Hay Là Mình Sống Chung

Chương 75: Sự lột xác của “Thánh nữ” 1

Hồng Cửu

08/04/2018

Type: Di Di

Lý Diệc Phi đến cạnh bàn đầu tiên, dừng lại, kéo ghế ra rồi quay về phía Tiền Phi, lên tiếng mời cô: “Làm sao tôi có thể ngồi ở đây? Vẫn là phải Tiền tổng ngồi chỗ này thì hợp hơn! Tôi chỉ đến nghe thôi, đại cuộc vẫn do Tiền tổng chủ trì!”.

Tiền Phi nhìn Lý Diệc Phi, thầm nhủ muốn bóp chết anh cho rồi,

Cô nở một nụ cười mà người khác nhìn vào thì thấy rất lịch sự, nhưng chỉ mình anh hiểu là nụ cười giả tạo, nói với anh: “Chủ tịch Tiểu Lý đừng khách sao, chủ trì cuộc họp thì tôi không dám, nói cho cùng thì chúng tôi đến đây là để phối hợp với công việc của anh!”.

Lý Diệc Phi kiên trì đứng bên cạnh, mỉm cười ân cần, đẹp trai như một chàng siêu mẫu.

Những người xung quanh đều nhìn họ.

Tiền Phi lần này chỉ muốn bóp chết anh đến cả trăm lần.

Cuối cùng trong tiếng cổ (xúi) vũ (giục) của đồng nghiệp, cô gồng mình ngồi xuống vị trí đầu tiên đó.

Lý Diệc Phi liền ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi lúc nãy. Anh và những đồng nghiệp cũ cười nói với nhau “Lâu quá không gặp, mọi người vất vả rồi”. Sau đó lại chào hỏi mọi người trong phòng, cuối cùng nghiêm sắc mặt, lên tiếng: “Thực ra trước đây tôi cũng làm đầu tư ngân hàng, nhưng vì bố tôi sức khỏe không tốt, không lâu trước đó tôi đã phải từ bỏ tư cách bảo đại, quay về giúp đỡ. Để tránh những phiền toái không cần thiết, đối với dự án này, tôi sẽ giữ vai trò lắng nghe mà thôi, tạm thời tôi sẽ không nhận chức ở tập đoàn, mọi việc của tập đoàn vẫn lấy danh nghĩa của phó tổng Liêu để định đoạt!”.

Tiếp đó, anh nhường quyền phát biểu cho Tiền Phi.

Tiền Phi thông qua tài liệu trước đó đã tìm hiểu thêm một bước về tập đoàn, tìm ra một số vấn đề mang tính mấu chốt từ gốc độ sâu hơn trong dự án. Cô đem từng vấn đề này ra, cùng thảo luận với mọi người.

Nhưng mỗi một vấn đề, thảo luận mãi rồi cuối cùng lại biến thành cô và Lý Diệc Phi mỗi người một câu, góp vào để tìm ra phương án giải quyết.

Từng lời của họ ăn khớp nhau một cách hoàn hảo, sự ăn ý đó cứ như tất cả tư duy đều cùng một người mà ra.

Hai đồng nghiệp của Tiền Phi ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ: “Nghe hai vị ‘tổng’ thảo luận vấn đề đúng là một kiểu hưởng thụ nhỉ! Anh nói tôi nói, mỗi một câu đều chuẩn xác!”.

“Đúng thế, tư duy của hai người họ đúng là hợp đến mức muốn mắc bệnh tim luôn ấy!”.

Hội nghị của một số người cuối cùng là biến thành buổi diễn của hai người họ. Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, trong sự ngưỡng mộ của mọi người, Lý Diệc Phi cười tươi rói, cảm ơn mọi người đã đến tham dự, đồng thời tuyên bố tan cuộc họp.

Tiền Phi đứng lên định đi thì Lý Diệc Phi nhanh mắt nhanh tay đứng dậy, ngăn cô lại, nở nụ cười lịch sự: “Tiền tổng này, nếu tiện thì có thể phiền cô dời bước sang văn phòng tôi nói chuyện vài câu không?”.

Các đồng nghiệp bên cạnh đều nháy mắt với họ.

Tiền Phi vẻ mặt dửng dưng nhìn anh: “Thế thì phải phiền chủ tịch Tiểu Tý dẫn đường ạ”.

Trong văn phòng Lý Diệc Phi, Tiền Phi vắt chéo chân, hai tay khoanh lại ngồi trên ghế của sếp, đối diện là Lý Diệc Phi ngồi trên sofa dành cho khách.

Tiền Phi liếc nhìn người ngồi trên sofa như một nữ hoàng kiêu ngạo: “Nói đi, chủ tịch Tiểu Lý, tìm tôi có việc gì?”.

