Chương 14: Vạn sự như ý?
Lưu Ly Phong
04/08/2017
Hai anh em đang thảo luận khí thế ngất trời chợt nhìn thấy Vân Nhàn đi
tới liền thu liễm tâm tình của mình, các bé hiện tại còn chưa thể xác
định cha là ai, tốt hơn là tạm thời chưa để lộ thông tin gì với mẹ. Tuy
nhiên nụ cười vui vẻ bên môi lại không cách nào che lấp được: "Mẹ!"
Nếu các bé biết Vân Nhàn ngày hôm qua đã cùng cha thân yêu của hai bé chạm mặt thì không biết có cảm tưởng gì đây.
Vốn tâm tình Vân Nhàn còn đang không tốt, thế nhưng vừa trông thấy nụ cười của con trai bảo bối thì bao nhiêu khó chịu đều tan thành mấy khói. Cô xoa đầu con, từ ái nói: "Ừ, để các con đợi lâu rồi! Chúng ta về thôi!"
"Vâng ạ!" Hai anh em đồng thanh đáp.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Thiên Thiên bỗng đề nghị: "Mẹ yêu quý, con cho rằng chúng ta nên mua một chiếc xe cho thuận tiện."
"Tại sao?" Vân Nhàn theo phản xạ hỏi lại.
"Bởi vì... bla..bla..." Thiên Thiên không hổ danh là đệ tử của tông sư võ mồm, từng câu từng lời liên tiếp nối đuôi nhau mà ra.
"Được rồi! Đủ rồi! Chiều nay đi mua!" Vân Nhàn dứt khoát quyết định!
Thiên Thiên lập tức ôm lấy Vân Nhàn, hoan hô: "Mẹ muôn năm!"
Chỉ là, ba người cũng không biết đã có người giải quyết nhu cầu này của họ rồi. Vì thế, khi thấy có người chắn trước mặt họ ngay trước khu căn hộ, cả ba đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn người nọ — Này là tiết mục gì đây?!
Bị hai nhỏ một lớn nhìn chằm chằm, người nọ chợt cảm thấy mất tự nhiên, lắp bắp hỏi:"Xin hỏi... cô... cô có phải là... là... Vân Nhàn?" Suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
Vân Nhàn theo thói quen nhàn nhạt gật đầu.
Thiên Thiên quan sát người nọ, anh ta còn khá trẻ, mặt mũi cũng dễ nhìn, có lẽ thuộc tuýt người dịu dàng và chiếc xe phía sau, cất giọng hỏi: "Chú tìm mẹ cháu ạ?" Trong đầu bé lại nghĩ — Mẹ mới về đây chắc là không có người theo đuổi tìm tới tận cửa nhanh vậy đâu nhỉ?
Nếu mấy người ở đây mà biểt được bé đang nghĩ gì chắc chắn sẽ có phản ứng rất đặc sắc a.
Thấy đứa bé đáng yêu nói chuyện với mình, biểu cảm trên mặt người đàn ông sáng sủa hơn, lập tức tự giới thiệu: "Tôi là nhân viên của công ty xe, sáng nay có người gọi đến chỗ chúng tôi đặt mua một chiếc Mini Cooper giao đến địa chỉ này." Vừa nói vừa chỉ biển số nhà. "Người nhận là cô Vân Nhàn. Chi phí đã được người đặt hàng thanh toán. Mời cô kí vào biên nhận." Nói xong đưa ra 1 bản biên nhận đến trước mặt Vân Nhàn.
Anh em Thiên Thiên nhìn nhau — Ai lại đặt mua xe cho mẹ nhỉ?
Vân Nhàn hơi nhướng mày: "Tôi không có đặt mua xe."
"Ách, có thể là người thân của quý khách đặt mua tặng cô."
Vân Nhàn lại hỏi: "Người kia có nói là ai không?"
Nhân viên xấu hổ: "Tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng."
Hai bảo bảo đều biết một trong những nguyên tắc của Vân Nhàn là không nhận đồ vật không rõ nguồn gốc, cho nên trừ khi làm rõ chiếc xe này là ai đã mua, bằng không chắc chắn Vân Nhàn sẽ không bao giờ nhận.
Thần Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngẩng mặt hỏi Vân Nhàn: "Mẹ, có khi nào là ông ngoại mua cho mẹ không?"
