Chương 13: Rạp hát con rối 11
Phùng Xuân Dữu Tử
30/11/2023
Phó Thành Chu nếm được ngon ngọt không thỏa mãn cho lắm, sờ cằm của cậu, giọng nói trầm lại: "Chậc, em đang lừa trẻ con à... Không bằng tôi đích thân dạy?"
Năm phút sau ----
Thịnh Mộc Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác với đuôi mắt ướt dầm dề, môi sưng đỏ vô cùng, Phó Thành Chu cũng chẳng tốt đẹp gì, môi bị cắn rách da, hơi rướm máu, trông có vẻ càng ma quái hơn, đuôi mắt luôn cong lên, giống như cười mà không phải cười, như Vampire trong lâu đài cổ hắc ám.
Thịnh Mộc Vũ bị hắn giày vò một trận, mấy sợi dây trên người do Chu Minh Lan tạo ra đã không còn nhiều nữa, cậu cũng không còn bị trói buộc, nhưng vẫn không dám có nhiều hành động.
Phó Thành Chu bỗng nhiên ra cửa, lần này ở hết một buổi tối.
Bóng đêm buông xuống --
Thời gian vừa đến, toàn bộ rạp hát bay lên thành nơi vui chơi của các con rối.
Ba người bất lực trở thành đối tượng trêu chọc của bọn nó.
Địch nhiều ta ít, không có sự tồn tại với hào quang nhân vật chính của Thịnh Mộc Vũ, tiểu đội nhỏ ba người nhanh chóng bại trận, bị bao vây bởi con rối nữ mặc váy múa ba-lê và con rối nữ mặc trang phục diễn làm đại diện cho hai sóng người, từng bước ép sát.
Trong lúc bọn họ cho rằng sắp phải chết tha hương, Phó Thành Chu từ trên trời giáng xuống, vỗ về tâm hồn nhỏ bị thương của bọn họ, đột phá vòng vây thành công, nhưng cũng lại rơi vào vực sâu khác.
Phó Thành Chu duỗi tay phải, mắt phượng hơi liếc, giọng điệu yếu ớt: "Trong các người có ai là bác sĩ không?"
Tiêu Xảo Xảo chậm rãi giơ bàn tay nhỏ bé của cô lên, cố hết sức để bản thân cười không sợ hãi như thế: "Tôi học y, nhưng chỉ là thực tập sinh..."
Phó Thành Chu nhìn dáng vẻ non nớt của đối phương, lần này không nói gì hết, lấy ngựa chết làm ngựa sống, kêu cô đi qua.
Khúc quanh hành lang vắng vẻ, Phó Thành Chu bực bội kéo cổ áo, nói hết với cô một ít ý tưởng kỳ lạ của hắn đối với Thịnh Mộc Vũ ở trong phòng lúc vừa nãy rồi cũng bắt đầu hỏi liên tục: "Tình huống của tôi là sao vậy? Tôi mắc phải bệnh nan y sao? Có cần uống thuốc không?..."
"......" Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên lặng.
Tiêu Xảo Xảo nỗ lực khắc chế cơn xúc động muốn trợn trắng mắt của mình, mỉm cười đầy chuyên nghiệp: "Ngài Phó này, chỉ do dopamine của ngài sản sinh nhiều quá thôi..."
"Có ý gì?"
"Ý là ngài thích người ta, nảy sinh dục vọng giữa những người yêu nhau với người ta.... "
"Sao có thể!"
"Sao lại không thể?!"
"Không lẽ ngài là tên đàn ông cặn bã muốn chơi free hả?!"
"......"
Tiêu Xảo Xảo không cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình, thấy đối phương liếc qua thì liền cảm thấy không thích hợp, lập tức che miệng lại, co quắp bất an: "Cái kia... tôi...tôi..."
"Không sao, cô quay về đi. "
"Vậy anh Vũ đâu ạ?"
