Chương 18: Bị vây tứ phía
Tỉnh Tô
25/06/2015
Ba người kia còn đang ôm chặt lấy nhau: người phụ nữ của anh, người đàn ông mà cô ấy yêu, đứa con mà cô ấy sinh cho người đàn ông khác. Chuyến bay đường dài đối với Quý Thừa mà nói chẳng đáng là gì, nhưng chính lúc này đây, anh giống như thật sự không chống chọi nổi nữa.
Hết lòng lo lắng suốt ba ngày qua, không ngủ không nghỉ, nghĩ cô đang ở đâu, lo lắng cô gặp chuyện bất trắc, sợ hãi cô hoàn toàn biến mất, mà cuối cùng lại chỉ thấy cô thỏa mãn dựa vào lòng người đàn ông khác.
Ngực Quý Thừa kịch liệt co thắt, lục phủ ngũ tạng như khuấy đảo vào nhau, trước mắt tối sầm. Nhưng cho dù hiện giờ anh có gục ngã, người phụ nữ ấy cũng sẽ không phát hiện. Tâm nguyện đã được đền bù, cô làm sao màng đến sống chết của anh. Nhưng anh mới là chồng chính thức của cô, dựa vào cái gì để họ được như ý!
Anh định nhấc chân qua đó, điện thoại di động lại bắt đầu reo vang. Thoáng nhìn thấy tên của Lý Hằng, Quý Thừa cuối cùng dừng bước nhận máy: “Chuyện gì?”
“Cậu chủ, không xong rồi.” Lý Hằng hoảng hốt lo sợ, “Cậu vừa mới bay, trên mạng liền tung ảnh chụp cậu và cô Đường gặp nhau, cùng đi thăm con, hiện tại dư luận nhận định họ là tình nhân cùng con riêng của cậu. Tin tức từ một mạng xã hội nội địa tung ra, đã ráng phong tỏa, nhưng tốc độ lan truyền thật sự quá nhanh…”
Thân hình Quý Thừa cứng đờ: “Nói hậu quả.”
“Chỗ ở của cô Đường bị phóng viên vây quanh, người của chúng ta bị tấn công, còn có người báo cảnh sát nói chúng ta sử dụng bạo lực. Hiện trường hỗn loạn, sau đó cô Đường liền… mất tích.”
Đầu dây bên kia là sự im lặng chết chóc. Lý Hằng vì mình mà mặc niệm hai giây, tiếp tục ngập ngừng: “Bên Diệp Sóc bắt đầu di chuyển đứa bé, người của chúng ta đi theo, phát hiện còn có người khác đang theo dõi, thân phận không rõ…”
“Là họ Diệp. Bám theo, không để mất dấu.” Giọng Quý Thừa lạnh lẽo băng qua đại dương, bao bọc bởi rét buốt thấu xương: “Công ty thế nào?”
“Giá cổ phiếu giảm mạnh, bà chủ lại đang tiếp xúc thường xuyên với thành viên hội đồng quản trị, e rằng sắp có hành động. Cậu chủ, xin cậu hãy lập tức quay về, bên chỗ cô chủ sớm hay muộn gì cũng có thể cứu vãn, nhưng công ty thì…”
“Đi tìm Thượng Vi.” Quý Thừa bỗng dưng ngắt lời, nói, “Cổ phần trong tay ba cô ấy là quan trọng nhất. Nhà họ Thượng luôn đứng trung lập, chỉ cần họ không nghiêng về bên đó, bà chủ cũng không nhấc nổi cơn sóng nào. Anh trải đường sẵn giúp tôi, sau đó tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho cô ấy.”
Lý Hằng vội hỏi: “Vậy khi nào cậu mới về?”
Quý Thừa im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi đi gặp cô ấy trước đã.” Lý Hằng còn muốn khuyên thêm, lại nghe tiếng nói trầm thấp truyền đến, “Tôi luôn nghĩ sớm hay muộn gì cũng có thể cứu vãn, cho nên mới kéo dài nhiều năm như vậy. Luôn nghĩ chờ tất cả giải quyết ổn thỏa, thì tôi sẽ giải thích toàn bộ với cô ấy, nhưng hình như đã muộn rồi. Lý Hằng, vừa rồi đột nhiên tôi nghĩ, nếu hai chúng tôi không có khả năng cứu vãn, thì trở về há có tác dụng gì?”
“Cậu chủ!” Lý Hằng không khỏi nghẹn ngào, “Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu nỗ lực nhiều năm như vậy là vì cái gì? Cô chủ chỉ là có chút hiểu lầm với cậu, chờ hết thảy qua đi, cậu cứ nói thật nỗi khổ tâm ra, cô nhất định sẽ thông cảm. Nhưng nếu bởi vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc, ông chủ dưới suối vàng có biết…”
“Biết rồi. Tôi sẽ cố nhanh.”
Lý Hằng còn định khuyên can, trong điện thoại chỉ còn lại chuỗi âm thanh tút tút.
