Chương 89: Ngoại truyện: Cuộc gặp gỡ của Diệp Tông và Kỳ Yên
Tỉnh Tô
09/06/2017
Ba năm trước, nước Mỹ, bang Indiana.
“Đi Mexico viện trợ chữa bệnh?” Chủ nhiệm khoa đẩy gọng kính, đôi mắt màu lam nhìn chòng chọc vào Diệp Tông.
“Dạ.”
Chủ nhiệm cân nhắc nói: “Hội thảo nghiên cứu học thuật tháng sau thầy muốn cho em chủ trì, em vừa mới thực hiện một ca cấy tim có ảnh hưởng lớn, người đến đều là những chuyên gia giỏi nhất trên thế giới, em…”
“Trong tay Giang Minh có một ca bệnh tương tự, anh ấy có thể đi.”
Chủ nhiệm khoa tháo kính xuống, vuốt mũi: “Lời này thầy vốn không nên nói, nhưng em là học trò thầy tâm đắc nhất. Gần đây tình hình ở Mexico rất rối ren, thường có tổ chức buôn bán ma túy bắn giết nhau, chết vô số, em theo đuổi điều cao quý là tốt, nhưng…”
“Họ cần giúp đỡ.”
“Bệnh nhân ở nơi này thì không cần giúp đỡ ư?”
“Nơi này có đám Giang Minh rồi, không thiếu người như em.” Ngoài cửa sổ trời xanh không mây, nắng chói chang, nhưng màu mắt của Diệp Tông càng lúc càng nhạt, “Em đã không còn lý do để ở lại.”
Chủ nhiệm thở dài: “Nói đến cùng, vẫn bởi vì bạn gái?”
“Bạn gái cũ.” Diệp Tông bình tĩnh sửa lại cho đúng, “Một đợt viện trợ chỉ mất ba tháng mà thôi. Xin thầy, đừng để em nhìn thấy cô ấy vui vẻ chuẩn bị hôn lễ với người khác.”
Rốt cuộc vị chủ nhiệm cũng bất đắc dĩ: “Chú ý an toàn, trở về sớm một chút.”
“Cám ơn thầy.” Khóe môi đơn côi của Diệp Tông thoáng cong lên, “Sẽ cố gắng hết sức.”
***
“Bác sĩ Diệp, vết thương của bệnh nhân giường ba mươi bảy bị viêm rồi, sốt cao khó hạ!”
“Bác sĩ Diệp, hôm qua bệnh nhân bị thủng ngực huyết áp đột nhiên giảm xuống!”
“Bác sĩ Diệp…”
Bất luận đau ốm gì mà chữa trị trong điều kiện thiếu thốn, cũng sẽ trực tiếp chuyển biến xấu hơn một cấp. Trong tiếng kêu thảm thiết, ở một nơi máu tươi cùng ruồi nhặng bay đầy, bác sĩ trình độ cao siêu sẽ biến thành một loại tồn tại như đấng cứu thế.
Bên cạnh rừng cây cối nguyên thủy rậm rập ở Mexico, một bệnh viện dã chiến từ ván gỗ đóng thành nhanh chóng kín người hết chỗ, y tá không thể không đưa vài bệnh nhân nhẹ ra ngoài cửa. Nhưng mà, khi một người bị ném ở đó, không có một ai dám bước đến ngăn cản.
Cho đến khi tiếng ruồi bọ vo ve ong ong vang lên, y tá mới hét to: “Bác, bác sĩ Diệp! Người chết… Không, người sống, mà không, người bị vứt lại!”
“Sao lại thế này?” Diệp Tông nhanh chóng bước ra.
“Người này… Không, không phải người, hoàn toàn là một thi thể!”
Diệp Tông lập tức quỳ xuống, dò xét mạch đập của người nằm trên đất kia, đồng thời nhanh chóng đánh giá tình trạng sơ bộ của hắn. Quần áo rách bươm, mức độ tổn thương trên da còn nghiêm trọng hơn là quần áo, máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra mặt mũi.
“Còn đứng thất thần ở đó làm gì, hồi phục tim phổi!” Diệp Tông nói, “Tôi đi lấy thuốc, hai người đến nâng cáng đi!”
