấy café của cháu đi rồi cháu sẽ tỉnh người, sau đó chúng ta có thể nói chuyện với cháu.”
Cả hai người phụ nữ đều biết rõ thói quen mỗi buổi sáng của Lexie như chính bản thân cô. Trong bếp, cô rót café từ trong bình mà bà cô đã để sẵn ra và cho thêm sữa. Suốt thời gian đó cô nghe thấy tiếng tranh luận trong phòng bên kia. Cô không thể nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng để ý cái cách bà Charlotte và bà Sylvia tranh cãi về mọi thứ từ thương hiệu của thuốc nhuộm tóc để dùng cho nhau, cho tới bộ bài được tô vẽ sắc màu mà họ sẽ chia ra để chơi trò “gin rummy”, thì Lexie không ép mình phải căng tai để nghe nữa.
Sau vài hớp café nóng ngon tuyệt, chất cafein bắt đầu chảy qua huyết quản của cô. Cô đợi thêm một vài phút nữa để thưởng thức món café buổi sáng và để cho cú sốc về ý thức bắt đầu có hiệu lực trước khi quay trở lại chỗ bà cô và bạn của bà. “Chào bà!” Lexie nói, và hôn bà cô sau đó hôn bà Sylvia.
“Cháu đây rồi, đôi mắt sáng và và đuôi tóc dày.” Bà Charlotte bẹo má cô. “Tối qua bà đã cố gắng thức đợi cháu nhưng bà mệt quá.”
Lexie cười. “Giấc ngủ sẽ tốt cho bà.”
“Hãy kể cho bà nghe về buổi hẹn hò của cháu nào!” bà cô nói.
“Cháu đã nói với bà rồi, tối qua không phải là một buổi hẹn hò. Nó chỉ là một cuộc gặp mặt về công việc thôi. Chuyện liên quan đến việc thiết kế trang web ấy mà,” sáng nay Lexie trả lời thành thật hơn là lúc cô né tránh nói về cuộc gặp mặt một vị khách hàng tối qua.
Cô sẽ tiến hành những thiết kế cho trang web của Coop. Cô cũng vô tình có những thiết kế về anh.
Những kỉ niệm sống động về việc đầu gối của anh chạm nhẹ vào đầu gối cô ồ ạt quay về với cô. Những ngón tay mạnh mẽ của anh bao quanh bàn tay cô, ngón tay cái của anh vẽ những vòng tròn chầm chậm trên da cô, khiến cô bị kích thích và nóng bừng lên. Sức ảnh hưởng của người đàn ông đó với cô quá lớn nên thật khó để nhớ là cô cũng phải chú ý tới bất cứ thông tin nào mà họ đã khám phá ra về chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ, để bảo vệ bà cô và hi vọng kết thúc với việc cô sẽ được sở hữu chiếc nhẫn. Đó là bước cuối cùng của cô. Mặc dù con đường đi tới đó có tiềm năng là một chuyến đi cực kì thú vị.
“Sylvia nhìn kìa, nó đang đỏ mặt!” Bà Charlotte nói và chỉ vào đôi má của Lexie. “Chỉ là một khách hàng thôi à, cháu yêu của ta.”
“Hãy tiếp tục ăn món phó-mát nông dân đó đi và cháu yêu của bà sẽ tiếp tục lớn,” bà Sylvia nói với bạn của mình trước khi quay sang Lexie. “Bà của cháu cũng đã nói đúng điều gì đó đấy.”
Bà Sylvia ấn một ngón tay vào má của Lexie. “Đúng. Cháu đang đỏ mặt này.”
Lexie đảo mắt. “Cả hai người thật sự cần phải làm điều gì đó thú vị hơn thay vì lo lắng quá nhiều về cuộc sống của cháu.” Lexie tập trung vào cái máy tính đằng sau lưng họ. “Vậy hai bà đang làm gì trước khi cháu dậy thế? Thực hành một vài thao tác cháu đã dạy bà à?” cô hỏi bà cô.
“À... bà...”
“Chúng ta chỉ...”
Lexie nhìn qua vai hai người bà đang lắp bắp nhưng trình bảo vệ màn hình đã ngăn cản cô không thể nhìn thấy màn hình thật. Dòng chữ Born Free viết theo kiểu chữ 3D cuộn quanh màn hình vi tính.
Lexie nheo nheo mắt. “Cháu không cài đặt cái đó.” Và cần có một ai đó khá thành thạo về Mac mới biết biết cách cài đặt cái đó.
“Ồ, bà đã làm đấy,” bà Sylvia xen vào. “Bà muốn chứng minh với bà của cháu là bà thông minh hơn bà ấy, vì vậy trong khi cháu đang hướng dẫn cho bà cháu những bài học riêng ở đây thì bà đang tự học ở cửa hàng Apple. Và nhìn đây!” Bà vung tay về phía màn hình. “Thử làm cái đó, Miss Giggle Me a Bachelor Blog.” Bà Sylvia toét miệng cười, rõ ràng là tự hào về bản thân mình lắm.
Lexie bật cười trước cái thuật giành lợi thế đối với người khác của bà. “Bà ơi, bà sẽ phải nâng cao cách chơi của mình nếu bà muốn có thể theo kịp.”
“Tôi sẽ chỉ cho bà thấy, thưa bà Ngạo mạn,” bà Charlotte nói với bạn mình. “Hãy nhìn xem tôi đã trở thành người hiểu biết về máy tính như thế nào, nhờ đứa cháu gái tài giỏi của tôi. Và nói về cô cháu gái của tôi, cháu bắt đầu nói dối bà từ khi nào nào vậy?”
“Nói dối?” Lexie nhăn mặt, bối rối vì lời buộc tội đó.
“Cuộc hẹn mà không phải buổi hẹn hò thực sự là một cái gì đó còn hơn thế.” Bà Charlotte ghim chặt cô với một ánh mắt nhìn chằm chặp mà bà thường dùng để có được sự thú tội tất cả của cô khi cô còn là một thiếu niên, đang cố gắng trốn tránh những buổi tập luyện trượt băng bắt buộc của cha mẹ cô. Bà cô phát hiện ra sự thật, sau đó giúp Lexie bỏ những tập luyện thường ngày để có những chuyến đi bên lề tới các bảo tàng trong thành phố sau lưng cha mẹ cô. “Bà, chúng ta hãy cố gắng thẳng thắn đi ạ. Hai bà đang nói chuyện gì đấy ạ?
“Những bức ảnh thì không biết nói dối. Tối qua không những cháu đã có một buổi hẹn thực sự mà còn là hẹn hò với anh chàng phóng viên nóng bỏng trong Blog Chàng Độc Thân đó nữa.” Bà Charlotte đưa đôi lông mày đã được kẻ chì lên xuống. Là một người hay dậy sớm, bà luôn luôn trang điểm xong tất cả gương mặt trước khi Lexie thức dậy.
“Những bức ảnh nào?” Lexie hỏi một cách thận trọng. Bà Charlotte và bà Sylvia liếc nhìn nhau, sau đó với một cái nhún vai bà Sylvia đẩy chuột. Sự di chuyển đó đã tắt trình bảo vệ màn hình, để lộ ra trang web bên dưới. Lexie chỉnh lại cặp kính mắt và cúi người vào để nhìn rõ hơn. Tựa đề trên ấn phẩm buổi sáng của trang Blog Chàng Độc Thân, Người độc thân mới nhất hành động nhanh.
Tiếp theo sẽ là một đính ước? Và bên dưới dòng chữ đó là hai bức ảnh với nhiều vết chấm. Bức thứ nhất chụp lúc Coop cho Lexie xem cái nhẫn. Và bức kia là lúc Lexie đang đeo chiếc nhẫn được nói đến trong khi Coop ngồi nhìn với một nụ cười toe toét đáng yêu trên gương mặt điển trai của anh.
“Ôi Chúa ơi!” Lexie lẩm bẩm. Cô đã không nhìn thấy bất kì ai chụp ảnh. Trời ơi, mọi người có thể đã lén lút. “Nhìn này, trông anh chàng mới thật say đắm làm sao!” bà Sylvia nói mơ màng.
Say đắm à? Trước khi Lexie có thể trả lời, bà cô đã tiến về phía cô và huých vào vai cô. “Làm thế nào mà cháu lại có thể nói dối một người phụ nữ lớn tuổi vậy hả?” Bà đặt tay lên tim mình.
Bà Sylvia quay lại để tiếp tục lướt Net.
