Hãy Nhận Lời Khiêu Chiến Của Em Nha!
Chương 4: Châu Nhi
Tiếu Vũ
28/04/2017
Cô không có nhìn lầm.Từng dòng chữ trên máy như lưỡi dao vô tình cứa vào người cô vậy.
Tuy không đề chính xác tên và dù hình ảnh có bị làm mờ nhưng cô làm sao mà không biết người con gái đang nằm bê bết trong vũng máu kia là ai.
Nước mắt không biết vì sao cứ lăn dài trên má, khi cô lau đi thì nó lại rơi xuống khiến cô không biết mình đã lau biết bao nhiêu lần rồi, nhưng có một chuyện cô biết được là cô đang đau.
Đau lắm.
Trái tim cô đau thắt lại, cô trách ông trời thật tàn nhẫn, vì sao lại khiến cô chết đi, vì sao lại cho cô tỉnh lại nhưng không phải trong thân phận của cô, cho cô là chính mình cơ chứ.
Khả Vy
Từ nay cô sẽ là Điền Khả Vy sao?
Nếu cô ở đây.
Vậy Điền Khả Vy thật sự đang ở đâu?
Cô bây giờ thật sự đã là một công chúa rồi nhưng liệu như vậy có bất công với Điền Khả Vy không?
Cô cho dù có nhập vào xác cô ấy nhưng cũng không bao giờ là hàng thật được.
Cô có cảm giác sự sống lại của cô như đánh đổi bằng sự bất hạnh của người khác.
Cô không muốn như vậy!
Lúc cô đang suy nghĩ mông lung thì một giọng nói đằng sau lưng cô vang lên.
- Vy Vy, cậu đang xem gì vậy?
Khả Nhu giật bắn người khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, cô vội vàng lấy tay che ngực vội vàng quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói kia.
Xuất hiện trước măt cô là một cô gái trạc tuổi nhìn rất dễ thương, mái tóc đen, thẳng dài tới eo với mái thưa bằng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn ấy càng thêm xinh xắn đáng yêu khiến Khả Nhu nhìn không chớp mắt.
- Khả Vy, sao lại nhìn mình như vậy?
- Cô là ai?
Nụ cười trên mặt cô gái đó bỗng vụt tắt khi nghe câu nói của cô.
- Cậu...
- Cậu thực sự không biết mình là ai sao?- Cô gái kia hốt hoảng đưa tay che miệng, nét mặt đầy hoang mang nhìn Khả Nhu.
Đáp lại mong muốn của người kia, Khả Nhu chỉ biết lắc đầu.
Dĩ nhiên rồi, cô làm sao mà biết chứ, vì cô đâu phải Điền Khả Vy, cô ta và cô không cùng một đẳng cấp, cô chỉ là một kẻ nghèo hèn làm sao mà biết được người của giới thượng lưu, với lại vừa nhìn thấy cô gái trước mặt thì cô đã biết cô ấy là tiểu thư một nhà nào đó rồi.
- Cậu...- Cô gái ấy run run không biết nên là gì, sau cùng cô ấy chỉ biết hét tên dì Điệp và chạy xuống dưới nhà, bỏ mặc Khả Nhu ở trong phòng.
15 phút sau
Cánh cửa lại một lần nữa bị một lực rất thô bạo đẩy ra, khuôn mặt của cô gái đó một lần nữa xuất hiện, trên tay cô ấy còn cầm theo một xấp ảnh, vội vàng kéo cô ngồi xuống giường.
- Dì Điệp đã kể mình nghe hết rồi, tại sao lại như vậy chứ, cậu dám quên luôn tớ à? Coi chừng tớ xử tử cậu luôn đó!
Đối diện với lời chất vấn của cô nàng Khả Nhu dở khóc dở cười, ai đời bạn mình bị như vậy mà còn có thể nói mấy câu bạo lực như thế, nhưng có vẻ vì thế mà Khả Nhu rất có cảm tình với cô nàng.