"Khi nào chơi free xong thì trả lại cho các người. " Phó Thành Chu khoanh tay, nửa dựa vào tường, ngũ quan vô cùng khôi ngô càng lộ vẻ lập thể ở trong hành lang hơi sáng, bởi vì dung mạo nên lúc này mắt phượng mang theo vẻ cười khi chuyển động, ngoài cười nhưng trong không cười.
"!!!"
Vẻ mặt của Tiêu Xảo Xảo cứng đờ trong nháy mắt, xấu hổ nở nụ cười, rời khỏi trong đầu óc trống rỗng, xong rồi xong rồi, trong sạch của anh Vũ bọn họ khó giữ được rồi!
Huhuhuhuhuhu, đóa hoa xinh đẹp trong tiểu đội sợ chết của bọn họ sắp phải bỏ mạng trong tay tên điên khùng kia sao!!!!!
Phó Thành Chu không có làm "đóa hoa xinh đẹp trong đội" của bọn họ mất trinh tiết thật, nhiều nhất là chỉ hôn mấy cái rồi để cho người rời khỏi, thái độ không thèm để ý này khiến Thịnh Mộc Vũ cho rằng NPC suýt hôn ngất cậu một giây trước đã bị người thay đổi con chip.
Phó Thành Chu nhìn con cá nhỏ đang cẩn thận mỗi bước đi nào đó, cười nói: "Sao thế? Luyến tiếc hương vị dịu dàng của tôi à?"
Hương vị dịu dàng? Hương vị kẻ ngang ngược còn tạm được đó! Hiện tại không đi thì chờ đến khi nào, lỡ như lát nữa đối phương lại thay đổi thì làm sao bây giờ?! Thịnh Mộc Vũ không nói hai lời bắt đầu tăng tốc rời khỏi.
Xuyên qua trong bóng đêm, sợi dây đỏ không có động tĩnh hồi lâu bỗng phát sáng, Thịnh Mộc Vũ nhận được thông báo nhiệm vụ.
[ tình tiết đã xuất hiện, tiến độ 0/3]
[ mục tiêu nhiệm vụ: Đi đến Vọng Nguyệt lâu, tìm kiếm Tra tiểu thư ]
[ nhắc nhở ấm áp: Không nên kích động NPC du hành cấp cao, nếu không tự gánh lấy hậu quả, không nên kích động... ]
[...... ]
Thịnh Mộc Vũ thở dài một tiếng, cảm thấy xót xa cho vận khí như cớt của mình, yên lặng rơi hai hàng nước mắt.
Dựa theo gợi ý của hệ thống, Thịnh Mộc Vũ đến địa điểm của nhiệm vụ rất nhanh, gặp được ba vị đồng đội sợ chết đang cùng mục đích.
"Anh không sao chứ?" Hà Vân quan sát chân và eo của cậu, ân cần nói.
Dáng vẻ mạnh như rồng như hổ này... có lẽ tên NPC kia không được cho lắm.
Thịnh Mộc Vũ đối diện với ba đôi mắt tràn ngập yêu thương và bi thương, đỉnh đầu có dấu chấm hỏi rất lớn.
"Ánh mắt của mấy người là sao thế? Tuy rằng tôi biết tôi có chút sắc đẹp, nhưng các người cũng không thể như vậy nha, eiii các người nhìn chỗ nào vậy..."
Hà Vân: "Xảo Xảo nói anh bị Phó... ấy... ấy... rồi "
"Ah? Là sao?"
" Ây da, chính là như vậy á, còn có thể là gì nữa?" Hà Vân bụm mặt, hơi ngượng ngùng mở miệng.
Triệu Lực Nghiêm không nhìn nổi bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó của cô nàng, nói thẳng: "Cậu bị người ngủ. "
".!!!"
"Tôi bị người ngủ hả?! Sao tôi không biết?"
"Ah? Chẳng lẽ không có sao?" Ánh mắt nhiều chuyện của Tiêu Xảo Xảo sáng lấp lánh.
