Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi
Chương 1: Vạn sự khởi đầu nan
A Nguyễn
31/01/2023
"Cảnh sát Thạch, chúc cô thuận lợi."
- --
Một buổi chiều thứ Hai bình thường, Thạch Trình Hạ theo thói quen pha một ly cà phê lúc hai giờ năm phút, rồi ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế sô pha trong văn phòng cá nhân của mình, lẳng lặng hưởng thụ chút thời gian nhàn rỗi.
Trời giờ đã cuối thu, độ ấm tàn dư của mùa hè cuồng nhiệt đã dần bay biến, mọi thứ trở về lại cái mát mẻ khi không có thứ nhiệt độ cháy bỏng kia. Ăn cơm trưa xong, khi máu toàn thân đã dồn hết về bụng, hấp thụ lấy chất dinh dưỡng để sinh tồn thì não bộ sẽ hoạt động chậm rãi hơn nhiều. truyen bac chien
Cõi đời tạm được nửa ngày nhàn*. Nói thật, đã rất lâu rồi Thạch Trình Hạ mới có thời gian rỗi rãi như thế này, nhất là kể từ khi nàng biết đến cô nàng Đại tiểu thư xúi quẩy nhà họ Vu - Vu Thanh Tuyền kia.
*Trích từ bài Đăng Sơn, tác giả Lý Thiếp (bản dịch của Cao Nguyên).
Dân T thành ai xem TV đọc báo rồi cũng biết Vu Thanh Tuyền là ai. Vị Đại tiểu thư này mới gần đây vừa tiếp quản tập đoàn quốc tế Vu Thị ở thành phố T, trở thành người chèo lái trẻ tuổi nhất ở Vu Thị hiện giờ.
Chỉ tiếc rằng mệnh lớn thì lắm chông gai, vị Vu Đại tiểu thư này vừa "đăng cơ" đã liên tiếp gặp sự cố ở cả trong nhà lẫn công ty. Cũng nhờ sự nổi tiếng ấy của Vu Thanh Tuyền mà cảnh sát viên Thạch Trình Hạ tiếp quản án kiện liên tiếp cũng bị bế lên mặt báo những năm lần.
Thạch Trình Hạ không ngờ mình lại có cơ hội trở thành người nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng khi nàng gặp phải cảnh khó chân chính thì chỉ mong mình có thể có được cái áo choàng vô hình mà tiêu biến khỏi mặt đất này thôi. Loại cảnh sát tép riu không có người chống lưng như nàng lấy đâu ra cơ hội được rạng danh nếu không phải tại việc này quá khó giải quyết?
Lãnh đạo phản ứng rất nhanh, vừa quyết định cho nàng phụ trách án kiện này thì đã cấp tốc thăng chức đổi phòng cho nàng. Còn lấy danh nghĩa có phòng thoải mái mới dễ nói chuyện với Tổng giám đốc Vu.
Xét theo cái trực giác nghề nghiệp chẳng đáng nói đến của Thạch Trình Hạ thì chuyện này hẳn phải có nhiều uẩn khúc. Nghĩ đến cô nàng Vu Thanh Tuyền lắm chuyện phiền phức hơn cả hạt cát kia là Thạch Trình Hạ lại như cảm thấy lỗ tai của mình vẫn bị tra tấn bởi một đống câu hỏi bén nhọn của đám phóng viên. Nàng lắc đầu, mở chiếc TV đã bị đào thải khỏi thị trường lên, chuyến sang kênh tin tức. Đọc xong phụ đề chạy trên màn hình, nàng liên tục kêu lên "Aaaaaaaaa" như đọc rap. Cuối cùng, như đã kiệt sức, nàng than thở: "Bước chân ra khỏi cửa là xui, rút chân vào cũng xui. Nhắm mắt ngủ cũng xui, mở mắt ra cũng xui. Cuộc sống ơi, cưng muốn chị sống sao?"