***
Macao bóng đêm dày đặc, tốc độ xe cực nhanh, tốc độ bóng tối hiện lên ngoài cửa xe đến chấn động lòng người. Tư thế can đảm đến dọa người này căn bản không giống đang lái xe, mà giống đang truy hồn hoặc đoạt mạng. Hai tay Đường Mật gắt gao nắm dây an toàn, liều mạng tìm kiếm đề tài để dời đi chú ý: “Ba của… của Mạch Miêu à, sao anh lại tới đây? Mạch Nha bảo anh tới à?”
Người bên cạnh sắc mặt sa sầm: “Kỳ Yên.”
“Gì?”
Người nọ lạnh lùng lườm cô một cái: “Tên của tôi, Kỳ Yên.”
“Hả? À.” Đường Mật lắp bắp nói, “Vậy Kỳ Yên, sao anh lại…”
“Tôi mà không đến thì cô định thế nào?” Anh thô bạo cắt ngang lời cô, “Theo ý của Quý Thừa, qua Mỹ khuyên Mạch Nha trở về? Trơ mắt nhìn cô ấy đưa vào miệng hùm? Chẳng lẽ cô Đường lúc nào cũng vậy, hy sinh người khác đều là chuyện theo lẽ thường phải làm?”
“Người này, anh sao lại nói như vậy?” Đường Mật bị trách móc đến nghẹn họng nhìn trân trối, “Anh biết tôi sao? Dựa vào cái gì sỉ nhục tôi?”
“Ha ha…” Anh lại bật cười, đồng thời quay đầu nhìn thẳng vào cô, “Cô Đường, sự hiểu biết của tôi về cô nhiều hơn so với cô nghĩ đó.”
Người này đẹp trai chói mắt, trong bóng đêm mỉm cười như pháo hoa nở rộ giữa bầu trời. Nhưng không giống pháo hoa lắm, nụ cười kia tuyệt không ấm áp, ngược lại có một loại lạnh lẽo xâm nhập xương cốt, làm cho Đường Mật phát run. Lần đầu tiên gặp mặt, người này khiến cô liên tưởng tới Hàn Duyên. Nhưng cô nhanh chóng thuyết phục chính mình, nhất định là ảo giác. Diện mạo họ chẳng giống nhau chút nào, chỉ có dáng người là tương tự. Hàn Duyên đã chết rồi.
Huống chi, Kỳ Yên và Mạch Nha quen nhau, lại là ba của Mạch Miêu. Nhưng nơi nào đó trong đáy mắt anh lại khiến cô gợi nhớ tới Hàn Duyên. Cảm giác quỷ dị chạy dọc theo sống lưng: “Chúng ta… biết nhau?”
“Két!”
Lốp xe đang ma sát trên mặt đường nhựa đột nhiên dừng lại rồi đánh một cú vòng ngoạn mục, nháy mắt nhanh chóng lủi vào con đường nào đó với tốc độ cao. Đường Mật ngồi ngu ngơ trên ghế thần hồn chưa định, mà người bên cạnh lại làm như không có việc gì, nói: “Có một cái đuôi vẫn đi theo chúng ta, vừa mới cắt được. Không sao chứ?”
“Không, không sao…” Đường Mật máy móc đáp, hoàn toàn quên mất nghi vấn giây trước của mình.
“Mạch Nha đi Mỹ, Mạch Miêu cũng ở bên đó.” Kỳ Yên đột nhiên lên tiếng, “Cô ấy nhờ tôi đi đón cô ra, rồi giúp cô tìm đứa con về.”
“Vậy Mạch Nha cô ấy, cô ấy đúng là Diệp Nghi?”
“Vì sao cô quan tâm?” Kỳ Yên nhếch khóe môi châm biếm, “Cô ấy kiếm tiền thay cô, vì cô mà bị Quý Thừa hiếp đáp, trước khi đi còn lo lắng cho cô. Cô ấy là ai thì có gì quan trọng? Cô là đang quan tâm cô ấy, hay là hy vọng cô ấy có giá trị lợi dụng với cô? Cô nhất định phải ích kỷ đến mức này ư?”
“Rốt cục anh là ai?” Đường Mật không thể nhịn được nữa, “Anh ghét tôi, tôi có thể xuống xe, nhưng anh không có quyền lăng mạ tôi! Đúng, Quý Thừa kêu tôi ra mặt khuyên Mạch Nha trở về, nhưng tôi không đồng ý! Lúc trước đến Macao là bởi vì Quý Thừa nói đã tìm được con tôi, còn nói Mạch Nha là vợ anh ấy, còn Mạch Nha thì không hề phủ nhận! Tôi sợ hãi, không hiểu mô tê gì liền theo họ đến Macao. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, hai người họ rất có vấn đề. Quả thật là tôi có lỗi với Mạch Nha, nếu không bởi vì tôi, cô ấy và Quý Thừa không có nhiều cơ hội tiếp xúc như vậy, cũng sẽ không bị phát hiện. Nhưng tôi không ngờ sự thật là như vậy! Sớm biết như thế, tôi tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng làm ăn gì đó với Quý Thừa!”
“Nói như vậy cô còn có lương tâm.” Mặt Kỳ Yên không chút thay đổi, “Vậy đó là vấn đề của tôi?”