“Đừng diễn kịch nữa mà bà. Cháu không nói dối. Anh ấy là một khách hàng. Cháu đang thiết kế trang web của anh ta.”
“Thế còn chiếc nhẫn?”
Lexie hi vọng cô không đỏ mặt hơn nữa và không tiết lộ gì cả. “Anh ta chỉ đưa nó cho cháu xem thôi.”
“Trông nó thật sự giống với cái vòng cổ của bà à?” bà Charlotte hỏi.
Hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi một câu trả lời.
“Thực ra là có những đặc điểm giống nhau.” Lexie không muốn khơi dậy những hi vọng của bà cô, phòng khi chiếc nhẫn đã bị đánh cắp và phải trả lại. Cho đến khi cô biết nhiều hơn, cô không thể lừa gạt bà cô vì một nỗi đau tiềm tàng và sự thất vọng. “Nhưng cũng có những điểm khác nhau. Nhìn thấy chiếc nhẫn khiến cháu tự hỏi lúc đầu cái vòng cổ đã trở thành tài sản của ông như thế nào”
Bà Charlotte và bà Sylvia nhìn thẳng vào nhau một lúc, điều này thường khiến Lexie có cố gắng cũng không thể hiểu được ý nghĩa.
Bà Charlotte hắng giọng, “ông cháu được người ta đưa cho cái vòng cổ như một vật thay thế cho tiền công được trả cho những dịch vụ.”
“Những dịch vụ lái xe ạ?” Lexie hỏi. Ông cô từng là một người lái xe cho những gia đình giàu có khác nhau trong nhiều năm.
Bà Charlotte gật đầu. “Vậy khi nào bà có thể nhìn thấy?” bà hỏi.
“Cái nhẫn ạ?” Lexie hỏi.
“Không phải, cô gái ngốc nghếch ạ. Khi nào bà có thể gặp người cầu hôn cháu? Bà muốn gặp người đàn ông cháu sắp cưới! Sau đó cậu ta có thể cho ta xem cái nhẫn.”
Lexie đảo mắt và lắc lắc bàn tay trái trống không của cô trước mặt bà. “Cháu chưa đính hôn bà ạ.”
“Những bức ảnh thì không biết nói dối,” bà Charlotte và bà Sylvia đồng thanh nhắc lại.
Mỗi người họ suy nghĩ một kiểu và Lexie nhận ra rằng bà cô sẽ còn tiếp tục thay đổi đề tài ra khỏi chiếc vòng cổ cho tới khi cô làm chiều lòng họ về Coop.
Lexie nhắm mắt lại và đếm thầm đến 10, hít vào thật sâu giống như huấn luyện viên yoga đã dạy cho cô.
“Cháu sẽ xem mình có thể làm được gì,” cô nói, và tự mình trì hoãn.
Không đời nào cô đưa Coop đến đây. Điều đó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối mà cô chưa sẵn sàng để giải quyết bằng nhiều cách.
“Tốt! Cháu cho bà biết khi nào và bà sẽ lên kế hoạch cho một bữa ăn.” Lexie cố gượng cười. “Cho phép cháu xem tin tức trên mạng nhé?” cô hỏi, hi vọng kết thúc cuộc thảo luận liên quan đến việc gặp Coop.
Hai người phụ nữ bước sang một bên và Lexie ngồi xuống ghế. Ngay cả lượng lớn cafein cũng không thể chuẩn bị tư tưởng cho cô trước cơn bão táp là bà Charlotte và bà Sylvia. Cô kích chuột vào trang Daily Post, tờ báo của Coop, để liếc nhanh vào mục Tuần tra tội phạm. Cô muốn hiểu nhiều hơn về việc viết lách và công việc của anh - và bị sốc khi thấy một tiêu đề khác thậm chí còn làm náo động hơn.
Phóng viên tuần tra tội phạm lại nằm ở phía đối diện của việc tuần tra. Căn hộ của Coop đã bị đột nhập đêm qua, mặc dù những chi tiết không đầy đủ, sơ sài. Bài báo tiếp tục mô tả những hành động dũng cảm gần đây của Coop, cương vị là một người Độc thân đương nhiệm của anh và một số suy đoán nữa về mối quan hệ của anh với người phụ nữ cho đến lúc này vẫn chưa biết tên trong ảnh. Ít ra là lúc này cô vẫn chưa bị tiết lộ danh tính.
Nhưng tâm trí cô không tập trung vào trang Blog Chàng Độc Thân mà nó đang hướng về vụ ăn trộm và lúc sự việc này xảy ra - trước hay sau buổi hẹn của họ vào tối hôm qua? Nếu nó xảy ra sau đấy thì có khả năng là chiếc nhẫn đã bị đánh cắp trong vụ đột nhập đó. Suy nghĩ đó làm cho bụng cô sôi lên, nhưng ý nghĩ cho rằng có thể Coop đã bị thương thậm chí còn khiến cô lo lắng nhiều hơn. Lexie xin phép cáo biệt và chạy vào phòng tắm... Điểm đến tiếp theo: Căn hộ của Coop để kiểm tra trước hết là người đàn ông đó và sau đó là kiểm tra cái nhẫn.
Địa chỉ nhà Coop không cách xa nhà bà của Lexie lắm, và cô lên xe điện ngầm, vào 9 giờ 30 phút cô đã đến nhà anh.
Cô liếc nhanh phía bên ngoài căn hộ không có thang máy nơi anh sống trước khi chạy lên cầu thang, đôi dép xỏ ngón của cô đập thình thịch xuống sàn theo mỗi bước cô chạy.
Cô nhấn chuông và chờ đợi.
Không ai trả lời, nên cô lại án chuông lần nữa. Và lại lần nữa. Sau đó cô còn gõ cửa ầm ĩ một vài lần nữa. Đúng lúc cô định bỏ cuộc và gọi vào di động của anh, việc mà đáng lẽ cô nên làm ngay lúc đầu, thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Một người phụ nữ quyến rũ mặc quân phục cảnh sát ló đầu ra ngoài. “Tìm ai à?”
Mặc dù có vóc người nhỏ nhắn nhưng cô ấy có một vẻ uy quyền mà Lexie không thể phủ nhận. “Sam Cooper.” Lexie chỉ vào căn hộ của anh.
Người phụ nữ nhìn Lexie từ đầu đến chân, rõ ràng muốn đánh giá cô trước khi quyết định trả lời. “Anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm và tôi không chắc liệu anh ấy đã về chưa. Có thể anh ấy đang trong phòng tắm.” Cô ngáp vừa nói. “Tôi đã làm ca đêm và tôi vừa định cố gắng ngủ một chút.”
“Xin lỗi.” Lexie lùi lại hai bước. “Tôi sẽ gọi anh ấy sau.”
Người hàng xóm dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, không vội quay vào bên trong bất chấp lời xác nhận của cô. “Cho tôi biết tên của cô và tôi sẽ nói với anh ấy là cô đã ở đây.”
Trước khi Lexie có thể trả lời, cánh cửa phòng Coop mở rộng ra. “Tôi có thể tham gia cùng hai người được không?” anh hỏi.
“Anh có khách đấy,” người hàng xóm của anh nói, và lại ngáp một lần nữa. Cô lấy tay che miệng. “Tôi sẽ đi ngủ. Chúng ta gặp nhau sau nhé. Có vẻ chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau đấy.” Ánh mắt quá mẫn cảm của cô ấy nhìn Lexie một lần nữa trước khi nghiêng đầu và đóng cửa trước mặt cả hai người.
Bị người phụ nữ khác làm cho bối rối, Lexie quay sang Coop, định hỏi anh một số câu hỏi, nhưng mới chỉ nhìn anh một cái thì mọi sự suy nghĩ lý trí đều bay mất. Không mặc gì ngoài chiếc quần bò bạc màu, có kéo phecmơtuya nhưng lại không cài cúc, cô có một cái nhìn toàn diện về cơ bụng rắn chắc, bộ ngực rám nắng và gương mặt không được cạo râu của anh. Cô quên mất rằng cô đang tò mò về người hàng xóm của anh, quên mất vì sao cô lại đến đây. Chết tiệt, cô thậm chí còn quên cả tên của mình.
“Cô có muốn vào nhà không?” anh hỏi.
Lexie gật đầu. Cô có thể điều khiển được một cái gật đầu.
“Tốt. Tốt hơn so với việc đứng nói chuyện ngoài hành lang.”
“Hoặc làm phiền người hàng xóm của anh.” Lexie nói thêm vào.
