Chương 16: Bỏ đi (2)
Thiên Di
07/04/2015
-1 năm sau-
Tại một căn nhà nhỏ bé vùng ngoại ô,vang lên tiếng khóc của hai đứa trẻ bị mẹ chúng đánh đòn:
-Mẹ,cho con về với ba đi
-Nói nhỏ thôi,ông ta nghe thấy là ông ta sẽ giết cả mẹ lẫn con
-Bà Khuê mắt dưng dưng,tóc tai loà xoà,quần áo rách tươm,ôm lấy hai đứa con.
-Huhu,giá như hồi đó mẹ ở lại với ba các con thì bây giờ các con đã không khổ như thế này. Dương tuy còn bé nhưng rất thương mẹ.Cậu cầm tay bà Duệ,an ủi:
-Mẹ,Em Nhung và con trốn đi thôi!Đi đi mẹ,huhu...mẹ đừng buồn.
Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho bà.
-Đúng rồi,mẹ sai rồi,mẹ có lỗi với các con...Đi thôi...Chờ mẹ một chút...Mẹ đi dọn đồ rồi mẹ con mình sẽ đi khỏi đây-Mí mắt đã sưng mọng lên vì khóc nhiều.
Áaaaaaaaa!
Bà Duệ một tay ôm mắt mình.
-Tôi...tôi làm sao đây? Mắt tôi không nhìn thấy gì cả? Dương,bật đèn lên...mau lên con- Bà giục giã
Hai đứa trẻ sợ hãi,ôm chặt mẹ. Bà Duệ run run:
-Mắt tôi...Mắt tôi...tôi bị mù...tôi bị mù...-Bà ngã dúi dụi
với lấy cái bình thuỷ tinh đẩy nó xuống đất,Bà lấy mảnh thuỷ tinh cào lên mặt mình
Dương giằng lấy mảnh vụn trong tay bà Duệ rồi cứa vào chân Trang Nhung,đứa trẻ khóc toáng lên,bà Duệ lo sợ nhìn Dương
Thằng bé định làm gì đây?
-MẸ mà làm thế anh em con sẽ chết cùng mẹ... Bà ghì chặt hai đứa con vào lòng mình.Máu trên mặt bà chảy nhiều,tóc rũ rưỡi,mắt đã mù.
.. Cạch...
Lại là ông Phương... Ông ngồi xuống trước mặt bà,bình thản:
-Bà kí vào hợp đồng chuyển nhượng tài khoản và cổ phần cho tôi,kí vào đơn ly hôn này nữa,tôi sẽ thả bà đi.
-ÔNG GIẾT TÔI ĐI,TÔI KHÔNG KÍ.
Ông bóp chặt cằm bà Duệ:
-Người đàn bà mù xấu xí,tôi sẽ bắt bà điểm chỉ vào đây.Hahaha...Người vợ đẹp đang chờ tôi ở nhà...Con mụ xấu xí mày muốn chết sao? - Ông Phương gằn giọng.
Ông cầm tay bà ấn vào mực đỏ,bà chống cự quyết liệt...Dương cầm mảnh thuỷ tinh định cứa vào mặt ông ta thì bị ông ta đẩy đập đầu vào bàn,bất tỉnh,bà Duệ lòng đau như cắt,mà không tìm thấy Dương ở đâu.Thứ bà nhìn thấy chỉ toàn một màu đen.
-Bà kí đi,tôi sẽ thả bà đi.
Bà Duệ vì con,bà đã dại dột điểm chỉ.Ông Phương cười lớn,giút ra một con dao nhỏ,ông ta lừ Trang Nhung,rồi doạ giết con bé,nhìn người bàn đà mù trước mặt,ông cười khẩy:
-Mày chết đi..con quái vật..
Người đàn ông vô liêm sỉ đâm nhiều nhát vào bà rồi đem đi chôn trong rừng rậm.
1 tháng sau...
Cậu bé Dương mở mắt...toàn màu trắng...có lẽ là bệnh viện.
-Ba
-Con trai,con tỉnh rồi-Ông Bình vui sướng ra mặt
Dương ôm chầm lấy ông Bình,tủi thân khóc nức nở.
-Em con đâu...hức hức...mẹ con đâu.
Ông Bình thương con,ứa nước mắt:
-Các con đã hôn mê nhiều tháng.Em con được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh,đầu bị chấn thương nặng...còn mẹ con...ta xin lỗi vì không thể bảo vệ được bà ấy. -con sẽ giết ông ta...chính ông ta giết mẹ.
-Ta xin lỗi,đến ta còn không làm gì được hắn thì con sao làm được.Cha-Sung có nguy cơ phá sản rồi,tên khốn đó đã thành lập tập đoàn Kang-San,ta không còn cách nào khác .Xin lỗi...xin lỗi các con
-LỚN LÊN! CON NHẤT ĐỊNH SẼ TRẢ THÙ CHO MẸ-Dương nhìn ông Bình ánh mắt cương quyết.
