Chương 18: Thi tuyển
Lưu Ly Phong
13/09/2017
Thi tuyển hằng năm là truyền thống được duy trì từ khi học viện được thành lập đến nay. Cuộc
thi được tổ chức với nhiều mục đích. Đầu tiên phải nói đến lí do hạng
nhất là để tuyển chọn những hạt giống nhân tài cho học viện cũng như cho tương lai của nước N. Thông qua bài thi, giáo viên có thể nhận định
được đứa trẻ này có tiềm năng trên lĩnh vực nào và lựa chọn chương trình học thích hợp nhất với sự phát triển của bé. Đây cũng là một trong
những nguyên do vì sao hầu hết những người thành đạt của thành phố K đều xuất thân từ học viện lớn. Ngoài ra, cuộc thi tuyển còn là một cách
tranh đấu ngầm giữa các thế gia. Thử nghĩ xem, nếu con cháu nhà mình đạt thành tích tốt, có ai không muốn khoe ra cho mọi người đều biết? Cứ
thế, trong lúc vô tình thì vòng xoáy cạnh tranh giữa những hào môn với
nhau đã hình thành từ đời này sang đời khác.
Trong lúc vừa đi đến phòng thi tuyển thì anh em Thiên Thiên vừa tranh thủ đánh giá sơ bộ Học viện Thiên Anh. Quả không hổ danh là học viện nổi tiếng, quy mô kiến trúc đều là hạng nhất, trong lòng các bé đánh giá— Xem ra bắt đầu sự nghiệp học tập từ nơi này cũng không tệ.
Nếu suy nghĩ này mà bị người khác biết, không biết hai cậu nhóc sẽ bị dìm trong bao nhiêu lít nước bọt vì cái tội 'được tiện nghi còn khoe mẽ'.
Còn đang nghĩ ngợi thì giữa hai bé có thứ gì đó chen vào. Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một khuôn mặt non nớt với đôi mắt ngây thơ không chút tạp niệm. Thần Thần hơi hơi nhướng mi, bé có 'bệnh ưa sạch sẽ rất nặng', vì thế từ trước đến nay ngoại trừ người thân, bé chưa bao giờ để ai chạm vào mình. Nay cánh tay của bé lại bị một đứa trẻ nắm lấy, Thần Thần theo phản xạ chuẩn bị rút tay, thế nhưng tiếp xúc với ánh mắt trong suốt kia, bé không tài nào làm được, huống chi trong nội tâm còn nảy sinh cảm giác thân cận.
Thiên Thiên hết sức chú ý đến biểu cảm trên gương mặt của em trai, thấy Thần Thần chỉ khẽ nhíu mày rồi giãn ra, còn có chút bất đắc dĩ thì hơi kinh ngạc. Tính tình của Thần Thần ra sao, cả nhà đều biết. Nay bé không có lập tức né ra xa mà chọn 'cam nguyện chịu đựng' thật là một chuyện lạ. Nhưng mà, tình huống như thế tất nhiên là Thiên Thiên vui vẻ chứng kiến, bé cũng rất thích đứa trẻ khả ái này đó.
Dạ Thiên Minh nhạy cảm phát hiện khi bé ôm lấy cánh tay Thần Thần thì người kia giống như muốn gạt tay bé ra, nhưng cuối cùng vẫn để nguyên khiến trong lòng bé tự khen một câu: Mị lực của bổn công tử lại tăng lên rồi?
Thiên Thiên nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình một cái đầu đang chìm trong tự luyến, trên trán hiện lên ba vạch đen, không khỏi lên tiếng kéo hồn ai kia về: "Em tên Minh Minh đúng không?"
Dạ Thiên Minh phục hồi tinh thần, cười híp mắt đáp: "Tên đầy đủ của em là Dạ Thiên Minh, chỉ có người trong nhà mới đươc gọi em là Minh Minh thôi. Nhưng vì hai anh rất đáng yêu nên em đặc cách cho hai người được gọi em như vậy!"
Thiên Thiên và Thần Thần lông mi run rẩy, đứa trẻ này nói cứ như họ nhận được ân huệ gì rất lớn.
Chưa đợi Thiên Thiên nói gì thì Dạ Thiên Minh đã hỏi: "Em có thể gọi hai anh là Thiên Thiên và Thần Thần được không?" Giọng điệu như đang nói: tôi đã cho anh một thứ, anh cũng phải đưa lại tôi một thứ!
Anh em Thần Thần nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ. Đối với đứa trẻ này, thật là không đành lòng từ chối thẳng thừng. Nhưng mà để Dạ Thiên Minh gọi họ như thế, cảm giác vô cùng kì quái.
Thiên Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này, chúng ta lớn hơn em nên em sẽ gọi anh là anh Thiên, còn kia là anh Thần."
Dạ Thiên Minh hơi chu môi, nhỏ giọng nói: "Thiên Thiên Thần Thần vẫn hay hơn mà!"
Thiên Thiên vội lắc đầu: "Gọi như anh nói mới thân thiết hơn." Đùa sao, để Minh Minh xưng hô như thế thì chẳng khác nào cả ba ngang hàng à? Bé còn đang muốn được gọi là anh đây, đợi Thần Thần gọi bé là anh còn không biết bao lâu.
