Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta
Chương 34: Kẻ sát nhân
BaoTruc120
22/10/2022
Mắt thấy Lương Tuyết, tức là mẹ chồng tương lai của mình đang từ xa tiến tới, Ninh Quân Kiều liền khẩn trương mang khay thức ăn vào phòng rồi mới trở ra tiếp chuyện với bà ta.
"Bác gái." Ninh Quân Kiều lễ phép gật đầu với Lương Tuyết một cái, còn Ninh Lạc Điềm lại đứng im như một pho tượng, mặt thì cúi gầm xuống đất, cả nửa ngày trời cũng không mở miệng nói được câu nào.
Biểu hiện có phần kỳ lạ này của cô lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Quân Kiều:
"Điềm Điềm à, em sao vậy? Thấy người lớn sao còn không biết cúi đầu chào vậy hả?"
Được Ninh Quân Kiều kịp thời nhắc nhở, Ninh Lạc Điềm mới từ từ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mặc dù có chút không cam tâm nhưng vì nghĩ đến cuộc sống sau này của chị gái, cô mới miễn cưỡng cúi đầu chào bà ta.
Thái độ của Lương Tuyết dành cho cô vẫn cực kỳ hoà nhã, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra cuộc xung đột nào.
Lúc này, Ninh Lạc Điềm mới nhìn nhận lại những gì mà Nghiêm Trạch Viễn đã nói với mình, người phụ nữ xấu tính này quả thật không ghi thù cô.
"Xin chào bác gái."
Trông thấy cô bé bạo dạn lúc nãy đang lễ phép chào hỏi mình, khoé môi của Lương Tuyết không khỏi nâng lên ý cười hài lòng "Rất ngoan!"
Dứt lời, bà ta quay sang nói với Ninh Quân Kiều bằng giọng điệu vô cùng trìu mến: "Quân Kiều à, cô bé đáng yêu này thực sự là em gái của cháu sao?"
Ninh Quân Kiều vui vẻ đáp: "Vâng, tên của em ấy là Ninh Lạc Điềm thưa bác."
Lương Tuyết lại hỏi: "Vậy cháu có biết chuyện con bé đang qua lại với nhị thiếu gia của nhà này hay không?"
Vì không muốn chị gái phải khó xử, Ninh Lạc Điềm liền chủ động giải thích: "Bác gái, có lẽ bác đã hiểu lầm gì rồi, quan hệ giữa cháu và Nghiêm Trạch Viễn chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường thôi ạ."
Lương Tuyết khẽ nhướn mày: "Thật vậy sao?"
"Vâng ạ." Cô trả lời một cách vô cùng chắc chắn, trước đó cô đã không muốn công khai chuyện này với người khác, huống hồ người khác này còn không có thiện ý với bạn trai của cô. Do đó, để tránh những rắc rối không đáng có, cô buộc phải giấu kín chuyện này.
Gật đầu một cái, Lương Tuyết xem như đã tin tưởng cô: "Vậy thì tốt, loại người như nó chẳng có gì tốt lành để yêu đương đâu cháu."
Vừa rồi, nếu không kiềm chế tốt cảm xúc của bản thân, Ninh Lạc Điềm có lẽ đã bật lại lời của Lương Tuyết.
Nhắc đến Nghiêm Trạch Viễn, bà ta không mắng thẳng vào mặt cũng nói xấu sau lưng cậu. Tâm địa của mẹ dì ghẻ này cũng xấu xa quá rồi!
Chỉ cần dựa vào cái vẻ mặt đầy khinh miệt của bà ta, cô không khó để hình dung ra những gì mà Nghiêm Trạch Viễn đã chịu đựng trong quá khứ. Người đời có câu: 'Người đang làm, trời đang nhìn.' Bằng một niềm tin hết sức mãnh miệt, cô tin bà ta sẽ sớm lãnh đủ quả báo của mình thôi.
Còn hiện giờ, cô phải tiếp tục đóng vai một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện ở trong mắt bà ta:
"Bác gái à, nếu không còn việc gì nữa cháu xin phép được nói chuyện riêng với chị gái một chút ạ."
Lương Tuyết nghe vậy liền vui vẻ đáp: "Được, ta không phiền hai đứa nữa."
...
Sau khi vượt qua một đoạn đường dài, Nghiêm Trạch Viễn rốt cục cũng có mặt tại bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, cậu nhìn thấy Kim Hạn đang ngồi thất thần ở trên ghế, xung quanh ông còn có rất nhiều thuộc hạ. Nghiêm Trạch Viễn khẩn trương tiến về phía đó, đám thuộc hạ vừa thấy cậu xuất hiện liền thông báo cho Kim Hạn biết.
