Hãy Là Đóa Mây Bên Anh

Chương 1: Giới thiệu

Lưu Ly Phong

28/10/2016

Bảy năm trước, anh và cô gặp nhau, trời xui đất khiến tạo cho họ một mối liên hệ không thể xóa mờ.

Trong bảy năm, cô biến mất khỏi tầm mắt anh.

Bảy năm sau, lần nữa gặp lại, anh quyết không để cô thoát ra khỏi tầm mắt anh, quyết tâm giữ cô lại bên người.

Anh là con hồ ly nguy hiểm nhất cô từng biết.

Cô là chú mèo nhỏ nhưng vuốt sắc nhất anh gặp.

Cô hết sức né tránh anh, anh càng muốn ôm chặt cô.

Cô lạnh lùng với anh, anh lại dùng sự ấm áp của mình hòa tan cô.

Đến cuối cùng, hạnh phúc có đến với anh và cô?

Đối thoại vui nhộn

Vân Nhàn: Dù năm đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm!

Cung Cảnh Hàn: Em không cần, nhưng tôi cần em đền bù tổn thất cho tôi!

Vân Nhàn: Người tổn thất là tôi mới đúng!

Cung Cảnh Hàn: Cũng được, cứ để tôi nhận trách nhiệm!

Vân Nhàn: Anh...

Cung Cảnh Hàn: Em không cần nói tôi cũng biết tôi là người đàn ông tốt nhất, giỏi nhất, đẹp trai nhất.

Đối thoại cực phẩm

Ánh mắt Vân Nhàn hiện lên đốm lửa nhỏ, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Tôi nhắc anh lần cuối, đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó lần nữa.”



Cung Cảnh Hàn nheo mắt, khóe môi khẽ cong lên, không hề bị khí thế của Vân Nhàn ảnh hưởng: “Em không muốn anh nói, được thôi, anh sẽ dùng hành động.”

Vân Nhàn trừng mắt: “Anh dám?”

Cung Cảnh Hàn nhìn chăm chú đôi mắt đen thẵm của cô, âm thanh từ tính mà hữu lực: “Em có thể thử xem anh có dám không !”

Trong không khí thoáng mùi “thuốc súng”, đột nhiên hai tiếng nói trẻ con khe khẽ vang lên.

”Thần Thần, cậu nghĩ ai sẽ thắng?”

”Xét về thể lực, mẹ chắc chắn sẽ thua!”

”Ừm, hiểu rồi, giờ còn tùy thuộc vào khả năng của ba thôi!”

Trán Cung Cảnh Hàn nổi gân xanh, gì mà 'tùy thuộc vào khả năng' của anh? Câu này nghe thế nào cũng giống như đang nghi ngờ năng lực của anh vậy?

Khóe miệng Vân Nhàn co rúm, có cần đả kích cô như thế không?

Gần như cùng lúc, hai vị phụ huynh quay sang “đầu sỏ gây chuyện”, đồng thanh nói: “Hai đứa nhóc các con rốt cuộc từ đâu ra thế hả?”

Thiên Thiên và Thần Thần rất ăn ý đáp lại: “Chúng con từ đâu tới chẳng phải nên hỏi hai người đã làm chuyện gì sao?”

Cung Cảnh Hàn, Vân Nhàn:...

Đối thoại hắc đạo

”Ba, sao ngài lại đến đây? Cả Thần Thần nữa!”

Tiếng trẻ con non mềm vang lên phá vỡ không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Hai nhóm người chuẩn bị sống chết đều bị tiếng gọi này kinh hãi, đồng loạt quay đầu lại. Chẳng biết từ khi nào phía bên trái đã xuất hiện một tổ hợp 3 người: một lớn và hai nhỏ, một đàn ông và hai bé trai, cả ba đều mặc trang phục màu đen, nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt của họ tương tự nhau đến tám, chín phần. Đêm tối càng tôn thêm cho họ vẻ đẹp như yêu như mị, tựa như vị thần của bóng đêm.

Quần chúng hắc đạo có mặt nhất thời đứng im như tượng, mắt mở to hết cỡ, miệng cũng quên khép lại—— Hai đại boss làm sao đứng chung một chỗ rồi a?

Cung Cảnh Hàn vẫn treo nụ cười yêu nghiệt, nhưng giờ phút này lại khiến người ta có cảm giác Ác quỷ đang cười, vô cùng khủng bố:“ Các con nghĩ ta dễ bị lừa lắm sao? Hửm?”

Thiên Thiên trộm nhìn sắc mặt phụ thân đại nhân, cảm thấy nguy cơ đang tới gần, liếc Thần Thần một cái, ý là——Làm sao ba lại đến?



Thần Thần nháy mắt , mặt vô biểu tình, ý muốn nói—— Ba là hồ ly, một mình ta đấu không lại!

Đối thoại tình thâm

Vân Nhàn nhìn gương mặt vốn tuấn tú của Cung Cảnh Hàn nay tái nhợt không chút huyết sắc, trái tim cô đau đớn khó nhịn. Cố nén nước mắt chảy ra, Vân Nhàn giả vờ mạnh mẽ, nửa ôm nửa kéo Cung Cảnh Hàn bước đi. Mỗi bước tựa như mang theo cả quả sắc to lớn, nặng nề và tuyệt vọng.

Tình trạng của Cung Cảnh Hàn vô cùng kém, ý thức của anh sắp lâm vào hôn mê, anh dùng toàn bộ sức lực hiện có của mình đẩy Vân Nhàn về phía trước, môi mấp máy: “Đi...đi mau...“.

Vân Nhàn vội nắm chặt lấy tay anh, kiên quyết lắc đầu: “Không, nếu anh không đi, em cũng không đi đâu hết.”

Cung Cảnh Hàn nở nụ cười yếu ớt : “Ngốc nghếch, anh có đáng để em làm vậy không! Mau đi đi!”

Vân Nhàn cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt chảy dài hai má: “Anh mới là đồ ngốc! Đồ đại ngốc! Sao anh dám đỡ đạn thay cho em?”

”Anh chỉ không muốn em xấu, thà rằng anh chấp nhận chịu xấu thay em chứ không bao giờ để em chịu nửa điểm thiệt thòi. “ Nói đến đây, anh vô tình đụng phải vết thương, cơn đau dữ dội đến mức anh phải nhăn mày. Dù vậy, anh vẫn không quên đẩy Vân Nhàn tiến về trước, nếu cứ dây dưa chỉ sợ không ai thoát khỏi đây.

Dụng ý của Cung Cảnh Hàn, Vân Nhàn làm sao mà không biết? Nước mắt cô rơi như mưa trên khuôn mặt với những vết máu nhàn nhạt. Nhưng cô chẳng những không buông Cung Cảnh Hàn ra mà còn ôm chặt anh hơn. Cuối cùng, thể lực yếu ớt của cô cũng không chống đỡ được trọng lượng của hai người, rầm một tiếng, cả hai cùng ngã xuống sàn nhà lạnh băng.

Phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng nổ rung trời, ánh lửa bùng lên như một con quái thú hung tợn nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

.... “Đời này, gặp em là may mắn nhất của anh.” ...

Giới thiệu

Con người là một sinh vật kỳ diệu, có thể không thông minh nhất nhưng tuyệt đối có kiên trì nhất. Vì lẽ đó, chẳng có gì lạ khi con người nắm quyền chi phối hành tinh này. Từ xưa đến nay, trường sinh bất lão là đề tài nghiên cứu muôn thuở của biết bao bộ óc thiên tài. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu công trình ấy thành công?

Một tổ chức ra đời từ Thế chiến thứ hai quy tụ những trí tuệ hàng đầu thế giới với những hạng mục nghiên cứu cao cấp và điên cuồng nhất, từng đe dọa sự tồn tại của Trái đất nên đã bị càn quét. Một thế kỉ sau, tổ chức này một lần nữa xuất hiện.... Và tổ chức đó sẽ làm gì?

Câu trả lời chính là: PHỤC THÙ THÊ GIỚI!

Các nhân vật trong câu chuyện này vô tình bị cuốn vào cuộc phân tranh đó, bị buộc phải chống lại một Hội khổng lồ. Liệu họ có thành công? Thế lực ẩn sau họ là gì?

Đáp án chính là: “Suỵt! Hãy hòa nhập vào câu chuyện để đi tới kết quả nào.“.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Là Đóa Mây Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook