Chương 65: Chương 58-2
Tỉnh Tô
28/06/2016
Ầm…
Cửa thư phòng văng ra, Diệp Nghi vọt vào: “Anh hai, Lê Ly nói với anh chưa?”
Diệp Tông cứng người một chút, lúc sau mới từ từ ngẩng đầu: “Không có, chuyện gì?”
“Không có?” Diệp Nghi ngạc nhiên. Cô còn tưởng, Lê Ly gọi cho cô là bởi vì có liên quan đến Nghiêm Hàn, mới sẵn tiện nói một tiếng, nhưng cô ấy nhất định sẽ gọi cho Diệp Tông nói trước.
Ngẩn ngơ, cô hỏi: “Anh lại cãi nhau với Lê Ly?”
“Không có cãi nhau.” Diệp Tông cụp mắt nhìn văn kiện, “Là chấm dứt.”
“…”
Diệp Nghi há miệng, chưa nói được gì. Diệp Tông làm như không có gì xảy ra, thản nhiên hỏi cô: “Cô ấy nói gì?”
“Ờ…” Diệp Nghi cố gắng tập trung tư tưởng, “Hung thủ tập kích Nghiêm Hàn tỉnh rồi. Khi cảnh sát thẩm vấn, hắn thú nhận chủ mưu vụ này là bà Quý. Nhưng Lê Ly lại lo lắng, nhờ Thịnh Ngôn Khanh tiến hành thôi miên hắn ta.”
Diệp Tông nhíu mày: “Kết quả?”
“Khi thôi miên, khẩu cung của hắn biến thành Thượng An Quốc.”
Chiếc bút máy trong tay Diệp Tông gõ lên mặt bàn: “Mục tiêu là em.”
Anh dùng là câu trần thuật, Diệp Nghi gật đầu: “Anh hai, em không hiểu. Thượng An Quốc muốn giết em, còn định giá họa cho bà Quý? Em hoàn toàn không quen biết ông ta, chuyện này thật khó hiểu.”
“Không đâu.” Diệp Tông dựa vào ghế, chậm rãi nói, “Thế thì tất cả đều rõ ràng rồi.”
Diệp Nghi kinh hãi: “Có ý gì?”
Diệp Tông nói: “Em còn nhớ lúc trước chúng ta từng phỏng đoán kẻ thù của Quý Thừa không?”
“Dạ. Lúc ấy anh nói là bà Quý. Quý Thừa muốn lợi dụng họ Diệp, cho nên mục tiêu không phải họ Diệp. Mấy năm anh ấy lập kế hoạch, họ Hàn vẫn lẩn trốn ở nước ngoài, cho nên cũng không phải họ. Mà Quý Thừa vẫn mượn sức Thượng Vi, vậy cũng không thể là họ Thượng. Như thế, cũng chỉ còn lại một mình mẹ anh ấy. Thế nhưng, họ là mẹ con, không biết có thể có thâm thù đại hận gì.”
“Xem ra anh phạm phải sai lầm rồi.” Diệp Tông lắc đầu, “Ai nói kẻ thù của Quý Thừa chỉ có một?”
Trên mặt Diệp Nghi nhất thời tràn ngập vẻ sửng sốt. Còn Diệp Tông tiếp tục nói: “Khi bị tập kích, em chưa khôi phục thân phận, người biết em còn sống ngoại trừ anh và Quý Thừa ra, chỉ có bà Quý. Thượng An Quốc làm sao mà biết?”
Diệp Nghi nhìn vào mắt anh, từ từ nói ra kết luận: “Bà Quý nói với ông ta.” Dừng một lát, cô nói thêm, “Nhưng, ông ta phái người giết em, lại giá họa cho bà Quý, là chuyện thế nào?”
“Chỉ có một nguyên nhân.” Diệp Tông cười lạnh, “Bọn họ tuy là bắt tay với nhau, nhưng ngoại trừ hợp tác, thì còn hãm hại lẫn nhau.”
“Anh là nói, họ cùng muốn diệt trừ em. Người ra tay chính là Thượng An Quốc, nhưng ông ta lại đơn độc sai sát thủ giá họa tội danh này lên đầu bà Quý?”
