Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi
Chương 8: Hồi thứ nhất (7)
A Nguyễn
31/01/2023
11h30, ngày 16 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
- --
Thạch Trình Hạ mở ra một phần năm cuốn tiểu thuyết vất vả mới có được kia, nhanh chóng đọc sơ qua. Tiểu thuyết bắt đầu từ thời điểm Vu Quang chết, viết rằng hung thủ đổi thuốc hằng ngày của Vu Quang đi, sau đó tận mắt chứng kiến ông ta tắt thở, lại bắt chước giọng Vu Quang hô cứu. Vu Thanh Tuyền tiếp nhận Vu Thị, cũng nhận được dồn dập thư đe dọa, thế là thám tử vĩ đại nhất đương thời A Nguyễn xuất hiện.
Èo, đúng là một vị tác giả tự luyến quá độ mà.
Câu chuyện đi sâu vào theo bước chân điều tra của A Nguyễn, vợ chồng thay lòng, con riêng bị ghẻ lạnh, quan hệ anh em bằng mặt không bằng lòng, có thể nói là bê bối liên hoàn trong giới nhà giàu.
Câu chuyện dừng lại khi A Nguyễn tìm thấy vị trí của một cuốn trên giá sách của Vu Thanh Tuyền, không nói đến tên sách, cũng không đề cập đến tìm thấy cái gì. Đúng là máu chó đến cực hạn mà.
Thạch Trình Hạ thấy mình có lẽ không thể đào thêm được tin tức hữu dụng nào từ trong đây nữa. Loại tiểu thuyết viết ra bằng trí tưởng tượng và máu chó kiểu này, nói là có nguyên mẫu chắc cũng chỉ để tăng độ hot mà thôi.
Thoát tệp, Thạch Trình Hạ quyết định vẫn phải đi tìm Vu Thanh Tuyền. Vận may không tồi, đến khi diễn ra hội ký bán, Vu Thanh Tuyền đang chuẩn bị đi WC cùng một "mình" khác.
Không biết Vu Thanh Tuyền nói gì với "mình" mà "mình" lại không quan tâm đến định luật thường thức mà đứng canh ngoài cửa một cách rất không chuyên nghiệp.
Mặc dù rất muốn chửi "mình", nhưng cũng chính vì sự "thiếu chuyên nghiệp" ấy mới sáng tạo ra cơ hội cho nàng. Thạch Trình Hạ nhanh chóng vòng theo lối cửa sổ nhà WC, leo vào.
Nàng đứng trước buồng duy nhất đóng cửa, chuẩn bị trước khi Vu Thanh Tuyền ra ngoài thì đẩy cô vào lại. Không thể kinh động đến "mình" khác, nhưng nhắc nhở vài lời với Vu Thanh Tuyền cũng không tính là phạm quy. Thạch Trình Hạ đột nhiên nảy ra ý xấu muốn biểu diễn một vở "cảnh sát đa nhân cách" trước mặt Vu Thanh Tuyền.
Tiếc rằng, Vu Thanh Tuyền chỉ bị dọa một xíu lúc mở cửa, bởi ngay cả một tiếng "a" biểu thị kinh hãi cô cũng không thốt ra.
Khi nhìn thấy Thạch Trình Hạ, cô cong mày: "Em đến rồi.". Nói xong, Vu Thanh Tuyền kéo Thạch Trình Hạ vào buống khi nãy, động tác quen đến mức như Thạch Trình Hạ đến nhà cô làm khách vậy. Đáng tiếc nơi đây không phải là nhà của Vu Thanh Tuyền, mà là nhà vệ sinh có mùi lạ mà hương xông cũng không che nổi.
"Tôi chỉ thấy cô mãi không đi ra nên..." Thạch Trình Hạ nói ra lời kịch mà nàng đã chuẩn bị sẵn trước đó. Nhưng rất nhanh, Vu Thanh Tuyền dùng ngòn tay đè lên môi nàng.
Vu tổng mỉm cười: "Em chắc chắn em đi vào từ cửa chính sao?"
Thạch Trình Hạ nhíu mày: "Không đi cửa chính, chẳng lẽ leo cửa sổ?"