Lý Diệc Phi đằng hắng, đáp: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ muốn giới thiệu đơn giản cho em biết bối cảnh lịch sử vì sao anh lại che giấu chuyện bố anh là ai!”.

Tiền Phi không nói gì, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng chăm chú nhìn tòa cao ốc ở đối diện.

Lý Diệc Phi đợi rất lâu cũng không thấy cô dời ánh mắt, đành lên tiếng gọi, “Băng vệ sinh!”.

Tiền Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản: “Trong thời gian làm việc, xin gọi tôi là Tiền Tổng!”.

Lý Diệc Phi “xì” một tiếng: “Được! Tiền tổng? Tiền tổng cô mau hoàn hồn lại đi? Tiền tổng, cô có thể nghe tôi nói hoàn cảnh lịch sử được không?”.

Tiền Phi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi sau mới “ừ” một tiếng: “Nói đi”.

Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt

Anh hít thật sâu, nói: “Thực ra là thế này, ông già nhà anh bỗng có một ngày biết anh lại thích một cô gái, mà cô gái này chưa từng đi du học, ông cảm thấy mắt nhìn phụ nữ của anh càng lúc càng kém, người này lại không bằng người trước, người trước dù sao cũng từng đi du học…”.



Tiền Phi bỗng quay sang trừng mắt nhìn anh, cắt ngang: “’Người này’ mà anh nói, chắc không phải là em chứ?”.

Lý Diệc Phi dốc cạn sức lực để làm một vẻ mặt trông đẹp trai nhất, hoàn hảo nhất, động lòng người nhất: “… Chúc mừng em đã trả lời đúng, chính là em!”.

Tiền Phi “xùy” một tiếng: “Đi du học thì hay ho lắm hả? Đi du học về nước thì đều là người giỏi giang hay sao? Anh tưởng người nước ngoài lợi hại lắm chắc? Bảo bọn họ đến Trung Quốc thì cấp bốn, cấp sáu tiếng Anh xem, chưa chắc họ đã hơn được em!”.

Lý Diệc Phi gật đầu điên cuồng: “Đúng thế đúng thế!”.

“Thì nhà anh chẳng qua là có chút tiền thôi mà, gom lại mà không ra nước ngoài thì cũng không có chỗ nào để tiêu tiền, nên mới đi thôi! Nếu muốn nói đến thành tích thì anh tin là đi du học về như anh chắc chắc cũng không bì được với người nhà quê là em!”.

Tiền Phi nhìn gương mặt nghênh ngang không xấu hổ của anh, nghe những lời mặt dày của anh, chỉ hận không lật bàn ném vào anh được. Cô đau cả ruột gan, lại đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ.

“Nói tiếp đi!”. Cô bực tức bảo.

Lý Diệc Phi lại đằng hắng: “Ông già tưởng là em không ổn, anh liền cãi tay đôi với ông, anh nói em ổn, chắc chắn là ổn, em ổn hơn bất kỳ ai khác! Sau đó ông già liền quy ước với anh, không cho anh kể em biết anh là ai, cũng không cho anh giúp em, nếu như em có thể độc lập hoạch định ra phương án lần này, thì ông sẽ thừa nhận em rất ổn!”.

Tiền Phi “hừ” một tiếng, quay lại nhìn anh: “Thế là bây giờ ông ấy không chê em nữa hả?”.

Lý Diệc Phi tỏ vẻ mặt đẹp nhất, quyến rũ nhất, khiến người ta nhìn anh rồi sẽ không kìm được muốn cởi quần ra, cười tươi rói và gật đầu.

Tiền Phi nhướn mày, hoàn toàn không ý thức được bản thân đang học theo động tác đặc trưng của Lý Diệc Phi: “Thế bây giờ đến em chê!”. Cô đứng phắt dậy khỏi ghế, bước ra khỏi bàn của sếp, đứng trước mặt Lý Diệc Phi, hai tay đút vào trong túi quần tây.

Giày cao gót khiên ống quần thẳng đứng, làm cho đôi chân của cô càng thon dài, càng đẹp, càng gợi cảm.

“Lý thiếu gia”. Tiền Phi từ trên cao nhìn xuống Lý Diệc Phi đang ngồi dưới sofa: “Bây giờ tôi chê anh đặt tên tiếng Anh xấu tệ, xấu đến độ tôi không muốn chơi đùa vui vẻ với anh nữa! Đến lúc nào tôi thấy tên anh dễ nghe hơn thì tôi sẽ nhớ mà thông báo anh biết!”.

Nói xong, cô quay người đi ra cửa.