Công trường của Vu Thị lại xảy ra vấn đề. Trình Hạ nhìn chằm chằm vào TV mấy lần, đến tận khi chuông điện thoại vang lên mới uống hết ngụm cà phê cuối cùng: "Alo, sở trưởng."
Đầu dây bên kia, Giang Viễn, sở trưởng sở cảnh sát thành phố T trầm giọng nói: "Đồng chí Thạch, giờ cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi..."
Trình Hạ chưa kịp trả lời, Giang sở trưởng đã nói: "Không cần biết giờ cô đang ở đâu, đến văn phòng của tôi ngay!"
Bằng nhiều năm kinh nghiệm theo án, nàng biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Nếu không thì "Lão Khương" vốn đã định hôm nay ra nước ngoài nghỉ phép sao có thể còn đi làm lúc này.
Trình Hạ đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến văn phòng lão Khương. Nàng gõ cửa nhẹ, đợi một lúc chưa thấy ai đáp lại. Nàng quay đầu nhìn lại văn phòng phó sở trưởng lão Hà, ông ấy đang nói chuyện với tổ trưởng tổ trọng án. Thở dài một tiếng, Trình Hạ xoay tay nắm cửa —— cửa đã khóa rồi.
Không ở trong phòng? Trình Hạ ngẩn ngơ, nghĩ ngợi một lúc, vừa quay người lại thì thấy Giang sở trưởng còn mặc quần áo bãi biển mà mặt xanh mét đi tới.
"Chào sếp." Trình Hạ lập tức nghiêm người chào Giang Viễn, trong lòng lẩm bẩm: Chuyện này phải lớn đến cỡ nào mà còn khiến Giang Viễn phải thay đổi lịch trình chứ?
Giang Viễn mở cửa ra, vào phòng ngồi lên sofa, bảo Trình Hạ vào sau đóng cửa lại. Trình Hạ làm theo, vừa mới khóa cửa đã nghe thấy tiếng than vãn sâu kín của Giang Viễn: "Khoảng 1 giờ 30 phút chiều nay, có người đã ngã xuống từ tầng thượng tập đoàn quốc tế Vu Thị. Sau khi xác minh thân phận nạn nhân, người chết là Tổng Giám đốc Quốc tế Vu Thị, Vu Thanh Tuyền."
Trình Hạ nhất thời ngẩn cả người, theo bản năng ngoáy lỗ tai: "Sếp, xin lỗi, ngài có thể lặp lại được không? Tôi chưa nghe rõ."
"Chưa nghe rõ?" Giang Viễn trừng mắt, mắng như tát nước: "Chưa nghe rõ hả! Đồng chí Thạch, lúc tôi dặn cô phải chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc Vu, cô chưa nghe rõ à! Khi cô ấy gặp chuyện thì cô đang ở đâu? Bỏ bê nhiệm vụ như thế, bao năm cô học trường cảnh sát cũng bằng không à!"
Thạch Trình Hạ cúi đầu, trợn trắng mắt ở nơi Giang Viễn không nhìn thấy: Chết thì chết thôi! Chỉ là tổng giám đốc thôi mà, Vu Thị kia phức tạp đến mức nào thì ai trong cái thành phố T này chẳng biết? Truy tra đến cùng chắc gì đã xong chuyện được, tức giận vậy làm gì chứ!
Rồi sau đó, mới chỉ nửa tiếng sau, Trình Hạ đã phải nhận lấy hậu quả bởi suy nghĩ nông cạn ấy. Sự lung lay của Vu Thị không chỉ ảnh hưởng đến thành phố T, mà còn có nguy cơ lan ra khắp cả khu vực. Tuy có vài công ty đeo mác "Quốc tế" nhưng chưa chắc đã bằng mấy công ty nhỏ lẻ, nhưng Vu Thị thì lại hoàn toàn xứng đáng với cái mác này.
Trong văn phòng Giang Viễn không chỉ có mình ông ta. Đến khi nàng biết chuyện này thì gáy đã bị trúng đòn chí mạng khiến nàng mất đi ý thức.
Khi Trình Hạ tỉnh lại, nàng đã bị trói vào bàn thủ thuật dựng đứng. Bàn bị đặt trong một vật chứa rất giống hình vỏ trứng, bên ngoài có rất nhiều người mặc đồ bảo hộ màu trắng. Cảnh này chẳng xa lại gì với Trình Hạ, bởi hôm qua nàng vừa mới xem cảnh y hệt thế này trong phim viễn tưởng xong.
Thấy nàng tỉnh lại, Giang Viễn cũng trong bộ đồ trắng cầm lấy thiết bị liên lạc bên ngoài "Vỏ trứng" nói: "Đồng chí Thạch, thời gian gấp rút, dưới đây tôi sẽ truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ đỏ cho cô."
"Giang trưởng quan, ngài có nhầm lẫn gì không? Cấp bậc cảnh sát như tôi sao có thể nhận nhiệm vụ đỏ được, mà có nhận thì cũng đâu thể hoàn thành?" Trình Hạ kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy cách giao nhiệm vụ nào như thế này cả.
Nhưng Giang Viễn lại không giải thích thêm nữa, mà cũng như chưa nghe thấy câu hỏi của nàng, nói tiếp: "Đầu tiên, chào mừng gia nhập vào kế hoạch 'Yesterday'. Vì mục đích xoay chuyển cái chết của Tổng Giám đốc Vu Thị, tránh nguy cơ Vu Thị sụp đổ làm liên lụy tới nền kinh tế của thành phố T hay thậm chí là cả vùng, cô sẽ được điều về một tháng trước. Chú ý giữ kín thân phận, đừng để người không liên quan biết được sự tồn tại của cô."
Gì vậy trời! Năm bao nhiêu rồi còn chơi trò xuyên không?
Ấn nút khởi động, Giang Viễn trầm trọng nhìn "Vỏ trứng" rỗng khi trước còn chứa Thạch Trình Hạ, nói thầm: "Đồng chí Thạch, chúc cô thuận lợi."
- --
Một buổi chiều thứ Hai bình thường, Thạch Trình Hạ theo thói quen pha một ly cà phê lúc hai giờ năm phút, rồi ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế sô pha trong văn phòng cá nhân của mình, lẳng lặng hưởng thụ chút thời gian nhàn rỗi.
Trời giờ đã cuối thu, độ ấm tàn dư của mùa hè cuồng nhiệt đã dần bay biến, mọi thứ trở về lại cái mát mẻ khi không có thứ nhiệt độ cháy bỏng kia. Ăn cơm trưa xong, khi máu toàn thân đã dồn hết về bụng, hấp thụ lấy chất dinh dưỡng để sinh tồn thì não bộ sẽ hoạt động chậm rãi hơn nhiều. truyen bac chien
Cõi đời tạm được nửa ngày nhàn*. Nói thật, đã rất lâu rồi Thạch Trình Hạ mới có thời gian rỗi rãi như thế này, nhất là kể từ khi nàng biết đến cô nàng Đại tiểu thư xúi quẩy nhà họ Vu - Vu Thanh Tuyền kia.
*Trích từ bài Đăng Sơn, tác giả Lý Thiếp (bản dịch của Cao Nguyên).
Dân T thành ai xem TV đọc báo rồi cũng biết Vu Thanh Tuyền là ai. Vị Đại tiểu thư này mới gần đây vừa tiếp quản tập đoàn quốc tế Vu Thị ở thành phố T, trở thành người chèo lái trẻ tuổi nhất ở Vu Thị hiện giờ.
Chỉ tiếc rằng mệnh lớn thì lắm chông gai, vị Vu Đại tiểu thư này vừa "đăng cơ" đã liên tiếp gặp sự cố ở cả trong nhà lẫn công ty. Cũng nhờ sự nổi tiếng ấy của Vu Thanh Tuyền mà cảnh sát viên Thạch Trình Hạ tiếp quản án kiện liên tiếp cũng bị bế lên mặt báo những năm lần.
Thạch Trình Hạ không ngờ mình lại có cơ hội trở thành người nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng khi nàng gặp phải cảnh khó chân chính thì chỉ mong mình có thể có được cái áo choàng vô hình mà tiêu biến khỏi mặt đất này thôi. Loại cảnh sát tép riu không có người chống lưng như nàng lấy đâu ra cơ hội được rạng danh nếu không phải tại việc này quá khó giải quyết?
Lãnh đạo phản ứng rất nhanh, vừa quyết định cho nàng phụ trách án kiện này thì đã cấp tốc thăng chức đổi phòng cho nàng. Còn lấy danh nghĩa có phòng thoải mái mới dễ nói chuyện với Tổng giám đốc Vu.
Xét theo cái trực giác nghề nghiệp chẳng đáng nói đến của Thạch Trình Hạ thì chuyện này hẳn phải có nhiều uẩn khúc. Nghĩ đến cô nàng Vu Thanh Tuyền lắm chuyện phiền phức hơn cả hạt cát kia là Thạch Trình Hạ lại như cảm thấy lỗ tai của mình vẫn bị tra tấn bởi một đống câu hỏi bén nhọn của đám phóng viên. Nàng lắc đầu, mở chiếc TV đã bị đào thải khỏi thị trường lên, chuyến sang kênh tin tức. Đọc xong phụ đề chạy trên màn hình, nàng liên tục kêu lên "Aaaaaaaaa" như đọc rap. Cuối cùng, như đã kiệt sức, nàng than thở: "Bước chân ra khỏi cửa là xui, rút chân vào cũng xui. Nhắm mắt ngủ cũng xui, mở mắt ra cũng xui. Cuộc sống ơi, cưng muốn chị sống sao?"
Công trường của Vu Thị lại xảy ra vấn đề. Trình Hạ nhìn chằm chằm vào TV mấy lần, đến tận khi chuông điện thoại vang lên mới uống hết ngụm cà phê cuối cùng: "Alo, sở trưởng."
Đầu dây bên kia, Giang Viễn, sở trưởng sở cảnh sát thành phố T trầm giọng nói: "Đồng chí Thạch, giờ cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi..."
Trình Hạ chưa kịp trả lời, Giang sở trưởng đã nói: "Không cần biết giờ cô đang ở đâu, đến văn phòng của tôi ngay!"
Bằng nhiều năm kinh nghiệm theo án, nàng biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Nếu không thì "Lão Khương" vốn đã định hôm nay ra nước ngoài nghỉ phép sao có thể còn đi làm lúc này.
Trình Hạ đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến văn phòng lão Khương. Nàng gõ cửa nhẹ, đợi một lúc chưa thấy ai đáp lại. Nàng quay đầu nhìn lại văn phòng phó sở trưởng lão Hà, ông ấy đang nói chuyện với tổ trưởng tổ trọng án. Thở dài một tiếng, Trình Hạ xoay tay nắm cửa —— cửa đã khóa rồi.
Không ở trong phòng? Trình Hạ ngẩn ngơ, nghĩ ngợi một lúc, vừa quay người lại thì thấy Giang sở trưởng còn mặc quần áo bãi biển mà mặt xanh mét đi tới.
"Chào sếp." Trình Hạ lập tức nghiêm người chào Giang Viễn, trong lòng lẩm bẩm: Chuyện này phải lớn đến cỡ nào mà còn khiến Giang Viễn phải thay đổi lịch trình chứ?
Giang Viễn mở cửa ra, vào phòng ngồi lên sofa, bảo Trình Hạ vào sau đóng cửa lại. Trình Hạ làm theo, vừa mới khóa cửa đã nghe thấy tiếng than vãn sâu kín của Giang Viễn: "Khoảng 1 giờ 30 phút chiều nay, có người đã ngã xuống từ tầng thượng tập đoàn quốc tế Vu Thị. Sau khi xác minh thân phận nạn nhân, người chết là Tổng Giám đốc Quốc tế Vu Thị, Vu Thanh Tuyền."