Đường Mật nghẹn họng không nói gì. Sau một lúc lâu, cô bất đắc dĩ nói: “Mạch Nha đi Mỹ rồi, còn có xì căng đan kia đều là anh làm? Chính là gây hỗn loạn để giúp cô ấy rời đi? Anh đúng là ba của Mạch Miêu, bỏi vì tình yêu mà làm tất cả?”
Lại một tiếng két ma sát của lốp xe, xe lệch qua ven đường. Đường Mật bị dây an toàn kéo lại, giật người quay về ghế. Cô suýt nữa sợ chết khiếp, nhưng người ở bên cạnh vẫn tỉnh bơ như không.
“Chính xác, tôi vì tình yêu mà làm tất cả.” Anh thấp giọng cười cười, “Còn cô, vì sao phải tới bước đường hôm nay? Sao lại vứt bỏ con mình?”
Đường Mật cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ đến anh ta chịu sự nhờ vả của Mạch Nha giúp đỡ mình nên đáp: “Lúc ấy tôi đang ở dưới quê, ngày ấy ở bệnh viện có người gây sự, hò hét náo loạn cả lên. Đứa bé sinh ra được ôm đến phòng kiểm tra sức khỏe, nhưng người ở đó nói không thấy đứa bé đâu.”
Kỳ Yên im lặng hồi lâu, nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc hỏi: “Đứa bé đó là con của cô với… ai?”
“Đương nhiên là với chồng tôi rồi.”
Kỳ Yên nghe xong sắc mặt thoáng tái nhợt gần như trong suốt. Lát sau, anh bỗng nhiên nhếch môi: “Hay, hay lắm.” Nói xong, nhấn mạnh chân ga, xe phóng đi như bay.
***
Đường Mật ngồi trong xe Kỳ Yên trống ngực đập dồn, mà bên trong xe ở một đầu thế giới khác, Mạch Nha tự dưng cảm thấy thấp thỏm, không ngừng quay đầu nhìn lại sân bay đang dần xa. Nghiêm Hàn cầm lấy tay cô: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cô lắc đầu, “Mấy năm nay có chút vấn đề về thần kinh, luôn cảm thấy bị người khác theo dõi. Anh đến rồi em đỡ lo hơn, giờ chỉ lo cho Đường Mật. Nghiêm Hàn, mấy năm nay em…”
“Diệp Tông nói hết cho anh biết rồi.” Nghiêm Hàn vân vê lòng bàn tay cô, “Em giấu anh là đúng. Em bị hắn tìm được, nguyên nhân thực sự là vì vẫn luôn bên anh. Là anh có lỗi với em, nếu không phải anh không có tài cán gì, em cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. Em rõ ràng mà, anh hy vọng em rời xa hắn, vì thế trả giá lớn thế nào anh cũng tình nguyện. Mà em không những đã làm được, còn lặng lẽ ở bên anh, em không biết anh vui vẻ nhiều bao nhiêu đâu.”
Mạch Nha nói không nên lời. Nghiêm Hàn vĩnh viễn là người như thế, bất luận cô làm chuyện quá đáng bao nhiêu, anh cũng sẽ không trách móc, chỉ biết ôm hết trách nhiệm về mình, vậy càng khiến cô cảm thấy mình tội ác tày trời: “Chỉ là em…”
Đing đing đing.
Tiếng nhạc chuông vang lên, Nghiêm Hàn bất giác sờ vào túi: “Có lẽ là tin nhắn. Lên mạng lướt web quên tắt, vậy thì toi rồi, không biết bị trừ bao nhiêu phí lưu lượng nữa.”
Mạch Nha biết anh muốn chuyển đề tài, chỉ có thể mỉm cười. Nghiêm Hàn lấy điện thoại ra ấn vài cái, động tác bỗng dừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ. Mạch Nha thấy lạ bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Nghiêm Hà chợt ngẩng đầu, nhanh chóng nhét điện thoại vào lại trong túi, “Vừa nãy em nói lo cho Đường Mật… Em có biết hiện giờ cô ấy thế nào không?”
“Không rõ lắm.” Mạch Nha nhíu mày nói, “Sắc mặt anh kém quá, mệt à?”
“Có hơi, anh ngủ một lát nhé.” Mặc dù nói vậy nhưng động tác của anh có phần chần chờ, “Em qua đây rồi không liên hệ với ai ở trong nước à? Không biết tình hình của họ?”
“Có nói điện thoại một lần với Diệp Tông.” Nhắc tới chuyện này Mạch Nha cũng không biết nói gì, “Nhưng anh ấy không cho em chủ động gọi về nước, nói mạng lưới không an toàn, có việc đều để Lê Ly chuyển lời. Nhưng Lê Ly… Mạng internet chị ấy cho em dùng đều chặn tín hiệu ở trong nước, chắc chắn là Diệp Tông sắp đặt.”
Nghiêm Hàn hơi đăm chiêu, gật đầu: “Như vậy cũng tốt. Anh ngủ trước, biến ra một mỹ nam yên tĩnh cho em xem.”