Lý Diệc Phi suýt sặc. Anh lần đầu nghe nói có người còn chê anh đặt tên tiếng Anh khó nghe, không thể chơi cùng! Đây là rảnh rỗi kiếm chuyện gây sự đây mà…Anh vội vã đứng lên, sải đôi chân dài ra chặn Tiền Phi lại, nắm chặt nắm đấm cửa không buông: “Chuyện này dễ thôi mà! Anh sửa tên tiếng Anh là được thôi! Băng vệ sinh, anh lập tức sửa tên tiếng Anh mà em không chê, hai ta làm lành nhé, được không?”.

Tiền Phi hất cằm, gương mặt đầy vẻ bất cần: “Gọi Tiền tổng!”.

Lý Diệc Phi hít một hơi, tha thiết gọi: “Tiền tổng, hai ta làm lành nhé, được không? Bây giờ anh sẽ đổi tên tiếng Anh ngay!”.

Tiền Phi rướn cổ lên: “Vô ích, anh sửa tên gì em cũng chê không hay mà thôi!”.

Lý Diệc Phi nhướn mày: “Không thể nào! Anh đã nghĩ ra rồi, anh sẽ đổi thành How Teen¬(1)! Chỉ cần em dũng cảm đọc ra một lần, thì trong tích tắc sẽ phá vỡ lời nguyền không hay, xin hãy tin tưởng ở anh!”.

(1) How teen phát âm gần giống “hao ting” có nghĩa là hay, dễ nghe.

Tiền Phi ngớ ra một lúc rồi vẻ mặt trở nên hung dữ: “Cút! Chơi chữ với em hả! Báo anh biết, trò này vô dụng với em!”.

Cô gạt Lý Diệc Phi ra, khi anh bị cạy ngón tay ra khỏi nắm đấm cửa đã cố hỏi: “Thế em nói đi, phải thế nào thì em mới thấy tên tiếng Anh của anh dễ nghe?”.

Tiền Phi mở cửa, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Đợi đến sau khi em cũng làm một việc mà không nói anh biết!”.

Buổi chiều trước khi tan sở, Tiền Phi nhận được điện thoại của phó tổng công ty, phó tổng bảo cô hôm sau phải đến công ty của Quế Lê Lê để họp, theo dõi tiến độ của IPO.

Cô cúp máy xong, không hề quay đầu lại mà nói thẳng với Lý Diệc Phi đang đeo dính lấy cô: “Chủ tịch Tiểu Lý, xin anh cho nghỉ một ngày nhé, ngày mai tôi phải đến chỗ công ty của bạn gái cũ ‘từng đi du học’ của anh để họp, không đến đây được’.

Lý Diệc Phi sải bước đi theo, vượt lên sánh vai cô: “Tiền bảo đại, ngày mai mấy giờ họp? Anh đến đón em đi nhé! Anh lái chiếc Lamborghini bố anh mới mua, trên đường đi em có thể tìm con dao hay gì đó để rạch xe cho vui nhé!”.

Tiền Phi ngừng lại, ngước lên: “Được, cứ lái chiếc xe đó đi đón tôi”. Ngừng lại rồi nói tiếp: “Đừng quên mang theo mảnh dao sắc một tí”.

Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực, vượt qua anh, đi thẳng.



Lý Diệc Phi nhìn theo bóng dáng cao ngạo của cô, chợt cảm thấy việc khiến người ta phải xuýt xoa cảm khái và thấy chua xót nhất trên đời chính là sáu mươi năm cuộc đời – ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Nhớ lại năm đó anh kiêu ngạo đi phía trước, là cô nàng thánh mẫu kia cứ lẽo đẽo theo sau anh.

Nhưng giờ đây… Nói nữa thì nước mắt lại tràn bờ mắt…

Hôm sau, Tiền Phi họp ở công ty Quế Lê Lê suốt một ngày.

Quế Lê Lê khi biết cô đã trở thành người phụ trách dự án, tiếp tục phụ trách việc theo dõi tiến độ dự án của họ thì vẻ mặt như vừa nuốt phải một cái bóng đèn.

Họp xong, Tiền Phi thấy hơi mệt, bắt tay với Chủ tích Ngưu – cũng chính là chồng của Quế Lê Lê – rồi chào từ biệt, sau đó ra khỏi phòng họp.

Nhưng cô vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy sau lưng, giọng nói điệu đà của Quế Lê Lê đang gọi cô: “Tiền Phi, đợi một chút, mình tiễn cậu!”.

Tiền Phi muốn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng. Cô rất phiền cái cô nàng giả tạo đó, không hề muốn cô ta tiễn mình chút nào.

Kết quả là Quế Lê Lê cứ kêu suốt như bấm phải cái loa tự động có động cơ mấy chục năm vẫn chạy tốt: “Tiền Phi Tiền Phi, đợi đợi đợi mình với với với, mình tiễn cậu tiễn cậu!”.