"Tiểu tử à, ngươi tới rồi." Kim Hạn kích động chống gậy đứng dậy, trên khuôn mặt già nua vẫn chưa khỏi bàng hoàng.
Nghiêm Trạch Viễn vội vàng bước đến đỡ lấy người ông, vừa hay tin Kim Đông Thành bị người ta sát hại, cậu chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc. Về phần Kim Hạn thì cậu thực sự rất lo lắng, cậu sợ ông sẽ không vượt qua cú sốc này.
Theo cậu được biết, lão đại Kim Hạn chỉ có một người con trai duy nhất đó là Kim Đông Thành, 40 tuổi, đã trải qua một đời vợ, ở độ tuổi này ngoài ăn chơi ra, hắn thật sự chẳng làm được tích sự gì.
Bất tài vô dụng lại gắn thêm cái mác phá gia chi tử, ở trong tổ chức, Kim Đông Thành chỉ được các thành viên khác biết đến là con trai của lão đại, bởi vì hắn chẳng có một chút thực lực nào, trong mắt hắn chỉ có mấy con ngựa đua cùng những chiếc siêu xe đắt đỏ. Vợ cũ của hắn cũng vì lý do này mà ly hôn với hắn chỉ sau hai tháng về chung một nhà.
Bây giờ lại không biết đi gây thù chuốc oán với ai để rồi bị người ta sát hại, trên thế gian này, người cảm thấy đau lòng cho sự ra đi của hắn e rằng chỉ có Kim Hạn mà thôi.
"Lão đại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Dìu Kim Hạn ngồi xuống ghế, Nghiêm Trạch Viễn mới từ từ hỏi rõ sự việc. Thông qua lời kể của Kim Hạn, cậu biết được Kim Đông Thành đã bị sát hại trong lúc đang xem đua ngựa, nói một cách chính xác, hắn đã chết dưới tay súng của một tên sát thủ bắn tỉa.
Vụ án diễn ra tại một nơi đông người như vậy, việc xác định được thủ phạm chắc chắn sẽ gặp không ít trở ngại, huống hồ thế lực của kẻ đó cũng không hề đơn giản. Thậm chí cậu còn nghi ngờ kẻ đứng đằng sau cái chết của Kim Đông Thành và kẻ đã cướp lô vũ khí của tổ chức X cách đây không lâu, chính là cùng một người.
"Bác gái." Ninh Quân Kiều lễ phép gật đầu với Lương Tuyết một cái, còn Ninh Lạc Điềm lại đứng im như một pho tượng, mặt thì cúi gầm xuống đất, cả nửa ngày trời cũng không mở miệng nói được câu nào.
Biểu hiện có phần kỳ lạ này của cô lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Quân Kiều:
"Điềm Điềm à, em sao vậy? Thấy người lớn sao còn không biết cúi đầu chào vậy hả?"
Được Ninh Quân Kiều kịp thời nhắc nhở, Ninh Lạc Điềm mới từ từ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mặc dù có chút không cam tâm nhưng vì nghĩ đến cuộc sống sau này của chị gái, cô mới miễn cưỡng cúi đầu chào bà ta.
Thái độ của Lương Tuyết dành cho cô vẫn cực kỳ hoà nhã, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra cuộc xung đột nào.
Lúc này, Ninh Lạc Điềm mới nhìn nhận lại những gì mà Nghiêm Trạch Viễn đã nói với mình, người phụ nữ xấu tính này quả thật không ghi thù cô.
"Xin chào bác gái."
Trông thấy cô bé bạo dạn lúc nãy đang lễ phép chào hỏi mình, khoé môi của Lương Tuyết không khỏi nâng lên ý cười hài lòng "Rất ngoan!"
Dứt lời, bà ta quay sang nói với Ninh Quân Kiều bằng giọng điệu vô cùng trìu mến: "Quân Kiều à, cô bé đáng yêu này thực sự là em gái của cháu sao?"
Ninh Quân Kiều vui vẻ đáp: "Vâng, tên của em ấy là Ninh Lạc Điềm thưa bác."
Lương Tuyết lại hỏi: "Vậy cháu có biết chuyện con bé đang qua lại với nhị thiếu gia của nhà này hay không?"
Vì không muốn chị gái phải khó xử, Ninh Lạc Điềm liền chủ động giải thích: "Bác gái, có lẽ bác đã hiểu lầm gì rồi, quan hệ giữa cháu và Nghiêm Trạch Viễn chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường thôi ạ."