“Thế này rồi còn hồi phục tim phổi làm gì nữa.” Một y tá do dự, “Máu me nhầy nhụa rồi, không phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng…”
“Để tôi.” Diệp Tông đẩy cô ta ra, “Đi lấy thiết bị kích tim, adrenalin và atropine đi!”
Bóc hết lớp vải trên người hắn, Diệp Tông đang định ép ngoài lồng ngực, lại đụng phải cái mặt dây chuyền đen thui. Anh tháo nó xuống, tiện tay để sang một bên. Không bao lâu, người trên đất khôi phục hơi thở. Diệp Tông thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lấy. Nghe y tá ngạc nhiên hô lên: “Bác sĩ Diệp! Tỉnh, tỉnh rồi!”
Người nọ một tay nắm lấy Diệp Tông, một tay án ngực, miệng thều thào gì đó. Cúi người để nghe, người nọ lại có thể nói tiếng Trung: “Dây… dây chuyền…”
Người Trung Quốc? Diệp Tông ngẩn ra, dùng tiếng Trung trả lời hắn: “Dây chuyền của anh tôi cất rồi, yên tâm đi.”
Lúc này hắn mới hài lòng, nhẹ buông tay, nhất thời rơi vào hôn mê.
***
Ban đêm Mexico tràn ngập mùi ẩm ướt của cây cối và biển cả. Trên sàn gỗ ghép gồ ghề, bước lên phát ra tiếng cọt kẹt, Diệp Tông mới vừa đến cửa phòng bệnh, người trên giường liền quay đầu qua nhìn với cặp mắt sắc bén.
Diệp Tông nhíu mày: “Anh vẫn ngồi được à?”
Người nọ được quấn băng như xác ướp, anh ta không nhìn Diệp Tông, lại vẫn hướng về phía anh, gian nan vươn tay ra.
Diệp Tông lấy thứ gì đó trong túi bỏ vào lòng bàn tay anh ta: “Dây chuyền của anh đây, cất đi. Đã gắp đạn ra rồi, tám viên, cũng không trí mạng. Nhưng ngoại thương thì vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng tiếp nhận giải phẫu thẩm mỹ lại mặt, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Điều kiện chỗ này thì không được, anh phải mau chóng về nước. Có cần liên hệ với ai đến đón anh không?”
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng muỗi vo ve. Diệp Tông cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy anh nghỉ ngơi trước đi.”
“Đường Mật.” Người trên giường đột nhiên lên tiếng, “Cô ấy sẽ không đến đón tôi, nhưng tôi có thể xin anh làm ơn giao thứ này cho cô ấy không.”
Nói xong, anh giơ dây chuyền trong tay lên: “Sau đó thay tôi hỏi cô ấy một câu, hiện tại tất cả đều như cô ấy mong muốn, có hài lòng mãn nguyện chưa?”
Diệp Tông nhíu mày: “Cô ấy không đến là sao? Anh không thể một mình đi khỏi đây được. Thời tiết oi bức, ngoại thương của anh rất sâu cũng rất nhiều, không có thuốc và nhân viên giúp đỡ, anh không sống được mấy ngày đâu.”
“Như vậy tốt mà.” Bên dưới máu thịt rách rưới, lại có thể lấp lánh ý cười, “Tôi chết rồi, cũng không ai thương xót.”
Sắc mặt Diệp Tông sa sầm, bước đến bên giường: “Nếu không muốn sống, anh phải nói sớm. Anh có biết chỗ này thuốc men thiếu thốn bao nhiêu không? Thuốc tiêm để cứu anh đủ để cứu ba mạng người! Anh tước đoạt cơ hội sống của người khác, còn nói chết thì chết?”
Người nọ bị anh khiển trách đến sững sờ. Diệp Tông bước đến, nâng dây chuyền trong tay người đó lên lẳng lặng nhìn. Kim loại đã đen thui, bề mặt nhấp nhô, chỉ có thể là mặt dây chuyền kiểu tình nhân.
“Đường Mật?” Diệp Tông lẩm bẩm nói, “Người yêu của anh?”
“Ha ha” Người nọ cứng đờ, lập tức cười chế nhạo, “Từng là vậy. Đã lấy chồng rồi.”
Lần này đổi lại là Diệp Tông ngạc nhiên. Người phụ nữ của mình gả cho người khác, trải nghiệm này thật quen thuộc biết bao. Khuyên răn và trách móc cuối cùng không thành lời, chỉ biến thành: “Có đồ gì muốn giao lại cho cô ấy, hãy giữ mạng mà đi giao, đừng nhờ tôi. Bất luận người nhà, bạn bè hay là ai khác, ngày mai phải cho tôi cách thức liên lạc, bằng không tôi sẽ đưa đến đại sứ quán.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
“Không có, không một ai cả.” Sau lưng Diệp Tông, tiếng nói hờ hững nặng nề truyền đến, “Tôi đã giết hết họ rồi.”
***
Diệp Tông đứng trước cửa phòng bệnh, lặng lẽ cân nhắc những gì người này vừa nói. Phòng bên cạnh có rất nhiều người. Trong rừng sâu núi hiểm này thông tấn cực kỳ khó khăn, thứ giải trí duy nhất đến từ một chiếc radio kiểu cũ. Có người đang dò kênh, trong một loạt tiếng Tây Ban Nha, đột nhiên xẹt qua một kênh tiếng Anh.
“Khu rừng phía bắc Mexico xảy ra một cuộc xả súng, hai bên trong cuộc xung đột là tập đoàn ma túy ở châu Á-Hàn thị và Gomes- thế lực bán ma túy lớn nhất ở bản địa. Hiện trường cực kỳ thảm khốc, bên Hàn thị toàn bộ chết thảm. Nguyên nhân xung đột còn đang điều tra, nghe nói, sau khi Hàn thị nhận hàng xong thì từ chối trả tiền theo quy ước, Gomes ra tay tàn độc. Nhưng Hàn thị tại sao lại làm ra hành động gần như tự sát thế này? Mọi giả thuyết xôn xao khắp nơi…”
Nhà họ Hàn? Họ Hàn ở Đại Lục? Diệp Sóc luôn có liên hệ chặt chẽ với nhà họ Hàn, nên Diệp Tông từng chú ý đến họ. Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại người nằm trên giường. Địa phương này cực ít người Trung Quốc, chẳng lẽ… Đúng vậy, anh rõ ràng nhớ, trên mặt dây chuyền vừa rồi hình như có khắc vài chữ… Đường Mật. HY (hai chữ cái đầu phiên âm Pinyin của tên Hàn Diên 韩延: hán yán …) Hàn Diên? Người thừa kế còn sót lại của nhà họ Hàn, Hàn Diên?
“Bác sĩ.” Người trên giường hiển nhiên đã nghe được động tĩnh. Anh không chỉ không hoảng, ngược lại rất bình tĩnh, “Bây giờ, anh có hối hận đã cứu tôi không?”
***
Ngày kế tiếp, Diệp Tông chạy vào thị trấn gọi điện thoại. Vừa nghe là anh, chủ nhiệm khoa mừng rỡ: “Hôm qua tin tức nói bên chỗ em xảy ra chuyện, làm thầy sợ hết hồn! Em không sao là tốt rồi! Ba tháng qua rồi, nên trở về đây chứ?”
Nhưng chưa nói được hai câu, chủ nhiệm đã nhíu mày: “Em đang gây rắc rối cho thầy à? Người không nhận diện được khuôn mặt còn không có hộ chiếu, bệnh viện đại học sao nhận được? Cho dù bệnh viện có nhận, anh ta phải nhập cảnh như thế nào? Đầu em bị muỗi nhiệt đới cắn hư rồi à, em cảm thấy thầy có thể thuyết phục được hải quan của Mỹ sao?”
“Đó là một sinh mạng, ở lại đây nhất định anh ta sẽ chết.” Diệp Tông thản nhiên nói, “Hơn nữa, với ngoại thương đến mức đó của anh ta, cả đời này chắc chắn thầy chưa từng nhìn thấy, anh ta chính là một kỳ tích y học. Thầy đang vận động chức hiệu trưởng, không phải chỉ còn thiếu thành tựu hạng nhất sao? Nếu anh ta khỏe lại, chức hiệu trưởng xem như thầy ngồi chắc rồi.”
“Bệnh viện bên này để thầy giải quyết.” Chủ nhiệm bất đắc dĩ nói, “Nhưng để một người không rõ thân phận nhập cảnh, thầy thật sự không có bản lĩnh này. Nếu thật sự muốn làm, em chỉ có thể tìm em ấy thôi.”
