Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta
Chương 49: Trái tim anh chỉ thuộc về em
BaoTruc120
22/10/2022
Sau khi hiểu lầm đã được giải quyết, Nghiêm Trạch Viễn liền thở phào một tiếng, lần này không thể cho cô một lời giải thích rõ ràng nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Ân cần kéo ghế cho cô ngồi vào, cậu không quên cúi người đặt lên gò má cô một nụ hôn rồi nói nhỏ vào tai cô: "Bây giờ hãy thưởng thức bữa tối do chính tay anh nấu."
Lúc bấy giờ tâm trạng của Ninh Lạc Điềm vẫn chưa thật sự thoải mái, giữ lấy cánh tay đang khoác trên người mình, cô nhẹ nhàng nâng khoé môi trao cho cậu một nụ cười thật khẽ: "Cảm ơn anh."
Nghiêm Trạch Viễn nghe vậy thì nhẹ giọng nói với cô: "Em ngồi đây đợi anh một lát, anh về phòng mặc áo vào đã."
"Được, anh đi đi."
Thay áo xong, Nghiêm Trạch Viễn lập tức trở lại phòng bếp, lại thấy Ninh Lạc Điềm đang dán mắt vào màn hình điện thoại, cậu lãnh đạm ngồi xuống vị trí đối diện, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Một lúc sau, Ninh Lạc Điềm mới bình thản đặt điện thoại sang một bên rồi nâng mắt lên nhìn về phía cậu.
Nghiêm Trạch Viễn đã quan sát cô từ nãy đến giờ, cậu biết cô vẫn còn để tâm đến chuyện kia, chỉ cần nhìn vào thái độ có chút lạnh nhạt của cô, cậu có thể đoán ra được.
"Lạc Điềm, ăn tối xong anh đưa em đi đâu đó chơi có chịu không?"
Ninh Lạc Điềm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Hôm nay em thấy trong người hơi mệt, lát nữa anh đưa em về nhà là được rồi."
"Được."
Bữa tối của hai người cũng nhanh chóng trôi qua, thức ăn rất ngon nhưng Ninh Lạc Điềm chỉ dùng một ít đã buông đũa lau miệng, Nghiêm Trạch Viễn liền cất giọng hỏi: "Sao không ăn thêm? Thức ăn không hợp khẩu vị của em sao?"
Ninh Lạc Điềm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải, thức ăn rất ngon."
"Vậy em ăn thêm đi, đừng để anh phải lo lắng có được không?" Nghiêm Trạch Viễn vẫn kiên nhẫn gắp thức ăn vào bát cho cô, nét mặt vô cùng thành khẩn.
Cô mệt mỏi nói: "Em muốn về nhà."
Nghiêm Trạch Viễn nhìn cô một lúc lâu rồi đặt bát đũa xuống, kéo ghế đứng dậy, giọng nói của cậu vẫn ôn hoà như trước: "Được, anh đưa em về."
Đến khi cậu chấp nhận yêu cầu của cô, cô lại không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ quan sát những món ăn ở trên bàn, quả thật đều là món cô thích.
Để nấu được những món này chắc hẳn cậu đã rất vất vả, vậy mà vừa rồi cô còn tỏ thái độ với cậu. Theo cô nhớ thì lúc nãy cậu cũng không ăn được bao nhiêu, vậy mà cô lại một mực muốn cậu phải đưa về.
Ninh Lạc Điềm thực sự hối hận.
"Em xin lỗi."
Nghiêm Trạch Viễn thấy cô như sắp khóc đến nơi liền chạy đến ôm cô vào trong ngực, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Không phải anh nói sẽ đưa em về rồi sao? Đừng khóc, anh đưa em về."
Ninh Lạc Điềm kích động siết chặt lấy thắt lưng cậu, cậu càng dỗ cô càng khóc lớn hơn: "Viễn, lúc nãy em không nên cáu kỉnh với anh, nhưng mà khi nhìn thấy vết son đó em thực sự rất khó chịu anh có biết không?"
Cuối cùng Nghiêm Trạch Viễn cũng rõ ràng mọi chuyện, trong lòng đầy chua xót, tất cả đều do cậu quá bất cẩn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn thật dịu dàng: "Lạc Điềm, anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, trái tim anh chỉ thuộc về một mình em."