“Chậc, đúng là không biết xấu hổ.”
***
Lúc người hầu đến mời dùng bữa tối thì Nghiêm Hàn và Mạch Miêu đều ngủ, Mạch Nha liền nói: “Đợi lát nữa xem. Họ thức rồi sẽ cùng nhau ăn tối.”
Người hầu khó xử nói: “Cô Mạch, cô chủ nhà tôi đã đến rồi. Hay là hai cô dùng trước nhé?”
Lê Ly? Mạch Nha ngạc nhiên. Lê Ly bận rộn nhiều việc, hiếm khi đến nhà ăn cơm, hơn nữa có cuộc điện thoại ngượng ngùng lần đó với Diệp Tông, đoán chừng cũng có ý trốn tránh cô. Hôm nay chẳng lẽ có chuyện?
Trong nhà ăn dưới lầu, vẻ mặt Lê Ly quả thực có phần sâu xa, hơn nữa tâm trạng có vẻ tồi tệ, nhìn thấy cô chỉ hơi gật nhẹ đầu. Nhà ăn rộng như vậy chỉ quanh quẩn tiếng dao nĩa lách cách, có chút dọa người. Mạch Nha đang định nói gì, Lê Ly lại đột nhiên hỏi: “Em thương anh ta không?”
Chiếc muỗng trong tay Mạch Nha rơi lẻng kẻng xuống bàn: “Gì chị?”
Lê Ly nhìn chằm chằm Mạch Nha: “Quý Thừa. Em thương anh ta không?” Mắt cô sáng lấp lánh, mang theo ý tứ thăm dò không chút che giấu.
Mạch Nha mù mờ không rõ, nhưng bị đâm đúng chỗ đau, phòng bị toàn thân đều dựng thẳng lên, không khỏi phản kích: “Chị yêu Diệp Tông không?”
Lê Ly giống như bị người ta trả lại cái tát, mặt cô tái đi, giọng điệu bén nhọn: “Chị và anh ấy ai cũng không có tư cách nói chữ này.”
“Chúng em cũng vậy.”
“Đó chính là yêu?”
Lời này vừa nói ra, cả hai cô gái đồng thời ngây ngẩn, ai cũng không nói nữa. Sau một lúc lâu, Lê Ly nhấn vào huyệt thái dương: “Vậy tốt nhất em hãy đi gặp anh ta một lần. Anh ta đến lúc trưa, bị người của chị chặn lại. Anh ta không vào được, nhưng không chịu đi, nói không gặp em thì sẽ không đi, vì thế cứ đứng bên vệ đường suốt từ trưa đến bây giờ. Sáu tiếng đồng hồ, thời tiết không ấm áp, anh ta bay đường dài đến đây, trông như sắp mất mạng, mọi người bắt đầu động lòng trắc ẩn. Dù sao ở trong nước cũng là nhân vật tiếng tăm, không thể gặp bất trắc ở trong tay chị được.”
Mạch Nha sững sờ cả buổi: “… Ai chứ?”
“Còn có thể là ai?” Lê Ly bật cười, “Chị gọi điện cho Diệp Tông, anh ấy không cho chị nói với em. Chị nghĩ em có quyền được biết, nhưng anh ấy nói Quý Thừa không xứng, còn nói chị đồng tình với Quý Thừa, bởi vì chị và Quý Thừa đều ích kỷ tột độ, dối trá cực hạn, chỉ mưu cầu lợi ích, xem tình cảm của người khác như rơm rác, lấy lừa gạt cùng phản bội làm cơm ăn! Tóm lại chính là lòng lang dạ sói!”
Mạch Nha hoàn toàn choáng váng. Nhưng cô khiếp sợ cái gì? Là Quý Thừa đột ngột xuất hiện, hay là phong cách dùng từ này tuyệt đối không thuộc về Diệp Tông?
Huyết áp Lê Ly rõ ràng đang tăng cao: “Con người cho dù có phạm tội cũng phải xét xử chứ? Cũng có quyền lợi được biện hộ phải không? Chị có lỗi, cho nên chưa từng biện minh, vậy thì trực tiếp cho một nhát để xong chuyện à? Trên đời này có ai không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ? Lúc nào cũng thấy bản thân là người bị hại, toàn bộ thế giới đều mắc nợ anh ta, vĩnh viễn nhìn không tới được thống khổ của người khác, càng không nhìn ra được người khác đã làm gì cho anh ta!”
Cô vỗ mạnh mặt bàn, Mạch Nha hết hồn suýt nhảy dựng lên. Âm thanh va chạm khua đi khua lại trên bàn ăn, mức độ quỷ dị của bầu không khí lại nâng thêm một bậc.
Thật lâu sau, chiến thần cư ngụ trong cơ thể Lê Ly an tĩnh lại, cô vùi mặt vào lòng bàn tay: “Xin lỗi em, không phải chị nhằm vào em. Chị không biết chuyện của hai người, nhưng theo chị quan sát, anh ta không phải người xấu. Nếu thật sự là lòng lang dạ sói, sẽ không tự ngược đãi chính mình như vậy, lại càng sẽ không ở trước mặt mọi người ép dạ cầu toàn. Em hãy suy nghĩ thật kỹ rồi tự mình quyết định.”