"Có cái cọng lông á! Coi chừng tôi đi kiện các người bịa đặt vớ vẩn!" Thịnh Mộc Vũ buồn bực kéo tóc, toàn là chuyện gì đâu không, ngày nào cũng vậy, phiền chết đi được.
Năm phút sau ----
Thịnh Mộc Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác với đuôi mắt ướt dầm dề, môi sưng đỏ vô cùng, Phó Thành Chu cũng chẳng tốt đẹp gì, môi bị cắn rách da, hơi rướm máu, trông có vẻ càng ma quái hơn, đuôi mắt luôn cong lên, giống như cười mà không phải cười, như Vampire trong lâu đài cổ hắc ám.
Thịnh Mộc Vũ bị hắn giày vò một trận, mấy sợi dây trên người do Chu Minh Lan tạo ra đã không còn nhiều nữa, cậu cũng không còn bị trói buộc, nhưng vẫn không dám có nhiều hành động.
Phó Thành Chu bỗng nhiên ra cửa, lần này ở hết một buổi tối.
Bóng đêm buông xuống --
Thời gian vừa đến, toàn bộ rạp hát bay lên thành nơi vui chơi của các con rối.
Ba người bất lực trở thành đối tượng trêu chọc của bọn nó.
Địch nhiều ta ít, không có sự tồn tại với hào quang nhân vật chính của Thịnh Mộc Vũ, tiểu đội nhỏ ba người nhanh chóng bại trận, bị bao vây bởi con rối nữ mặc váy múa ba-lê và con rối nữ mặc trang phục diễn làm đại diện cho hai sóng người, từng bước ép sát.
Trong lúc bọn họ cho rằng sắp phải chết tha hương, Phó Thành Chu từ trên trời giáng xuống, vỗ về tâm hồn nhỏ bị thương của bọn họ, đột phá vòng vây thành công, nhưng cũng lại rơi vào vực sâu khác.
Phó Thành Chu duỗi tay phải, mắt phượng hơi liếc, giọng điệu yếu ớt: "Trong các người có ai là bác sĩ không?"
Tiêu Xảo Xảo chậm rãi giơ bàn tay nhỏ bé của cô lên, cố hết sức để bản thân cười không sợ hãi như thế: "Tôi học y, nhưng chỉ là thực tập sinh..."
Phó Thành Chu nhìn dáng vẻ non nớt của đối phương, lần này không nói gì hết, lấy ngựa chết làm ngựa sống, kêu cô đi qua.
Khúc quanh hành lang vắng vẻ, Phó Thành Chu bực bội kéo cổ áo, nói hết với cô một ít ý tưởng kỳ lạ của hắn đối với Thịnh Mộc Vũ ở trong phòng lúc vừa nãy rồi cũng bắt đầu hỏi liên tục: "Tình huống của tôi là sao vậy? Tôi mắc phải bệnh nan y sao? Có cần uống thuốc không?..."
"......" Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên lặng.
Tiêu Xảo Xảo nỗ lực khắc chế cơn xúc động muốn trợn trắng mắt của mình, mỉm cười đầy chuyên nghiệp: "Ngài Phó này, chỉ do dopamine của ngài sản sinh nhiều quá thôi..."
"Có ý gì?"
"Ý là ngài thích người ta, nảy sinh dục vọng giữa những người yêu nhau với người ta.... "
"Sao có thể!"
"Sao lại không thể?!"
"Không lẽ ngài là tên đàn ông cặn bã muốn chơi free hả?!"
"......"
Tiêu Xảo Xảo không cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình, thấy đối phương liếc qua thì liền cảm thấy không thích hợp, lập tức che miệng lại, co quắp bất an: "Cái kia... tôi...tôi..."
"Không sao, cô quay về đi. "
"Vậy anh Vũ đâu ạ?"
"Khi nào chơi free xong thì trả lại cho các người. " Phó Thành Chu khoanh tay, nửa dựa vào tường, ngũ quan vô cùng khôi ngô càng lộ vẻ lập thể ở trong hành lang hơi sáng, bởi vì dung mạo nên lúc này mắt phượng mang theo vẻ cười khi chuyển động, ngoài cười nhưng trong không cười.