Tiền Phi nghe cô ta gọi xong, cảm thấy mắt mình như hoa lên, nhìn ai cũng thấy gấp đôi.

Cô dừng bước, quay đầu, gương mặt nở nụ cười nghề nghiệp nhưng hơi gượng: “Phó tổng Quế, không cần tiễn, tự tôi xuống dưới cũng được”.

Quế Lê Lê bước nhanh, đến trước mặt cô rồi rất thân mật khoác cánh tay cô: “Làm sao được! Làm sao để cậu đi một mình được!”.

Tiền Phi nhìn cánh tay bị Quế Lê Lê khóa chặt không buông, khóe môi giật giật.

Đây mà là tiễn á? Đây là bị bắt cóc thì có…

Quế Lê Lê dùng tư thế mà người ngoài nhìn thì thấy rất thân mật, còn Tiền Phi thấy là cố lôi cô đi xềnh xệch, kéo tay Tiền Phi đến cạnh thang máy.

Khi thang máy đến, cô ta cười nói với những người khác: “Phiền mọi người đợi chuyến sau nhé, tôi muốn tiễn bạn đi một mình”.

Những người khác lập tức biết ý, nhường thang máy cho bà chủ.

Sau khi thang máy khép lại, Quế Lê Lê như đang diễn màn trở mặt, lập tức buông tay và thu nụ cười lại.

Tiền Phi bất giác ngước lên lặng lẽ nhìn camera phía trên đầu.

Cô thật muốn nói với Quế Lê Lê rằng: Bà chị à, qua camera này cũng có người đang theo dõi đó, cô phải diễn cho tròn vai chứ!

Nửa phút sau, thang máy “ding” một tiếng ngừng lại ở lầu một, Quế Lê Lê ngẩng cao đầu, ra khỏi thang máy trước.

Đợi đến khi ra khỏi tòa nhà, Quế Lê Lê đứng lại, xoay người, hai tay khoanh trước ngực nhìn Tiền Phi, vẻ mặt chất vấn: “Tôi nghe đồng nghiệp hai người nói, cô và Lý Diệc Phi đã làm lành rồi?”.

Tiền Phi “ha” một tiếng: “Tôi và anh ấy làm lành hay không thì có cần phải báo cáo cô biết không?”. Cô quay sang nhìn chiếc xe Lamborghini rực rỡ sáng bóng đang đậu ở gần đó, rồi quay lại nói với Quế Lê Lê: “Nếu ‘tiễn tôi’ mà cô nói chính là muốn hỏi tôi chuyện này, thì xin lỗi nhé, tôi không có nghĩa vụ phải đi với cô, tôi đi trước đây”. Cô quay đi, bước về phía chiếc xe sang trọng kia.

Quế Lê Lê sững người sau lưng cô. Cô ta có phần không thích ứng kịp. Tiền Phi có tác phong lạnh lùng cứng nhắc bây giờ và cô nàng tốt bụng rất dễ bị bắt nạt trong ấn tượng cô ta lại là một người…

Thấy Tiền Phi sắp đi mất, Quế Lê Lê sực tỉnh, không ngừng hét lên điên cuồng sau lưng cô: “Tiền Phi, cô thật giả tạo! Trước đây tôi đã nói rồi, thực ra cô thích Lý Diệc Phi mà cô còn không chịu thừa nhận!”.

Tiền Phi dừng bước, thở dài. Cô vốn không định quan tâm đến thiếu phụ ngu ngốc + mắc bệnh công chúa khó chữa này, cô vẫn định như trước đây, cô ta thích nói gì thì cứ để cô ta nói là được, nhẫn nhịn rồi cũng qua. Nhưng hôm nay thật quái lạ, cô bỗng dưng không muốn nhịn nữa.

Cô quay lại, đi đến trước mặt Quế Lê Lê, hất cằm lên, miệng nở nụ cười và nói: “Đúng, tôi thích anh ấy đấy, còn thích đến không chịu nổi, sao nào? Cản trở chuyện gì của cô hả?”.

Quế Lê Lê run run đôi môi, ưỡn cổ thẳng lên, nói: “Tôi cảm thấy năm đó tôi và Lý Diệc Phi chia tay có vấn đề mà! Đợt đó bọn tôi cứ cãi nhau suốt, nói không chừng chính là cô đâm thọt sau lưng cũng nên! Nếu không có cô, tôi cũng chưa chắc đã theo người khác!”.

Tiền Phi muốn sặc. Cô nhìn ra sau lưng Quế Lê Lê, gọi to: “Chủ tịch Ngưu!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hay Là Mình Sống Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook