Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân (Phần 2)
Chương 82
Đinh Mặc
14/07/2018
Vào lúc này, tin tức sát thủ hồ điệp cũng đã truyền khắp cả nước, bao gồm cả Bắc Kinh.
Khi Kim Hiểu Triết nhìn thấy tin tức này, đang bận quay phim. Ánh đèn chói mắt, đám người vây xung quanh. Cô ngồi trong xe quản lý, bên ngoài nhốn nháo.
Đúng lúc chiếc TV truyền đến tin tức này. Cô biết hết từng vụ án do tổ chuyên án kia tham gia. Trên màn hình thậm chí còn đảo qua nhóm cảnh sát trên hiện trường, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cao gầy, lạnh lùng, nhưng không xác định được có phải anh hay không.
Không, chắc chắn là anh rồi.
Cô làm sao nhìn lầm bóng dáng anh được.
Kim Hiểu Triết khẽ thở dài, ôm chặt chiếc chăn quấn trên người. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hơi mất mát. “Rầm” một tiếng, cửa xe bị mở ra, trợ lý bưng một chén trà nhuận họng cho cô: “Chị Kim, nhân lúc còn nóng chị uống đi, vừa rồi diễn cảnh khóc đến mức khản cả giọng rồi.”
Kim Hiểu Triết nhận lấy, uống một ngụm lớn.
Một lát sau, đạo diễn gọi quay tiếp. Kim Hiểu Triết bỏ chăn xuống đứng lên. Xường xám xinh đẹp, dáng người thướt tha lả lướt, cô hít sâu một hơi, giẫm lên giày cao gót đi về phía ống kính.
Anh có chiến trường của anh, cô cũng vậy.
Hai người đều tự bảo trọng.
Cùng lúc đó, Phương Thanh đang đứng dưới gốc cây đại thụ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm thi thể trên cây. Trời đã tối, nhưng tất cả dấu vết vẫn khắc sâu vào mắt các cảnh sát.
“Chỗ này có phát hiện.” Anh ta cất cao giọng.
Bọn Bạc Cận Ngôn đi qua.
“Đây là…” An Nham do dự.
“J…” Giản Dao lôi kéo tay Bạc Cận Ngôn, khẽ chạm vào nét vẽ trên vỏ cây, anh lên tiếng, “Là chữ cái J?”
Giản Dao sửng sốt.
Ngay trên cái cây Phùng Duyệt Hề bị “đóng đinh” dùng máu tạo ra hình vẽ này, quan sát cẩn thận, quả nhiên giống chữ cái J.
“Đây là ý gì?” Tất cả mọi người nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Chỉ dựa vào một chữ cái này chắc chắn không giải thích được. Bạc Cận Ngôn cười lạnh, nói: “Biết tại sao hắn muốn lưu lại dấu hiệu này không? Bởi vì hắn không khống chế được. Hắn vốn gây án vì bản thân mình, nếu lúc này đã mất kiểm soát, vậy thì không còn ý nghĩa gì.”
Phương Thanh hơi do dự: “Có thể là cố ý lưu lại manh mối này khiến chúng ta đi sai phương hướng không?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Người như Trần Cẩn có lẽ sẽ làm vậy. Đạt tới trình độ, liều lĩnh lão luyện như hắn, căn bản khinh thườnglàm như vậy. Anh cho là hắn sẽ quan tâm chúng ta nhìn hắn như thế nào sao?”
An Nham đột nhiên lên tiếng: “Trong vụ án sinh đôi báo thù ở khu công nghiệp hoạt hình, Kha Thiển cũng bị đóng đinh. Có liên quan đến vụ này không?”
Phương Thanh nói: “Thủ pháp tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”
Bạc Cận Ngôn nói: “Đóng đinh thông thường có ý nghĩa trừng phạt và sỉ nhục. Trong lịch sử phạm tội cũng không hiếm gặp. Hành vi kí hiệu chủ yếu của bọn họ không giống nhau, hung thủ này say mê con bướm, nhóm sát thủ mặt nạ thì không. Có liên quan hay không thì chưa thể kết luận được.”
Mọi người lại im lặng, chỉ có Giản Dao có cảm giác Bạc Cận Ngôn rõ ràng hơi hưng phấn, cho nên ngữ điệu cũng nhanh hơn. Tâm trạng Giản Dao vốn căng thẳng áp lực, nhưng nhờ sự đắc ý nhỏ của anh, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy ấm áp hẳn lên. Cô dường như có thể phân tích được hoạt động tâm lý hiện tại của Bạc Cận Ngôn: Chậc, rốt cuộc là dạng sát thủ liên hoàn gì đây. Chỉ là hiện tại anh đã không còn vô tâm vô phê nói toạc ra như trước.
