Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta
Chương 36: Cốt nhục của Kim Đông Thành
BaoTruc120
22/10/2022
Sau khi lái xe vào tầng hầm, Phương Tư Giai nhanh chóng dẫn theo hai cô gái nhỏ đi vào bên trong bệnh viện.
Từ xa xa, bọn họ đã thấy có rất nhiều cảnh sát đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, ngoài ra còn có một ông cụ và vài người đàn ông trông giống như vệ sĩ cũng có mặt ở đó.
Trên đường đi đến đây, Phương Tư Giai không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cái chết của chồng cũ, bà chỉ nói muốn cho con gái được nhìn mặt ba mình lần cuối. Vì vậy, khi nhìn thấy cảnh này, cả hai cô gái đều cảm thấy vô cùng hoang mang.
"Mẹ ơi, tại sao lại có cảnh sát ở đây vậy ạ?"
Phương Tư Giai không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay của con gái tiếp tục tiến về phía đám đông.
Không nhận được câu trả lời từ mẹ mình, Phương Nhã liền quay sang nói với Ninh Lạc Điềm: "Điềm Điềm ơi, mình sợ quá, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa."
Nhưng lúc này, sự chú ý của Ninh Lạc Điềm chỉ hướng về phía người thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đứng sừng sững giữa đám đông, thật không ngờ người đó lại xuất hiện ở đây!
Trước đó, cậu vội vàng rời khỏi Nghiêm gia với lý do có việc gấp cần giải quyết, hoá ra đây chính là việc gấp mà cậu nói.
Giây phút trông thấy Ninh Lạc Điềm cùng với mẹ con Phương Tư Giai đang tiến về phía này, Nghiêm Trạch Viễn vô cùng kinh ngạc. Cách đây không lâu, Kim Hạn đã sai người thông báo tin này cho vợ cũ của Kim Đông Thành, lẽ nào người phụ nữ kia là Phương Tư Giai? Điều này cũng đồng nghĩa với việc Phương Nhã chính là con gái của Kim Đông Thành!
Kim Đông Thành còn có đứa con gái này sao? Trước giờ cậu chưa từng nghe Kim Hạn đề cập đến, hoặc là chính ông cũng không biết đến sự tồn tại của đứa cháu này.
Nhưng điều khiến cậu bận tâm nhất là sự xuất hiện của Ninh Lạc Điềm, tại sao cô cũng theo bọn họ đến đây?
Nén lại nỗi xúc động muốn tiến lại gần cô, Nghiêm Trạch Viễn chỉ đành đứng chôn tại chỗ, ánh mắt cậu thẳng tắp hướng về phía cô, cũng không hề có ý muốn lãng tránh.
"Tiểu tử.."
Kim Hạn vừa hoàn thành xong việc cung cấp cho cảnh sát những thông tin cần thiết để phục vụ điều tra, hiện tại tâm trạng của ông đã ổn định hơn một chút, đảo mắt một vòng lại thấy trợ thủ đắc lực của mình có gì rất lạ, ông lay nhẹ người cậu một cái:
"Ngươi bị làm sao vậy?"
Nghiêm Trạch Viễn chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Kim Hạn khẽ lắc đầu.
Lúc này, khi thấy mẹ con Phương Tư Giai và Ninh Lạc Điềm xuất hiện ở gần khu vực đó, phía cảnh sát nhanh chóng tiến đến tiếp cận:
"Thật ngại quá, các vị muốn tìm ai?"
Nâng mắt nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của vị cảnh sát, Phương Tư Giai điềm tĩnh đáp: "Tôi là vợ cũ của Kim Đông Thành, tôi đưa con gái đến đây để nhìn mặt ba nó lần cuối."
Trước khi thi thể của Kim Đông Thành được chuyển đến Viện Pháp y để tiến hành khám nghiệm, bà muốn cho con gái được thấy ba của mình trong trạng thái nguyên vẹn nhất.
Yêu cầu chính đáng này lập tức được phía cảnh sát chấp thuận, nhưng hiện giờ thi thể của Kim Đông Thành vẫn còn ở bên trong nên bắt buộc phải đợi thêm một lúc nữa.
Đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện giữa Phương Tư Giai và vị cảnh sát kia, Phương Nhã và Ninh Lạc Điềm cũng ngầm hiểu ra chân tướng.
"Mẹ ơi, ba của con thật sự bị người ta giết chết sao?"
Sự thật tàn khốc này không chỉ khiến Phương Nhã một phen chấn động mà còn khiến cho Ninh Lạc Điềm kinh hãi tột độ. Cả hai cô gái vẫn còn quá nhỏ để đối mặt với những gì tưởng chừng chỉ diễn ra ở trên phim ảnh.