Thiên Thiên tiếp lời: "Cũng có khi là ông cố ạ. Dù sao ông cũng thường mua này nọ cho chúng ta mà."
Ông cố Thiên Thiên và Thần Thần chính là ông ngoại Vân Nhàn. Hai ông cháu mới nhận ra nhau mấy năm trước, mà cơ duyên này bắt nguồn từ hai anh em. Đối với Vân Nhàn mà nói, con trai của cô chính là phúc tinh của cô.
Cả ba mẹ con đồng thời nhớ lại hè năm ngoái ông cụ đột nhiên giao chìa khóa 1 chiếc xe siêu cấp cho Vân Nhàn, hớn hở nói: "Nhàn Nhàn, con lái thử chiếc xe này xem có thuận tay không? Nếu không ông đổi chiếc khác!"
Vân Nhàn sửng sốt nhìn chiếc xe "khủng" trước mắt, một hồi lâu mới nói: "Ông ngoại, con lái loại thường được rồi! Hơn nữa, cái này hình như không hợp với con lắm."
Ông cụ tự động bỏ qua ý đầu, hăng hái thảo luận: "Hả? Con thấy chiếc này chưa vừa ý con à?" Vừa nói vừa phất tay. "Đổi cái khác là được."
Vân Nhàn há miệng định phản đối, ông cụ lại nói: "A, hay cứ để chiếc này sau cho hai tiểu bảo bảo chơi a! Đúng rồi, mua thêm mấy chiếc nữa, đi chơi, đi làm phải khác nhau chứ? Còn..."
Vân Nhàn vội xua tay ngăn cản ông ngoại nhà mình, sợ ông nói nữa không chừng phải mua luôn luôn cả một gara xe a: "Ông ngoại, đủ rồi đủ rồi! Chiếc này con rất thích, ông không cần mua nữa đâu."
Vân Nhàn khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh đáng sợ kia, bình tĩnh nói với cậu nhân viên: "Anh chờ tôi một chút!"
"Quý khách cứ tự nhiên." Nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp. Dù đã cố che giấu nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo động tác của Vân Nhàn, thầm nghĩ — Dù đã gặp rất nhiều người nhưng mà chưa thấy ai có cử chỉ tao nhã vậy đâu. So với thiên kim tiểu thư còn thiên kim tiểu thư hơn a!
Sự ái mộ của cậu nhân viên sao thoát khỏi ánh mắt sáng hơn đèn pha của cặp song sinh? Thiên Thiên ăn ý nhìn Thần Thần, hai bé đồng thời bước lên chắn trước Vân Nhàn, cười ngọt ngào với anh ta, hoàn toàn trở thành bóng đèn phát sáng thu hút chú ý.
Vân Nhàn không có phát hiện hành động của hai bé, vì cô đang tập trung vào cuộc gọi. Hầu như tín hiệu kết nối vừa vang lên thì đầu giây bên kia đã có người tiếp máy, giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo sự yêu thương của bậc cha mẹ: "Nhàn Nhàn, con về nhà chưa?"
"Ba, chúng con đã về rồi." Vân Nhàn dịu giọng trả lời.
Dường như Vân Trường rất hài lòng, hỏi tiếp: "Có người đến giao xe cho con chưa?"
"Xe là ba đặt ạ?" Vân Nhàn cứ tưởng là ông ngoại cơ đấy. Xem ra ám ảnh vụ việc năm đó quá sâu sắc rồi.
"Ừ, ba nghĩ con có xe đi sẽ tiện hơn." Quả nhiên, hiểu lòng con gái luôn là cha mẹ.
Vân Nhàn bất đắc dĩ, có phải gen nhà cô toàn ưa thích chơi nổi không a? Hết ông ngoại rồi ba cô đều không thể chọn cho cô 1 chiếc xe bình thường à? Vân Nhàn yếu ớt hỏi: "Ba, con đổi chiếc xe..." Cô không hứng thú lắm với Mini Cooper.
Vân Nhàn bên này còn chưa nói xong, Vân Trường bên kia đã cắt ngang: "Sao cơ? Con không hợp ý à? Con cứ tự nhiên đổi chiếc nào con thích, Aston ba nghe cũng được đấy."
Vân Nhàn đỡ trán — Lại nữa! Có thể tưởng tượng cảnh một người lái xe hạng sang lại mặc quần áo bình dân, tay cầm hồ sơ xin việc có bao nhiêu kỳ quặc a? Ngẫm lại, tốt nhất là cứ lấy chiếc đầu cho yên lành.
