Chương 6: Sự Sợ Hãi Tột Độ
minchi
03/10/2021
An Duy không đi về sớm mà đợi thêm tầm khoảng 1 tiếng nữa không thấy Song Song xuống sảnh chính liền đi bộ ra ngoài lấy xe . Khi đi ra ngoiaf cửa thấy xa xa có một chiếc xe quen quen nhưng nghĩ có cuộc hẹn với Trần Lâm tối nay nên đi luôn .
Song Song bắt đầu thấy khó chịu với cuộc sống này không biết may mắn được bao nhiêu mà bây giờ xu xẻo đến như thế này . Ngồi một mình trong phòng làm vệc tất cả mọi nơi đều tắt đền chỉ duy nhất một mình bản làm việc của cô sáng . Ngồi vật vã , căng cả hai con mắt ra để đánh máy tính hoàn thành nhanh nhất có thể tài liệu nộp cho ngày mai cho tên trưởng phòng kia . Không ngày mai tên kia lại kiếm cớ gây khó dễ cho cô , tăng ca đánh may cuối cùng cũng xong tròn vẹn mọi thứ . Song Song nhìn đồng hồ điện thoại tròn 23 giờ , dọn đồ đạc của bản thân chuẩn bị đi về đang bước vào thang máy . Song Song nghe thấy tiếng bước chân đi " Cộc ... côc....cộc ...''' , cùng tiếng gọi ''S..o..n..g , So..ng, .Son..g'' .
Tất cả mọi người đều về hết rồi có một cô ở lại sao lại có tiếng bước chân . Tiếng bước chân ngày càng dồn dập ,Song Song thấy bất an nhấn liên tục tầng 1 trong thang máy , tiếng nói lại phát ra lần nữa , lại gọi tên cô, lầm cô cảm thấy ớn lạnh . Khi cửa của thang máy chuẩn bị đóng lại tiếng bước chân ngày càng chở nên mạnh mẽ hơn , Song Song sợ đến nỗi sắp không đứng được nữa nhưng bản năng vẫn ấn nút thang máy '' Nhanh lên , tao xin mày đấy , nhanh lên''
Khi cửa sắp đóng sập chỉ còn 1 khe hở tầm khoảng 5 cm nữa Song Song nhìn thấy một người đứng ở trước cửa chùm kín mít cả người chỉ nhìn thấy dôi mắt . Song Song thấy thế bước lùi về phía sau , cửa thang máy đóng lại hẳn người ở bên ngoài đập cửa thang máy . Song Song ngồi sụp xuống vì sợ hãi không biết phải làm gì , nhìn lên bảng số điện tử thông báo tầng .
Song Song lấy điện thoại trong túi ra bàn tay cầm không chắc cái điện thoại , tay vì quá run mở điện thoai lên không được một lúc sau mới ổn định tinh thần , mở danh bạ gọi điện cho An Di nhưng người đầu dây bên kia không nghe máy . "' An Di nghe máy đi mà , làm ơn nghe máy đi '' Song Song gọi đi gọi lai mấy cuộc không được trong lòng trở nên hoảng loạng . Thấy thang máy thông báo cái '' Tinh '' Song Song nhanh chân chạy ngay tới đại sảnh cô cảm thấy may mắn vì hôm nay đi giày không thì hôm nay cô không biết như thế nào nữa .
Song Song chạy nhanh ra khỏi công ty chuẩn bị bắt taxi thì bị một cánh tay kéo lại . Khi bị kéo lại Song Song nhìn thấy người mặc bộ đồ đen giống người mặc đồ đen khi nãy đứng thang máy . Mặc cho bản thân bị kéo lại Song Song cầm túi sách đánh người trước mặt .
Người trước mặt thấy đau quá kêu lên '''Song Song là tớ nè , là tớ nè '' kéo chùm đầu khăn bịt miệng xuống . An Di kéo cả người Song Song lại gần nhìn cho kĩ mình . Song Song nhìn kĩ người trước mặt mình là An Di liền ôm trầm lấy '' Di Di .....cậu.... ở.... đâu , mình gọ......i cho.... cậu .....bao .........nhiêu cuộc....... rồi mà......... cậu không....... nghe máy '' vừa nói vừa khóc làm cho An Di không nghe được chỉ biết ôm Song Song rỗ dành ''Thôi nín đi có mình đây rồi ''
Sau khi hai người về nhà An Di đưa Song Song về phòng '' An Di sao muộn vậy cậu đến công ty tớ vậy '' . Đôi mắt long lanh ngậm nước vừa khóc xong nhìn An Di cảm thấy nó thật dễ thương An Di bẹo má Song Song '' Vì cậu hôm nay đi làm buổi đầu nên mình đến đón cậu nhưng mà muộn vậy mãi không thấy cậu ra nên văn phòng tìm ''
'' Tại tên tổ trưởng chết tiệt ấy mà , mình phải tăng ca , à mà lúc cậu lên có thấy ai không ?''