Ninh Lạc Điềm đứng lặng người nhìn theo bóng lưng cao lớn của vị cảnh sát vừa rời đi không lâu, nơi sống lưng chợt truyền đến từng cơn ớn lạnh làm toàn thân cô run rẩy không thôi.
"Nhã Nhã à, bây giờ chúng ta sẽ qua đó để gặp ông nội của con, cả Điềm Điềm nữa."
Phương Tư Giai vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh đó cho đến tận bây giờ, sau khi nói xong câu đó, bà chủ động nắm lấy tay của Phương Nhã đi về phía Kim Hạn.
Đứng trước mặt của Kim Hạn, xung quanh là cảnh sát, Phương Tư Giai lễ phép cúi đầu một cái, hai cô gái nhỏ bên cạnh thấy thế cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào.
Ban đầu, Kim Hạn chỉ gọi một mình Phương Tư Giai đến, nào ngờ bà còn dẫn theo hai đứa nhóc, điểm nhìn của Kim Hạn bất giác neo lại trên khuôn mặt có những đường nét vô cùng quen thuộc của Phương Nhã, quả thật rất giống với một người.
"Tư Giai à, đứa trẻ này.."
Không chút do dự, Phương Tư Giai lập tức cho ông một câu trả lời thoả đáng: "Đúng vậy, đây đúng thật là cốt nhục của Đông Thành. Con chân thành xin lỗi ba vì đến giờ phút này mới nói cho ba biết."
Năm đó, sau khi ly hôn với Kim Đông Thành, bà mới phát hiện hạt giống của hắn đã nảy mầm trong bụng mình. Thay vì nói cho hắn biết, bà chọn cách một mình nuôi con, vì bà biết Kim Đông Thành căn bản không thể trở thành một người cha tốt.
Vậy nên suốt mười tám năm qua, cả Kim Hạn và hắn đều không hề biết đến sự tồn tại của Phương Nhã, một phần cũng là vì sau khi ly hôn với bà, Kim Đông Thành không hề ngó ngàng gì đến cuộc sống của bà.
Nếu ông trời có cho bà một cơ hội để quay lại quá khứ, bà vẫn sẽ đi theo con đường mà mình đã chọn, vì quyết định đi theo con đường đó chính là một lựa chọn vô cùng đúng đắn!
Từ xa xa, bọn họ đã thấy có rất nhiều cảnh sát đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, ngoài ra còn có một ông cụ và vài người đàn ông trông giống như vệ sĩ cũng có mặt ở đó.
Trên đường đi đến đây, Phương Tư Giai không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cái chết của chồng cũ, bà chỉ nói muốn cho con gái được nhìn mặt ba mình lần cuối. Vì vậy, khi nhìn thấy cảnh này, cả hai cô gái đều cảm thấy vô cùng hoang mang.
"Mẹ ơi, tại sao lại có cảnh sát ở đây vậy ạ?"
Phương Tư Giai không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay của con gái tiếp tục tiến về phía đám đông.
Không nhận được câu trả lời từ mẹ mình, Phương Nhã liền quay sang nói với Ninh Lạc Điềm: "Điềm Điềm ơi, mình sợ quá, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa."
Nhưng lúc này, sự chú ý của Ninh Lạc Điềm chỉ hướng về phía người thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đứng sừng sững giữa đám đông, thật không ngờ người đó lại xuất hiện ở đây!
Trước đó, cậu vội vàng rời khỏi Nghiêm gia với lý do có việc gấp cần giải quyết, hoá ra đây chính là việc gấp mà cậu nói.
Giây phút trông thấy Ninh Lạc Điềm cùng với mẹ con Phương Tư Giai đang tiến về phía này, Nghiêm Trạch Viễn vô cùng kinh ngạc. Cách đây không lâu, Kim Hạn đã sai người thông báo tin này cho vợ cũ của Kim Đông Thành, lẽ nào người phụ nữ kia là Phương Tư Giai? Điều này cũng đồng nghĩa với việc Phương Nhã chính là con gái của Kim Đông Thành!
Kim Đông Thành còn có đứa con gái này sao? Trước giờ cậu chưa từng nghe Kim Hạn đề cập đến, hoặc là chính ông cũng không biết đến sự tồn tại của đứa cháu này.
Nhưng điều khiến cậu bận tâm nhất là sự xuất hiện của Ninh Lạc Điềm, tại sao cô cũng theo bọn họ đến đây?
