Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi
Chương 12: Hồi thứ hai (2)
A Nguyễn
02/02/2023
19h30, ngày mùng 1 tháng 5 năm Hằng Lịch thứ 295.
- --
Sau đó Vu Thanh Tuyền đã trả lời thế nào?
Vu Thanh Tuyền không nói lời nào, thậm chí còn chẳng gật đầu hay lắc đầu, chỉ đăm đăm nhìn nàng. Ý nghĩ truyền ra qua ánh mắt, cái việc ước chừng như huyễn ảo ấy lại phát sinh sờ sờ ngay trước mắt nàng, khiến Thạch Trình Hạ đến giờ nhớ lại vẫn thấy không tưởng nổi.
Nhưng Thạch Trình Hạ vốn cũng chỉ trêu ghẹo "Vu tổng bản mini" thôi, bởi có mấy cơ hội gặp được Vu Thanh Tuyền đáng yêu thế này đâu chứ. Nghĩ đến vị tổng tài Vu Thanh Tuyền ở tương lai kia là Thạch Trình Hạ lại tự giác nghĩ đến đêm phân li ấy: Vu Thanh Tuyền mặc áo ngủ rất gợi cảm, tóc dài vén lên, phần gáy trắng nõn,...
Thạch Trình Hạ không dám nghĩ nữa. Nàng thấy mình đúng là hứng được tí ánh nắng đã bắt đầu phởn lên, lại đi quên bằng sạch ngày xưa Vu Thanh Tuyền châm chọc khiêu khích mình ra sao. Còn nữa, Vu Thanh Tuyền đẹp thì đã sao? Nàng có phải đàn ông đâu mà bị dụ dỗ được chứ!
"Em yên tâm, ba mẹ em sẽ ở cùng nhau đến hết đời." Thạch Trình Hạ lúc ấy đã nói với Vu Thanh Tuyền nhỏ như vậy. Nàng thấy mình cũng không nói dối, bởi đến tận khi Vu Quang tạ thế, Vu phu nhân vẫn là người vợ duy nhất của ông ta.
Vu Thanh Tuyền bây giờ còn chưa nảy nở đẹp như lúc lớn. Cô nghe được Thạch Trình Hạ nói vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, giống như rất an tâm vì có hai chữ "tương lai" bảo đảm. Cô bé nói: "Ừm, tôi nghe cô, đi nói chuyện với ba."
Sau đó, Vu Thanh Tuyền còn hỏi có thể tìm nàng ở đâu.
Thạch Trình Hạ còn chưa có chỗ đặt chân, đành nói với Vu Thanh Tuyền: "Nếu em gặp may thì tôi sẽ ở đây."
Cô nhóc rất vui: "Tôi luôn may mắn lắm đấy."
Nụ cười xán lạn như hoa của cô bé lúc ấy khiến câu nói muốn bật thốt ra của Thạch Trình Hạ bị nuốt ngược vào cổ họng: Tôi chưa thấy ai còn đen hơn em nữa đâu.
Sau khi tạm chia tay, Thạch Trình Hạ quyết định phải đi tìm chỗ dừng chân trước. Chỗ nàng "hạ cánh" vừa hay lại là hẻm Hòa Bình, mà cũng may nàng xuất hiện ở đống lụp xụp bỏ hoang trong sân có rậm rạp, nơi mà tương lai không lâu sau sẽ được Vu Thanh Tuyền lấy danh nghĩa cá nhân để mở một quán cà phê. Rồi bãi cỏ này vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ là sân khấu biểu diễn một màn nội dung người lớn đặc sắc.
Thạch Trình Hạ nghĩ có lẽ sở cảnh sát lập trình cái máy móc này không tùy ý như nàng vẫn tưởng, ít ra thì độ chuẩn định vị vẫn khá cao ấy chứ.
Mà giờ nàng nên đi đâu đây? Thạch Trình Hạ mở đầu cuối ra, muốn kết nối với tài khoản điện tử của mình. Song thông báo quả nhiên là tài khoản không tồn tại.
Cũng đúng thôi, học sinh tiểu học cần tài khoản làm gì.
Chẳng lẽ nàng phải đói mục xương ở cái thời đại này hả? Thạch Trình Hạ ngồi xổm trong bụi cỏ bi ai nghĩ.