"Ừm..." Vu Thanh Tuyền gật đầu, "Em nói phải, vậy chúng ta ra ngoài thôi."
"Chờ đã!" Thạch Trình Hạ giữ chặt lấy Vu Thanh Tuyền, đương nhiên nàng không thể để Vu Thanh Tuyền mang mình theo đi chạm mặt với người bên ngoài kia được, "Sao cô lại biết?"
Ban đầu nàng còn muốn trêu Vu Thanh Tuyền, nhưng cuối cùng người bị trêu lại là mình. Cô nàng này sao lại nhạy bén đến vậy chứ?
Vu Thanh Tuyền "ừ" một tiếng, kéo âm cuối thật dài: "Chắc là do tôi khá thông minh, mà em lại hơi ngốc?"
"Tôi không nói đùa đâu." Thạch Trình Hạ vò đầu. Vu Thanh Tuyền biết rồi, chắc mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn chăng.
"Tôi biết." Vu Thanh Tuyền tựa lên cửa, hai tay chắp ở dưới bụng, mềm giọng nói: "Tôi biết em sẽ không nói đùa."
"Thời gian gấp rút, nghe tôi nói này, cô sắp phải chết đấy." Thạch Trình Hạ quyết định không nói nhảm với Vu Thanh Tuyền nữa, vào thẳng chủ đề chính, "Bây giờ tôi đang điều tra xem ai muốn hại cô, cho nên tôi mong cô sẽ phối hợp."
"Cảnh sát Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định biết gì nói nấy." Vu Thanh Tuyền mỉm cười, giơ tay thề.
"Nghiêm túc lên!" Thạch Trình Hạ thấp giọng hô, vừa muốn nói tiếp, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn của "mình":
"Cô ngã vào trong bồn cầu rồi hả?". Kiếm Hiệp Hay
"..." Thạch Trình Hạ cảm thấy "mình" khác vừa vướng víu lại vừa đáng ghét.
"Ngoan, đừng giận." Vu Thanh Tuyền cười khẽ, vuốt tóc nàng, cuối cùng hôn nhẹ lên trán nàng, "Trình Hạ, 23 giờ tôi sẽ tắt hết camera quanh nhà đi, sau đó tìm cách đánh lạc hướng tên ngoài kia. Em ở đây chờ một lúc đã, tối gặp lại."
Ủa gì thế! Thạch Trình Hạ há hốc mồm nhìn Vu Thanh Tuyền. Vu tổng ơi, cô vỡ nhân thiết rồi đấy, cô biết không???
Tiếng giày cao gót ngày càng đi xa, cửa lại truyền đến tiếng phàn nàn và giáo huấn của "mình" khác. Thạch Trình Hạ sờ lên chỗ trán bị hôn, thấy hơi hoảng.
Nàng hít sâu mấy cái, nhìn đồng hồ. Còn 10 tiếng nữa là đến 23 giờ, có lẽ nàng nên đi tìm những manh mối khác. Nhưng mà, nếu đến cả Vu Thanh Tuyền còn nhận ra được mình...
Thạch Trình Hạ nhíu chặt mày, càng ngày càng thấy tiền đồ đen thui.
Đợi khoảng 20 phút sau, Thạch Trình Hạ từ phòng vệ sinh không còn ai đi ra ngoài, vừa đến cửa thì nghe thấy một tiếng "tách" rất nhỏ. Bị chụp rồi.
Đối phương dùng máy ảnh tĩnh âm, nếu là người thường thì sẽ không thể phát hiện ra, nhưng tiếc là trong máy liên lạc Giang Viễn cho mình có một bộ máy khuếch đại âm thanh nên Thạch Trình Hạ rất dễ dàng nghe được điểm bất thường.
Lần theo âm thanh, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, Thạch Trình Hạ đã thành công khống chế hắn.
Lấy máy ảnh đi, nhanh tay xóa ảnh trong máy ảnh cùng ảnh đã được truyền lên cloud, Thạch Trình Hạ mới cười lạnh nói: "Chụp vớ vẩn gì thế, không sợ tôi tố cáo anh à?"