Nén lại nỗi xúc động muốn tiến lại gần cô, Nghiêm Trạch Viễn chỉ đành đứng chôn tại chỗ, ánh mắt cậu thẳng tắp hướng về phía cô, cũng không hề có ý muốn lãng tránh.
"Tiểu tử.."
Kim Hạn vừa hoàn thành xong việc cung cấp cho cảnh sát những thông tin cần thiết để phục vụ điều tra, hiện tại tâm trạng của ông đã ổn định hơn một chút, đảo mắt một vòng lại thấy trợ thủ đắc lực của mình có gì rất lạ, ông lay nhẹ người cậu một cái:
"Ngươi bị làm sao vậy?"
Nghiêm Trạch Viễn chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Kim Hạn khẽ lắc đầu.
Lúc này, khi thấy mẹ con Phương Tư Giai và Ninh Lạc Điềm xuất hiện ở gần khu vực đó, phía cảnh sát nhanh chóng tiến đến tiếp cận:
"Thật ngại quá, các vị muốn tìm ai?"
Nâng mắt nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của vị cảnh sát, Phương Tư Giai điềm tĩnh đáp: "Tôi là vợ cũ của Kim Đông Thành, tôi đưa con gái đến đây để nhìn mặt ba nó lần cuối."
Trước khi thi thể của Kim Đông Thành được chuyển đến Viện Pháp y để tiến hành khám nghiệm, bà muốn cho con gái được thấy ba của mình trong trạng thái nguyên vẹn nhất.
Yêu cầu chính đáng này lập tức được phía cảnh sát chấp thuận, nhưng hiện giờ thi thể của Kim Đông Thành vẫn còn ở bên trong nên bắt buộc phải đợi thêm một lúc nữa.
Đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện giữa Phương Tư Giai và vị cảnh sát kia, Phương Nhã và Ninh Lạc Điềm cũng ngầm hiểu ra chân tướng.
"Mẹ ơi, ba của con thật sự bị người ta giết chết sao?"
Sự thật tàn khốc này không chỉ khiến Phương Nhã một phen chấn động mà còn khiến cho Ninh Lạc Điềm kinh hãi tột độ. Cả hai cô gái vẫn còn quá nhỏ để đối mặt với những gì tưởng chừng chỉ diễn ra ở trên phim ảnh.
Ninh Lạc Điềm đứng lặng người nhìn theo bóng lưng cao lớn của vị cảnh sát vừa rời đi không lâu, nơi sống lưng chợt truyền đến từng cơn ớn lạnh làm toàn thân cô run rẩy không thôi.
"Nhã Nhã à, bây giờ chúng ta sẽ qua đó để gặp ông nội của con, cả Điềm Điềm nữa."
Phương Tư Giai vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh đó cho đến tận bây giờ, sau khi nói xong câu đó, bà chủ động nắm lấy tay của Phương Nhã đi về phía Kim Hạn.
Đứng trước mặt của Kim Hạn, xung quanh là cảnh sát, Phương Tư Giai lễ phép cúi đầu một cái, hai cô gái nhỏ bên cạnh thấy thế cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào.
Ban đầu, Kim Hạn chỉ gọi một mình Phương Tư Giai đến, nào ngờ bà còn dẫn theo hai đứa nhóc, điểm nhìn của Kim Hạn bất giác neo lại trên khuôn mặt có những đường nét vô cùng quen thuộc của Phương Nhã, quả thật rất giống với một người.
"Tư Giai à, đứa trẻ này.."
Không chút do dự, Phương Tư Giai lập tức cho ông một câu trả lời thoả đáng: "Đúng vậy, đây đúng thật là cốt nhục của Đông Thành. Con chân thành xin lỗi ba vì đến giờ phút này mới nói cho ba biết."
Năm đó, sau khi ly hôn với Kim Đông Thành, bà mới phát hiện hạt giống của hắn đã nảy mầm trong bụng mình. Thay vì nói cho hắn biết, bà chọn cách một mình nuôi con, vì bà biết Kim Đông Thành căn bản không thể trở thành một người cha tốt.
Vậy nên suốt mười tám năm qua, cả Kim Hạn và hắn đều không hề biết đến sự tồn tại của Phương Nhã, một phần cũng là vì sau khi ly hôn với bà, Kim Đông Thành không hề ngó ngàng gì đến cuộc sống của bà.
Nếu ông trời có cho bà một cơ hội để quay lại quá khứ, bà vẫn sẽ đi theo con đường mà mình đã chọn, vì quyết định đi theo con đường đó chính là một lựa chọn vô cùng đúng đắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.