"Ai?'' một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu An Di còn ai khác ở trong công ty sao
'' Thì một người mặc áo đen ấy ''
'' Áo đen , nè cậu có nhìn thấy ai trước mặt cậu không đấy , áo đen nè '' An Di nhìn Song Song thấy khó hiểu . '' Mà sao vừa nãy mình gọi cậu mà cậu không bắt máy''
''Mình để quên máy ở trong xe'' vì tính hay quên của bản thân nên An Di hay gặp phải điều không hay .
An Di ngồi bên cạnh Song Song thì thầm bên tai cô ''Nè vì sao mình gọi cậu , mà cậu không quay lại , mà chạy thẳng đến thang máy hả ''. Song Song lúc này mưới định hình ra người mặc áo đen lúc nãy là An Di , liền vơ cái gối bên cạnh đập cho An DI mấy phát vào người '' Đồ điên này , cậu có biết làm tớ sợ chết đi được không , HẢ ''
Vừa nói Song Song vừa đánh An Di , An Di không biết chuyện mình làm vừa nãy khiến Song Song sợ hãi đến mức vậy '' Xin lỗi , mình xin lỗi mà , Mình biết lỗi rồi ''
Vì sự việc ngày hôm qua làm cho Song Song sợ muốn chết đi rồi sống lại , bản thân cảm thấy không tự tin trong công việc này nữa sau khi nộp bản thảo hôm qua đánh xong cho An Duy . Những ngày còn lại của Song Song là một chuỗi ngày lập lại những điều vô vị không đánh máy thì đi photo , không thì pha cafe cho An Duy . Điều đó được lập đi lập lại trong một tuần những người khác trong tổ thì được thi nhau đi phỏng vấn còn cổ chỉ ở trong công ty . Để đấu tranh cho công việc này Song Song đã quyết định liều bản thân bước vào phỏng trưởng phòng
''Sếp , tôi có điều muốn nói''
Song Song bắt đầu thấy khó chịu với cuộc sống này không biết may mắn được bao nhiêu mà bây giờ xu xẻo đến như thế này . Ngồi một mình trong phòng làm vệc tất cả mọi nơi đều tắt đền chỉ duy nhất một mình bản làm việc của cô sáng . Ngồi vật vã , căng cả hai con mắt ra để đánh máy tính hoàn thành nhanh nhất có thể tài liệu nộp cho ngày mai cho tên trưởng phòng kia . Không ngày mai tên kia lại kiếm cớ gây khó dễ cho cô , tăng ca đánh may cuối cùng cũng xong tròn vẹn mọi thứ . Song Song nhìn đồng hồ điện thoại tròn 23 giờ , dọn đồ đạc của bản thân chuẩn bị đi về đang bước vào thang máy . Song Song nghe thấy tiếng bước chân đi " Cộc ... côc....cộc ...''' , cùng tiếng gọi ''S..o..n..g , So..ng, .Son..g'' .
Tất cả mọi người đều về hết rồi có một cô ở lại sao lại có tiếng bước chân . Tiếng bước chân ngày càng dồn dập ,Song Song thấy bất an nhấn liên tục tầng 1 trong thang máy , tiếng nói lại phát ra lần nữa , lại gọi tên cô, lầm cô cảm thấy ớn lạnh . Khi cửa của thang máy chuẩn bị đóng lại tiếng bước chân ngày càng chở nên mạnh mẽ hơn , Song Song sợ đến nỗi sắp không đứng được nữa nhưng bản năng vẫn ấn nút thang máy '' Nhanh lên , tao xin mày đấy , nhanh lên''
Khi cửa sắp đóng sập chỉ còn 1 khe hở tầm khoảng 5 cm nữa Song Song nhìn thấy một người đứng ở trước cửa chùm kín mít cả người chỉ nhìn thấy dôi mắt . Song Song thấy thế bước lùi về phía sau , cửa thang máy đóng lại hẳn người ở bên ngoài đập cửa thang máy . Song Song ngồi sụp xuống vì sợ hãi không biết phải làm gì , nhìn lên bảng số điện tử thông báo tầng .