Nói xong, cô im lặng đứng lên, chỉ để lại bóng lưng cô đơn mỏng manh.
Hết lòng lo lắng suốt ba ngày qua, không ngủ không nghỉ, nghĩ cô đang ở đâu, lo lắng cô gặp chuyện bất trắc, sợ hãi cô hoàn toàn biến mất, mà cuối cùng lại chỉ thấy cô thỏa mãn dựa vào lòng người đàn ông khác.
Ngực Quý Thừa kịch liệt co thắt, lục phủ ngũ tạng như khuấy đảo vào nhau, trước mắt tối sầm. Nhưng cho dù hiện giờ anh có gục ngã, người phụ nữ ấy cũng sẽ không phát hiện. Tâm nguyện đã được đền bù, cô làm sao màng đến sống chết của anh. Nhưng anh mới là chồng chính thức của cô, dựa vào cái gì để họ được như ý!
Anh định nhấc chân qua đó, điện thoại di động lại bắt đầu reo vang. Thoáng nhìn thấy tên của Lý Hằng, Quý Thừa cuối cùng dừng bước nhận máy: “Chuyện gì?”
“Cậu chủ, không xong rồi.” Lý Hằng hoảng hốt lo sợ, “Cậu vừa mới bay, trên mạng liền tung ảnh chụp cậu và cô Đường gặp nhau, cùng đi thăm con, hiện tại dư luận nhận định họ là tình nhân cùng con riêng của cậu. Tin tức từ một mạng xã hội nội địa tung ra, đã ráng phong tỏa, nhưng tốc độ lan truyền thật sự quá nhanh…”
Thân hình Quý Thừa cứng đờ: “Nói hậu quả.”
“Chỗ ở của cô Đường bị phóng viên vây quanh, người của chúng ta bị tấn công, còn có người báo cảnh sát nói chúng ta sử dụng bạo lực. Hiện trường hỗn loạn, sau đó cô Đường liền… mất tích.”
Đầu dây bên kia là sự im lặng chết chóc. Lý Hằng vì mình mà mặc niệm hai giây, tiếp tục ngập ngừng: “Bên Diệp Sóc bắt đầu di chuyển đứa bé, người của chúng ta đi theo, phát hiện còn có người khác đang theo dõi, thân phận không rõ…”
“Là họ Diệp. Bám theo, không để mất dấu.” Giọng Quý Thừa lạnh lẽo băng qua đại dương, bao bọc bởi rét buốt thấu xương: “Công ty thế nào?”
“Giá cổ phiếu giảm mạnh, bà chủ lại đang tiếp xúc thường xuyên với thành viên hội đồng quản trị, e rằng sắp có hành động. Cậu chủ, xin cậu hãy lập tức quay về, bên chỗ cô chủ sớm hay muộn gì cũng có thể cứu vãn, nhưng công ty thì…”
“Đi tìm Thượng Vi.” Quý Thừa bỗng dưng ngắt lời, nói, “Cổ phần trong tay ba cô ấy là quan trọng nhất. Nhà họ Thượng luôn đứng trung lập, chỉ cần họ không nghiêng về bên đó, bà chủ cũng không nhấc nổi cơn sóng nào. Anh trải đường sẵn giúp tôi, sau đó tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho cô ấy.”
Lý Hằng vội hỏi: “Vậy khi nào cậu mới về?”
Quý Thừa im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi đi gặp cô ấy trước đã.” Lý Hằng còn muốn khuyên thêm, lại nghe tiếng nói trầm thấp truyền đến, “Tôi luôn nghĩ sớm hay muộn gì cũng có thể cứu vãn, cho nên mới kéo dài nhiều năm như vậy. Luôn nghĩ chờ tất cả giải quyết ổn thỏa, thì tôi sẽ giải thích toàn bộ với cô ấy, nhưng hình như đã muộn rồi. Lý Hằng, vừa rồi đột nhiên tôi nghĩ, nếu hai chúng tôi không có khả năng cứu vãn, thì trở về há có tác dụng gì?”
“Cậu chủ!” Lý Hằng không khỏi nghẹn ngào, “Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu nỗ lực nhiều năm như vậy là vì cái gì? Cô chủ chỉ là có chút hiểu lầm với cậu, chờ hết thảy qua đi, cậu cứ nói thật nỗi khổ tâm ra, cô nhất định sẽ thông cảm. Nhưng nếu bởi vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc, ông chủ dưới suối vàng có biết…”
“Biết rồi. Tôi sẽ cố nhanh.”
Lý Hằng còn định khuyên can, trong điện thoại chỉ còn lại chuỗi âm thanh tút tút.
***
Macao bóng đêm dày đặc, tốc độ xe cực nhanh, tốc độ bóng tối hiện lên ngoài cửa xe đến chấn động lòng người. Tư thế can đảm đến dọa người này căn bản không giống đang lái xe, mà giống đang truy hồn hoặc đoạt mạng. Hai tay Đường Mật gắt gao nắm dây an toàn, liều mạng tìm kiếm đề tài để dời đi chú ý: “Ba của… của Mạch Miêu à, sao anh lại tới đây? Mạch Nha bảo anh tới à?”