“Đó là Sara. Cô ấy là một cảnh sát thuộc Sở cảnh sát thành phố New York (NYPD), và như cô ấy nói, cô ấy đã làm ca đêm. Cô ấy sẽ bớt cáu kỉnh hơn trong một vài giờ nữa,” anh nói, có một sự trìu mến rõ ràng trong giọng nói của anh.
Một ghen tị đột nhiên len lỏi khắp người Lexie, một cảm xúc khác thường và không mong muốn khi nó đến với bất kì người đàn ông nào.
Cô thích những sự gắn bó tự nhiên. Chứ không phải những gắn bó gợi ra bất cứ loại cảm xúc nào.
Coop dẫn cô vào bên trong căn hộ và vặn chiếc khóa rõ ràng là mới thay, cài chốt cửa lại.
Cô hiểu chắc là đã phải thức rất khuya để giải quyết vấn đề với cảnh sát và thợ khóa.
“Nào cô đang làm gì ở đây vậy?” anh hỏi. “Không phải tôi thấy phiền, nhưng tôi phần nào hi vọng cô chờ khoảng một ngày mới gọi.”
Cô đã rất lo lắng sau khi đọc về vụ trộm và lao tới đây mà không cần suy nghĩ. Việc gặp người hàng xóm của anh, người biết rõ anh đã dậy và đi ra ngoài từ sáng sớm, đã nhắc nhở cô rằng anh có một cuộc sống và cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc chạy qua đây mà không được mời. Và bây giờ cô ở đây với một người đàn ông cởi trần mà cô mới chỉ gặp mặt ngày hôm qua. Người mà chắc chắn không muốn hoặc không cần sự quan tâm của cô. Lexie luôn luôn hành động dựa trên bản năng thuần túy và cảm xúc, hiếm khi ngừng suy nghĩ trước, và sau đó luôn hỏi các câu hỏi, nhưng thậm chí đối với cô, sự thay đổi lần này là quá lớn.
Cô hắng giọng. “Tôi đọc báo về vụ trộm đêm qua và tôi thấy lo lắng. Nhưng vì rõ ràng là anh không sao nên tôi sẽ đi. Nhưng trước khi tôi đi, ít nhất anh có thể nói với tôi liệu cái nhẫn có bị đánh cắp hay không?” Anh lắc đầu. “Vụ trộm xảy ra trong lúc chúng ta đang ở ngoài. Tôi về nhà mới thấy.” Anh khoát tay trong không khí, quanh toàn bộ căn hộ rõ ràng là bị bới tung như đống rác.
“Tôi rất tiếc. Và cũng mừng là anh không sao. Vì tôi đã bắt gặp anh trong tình trạng không hay, vừa mới bước ra khỏi nhà tắm và vì tất cả, tôi nên đi. Và lần sau tôi sẽ gọi trước.” Cô quay người bỏ đi trước khi cô có thể nói luyên thuyên điều gì đó nữa và biến mình thành kẻ ngốc nghếch hơn.
“Ồ.” Coop níu lấy vai cô và quay người cô lại. “Đừng bỏ đi. Làm ơn. Cô nói cô lo lắng cho tôi mà.” Anh nói nghe có vẻ hài lòng về điều đó.
Cô gật đầu, vẫn thấy căng thẳng và không thoải mái.
Anh cười. “Vậy tuyệt đối không được bỏ đi nhé. Tối qua cảnh sát đã lấy lời khai của tôi, Sara kiểm tra lại vào sáng hôm nay, nhưng tôi đã có thể tận dụng một người bạn,” anh thừa nhận.
Cô nhướn mày. “Sara không phải là cái đó chứ?” Khi những lời nói nghe có vẻ ghen tị thốt ra, cảm giác quen thuộc đã từng có tràn ngập trong cô và Lexie hiểu rõ chuyện gì không ổn, tại sao cô lại đi từ cảm giác cần có mặt ở đây đến cảm giác thôi thúc đột nhiên muốn chạy trốn của mình.
Lexie đã mất một người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình vào tay một người phụ nữ mà cô không thể coi nhẹ tầm quan trọng của cô ta. Chỉ là một người bạn, Drew đã nói như thế về người phụ nữ ở Paris. Vì vậy trong khi một Lexie nhẹ dạ cả tin đang tận hưởng những bảo tàng nổi tiếng ở Thành phố của Tình yêu thì Drew đã nhanh chóng đi ăn trưa cùng với người bạn lớn tuổi của anh ta. Điều tiếp theo Lexie biết, anh ta đã ở lại Paris với người phụ nữ mà anh ta sẽ không bao giờ quên được. Và Lexie đã một mình tiếp tục những chuyến du lịch của cô, và học được hai bài học súc tích. Không quan trọng mối quan hệ tạm thời thế nào, bất cứ người đàn ông nào cô dính dáng tới thì phải thật sự không bị những mối quan hệ trong quá khứ làm vướng víu. Và anh ta, nếu không hiểu, thì phải tôn trọng cuộc sống của cô. Drew đã lừa cô cả hai điều trên và cô đã bị tổn thương sâu sắc khi anh ta giải thích rằng Stacey, bạn của anh ta, phù hợp với anh ta hơn rất nhiều so với một người nay đây mai đó như cô.
“Sara là hàng xóm và là một người bạn,” Coop nói, mà không biết những cảm giác của cô. Và nghe có vẻ anh không cảm thấy khó chịu với những câu hỏi mang tính chất riêng tư của cô. “Nhưng cô - tôi hi vọng sẽ trở thành một cái gì đó hơn thế. Cho nên hãy ở lại. Làm ơn đi.”
Giọng nói khàn khàn đầy sức thuyết phục của anh đã lôi kéo cô. “Chắc chắn rồi.” cô nói, cảm thấy bớt căng thẳng một chút.
Anh nghiêng đầu. “Tốt. Bởi vì việc không ngủ làm tôi mệt mỏi và bởi vì lần thứ hai trong tuần này tôi ở phía mặt trái của công việc tuần tra tội phạm của chính mình và tôi ghét điều này.”
Lexie thở dài và chỉnh lại kính. Cô muốn ở đây vì anh, nhưng cô cần phải giải thích phản ứng điên cuồng của mình trước. “Bình thường tôi không hay can thiệp vào chuyện của người khác như vậy, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng anh và Sara chỉ là bạn. Cô ấy dường như biết rất nhiều về thói quen hàng sáng của anh và nhìn tôi giống như... Tôi không biết.”
“Giống như một người cảnh sát có hàng xóm bị đột nhập đêm qua? Hay giống một người bạn muốn chắc chắn rằng cô ấy chấp thuận người phụ nữ mà hàng xóm của cô ấy đang dính dáng đến?” Anh với lấy tay cô. Cô cho phép anh.
“Tôi cảm thấy thật kì quặc,” cô lẩm bẩm. Mặc dù cô có những nguyên tắc này cho bản thân mình vì Drew, nhưng trước đây cô chưa bao giờ tra hỏi bất kì người đàn ông nào về những mối quan hệ riêng tư của anh ta. Bởi vì chẳng có người đàn ông nào trước đây ảnh hưởng cô mạnh mẽ hoặc sâu sắc như người đàn ông này.
“Đừng.” Coop kéo cô về phía phòng khách bừa bộn và tới chỗ cái đi-văng nằm ở chính giữa, và ngồi lên mấy cái đệm.
“Nếu điều đó khiến cô băn khoăn nghĩ rằng có điều gì đó giữa tôi và Sara thì tôi rất vui. Giống như việc tôi rất vui khi cô đến đây vì cô lo lắng.” Anh lướt nhẹ trên cái mái được cắt ngang trán của cô và nhẹ nhàng tháo cặp kính ra khỏi gương mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi, nhắc nhở lí do vì sao cô đến đây.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới những điều mà công việc của tôi đã làm cho những người mà tôi viết về họ, nhưng gần đây tôi đã hai lần nằm phía bên kia của câu chuyện và tôi không thể nói là tôi thích điều đó lắm. Nó khiến tôi cảm thấy sống sượng và không được bảo vệ.”
“Điều gì sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn?” cô hỏi, và cúi người gần hơn.
“Điều này.” Anh đặt tay cô lên ngực anh, lòng bàn tay cô nằm ở giữa trên trái tim của anh. Sau đó anh cúi thấp đầu xuống và giữ chặt đôi môi cô với một nụ hôn sâu tận tâm hồn.