“Đúng vậy. Bà Quý luôn phản đối hôn sự của em và Quý Thừa. Ngoài mặt, bà ta chăm chăm nắm lấy thân phận của em để nói chuyện, hiện giờ xem ra, cái bà ta sợ chính là Quý Thừa lấy được sự ủng hộ của nhà họ Diệp. Còn Thượng An Quốc… Từ hành động cử chỉ của Thượng Vi có thể nhìn ra, ông ta vẫn luôn hy vọng thông qua cưới hỏi để nắm lấy Quý Thừa.”
“Em vẫn không rõ.” Diệp Nghi nhíu mày, “Nếu nhà họ Thượng là kẻ thù của Quý Thừa, tại sao Quý Thừa còn muốn mượn sức họ? Nếu họ Thượng với bà Quý đã nhất trí được lợi ích, tại sao còn hãm hại lẫn nhau?”
“Phương diện này chỉ e rằng có một sự cân bằng tinh tế nào đó.” Diệp Tông nghĩ ngợi nói, “Khả năng lớn nhất chính là, bà Quý từng hợp mưu với Thượng An Quốc, làm ra chuyện gì đó thương thiên hại lý. Trong tay họ nắm được nhược điểm của nhau, cho nên đành hợp tác, còn phải lúc nào cũng để phòng đối phương hại mình.”
Diệp Nghi theo mạch suy nghĩ của anh nói tiếp: “Quý Thừa bởi vì biết được chuyện này, nên hận bọn họ. Nhưng anh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn chờ thời cơ thích hợp. Anh ấy giả bộ quá hoàn hảo, cho nên đối phương cũng không biết lòng anh ấy nuôi mối hận thù.”
“Chuẩn.” Diệp Tông đồng ý, “Quý Thừa rất thông minh. Muốn cùng lúc đánh tan hai người này, mấu chốt chính là châm ngòi ly gián. Người như bọn họ rất thú vị, khi có kẻ địch bên ngoài thì họ là một nhóm kiên định, chỉ khi nào liên quan đến lợi ích cá nhân thì họ lại bắt đầu ngầm đấu đá nhau.”
Ví dụ thực tế gần ngay trước mắt: “Họ đều muốn em chết, nhưng một người ra tay, lại giá hoại cho người còn lại.”
“Đúng.” Diệp Tông cười trào phúng, “Sách lược của Quý Thừa chính là mượn sức của Thượng Vi. Anh ta và nhà họ Thượng qua lại càng thân thiết, thì bà Quý sẽ càng sợ hãi, và hiềm khích với Thượng An Quốc sẽ càng sâu sắc. Thượng An Quốc cũng muốn dùng Quý Thừa khống chế mẹ anh ta, cho nên đối với quan hệ của anh ta và Thượng Vi liền vui vẻ vun vào.”
Diệp Nghi im lặng. Sau một lúc, cô nói: “Còn em… là chướng ngại vật giữa Quý Thừa và Thượng Vi, nên Thượng An Quốc muốn giết em. Còn là sự ràng buộc giữa nhà họ Diệp và nhà họ Quý, nên bà Quý muốn giết em.”
Diệp Tông bước lên, vỗ vai cô: “Hiện giờ cuối cùng cũng sáng tỏ, lúc trước Quý Thừa đau khổ nhắm vào họ Diệp, rốt cuộc là tại sao.”
Diệp Nghi ngẩng đầu, chỉ thấy anh có chút đăm chiêu: “Bà Quý và Thượng An Quốc là loại người vô cùng ích kỷ, tội lỗi của hai người họ nhất định rất ghê gớm, mới có thể gắn kết họ lại với nhau. Muốn phá loại dạng đồng minh như thế, dựa vào chút quan hệ mập mờ với Thượng Vi đương nhiên không đủ, phải là sức hấp dẫn đủ lớn, lớn đến có thể khiến hai người đó lột bỏ mặt nạ, rơi vào chém giết.”
Trước mắt Diệp Nghi lóe sáng: “Nhà họ Diệp!”
“Đúng. Bọ họ vô cùng ích kỷ, cũng cực kỳ tham lam, thứ không thể cưỡng lại nhất chỉ e chính là lợi ích. Đánh gục họ Diệp, quăng cục thịt mỡ này đến trước mặt họ, mặc họ phân chia. Một khi ăn chia không đồng, nảy sinh xung đột, thì cơ hội của Quý Thừa đã đến.”