Không có chứng cứ.
Không có vân tay và dấu vết ADN.00:00 / 00:00Cũng không có băng ghi hình.
Thi thể ở hiện trường phạm tội vô cùng tàn ác, những góc khác ở hiện trường lại sạch sẽ như chưa có người chạm qua.
Cho dù là cảnh sát mới vào nghề, cũng đoán được đây là một cao thủ phạm tội tỉ mỉ có kĩ năng.
Hắn mới xứng với tên gọi sát thủ hồ điệp.
Cảnh sát lại tra hỏi Thạch Bằng lần nữa.
Thạch Bằng kể cho bọn họ một câu chuyện ngắn gọn, mơ hồ mà thần bí.
Khi đó, anh ta, Trần Cần, Phùng Duyệt Hề mới mười mấy tuổi, thường xuyên lên núi chơi. Có một lần lên ngọn núi hoang chưa bao giờ đến.
Bọn họ chia nhau ra.
Chờ khi Thạch bằng và Phùng Duyệt Hề tìm được Trần Cẩn, phát hiện gã ngủ ngoài một cái hang. Bọn họ nhanh chóng đánh thức gã, nhưng Trần Cẩn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì: “Hình như lúc chạy từ trên núi xuống, đụng vào chỗ nào đó…”
Thạch Bằng bình thường coi trời bằng vung, đánh lộn gây rối, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện, anh ta cẩn thận hơn nhiều so với Trần Cẩn và Phùng Duyệt Hề.
“Chúng ta trở về đi.” Thạch Bằng nói, cũng không vào hang xem xét, Trần Cẩn vẫn còn hoảng hốt, tuy Phùng Duyệt Hề tò mò, nhưng cũng nghe lời.
Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Cẩn lại thích con bướm. Các loại tiêu bản bướm, các bức tranh con bướm… nhưng gã không quá đam mê, vì thế mọi người chỉ coi đó là một sở thích nghiên cứu sinh vật thôi. Về phần ngày đó ở trên núi, đoạn thời gian ngắn ngủi gã rời khỏi đám bạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã không thể nhớ nổi, ngoài việc trên gáy bị sưng lên hơn mười mấy ngày mới biến mất.
Sau đó Thạch Bằng trưởng thành cũng quên mất chuyện này. Cho đến khi Phương Thanh cho anh ta nhìn thấy bức tranh hiện trường phạm tội của Trần Cẩn, anh ta mới khiếp sợ, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Về nhà suy nghĩ, nhớ tới cái hang kia, mơ hồ nhìn thấy hình vẽ con bướm.
Chuyện này có liên quan đến việc Trần Cẩn phạm tội, cái chết của Phùng Duyệt Hề sao? Thạch Bằng không thể nào biết được.
Cảnh sát lại thẩm vấn Trần Cẩn, cũng vô dụng. Bởi vì Trần Cẩn phát điên rồi.
Đám người Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi nhìn gã, một người đàn ông từng có địa vị cao như vậy, lại giống như một đứa trẻ trốn tránh trong góc nhà tù, nơm nớp lo sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng ăn tôi… Đừng ăn tôi… A Bằng, Duyệt Hề, cứu tôi…” Không biết là thấy con bướm hay là thấy gì.
Còn khi cảnh sát nhắc tới “con bướm”, “cái hang”, gã lại chỉ biểu lộ vẻ mặt mờ mịt, hỏi như thế nào cũng không mở miệng.
“Trí nhớ là một thứ thú vị.” Bạc Cận ngôn nói, “Hắn nghĩ mình đã quên rồi, hắn nghĩ chưa từng trải qua, nhưng trên thực tế nó luôn ở trong đầu hắn.”
Trên xe đến vùng núi Thạch bằng chỉ, Bạc Cận Ngôn nói như thế.
“Anh để ý Trần Cẩn từng nhắc tới con bướm nhiều lần trong lời khai:
Khi hắn còn niên thiếu, nhìn thấy con bướm trong núi, bị sự tự do xinh đẹp của nó làm rung động, từ đó si mê.
Trước khi giết người, hắn nằm mơ thấy một thiếu niên cầm dao đứng thẳng. Con bướm đậu trên vai hắn.
Hắn luôn nhìn thấy một con bướm đang ngóng nhìn hắn…
Có lẽ con bướm hắn nhìn thấy thời niên thiếu không phải là con bướm thực sự, mà là hình vẽ con bướm như lời Thạch Bằng nói.
Thiếu niên cầm dao kia, trước đó chúng ta nghĩ đến phép ẩn dụ là hắn, song có lẽ không phải mà là trước đó hắn đã nhìn thấy một người khác.”