Không biết cô ấy kiếm đâu mà lôi ra một đống ảnh chụp, tấm nào cũng có mặt của cô... à không chính xác là của Điền Khả Vy.
- Mình là Châu Nhi, bạn thân nhất của cậu, cậu nhất định không được đâu đấy
- Cậu còn nhớ không? Lần đầu tiên biết nhau là lúc chúng ta 10 tuổi, cha đã đã dắt tớ đến tiệc mừng sinh nhật của cậu, tớ vô cùng ấn tượng bởi nét đẹp của cậu, nhìn cậu vô cùng đơn thuần, trong sáng.
- Lần thứ hai là khi tớ bị cô lập ở trường, khi đó tớ học ở một trường khác vì không dám xin vào Thánh Hạc, vì tớ nghĩ trường nhà giàu thì mọi người rất giả tạo, nhưng học ở trường cũ cũng không khá là bao, mọi người ai cũng nói tớ chảnh, khinh khi người khác, ỷ mình là con nhà giàu có thì được cô giáo yêu quý, mọi nỗ lực của tớ đều không được các bạn xem trọng chỉ vì tớ sinh ra trong gia đình khá giả, còn chặn đường đi học để đánh tớ, lúc ấy đã có một cô bé đi ngang thấy cảnh bất bình liền nói.
- Bọn kia, chán sống à?
- Con nhỏ kia, mày nói ai vậy hả- Một thằng nhóc béo ú nghe có đứa dám nói cái giọng hỗn láo đó vs nó thì tức lắm, nhất là một đứa con gái, nghiến răng nghiến lợi đáp trả.
- Lỗ tai của bọn mi bị chó tha rồi sao? Bổn cô nương đang nói chuyện với nhà mi đấy- Cô bé chỉ tay vào đám người.
- Con ranh con, nói năng thật láo xược- một con nhỏ trong đám nhóc kia tức giận.
- Bọn mi cả một đám người mà hùa nhau ăn hiếp một cô bé thì việc gì ta phải nói chuyện đàng hoàng.
- Con nhỏ kia, khôn hồn cút mau không thôi bọn ta xử mi luôn.
- Ta không thích đi đó làm gì được ta nào?
Lúc mọi người đang cải nhau thì cô bé bị ức hiếp mới lên tiếng khuyên cô bạn có hảo ý giúp mình nên đi đi vì chuyện này vốn không liên quan đến cô ấy, nhưng cô ấy nhất quyết không đi vì bọn kia thật vô lễ, dám chửi cả cô nhóc.
- Bọn bây xông lên đánh con nhỏ cản đường kia trước đi.
- Robber!!!!!!!!!!
Lúc cả bọn định nhào lên đánh cô bé thì cô chỉ la lên một tiếng, cả bọn còn đang ngơ ngác khi không hiểu cô nói tiếng tây hay cái gì thì đã bị một âm thanh là cho khiếp vía.
Gâu Gâu Gâu
Đi cùng với âm thanh đáng sợ đó là một con chó Doberman to lớn đang chạy tới, nhìn con chó chẳng mấy thiện cảm đang lao tới, tụi nhóc sợ khiếp vía, bỏ chạy tán loạn.
...
Kể tới đó Châu Nhi cười thành tiếng.
- Hi hi cậu biết không trông cậu rất chảnh nha, ai cũng chẳng ngán.
- Tớ lúc trước rất chảnh sao?
Khả Nhu hỏi nhưng không thấy lạ vì đã sinh ra trong một gia đình có đầy đủ mọi thứ thì không khỏi sinh ra cảm giác tự kiêu, nếu là cô chắc cô cũng sẽ như thế.
- Đúng, cậu không chỉ chảnh mà còn rất kiêu căng.
Này này cô dở khóc dở cười không biết sao cô bạn thân này của Khả Vy lại nói xấu cô ấy ngay truóc mặt như thế.