"Ba, con lấy chiếc này được rồi ạ. Con cảm ơn ba nhiều lắm." Vân Nhàn cảm động nói.
"Con bé này, có phải người ngoài đâu mà khách sáo vậy? Còn là con gái của ba, không mua cho con thì mua cho ai?" Giọng nói Vân Trường có chút không hài lòng.
Vân Nhàn muốn nói thêm gì đó thì nghe loáng thoáng bên kia tiếng ai đó báo Vân Trường đã đến giờ họp, cô bèn nhắc nhở ba mình chú ý ăn uống rồi cúp máy, quay sang nói với cậu nhân viên: "Cảm ơn anh đã mang xe đến tận đây!"
Nhân viên nọ lắc đầu, ý bảo đây là nhiệm vụ của mình rồi đưa biên bản nhận hàng cho Vân Nhàn ký.
Tiếp nhận chìa khóa, Vân Nhàn đem đồ để vào xe, bảo hai con trai ngồi lên rlòi mới nhấn ga chạy vào bãi đỗ xe. Đến nơi, Thiên Thiên bỗng nói: "Mẹ, chúng con có thể quan sát xe một chút không? "
Vân Nhàn hơi ngẩn người, thầm nghĩ chiếc xe này có gì hấp dẫn sao? Nhưng rồi cô cũng đồng ý, cô biết hai cậu nhóc nhà mình không làm gì mà không có lý do. Nếu các con không muốn tiết lộ thì cô cũng chẳng ép bởi người nhà cô tuyệt đối không bao giờ thương hại lẫn nhau. Vân Nhàn gật đầu, tiện tay cầm lấy đồ mua về, dặn dò: "Các con mau lên nhà đấy!" Trị an nơi này rất tốt nên cô không lo lắng hai bé sẽ xảy ra vấn đề gì.
"Mẹ yên tâm, 5 phút sau tụi con sẽ về nhà!" Thần Thần cam đoan."
"Đúng ạ!" Thiên Thiên phụ họa.
Vân Nhàn thế này mới yên lòng đi trước, có cậu em Thần Thần quản chế, ông anh Thiên Thiên sẽ không gây ra sự gì đâu.
Vân Nhàn đi rồi, để hai cậu con trai "chiêm ngưỡng" xe mới.
Thiên Thiên quan sát chiếc xe, xoa cái cằm mũm mỉm, giống như đang đánh giá gì đó.
Thần Thần vươn tay nhẹ gõ mặt kính, nói: "Độ dày không lớn, bị vật nặng tác động nhất định sẽ bị hủy."
"Này không có độ an toàn a!"Thiên Thiên phàn nàn.
Thần Thần liếc bé: "Cậu nghĩ xe này chở Tổng thống hay sao mà đòi hỏi nhiều vậy?"
"Cần đổi kính chống đạn không a?" Thiên Thiên đề nghị.
Thần Thần trắng mắt, đổi luôn chiếc xe nghe còn tốt hơn đó. Tuy vậy bé cũng hơi lo lắng, nếu là người bình thường có lẽ chẳng phải nghĩ nhiều, nhưng mà đối với các bé mà nói, an toàn lại là vấn đề cần hết sức chú ý. Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Thiên Thiên nâng cằm: "Ta cảm thấy, ngày mai nó có lẽ sẽ không nằm ở vị trí này."
"Ý cậu là..." Thần Thần hơi cay mày.
"Không biết! " Thiên Thiên lắc đầu.
Thần Thần nghĩ nghĩ, sau đó lấy từ trong balo nhỏ ra một bức tượng con mèo nhỏ đặt lên vị trí đầu xe như vật trang trí. "Hy vọng không cần dùng đến vật này." Bé lẩm bẩm. Thiết bị chống va chạm này một khi bị kích hoạt tức là xe đang trong tình trạng nguy cấp. Nếu có thể, bé hy vọng nó mãi không hoạt động.
Nhưng mà, ai biết trước ngày mai như thế nào đâu.
Thiên Thiên thấy tâm trạng Thần Thần thoáng hạ xuống, bèn tri kỷ vỗ vai em trai, mỉm cười nói: "Không cần lo lắng! Chúng ta sẽ luôn bình an! Bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng cần phải làm đấy!"