Những lời nói xuất phát từ đáy lòng này khiến Ninh Lạc Điềm vô cùng chấn động, trước giờ Nghiêm Trạch Viễn chưa từng bày tỏ với cô một cách trực tiếp như vậy, cô có thể xem đây là một lời hứa hẹn hay không?
Cô ngừng khóc, đôi mắt long lanh chậm rãi nâng lên nhìn cậu, khó khăn tìm lại giọng nói của chính mình: "Viễn, em sẽ không ghen với chị ấy nữa."
Bàn tay của Nghiêm Trạch Viễn khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, trong mắt tràn ngập ý cười: "Không yêu mới không ghen."
Ninh Lạc Điềm hiểu ý, gật đầu một cái tỏ vẻ đồng tình.
Sau đó hai người vui vẻ dùng bữa tối, Ninh Lạc Điềm ăn rất nhiều, cô nói rất thích những món cậu nấu. Nghiêm Trạch Viễn ngồi một bên gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại vươn tay véo véo má cô.
"No rồi, cảm ơn bữa tối của anh."
Nghiêm Trạch Viễn rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô: "Vậy tối nay ngủ lại đây một đêm, anh hứa sẽ không làm gì hết."
Ninh Lạc Điềm nghi hoặc nhìn anh, nhớ lại trận hoan ái mãnh liệt kia hai gò má của cô lập tức đỏ bừng lên: "Em không tin đâu."
Thật sự không đáng tin một chút nào. Trước đó rõ ràng cậu nói với cô là muốn đi ngủ, nhưng sau đó thì sao?
Tóm lại cô sẽ không tin cậu nữa.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn kiên nhẫn thuyết phục cô: "Anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy. Hơn nữa ba em cũng đi công tác chưa về, hiện tại ở nhà chỉ có một mình em, bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn, anh không yên tâm."
Ninh Lạc Điềm yên lặng suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời cậu nói quả thật rất đúng, cô gật đầu nói: "Vậy tối nay em sẽ ngủ lại đây, nhưng anh phải giữ đúng lời hứa của mình đó."
Nghiêm Trạch Viễn vui vẻ cùng cô móc ngoéo: "Anh hứa với Lạc Điềm."
Ân cần kéo ghế cho cô ngồi vào, cậu không quên cúi người đặt lên gò má cô một nụ hôn rồi nói nhỏ vào tai cô: "Bây giờ hãy thưởng thức bữa tối do chính tay anh nấu."
Lúc bấy giờ tâm trạng của Ninh Lạc Điềm vẫn chưa thật sự thoải mái, giữ lấy cánh tay đang khoác trên người mình, cô nhẹ nhàng nâng khoé môi trao cho cậu một nụ cười thật khẽ: "Cảm ơn anh."
Nghiêm Trạch Viễn nghe vậy thì nhẹ giọng nói với cô: "Em ngồi đây đợi anh một lát, anh về phòng mặc áo vào đã."
"Được, anh đi đi."
Thay áo xong, Nghiêm Trạch Viễn lập tức trở lại phòng bếp, lại thấy Ninh Lạc Điềm đang dán mắt vào màn hình điện thoại, cậu lãnh đạm ngồi xuống vị trí đối diện, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Một lúc sau, Ninh Lạc Điềm mới bình thản đặt điện thoại sang một bên rồi nâng mắt lên nhìn về phía cậu.
Nghiêm Trạch Viễn đã quan sát cô từ nãy đến giờ, cậu biết cô vẫn còn để tâm đến chuyện kia, chỉ cần nhìn vào thái độ có chút lạnh nhạt của cô, cậu có thể đoán ra được.
"Lạc Điềm, ăn tối xong anh đưa em đi đâu đó chơi có chịu không?"
Ninh Lạc Điềm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Hôm nay em thấy trong người hơi mệt, lát nữa anh đưa em về nhà là được rồi."
"Được."
Bữa tối của hai người cũng nhanh chóng trôi qua, thức ăn rất ngon nhưng Ninh Lạc Điềm chỉ dùng một ít đã buông đũa lau miệng, Nghiêm Trạch Viễn liền cất giọng hỏi: "Sao không ăn thêm? Thức ăn không hợp khẩu vị của em sao?"