"!!!"
Vẻ mặt của Tiêu Xảo Xảo cứng đờ trong nháy mắt, xấu hổ nở nụ cười, rời khỏi trong đầu óc trống rỗng, xong rồi xong rồi, trong sạch của anh Vũ bọn họ khó giữ được rồi!
Huhuhuhuhuhu, đóa hoa xinh đẹp trong tiểu đội sợ chết của bọn họ sắp phải bỏ mạng trong tay tên điên khùng kia sao!!!!!
Phó Thành Chu không có làm "đóa hoa xinh đẹp trong đội" của bọn họ mất trinh tiết thật, nhiều nhất là chỉ hôn mấy cái rồi để cho người rời khỏi, thái độ không thèm để ý này khiến Thịnh Mộc Vũ cho rằng NPC suýt hôn ngất cậu một giây trước đã bị người thay đổi con chip.
Phó Thành Chu nhìn con cá nhỏ đang cẩn thận mỗi bước đi nào đó, cười nói: "Sao thế? Luyến tiếc hương vị dịu dàng của tôi à?"
Hương vị dịu dàng? Hương vị kẻ ngang ngược còn tạm được đó! Hiện tại không đi thì chờ đến khi nào, lỡ như lát nữa đối phương lại thay đổi thì làm sao bây giờ?! Thịnh Mộc Vũ không nói hai lời bắt đầu tăng tốc rời khỏi.
Xuyên qua trong bóng đêm, sợi dây đỏ không có động tĩnh hồi lâu bỗng phát sáng, Thịnh Mộc Vũ nhận được thông báo nhiệm vụ.
[ tình tiết đã xuất hiện, tiến độ 0/3]
[ mục tiêu nhiệm vụ: Đi đến Vọng Nguyệt lâu, tìm kiếm Tra tiểu thư ]
[ nhắc nhở ấm áp: Không nên kích động NPC du hành cấp cao, nếu không tự gánh lấy hậu quả, không nên kích động... ]
[...... ]
Thịnh Mộc Vũ thở dài một tiếng, cảm thấy xót xa cho vận khí như cớt của mình, yên lặng rơi hai hàng nước mắt.
Dựa theo gợi ý của hệ thống, Thịnh Mộc Vũ đến địa điểm của nhiệm vụ rất nhanh, gặp được ba vị đồng đội sợ chết đang cùng mục đích.
"Anh không sao chứ?" Hà Vân quan sát chân và eo của cậu, ân cần nói.
Dáng vẻ mạnh như rồng như hổ này... có lẽ tên NPC kia không được cho lắm.
Thịnh Mộc Vũ đối diện với ba đôi mắt tràn ngập yêu thương và bi thương, đỉnh đầu có dấu chấm hỏi rất lớn.
"Ánh mắt của mấy người là sao thế? Tuy rằng tôi biết tôi có chút sắc đẹp, nhưng các người cũng không thể như vậy nha, eiii các người nhìn chỗ nào vậy..."
Hà Vân: "Xảo Xảo nói anh bị Phó... ấy... ấy... rồi "
"Ah? Là sao?"
" Ây da, chính là như vậy á, còn có thể là gì nữa?" Hà Vân bụm mặt, hơi ngượng ngùng mở miệng.
Triệu Lực Nghiêm không nhìn nổi bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó của cô nàng, nói thẳng: "Cậu bị người ngủ. "
".!!!"
"Tôi bị người ngủ hả?! Sao tôi không biết?"
"Ah? Chẳng lẽ không có sao?" Ánh mắt nhiều chuyện của Tiêu Xảo Xảo sáng lấp lánh.
"Có cái cọng lông á! Coi chừng tôi đi kiện các người bịa đặt vớ vẩn!" Thịnh Mộc Vũ buồn bực kéo tóc, toàn là chuyện gì đâu không, ngày nào cũng vậy, phiền chết đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.