-NHẤT ĐỊNH CON SẼ TRẢ THÙ...NHẤT ĐỊNH
Tại một căn nhà nhỏ bé vùng ngoại ô,vang lên tiếng khóc của hai đứa trẻ bị mẹ chúng đánh đòn:
-Mẹ,cho con về với ba đi
-Nói nhỏ thôi,ông ta nghe thấy là ông ta sẽ giết cả mẹ lẫn con
-Bà Khuê mắt dưng dưng,tóc tai loà xoà,quần áo rách tươm,ôm lấy hai đứa con.
-Huhu,giá như hồi đó mẹ ở lại với ba các con thì bây giờ các con đã không khổ như thế này. Dương tuy còn bé nhưng rất thương mẹ.Cậu cầm tay bà Duệ,an ủi:
-Mẹ,Em Nhung và con trốn đi thôi!Đi đi mẹ,huhu...mẹ đừng buồn.
Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho bà.
-Đúng rồi,mẹ sai rồi,mẹ có lỗi với các con...Đi thôi...Chờ mẹ một chút...Mẹ đi dọn đồ rồi mẹ con mình sẽ đi khỏi đây-Mí mắt đã sưng mọng lên vì khóc nhiều.
Áaaaaaaaa!
Bà Duệ một tay ôm mắt mình.
-Tôi...tôi làm sao đây? Mắt tôi không nhìn thấy gì cả? Dương,bật đèn lên...mau lên con- Bà giục giã
Hai đứa trẻ sợ hãi,ôm chặt mẹ. Bà Duệ run run:
-Mắt tôi...Mắt tôi...tôi bị mù...tôi bị mù...-Bà ngã dúi dụi
với lấy cái bình thuỷ tinh đẩy nó xuống đất,Bà lấy mảnh thuỷ tinh cào lên mặt mình
Dương giằng lấy mảnh vụn trong tay bà Duệ rồi cứa vào chân Trang Nhung,đứa trẻ khóc toáng lên,bà Duệ lo sợ nhìn Dương
Thằng bé định làm gì đây?
-MẸ mà làm thế anh em con sẽ chết cùng mẹ... Bà ghì chặt hai đứa con vào lòng mình.Máu trên mặt bà chảy nhiều,tóc rũ rưỡi,mắt đã mù.
.. Cạch...
Lại là ông Phương... Ông ngồi xuống trước mặt bà,bình thản:
-Bà kí vào hợp đồng chuyển nhượng tài khoản và cổ phần cho tôi,kí vào đơn ly hôn này nữa,tôi sẽ thả bà đi.
-ÔNG GIẾT TÔI ĐI,TÔI KHÔNG KÍ.
Ông bóp chặt cằm bà Duệ:
-Người đàn bà mù xấu xí,tôi sẽ bắt bà điểm chỉ vào đây.Hahaha...Người vợ đẹp đang chờ tôi ở nhà...Con mụ xấu xí mày muốn chết sao? - Ông Phương gằn giọng.
Ông cầm tay bà ấn vào mực đỏ,bà chống cự quyết liệt...Dương cầm mảnh thuỷ tinh định cứa vào mặt ông ta thì bị ông ta đẩy đập đầu vào bàn,bất tỉnh,bà Duệ lòng đau như cắt,mà không tìm thấy Dương ở đâu.Thứ bà nhìn thấy chỉ toàn một màu đen.
-Bà kí đi,tôi sẽ thả bà đi.
Bà Duệ vì con,bà đã dại dột điểm chỉ.Ông Phương cười lớn,giút ra một con dao nhỏ,ông ta lừ Trang Nhung,rồi doạ giết con bé,nhìn người bàn đà mù trước mặt,ông cười khẩy:
-Mày chết đi..con quái vật..
Người đàn ông vô liêm sỉ đâm nhiều nhát vào bà rồi đem đi chôn trong rừng rậm.
1 tháng sau...
Cậu bé Dương mở mắt...toàn màu trắng...có lẽ là bệnh viện.
-Ba
-Con trai,con tỉnh rồi-Ông Bình vui sướng ra mặt
Dương ôm chầm lấy ông Bình,tủi thân khóc nức nở.
-Em con đâu...hức hức...mẹ con đâu.
Ông Bình thương con,ứa nước mắt:
-Các con đã hôn mê nhiều tháng.Em con được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh,đầu bị chấn thương nặng...còn mẹ con...ta xin lỗi vì không thể bảo vệ được bà ấy. -con sẽ giết ông ta...chính ông ta giết mẹ.
-Ta xin lỗi,đến ta còn không làm gì được hắn thì con sao làm được.Cha-Sung có nguy cơ phá sản rồi,tên khốn đó đã thành lập tập đoàn Kang-San,ta không còn cách nào khác .Xin lỗi...xin lỗi các con
-LỚN LÊN! CON NHẤT ĐỊNH SẼ TRẢ THÙ CHO MẸ-Dương nhìn ông Bình ánh mắt cương quyết.
-NHẤT ĐỊNH CON SẼ TRẢ THÙ...NHẤT ĐỊNH
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.