- Nhưng mà, cậu không hề xấu, chính cậu là người đã giúp mình khi mình gặp khó khăn, là người bạn duy nhất của mình, vì có cậu nên mình đã đến Thánh Hạc, và cũng vì cậu mà mình không còn nhút nhát, thật sự cậu đã làm thay đổi tớ rất nhiều.
- Tớ... tớ không nhớ.- Khả Nhu cười ngượng, cô làm sao mở miệng nói với Châu Nhi rằng người bạn thân mà cô ấy nói hiện đang ở nơi đâu, còn cô đã cướp đi thể xác của bạn thân cô ấy.
- Không sao, cậu không cần phải nhớ ra tất cả, cứ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn với cậu.
Vì sao?- Đó là câu cô rất muốn hỏi nhưng đành im lặng.
- Châu Nhi.
- Gì, tớ rất vui vì đã nghe được cậu gọi tên tớ- Khi nghe Khả Vy gọi tên mình Châu Nhi mừng đến suýt khóc.
- Tớ muốn đi học, cậu dẫn tớ đi nhé!
- Không được
- Tại sao? Mình đã khỏe rồi!
- Cậu còn chưa khỏi hẳn, mình sợ...
Khả Nhu không biết vì sao Châu Nhi từ chối dẫn cô đến trường, nhưng cô nhìn ra Châu Nhi khi biết cô muốn đi học liền không được tự nhiên, không muốn cô đến trường.
Cô cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại muốn đến trường.
Cô chỉ có cảm giác trái tim cô khao khát được tới trường.
Chắc cô bị điên rồi!
- Được rồi, Được rồi, nếu cậu không muốn thì mình không ép- Cô nói rồi tỏ vẻ giận dỗi, từ nay cô đã sống trong thân xác của Khả Vy thì cô cũng sẽ là một Khả Vy hoàn toàn mới. Cô sẽ viết tiếp cuộc sống cho cả hai.
Cô và Châu Nhi không nói tiếng nào, cứ thế im lặng cho đến khi Châu Nhi đầu hàng.
- Tớ thua cậu rồi, trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi đi, tuần sau chúng ta sẽ đi học.
- Thật sao?
- Tớ gạt cậu làm gì?
- Châu Nhi à, yêu cậu nhất!
Tuy không đề chính xác tên và dù hình ảnh có bị làm mờ nhưng cô làm sao mà không biết người con gái đang nằm bê bết trong vũng máu kia là ai.
Nước mắt không biết vì sao cứ lăn dài trên má, khi cô lau đi thì nó lại rơi xuống khiến cô không biết mình đã lau biết bao nhiêu lần rồi, nhưng có một chuyện cô biết được là cô đang đau.
Đau lắm.
Trái tim cô đau thắt lại, cô trách ông trời thật tàn nhẫn, vì sao lại khiến cô chết đi, vì sao lại cho cô tỉnh lại nhưng không phải trong thân phận của cô, cho cô là chính mình cơ chứ.
Khả Vy
Từ nay cô sẽ là Điền Khả Vy sao?
Nếu cô ở đây.
Vậy Điền Khả Vy thật sự đang ở đâu?
Cô bây giờ thật sự đã là một công chúa rồi nhưng liệu như vậy có bất công với Điền Khả Vy không?
Cô cho dù có nhập vào xác cô ấy nhưng cũng không bao giờ là hàng thật được.
Cô có cảm giác sự sống lại của cô như đánh đổi bằng sự bất hạnh của người khác.
Cô không muốn như vậy!
Lúc cô đang suy nghĩ mông lung thì một giọng nói đằng sau lưng cô vang lên.
- Vy Vy, cậu đang xem gì vậy?
Khả Nhu giật bắn người khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, cô vội vàng lấy tay che ngực vội vàng quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói kia.
Xuất hiện trước măt cô là một cô gái trạc tuổi nhìn rất dễ thương, mái tóc đen, thẳng dài tới eo với mái thưa bằng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn ấy càng thêm xinh xắn đáng yêu khiến Khả Nhu nhìn không chớp mắt.
- Khả Vy, sao lại nhìn mình như vậy?