Vừa nghe lời này, hai mắt Thần Thần sáng lên, bé cũng chưa quên phát hiện lớn kia đâu. Bé trở tay nắm lấy tay Thiên Thiên, khóa xe, dắt anh trai về nhà họ.
Thiên Thiên rất muốn hò hét –– Rốt cuộc ai mới là anh đây a?!
Nếu các bé biết Vân Nhàn ngày hôm qua đã cùng cha thân yêu của hai bé chạm mặt thì không biết có cảm tưởng gì đây.
Vốn tâm tình Vân Nhàn còn đang không tốt, thế nhưng vừa trông thấy nụ cười của con trai bảo bối thì bao nhiêu khó chịu đều tan thành mấy khói. Cô xoa đầu con, từ ái nói: "Ừ, để các con đợi lâu rồi! Chúng ta về thôi!"
"Vâng ạ!" Hai anh em đồng thanh đáp.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Thiên Thiên bỗng đề nghị: "Mẹ yêu quý, con cho rằng chúng ta nên mua một chiếc xe cho thuận tiện."
"Tại sao?" Vân Nhàn theo phản xạ hỏi lại.
"Bởi vì... bla..bla..." Thiên Thiên không hổ danh là đệ tử của tông sư võ mồm, từng câu từng lời liên tiếp nối đuôi nhau mà ra.
"Được rồi! Đủ rồi! Chiều nay đi mua!" Vân Nhàn dứt khoát quyết định!
Thiên Thiên lập tức ôm lấy Vân Nhàn, hoan hô: "Mẹ muôn năm!"
Chỉ là, ba người cũng không biết đã có người giải quyết nhu cầu này của họ rồi. Vì thế, khi thấy có người chắn trước mặt họ ngay trước khu căn hộ, cả ba đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn người nọ — Này là tiết mục gì đây?!
Bị hai nhỏ một lớn nhìn chằm chằm, người nọ chợt cảm thấy mất tự nhiên, lắp bắp hỏi:"Xin hỏi... cô... cô có phải là... là... Vân Nhàn?" Suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
Vân Nhàn theo thói quen nhàn nhạt gật đầu.
Thiên Thiên quan sát người nọ, anh ta còn khá trẻ, mặt mũi cũng dễ nhìn, có lẽ thuộc tuýt người dịu dàng và chiếc xe phía sau, cất giọng hỏi: "Chú tìm mẹ cháu ạ?" Trong đầu bé lại nghĩ — Mẹ mới về đây chắc là không có người theo đuổi tìm tới tận cửa nhanh vậy đâu nhỉ?
Nếu mấy người ở đây mà biểt được bé đang nghĩ gì chắc chắn sẽ có phản ứng rất đặc sắc a.
Thấy đứa bé đáng yêu nói chuyện với mình, biểu cảm trên mặt người đàn ông sáng sủa hơn, lập tức tự giới thiệu: "Tôi là nhân viên của công ty xe, sáng nay có người gọi đến chỗ chúng tôi đặt mua một chiếc Mini Cooper giao đến địa chỉ này." Vừa nói vừa chỉ biển số nhà. "Người nhận là cô Vân Nhàn. Chi phí đã được người đặt hàng thanh toán. Mời cô kí vào biên nhận." Nói xong đưa ra 1 bản biên nhận đến trước mặt Vân Nhàn.
Anh em Thiên Thiên nhìn nhau — Ai lại đặt mua xe cho mẹ nhỉ?
Vân Nhàn hơi nhướng mày: "Tôi không có đặt mua xe."
"Ách, có thể là người thân của quý khách đặt mua tặng cô."
Vân Nhàn lại hỏi: "Người kia có nói là ai không?"
Nhân viên xấu hổ: "Tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng."
Hai bảo bảo đều biết một trong những nguyên tắc của Vân Nhàn là không nhận đồ vật không rõ nguồn gốc, cho nên trừ khi làm rõ chiếc xe này là ai đã mua, bằng không chắc chắn Vân Nhàn sẽ không bao giờ nhận.
Thần Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngẩng mặt hỏi Vân Nhàn: "Mẹ, có khi nào là ông ngoại mua cho mẹ không?"
Thiên Thiên tiếp lời: "Cũng có khi là ông cố ạ. Dù sao ông cũng thường mua này nọ cho chúng ta mà."
Ông cố Thiên Thiên và Thần Thần chính là ông ngoại Vân Nhàn. Hai ông cháu mới nhận ra nhau mấy năm trước, mà cơ duyên này bắt nguồn từ hai anh em. Đối với Vân Nhàn mà nói, con trai của cô chính là phúc tinh của cô.