Dạ Thiên Minh nghiêng cái đầu nhỏ, tựa như đang phân tích Thiên Thiên nói đúng hay không. Lát sau, bé giống như là đã 'thông suốt' rồi, mỉm cười ngọt ngào với hai anh em họ: "Anh Thiên, anh Thần, sau này phải giúp đỡ em đó!"
Thần Thần chợt nổi lên cảm giác lạ lạ, thấy thế nào người chịu thiệt cũng là anh em bé a!
Cung Quân Lăng chứng kiến ba người đi trước thân thiết như vậy thì không khỏi nảy sinh cảm xúc chua xót, tựa như một chiếc lá đơn độc chẳng ai để ý đến. Sinh trong thế gia hào môn, tính cách Cung Quân Lăng trưởng thành khá sớm, bé cũng biết bản thân bởi vì bệnh tật màông nội không thích. Thế nhưng đây nào phải lỗi của bé?
Trong lúc Cung Quân Lăng còn đang 'đau lòng' thì thanh âm của Thần Thần vang lên: "Minh Minh, đây là anh họ em?"
Cung Quân Lăng vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt đen tuyền của Thần Thần, bé bỗng thấy ánh nhìn đạm mạc của Thần Thần lại còn ấm áp hơn một vài người thân, ít nhất nó không hề có chút chán ghét cùng phiền phức nào. Nghe nói trẻ con có thể biết được ai tốt ai xấu, điều này thật sự cũng không sai lắm. Mọi người đều cho rằng trẻ nhỏ vô tri nên khi đối mặt với một đứa bé đâu cần phải che giấu tính cách của mình! Vì vậy, Cung Quân Lăng không khó nhận ra sự chán ghét của bác cả mỗi khi nhìn bé.
Thiên Thiên thuận thế quay đầu lại, thấy ánh mắt Cung Quân Lăng tựa như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ thì có chút đồng cảm. Chỉ với sắc mặt trắng bệch kia đã đủ chứng tỏ bé chịu không ít khổ sở bệnh tật a!
Dạ Thiên Minh nổi lên nho nhỏ áy náy, hình như bé quên mất người này. Chợt nhớ đến câu hỏi của Thần Thần, bé lập tức phủ nhận: "Lăng Lăng không phải là anh họ của em mà là em họ."
"Cái gì?" Thiên Thiên và Thần Thần bất ngờ.
Vừa rồi Cung Tịch Tuyết gọi Cung Quân Lăng là cháu, hai anh em cứ nghĩ hai bé là anh em họ, nhưng Dạ Thiên Minh mới là anh.
Bất quá, dù ngạc nhiên nhưng hai bé cũng không biểu hiện ra ngoài. Thiên Thiên xoa xoa cằm ra dáng một nhân vật lớn suy tư: “Vậy xem như Quân Lăng cũng là em của chúng ta rồi."
Hai bé đều được Thủy Thiên Phong giáo dục kĩ lưỡng nên một khi đã xác định quan hệ tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đối phương. Mặc dù mới gặp Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng anh em Thần Thần đều thực sự quý mến hai đứa bé này. Cho nên Thiên Thiên mới cười đáp ứng Dạ Thiên Minh, Thần Thần mới đề cập đến Cung Quân Lăng.
Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại đọan kí ức này, cả bốn đều cảm khái — Duyên phận thật là kì diệu!
Dạ Thiên Minh lệch cái đầu nhỏ, nhìn nhìn đứa em họ gầy ốm nhà mình: "Tuyệt quá! Như vậy từ nay Lăng Lăng sẽ có thêm 2 người anh quan tâm rồi!”
Thiên Thiên rũ mi che đi 'ý đồ đạt được' hiện lên trong mắt. Gần 7 năm là những người nhỏ nhất trong nhà, nay bỗng nhiên nhảy ra hai em trai, cuối cùng cũng được hưởng thụ cảm giác 'Ta là người lớn' rồi!
Thần Thần lại nhìn Cung Quân Lăng, bé luôn tôn trọng ý kiến của mọi người.
Cung Quân Lăng nhất thời nghệch ra, bé nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể cùng một nhóm với họ nên cứ lẳng lặng đi theo, không nói một lời. Chẳng ngờ họ lại chủ động vươn tay với mình khiến bé có phần không phản ứng kịp.
Dạ Thiên Minh thấy Cung Quân Lăng sững sờ bất động, bé tiến lên lay nhẹ tay Cung Quân Lăng. Bé không dám lay mạnh vì lo thân thể ốm yếu của người em họ này sẽ ngã thì nguy, gọi nhỏ: "Lăng Lăng, em đồng ý hay không ?"
Cung Quân Lăng phục hồi tinh thần, bé cũng không trả lời Dạ Thiên Minh mà rụt rè mở miệng, thanh âm mang theo chút suy nhược hướng về phía Thiên Thiên: "Anh Thiên" rồi quay sang Thần Thần "Anh Thần".
Hai anh em khá bất ngờ. Thần Thần nhướng mi, đôi mắt lạnh nhạt xa cách giống hệt Vân Nhàn khi nhìn Cung Quân Lăng hiện lên một tia ấm áp. Bé hỏi: "Làm sao em phân biệt được anh với Thiên Thiên?" Một tiếng 'em' nói ra thật thuận miệng, căn bản tìm không ra điểm nào mất tự nhiên, cứ như trước nay đã như vậy.