Người bên cạnh sắc mặt sa sầm: “Kỳ Yên.”
“Gì?”
Người nọ lạnh lùng lườm cô một cái: “Tên của tôi, Kỳ Yên.”
“Hả? À.” Đường Mật lắp bắp nói, “Vậy Kỳ Yên, sao anh lại…”
“Tôi mà không đến thì cô định thế nào?” Anh thô bạo cắt ngang lời cô, “Theo ý của Quý Thừa, qua Mỹ khuyên Mạch Nha trở về? Trơ mắt nhìn cô ấy đưa vào miệng hùm? Chẳng lẽ cô Đường lúc nào cũng vậy, hy sinh người khác đều là chuyện theo lẽ thường phải làm?”
“Người này, anh sao lại nói như vậy?” Đường Mật bị trách móc đến nghẹn họng nhìn trân trối, “Anh biết tôi sao? Dựa vào cái gì sỉ nhục tôi?”
“Ha ha…” Anh lại bật cười, đồng thời quay đầu nhìn thẳng vào cô, “Cô Đường, sự hiểu biết của tôi về cô nhiều hơn so với cô nghĩ đó.”
Người này đẹp trai chói mắt, trong bóng đêm mỉm cười như pháo hoa nở rộ giữa bầu trời. Nhưng không giống pháo hoa lắm, nụ cười kia tuyệt không ấm áp, ngược lại có một loại lạnh lẽo xâm nhập xương cốt, làm cho Đường Mật phát run. Lần đầu tiên gặp mặt, người này khiến cô liên tưởng tới Hàn Duyên. Nhưng cô nhanh chóng thuyết phục chính mình, nhất định là ảo giác. Diện mạo họ chẳng giống nhau chút nào, chỉ có dáng người là tương tự. Hàn Duyên đã chết rồi.
Huống chi, Kỳ Yên và Mạch Nha quen nhau, lại là ba của Mạch Miêu. Nhưng nơi nào đó trong đáy mắt anh lại khiến cô gợi nhớ tới Hàn Duyên. Cảm giác quỷ dị chạy dọc theo sống lưng: “Chúng ta… biết nhau?”
“Két!”
Lốp xe đang ma sát trên mặt đường nhựa đột nhiên dừng lại rồi đánh một cú vòng ngoạn mục, nháy mắt nhanh chóng lủi vào con đường nào đó với tốc độ cao. Đường Mật ngồi ngu ngơ trên ghế thần hồn chưa định, mà người bên cạnh lại làm như không có việc gì, nói: “Có một cái đuôi vẫn đi theo chúng ta, vừa mới cắt được. Không sao chứ?”
“Không, không sao…” Đường Mật máy móc đáp, hoàn toàn quên mất nghi vấn giây trước của mình.
“Mạch Nha đi Mỹ, Mạch Miêu cũng ở bên đó.” Kỳ Yên đột nhiên lên tiếng, “Cô ấy nhờ tôi đi đón cô ra, rồi giúp cô tìm đứa con về.”
“Vậy Mạch Nha cô ấy, cô ấy đúng là Diệp Nghi?”
“Vì sao cô quan tâm?” Kỳ Yên nhếch khóe môi châm biếm, “Cô ấy kiếm tiền thay cô, vì cô mà bị Quý Thừa hiếp đáp, trước khi đi còn lo lắng cho cô. Cô ấy là ai thì có gì quan trọng? Cô là đang quan tâm cô ấy, hay là hy vọng cô ấy có giá trị lợi dụng với cô? Cô nhất định phải ích kỷ đến mức này ư?”
“Rốt cục anh là ai?” Đường Mật không thể nhịn được nữa, “Anh ghét tôi, tôi có thể xuống xe, nhưng anh không có quyền lăng mạ tôi! Đúng, Quý Thừa kêu tôi ra mặt khuyên Mạch Nha trở về, nhưng tôi không đồng ý! Lúc trước đến Macao là bởi vì Quý Thừa nói đã tìm được con tôi, còn nói Mạch Nha là vợ anh ấy, còn Mạch Nha thì không hề phủ nhận! Tôi sợ hãi, không hiểu mô tê gì liền theo họ đến Macao. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, hai người họ rất có vấn đề. Quả thật là tôi có lỗi với Mạch Nha, nếu không bởi vì tôi, cô ấy và Quý Thừa không có nhiều cơ hội tiếp xúc như vậy, cũng sẽ không bị phát hiện. Nhưng tôi không ngờ sự thật là như vậy! Sớm biết như thế, tôi tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng làm ăn gì đó với Quý Thừa!”
“Nói như vậy cô còn có lương tâm.” Mặt Kỳ Yên không chút thay đổi, “Vậy đó là vấn đề của tôi?”
Đường Mật nghẹn họng không nói gì. Sau một lúc lâu, cô bất đắc dĩ nói: “Mạch Nha đi Mỹ rồi, còn có xì căng đan kia đều là anh làm? Chính là gây hỗn loạn để giúp cô ấy rời đi? Anh đúng là ba của Mạch Miêu, bỏi vì tình yêu mà làm tất cả?”