Ninh Lạc Điềm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải, thức ăn rất ngon."
"Vậy em ăn thêm đi, đừng để anh phải lo lắng có được không?" Nghiêm Trạch Viễn vẫn kiên nhẫn gắp thức ăn vào bát cho cô, nét mặt vô cùng thành khẩn.
Cô mệt mỏi nói: "Em muốn về nhà."
Nghiêm Trạch Viễn nhìn cô một lúc lâu rồi đặt bát đũa xuống, kéo ghế đứng dậy, giọng nói của cậu vẫn ôn hoà như trước: "Được, anh đưa em về."
Đến khi cậu chấp nhận yêu cầu của cô, cô lại không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ quan sát những món ăn ở trên bàn, quả thật đều là món cô thích.
Để nấu được những món này chắc hẳn cậu đã rất vất vả, vậy mà vừa rồi cô còn tỏ thái độ với cậu. Theo cô nhớ thì lúc nãy cậu cũng không ăn được bao nhiêu, vậy mà cô lại một mực muốn cậu phải đưa về.
Ninh Lạc Điềm thực sự hối hận.
"Em xin lỗi."
Nghiêm Trạch Viễn thấy cô như sắp khóc đến nơi liền chạy đến ôm cô vào trong ngực, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Không phải anh nói sẽ đưa em về rồi sao? Đừng khóc, anh đưa em về."
Ninh Lạc Điềm kích động siết chặt lấy thắt lưng cậu, cậu càng dỗ cô càng khóc lớn hơn: "Viễn, lúc nãy em không nên cáu kỉnh với anh, nhưng mà khi nhìn thấy vết son đó em thực sự rất khó chịu anh có biết không?"
Cuối cùng Nghiêm Trạch Viễn cũng rõ ràng mọi chuyện, trong lòng đầy chua xót, tất cả đều do cậu quá bất cẩn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn thật dịu dàng: "Lạc Điềm, anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, trái tim anh chỉ thuộc về một mình em."
Những lời nói xuất phát từ đáy lòng này khiến Ninh Lạc Điềm vô cùng chấn động, trước giờ Nghiêm Trạch Viễn chưa từng bày tỏ với cô một cách trực tiếp như vậy, cô có thể xem đây là một lời hứa hẹn hay không?
Cô ngừng khóc, đôi mắt long lanh chậm rãi nâng lên nhìn cậu, khó khăn tìm lại giọng nói của chính mình: "Viễn, em sẽ không ghen với chị ấy nữa."
Bàn tay của Nghiêm Trạch Viễn khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, trong mắt tràn ngập ý cười: "Không yêu mới không ghen."
Ninh Lạc Điềm hiểu ý, gật đầu một cái tỏ vẻ đồng tình.
Sau đó hai người vui vẻ dùng bữa tối, Ninh Lạc Điềm ăn rất nhiều, cô nói rất thích những món cậu nấu. Nghiêm Trạch Viễn ngồi một bên gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại vươn tay véo véo má cô.
"No rồi, cảm ơn bữa tối của anh."
Nghiêm Trạch Viễn rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô: "Vậy tối nay ngủ lại đây một đêm, anh hứa sẽ không làm gì hết."
Ninh Lạc Điềm nghi hoặc nhìn anh, nhớ lại trận hoan ái mãnh liệt kia hai gò má của cô lập tức đỏ bừng lên: "Em không tin đâu."
Thật sự không đáng tin một chút nào. Trước đó rõ ràng cậu nói với cô là muốn đi ngủ, nhưng sau đó thì sao?
Tóm lại cô sẽ không tin cậu nữa.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn kiên nhẫn thuyết phục cô: "Anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy. Hơn nữa ba em cũng đi công tác chưa về, hiện tại ở nhà chỉ có một mình em, bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn, anh không yên tâm."
Ninh Lạc Điềm yên lặng suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời cậu nói quả thật rất đúng, cô gật đầu nói: "Vậy tối nay em sẽ ngủ lại đây, nhưng anh phải giữ đúng lời hứa của mình đó."
Nghiêm Trạch Viễn vui vẻ cùng cô móc ngoéo: "Anh hứa với Lạc Điềm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.