Bị anh em Thiên Thiên nhìn chăm chú, trên gương mặt trắng nõn của Cung Quân Lăng có chút hồng hồng. Bé chưa từng bị ai nhìn như vậy đâu a!
Có lẽ là do ít tiếp xúc với mọi người, âm thanh của Cung Quân Lăng vẫn còn rất dè dặt: "Là do trực giác ạ!"
Thần Thần bắt đầu hứng thú, xem ra vô ý nhận một đứa em cũng là nhân tài.
Với tư cách là anh họ của Cung Quân Lăng, Dạ Thiên Minh cũng góp lời giới thiệu tài năng của em: "Lăng Lăng ghi nhớ rất giỏi a."
Tâm tư bồi dưỡng của Thiên Thiên bay lên, bé vỗ vỗ vai Cung Quân Lăng, khích lệ: "Chúng ta nhất định sẽ không mai một tài năng của em."
Câu này, nghe thế nào lại giống như mấy kẻ biến thái dụ dỗ trẻ em vậy.
Khóe môi Thần Thần giật giật, làm ra vẻ 'Tôi không biết người này'. Dạ Thiên Minh nghiêng nghiêng đầu, bé cũng cảm thấy có gì đó kì lạ. Chỉ có Cung Quân Lăng ngây thơ gật gật đầu.
Lúc này, cô thư ký bị bỏ quên nãy giờ mới có cơ hội lên tiếng: "Đã đến phòng thi tuyển." Vừa nói vừa mở cửa phòng.
Bốn ánh mắt đồng loạt đánh giá nơi mới đến. Căn phòng này ước chừng có thể chứa đồng thời 50 người, nó sẽ rộng rãi khoáng đạt nếu không có những dãy máy tính chiếm gần hết phòng. Trong phòng còn có một người đến trước họ, hình như là người quản lý phòng thi tuyển. Đó là một đàn ông trung niên, ngũ quan góc cạnh, đeo kính. Nữ thư kí lễ phép chào: "Thầy Trương!"
(Ở đây, để thể hiện sự kính trọng đối với người lớn hơn thì sẽ gọi người đó bằng họ. Ví dụ: thầy Trần, cô Lê...)
Trương Hòa Thành nghe tiếng ngẩng đầu lên, nữ thư ký thì khẽ cười, xem ra quan hệ khá tốt: "Hoa Quyên, hiếm khi thấy em đến đây. Hôm nay có chuyện gì à?"
Hoa Quyên cũng cười đáp, chỉ vào bốn đứa nhóc đứng cạnh cô: "Thầy Trương, em đưa các bé đến thi tuyển ạ."
Trương Hòa Thành "Ồ" một tiếng, dời tầm mắt sang bốn vị khách nhỏ, đôi mắt lập tức sáng ngời. Ông đã làm việc ở cương vị này mấy chục năm, đã rèn được một 'cặp mắt tuyển nhân tài', cho nên vừa thấy bọn Thiên Thiên liền biết ngay mấy đứa trẻ này vô cùng có tương lai, dù trong đó có một đứa ốm yếu, làn da trắng bệch nhưng đôi mắt lấp lánh hữu thần, nếu không đoản mệnh chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Lòng yêu tài (tài năng) nổi lên, Trương Hòa Thành cất bước đến trước mặt các bé, hòa ái hỏi: "Các cháu muốn thi tuyển?"
Thiên Thiên đại diện đáp: "Dạ vâng!"
"Tốt!" Trương Hòa Thành vừa nói vừa hướng dẫn: "Mỗi đứa sẽ ngồi trước một máy tính, câu hỏi sẽ tự động hiển thị, các cháu chỉ việc chọn đáp án. Hết 30 phút sẽ kết thúc bài thi. Đã rõ hết chưa?"
Cả bốn đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Mỗi người tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống. Trương Hòa Thành thấy các bé đã yên vị, bèn thông báo: "Cuộc thi bắt đầu!" Ông trở lại bàn làm việc của mình, làm một vài thao tác, trên màn hình trước mặt bốn bé xuất hiện câu hỏi.
"Chính thức tính giờ." Ngay khi tiếng nói vừa dứt thì anh em Thiên Thiên đã chuyển sang câu thứ hai, Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh thì trả lời chậm hơn đôi chút.
Hoa Quyên rất thức thời lùi sang một góc chờ đợi, cô cũng không quên nhiệm vụ chính được giao.
***
Vân Nhàn cùng Cung Tịch Tuyết sóng vai đi qua các dãy phòng học của Học viện Thiên Anh, một người là tham quan, người kia thì tìm lại kỉ niệm xưa.
So với học viện mà Vân Nhàn đã từng học thì nơi này lộ rõ bề mặt hiện đại của nó, cô âm thầm gật đầu, để hai bảo bối bắt đầu sự nghiệp học vấn từ nơi này cũng không tệ.
Quả nhiên là mẹ con, suy nghĩ y hệt nhau. May mắn cả ba chỉ là nghĩ trong đầu chứ nếu nói ra thì e rằng sẽ bị dòng lũ nước bọt cuốn trôi!
Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn lộ vẻ tán thưởng, bèn hỏi: "Hình như chị không phải là người lớn lênở nơi này?"
Vân Nhàn không giấu giếm, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tuổi thơ tôi đều ở phía bắc thành phố!"
Cung Tịch Tuyết hơi kinh ngạc: "Bắc Vân gia!" Chợt nhớ Vân Nhàn cũng họ Vân, cô nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chị là..."
(Tên khu vực cùng tên gia tộc đứng đầu nơi đó đã thành cách gọi chung của mọi người ở thành phố K, ví dụ: khi nhắc đến phía đông thành phố, người ta sẽ nghĩ ngay đến Đông Thần gia.)
Vân Nhàn lắc đầu, nhợt nhạt cười: "Tôi chỉ là một thành viên không quan trọng mà thôi. Vân gia có thiếu tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Cung Tịch Tuyết chợt thấy ánh mắt Vân Nhàn có phần đau thương, tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi đã nhắc chuyện không vui."
Vân Nhàn khoát tay: "Không vấn đề gì. Bây giờ tôi chỉ muốn cho con tôi một cuộc sống yên bình là đủ."
Tính tò mò của Cung Tịch Tuyết lại dâng lên: "Bọn trẻ dễ thương như thế, chắc hẳn rất được ba chúng yêu thương."
Vân Nhàn vừa định dứt khoát nói: Ba chúng chết rồi thì chợt nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia. Trong nội tâm như có hai âm thanh đang tranh đấu. Một bên ngăn cản: 'Người ta còn sống sờ sờ mà bảo chết rồi rất thất đức.' Bên kia phản bác: 'Hắn chưa chắc là ba của hai bảo bảo, nếu là thật cũng không liên quan đến ta.' 'Không chắc thì đừng nói bậy!'
Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn bỗng nhiên im lặng, vỗ nhẹ vai cô: "Chị Vân!"
Vân Nhàn phục hồi tinh thần, đáp một câu gọn lửng: "Hắn không ảnh hưởng gì đến mẹ con tôi. Mình tôi chăm sóc các bé là đủ rồi."
Cung Tịch Tuyết nhìn sắc mặt Vân Nhàn âm trầm bất định, rất thức thời bỏ qua vấn đề này. Xem ra, giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Cảm giác không khí hơi chùng xuống, Vân Nhàn bỗng hỏi Cung Tịch Tuyết: "Nghe khẩu âm, dường như Cung tiểu thư cũng mới từ nước ngoài về?"
Ánh mắt Cung Tịch Tuyết hiện lên vệt tán thưởng, cô đã điều chỉnh khẩu giọng của mình rồi mà vẫn bị phát hiện. Cô gái này rất tinh tế a.
"Đúng vậy, gia đình tôi vừa trở về từ Hongkong ngày hôm qua. À, chị có thể gọi tôi là Tịch Tuyết, tôi không quen lắm với xưng hô khách sáo."
Nhìn nét mặt chân thành của Cung Tịch Tuyết, Vân Nhàn thật không nỡ phản bác. Cô biết Cung Tịch Tuyết chỉ lấy cớ mà thôi, vừa rồi Lý Đông Hà gọi cô(CTT) là Cung tiểu thư cũng đâu thấy cô tỏ vẻ khó chịu gì. Đồng thời Vân Nhàn cũng hết sức thắc mắc, sao cô có cảm giác Cung Tịch Tuyết giống như đang...lấy lòng cô nhỉ?
Vân Nhàn hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm phải sắc vàng rực rỡ của ánh nắng, ngẫm nghĩ—Chẳng lẽ đi ngoài nắng lâu nên sinh ảo giác sao? Để chắc chắn bản thân không nghe lầm, Vân Nhàn nói: "Cung tiểu thư..."
Ba chữ này vừa bật ra, Cung Tịch Tuyết đã dùng ánh mắt 'ai oán' nhìn cô, giọng điệu 'bi thương': "Có phải chị không vui khi tôi tự ý gọi chị là chị Vân mà chưa hỏi ý chị không? Nếu điều này làm chị bất mãn, tôi sẽ xin lỗi. Nhưng mà, lẽ nào tên của tôi không xứng được chị dùng hay sao?"
Vân Nhàn tròn mắt nhìn Cung Tịch Tuyết đang 'bi thống', hết sức im lặng. Cô cái gì cũng chưa làm được không nào? Chẳng qua mới nói mấy chữ thôi mà cứ như cô đã gây ra tội ác khó tha không bằng. Lúc này, bình tĩnh như Vân Nhàn bỗng có xúc động ngửa mặt lên trời hét to: Ai đó mau đến đến chứng minh giúp cô vị trước mắt này thực là tiểu thư Cung gia chứ không phải người đóng giả đi? Đều nghe nói người Cung gia kiêu ngạo đầy mình, thế người giả vờ ủy khuất kia là thế nào? Chẳng lẽ lời đồn là giả?
Về sau Vân Nhàn mới phát hiện ra chân tướng, hóa ra Cung tiểu thư có thể bày ra bộ dáng 'cưỡng ép' đó là do quá trình tiếp thu lâu dài từ một vị thầy là chuyên gia 'cưỡng từ đoạt lý'. Mà đầu sỏ tất cả, không ngờ lại là...