Đám Phương Thanh đều giật mình: “Thiếu niên? Ý cậu là Trần Cẩn từng nhìn thấy sát thủ hồ điệp thực sự?”
Khi Kim Hiểu Triết nhìn thấy tin tức này, đang bận quay phim. Ánh đèn chói mắt, đám người vây xung quanh. Cô ngồi trong xe quản lý, bên ngoài nhốn nháo.
Đúng lúc chiếc TV truyền đến tin tức này. Cô biết hết từng vụ án do tổ chuyên án kia tham gia. Trên màn hình thậm chí còn đảo qua nhóm cảnh sát trên hiện trường, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cao gầy, lạnh lùng, nhưng không xác định được có phải anh hay không.
Không, chắc chắn là anh rồi.
Cô làm sao nhìn lầm bóng dáng anh được.
Kim Hiểu Triết khẽ thở dài, ôm chặt chiếc chăn quấn trên người. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hơi mất mát. “Rầm” một tiếng, cửa xe bị mở ra, trợ lý bưng một chén trà nhuận họng cho cô: “Chị Kim, nhân lúc còn nóng chị uống đi, vừa rồi diễn cảnh khóc đến mức khản cả giọng rồi.”
Kim Hiểu Triết nhận lấy, uống một ngụm lớn.
Một lát sau, đạo diễn gọi quay tiếp. Kim Hiểu Triết bỏ chăn xuống đứng lên. Xường xám xinh đẹp, dáng người thướt tha lả lướt, cô hít sâu một hơi, giẫm lên giày cao gót đi về phía ống kính.
Anh có chiến trường của anh, cô cũng vậy.
Hai người đều tự bảo trọng.
Cùng lúc đó, Phương Thanh đang đứng dưới gốc cây đại thụ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm thi thể trên cây. Trời đã tối, nhưng tất cả dấu vết vẫn khắc sâu vào mắt các cảnh sát.
“Chỗ này có phát hiện.” Anh ta cất cao giọng.
Bọn Bạc Cận Ngôn đi qua.
“Đây là…” An Nham do dự.
“J…” Giản Dao lôi kéo tay Bạc Cận Ngôn, khẽ chạm vào nét vẽ trên vỏ cây, anh lên tiếng, “Là chữ cái J?”
Giản Dao sửng sốt.
Ngay trên cái cây Phùng Duyệt Hề bị “đóng đinh” dùng máu tạo ra hình vẽ này, quan sát cẩn thận, quả nhiên giống chữ cái J.
“Đây là ý gì?” Tất cả mọi người nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Chỉ dựa vào một chữ cái này chắc chắn không giải thích được. Bạc Cận Ngôn cười lạnh, nói: “Biết tại sao hắn muốn lưu lại dấu hiệu này không? Bởi vì hắn không khống chế được. Hắn vốn gây án vì bản thân mình, nếu lúc này đã mất kiểm soát, vậy thì không còn ý nghĩa gì.”
Phương Thanh hơi do dự: “Có thể là cố ý lưu lại manh mối này khiến chúng ta đi sai phương hướng không?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Người như Trần Cẩn có lẽ sẽ làm vậy. Đạt tới trình độ, liều lĩnh lão luyện như hắn, căn bản khinh thườnglàm như vậy. Anh cho là hắn sẽ quan tâm chúng ta nhìn hắn như thế nào sao?”
An Nham đột nhiên lên tiếng: “Trong vụ án sinh đôi báo thù ở khu công nghiệp hoạt hình, Kha Thiển cũng bị đóng đinh. Có liên quan đến vụ này không?”
Phương Thanh nói: “Thủ pháp tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”
Bạc Cận Ngôn nói: “Đóng đinh thông thường có ý nghĩa trừng phạt và sỉ nhục. Trong lịch sử phạm tội cũng không hiếm gặp. Hành vi kí hiệu chủ yếu của bọn họ không giống nhau, hung thủ này say mê con bướm, nhóm sát thủ mặt nạ thì không. Có liên quan hay không thì chưa thể kết luận được.”
Mọi người lại im lặng, chỉ có Giản Dao có cảm giác Bạc Cận Ngôn rõ ràng hơi hưng phấn, cho nên ngữ điệu cũng nhanh hơn. Tâm trạng Giản Dao vốn căng thẳng áp lực, nhưng nhờ sự đắc ý nhỏ của anh, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy ấm áp hẳn lên. Cô dường như có thể phân tích được hoạt động tâm lý hiện tại của Bạc Cận Ngôn: Chậc, rốt cuộc là dạng sát thủ liên hoàn gì đây. Chỉ là hiện tại anh đã không còn vô tâm vô phê nói toạc ra như trước.
Không có chứng cứ.
Không có vân tay và dấu vết ADN.00:00 / 00:00Cũng không có băng ghi hình.