Anh có vị như bạc hà, anh có mùi giống như một người đàn ông vừa mới tắm, và toàn bộ cơ thể cô bắt đầu rơi vào tình trạng quá tải về cảm giác. Lưỡi của anh xoay tròn trong miệng cô, ngấu nghiến những gì cô cho đi, và đòi hỏi những gì cô không cho. Anh biết chính xác phải hôn như thế nào giành được tất cả của cô. Anh gặm nhấm môi dưới của cô và một cái kéo mạnh tương ứng đá sâu trong bụng cô. Anh xoa dịu vết cắn bằng lưỡi của anh và những vòng xoáy của nhu cầu di chuyển xuống thấp hơn và thấp hơn, hổn hển trong bụng cô. Dòng chảy nhỏ giọt của sự ham muốn làm ướt quần lót của cô và cô siết chặt cặp đùi lại với nhau để ngăn cản bản thân mình không leo lên lòng anh và lấy cái mà cô thực sự muốn.
Anh thọc tay vào sau mái tóc cô và nghiêng đầu cô, điều đó mang lại cho anh lối vào tốt hơn tới những nơi xa hơn trong miệng và cổ cô. Đáp lại, cô cong những ngón tay của mình lại trong ngực anh, mò mẫm tìm cái gì đó để nắm vào, nhưng chỉ tìm thấy làn da trần.
Tiếng chuông điện thoại phía xa lọt vào vào ý thức của cô nhưng cô đã đẩy tiếng ồn đang xâm nhập đó ra ngoài. Anh dường như cũng không quan tâm ai đang gọi, bởi vì anh đã kéo áo cô lên và khum bàn tay to của anh quanh eo cô, để ngón cái của anh kéo lên sườn cô. Anh dừng lại dưới quai áo lót của cô. Vẫn hôn cô, anh lướt qua ngực cô trên lớp vải, và kích thích hai đầu ngực cô.
Đó là lúc máy trả lời tự động hoạt động, một giọng nam vang to trong phòng. “Này, em trai, đọc báo đi. Có phải là một đính ước tiếp theo không vậy?” Kèm theo là tiếng cười khúc khích ồn ào. “Tiện thể, một sự quảng cáo tuyệt vời cho quán bar của cha. Người viết blog đã đề cập tên của quán. Nói chuyện với cậu sau nhé.” Không hiểu sao Lexie lại cố gắng tách cô ra khỏi Coop. Anh cũng đang thở hổn hển giống cô. Đôi mắt anh mở to và đờ đẫn và cô tự hỏi liệu có phải anh đang choáng váng như cô hay không. Họ đã tiến xa quá nhanh. Bình thường Lexie sẽ có thời gian trước khi gần gũi như thế này với bất kì người đàn ông nào, đặc biệt là vì Drew, nhưng sự việc lần này với Coop dường như là tự nó diễn ra, điều này có nghĩa chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ... Cô ngừng ngay ý nghĩ của mình lại, cố tình không kết thúc suy nghĩ đó. Cơ thể cô vẫn đang bị kích thích bởi nụ hôn đó. Họ sẽ còn đi xa như thế nào nữa nếu như họ không bị làm gián đoạn? Cô run người với ý nghĩ đó.
Nhưng họ đã bị làm gián đoạn và lời nhắn đó đã nhắc nhở cô một điều mà họ vẫn chưa bàn luận.
“Tôi đã đề cập tới việc người viết blog nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ đính hôn chưa nhỉ?”
Huýt sáo?
Tất cả từ buổi hẹn hò đầu tiên với Lexie, nếu anh có thể gọi nó là buổi hẹn hò, xét về việc họ đã tiến hành được bao nhiêu công việc. Nhưng anh thích sự bầu bạn của cô và bây giờ anh đã có riêng một nhà thiết kế trang web, một đối tác trong công cuộc điều tra về chiếc nhẫn và một mối quan tâm lãng mạn. Không nghi ngờ gì về điều đó.
Anh bước hai bước một lên cầu thang đến căn hộ của mình. Hành lang với đèn sáng lờ mờ đã yên ắng, cho anh biết những người hàng xóm của anh, một bên là một cặp vợ chồng, còn phía bên kia là một người bạn tốt của anh, chắc chắn vẫn chưa về.
Anh bước tới tra chìa khóa vào ổ thì anh nhận thấy cửa nhà anh đang hé mở. Ổ khóa đã bị nạy ra, vết đục lằn sâu ở cả hai bên tay cầm.
Coop lầm bầm chửi rủa. Anh sống trong mối quan hệ hàng xóm tương đối an toàn nhưng, chết tiệt, đây không phải là tòa nhà có người gác cửa và chẳng thể tìm thấy một chút an ninh nào. Sự yên lặng và bản năng gan dạ của anh mách bảo rằng kẻ đột nhập đã bỏ đi. Anh đá cửa mở ra và chầm chậm bước vào bên trong. Để đề phòng. Một cái liếc mắt thật nhanh xung quanh đã chứng thực sự lo ngại đó. Ai đó đã đột nhập vào bên trong và bới tung căn phòng, không một tấm nệm đi-văng hay một mảnh giấy nào là không bị lật tung.
Lần thứ hai trong chưa đầy một tuần Coop nhận thấy mình ở phía bên kia của công việc điều tra tội phạm của chính anh. Anh bấm di động gọi 9-1- 1, hi vọng có cái gì đó trong căn hộ có thể giữ lại được manh mối để tìm ra kẻ đã đột nhập và lí do cho việc đó.
Trong một vài giờ sau, những người đáng ngưỡng mộ nhất New York tiến hành công việc của họ, phủi bụi để tìm dấu vết, tìm kiếm chứng cớ và lấy lời khai của anh.
Coop lôi hai chai Coca trong tủ lạnh ra và đưa một chai cho Sara Rios, nữ cảnh sát đang làm nhiệm vụ - người vừa mới tình cờ trở thành hàng xóm và là người bạn tốt của anh.
Sara xinh đẹp, với mái tóc dài màu vàng, đôi mắt to và một trái tim rộng lượng. Trong bộ quân phục, cô là một cảnh sát mạnh mẽ, hung hăng. Là một người bạn, cô ấy chia sẻ với anh về sở thích đọc sách và xem phim.
“Nhìn liếc qua anh có thấy mất cái gì không?”
Coop cắn bên trong má. “Ngoài chiếc máy tính xách tay của tôi ra à?” Nó là thứ đầu tiên anh kiểm tra và dường như là thứ duy nhất biến mất.
“Những thứ khác vẫn ở đây. Tivi, máy nghe nhạc iPod, thậm chí cả cái máy quay của tôi vẫn nằm ở nơi mà tôi đã để chúng.”
“Tôi rất tiếc, Coop. Nhưng tôi đề nghị anh phải lắp những cái khóa an toàn hơn.”
“Cảm ơn vì không nói là tôi đã nói với cô như vậy,” anh lẩm bẩm.
“Anh có nghĩ nó có liên quan đến công việc không?”
Anh lắc đầu. Mặc dù công việc là một lí do rõ ràng cho việc ai đó sẽ phỗng tay trên cái máy tính xách tay của anh, nhưng nó dường như không hợp lí. “Hiện tại không có vụ nào tôi đang thực hiện là vụ khác thường cả. Nó không giống như ‘Con Trai của Sam’ đang gửi thư từ hay bất cái gì cho tôi.”
Cô ngồi lên tay vịn của ghế sô-pha. “Tôi không thích hỏi nhưng có thể đó là một người phụ nữ lén theo anh chăng? Một trong số các cô gái cổ động Blog Chàng Độc Thân ấy?” Cô không thể giấu được nụ cười đằng sau quyển sổ tay.
“Thông minh đấy. Phụ nữ trong thành phố này thật liều lĩnh, điều đó là chắc chắn.” Anh kể cho cô nghe về những mảnh giấy nhắn nhỏ xinh được tẩm nước hoa và những bộ đồ lót mà anh đã quăng vào thùng rác lúc chiều. “Nhưng nếu đó là một trong số họ thì không phải tôi đã tìm thấy cô ta đang nằm đợi trên giường của tôi, và không lấy trộm máy tính xách tay của tôi rồi sao?”
“Anh nói đúng. Chúng ta sẽ không biết thêm bất cứ điều gì nữa cho tới khi phía chúng tôi tiến hành một số xét nghiệm. Dường như mấy anh chàng này đã xong việc rồi,” cô nói, và chỉ vào đội giám định đã ngừng công việc. “Nếu anh nhận thấy có cái gì đó nữa bị mất thì hãy gọi cho tôi. Anh biết rồi đấy. Đôi khi đó chỉ là một thông tin vụn vặt mà anh không cho là quan trọng lại có thể phá được vụ án đấy.”
