Chương 38: Trốn Tìm
Ken
18/11/2015
Câu chuyện này diễn ra vào khoảng mùa hè năm 1999 trong khi chúng tôi đang chơi trốn tìm. Anh em tôi sống trong một căn hộ ở một con phố hơi tồi tàn (gia đình không khá giả lắm nên chúng tôi cũng không có một con vật nuôi nào cả). Cũng không có gì là vui vẻ lắm khi có một vài chuyện không hay xảy ra nhưng chúng tôi đều đã vượt qua và sống khá tốt. Tôi thường ở nhà cùng mẹ và đi loanh quanh để thăm hàng xóm trong khi cha tôi đi làm và ông chỉ trở về khi trời đã khuya. Chú tôi cũng sống ở đó và chú có phòng riêng. Đó là nơi chúng tôi luôn được chào đón. Chúng tôi gần như chẳng có việc gì làm suốt mùa hè, ngoại trừ trò Super Nintendo và mấy trò chơi cần nhiều người chơi nên em tôi đã chọn chơi trốn tìm. Tôi có 2 đứa em và tôi thường chỉ cần gọi chúng là B và J. B hình như khoảng 8,9 tuổi còn J thì khoảng 5, 6 gì đó và khá thông minh. Nơi trốn thường là dưới gầm giường, trong tủ đựng quần áo, phòng tắm hoặc bất kỳ ngóc ngách nào có thể chui lọt. Tủ của chú tôi là cái tủ to nhất trong nhà nên cũng không lạ khi bọn nhóc chúng tôi thường trốn trong đó. Cái tủ trong góc thì khá tối và kín nên cũng là một chỗ trốn lý tưởng.
J: "Anh đếm trước nhé!". (J chạy đi trốn)
B: "Được rồi, nhưng lần sau sẽ là em đếm đấy."
B bắt đầu đếm ngược ở phòng khách trong khi tiếng chân J lịch bịch nơi cầu thang. Có vẻ như nó sẽ trốn ở tủ quần áo ông chú, và tiếng đóng cửa như xác nhận điều đó.
B: "Trốn xong chưa, anh đi tìm đây!"
B bắt đầu bước lên cầu thang. Tiếng lục cục phát ra từ chiếc tủ đã tố cáo rằng J đang trốn ở đó.
B: "Anh nghe thấy rồi, em đang trốn trong tủ quần áo!"
Không có tiếng trả lời. Tiếng động đó vẫn tiếp tục mặc cho B. đã bước vào phòng của chú tôi. Tiếng lục cục đó vẫn tiếp tục, tới khi B. dừng lại trước cửa tủ thì nó chợt im bặt. B mở tủ quần áo.
B: "Tìm thấy em rồi nhé, giờ tới lượt anh đi trốn."
Không có tiếng trả lời.
B: "J, dừng lại và ra đi."
B ngồi xuống cạnh J., chờ đợi câu trả lời. Nó bảo với tôi rằng người ở trong tủ chính là J. theo đúng như những gì nó nhớ. Năm phút trôi qua trong sự im lặng và J. cũng chẳng nói gì cả.
B: "Anh tìm thấy em rồi, đừng đùa nữa!"
J bất chợt chạy ra khỏi cửa. B vội đuổi theo. B. nghĩ có lẽ J định chạy đi trốn nên nó quyết định tìm thêm lần nữa. Cuối cùng, B thấy J đang núp trong bồn tắm.
J: "Anh làm gì mà lâu quá vậy?"
B: "Em nói cái quái gì vậy? Anh tìm thấy em trong tủ quần áo, sau đó thì em chạy vụt đi."
J: ".... Em chỉ trốn ở đây mà... Nếu em chạy như anh nói thì cái rèm phải bị tuột ra chứ, nhưng em đã dạt nó sang để có thể trốn trong này. Em nghĩ chính anh đã chạy trong hành lang!"
B: "Anh không chạy, anh đã nghĩ đó là em."
Sự im lặng tràn ngập căn phòng. "Thứ đó" có lẽ không phải là anh em tôi.
J: "Anh đếm trước nhé!". (J chạy đi trốn)
B: "Được rồi, nhưng lần sau sẽ là em đếm đấy."
B bắt đầu đếm ngược ở phòng khách trong khi tiếng chân J lịch bịch nơi cầu thang. Có vẻ như nó sẽ trốn ở tủ quần áo ông chú, và tiếng đóng cửa như xác nhận điều đó.
B: "Trốn xong chưa, anh đi tìm đây!"
B bắt đầu bước lên cầu thang. Tiếng lục cục phát ra từ chiếc tủ đã tố cáo rằng J đang trốn ở đó.
B: "Anh nghe thấy rồi, em đang trốn trong tủ quần áo!"
Không có tiếng trả lời. Tiếng động đó vẫn tiếp tục mặc cho B. đã bước vào phòng của chú tôi. Tiếng lục cục đó vẫn tiếp tục, tới khi B. dừng lại trước cửa tủ thì nó chợt im bặt. B mở tủ quần áo.
B: "Tìm thấy em rồi nhé, giờ tới lượt anh đi trốn."
Không có tiếng trả lời.
B: "J, dừng lại và ra đi."
B ngồi xuống cạnh J., chờ đợi câu trả lời. Nó bảo với tôi rằng người ở trong tủ chính là J. theo đúng như những gì nó nhớ. Năm phút trôi qua trong sự im lặng và J. cũng chẳng nói gì cả.
B: "Anh tìm thấy em rồi, đừng đùa nữa!"
J bất chợt chạy ra khỏi cửa. B vội đuổi theo. B. nghĩ có lẽ J định chạy đi trốn nên nó quyết định tìm thêm lần nữa. Cuối cùng, B thấy J đang núp trong bồn tắm.
J: "Anh làm gì mà lâu quá vậy?"
B: "Em nói cái quái gì vậy? Anh tìm thấy em trong tủ quần áo, sau đó thì em chạy vụt đi."
J: ".... Em chỉ trốn ở đây mà... Nếu em chạy như anh nói thì cái rèm phải bị tuột ra chứ, nhưng em đã dạt nó sang để có thể trốn trong này. Em nghĩ chính anh đã chạy trong hành lang!"
B: "Anh không chạy, anh đã nghĩ đó là em."
Sự im lặng tràn ngập căn phòng. "Thứ đó" có lẽ không phải là anh em tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.