Diệp Nghi kinh ngạc không nói nên lời. Nhiều năm trôi qua, Thượng Vi vẫn luôn là xương mắc ngang cổ họng cô, nhưng thực tế lại là như vậy. Hai người các cô cũng không qua được lợi ích mà thôi.
Quý Thừa không thật lòng với Thượng Vi. Câu này anh đã nói rất nhiều lần, bây giờ cuối cùng cô cũng tin, lại cảm giác không được chút an ủi nào, trong lòng chỉ còn lại nỗi bi thương. Trong trận đó, cô nghĩ là tình cảm, người khác thấy lại toàn là mưu tính, cỡ nào hoàng đường.
Diệp Tông tựa hồ đang lẩm nhẩm: “Quý Thừa vì em, cũng xem như chịu không ít đau khổ.”
Diệp Nghi giương mắt: “Anh nói gì?”
Diệp Tông có chút băn khoăn: “Ba năm trước, nếu không phải em đột nhiên biến mất, Quý Thừa cũng sẽ không buông tha việc thu mua Diệp thị. Nếu giữ nguyên kế hoạch, hiện tại không chừng anh ta đã báo được thù rồi. Anh ta vì em mà buông tay một lần, còn lúc này đây, anh ta có ý muốn hợp tác với chúng ta, lại vì mưu kế của Thượng Vi và Diệp Sóc mà rơi vào hư không, bất đắc dĩ còn phải vay tiền của nhà họ Thượng, cũng xem như là bị họ khống chế. Anh ta ngàn tính vạn tính, duy nhất không tính đến phiền toái liên quan đến em, là một sai lầm lớn.”
Nói xong, anh cười thâm thúy: “Hiện tại, anh thật muốn biết, Thượng An Quốc và bà Quý đến tột cùng có thù gì với Quý Thừa. Nghe nói quan hệ của cha mẹ Quý Thừa vô cùng tồi tệ? Không lẽ bà ta là nhân tình của Thượng An Quốc, rồi cùng ông ta bắt tay xử lý cha Quý Thừa?”
“…”
Diệp Nghi không lên tiếng, Diệp Tông cũng tự hỏi: “Đây là giải thích hợp lý nhất, nếu không Quý Thừa làm sao lại hận mẹ mình? Đương nhiên là thù giết cha. Thế nhưng, kế hoạch báo thù của anh ta trước mắt vì em mà kéo dài, mà thỏa hiệp… Em gái, sức hấp dẫn của em thật sự rất có triển vọng đó.”
Đầu Diệp Nghi bị lời anh nói mà ong ong. Không thể không thừa nhận, Diệp Tông nói rất có lý. Cô thậm chí nhớ lại một câu mà A Phỉ từng nói, chuyện này cô chưa kể với Diệp Tông, hiện giờ nghĩ lại, càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Câu nói kia hình như là thế này: “Lý Hằng từng nói, cậu chủ thực ra rất đáng thương, không có người thân nào chân chính cả. Bất luận là mẹ con ruột thịt hay tình cảm vợ chồng, tất cả đều là giả, chẳng qua là người khác lợi dụng cậu chủ để viện cớ mà thôi.”
Lúc ấy, mẹ Quý Thừa đẩy anh ra khỏi ban lãnh đạo, cô nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn, chưa kịp cân nhắc sự thâm thúy của câu nói này. Giờ nghĩ đến, lại vô cùng kinh hãi.
Tình cảm vợ chồng giữa cô và Quý Thừa là giả, điều này có thể hiểu, vì họ có hợp đồng. Nhưng tình cảm mẹ con với bà Quý cũng là giả…
Là giả… Tình mẹ con sao lại giả được? Chẳng lẽ… thật sự là giả ư?!
Có đáp án đang nhảy nhót hiện ra, nhưng nó thật đáng sợ, ngồi ngây người thật lâu, Diệp Nghi vẫn không thể nào tin được. Cho đến khi người hầu đến gõ cửa: “Cô chủ, anh Quý đến, nói là kể chuyện cổ tích cho cô Mạch Miêu nghe trước khi ngủ. Hơn nữa… sắc mặt của anh Quý không tốt lắm. Cô có muốn qua đó xem thử không?”
Cửa thư phòng văng ra, Diệp Nghi vọt vào: “Anh hai, Lê Ly nói với anh chưa?”
Diệp Tông cứng người một chút, lúc sau mới từ từ ngẩng đầu: “Không có, chuyện gì?”
“Không có?” Diệp Nghi ngạc nhiên. Cô còn tưởng, Lê Ly gọi cho cô là bởi vì có liên quan đến Nghiêm Hàn, mới sẵn tiện nói một tiếng, nhưng cô ấy nhất định sẽ gọi cho Diệp Tông nói trước.
Ngẩn ngơ, cô hỏi: “Anh lại cãi nhau với Lê Ly?”
“Không có cãi nhau.” Diệp Tông cụp mắt nhìn văn kiện, “Là chấm dứt.”
“…”
Diệp Nghi há miệng, chưa nói được gì. Diệp Tông làm như không có gì xảy ra, thản nhiên hỏi cô: “Cô ấy nói gì?”
“Ờ…” Diệp Nghi cố gắng tập trung tư tưởng, “Hung thủ tập kích Nghiêm Hàn tỉnh rồi. Khi cảnh sát thẩm vấn, hắn thú nhận chủ mưu vụ này là bà Quý. Nhưng Lê Ly lại lo lắng, nhờ Thịnh Ngôn Khanh tiến hành thôi miên hắn ta.”
Diệp Tông nhíu mày: “Kết quả?”
“Khi thôi miên, khẩu cung của hắn biến thành Thượng An Quốc.”
Chiếc bút máy trong tay Diệp Tông gõ lên mặt bàn: “Mục tiêu là em.”
Anh dùng là câu trần thuật, Diệp Nghi gật đầu: “Anh hai, em không hiểu. Thượng An Quốc muốn giết em, còn định giá họa cho bà Quý? Em hoàn toàn không quen biết ông ta, chuyện này thật khó hiểu.”
“Không đâu.” Diệp Tông dựa vào ghế, chậm rãi nói, “Thế thì tất cả đều rõ ràng rồi.”
Diệp Nghi kinh hãi: “Có ý gì?”
Diệp Tông nói: “Em còn nhớ lúc trước chúng ta từng phỏng đoán kẻ thù của Quý Thừa không?”
“Dạ. Lúc ấy anh nói là bà Quý. Quý Thừa muốn lợi dụng họ Diệp, cho nên mục tiêu không phải họ Diệp. Mấy năm anh ấy lập kế hoạch, họ Hàn vẫn lẩn trốn ở nước ngoài, cho nên cũng không phải họ. Mà Quý Thừa vẫn mượn sức Thượng Vi, vậy cũng không thể là họ Thượng. Như thế, cũng chỉ còn lại một mình mẹ anh ấy. Thế nhưng, họ là mẹ con, không biết có thể có thâm thù đại hận gì.”
“Xem ra anh phạm phải sai lầm rồi.” Diệp Tông lắc đầu, “Ai nói kẻ thù của Quý Thừa chỉ có một?”
Trên mặt Diệp Nghi nhất thời tràn ngập vẻ sửng sốt. Còn Diệp Tông tiếp tục nói: “Khi bị tập kích, em chưa khôi phục thân phận, người biết em còn sống ngoại trừ anh và Quý Thừa ra, chỉ có bà Quý. Thượng An Quốc làm sao mà biết?”
Diệp Nghi nhìn vào mắt anh, từ từ nói ra kết luận: “Bà Quý nói với ông ta.” Dừng một lát, cô nói thêm, “Nhưng, ông ta phái người giết em, lại giá họa cho bà Quý, là chuyện thế nào?”
“Chỉ có một nguyên nhân.” Diệp Tông cười lạnh, “Bọn họ tuy là bắt tay với nhau, nhưng ngoại trừ hợp tác, thì còn hãm hại lẫn nhau.”
“Anh là nói, họ cùng muốn diệt trừ em. Người ra tay chính là Thượng An Quốc, nhưng ông ta lại đơn độc sai sát thủ giá họa tội danh này lên đầu bà Quý?”
“Đúng vậy. Bà Quý luôn phản đối hôn sự của em và Quý Thừa. Ngoài mặt, bà ta chăm chăm nắm lấy thân phận của em để nói chuyện, hiện giờ xem ra, cái bà ta sợ chính là Quý Thừa lấy được sự ủng hộ của nhà họ Diệp. Còn Thượng An Quốc… Từ hành động cử chỉ của Thượng Vi có thể nhìn ra, ông ta vẫn luôn hy vọng thông qua cưới hỏi để nắm lấy Quý Thừa.”
“Em vẫn không rõ.” Diệp Nghi nhíu mày, “Nếu nhà họ Thượng là kẻ thù của Quý Thừa, tại sao Quý Thừa còn muốn mượn sức họ? Nếu họ Thượng với bà Quý đã nhất trí được lợi ích, tại sao còn hãm hại lẫn nhau?”
“Phương diện này chỉ e rằng có một sự cân bằng tinh tế nào đó.” Diệp Tông nghĩ ngợi nói, “Khả năng lớn nhất chính là, bà Quý từng hợp mưu với Thượng An Quốc, làm ra chuyện gì đó thương thiên hại lý. Trong tay họ nắm được nhược điểm của nhau, cho nên đành hợp tác, còn phải lúc nào cũng để phòng đối phương hại mình.”
Diệp Nghi theo mạch suy nghĩ của anh nói tiếp: “Quý Thừa bởi vì biết được chuyện này, nên hận bọn họ. Nhưng anh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn chờ thời cơ thích hợp. Anh ấy giả bộ quá hoàn hảo, cho nên đối phương cũng không biết lòng anh ấy nuôi mối hận thù.”
“Chuẩn.” Diệp Tông đồng ý, “Quý Thừa rất thông minh. Muốn cùng lúc đánh tan hai người này, mấu chốt chính là châm ngòi ly gián. Người như bọn họ rất thú vị, khi có kẻ địch bên ngoài thì họ là một nhóm kiên định, chỉ khi nào liên quan đến lợi ích cá nhân thì họ lại bắt đầu ngầm đấu đá nhau.”
Ví dụ thực tế gần ngay trước mắt: “Họ đều muốn em chết, nhưng một người ra tay, lại giá hoại cho người còn lại.”
“Đúng.” Diệp Tông cười trào phúng, “Sách lược của Quý Thừa chính là mượn sức của Thượng Vi. Anh ta và nhà họ Thượng qua lại càng thân thiết, thì bà Quý sẽ càng sợ hãi, và hiềm khích với Thượng An Quốc sẽ càng sâu sắc. Thượng An Quốc cũng muốn dùng Quý Thừa khống chế mẹ anh ta, cho nên đối với quan hệ của anh ta và Thượng Vi liền vui vẻ vun vào.”
Diệp Nghi im lặng. Sau một lúc, cô nói: “Còn em… là chướng ngại vật giữa Quý Thừa và Thượng Vi, nên Thượng An Quốc muốn giết em. Còn là sự ràng buộc giữa nhà họ Diệp và nhà họ Quý, nên bà Quý muốn giết em.”
Diệp Tông bước lên, vỗ vai cô: “Hiện giờ cuối cùng cũng sáng tỏ, lúc trước Quý Thừa đau khổ nhắm vào họ Diệp, rốt cuộc là tại sao.”
Diệp Nghi ngẩng đầu, chỉ thấy anh có chút đăm chiêu: “Bà Quý và Thượng An Quốc là loại người vô cùng ích kỷ, tội lỗi của hai người họ nhất định rất ghê gớm, mới có thể gắn kết họ lại với nhau. Muốn phá loại dạng đồng minh như thế, dựa vào chút quan hệ mập mờ với Thượng Vi đương nhiên không đủ, phải là sức hấp dẫn đủ lớn, lớn đến có thể khiến hai người đó lột bỏ mặt nạ, rơi vào chém giết.”
Trước mắt Diệp Nghi lóe sáng: “Nhà họ Diệp!”
“Đúng. Bọ họ vô cùng ích kỷ, cũng cực kỳ tham lam, thứ không thể cưỡng lại nhất chỉ e chính là lợi ích. Đánh gục họ Diệp, quăng cục thịt mỡ này đến trước mặt họ, mặc họ phân chia. Một khi ăn chia không đồng, nảy sinh xung đột, thì cơ hội của Quý Thừa đã đến.”
Diệp Nghi kinh ngạc không nói nên lời. Nhiều năm trôi qua, Thượng Vi vẫn luôn là xương mắc ngang cổ họng cô, nhưng thực tế lại là như vậy. Hai người các cô cũng không qua được lợi ích mà thôi.
Quý Thừa không thật lòng với Thượng Vi. Câu này anh đã nói rất nhiều lần, bây giờ cuối cùng cô cũng tin, lại cảm giác không được chút an ủi nào, trong lòng chỉ còn lại nỗi bi thương. Trong trận đó, cô nghĩ là tình cảm, người khác thấy lại toàn là mưu tính, cỡ nào hoàng đường.
Diệp Tông tựa hồ đang lẩm nhẩm: “Quý Thừa vì em, cũng xem như chịu không ít đau khổ.”
Diệp Nghi giương mắt: “Anh nói gì?”
Diệp Tông có chút băn khoăn: “Ba năm trước, nếu không phải em đột nhiên biến mất, Quý Thừa cũng sẽ không buông tha việc thu mua Diệp thị. Nếu giữ nguyên kế hoạch, hiện tại không chừng anh ta đã báo được thù rồi. Anh ta vì em mà buông tay một lần, còn lúc này đây, anh ta có ý muốn hợp tác với chúng ta, lại vì mưu kế của Thượng Vi và Diệp Sóc mà rơi vào hư không, bất đắc dĩ còn phải vay tiền của nhà họ Thượng, cũng xem như là bị họ khống chế. Anh ta ngàn tính vạn tính, duy nhất không tính đến phiền toái liên quan đến em, là một sai lầm lớn.”
Nói xong, anh cười thâm thúy: “Hiện tại, anh thật muốn biết, Thượng An Quốc và bà Quý đến tột cùng có thù gì với Quý Thừa. Nghe nói quan hệ của cha mẹ Quý Thừa vô cùng tồi tệ? Không lẽ bà ta là nhân tình của Thượng An Quốc, rồi cùng ông ta bắt tay xử lý cha Quý Thừa?”
“…”
Diệp Nghi không lên tiếng, Diệp Tông cũng tự hỏi: “Đây là giải thích hợp lý nhất, nếu không Quý Thừa làm sao lại hận mẹ mình? Đương nhiên là thù giết cha. Thế nhưng, kế hoạch báo thù của anh ta trước mắt vì em mà kéo dài, mà thỏa hiệp… Em gái, sức hấp dẫn của em thật sự rất có triển vọng đó.”
Đầu Diệp Nghi bị lời anh nói mà ong ong. Không thể không thừa nhận, Diệp Tông nói rất có lý. Cô thậm chí nhớ lại một câu mà A Phỉ từng nói, chuyện này cô chưa kể với Diệp Tông, hiện giờ nghĩ lại, càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Câu nói kia hình như là thế này: “Lý Hằng từng nói, cậu chủ thực ra rất đáng thương, không có người thân nào chân chính cả. Bất luận là mẹ con ruột thịt hay tình cảm vợ chồng, tất cả đều là giả, chẳng qua là người khác lợi dụng cậu chủ để viện cớ mà thôi.”
Lúc ấy, mẹ Quý Thừa đẩy anh ra khỏi ban lãnh đạo, cô nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn, chưa kịp cân nhắc sự thâm thúy của câu nói này. Giờ nghĩ đến, lại vô cùng kinh hãi.
Tình cảm vợ chồng giữa cô và Quý Thừa là giả, điều này có thể hiểu, vì họ có hợp đồng. Nhưng tình cảm mẹ con với bà Quý cũng là giả…
Là giả… Tình mẹ con sao lại giả được? Chẳng lẽ… thật sự là giả ư?!
Có đáp án đang nhảy nhót hiện ra, nhưng nó thật đáng sợ, ngồi ngây người thật lâu, Diệp Nghi vẫn không thể nào tin được. Cho đến khi người hầu đến gõ cửa: “Cô chủ, anh Quý đến, nói là kể chuyện cổ tích cho cô Mạch Miêu nghe trước khi ngủ. Hơn nữa… sắc mặt của anh Quý không tốt lắm. Cô có muốn qua đó xem thử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.