Vân Nhàn bình luận một câu: “Tổ tiên dạy Gần mực thì đen, quả là chẳng sai chút nào.”
Người nào đó nghe được câu này, liền dùng hành động chứng tỏ bản thân vô cùng phúc hắc, để Vân Nhàn ngày hôm sau không nhấc tay lên nổi, cô lầu bầu: “Anh hùng thất thế a!”
Dưới cái nhìn 'đáng thương' của ai đó, Vân Nhàn đành buông vũ khí đầu hàng: "Cái kia... Cung..." Cô thở dài "Tịch Tuyết".
Trong lúc vừa đi đến phòng thi tuyển thì anh em Thiên Thiên vừa tranh thủ đánh giá sơ bộ Học viện Thiên Anh. Quả không hổ danh là học viện nổi tiếng, quy mô kiến trúc đều là hạng nhất, trong lòng các bé đánh giá— Xem ra bắt đầu sự nghiệp học tập từ nơi này cũng không tệ.
Nếu suy nghĩ này mà bị người khác biết, không biết hai cậu nhóc sẽ bị dìm trong bao nhiêu lít nước bọt vì cái tội 'được tiện nghi còn khoe mẽ'.
Còn đang nghĩ ngợi thì giữa hai bé có thứ gì đó chen vào. Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một khuôn mặt non nớt với đôi mắt ngây thơ không chút tạp niệm. Thần Thần hơi hơi nhướng mi, bé có 'bệnh ưa sạch sẽ rất nặng', vì thế từ trước đến nay ngoại trừ người thân, bé chưa bao giờ để ai chạm vào mình. Nay cánh tay của bé lại bị một đứa trẻ nắm lấy, Thần Thần theo phản xạ chuẩn bị rút tay, thế nhưng tiếp xúc với ánh mắt trong suốt kia, bé không tài nào làm được, huống chi trong nội tâm còn nảy sinh cảm giác thân cận.
Thiên Thiên hết sức chú ý đến biểu cảm trên gương mặt của em trai, thấy Thần Thần chỉ khẽ nhíu mày rồi giãn ra, còn có chút bất đắc dĩ thì hơi kinh ngạc. Tính tình của Thần Thần ra sao, cả nhà đều biết. Nay bé không có lập tức né ra xa mà chọn 'cam nguyện chịu đựng' thật là một chuyện lạ. Nhưng mà, tình huống như thế tất nhiên là Thiên Thiên vui vẻ chứng kiến, bé cũng rất thích đứa trẻ khả ái này đó.
Dạ Thiên Minh nhạy cảm phát hiện khi bé ôm lấy cánh tay Thần Thần thì người kia giống như muốn gạt tay bé ra, nhưng cuối cùng vẫn để nguyên khiến trong lòng bé tự khen một câu: Mị lực của bổn công tử lại tăng lên rồi?
Thiên Thiên nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình một cái đầu đang chìm trong tự luyến, trên trán hiện lên ba vạch đen, không khỏi lên tiếng kéo hồn ai kia về: "Em tên Minh Minh đúng không?"
Dạ Thiên Minh phục hồi tinh thần, cười híp mắt đáp: "Tên đầy đủ của em là Dạ Thiên Minh, chỉ có người trong nhà mới đươc gọi em là Minh Minh thôi. Nhưng vì hai anh rất đáng yêu nên em đặc cách cho hai người được gọi em như vậy!"
Thiên Thiên và Thần Thần lông mi run rẩy, đứa trẻ này nói cứ như họ nhận được ân huệ gì rất lớn.
Chưa đợi Thiên Thiên nói gì thì Dạ Thiên Minh đã hỏi: "Em có thể gọi hai anh là Thiên Thiên và Thần Thần được không?" Giọng điệu như đang nói: tôi đã cho anh một thứ, anh cũng phải đưa lại tôi một thứ!
Anh em Thần Thần nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ. Đối với đứa trẻ này, thật là không đành lòng từ chối thẳng thừng. Nhưng mà để Dạ Thiên Minh gọi họ như thế, cảm giác vô cùng kì quái.
Thiên Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này, chúng ta lớn hơn em nên em sẽ gọi anh là anh Thiên, còn kia là anh Thần."
Dạ Thiên Minh hơi chu môi, nhỏ giọng nói: "Thiên Thiên Thần Thần vẫn hay hơn mà!"
Thiên Thiên vội lắc đầu: "Gọi như anh nói mới thân thiết hơn." Đùa sao, để Minh Minh xưng hô như thế thì chẳng khác nào cả ba ngang hàng à? Bé còn đang muốn được gọi là anh đây, đợi Thần Thần gọi bé là anh còn không biết bao lâu.
Dạ Thiên Minh nghiêng cái đầu nhỏ, tựa như đang phân tích Thiên Thiên nói đúng hay không. Lát sau, bé giống như là đã 'thông suốt' rồi, mỉm cười ngọt ngào với hai anh em họ: "Anh Thiên, anh Thần, sau này phải giúp đỡ em đó!"
Thần Thần chợt nổi lên cảm giác lạ lạ, thấy thế nào người chịu thiệt cũng là anh em bé a!