- Cô là ai?
Nụ cười trên mặt cô gái đó bỗng vụt tắt khi nghe câu nói của cô.
- Cậu...
- Cậu thực sự không biết mình là ai sao?- Cô gái kia hốt hoảng đưa tay che miệng, nét mặt đầy hoang mang nhìn Khả Nhu.
Đáp lại mong muốn của người kia, Khả Nhu chỉ biết lắc đầu.
Dĩ nhiên rồi, cô làm sao mà biết chứ, vì cô đâu phải Điền Khả Vy, cô ta và cô không cùng một đẳng cấp, cô chỉ là một kẻ nghèo hèn làm sao mà biết được người của giới thượng lưu, với lại vừa nhìn thấy cô gái trước mặt thì cô đã biết cô ấy là tiểu thư một nhà nào đó rồi.
- Cậu...- Cô gái ấy run run không biết nên là gì, sau cùng cô ấy chỉ biết hét tên dì Điệp và chạy xuống dưới nhà, bỏ mặc Khả Nhu ở trong phòng.
15 phút sau
Cánh cửa lại một lần nữa bị một lực rất thô bạo đẩy ra, khuôn mặt của cô gái đó một lần nữa xuất hiện, trên tay cô ấy còn cầm theo một xấp ảnh, vội vàng kéo cô ngồi xuống giường.
- Dì Điệp đã kể mình nghe hết rồi, tại sao lại như vậy chứ, cậu dám quên luôn tớ à? Coi chừng tớ xử tử cậu luôn đó!
Đối diện với lời chất vấn của cô nàng Khả Nhu dở khóc dở cười, ai đời bạn mình bị như vậy mà còn có thể nói mấy câu bạo lực như thế, nhưng có vẻ vì thế mà Khả Nhu rất có cảm tình với cô nàng.
Không biết cô ấy kiếm đâu mà lôi ra một đống ảnh chụp, tấm nào cũng có mặt của cô... à không chính xác là của Điền Khả Vy.
- Mình là Châu Nhi, bạn thân nhất của cậu, cậu nhất định không được đâu đấy
- Cậu còn nhớ không? Lần đầu tiên biết nhau là lúc chúng ta 10 tuổi, cha đã đã dắt tớ đến tiệc mừng sinh nhật của cậu, tớ vô cùng ấn tượng bởi nét đẹp của cậu, nhìn cậu vô cùng đơn thuần, trong sáng.
- Lần thứ hai là khi tớ bị cô lập ở trường, khi đó tớ học ở một trường khác vì không dám xin vào Thánh Hạc, vì tớ nghĩ trường nhà giàu thì mọi người rất giả tạo, nhưng học ở trường cũ cũng không khá là bao, mọi người ai cũng nói tớ chảnh, khinh khi người khác, ỷ mình là con nhà giàu có thì được cô giáo yêu quý, mọi nỗ lực của tớ đều không được các bạn xem trọng chỉ vì tớ sinh ra trong gia đình khá giả, còn chặn đường đi học để đánh tớ, lúc ấy đã có một cô bé đi ngang thấy cảnh bất bình liền nói.
- Bọn kia, chán sống à?
- Con nhỏ kia, mày nói ai vậy hả- Một thằng nhóc béo ú nghe có đứa dám nói cái giọng hỗn láo đó vs nó thì tức lắm, nhất là một đứa con gái, nghiến răng nghiến lợi đáp trả.
- Lỗ tai của bọn mi bị chó tha rồi sao? Bổn cô nương đang nói chuyện với nhà mi đấy- Cô bé chỉ tay vào đám người.
- Con ranh con, nói năng thật láo xược- một con nhỏ trong đám nhóc kia tức giận.
- Bọn mi cả một đám người mà hùa nhau ăn hiếp một cô bé thì việc gì ta phải nói chuyện đàng hoàng.
- Con nhỏ kia, khôn hồn cút mau không thôi bọn ta xử mi luôn.