Lại một tiếng két ma sát của lốp xe, xe lệch qua ven đường. Đường Mật bị dây an toàn kéo lại, giật người quay về ghế. Cô suýt nữa sợ chết khiếp, nhưng người ở bên cạnh vẫn tỉnh bơ như không.
“Chính xác, tôi vì tình yêu mà làm tất cả.” Anh thấp giọng cười cười, “Còn cô, vì sao phải tới bước đường hôm nay? Sao lại vứt bỏ con mình?”
Đường Mật cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ đến anh ta chịu sự nhờ vả của Mạch Nha giúp đỡ mình nên đáp: “Lúc ấy tôi đang ở dưới quê, ngày ấy ở bệnh viện có người gây sự, hò hét náo loạn cả lên. Đứa bé sinh ra được ôm đến phòng kiểm tra sức khỏe, nhưng người ở đó nói không thấy đứa bé đâu.”
Kỳ Yên im lặng hồi lâu, nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc hỏi: “Đứa bé đó là con của cô với… ai?”
“Đương nhiên là với chồng tôi rồi.”
Kỳ Yên nghe xong sắc mặt thoáng tái nhợt gần như trong suốt. Lát sau, anh bỗng nhiên nhếch môi: “Hay, hay lắm.” Nói xong, nhấn mạnh chân ga, xe phóng đi như bay.
***
Đường Mật ngồi trong xe Kỳ Yên trống ngực đập dồn, mà bên trong xe ở một đầu thế giới khác, Mạch Nha tự dưng cảm thấy thấp thỏm, không ngừng quay đầu nhìn lại sân bay đang dần xa. Nghiêm Hàn cầm lấy tay cô: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cô lắc đầu, “Mấy năm nay có chút vấn đề về thần kinh, luôn cảm thấy bị người khác theo dõi. Anh đến rồi em đỡ lo hơn, giờ chỉ lo cho Đường Mật. Nghiêm Hàn, mấy năm nay em…”
“Diệp Tông nói hết cho anh biết rồi.” Nghiêm Hàn vân vê lòng bàn tay cô, “Em giấu anh là đúng. Em bị hắn tìm được, nguyên nhân thực sự là vì vẫn luôn bên anh. Là anh có lỗi với em, nếu không phải anh không có tài cán gì, em cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. Em rõ ràng mà, anh hy vọng em rời xa hắn, vì thế trả giá lớn thế nào anh cũng tình nguyện. Mà em không những đã làm được, còn lặng lẽ ở bên anh, em không biết anh vui vẻ nhiều bao nhiêu đâu.”
Mạch Nha nói không nên lời. Nghiêm Hàn vĩnh viễn là người như thế, bất luận cô làm chuyện quá đáng bao nhiêu, anh cũng sẽ không trách móc, chỉ biết ôm hết trách nhiệm về mình, vậy càng khiến cô cảm thấy mình tội ác tày trời: “Chỉ là em…”
Đing đing đing.
Tiếng nhạc chuông vang lên, Nghiêm Hàn bất giác sờ vào túi: “Có lẽ là tin nhắn. Lên mạng lướt web quên tắt, vậy thì toi rồi, không biết bị trừ bao nhiêu phí lưu lượng nữa.”
Mạch Nha biết anh muốn chuyển đề tài, chỉ có thể mỉm cười. Nghiêm Hàn lấy điện thoại ra ấn vài cái, động tác bỗng dừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ. Mạch Nha thấy lạ bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Nghiêm Hà chợt ngẩng đầu, nhanh chóng nhét điện thoại vào lại trong túi, “Vừa nãy em nói lo cho Đường Mật… Em có biết hiện giờ cô ấy thế nào không?”
“Không rõ lắm.” Mạch Nha nhíu mày nói, “Sắc mặt anh kém quá, mệt à?”
“Có hơi, anh ngủ một lát nhé.” Mặc dù nói vậy nhưng động tác của anh có phần chần chờ, “Em qua đây rồi không liên hệ với ai ở trong nước à? Không biết tình hình của họ?”
“Có nói điện thoại một lần với Diệp Tông.” Nhắc tới chuyện này Mạch Nha cũng không biết nói gì, “Nhưng anh ấy không cho em chủ động gọi về nước, nói mạng lưới không an toàn, có việc đều để Lê Ly chuyển lời. Nhưng Lê Ly… Mạng internet chị ấy cho em dùng đều chặn tín hiệu ở trong nước, chắc chắn là Diệp Tông sắp đặt.”
Nghiêm Hàn hơi đăm chiêu, gật đầu: “Như vậy cũng tốt. Anh ngủ trước, biến ra một mỹ nam yên tĩnh cho em xem.”
“Chậc, đúng là không biết xấu hổ.”
***
Lúc người hầu đến mời dùng bữa tối thì Nghiêm Hàn và Mạch Miêu đều ngủ, Mạch Nha liền nói: “Đợi lát nữa xem. Họ thức rồi sẽ cùng nhau ăn tối.”
Người hầu khó xử nói: “Cô Mạch, cô chủ nhà tôi đã đến rồi. Hay là hai cô dùng trước nhé?”
Lê Ly? Mạch Nha ngạc nhiên. Lê Ly bận rộn nhiều việc, hiếm khi đến nhà ăn cơm, hơn nữa có cuộc điện thoại ngượng ngùng lần đó với Diệp Tông, đoán chừng cũng có ý trốn tránh cô. Hôm nay chẳng lẽ có chuyện?
Trong nhà ăn dưới lầu, vẻ mặt Lê Ly quả thực có phần sâu xa, hơn nữa tâm trạng có vẻ tồi tệ, nhìn thấy cô chỉ hơi gật nhẹ đầu. Nhà ăn rộng như vậy chỉ quanh quẩn tiếng dao nĩa lách cách, có chút dọa người. Mạch Nha đang định nói gì, Lê Ly lại đột nhiên hỏi: “Em thương anh ta không?”
Chiếc muỗng trong tay Mạch Nha rơi lẻng kẻng xuống bàn: “Gì chị?”
Lê Ly nhìn chằm chằm Mạch Nha: “Quý Thừa. Em thương anh ta không?” Mắt cô sáng lấp lánh, mang theo ý tứ thăm dò không chút che giấu.
Mạch Nha mù mờ không rõ, nhưng bị đâm đúng chỗ đau, phòng bị toàn thân đều dựng thẳng lên, không khỏi phản kích: “Chị yêu Diệp Tông không?”
Lê Ly giống như bị người ta trả lại cái tát, mặt cô tái đi, giọng điệu bén nhọn: “Chị và anh ấy ai cũng không có tư cách nói chữ này.”
“Chúng em cũng vậy.”
“Đó chính là yêu?”
Lời này vừa nói ra, cả hai cô gái đồng thời ngây ngẩn, ai cũng không nói nữa. Sau một lúc lâu, Lê Ly nhấn vào huyệt thái dương: “Vậy tốt nhất em hãy đi gặp anh ta một lần. Anh ta đến lúc trưa, bị người của chị chặn lại. Anh ta không vào được, nhưng không chịu đi, nói không gặp em thì sẽ không đi, vì thế cứ đứng bên vệ đường suốt từ trưa đến bây giờ. Sáu tiếng đồng hồ, thời tiết không ấm áp, anh ta bay đường dài đến đây, trông như sắp mất mạng, mọi người bắt đầu động lòng trắc ẩn. Dù sao ở trong nước cũng là nhân vật tiếng tăm, không thể gặp bất trắc ở trong tay chị được.”
Mạch Nha sững sờ cả buổi: “… Ai chứ?”
“Còn có thể là ai?” Lê Ly bật cười, “Chị gọi điện cho Diệp Tông, anh ấy không cho chị nói với em. Chị nghĩ em có quyền được biết, nhưng anh ấy nói Quý Thừa không xứng, còn nói chị đồng tình với Quý Thừa, bởi vì chị và Quý Thừa đều ích kỷ tột độ, dối trá cực hạn, chỉ mưu cầu lợi ích, xem tình cảm của người khác như rơm rác, lấy lừa gạt cùng phản bội làm cơm ăn! Tóm lại chính là lòng lang dạ sói!”
Mạch Nha hoàn toàn choáng váng. Nhưng cô khiếp sợ cái gì? Là Quý Thừa đột ngột xuất hiện, hay là phong cách dùng từ này tuyệt đối không thuộc về Diệp Tông?
Huyết áp Lê Ly rõ ràng đang tăng cao: “Con người cho dù có phạm tội cũng phải xét xử chứ? Cũng có quyền lợi được biện hộ phải không? Chị có lỗi, cho nên chưa từng biện minh, vậy thì trực tiếp cho một nhát để xong chuyện à? Trên đời này có ai không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ? Lúc nào cũng thấy bản thân là người bị hại, toàn bộ thế giới đều mắc nợ anh ta, vĩnh viễn nhìn không tới được thống khổ của người khác, càng không nhìn ra được người khác đã làm gì cho anh ta!”
Cô vỗ mạnh mặt bàn, Mạch Nha hết hồn suýt nhảy dựng lên. Âm thanh va chạm khua đi khua lại trên bàn ăn, mức độ quỷ dị của bầu không khí lại nâng thêm một bậc.
Thật lâu sau, chiến thần cư ngụ trong cơ thể Lê Ly an tĩnh lại, cô vùi mặt vào lòng bàn tay: “Xin lỗi em, không phải chị nhằm vào em. Chị không biết chuyện của hai người, nhưng theo chị quan sát, anh ta không phải người xấu. Nếu thật sự là lòng lang dạ sói, sẽ không tự ngược đãi chính mình như vậy, lại càng sẽ không ở trước mặt mọi người ép dạ cầu toàn. Em hãy suy nghĩ thật kỹ rồi tự mình quyết định.”
Nói xong, cô im lặng đứng lên, chỉ để lại bóng lưng cô đơn mỏng manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.