"Nhưng cô xóa đi chứng cứ mất rồi còn gì." Người kia cười hì hì, "Chị đại à, trông chị giống cô cảnh sát hay đi theo Vu tổng thật đấy, là chị em sinh đôi hả?"
Thạch Trình Hạ không trả lời, tìm được một tấm thẻ chứng nhận phóng viên trên người anh ta. Xem qua, lại là "người quen cũ" đây mà.
"Anh chính là Poker La, leader của Phong Ngôn Phong Ngữ."
"Tôi nổi tiếng vậy sao?" Poker La sờ cằm, như rất vui vẻ, "Không sai, bọn tôi gần đây đang dò la tin của Vu Thị. Rất hay mà, đúng không?"
"Bao gồm cả phát biểu liều của mấy người về quan hệ hỗn loạn nhà họ Vu à?" Thạch Trình Hạ khịt mũi coi thường, "Giấy gọi nhận chưa sướng tay đúng không?"
Poker La cười: "Sao lại là phát biểu liều được? Chẳng phải nhà họ Vu chưa từng công bố kết quả giám định DNA của Vu Thanh Giang và Vu Quang sao? Điều này nói lên cái gì? Vì bọn họ sợ, nên chỉ có thể dùng giấy gọi để áp bức nhưng người có can đảm dám nói ra như chúng tôi đây thôi."
Thế này mà là phóng viên á? Như lãnh đạo tổ chức đa cấp vậy, nói toàn những lý thuyết tà ma. Thạch Trình Hạ cau mày, có thể nào những tin tức A Nguyễn có được đều lấy từ đây không? Còn nữa, hành tung của mình bị lộ rồi, phải giải quyết tên phóng viên thiếu đạo đức này sao đây?
"Chị đại chị đại! Chờ đã!" Poker La rụt cổ, như ý thức được mình sắp gặp nguy hiểm, "Chị đại ơi, chị tha kẻ hèn đây một mạng đi, kẻ hèn đi chạy chân cho chị, được không?"
"Sao tôi phải tin anh? Anh có uy tín không?" Thạch Trình Hạ khịt mũi coi thường.
- --
Thạch Trình Hạ mở ra một phần năm cuốn tiểu thuyết vất vả mới có được kia, nhanh chóng đọc sơ qua. Tiểu thuyết bắt đầu từ thời điểm Vu Quang chết, viết rằng hung thủ đổi thuốc hằng ngày của Vu Quang đi, sau đó tận mắt chứng kiến ông ta tắt thở, lại bắt chước giọng Vu Quang hô cứu. Vu Thanh Tuyền tiếp nhận Vu Thị, cũng nhận được dồn dập thư đe dọa, thế là thám tử vĩ đại nhất đương thời A Nguyễn xuất hiện.
Èo, đúng là một vị tác giả tự luyến quá độ mà.
Câu chuyện đi sâu vào theo bước chân điều tra của A Nguyễn, vợ chồng thay lòng, con riêng bị ghẻ lạnh, quan hệ anh em bằng mặt không bằng lòng, có thể nói là bê bối liên hoàn trong giới nhà giàu.
Câu chuyện dừng lại khi A Nguyễn tìm thấy vị trí của một cuốn trên giá sách của Vu Thanh Tuyền, không nói đến tên sách, cũng không đề cập đến tìm thấy cái gì. Đúng là máu chó đến cực hạn mà.
Thạch Trình Hạ thấy mình có lẽ không thể đào thêm được tin tức hữu dụng nào từ trong đây nữa. Loại tiểu thuyết viết ra bằng trí tưởng tượng và máu chó kiểu này, nói là có nguyên mẫu chắc cũng chỉ để tăng độ hot mà thôi.
Thoát tệp, Thạch Trình Hạ quyết định vẫn phải đi tìm Vu Thanh Tuyền. Vận may không tồi, đến khi diễn ra hội ký bán, Vu Thanh Tuyền đang chuẩn bị đi WC cùng một "mình" khác.
Không biết Vu Thanh Tuyền nói gì với "mình" mà "mình" lại không quan tâm đến định luật thường thức mà đứng canh ngoài cửa một cách rất không chuyên nghiệp.