- Ta không thích đi đó làm gì được ta nào?
Lúc mọi người đang cải nhau thì cô bé bị ức hiếp mới lên tiếng khuyên cô bạn có hảo ý giúp mình nên đi đi vì chuyện này vốn không liên quan đến cô ấy, nhưng cô ấy nhất quyết không đi vì bọn kia thật vô lễ, dám chửi cả cô nhóc.
- Bọn bây xông lên đánh con nhỏ cản đường kia trước đi.
- Robber!!!!!!!!!!
Lúc cả bọn định nhào lên đánh cô bé thì cô chỉ la lên một tiếng, cả bọn còn đang ngơ ngác khi không hiểu cô nói tiếng tây hay cái gì thì đã bị một âm thanh là cho khiếp vía.
Gâu Gâu Gâu
Đi cùng với âm thanh đáng sợ đó là một con chó Doberman to lớn đang chạy tới, nhìn con chó chẳng mấy thiện cảm đang lao tới, tụi nhóc sợ khiếp vía, bỏ chạy tán loạn.
...
Kể tới đó Châu Nhi cười thành tiếng.
- Hi hi cậu biết không trông cậu rất chảnh nha, ai cũng chẳng ngán.
- Tớ lúc trước rất chảnh sao?
Khả Nhu hỏi nhưng không thấy lạ vì đã sinh ra trong một gia đình có đầy đủ mọi thứ thì không khỏi sinh ra cảm giác tự kiêu, nếu là cô chắc cô cũng sẽ như thế.
- Đúng, cậu không chỉ chảnh mà còn rất kiêu căng.
Này này cô dở khóc dở cười không biết sao cô bạn thân này của Khả Vy lại nói xấu cô ấy ngay truóc mặt như thế.
- Nhưng mà, cậu không hề xấu, chính cậu là người đã giúp mình khi mình gặp khó khăn, là người bạn duy nhất của mình, vì có cậu nên mình đã đến Thánh Hạc, và cũng vì cậu mà mình không còn nhút nhát, thật sự cậu đã làm thay đổi tớ rất nhiều.
- Tớ... tớ không nhớ.- Khả Nhu cười ngượng, cô làm sao mở miệng nói với Châu Nhi rằng người bạn thân mà cô ấy nói hiện đang ở nơi đâu, còn cô đã cướp đi thể xác của bạn thân cô ấy.
- Không sao, cậu không cần phải nhớ ra tất cả, cứ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn với cậu.
Vì sao?- Đó là câu cô rất muốn hỏi nhưng đành im lặng.
- Châu Nhi.
- Gì, tớ rất vui vì đã nghe được cậu gọi tên tớ- Khi nghe Khả Vy gọi tên mình Châu Nhi mừng đến suýt khóc.
- Tớ muốn đi học, cậu dẫn tớ đi nhé!
- Không được
- Tại sao? Mình đã khỏe rồi!
- Cậu còn chưa khỏi hẳn, mình sợ...
Khả Nhu không biết vì sao Châu Nhi từ chối dẫn cô đến trường, nhưng cô nhìn ra Châu Nhi khi biết cô muốn đi học liền không được tự nhiên, không muốn cô đến trường.
Cô cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại muốn đến trường.
Cô chỉ có cảm giác trái tim cô khao khát được tới trường.
Chắc cô bị điên rồi!
- Được rồi, Được rồi, nếu cậu không muốn thì mình không ép- Cô nói rồi tỏ vẻ giận dỗi, từ nay cô đã sống trong thân xác của Khả Vy thì cô cũng sẽ là một Khả Vy hoàn toàn mới. Cô sẽ viết tiếp cuộc sống cho cả hai.
Cô và Châu Nhi không nói tiếng nào, cứ thế im lặng cho đến khi Châu Nhi đầu hàng.
- Tớ thua cậu rồi, trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi đi, tuần sau chúng ta sẽ đi học.
- Thật sao?
- Tớ gạt cậu làm gì?
- Châu Nhi à, yêu cậu nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.