Anh gật đầu. “Tôi nghĩ là tôi có thể lo được điều đó.” Anh giả quyết được điều vặt vãnh này dựa trên nền tảng hàng ngày.
“Nào bây giờ thì ai là người thông minh đây?” cô hỏi, và cười toe toét với anh.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể giữ chuyện này không ầm ĩ phải không? Điều cuối cùng mà tôi cần đó là nhiều người biết hơn.”
Cô lắc đầu. “Anh hiểu rõ hơn mà. Nếu tờ báo của anh không theo vụ này thì những tờ báo khác sẽ làm thôi. Ở thời điểm này anh đang là người nổi tiếng nhất mà thành phố này đang có. Blog Chàng Độc Thân vẫn là tin thời sự cho đến khi có điều gì khác lớn hơn xuất hiện.” Cô vỗ vai anh, ái ngại cho anh nhưng không giúp được gì cho anh.
“Thế còn vụ cướp mà anh đã ngăn chặn được thì sao?” Sara hỏi.
“Cả cô và tôi đều biết đó là một điều rõ rành rành mà. Tên cướp đó chưa thể được bảo lãnh, vì vậy hắn vẫn đang ngồi trong trại giam.”
Sara liếc nhìn cộng sự của cô đang ra hiệu về phía cửa ra vào. “Tôi sẽ kiểm tra khi tôi hết ca trực vào sáng ngày mai. Gọi cho tôi nếu anh nhớ ra bất cứ điều gì nữa.”
Anh gật đầu. “Cảm ơn hàng xóm.” Sau khi cảnh sát đi, Coop kê lại cái ghế sô-pha và cái bàn, mặc kệ phần còn lại của đống lộn xộn lúc này. Anh ngồi xuống, đá chân lên và tu một hơi soda. Khi anh dựa ra đằng sau thì có cái gì đó nhọn nhọn đâm vào đùi anh.
Cái nhẫn.
Tại sao anh không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ?
Coop lấy nó ra khỏi túi và xem xét cẩn thận món nữ trang, ghép những phần rắc rối lại với nhau. Anh vừa phát hiện ra rằng cái nhẫn thật có giá trị. Một cái nhẫn tương tự đã được phát nhanh trên tất cả các bản tin địa phương, thông tin đã được đăng lại trên blog. Và bây giờ cả Lexie và ông Ricky đều quan tâm đến cái nhẫn. Còn về động cơ của việc đột nhập vào đây thì Lexie đã ở bên anh, anh đã cho cô xem cái nhẫn và cô ấy chẳng có lí do gì để nghĩ là anh sẽ không tiến hành cuộc giao dịch mua bán với cô để tặng chiếc nhẫn cho bà cô cả. Cô không những không mang lại cho anh cảm giác cô là một loại kẻ trộm mà còn vì cô đã ở bên anh cả buổi tối. Và anh không thể hình dung được việc cô thuê ai đó đến bới tung chỗ ở của anh khi anh đã hứa sẽ mang chiếc nhẫn tới chỗ hẹn của họ. Mặt khác, Ricky Burnett lại là một dấu hỏi lớn. Coop đã từ chối yêu cầu trả lại cái nhẫn của ông ta. Nhưng liệu một người sưu tầm lớn có đi vào tất cả rắc rối này chỉ để đòi lại bất kì món đồ cũ kĩ nào không? Hay là mối quan tâm của ông ta liên quan đến giá trị của cái nhẫn? Hay là lịch sử của nó?
Hoặc đây chỉ là một vụ trộm ngẫu nhiên không liên quan đến bất cứ điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh vào thời điểm này?
Coop chưa có manh mối nào về điều đó nhưng anh biết rằng đã đến lúc phải tìm ra xem liệu cái nhẫn này có phải là một giao dịch thực sự hay không. Việc đầu tiên vào buổi sáng là anh sẽ kêu gọi giúp đỡ. Sẽ phải có ai đó có thể xác thực được cái nhẫn mà không chú ý vào thực tế là nó đã từng bị đánh cắp. Sau đó anh sẽ đặt chiếc nhẫn vào một chiếc hộp an toàn gửi trong ngân hàng.
Chỉ để đề phòng.
Lexie thức dậy trong ánh nắng đang ùa vào qua khung cửa sổ và tiếng hát ngân nga của Perry Como phát ra từ đầu CD trong bếp. Bà cô yêu thích Perry Como.
Bằng cách này hay cách khác Lexie cần phải đề cập với bà cô về lịch sử của chiếc vòng cổ mà không khiến người bà lớn tuổi nghi ngờ Lexie có lí do nào đó ngoài sự tò mò về quá khứ của nó. Nhưng trước khi nghĩ ra được cách, cô cần có cafein.
Lexie bước nhẹ tới nhà bếp trong chiếc áo phông và chân trần, thèm được uống cà phê trước khi có thể bắt đầu một ngày của cô. Trên đường đi, cô đi ngang qua bà cô đang khom người trên cái máy vi tính trong phòng làm việc, bà Sylvia đang đứng bên cạnh bà.
“Chào buổi sáng,” Lexie lẩm bẩm.
Cả hai người phụ nữ đều giật mình. “Trời ạ, cháu làm bà giật cả mình!” bà Charlotte nói.
“Chào buổi sáng cháu yêu,” bà Sylvia nói. “Đi lấy café của cháu đi rồi cháu sẽ tỉnh người, sau đó chúng ta có thể nói chuyện với cháu.”
Cả hai người phụ nữ đều biết rõ thói quen mỗi buổi sáng của Lexie như chính bản thân cô. Trong bếp, cô rót café từ trong bình mà bà cô đã để sẵn ra và cho thêm sữa. Suốt thời gian đó cô nghe thấy tiếng tranh luận trong phòng bên kia. Cô không thể nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng để ý cái cách bà Charlotte và bà Sylvia tranh cãi về mọi thứ từ thương hiệu của thuốc nhuộm tóc để dùng cho nhau, cho tới bộ bài được tô vẽ sắc màu mà họ sẽ chia ra để chơi trò “gin rummy”, thì Lexie không ép mình phải căng tai để nghe nữa.
Sau vài hớp café nóng ngon tuyệt, chất cafein bắt đầu chảy qua huyết quản của cô. Cô đợi thêm một vài phút nữa để thưởng thức món café buổi sáng và để cho cú sốc về ý thức bắt đầu có hiệu lực trước khi quay trở lại chỗ bà cô và bạn của bà. “Chào bà!” Lexie nói, và hôn bà cô sau đó hôn bà Sylvia.
“Cháu đây rồi, đôi mắt sáng và và đuôi tóc dày.” Bà Charlotte bẹo má cô. “Tối qua bà đã cố gắng thức đợi cháu nhưng bà mệt quá.”
Lexie cười. “Giấc ngủ sẽ tốt cho bà.”
“Hãy kể cho bà nghe về buổi hẹn hò của cháu nào!” bà cô nói.
“Cháu đã nói với bà rồi, tối qua không phải là một buổi hẹn hò. Nó chỉ là một cuộc gặp mặt về công việc thôi. Chuyện liên quan đến việc thiết kế trang web ấy mà,” sáng nay Lexie trả lời thành thật hơn là lúc cô né tránh nói về cuộc gặp mặt một vị khách hàng tối qua.
Cô sẽ tiến hành những thiết kế cho trang web của Coop. Cô cũng vô tình có những thiết kế về anh.
Những kỉ niệm sống động về việc đầu gối của anh chạm nhẹ vào đầu gối cô ồ ạt quay về với cô. Những ngón tay mạnh mẽ của anh bao quanh bàn tay cô, ngón tay cái của anh vẽ những vòng tròn chầm chậm trên da cô, khiến cô bị kích thích và nóng bừng lên. Sức ảnh hưởng của người đàn ông đó với cô quá lớn nên thật khó để nhớ là cô cũng phải chú ý tới bất cứ thông tin nào mà họ đã khám phá ra về chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ, để bảo vệ bà cô và hi vọng kết thúc với việc cô sẽ được sở hữu chiếc nhẫn. Đó là bước cuối cùng của cô. Mặc dù con đường đi tới đó có tiềm năng là một chuyến đi cực kì thú vị.
“Sylvia nhìn kìa, nó đang đỏ mặt!” Bà Charlotte nói và chỉ vào đôi má của Lexie. “Chỉ là một khách hàng thôi à, cháu yêu của ta.”