Cả ba mẹ con đồng thời nhớ lại hè năm ngoái ông cụ đột nhiên giao chìa khóa 1 chiếc xe siêu cấp cho Vân Nhàn, hớn hở nói: "Nhàn Nhàn, con lái thử chiếc xe này xem có thuận tay không? Nếu không ông đổi chiếc khác!"
Vân Nhàn sửng sốt nhìn chiếc xe "khủng" trước mắt, một hồi lâu mới nói: "Ông ngoại, con lái loại thường được rồi! Hơn nữa, cái này hình như không hợp với con lắm."
Ông cụ tự động bỏ qua ý đầu, hăng hái thảo luận: "Hả? Con thấy chiếc này chưa vừa ý con à?" Vừa nói vừa phất tay. "Đổi cái khác là được."
Vân Nhàn há miệng định phản đối, ông cụ lại nói: "A, hay cứ để chiếc này sau cho hai tiểu bảo bảo chơi a! Đúng rồi, mua thêm mấy chiếc nữa, đi chơi, đi làm phải khác nhau chứ? Còn..."
Vân Nhàn vội xua tay ngăn cản ông ngoại nhà mình, sợ ông nói nữa không chừng phải mua luôn luôn cả một gara xe a: "Ông ngoại, đủ rồi đủ rồi! Chiếc này con rất thích, ông không cần mua nữa đâu."
Vân Nhàn khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh đáng sợ kia, bình tĩnh nói với cậu nhân viên: "Anh chờ tôi một chút!"
"Quý khách cứ tự nhiên." Nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp. Dù đã cố che giấu nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo động tác của Vân Nhàn, thầm nghĩ — Dù đã gặp rất nhiều người nhưng mà chưa thấy ai có cử chỉ tao nhã vậy đâu. So với thiên kim tiểu thư còn thiên kim tiểu thư hơn a!
Sự ái mộ của cậu nhân viên sao thoát khỏi ánh mắt sáng hơn đèn pha của cặp song sinh? Thiên Thiên ăn ý nhìn Thần Thần, hai bé đồng thời bước lên chắn trước Vân Nhàn, cười ngọt ngào với anh ta, hoàn toàn trở thành bóng đèn phát sáng thu hút chú ý.
Vân Nhàn không có phát hiện hành động của hai bé, vì cô đang tập trung vào cuộc gọi. Hầu như tín hiệu kết nối vừa vang lên thì đầu giây bên kia đã có người tiếp máy, giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo sự yêu thương của bậc cha mẹ: "Nhàn Nhàn, con về nhà chưa?"
"Ba, chúng con đã về rồi." Vân Nhàn dịu giọng trả lời.
Dường như Vân Trường rất hài lòng, hỏi tiếp: "Có người đến giao xe cho con chưa?"
"Xe là ba đặt ạ?" Vân Nhàn cứ tưởng là ông ngoại cơ đấy. Xem ra ám ảnh vụ việc năm đó quá sâu sắc rồi.
"Ừ, ba nghĩ con có xe đi sẽ tiện hơn." Quả nhiên, hiểu lòng con gái luôn là cha mẹ.
Vân Nhàn bất đắc dĩ, có phải gen nhà cô toàn ưa thích chơi nổi không a? Hết ông ngoại rồi ba cô đều không thể chọn cho cô 1 chiếc xe bình thường à? Vân Nhàn yếu ớt hỏi: "Ba, con đổi chiếc xe..." Cô không hứng thú lắm với Mini Cooper.
Vân Nhàn bên này còn chưa nói xong, Vân Trường bên kia đã cắt ngang: "Sao cơ? Con không hợp ý à? Con cứ tự nhiên đổi chiếc nào con thích, Aston ba nghe cũng được đấy."
Vân Nhàn đỡ trán — Lại nữa! Có thể tưởng tượng cảnh một người lái xe hạng sang lại mặc quần áo bình dân, tay cầm hồ sơ xin việc có bao nhiêu kỳ quặc a? Ngẫm lại, tốt nhất là cứ lấy chiếc đầu cho yên lành.
"Ba, con lấy chiếc này được rồi ạ. Con cảm ơn ba nhiều lắm." Vân Nhàn cảm động nói.
"Con bé này, có phải người ngoài đâu mà khách sáo vậy? Còn là con gái của ba, không mua cho con thì mua cho ai?" Giọng nói Vân Trường có chút không hài lòng.
Vân Nhàn muốn nói thêm gì đó thì nghe loáng thoáng bên kia tiếng ai đó báo Vân Trường đã đến giờ họp, cô bèn nhắc nhở ba mình chú ý ăn uống rồi cúp máy, quay sang nói với cậu nhân viên: "Cảm ơn anh đã mang xe đến tận đây!"
Nhân viên nọ lắc đầu, ý bảo đây là nhiệm vụ của mình rồi đưa biên bản nhận hàng cho Vân Nhàn ký.
Tiếp nhận chìa khóa, Vân Nhàn đem đồ để vào xe, bảo hai con trai ngồi lên rlòi mới nhấn ga chạy vào bãi đỗ xe. Đến nơi, Thiên Thiên bỗng nói: "Mẹ, chúng con có thể quan sát xe một chút không? "
Vân Nhàn hơi ngẩn người, thầm nghĩ chiếc xe này có gì hấp dẫn sao? Nhưng rồi cô cũng đồng ý, cô biết hai cậu nhóc nhà mình không làm gì mà không có lý do. Nếu các con không muốn tiết lộ thì cô cũng chẳng ép bởi người nhà cô tuyệt đối không bao giờ thương hại lẫn nhau. Vân Nhàn gật đầu, tiện tay cầm lấy đồ mua về, dặn dò: "Các con mau lên nhà đấy!" Trị an nơi này rất tốt nên cô không lo lắng hai bé sẽ xảy ra vấn đề gì.
"Mẹ yên tâm, 5 phút sau tụi con sẽ về nhà!" Thần Thần cam đoan."
"Đúng ạ!" Thiên Thiên phụ họa.
Vân Nhàn thế này mới yên lòng đi trước, có cậu em Thần Thần quản chế, ông anh Thiên Thiên sẽ không gây ra sự gì đâu.
Vân Nhàn đi rồi, để hai cậu con trai "chiêm ngưỡng" xe mới.
Thiên Thiên quan sát chiếc xe, xoa cái cằm mũm mỉm, giống như đang đánh giá gì đó.
Thần Thần vươn tay nhẹ gõ mặt kính, nói: "Độ dày không lớn, bị vật nặng tác động nhất định sẽ bị hủy."
"Này không có độ an toàn a!"Thiên Thiên phàn nàn.
Thần Thần liếc bé: "Cậu nghĩ xe này chở Tổng thống hay sao mà đòi hỏi nhiều vậy?"
"Cần đổi kính chống đạn không a?" Thiên Thiên đề nghị.
Thần Thần trắng mắt, đổi luôn chiếc xe nghe còn tốt hơn đó. Tuy vậy bé cũng hơi lo lắng, nếu là người bình thường có lẽ chẳng phải nghĩ nhiều, nhưng mà đối với các bé mà nói, an toàn lại là vấn đề cần hết sức chú ý. Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Thiên Thiên nâng cằm: "Ta cảm thấy, ngày mai nó có lẽ sẽ không nằm ở vị trí này."
"Ý cậu là..." Thần Thần hơi cay mày.
"Không biết! " Thiên Thiên lắc đầu.
Thần Thần nghĩ nghĩ, sau đó lấy từ trong balo nhỏ ra một bức tượng con mèo nhỏ đặt lên vị trí đầu xe như vật trang trí. "Hy vọng không cần dùng đến vật này." Bé lẩm bẩm. Thiết bị chống va chạm này một khi bị kích hoạt tức là xe đang trong tình trạng nguy cấp. Nếu có thể, bé hy vọng nó mãi không hoạt động.
Nhưng mà, ai biết trước ngày mai như thế nào đâu.
Thiên Thiên thấy tâm trạng Thần Thần thoáng hạ xuống, bèn tri kỷ vỗ vai em trai, mỉm cười nói: "Không cần lo lắng! Chúng ta sẽ luôn bình an! Bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng cần phải làm đấy!"
Vừa nghe lời này, hai mắt Thần Thần sáng lên, bé cũng chưa quên phát hiện lớn kia đâu. Bé trở tay nắm lấy tay Thiên Thiên, khóa xe, dắt anh trai về nhà họ.
Thiên Thiên rất muốn hò hét –– Rốt cuộc ai mới là anh đây a?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.