Song Song lấy điện thoại trong túi ra bàn tay cầm không chắc cái điện thoại , tay vì quá run mở điện thoai lên không được một lúc sau mới ổn định tinh thần , mở danh bạ gọi điện cho An Di nhưng người đầu dây bên kia không nghe máy . "' An Di nghe máy đi mà , làm ơn nghe máy đi '' Song Song gọi đi gọi lai mấy cuộc không được trong lòng trở nên hoảng loạng . Thấy thang máy thông báo cái '' Tinh '' Song Song nhanh chân chạy ngay tới đại sảnh cô cảm thấy may mắn vì hôm nay đi giày không thì hôm nay cô không biết như thế nào nữa .
Song Song chạy nhanh ra khỏi công ty chuẩn bị bắt taxi thì bị một cánh tay kéo lại . Khi bị kéo lại Song Song nhìn thấy người mặc bộ đồ đen giống người mặc đồ đen khi nãy đứng thang máy . Mặc cho bản thân bị kéo lại Song Song cầm túi sách đánh người trước mặt .
Người trước mặt thấy đau quá kêu lên '''Song Song là tớ nè , là tớ nè '' kéo chùm đầu khăn bịt miệng xuống . An Di kéo cả người Song Song lại gần nhìn cho kĩ mình . Song Song nhìn kĩ người trước mặt mình là An Di liền ôm trầm lấy '' Di Di .....cậu.... ở.... đâu , mình gọ......i cho.... cậu .....bao .........nhiêu cuộc....... rồi mà......... cậu không....... nghe máy '' vừa nói vừa khóc làm cho An Di không nghe được chỉ biết ôm Song Song rỗ dành ''Thôi nín đi có mình đây rồi ''
Sau khi hai người về nhà An Di đưa Song Song về phòng '' An Di sao muộn vậy cậu đến công ty tớ vậy '' . Đôi mắt long lanh ngậm nước vừa khóc xong nhìn An Di cảm thấy nó thật dễ thương An Di bẹo má Song Song '' Vì cậu hôm nay đi làm buổi đầu nên mình đến đón cậu nhưng mà muộn vậy mãi không thấy cậu ra nên văn phòng tìm ''
'' Tại tên tổ trưởng chết tiệt ấy mà , mình phải tăng ca , à mà lúc cậu lên có thấy ai không ?''
"Ai?'' một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu An Di còn ai khác ở trong công ty sao
'' Thì một người mặc áo đen ấy ''
'' Áo đen , nè cậu có nhìn thấy ai trước mặt cậu không đấy , áo đen nè '' An Di nhìn Song Song thấy khó hiểu . '' Mà sao vừa nãy mình gọi cậu mà cậu không bắt máy''
''Mình để quên máy ở trong xe'' vì tính hay quên của bản thân nên An Di hay gặp phải điều không hay .
An Di ngồi bên cạnh Song Song thì thầm bên tai cô ''Nè vì sao mình gọi cậu , mà cậu không quay lại , mà chạy thẳng đến thang máy hả ''. Song Song lúc này mưới định hình ra người mặc áo đen lúc nãy là An Di , liền vơ cái gối bên cạnh đập cho An DI mấy phát vào người '' Đồ điên này , cậu có biết làm tớ sợ chết đi được không , HẢ ''
Vừa nói Song Song vừa đánh An Di , An Di không biết chuyện mình làm vừa nãy khiến Song Song sợ hãi đến mức vậy '' Xin lỗi , mình xin lỗi mà , Mình biết lỗi rồi ''
Vì sự việc ngày hôm qua làm cho Song Song sợ muốn chết đi rồi sống lại , bản thân cảm thấy không tự tin trong công việc này nữa sau khi nộp bản thảo hôm qua đánh xong cho An Duy . Những ngày còn lại của Song Song là một chuỗi ngày lập lại những điều vô vị không đánh máy thì đi photo , không thì pha cafe cho An Duy . Điều đó được lập đi lập lại trong một tuần những người khác trong tổ thì được thi nhau đi phỏng vấn còn cổ chỉ ở trong công ty . Để đấu tranh cho công việc này Song Song đã quyết định liều bản thân bước vào phỏng trưởng phòng
''Sếp , tôi có điều muốn nói''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.