Nhưng chính vào lúc này, trước mắt nàng đột nhiên hiện ra một chiếc bánh bao, tỏa nhiệt nóng hôi hổi và thơm phức.
"Ảo giác sao? Hay ngửi nhầm rồi?" Thạch Trình Hạ không quá chắc chuyện gì đang diễn ra, nhưng nàng có vẻ chưa đói đến mức xuất hiện ra ảo giác đâu chứ.
"Cô lầm bầm gì thế? Không ăn tôi lấy lại nhá." Giọng đứa trẻ tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn chưa rút tay về.
Bấy giờ Thạch Trình Hạ mới để ý bánh bao nóng đã làm tay nó đỏ rực lên. Nàng nhanh chóng cầm lấy chiếc bánh: "Em ngốc à, sao lại dùng tay cầm thẳng bánh bao thế?"
Cô nhóc Vu Thanh Tuyền hừ lạnh, vẩy bàn tay đỏ lên trong không khí, nói: "Đúng là làm ơn mắc oán mà."
"Em có tiền mua thuốc bỏng không?" Thạch Trình Hạ nhét bánh bao vào miệng nhai mấy miếng rồi nuốt cả vào.
Chắc Vu Thanh Tuyền nghĩ Thạch Trình Hạ giờ không có cách nào sinh tồn, nên mới cố ý cho nàng đồ ăn. Đúng là Thạch Trình Hạ không nên nói bằng giọng đanh thế với ân nhân. Nàng hít một hơi, nâng tay Vu Thanh Tuyền lên: "Tổng tài tiểu thư ơi, tôi đưa em đi khám tay nhé."
"Cô cũng dám chạy linh tinh hả?" Vu Thanh Tuyền bĩu môi, "Còn nữa, sao cô cứ phải gọi tôi là "Tổng tài tiểu thư" làm gì?"
Bởi vì hay gọi thế nên thành ra quen thói thôi. Thạch Trình Hạ không giải thích, chỉ hỏi: "Thế tôi nên gọi em là gì đây?"
"Cô sinh năm bao nhiêu?" Tổng tài nhỏ nhướng mày, tự dưng lại có vài phần phong thái của tương lai.
"Ờm, cái này..." Thạch Trình Hạ nói, "Thân thể tôi 25 tuổi rồi."
"Tôi hỏi năm sinh của cô cơ mà, đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo thế chứ." Vu Thanh Tuyền cứng rắn nói: "Cô mà không khai thật là tôi cắt cơm đấy."
"Được rồi, tôi sinh năm 288." Thạch Trình Hạ thở dài.
"Cô nhỏ hơn tôi năm tuổi lận." Vu Thanh Tuyền nâng cao cái đầu cao quý của mình, định đoạt: "Được, vậy về sau tôi gọi cô là Trình Hạ, cô gọi tôi là chị."
"Em xem 'chị' thì lùn mà 'em' thì lớn đùng, có hợp lí không?" Thạch Trình Hạ biết tỏng chuyện thế nào cũng thành như thế này. Dù nàng không ghét Vu Thanh Tuyền như lúc trước, nhưng chỉ là không ghét mà thôi.
"Chết đói hay gọi chị?" Cô nhóc Vu Thanh Tuyền rất cố chấp.
"Được thôi, chị." Thạch Trình Hạ gọi, rất vô liêm sỉ thêm một câu: "Chị bé ơi, sau này tôi cần chị nuôi rồi."
Vu Thanh Tuyền có tinh thần trách nhiệm của "chị" nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đứng thẳng người: "Tôi sẽ đưa đồ ăn cho em đến đúng giờ."
"Mà nhé, sao chị lại rảnh vậy? Giờ không phải lúc đang chuẩn bị thi tốt nghiệp sao?" Mùa tốt nghiệp ở thành phố T quy định vào tháng 6 hằng năm, nên hầu như tất cả các trường đều sẽ hoàn tất thi cử trong tháng 5.
"Thi xong hết rồi." Vu Thanh Tuyền giải thích, nhưng giống như không vui về chuyện này cho lắm: "Mà mẹ lại bắt tôi đi học thêm, học được mấy buổi rồi."