Lương Tuyết khẽ nhướn mày: "Thật vậy sao?"
"Vâng ạ." Cô trả lời một cách vô cùng chắc chắn, trước đó cô đã không muốn công khai chuyện này với người khác, huống hồ người khác này còn không có thiện ý với bạn trai của cô. Do đó, để tránh những rắc rối không đáng có, cô buộc phải giấu kín chuyện này.
Gật đầu một cái, Lương Tuyết xem như đã tin tưởng cô: "Vậy thì tốt, loại người như nó chẳng có gì tốt lành để yêu đương đâu cháu."
Vừa rồi, nếu không kiềm chế tốt cảm xúc của bản thân, Ninh Lạc Điềm có lẽ đã bật lại lời của Lương Tuyết.
Nhắc đến Nghiêm Trạch Viễn, bà ta không mắng thẳng vào mặt cũng nói xấu sau lưng cậu. Tâm địa của mẹ dì ghẻ này cũng xấu xa quá rồi!
Chỉ cần dựa vào cái vẻ mặt đầy khinh miệt của bà ta, cô không khó để hình dung ra những gì mà Nghiêm Trạch Viễn đã chịu đựng trong quá khứ. Người đời có câu: 'Người đang làm, trời đang nhìn.' Bằng một niềm tin hết sức mãnh miệt, cô tin bà ta sẽ sớm lãnh đủ quả báo của mình thôi.
Còn hiện giờ, cô phải tiếp tục đóng vai một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện ở trong mắt bà ta:
"Bác gái à, nếu không còn việc gì nữa cháu xin phép được nói chuyện riêng với chị gái một chút ạ."
Lương Tuyết nghe vậy liền vui vẻ đáp: "Được, ta không phiền hai đứa nữa."
...
Sau khi vượt qua một đoạn đường dài, Nghiêm Trạch Viễn rốt cục cũng có mặt tại bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, cậu nhìn thấy Kim Hạn đang ngồi thất thần ở trên ghế, xung quanh ông còn có rất nhiều thuộc hạ. Nghiêm Trạch Viễn khẩn trương tiến về phía đó, đám thuộc hạ vừa thấy cậu xuất hiện liền thông báo cho Kim Hạn biết.
"Tiểu tử à, ngươi tới rồi." Kim Hạn kích động chống gậy đứng dậy, trên khuôn mặt già nua vẫn chưa khỏi bàng hoàng.
Nghiêm Trạch Viễn vội vàng bước đến đỡ lấy người ông, vừa hay tin Kim Đông Thành bị người ta sát hại, cậu chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc. Về phần Kim Hạn thì cậu thực sự rất lo lắng, cậu sợ ông sẽ không vượt qua cú sốc này.
Theo cậu được biết, lão đại Kim Hạn chỉ có một người con trai duy nhất đó là Kim Đông Thành, 40 tuổi, đã trải qua một đời vợ, ở độ tuổi này ngoài ăn chơi ra, hắn thật sự chẳng làm được tích sự gì.
Bất tài vô dụng lại gắn thêm cái mác phá gia chi tử, ở trong tổ chức, Kim Đông Thành chỉ được các thành viên khác biết đến là con trai của lão đại, bởi vì hắn chẳng có một chút thực lực nào, trong mắt hắn chỉ có mấy con ngựa đua cùng những chiếc siêu xe đắt đỏ. Vợ cũ của hắn cũng vì lý do này mà ly hôn với hắn chỉ sau hai tháng về chung một nhà.
Bây giờ lại không biết đi gây thù chuốc oán với ai để rồi bị người ta sát hại, trên thế gian này, người cảm thấy đau lòng cho sự ra đi của hắn e rằng chỉ có Kim Hạn mà thôi.
"Lão đại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Dìu Kim Hạn ngồi xuống ghế, Nghiêm Trạch Viễn mới từ từ hỏi rõ sự việc. Thông qua lời kể của Kim Hạn, cậu biết được Kim Đông Thành đã bị sát hại trong lúc đang xem đua ngựa, nói một cách chính xác, hắn đã chết dưới tay súng của một tên sát thủ bắn tỉa.
Vụ án diễn ra tại một nơi đông người như vậy, việc xác định được thủ phạm chắc chắn sẽ gặp không ít trở ngại, huống hồ thế lực của kẻ đó cũng không hề đơn giản. Thậm chí cậu còn nghi ngờ kẻ đứng đằng sau cái chết của Kim Đông Thành và kẻ đã cướp lô vũ khí của tổ chức X cách đây không lâu, chính là cùng một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.