Thi thể ở hiện trường phạm tội vô cùng tàn ác, những góc khác ở hiện trường lại sạch sẽ như chưa có người chạm qua.
Cho dù là cảnh sát mới vào nghề, cũng đoán được đây là một cao thủ phạm tội tỉ mỉ có kĩ năng.
Hắn mới xứng với tên gọi sát thủ hồ điệp.
Cảnh sát lại tra hỏi Thạch Bằng lần nữa.
Thạch Bằng kể cho bọn họ một câu chuyện ngắn gọn, mơ hồ mà thần bí.
Khi đó, anh ta, Trần Cần, Phùng Duyệt Hề mới mười mấy tuổi, thường xuyên lên núi chơi. Có một lần lên ngọn núi hoang chưa bao giờ đến.
Bọn họ chia nhau ra.
Chờ khi Thạch bằng và Phùng Duyệt Hề tìm được Trần Cẩn, phát hiện gã ngủ ngoài một cái hang. Bọn họ nhanh chóng đánh thức gã, nhưng Trần Cẩn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì: “Hình như lúc chạy từ trên núi xuống, đụng vào chỗ nào đó…”
Thạch Bằng bình thường coi trời bằng vung, đánh lộn gây rối, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện, anh ta cẩn thận hơn nhiều so với Trần Cẩn và Phùng Duyệt Hề.
“Chúng ta trở về đi.” Thạch Bằng nói, cũng không vào hang xem xét, Trần Cẩn vẫn còn hoảng hốt, tuy Phùng Duyệt Hề tò mò, nhưng cũng nghe lời.
Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Cẩn lại thích con bướm. Các loại tiêu bản bướm, các bức tranh con bướm… nhưng gã không quá đam mê, vì thế mọi người chỉ coi đó là một sở thích nghiên cứu sinh vật thôi. Về phần ngày đó ở trên núi, đoạn thời gian ngắn ngủi gã rời khỏi đám bạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã không thể nhớ nổi, ngoài việc trên gáy bị sưng lên hơn mười mấy ngày mới biến mất.
Sau đó Thạch Bằng trưởng thành cũng quên mất chuyện này. Cho đến khi Phương Thanh cho anh ta nhìn thấy bức tranh hiện trường phạm tội của Trần Cẩn, anh ta mới khiếp sợ, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Về nhà suy nghĩ, nhớ tới cái hang kia, mơ hồ nhìn thấy hình vẽ con bướm.
Chuyện này có liên quan đến việc Trần Cẩn phạm tội, cái chết của Phùng Duyệt Hề sao? Thạch Bằng không thể nào biết được.
Cảnh sát lại thẩm vấn Trần Cẩn, cũng vô dụng. Bởi vì Trần Cẩn phát điên rồi.
Đám người Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi nhìn gã, một người đàn ông từng có địa vị cao như vậy, lại giống như một đứa trẻ trốn tránh trong góc nhà tù, nơm nớp lo sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng ăn tôi… Đừng ăn tôi… A Bằng, Duyệt Hề, cứu tôi…” Không biết là thấy con bướm hay là thấy gì.
Còn khi cảnh sát nhắc tới “con bướm”, “cái hang”, gã lại chỉ biểu lộ vẻ mặt mờ mịt, hỏi như thế nào cũng không mở miệng.
“Trí nhớ là một thứ thú vị.” Bạc Cận ngôn nói, “Hắn nghĩ mình đã quên rồi, hắn nghĩ chưa từng trải qua, nhưng trên thực tế nó luôn ở trong đầu hắn.”
Trên xe đến vùng núi Thạch bằng chỉ, Bạc Cận Ngôn nói như thế.
“Anh để ý Trần Cẩn từng nhắc tới con bướm nhiều lần trong lời khai:
Khi hắn còn niên thiếu, nhìn thấy con bướm trong núi, bị sự tự do xinh đẹp của nó làm rung động, từ đó si mê.
Trước khi giết người, hắn nằm mơ thấy một thiếu niên cầm dao đứng thẳng. Con bướm đậu trên vai hắn.
Hắn luôn nhìn thấy một con bướm đang ngóng nhìn hắn…
Có lẽ con bướm hắn nhìn thấy thời niên thiếu không phải là con bướm thực sự, mà là hình vẽ con bướm như lời Thạch Bằng nói.
Thiếu niên cầm dao kia, trước đó chúng ta nghĩ đến phép ẩn dụ là hắn, song có lẽ không phải mà là trước đó hắn đã nhìn thấy một người khác.”
Đám Phương Thanh đều giật mình: “Thiếu niên? Ý cậu là Trần Cẩn từng nhìn thấy sát thủ hồ điệp thực sự?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.