Thạch Trình Hạ nhận ra Vu Thanh Tuyền thuở thiếu thời đúng là một người hay nói, đối lập hẳn với Vu tổng của mười tám năm sau, trừ lúc cô liên miên về màu tóc hôm tối nọ ra.
Đúng rồi, tóc. Thạch Trình Hạ nhớ đến cái đêm lặng lẽ chia ly với Vu tổng kia, Vu tổng rất không bình thường nói đến tóc của cô ấy một hồi lâu. Đã từ rất lâu về trước, khi Vu Thanh Tuyền mới gặp mình, cô ấy cũng đã từng nhắc về tóc rồi, chỉ mỗi là hàm súc hơn lần này nhiều. Thế có phải nghĩa là mình hiểu lầm "Vu Thanh Tuyền" của trước kia rồi không?
Không phải Vu Thanh Tuyền chưa từng gặp mình, mà vốn hai người khi còn bé đã từng gặp rồi. Mình không những không nhận ra, mà còn rất lạnh lùng với cái chết của Vu Thanh Tuyền nữa.
Thạch Trình Hạ suýt khóc. Nàng còn tưởng mình mới tủi thân nhất, nhưng giờ xem ra phải là Vu tổng mới đúng.
"Em sao thế?" Vu Thanh Tuyền kì quái hỏi: "Tôi đi học bù chứ đâu phải em đâu, sao nhìn em cứ như sắp khóc thế."
"Chị bé à, trễ thế này rồi vẫn chưa về ngủ hả?" Thạch Trình Hạ không còn mặt mũi nào để nói hết những điều khốn nạn mình đã làm trước kia với Vu Thanh Tuyền, đành phải đánh trống lảng.
Vu Thanh Tuyền a lên, vội dặn Thạch Trình Hạ một câu: "Sáng mai tôi lại đến đưa đồ ăn, đừng chạy linh tinh nhá." Sau đó quay lưng nhanh chóng rời đi.
Còn sáng ngày hôm sau, Thạch Trình Hạ không thấy Vu Thanh Tuyền nhưng lại phát hiện được một bí mật nhỏ liên quan đến manh mối. Chuyện này phải chờ đến ngày mai rồi nói kĩ hơn thôi.
- --
Sau đó Vu Thanh Tuyền đã trả lời thế nào?
Vu Thanh Tuyền không nói lời nào, thậm chí còn chẳng gật đầu hay lắc đầu, chỉ đăm đăm nhìn nàng. Ý nghĩ truyền ra qua ánh mắt, cái việc ước chừng như huyễn ảo ấy lại phát sinh sờ sờ ngay trước mắt nàng, khiến Thạch Trình Hạ đến giờ nhớ lại vẫn thấy không tưởng nổi.
Nhưng Thạch Trình Hạ vốn cũng chỉ trêu ghẹo "Vu tổng bản mini" thôi, bởi có mấy cơ hội gặp được Vu Thanh Tuyền đáng yêu thế này đâu chứ. Nghĩ đến vị tổng tài Vu Thanh Tuyền ở tương lai kia là Thạch Trình Hạ lại tự giác nghĩ đến đêm phân li ấy: Vu Thanh Tuyền mặc áo ngủ rất gợi cảm, tóc dài vén lên, phần gáy trắng nõn,...
Thạch Trình Hạ không dám nghĩ nữa. Nàng thấy mình đúng là hứng được tí ánh nắng đã bắt đầu phởn lên, lại đi quên bằng sạch ngày xưa Vu Thanh Tuyền châm chọc khiêu khích mình ra sao. Còn nữa, Vu Thanh Tuyền đẹp thì đã sao? Nàng có phải đàn ông đâu mà bị dụ dỗ được chứ!
"Em yên tâm, ba mẹ em sẽ ở cùng nhau đến hết đời." Thạch Trình Hạ lúc ấy đã nói với Vu Thanh Tuyền nhỏ như vậy. Nàng thấy mình cũng không nói dối, bởi đến tận khi Vu Quang tạ thế, Vu phu nhân vẫn là người vợ duy nhất của ông ta.