Mặc dù rất muốn chửi "mình", nhưng cũng chính vì sự "thiếu chuyên nghiệp" ấy mới sáng tạo ra cơ hội cho nàng. Thạch Trình Hạ nhanh chóng vòng theo lối cửa sổ nhà WC, leo vào.
Nàng đứng trước buồng duy nhất đóng cửa, chuẩn bị trước khi Vu Thanh Tuyền ra ngoài thì đẩy cô vào lại. Không thể kinh động đến "mình" khác, nhưng nhắc nhở vài lời với Vu Thanh Tuyền cũng không tính là phạm quy. Thạch Trình Hạ đột nhiên nảy ra ý xấu muốn biểu diễn một vở "cảnh sát đa nhân cách" trước mặt Vu Thanh Tuyền.
Tiếc rằng, Vu Thanh Tuyền chỉ bị dọa một xíu lúc mở cửa, bởi ngay cả một tiếng "a" biểu thị kinh hãi cô cũng không thốt ra.
Khi nhìn thấy Thạch Trình Hạ, cô cong mày: "Em đến rồi.". Nói xong, Vu Thanh Tuyền kéo Thạch Trình Hạ vào buống khi nãy, động tác quen đến mức như Thạch Trình Hạ đến nhà cô làm khách vậy. Đáng tiếc nơi đây không phải là nhà của Vu Thanh Tuyền, mà là nhà vệ sinh có mùi lạ mà hương xông cũng không che nổi.
"Tôi chỉ thấy cô mãi không đi ra nên..." Thạch Trình Hạ nói ra lời kịch mà nàng đã chuẩn bị sẵn trước đó. Nhưng rất nhanh, Vu Thanh Tuyền dùng ngòn tay đè lên môi nàng.
Vu tổng mỉm cười: "Em chắc chắn em đi vào từ cửa chính sao?"
Thạch Trình Hạ nhíu mày: "Không đi cửa chính, chẳng lẽ leo cửa sổ?"
"Ừm..." Vu Thanh Tuyền gật đầu, "Em nói phải, vậy chúng ta ra ngoài thôi."
"Chờ đã!" Thạch Trình Hạ giữ chặt lấy Vu Thanh Tuyền, đương nhiên nàng không thể để Vu Thanh Tuyền mang mình theo đi chạm mặt với người bên ngoài kia được, "Sao cô lại biết?"
Ban đầu nàng còn muốn trêu Vu Thanh Tuyền, nhưng cuối cùng người bị trêu lại là mình. Cô nàng này sao lại nhạy bén đến vậy chứ?
Vu Thanh Tuyền "ừ" một tiếng, kéo âm cuối thật dài: "Chắc là do tôi khá thông minh, mà em lại hơi ngốc?"
"Tôi không nói đùa đâu." Thạch Trình Hạ vò đầu. Vu Thanh Tuyền biết rồi, chắc mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn chăng.
"Tôi biết." Vu Thanh Tuyền tựa lên cửa, hai tay chắp ở dưới bụng, mềm giọng nói: "Tôi biết em sẽ không nói đùa."
"Thời gian gấp rút, nghe tôi nói này, cô sắp phải chết đấy." Thạch Trình Hạ quyết định không nói nhảm với Vu Thanh Tuyền nữa, vào thẳng chủ đề chính, "Bây giờ tôi đang điều tra xem ai muốn hại cô, cho nên tôi mong cô sẽ phối hợp."
"Cảnh sát Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định biết gì nói nấy." Vu Thanh Tuyền mỉm cười, giơ tay thề.
"Nghiêm túc lên!" Thạch Trình Hạ thấp giọng hô, vừa muốn nói tiếp, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn của "mình":
"Cô ngã vào trong bồn cầu rồi hả?". Kiếm Hiệp Hay
"..." Thạch Trình Hạ cảm thấy "mình" khác vừa vướng víu lại vừa đáng ghét.