Trình Hạ nhất thời ngẩn cả người, theo bản năng ngoáy lỗ tai: "Sếp, xin lỗi, ngài có thể lặp lại được không? Tôi chưa nghe rõ."
"Chưa nghe rõ?" Giang Viễn trừng mắt, mắng như tát nước: "Chưa nghe rõ hả! Đồng chí Thạch, lúc tôi dặn cô phải chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc Vu, cô chưa nghe rõ à! Khi cô ấy gặp chuyện thì cô đang ở đâu? Bỏ bê nhiệm vụ như thế, bao năm cô học trường cảnh sát cũng bằng không à!"
Thạch Trình Hạ cúi đầu, trợn trắng mắt ở nơi Giang Viễn không nhìn thấy: Chết thì chết thôi! Chỉ là tổng giám đốc thôi mà, Vu Thị kia phức tạp đến mức nào thì ai trong cái thành phố T này chẳng biết? Truy tra đến cùng chắc gì đã xong chuyện được, tức giận vậy làm gì chứ!
Rồi sau đó, mới chỉ nửa tiếng sau, Trình Hạ đã phải nhận lấy hậu quả bởi suy nghĩ nông cạn ấy. Sự lung lay của Vu Thị không chỉ ảnh hưởng đến thành phố T, mà còn có nguy cơ lan ra khắp cả khu vực. Tuy có vài công ty đeo mác "Quốc tế" nhưng chưa chắc đã bằng mấy công ty nhỏ lẻ, nhưng Vu Thị thì lại hoàn toàn xứng đáng với cái mác này.
Trong văn phòng Giang Viễn không chỉ có mình ông ta. Đến khi nàng biết chuyện này thì gáy đã bị trúng đòn chí mạng khiến nàng mất đi ý thức.
Khi Trình Hạ tỉnh lại, nàng đã bị trói vào bàn thủ thuật dựng đứng. Bàn bị đặt trong một vật chứa rất giống hình vỏ trứng, bên ngoài có rất nhiều người mặc đồ bảo hộ màu trắng. Cảnh này chẳng xa lại gì với Trình Hạ, bởi hôm qua nàng vừa mới xem cảnh y hệt thế này trong phim viễn tưởng xong.
Thấy nàng tỉnh lại, Giang Viễn cũng trong bộ đồ trắng cầm lấy thiết bị liên lạc bên ngoài "Vỏ trứng" nói: "Đồng chí Thạch, thời gian gấp rút, dưới đây tôi sẽ truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ đỏ cho cô."
"Giang trưởng quan, ngài có nhầm lẫn gì không? Cấp bậc cảnh sát như tôi sao có thể nhận nhiệm vụ đỏ được, mà có nhận thì cũng đâu thể hoàn thành?" Trình Hạ kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy cách giao nhiệm vụ nào như thế này cả.
Nhưng Giang Viễn lại không giải thích thêm nữa, mà cũng như chưa nghe thấy câu hỏi của nàng, nói tiếp: "Đầu tiên, chào mừng gia nhập vào kế hoạch 'Yesterday'. Vì mục đích xoay chuyển cái chết của Tổng Giám đốc Vu Thị, tránh nguy cơ Vu Thị sụp đổ làm liên lụy tới nền kinh tế của thành phố T hay thậm chí là cả vùng, cô sẽ được điều về một tháng trước. Chú ý giữ kín thân phận, đừng để người không liên quan biết được sự tồn tại của cô."
Gì vậy trời! Năm bao nhiêu rồi còn chơi trò xuyên không?
Ấn nút khởi động, Giang Viễn trầm trọng nhìn "Vỏ trứng" rỗng khi trước còn chứa Thạch Trình Hạ, nói thầm: "Đồng chí Thạch, chúc cô thuận lợi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.