Vu Thanh Tuyền bây giờ còn chưa nảy nở đẹp như lúc lớn. Cô nghe được Thạch Trình Hạ nói vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, giống như rất an tâm vì có hai chữ "tương lai" bảo đảm. Cô bé nói: "Ừm, tôi nghe cô, đi nói chuyện với ba."
Sau đó, Vu Thanh Tuyền còn hỏi có thể tìm nàng ở đâu.
Thạch Trình Hạ còn chưa có chỗ đặt chân, đành nói với Vu Thanh Tuyền: "Nếu em gặp may thì tôi sẽ ở đây."
Cô nhóc rất vui: "Tôi luôn may mắn lắm đấy."
Nụ cười xán lạn như hoa của cô bé lúc ấy khiến câu nói muốn bật thốt ra của Thạch Trình Hạ bị nuốt ngược vào cổ họng: Tôi chưa thấy ai còn đen hơn em nữa đâu.
Sau khi tạm chia tay, Thạch Trình Hạ quyết định phải đi tìm chỗ dừng chân trước. Chỗ nàng "hạ cánh" vừa hay lại là hẻm Hòa Bình, mà cũng may nàng xuất hiện ở đống lụp xụp bỏ hoang trong sân có rậm rạp, nơi mà tương lai không lâu sau sẽ được Vu Thanh Tuyền lấy danh nghĩa cá nhân để mở một quán cà phê. Rồi bãi cỏ này vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ là sân khấu biểu diễn một màn nội dung người lớn đặc sắc.
Thạch Trình Hạ nghĩ có lẽ sở cảnh sát lập trình cái máy móc này không tùy ý như nàng vẫn tưởng, ít ra thì độ chuẩn định vị vẫn khá cao ấy chứ.
Mà giờ nàng nên đi đâu đây? Thạch Trình Hạ mở đầu cuối ra, muốn kết nối với tài khoản điện tử của mình. Song thông báo quả nhiên là tài khoản không tồn tại.
Cũng đúng thôi, học sinh tiểu học cần tài khoản làm gì.
Chẳng lẽ nàng phải đói mục xương ở cái thời đại này hả? Thạch Trình Hạ ngồi xổm trong bụi cỏ bi ai nghĩ.
Nhưng chính vào lúc này, trước mắt nàng đột nhiên hiện ra một chiếc bánh bao, tỏa nhiệt nóng hôi hổi và thơm phức.
"Ảo giác sao? Hay ngửi nhầm rồi?" Thạch Trình Hạ không quá chắc chuyện gì đang diễn ra, nhưng nàng có vẻ chưa đói đến mức xuất hiện ra ảo giác đâu chứ.
"Cô lầm bầm gì thế? Không ăn tôi lấy lại nhá." Giọng đứa trẻ tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn chưa rút tay về.
Bấy giờ Thạch Trình Hạ mới để ý bánh bao nóng đã làm tay nó đỏ rực lên. Nàng nhanh chóng cầm lấy chiếc bánh: "Em ngốc à, sao lại dùng tay cầm thẳng bánh bao thế?"
Cô nhóc Vu Thanh Tuyền hừ lạnh, vẩy bàn tay đỏ lên trong không khí, nói: "Đúng là làm ơn mắc oán mà."
"Em có tiền mua thuốc bỏng không?" Thạch Trình Hạ nhét bánh bao vào miệng nhai mấy miếng rồi nuốt cả vào.
Chắc Vu Thanh Tuyền nghĩ Thạch Trình Hạ giờ không có cách nào sinh tồn, nên mới cố ý cho nàng đồ ăn. Đúng là Thạch Trình Hạ không nên nói bằng giọng đanh thế với ân nhân. Nàng hít một hơi, nâng tay Vu Thanh Tuyền lên: "Tổng tài tiểu thư ơi, tôi đưa em đi khám tay nhé."
"Cô cũng dám chạy linh tinh hả?" Vu Thanh Tuyền bĩu môi, "Còn nữa, sao cô cứ phải gọi tôi là "Tổng tài tiểu thư" làm gì?"
Bởi vì hay gọi thế nên thành ra quen thói thôi. Thạch Trình Hạ không giải thích, chỉ hỏi: "Thế tôi nên gọi em là gì đây?"
"Cô sinh năm bao nhiêu?" Tổng tài nhỏ nhướng mày, tự dưng lại có vài phần phong thái của tương lai.