Cung Quân Lăng chứng kiến ba người đi trước thân thiết như vậy thì không khỏi nảy sinh cảm xúc chua xót, tựa như một chiếc lá đơn độc chẳng ai để ý đến. Sinh trong thế gia hào môn, tính cách Cung Quân Lăng trưởng thành khá sớm, bé cũng biết bản thân bởi vì bệnh tật màông nội không thích. Thế nhưng đây nào phải lỗi của bé?
Trong lúc Cung Quân Lăng còn đang 'đau lòng' thì thanh âm của Thần Thần vang lên: "Minh Minh, đây là anh họ em?"
Cung Quân Lăng vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt đen tuyền của Thần Thần, bé bỗng thấy ánh nhìn đạm mạc của Thần Thần lại còn ấm áp hơn một vài người thân, ít nhất nó không hề có chút chán ghét cùng phiền phức nào. Nghe nói trẻ con có thể biết được ai tốt ai xấu, điều này thật sự cũng không sai lắm. Mọi người đều cho rằng trẻ nhỏ vô tri nên khi đối mặt với một đứa bé đâu cần phải che giấu tính cách của mình! Vì vậy, Cung Quân Lăng không khó nhận ra sự chán ghét của bác cả mỗi khi nhìn bé.
Thiên Thiên thuận thế quay đầu lại, thấy ánh mắt Cung Quân Lăng tựa như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ thì có chút đồng cảm. Chỉ với sắc mặt trắng bệch kia đã đủ chứng tỏ bé chịu không ít khổ sở bệnh tật a!
Dạ Thiên Minh nổi lên nho nhỏ áy náy, hình như bé quên mất người này. Chợt nhớ đến câu hỏi của Thần Thần, bé lập tức phủ nhận: "Lăng Lăng không phải là anh họ của em mà là em họ."
"Cái gì?" Thiên Thiên và Thần Thần bất ngờ.
Vừa rồi Cung Tịch Tuyết gọi Cung Quân Lăng là cháu, hai anh em cứ nghĩ hai bé là anh em họ, nhưng Dạ Thiên Minh mới là anh.
Bất quá, dù ngạc nhiên nhưng hai bé cũng không biểu hiện ra ngoài. Thiên Thiên xoa xoa cằm ra dáng một nhân vật lớn suy tư: “Vậy xem như Quân Lăng cũng là em của chúng ta rồi."
Hai bé đều được Thủy Thiên Phong giáo dục kĩ lưỡng nên một khi đã xác định quan hệ tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đối phương. Mặc dù mới gặp Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng anh em Thần Thần đều thực sự quý mến hai đứa bé này. Cho nên Thiên Thiên mới cười đáp ứng Dạ Thiên Minh, Thần Thần mới đề cập đến Cung Quân Lăng.
Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại đọan kí ức này, cả bốn đều cảm khái — Duyên phận thật là kì diệu!
Dạ Thiên Minh lệch cái đầu nhỏ, nhìn nhìn đứa em họ gầy ốm nhà mình: "Tuyệt quá! Như vậy từ nay Lăng Lăng sẽ có thêm 2 người anh quan tâm rồi!”
Thiên Thiên rũ mi che đi 'ý đồ đạt được' hiện lên trong mắt. Gần 7 năm là những người nhỏ nhất trong nhà, nay bỗng nhiên nhảy ra hai em trai, cuối cùng cũng được hưởng thụ cảm giác 'Ta là người lớn' rồi!
Thần Thần lại nhìn Cung Quân Lăng, bé luôn tôn trọng ý kiến của mọi người.
Cung Quân Lăng nhất thời nghệch ra, bé nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể cùng một nhóm với họ nên cứ lẳng lặng đi theo, không nói một lời. Chẳng ngờ họ lại chủ động vươn tay với mình khiến bé có phần không phản ứng kịp.
Dạ Thiên Minh thấy Cung Quân Lăng sững sờ bất động, bé tiến lên lay nhẹ tay Cung Quân Lăng. Bé không dám lay mạnh vì lo thân thể ốm yếu của người em họ này sẽ ngã thì nguy, gọi nhỏ: "Lăng Lăng, em đồng ý hay không ?"
Cung Quân Lăng phục hồi tinh thần, bé cũng không trả lời Dạ Thiên Minh mà rụt rè mở miệng, thanh âm mang theo chút suy nhược hướng về phía Thiên Thiên: "Anh Thiên" rồi quay sang Thần Thần "Anh Thần".
Hai anh em khá bất ngờ. Thần Thần nhướng mi, đôi mắt lạnh nhạt xa cách giống hệt Vân Nhàn khi nhìn Cung Quân Lăng hiện lên một tia ấm áp. Bé hỏi: "Làm sao em phân biệt được anh với Thiên Thiên?" Một tiếng 'em' nói ra thật thuận miệng, căn bản tìm không ra điểm nào mất tự nhiên, cứ như trước nay đã như vậy.
Bị anh em Thiên Thiên nhìn chăm chú, trên gương mặt trắng nõn của Cung Quân Lăng có chút hồng hồng. Bé chưa từng bị ai nhìn như vậy đâu a!
Có lẽ là do ít tiếp xúc với mọi người, âm thanh của Cung Quân Lăng vẫn còn rất dè dặt: "Là do trực giác ạ!"
Thần Thần bắt đầu hứng thú, xem ra vô ý nhận một đứa em cũng là nhân tài.
Với tư cách là anh họ của Cung Quân Lăng, Dạ Thiên Minh cũng góp lời giới thiệu tài năng của em: "Lăng Lăng ghi nhớ rất giỏi a."
Tâm tư bồi dưỡng của Thiên Thiên bay lên, bé vỗ vỗ vai Cung Quân Lăng, khích lệ: "Chúng ta nhất định sẽ không mai một tài năng của em."
Câu này, nghe thế nào lại giống như mấy kẻ biến thái dụ dỗ trẻ em vậy.
Khóe môi Thần Thần giật giật, làm ra vẻ 'Tôi không biết người này'. Dạ Thiên Minh nghiêng nghiêng đầu, bé cũng cảm thấy có gì đó kì lạ. Chỉ có Cung Quân Lăng ngây thơ gật gật đầu.
Lúc này, cô thư ký bị bỏ quên nãy giờ mới có cơ hội lên tiếng: "Đã đến phòng thi tuyển." Vừa nói vừa mở cửa phòng.
Bốn ánh mắt đồng loạt đánh giá nơi mới đến. Căn phòng này ước chừng có thể chứa đồng thời 50 người, nó sẽ rộng rãi khoáng đạt nếu không có những dãy máy tính chiếm gần hết phòng. Trong phòng còn có một người đến trước họ, hình như là người quản lý phòng thi tuyển. Đó là một đàn ông trung niên, ngũ quan góc cạnh, đeo kính. Nữ thư kí lễ phép chào: "Thầy Trương!"
(Ở đây, để thể hiện sự kính trọng đối với người lớn hơn thì sẽ gọi người đó bằng họ. Ví dụ: thầy Trần, cô Lê...)
Trương Hòa Thành nghe tiếng ngẩng đầu lên, nữ thư ký thì khẽ cười, xem ra quan hệ khá tốt: "Hoa Quyên, hiếm khi thấy em đến đây. Hôm nay có chuyện gì à?"
Hoa Quyên cũng cười đáp, chỉ vào bốn đứa nhóc đứng cạnh cô: "Thầy Trương, em đưa các bé đến thi tuyển ạ."
Trương Hòa Thành "Ồ" một tiếng, dời tầm mắt sang bốn vị khách nhỏ, đôi mắt lập tức sáng ngời. Ông đã làm việc ở cương vị này mấy chục năm, đã rèn được một 'cặp mắt tuyển nhân tài', cho nên vừa thấy bọn Thiên Thiên liền biết ngay mấy đứa trẻ này vô cùng có tương lai, dù trong đó có một đứa ốm yếu, làn da trắng bệch nhưng đôi mắt lấp lánh hữu thần, nếu không đoản mệnh chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Lòng yêu tài (tài năng) nổi lên, Trương Hòa Thành cất bước đến trước mặt các bé, hòa ái hỏi: "Các cháu muốn thi tuyển?"
Thiên Thiên đại diện đáp: "Dạ vâng!"
"Tốt!" Trương Hòa Thành vừa nói vừa hướng dẫn: "Mỗi đứa sẽ ngồi trước một máy tính, câu hỏi sẽ tự động hiển thị, các cháu chỉ việc chọn đáp án. Hết 30 phút sẽ kết thúc bài thi. Đã rõ hết chưa?"
Cả bốn đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Mỗi người tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống. Trương Hòa Thành thấy các bé đã yên vị, bèn thông báo: "Cuộc thi bắt đầu!" Ông trở lại bàn làm việc của mình, làm một vài thao tác, trên màn hình trước mặt bốn bé xuất hiện câu hỏi.
"Chính thức tính giờ." Ngay khi tiếng nói vừa dứt thì anh em Thiên Thiên đã chuyển sang câu thứ hai, Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh thì trả lời chậm hơn đôi chút.
Hoa Quyên rất thức thời lùi sang một góc chờ đợi, cô cũng không quên nhiệm vụ chính được giao.
***
Vân Nhàn cùng Cung Tịch Tuyết sóng vai đi qua các dãy phòng học của Học viện Thiên Anh, một người là tham quan, người kia thì tìm lại kỉ niệm xưa.
So với học viện mà Vân Nhàn đã từng học thì nơi này lộ rõ bề mặt hiện đại của nó, cô âm thầm gật đầu, để hai bảo bối bắt đầu sự nghiệp học vấn từ nơi này cũng không tệ.
Quả nhiên là mẹ con, suy nghĩ y hệt nhau. May mắn cả ba chỉ là nghĩ trong đầu chứ nếu nói ra thì e rằng sẽ bị dòng lũ nước bọt cuốn trôi!
Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn lộ vẻ tán thưởng, bèn hỏi: "Hình như chị không phải là người lớn lênở nơi này?"
Vân Nhàn không giấu giếm, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tuổi thơ tôi đều ở phía bắc thành phố!"
Cung Tịch Tuyết hơi kinh ngạc: "Bắc Vân gia!" Chợt nhớ Vân Nhàn cũng họ Vân, cô nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chị là..."
(Tên khu vực cùng tên gia tộc đứng đầu nơi đó đã thành cách gọi chung của mọi người ở thành phố K, ví dụ: khi nhắc đến phía đông thành phố, người ta sẽ nghĩ ngay đến Đông Thần gia.)
Vân Nhàn lắc đầu, nhợt nhạt cười: "Tôi chỉ là một thành viên không quan trọng mà thôi. Vân gia có thiếu tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Cung Tịch Tuyết chợt thấy ánh mắt Vân Nhàn có phần đau thương, tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi đã nhắc chuyện không vui."
Vân Nhàn khoát tay: "Không vấn đề gì. Bây giờ tôi chỉ muốn cho con tôi một cuộc sống yên bình là đủ."
Tính tò mò của Cung Tịch Tuyết lại dâng lên: "Bọn trẻ dễ thương như thế, chắc hẳn rất được ba chúng yêu thương."
Vân Nhàn vừa định dứt khoát nói: Ba chúng chết rồi thì chợt nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia. Trong nội tâm như có hai âm thanh đang tranh đấu. Một bên ngăn cản: 'Người ta còn sống sờ sờ mà bảo chết rồi rất thất đức.' Bên kia phản bác: 'Hắn chưa chắc là ba của hai bảo bảo, nếu là thật cũng không liên quan đến ta.' 'Không chắc thì đừng nói bậy!'
Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn bỗng nhiên im lặng, vỗ nhẹ vai cô: "Chị Vân!"
Vân Nhàn phục hồi tinh thần, đáp một câu gọn lửng: "Hắn không ảnh hưởng gì đến mẹ con tôi. Mình tôi chăm sóc các bé là đủ rồi."
Cung Tịch Tuyết nhìn sắc mặt Vân Nhàn âm trầm bất định, rất thức thời bỏ qua vấn đề này. Xem ra, giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Cảm giác không khí hơi chùng xuống, Vân Nhàn bỗng hỏi Cung Tịch Tuyết: "Nghe khẩu âm, dường như Cung tiểu thư cũng mới từ nước ngoài về?"
Ánh mắt Cung Tịch Tuyết hiện lên vệt tán thưởng, cô đã điều chỉnh khẩu giọng của mình rồi mà vẫn bị phát hiện. Cô gái này rất tinh tế a.
"Đúng vậy, gia đình tôi vừa trở về từ Hongkong ngày hôm qua. À, chị có thể gọi tôi là Tịch Tuyết, tôi không quen lắm với xưng hô khách sáo."
Nhìn nét mặt chân thành của Cung Tịch Tuyết, Vân Nhàn thật không nỡ phản bác. Cô biết Cung Tịch Tuyết chỉ lấy cớ mà thôi, vừa rồi Lý Đông Hà gọi cô(CTT) là Cung tiểu thư cũng đâu thấy cô tỏ vẻ khó chịu gì. Đồng thời Vân Nhàn cũng hết sức thắc mắc, sao cô có cảm giác Cung Tịch Tuyết giống như đang...lấy lòng cô nhỉ?
Vân Nhàn hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm phải sắc vàng rực rỡ của ánh nắng, ngẫm nghĩ—Chẳng lẽ đi ngoài nắng lâu nên sinh ảo giác sao? Để chắc chắn bản thân không nghe lầm, Vân Nhàn nói: "Cung tiểu thư..."
Ba chữ này vừa bật ra, Cung Tịch Tuyết đã dùng ánh mắt 'ai oán' nhìn cô, giọng điệu 'bi thương': "Có phải chị không vui khi tôi tự ý gọi chị là chị Vân mà chưa hỏi ý chị không? Nếu điều này làm chị bất mãn, tôi sẽ xin lỗi. Nhưng mà, lẽ nào tên của tôi không xứng được chị dùng hay sao?"
Vân Nhàn tròn mắt nhìn Cung Tịch Tuyết đang 'bi thống', hết sức im lặng. Cô cái gì cũng chưa làm được không nào? Chẳng qua mới nói mấy chữ thôi mà cứ như cô đã gây ra tội ác khó tha không bằng. Lúc này, bình tĩnh như Vân Nhàn bỗng có xúc động ngửa mặt lên trời hét to: Ai đó mau đến đến chứng minh giúp cô vị trước mắt này thực là tiểu thư Cung gia chứ không phải người đóng giả đi? Đều nghe nói người Cung gia kiêu ngạo đầy mình, thế người giả vờ ủy khuất kia là thế nào? Chẳng lẽ lời đồn là giả?
Về sau Vân Nhàn mới phát hiện ra chân tướng, hóa ra Cung tiểu thư có thể bày ra bộ dáng 'cưỡng ép' đó là do quá trình tiếp thu lâu dài từ một vị thầy là chuyên gia 'cưỡng từ đoạt lý'. Mà đầu sỏ tất cả, không ngờ lại là...
Vân Nhàn bình luận một câu: “Tổ tiên dạy Gần mực thì đen, quả là chẳng sai chút nào.”
Người nào đó nghe được câu này, liền dùng hành động chứng tỏ bản thân vô cùng phúc hắc, để Vân Nhàn ngày hôm sau không nhấc tay lên nổi, cô lầu bầu: “Anh hùng thất thế a!”
Dưới cái nhìn 'đáng thương' của ai đó, Vân Nhàn đành buông vũ khí đầu hàng: "Cái kia... Cung..." Cô thở dài "Tịch Tuyết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.