“Hãy tiếp tục ăn món phó-mát nông dân đó đi và cháu yêu của bà sẽ tiếp tục lớn,” bà Sylvia nói với bạn của mình trước khi quay sang Lexie. “Bà của cháu cũng đã nói đúng điều gì đó đấy.”
Bà Sylvia ấn một ngón tay vào má của Lexie. “Đúng. Cháu đang đỏ mặt này.”
Lexie đảo mắt. “Cả hai người thật sự cần phải làm điều gì đó thú vị hơn thay vì lo lắng quá nhiều về cuộc sống của cháu.” Lexie tập trung vào cái máy tính đằng sau lưng họ. “Vậy hai bà đang làm gì trước khi cháu dậy thế? Thực hành một vài thao tác cháu đã dạy bà à?” cô hỏi bà cô.
“À... bà...”
“Chúng ta chỉ...”
Lexie nhìn qua vai hai người bà đang lắp bắp nhưng trình bảo vệ màn hình đã ngăn cản cô không thể nhìn thấy màn hình thật. Dòng chữ Born Free viết theo kiểu chữ 3D cuộn quanh màn hình vi tính.
Lexie nheo nheo mắt. “Cháu không cài đặt cái đó.” Và cần có một ai đó khá thành thạo về Mac mới biết biết cách cài đặt cái đó.
“Ồ, bà đã làm đấy,” bà Sylvia xen vào. “Bà muốn chứng minh với bà của cháu là bà thông minh hơn bà ấy, vì vậy trong khi cháu đang hướng dẫn cho bà cháu những bài học riêng ở đây thì bà đang tự học ở cửa hàng Apple. Và nhìn đây!” Bà vung tay về phía màn hình. “Thử làm cái đó, Miss Giggle Me a Bachelor Blog.” Bà Sylvia toét miệng cười, rõ ràng là tự hào về bản thân mình lắm.
Lexie bật cười trước cái thuật giành lợi thế đối với người khác của bà. “Bà ơi, bà sẽ phải nâng cao cách chơi của mình nếu bà muốn có thể theo kịp.”
“Tôi sẽ chỉ cho bà thấy, thưa bà Ngạo mạn,” bà Charlotte nói với bạn mình. “Hãy nhìn xem tôi đã trở thành người hiểu biết về máy tính như thế nào, nhờ đứa cháu gái tài giỏi của tôi. Và nói về cô cháu gái của tôi, cháu bắt đầu nói dối bà từ khi nào nào vậy?”
“Nói dối?” Lexie nhăn mặt, bối rối vì lời buộc tội đó.
“Cuộc hẹn mà không phải buổi hẹn hò thực sự là một cái gì đó còn hơn thế.” Bà Charlotte ghim chặt cô với một ánh mắt nhìn chằm chặp mà bà thường dùng để có được sự thú tội tất cả của cô khi cô còn là một thiếu niên, đang cố gắng trốn tránh những buổi tập luyện trượt băng bắt buộc của cha mẹ cô. Bà cô phát hiện ra sự thật, sau đó giúp Lexie bỏ những tập luyện thường ngày để có những chuyến đi bên lề tới các bảo tàng trong thành phố sau lưng cha mẹ cô. “Bà, chúng ta hãy cố gắng thẳng thắn đi ạ. Hai bà đang nói chuyện gì đấy ạ?
“Những bức ảnh thì không biết nói dối. Tối qua không những cháu đã có một buổi hẹn thực sự mà còn là hẹn hò với anh chàng phóng viên nóng bỏng trong Blog Chàng Độc Thân đó nữa.” Bà Charlotte đưa đôi lông mày đã được kẻ chì lên xuống. Là một người hay dậy sớm, bà luôn luôn trang điểm xong tất cả gương mặt trước khi Lexie thức dậy.
“Những bức ảnh nào?” Lexie hỏi một cách thận trọng. Bà Charlotte và bà Sylvia liếc nhìn nhau, sau đó với một cái nhún vai bà Sylvia đẩy chuột. Sự di chuyển đó đã tắt trình bảo vệ màn hình, để lộ ra trang web bên dưới. Lexie chỉnh lại cặp kính mắt và cúi người vào để nhìn rõ hơn. Tựa đề trên ấn phẩm buổi sáng của trang Blog Chàng Độc Thân, Người độc thân mới nhất hành động nhanh.
Tiếp theo sẽ là một đính ước? Và bên dưới dòng chữ đó là hai bức ảnh với nhiều vết chấm. Bức thứ nhất chụp lúc Coop cho Lexie xem cái nhẫn. Và bức kia là lúc Lexie đang đeo chiếc nhẫn được nói đến trong khi Coop ngồi nhìn với một nụ cười toe toét đáng yêu trên gương mặt điển trai của anh.
“Ôi Chúa ơi!” Lexie lẩm bẩm. Cô đã không nhìn thấy bất kì ai chụp ảnh. Trời ơi, mọi người có thể đã lén lút. “Nhìn này, trông anh chàng mới thật say đắm làm sao!” bà Sylvia nói mơ màng.
Say đắm à? Trước khi Lexie có thể trả lời, bà cô đã tiến về phía cô và huých vào vai cô. “Làm thế nào mà cháu lại có thể nói dối một người phụ nữ lớn tuổi vậy hả?” Bà đặt tay lên tim mình.
Bà Sylvia quay lại để tiếp tục lướt Net.
“Đừng diễn kịch nữa mà bà. Cháu không nói dối. Anh ấy là một khách hàng. Cháu đang thiết kế trang web của anh ta.”
“Thế còn chiếc nhẫn?”
Lexie hi vọng cô không đỏ mặt hơn nữa và không tiết lộ gì cả. “Anh ta chỉ đưa nó cho cháu xem thôi.”
“Trông nó thật sự giống với cái vòng cổ của bà à?” bà Charlotte hỏi.
Hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi một câu trả lời.
“Thực ra là có những đặc điểm giống nhau.” Lexie không muốn khơi dậy những hi vọng của bà cô, phòng khi chiếc nhẫn đã bị đánh cắp và phải trả lại. Cho đến khi cô biết nhiều hơn, cô không thể lừa gạt bà cô vì một nỗi đau tiềm tàng và sự thất vọng. “Nhưng cũng có những điểm khác nhau. Nhìn thấy chiếc nhẫn khiến cháu tự hỏi lúc đầu cái vòng cổ đã trở thành tài sản của ông như thế nào”
Bà Charlotte và bà Sylvia nhìn thẳng vào nhau một lúc, điều này thường khiến Lexie có cố gắng cũng không thể hiểu được ý nghĩa.
Bà Charlotte hắng giọng, “ông cháu được người ta đưa cho cái vòng cổ như một vật thay thế cho tiền công được trả cho những dịch vụ.”
“Những dịch vụ lái xe ạ?” Lexie hỏi. Ông cô từng là một người lái xe cho những gia đình giàu có khác nhau trong nhiều năm.
Bà Charlotte gật đầu. “Vậy khi nào bà có thể nhìn thấy?” bà hỏi.
“Cái nhẫn ạ?” Lexie hỏi.
“Không phải, cô gái ngốc nghếch ạ. Khi nào bà có thể gặp người cầu hôn cháu? Bà muốn gặp người đàn ông cháu sắp cưới! Sau đó cậu ta có thể cho ta xem cái nhẫn.”
Lexie đảo mắt và lắc lắc bàn tay trái trống không của cô trước mặt bà. “Cháu chưa đính hôn bà ạ.”
“Những bức ảnh thì không biết nói dối,” bà Charlotte và bà Sylvia đồng thanh nhắc lại.
Mỗi người họ suy nghĩ một kiểu và Lexie nhận ra rằng bà cô sẽ còn tiếp tục thay đổi đề tài ra khỏi chiếc vòng cổ cho tới khi cô làm chiều lòng họ về Coop.
Lexie nhắm mắt lại và đếm thầm đến 10, hít vào thật sâu giống như huấn luyện viên yoga đã dạy cho cô.
“Cháu sẽ xem mình có thể làm được gì,” cô nói, và tự mình trì hoãn.
Không đời nào cô đưa Coop đến đây. Điều đó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối mà cô chưa sẵn sàng để giải quyết bằng nhiều cách.
“Tốt! Cháu cho bà biết khi nào và bà sẽ lên kế hoạch cho một bữa ăn.” Lexie cố gượng cười. “Cho phép cháu xem tin tức trên mạng nhé?” cô hỏi, hi vọng kết thúc cuộc thảo luận liên quan đến việc gặp Coop.
Hai người phụ nữ bước sang một bên và Lexie ngồi xuống ghế. Ngay cả lượng lớn cafein cũng không thể chuẩn bị tư tưởng cho cô trước cơn bão táp là bà Charlotte và bà Sylvia. Cô kích chuột vào trang Daily Post, tờ báo của Coop, để liếc nhanh vào mục Tuần tra tội phạm. Cô muốn hiểu nhiều hơn về việc viết lách và công việc của anh - và bị sốc khi thấy một tiêu đề khác thậm chí còn làm náo động hơn.
Phóng viên tuần tra tội phạm lại nằm ở phía đối diện của việc tuần tra. Căn hộ của Coop đã bị đột nhập đêm qua, mặc dù những chi tiết không đầy đủ, sơ sài. Bài báo tiếp tục mô tả những hành động dũng cảm gần đây của Coop, cương vị là một người Độc thân đương nhiệm của anh và một số suy đoán nữa về mối quan hệ của anh với người phụ nữ cho đến lúc này vẫn chưa biết tên trong ảnh. Ít ra là lúc này cô vẫn chưa bị tiết lộ danh tính.
Nhưng tâm trí cô không tập trung vào trang Blog Chàng Độc Thân mà nó đang hướng về vụ ăn trộm và lúc sự việc này xảy ra - trước hay sau buổi hẹn của họ vào tối hôm qua? Nếu nó xảy ra sau đấy thì có khả năng là chiếc nhẫn đã bị đánh cắp trong vụ đột nhập đó. Suy nghĩ đó làm cho bụng cô sôi lên, nhưng ý nghĩ cho rằng có thể Coop đã bị thương thậm chí còn khiến cô lo lắng nhiều hơn. Lexie xin phép cáo biệt và chạy vào phòng tắm... Điểm đến tiếp theo: Căn hộ của Coop để kiểm tra trước hết là người đàn ông đó và sau đó là kiểm tra cái nhẫn.
Địa chỉ nhà Coop không cách xa nhà bà của Lexie lắm, và cô lên xe điện ngầm, vào 9 giờ 30 phút cô đã đến nhà anh.
Cô liếc nhanh phía bên ngoài căn hộ không có thang máy nơi anh sống trước khi chạy lên cầu thang, đôi dép xỏ ngón của cô đập thình thịch xuống sàn theo mỗi bước cô chạy.
Cô nhấn chuông và chờ đợi.
Không ai trả lời, nên cô lại án chuông lần nữa. Và lại lần nữa. Sau đó cô còn gõ cửa ầm ĩ một vài lần nữa. Đúng lúc cô định bỏ cuộc và gọi vào di động của anh, việc mà đáng lẽ cô nên làm ngay lúc đầu, thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Một người phụ nữ quyến rũ mặc quân phục cảnh sát ló đầu ra ngoài. “Tìm ai à?”
Mặc dù có vóc người nhỏ nhắn nhưng cô ấy có một vẻ uy quyền mà Lexie không thể phủ nhận. “Sam Cooper.” Lexie chỉ vào căn hộ của anh.
Người phụ nữ nhìn Lexie từ đầu đến chân, rõ ràng muốn đánh giá cô trước khi quyết định trả lời. “Anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm và tôi không chắc liệu anh ấy đã về chưa. Có thể anh ấy đang trong phòng tắm.” Cô ngáp vừa nói. “Tôi đã làm ca đêm và tôi vừa định cố gắng ngủ một chút.”
“Xin lỗi.” Lexie lùi lại hai bước. “Tôi sẽ gọi anh ấy sau.”
Người hàng xóm dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, không vội quay vào bên trong bất chấp lời xác nhận của cô. “Cho tôi biết tên của cô và tôi sẽ nói với anh ấy là cô đã ở đây.”
Trước khi Lexie có thể trả lời, cánh cửa phòng Coop mở rộng ra. “Tôi có thể tham gia cùng hai người được không?” anh hỏi.
“Anh có khách đấy,” người hàng xóm của anh nói, và lại ngáp một lần nữa. Cô lấy tay che miệng. “Tôi sẽ đi ngủ. Chúng ta gặp nhau sau nhé. Có vẻ chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau đấy.” Ánh mắt quá mẫn cảm của cô ấy nhìn Lexie một lần nữa trước khi nghiêng đầu và đóng cửa trước mặt cả hai người.
Bị người phụ nữ khác làm cho bối rối, Lexie quay sang Coop, định hỏi anh một số câu hỏi, nhưng mới chỉ nhìn anh một cái thì mọi sự suy nghĩ lý trí đều bay mất. Không mặc gì ngoài chiếc quần bò bạc màu, có kéo phecmơtuya nhưng lại không cài cúc, cô có một cái nhìn toàn diện về cơ bụng rắn chắc, bộ ngực rám nắng và gương mặt không được cạo râu của anh. Cô quên mất rằng cô đang tò mò về người hàng xóm của anh, quên mất vì sao cô lại đến đây. Chết tiệt, cô thậm chí còn quên cả tên của mình.
“Cô có muốn vào nhà không?” anh hỏi.
Lexie gật đầu. Cô có thể điều khiển được một cái gật đầu.
“Tốt. Tốt hơn so với việc đứng nói chuyện ngoài hành lang.”
“Hoặc làm phiền người hàng xóm của anh.” Lexie nói thêm vào.
“Đó là Sara. Cô ấy là một cảnh sát thuộc Sở cảnh sát thành phố New York (NYPD), và như cô ấy nói, cô ấy đã làm ca đêm. Cô ấy sẽ bớt cáu kỉnh hơn trong một vài giờ nữa,” anh nói, có một sự trìu mến rõ ràng trong giọng nói của anh.
Một ghen tị đột nhiên len lỏi khắp người Lexie, một cảm xúc khác thường và không mong muốn khi nó đến với bất kì người đàn ông nào.
Cô thích những sự gắn bó tự nhiên. Chứ không phải những gắn bó gợi ra bất cứ loại cảm xúc nào.
Coop dẫn cô vào bên trong căn hộ và vặn chiếc khóa rõ ràng là mới thay, cài chốt cửa lại.
Cô hiểu chắc là đã phải thức rất khuya để giải quyết vấn đề với cảnh sát và thợ khóa.
“Nào cô đang làm gì ở đây vậy?” anh hỏi. “Không phải tôi thấy phiền, nhưng tôi phần nào hi vọng cô chờ khoảng một ngày mới gọi.”
Cô đã rất lo lắng sau khi đọc về vụ trộm và lao tới đây mà không cần suy nghĩ. Việc gặp người hàng xóm của anh, người biết rõ anh đã dậy và đi ra ngoài từ sáng sớm, đã nhắc nhở cô rằng anh có một cuộc sống và cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc chạy qua đây mà không được mời. Và bây giờ cô ở đây với một người đàn ông cởi trần mà cô mới chỉ gặp mặt ngày hôm qua. Người mà chắc chắn không muốn hoặc không cần sự quan tâm của cô. Lexie luôn luôn hành động dựa trên bản năng thuần túy và cảm xúc, hiếm khi ngừng suy nghĩ trước, và sau đó luôn hỏi các câu hỏi, nhưng thậm chí đối với cô, sự thay đổi lần này là quá lớn.
Cô hắng giọng. “Tôi đọc báo về vụ trộm đêm qua và tôi thấy lo lắng. Nhưng vì rõ ràng là anh không sao nên tôi sẽ đi. Nhưng trước khi tôi đi, ít nhất anh có thể nói với tôi liệu cái nhẫn có bị đánh cắp hay không?” Anh lắc đầu. “Vụ trộm xảy ra trong lúc chúng ta đang ở ngoài. Tôi về nhà mới thấy.” Anh khoát tay trong không khí, quanh toàn bộ căn hộ rõ ràng là bị bới tung như đống rác.
“Tôi rất tiếc. Và cũng mừng là anh không sao. Vì tôi đã bắt gặp anh trong tình trạng không hay, vừa mới bước ra khỏi nhà tắm và vì tất cả, tôi nên đi. Và lần sau tôi sẽ gọi trước.” Cô quay người bỏ đi trước khi cô có thể nói luyên thuyên điều gì đó nữa và biến mình thành kẻ ngốc nghếch hơn.
“Ồ.” Coop níu lấy vai cô và quay người cô lại. “Đừng bỏ đi. Làm ơn. Cô nói cô lo lắng cho tôi mà.” Anh nói nghe có vẻ hài lòng về điều đó.
Cô gật đầu, vẫn thấy căng thẳng và không thoải mái.