"Ờm, cái này..." Thạch Trình Hạ nói, "Thân thể tôi 25 tuổi rồi."
"Tôi hỏi năm sinh của cô cơ mà, đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo thế chứ." Vu Thanh Tuyền cứng rắn nói: "Cô mà không khai thật là tôi cắt cơm đấy."
"Được rồi, tôi sinh năm 288." Thạch Trình Hạ thở dài.
"Cô nhỏ hơn tôi năm tuổi lận." Vu Thanh Tuyền nâng cao cái đầu cao quý của mình, định đoạt: "Được, vậy về sau tôi gọi cô là Trình Hạ, cô gọi tôi là chị."
"Em xem 'chị' thì lùn mà 'em' thì lớn đùng, có hợp lí không?" Thạch Trình Hạ biết tỏng chuyện thế nào cũng thành như thế này. Dù nàng không ghét Vu Thanh Tuyền như lúc trước, nhưng chỉ là không ghét mà thôi.
"Chết đói hay gọi chị?" Cô nhóc Vu Thanh Tuyền rất cố chấp.
"Được thôi, chị." Thạch Trình Hạ gọi, rất vô liêm sỉ thêm một câu: "Chị bé ơi, sau này tôi cần chị nuôi rồi."
Vu Thanh Tuyền có tinh thần trách nhiệm của "chị" nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đứng thẳng người: "Tôi sẽ đưa đồ ăn cho em đến đúng giờ."
"Mà nhé, sao chị lại rảnh vậy? Giờ không phải lúc đang chuẩn bị thi tốt nghiệp sao?" Mùa tốt nghiệp ở thành phố T quy định vào tháng 6 hằng năm, nên hầu như tất cả các trường đều sẽ hoàn tất thi cử trong tháng 5.
"Thi xong hết rồi." Vu Thanh Tuyền giải thích, nhưng giống như không vui về chuyện này cho lắm: "Mà mẹ lại bắt tôi đi học thêm, học được mấy buổi rồi."
Thạch Trình Hạ nhận ra Vu Thanh Tuyền thuở thiếu thời đúng là một người hay nói, đối lập hẳn với Vu tổng của mười tám năm sau, trừ lúc cô liên miên về màu tóc hôm tối nọ ra.
Đúng rồi, tóc. Thạch Trình Hạ nhớ đến cái đêm lặng lẽ chia ly với Vu tổng kia, Vu tổng rất không bình thường nói đến tóc của cô ấy một hồi lâu. Đã từ rất lâu về trước, khi Vu Thanh Tuyền mới gặp mình, cô ấy cũng đã từng nhắc về tóc rồi, chỉ mỗi là hàm súc hơn lần này nhiều. Thế có phải nghĩa là mình hiểu lầm "Vu Thanh Tuyền" của trước kia rồi không?
Không phải Vu Thanh Tuyền chưa từng gặp mình, mà vốn hai người khi còn bé đã từng gặp rồi. Mình không những không nhận ra, mà còn rất lạnh lùng với cái chết của Vu Thanh Tuyền nữa.
Thạch Trình Hạ suýt khóc. Nàng còn tưởng mình mới tủi thân nhất, nhưng giờ xem ra phải là Vu tổng mới đúng.
"Em sao thế?" Vu Thanh Tuyền kì quái hỏi: "Tôi đi học bù chứ đâu phải em đâu, sao nhìn em cứ như sắp khóc thế."
"Chị bé à, trễ thế này rồi vẫn chưa về ngủ hả?" Thạch Trình Hạ không còn mặt mũi nào để nói hết những điều khốn nạn mình đã làm trước kia với Vu Thanh Tuyền, đành phải đánh trống lảng.
Vu Thanh Tuyền a lên, vội dặn Thạch Trình Hạ một câu: "Sáng mai tôi lại đến đưa đồ ăn, đừng chạy linh tinh nhá." Sau đó quay lưng nhanh chóng rời đi.
Còn sáng ngày hôm sau, Thạch Trình Hạ không thấy Vu Thanh Tuyền nhưng lại phát hiện được một bí mật nhỏ liên quan đến manh mối. Chuyện này phải chờ đến ngày mai rồi nói kĩ hơn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.