"Ngoan, đừng giận." Vu Thanh Tuyền cười khẽ, vuốt tóc nàng, cuối cùng hôn nhẹ lên trán nàng, "Trình Hạ, 23 giờ tôi sẽ tắt hết camera quanh nhà đi, sau đó tìm cách đánh lạc hướng tên ngoài kia. Em ở đây chờ một lúc đã, tối gặp lại."
Ủa gì thế! Thạch Trình Hạ há hốc mồm nhìn Vu Thanh Tuyền. Vu tổng ơi, cô vỡ nhân thiết rồi đấy, cô biết không???
Tiếng giày cao gót ngày càng đi xa, cửa lại truyền đến tiếng phàn nàn và giáo huấn của "mình" khác. Thạch Trình Hạ sờ lên chỗ trán bị hôn, thấy hơi hoảng.
Nàng hít sâu mấy cái, nhìn đồng hồ. Còn 10 tiếng nữa là đến 23 giờ, có lẽ nàng nên đi tìm những manh mối khác. Nhưng mà, nếu đến cả Vu Thanh Tuyền còn nhận ra được mình...
Thạch Trình Hạ nhíu chặt mày, càng ngày càng thấy tiền đồ đen thui.
Đợi khoảng 20 phút sau, Thạch Trình Hạ từ phòng vệ sinh không còn ai đi ra ngoài, vừa đến cửa thì nghe thấy một tiếng "tách" rất nhỏ. Bị chụp rồi.
Đối phương dùng máy ảnh tĩnh âm, nếu là người thường thì sẽ không thể phát hiện ra, nhưng tiếc là trong máy liên lạc Giang Viễn cho mình có một bộ máy khuếch đại âm thanh nên Thạch Trình Hạ rất dễ dàng nghe được điểm bất thường.
Lần theo âm thanh, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, Thạch Trình Hạ đã thành công khống chế hắn.
Lấy máy ảnh đi, nhanh tay xóa ảnh trong máy ảnh cùng ảnh đã được truyền lên cloud, Thạch Trình Hạ mới cười lạnh nói: "Chụp vớ vẩn gì thế, không sợ tôi tố cáo anh à?"
"Nhưng cô xóa đi chứng cứ mất rồi còn gì." Người kia cười hì hì, "Chị đại à, trông chị giống cô cảnh sát hay đi theo Vu tổng thật đấy, là chị em sinh đôi hả?"
Thạch Trình Hạ không trả lời, tìm được một tấm thẻ chứng nhận phóng viên trên người anh ta. Xem qua, lại là "người quen cũ" đây mà.
"Anh chính là Poker La, leader của Phong Ngôn Phong Ngữ."
"Tôi nổi tiếng vậy sao?" Poker La sờ cằm, như rất vui vẻ, "Không sai, bọn tôi gần đây đang dò la tin của Vu Thị. Rất hay mà, đúng không?"
"Bao gồm cả phát biểu liều của mấy người về quan hệ hỗn loạn nhà họ Vu à?" Thạch Trình Hạ khịt mũi coi thường, "Giấy gọi nhận chưa sướng tay đúng không?"
Poker La cười: "Sao lại là phát biểu liều được? Chẳng phải nhà họ Vu chưa từng công bố kết quả giám định DNA của Vu Thanh Giang và Vu Quang sao? Điều này nói lên cái gì? Vì bọn họ sợ, nên chỉ có thể dùng giấy gọi để áp bức nhưng người có can đảm dám nói ra như chúng tôi đây thôi."
Thế này mà là phóng viên á? Như lãnh đạo tổ chức đa cấp vậy, nói toàn những lý thuyết tà ma. Thạch Trình Hạ cau mày, có thể nào những tin tức A Nguyễn có được đều lấy từ đây không? Còn nữa, hành tung của mình bị lộ rồi, phải giải quyết tên phóng viên thiếu đạo đức này sao đây?
"Chị đại chị đại! Chờ đã!" Poker La rụt cổ, như ý thức được mình sắp gặp nguy hiểm, "Chị đại ơi, chị tha kẻ hèn đây một mạng đi, kẻ hèn đi chạy chân cho chị, được không?"
"Sao tôi phải tin anh? Anh có uy tín không?" Thạch Trình Hạ khịt mũi coi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.