Anh cười. “Vậy tuyệt đối không được bỏ đi nhé. Tối qua cảnh sát đã lấy lời khai của tôi, Sara kiểm tra lại vào sáng hôm nay, nhưng tôi đã có thể tận dụng một người bạn,” anh thừa nhận.
Cô nhướn mày. “Sara không phải là cái đó chứ?” Khi những lời nói nghe có vẻ ghen tị thốt ra, cảm giác quen thuộc đã từng có tràn ngập trong cô và Lexie hiểu rõ chuyện gì không ổn, tại sao cô lại đi từ cảm giác cần có mặt ở đây đến cảm giác thôi thúc đột nhiên muốn chạy trốn của mình.
Lexie đã mất một người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình vào tay một người phụ nữ mà cô không thể coi nhẹ tầm quan trọng của cô ta. Chỉ là một người bạn, Drew đã nói như thế về người phụ nữ ở Paris. Vì vậy trong khi một Lexie nhẹ dạ cả tin đang tận hưởng những bảo tàng nổi tiếng ở Thành phố của Tình yêu thì Drew đã nhanh chóng đi ăn trưa cùng với người bạn lớn tuổi của anh ta. Điều tiếp theo Lexie biết, anh ta đã ở lại Paris với người phụ nữ mà anh ta sẽ không bao giờ quên được. Và Lexie đã một mình tiếp tục những chuyến du lịch của cô, và học được hai bài học súc tích. Không quan trọng mối quan hệ tạm thời thế nào, bất cứ người đàn ông nào cô dính dáng tới thì phải thật sự không bị những mối quan hệ trong quá khứ làm vướng víu. Và anh ta, nếu không hiểu, thì phải tôn trọng cuộc sống của cô. Drew đã lừa cô cả hai điều trên và cô đã bị tổn thương sâu sắc khi anh ta giải thích rằng Stacey, bạn của anh ta, phù hợp với anh ta hơn rất nhiều so với một người nay đây mai đó như cô.
“Sara là hàng xóm và là một người bạn,” Coop nói, mà không biết những cảm giác của cô. Và nghe có vẻ anh không cảm thấy khó chịu với những câu hỏi mang tính chất riêng tư của cô. “Nhưng cô - tôi hi vọng sẽ trở thành một cái gì đó hơn thế. Cho nên hãy ở lại. Làm ơn đi.”
Giọng nói khàn khàn đầy sức thuyết phục của anh đã lôi kéo cô. “Chắc chắn rồi.” cô nói, cảm thấy bớt căng thẳng một chút.
Anh nghiêng đầu. “Tốt. Bởi vì việc không ngủ làm tôi mệt mỏi và bởi vì lần thứ hai trong tuần này tôi ở phía mặt trái của công việc tuần tra tội phạm của chính mình và tôi ghét điều này.”
Lexie thở dài và chỉnh lại kính. Cô muốn ở đây vì anh, nhưng cô cần phải giải thích phản ứng điên cuồng của mình trước. “Bình thường tôi không hay can thiệp vào chuyện của người khác như vậy, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng anh và Sara chỉ là bạn. Cô ấy dường như biết rất nhiều về thói quen hàng sáng của anh và nhìn tôi giống như... Tôi không biết.”
“Giống như một người cảnh sát có hàng xóm bị đột nhập đêm qua? Hay giống một người bạn muốn chắc chắn rằng cô ấy chấp thuận người phụ nữ mà hàng xóm của cô ấy đang dính dáng đến?” Anh với lấy tay cô. Cô cho phép anh.
“Tôi cảm thấy thật kì quặc,” cô lẩm bẩm. Mặc dù cô có những nguyên tắc này cho bản thân mình vì Drew, nhưng trước đây cô chưa bao giờ tra hỏi bất kì người đàn ông nào về những mối quan hệ riêng tư của anh ta. Bởi vì chẳng có người đàn ông nào trước đây ảnh hưởng cô mạnh mẽ hoặc sâu sắc như người đàn ông này.
“Đừng.” Coop kéo cô về phía phòng khách bừa bộn và tới chỗ cái đi-văng nằm ở chính giữa, và ngồi lên mấy cái đệm.
“Nếu điều đó khiến cô băn khoăn nghĩ rằng có điều gì đó giữa tôi và Sara thì tôi rất vui. Giống như việc tôi rất vui khi cô đến đây vì cô lo lắng.” Anh lướt nhẹ trên cái mái được cắt ngang trán của cô và nhẹ nhàng tháo cặp kính ra khỏi gương mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi, nhắc nhở lí do vì sao cô đến đây.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới những điều mà công việc của tôi đã làm cho những người mà tôi viết về họ, nhưng gần đây tôi đã hai lần nằm phía bên kia của câu chuyện và tôi không thể nói là tôi thích điều đó lắm. Nó khiến tôi cảm thấy sống sượng và không được bảo vệ.”
“Điều gì sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn?” cô hỏi, và cúi người gần hơn.
“Điều này.” Anh đặt tay cô lên ngực anh, lòng bàn tay cô nằm ở giữa trên trái tim của anh. Sau đó anh cúi thấp đầu xuống và giữ chặt đôi môi cô với một nụ hôn sâu tận tâm hồn.
Anh có vị như bạc hà, anh có mùi giống như một người đàn ông vừa mới tắm, và toàn bộ cơ thể cô bắt đầu rơi vào tình trạng quá tải về cảm giác. Lưỡi của anh xoay tròn trong miệng cô, ngấu nghiến những gì cô cho đi, và đòi hỏi những gì cô không cho. Anh biết chính xác phải hôn như thế nào giành được tất cả của cô. Anh gặm nhấm môi dưới của cô và một cái kéo mạnh tương ứng đá sâu trong bụng cô. Anh xoa dịu vết cắn bằng lưỡi của anh và những vòng xoáy của nhu cầu di chuyển xuống thấp hơn và thấp hơn, hổn hển trong bụng cô. Dòng chảy nhỏ giọt của sự ham muốn làm ướt quần lót của cô và cô siết chặt cặp đùi lại với nhau để ngăn cản bản thân mình không leo lên lòng anh và lấy cái mà cô thực sự muốn.
Anh thọc tay vào sau mái tóc cô và nghiêng đầu cô, điều đó mang lại cho anh lối vào tốt hơn tới những nơi xa hơn trong miệng và cổ cô. Đáp lại, cô cong những ngón tay của mình lại trong ngực anh, mò mẫm tìm cái gì đó để nắm vào, nhưng chỉ tìm thấy làn da trần.
Tiếng chuông điện thoại phía xa lọt vào vào ý thức của cô nhưng cô đã đẩy tiếng ồn đang xâm nhập đó ra ngoài. Anh dường như cũng không quan tâm ai đang gọi, bởi vì anh đã kéo áo cô lên và khum bàn tay to của anh quanh eo cô, để ngón cái của anh kéo lên sườn cô. Anh dừng lại dưới quai áo lót của cô. Vẫn hôn cô, anh lướt qua ngực cô trên lớp vải, và kích thích hai đầu ngực cô.
Đó là lúc máy trả lời tự động hoạt động, một giọng nam vang to trong phòng. “Này, em trai, đọc báo đi. Có phải là một đính ước tiếp theo không vậy?” Kèm theo là tiếng cười khúc khích ồn ào. “Tiện thể, một sự quảng cáo tuyệt vời cho quán bar của cha. Người viết blog đã đề cập tên của quán. Nói chuyện với cậu sau nhé.” Không hiểu sao Lexie lại cố gắng tách cô ra khỏi Coop. Anh cũng đang thở hổn hển giống cô. Đôi mắt anh mở to và đờ đẫn và cô tự hỏi liệu có phải anh đang choáng váng như cô hay không. Họ đã tiến xa quá nhanh. Bình thường Lexie sẽ có thời gian trước khi gần gũi như thế này với bất kì người đàn ông nào, đặc biệt là vì Drew, nhưng sự việc lần này với Coop dường như là tự nó diễn ra, điều này có nghĩa chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ... Cô ngừng ngay ý nghĩ của mình lại, cố tình không kết thúc suy nghĩ đó. Cơ thể cô vẫn đang bị kích thích bởi nụ hôn đó. Họ sẽ còn đi xa như thế nào nữa nếu như họ không bị làm gián đoạn? Cô run người với ý nghĩ đó.
Nhưng họ đã bị làm gián đoạn và lời nhắn đó đã nhắc nhở cô một điều mà họ vẫn chưa bàn luận.
“Tôi đã đề cập tới việc người viết blog nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ đính hôn chưa nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.