Đứng hồi lâu dưới mặt trời chói chang oi bức, Diệp Tông quyết tâm cầm thấy điện thoại trong buồng điện thoại công cộng, nhấn dãy số thuộc nằm lòng kia. Giọng của Lê Ly còn lãnh đạm hơn cả tưởng tượng của anh: “Đã nói đừng gọi đến nữa mà, giờ có ý gì đây?”
Bên ngoài thốc lên gió cát, mỗi một hạt bụi đều như là trái tim anh, sớm bị nghiền nát, còn hết lần này đến lần khác tiên thi (chết rồi còn dùng roi đánh vào thi thể). Nhưng đau lâu rồi, thứ còn lại chỉ có chết lặng: “Lúc đá tôi em có nói, lần này xem như em nợ tôi. Giúp tôi một chuyện, em nợ tôi liền trả hết, từ này về sau đường ai nấy đi, không còn liên quan nữa.”
Thật lâu sau, chỉ nghe cô gái kia hờ hững nói: “Để lại địa chỉ, thân phận và tài liệu nhập cảnh, tôi sẽ nhanh chóng phái người đưa đi.”
“Cám ơn.”
“Không cần, đây là lần cuối cùng trong đời.”
***
Toàn bộ chấm hết là nửa năm sau đó. Ngày tháo băng, ánh nắng ở Indiana vô cùng chói mắt, ngay cả tấm gương bình thường nhất cũng có thể làm nên hiệu quả sân khấu hoa mỹ.
Dải băng cuối cùng được tháo xuống, Kỳ Yên chậm rãi mở mắt, như đứa trẻ mới sinh nhìn mình trong gương. Sau hồi lâu, anh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, từ từ mỉm cười: “Diệp Tông? Thật hân hạnh, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.”
Diệp Tông nhìn anh hỏi: “Thế nào, hài lòng không?”
Kỳ Yên nghiêm túc nói: “Người tốt, miệng quạ, là loại tôi thích. Tôi vẫn luôn hài lòng về anh.”
Diệp Tông không nói gì chỉ liếc anh. Kỳ Yên bừng tỉnh: “À, anh nói tôi đúng không? Cũng được. Nhưng tôi muốn hỏi một chút, anh chỉnh sửa diện mạo tôi thế này, rốt cuộc mô phỏng theo khuôn mẫu nào vậy? Tôi nói anh chỉnh sửa đẹp một chút, nhưng đẹp cỡ này… Sao giống có hơi không phân biệt được nam nữ?”
“Là tự anh nói, muốn phụ nữ nhìn thèm thuồng mà không có được.” Diệp Tông nghiêm trang, “Tôi đâu phải phụ nữ, chỉ có thể tham khảo ý kiến của phụ nữ. Phụ nữ mà tôi có thể thảo luận vấn đề này chỉ có thể là em gái tôi, nó nói loại đàn ông nó thích phải ‘yêu nghiệt’. Cho nên tôi lên mạng tra từ ‘yêu nghiệt’, sau đó từ bên trong chọn ra một khuôn mặt yêu nghiệt nhất, rồi phẫu thuật cho anh thành như vậy.”
Kỳ Yên nghiến răng: “Cám ơn nha.”
Sau hồi lâu, hai người nhìn nhau cười. Cuộc gặp gỡ lạ lùng đúng là một thứ kỳ diệu, tự nhiên biến người yêu thành người lạ, người lạ hóa bạn thân. Diệp Tông từng thẳng thắn với Kỳ Yên, nói có hai nguyên nhân lúc trước cứu anh. Một là câu “Người phụ nữ của tôi đã lấy chồng”, câu còn lại chính là “Tôi giết hết cả nhà tôi”.
Hai câu nói đó, câu nào cũng là đồng bệnh tương lân. Người thương rời xa họ, cốt nhục tình thân lại muốn hủy hoại họ. Họ đều trốn chạy khỏi hoàn cảnh xấu xa đầy oán hận, muốn rời xa bẩn thỉu và tội ác, muốn sống một cuộc sống trong sạch giản đơn, kết quả lại bị nhận định là không có tương lai, cuối cùng bị những người thân yêu vứt bỏ.
Cảnh ngộ tương tự như thế, thật đúng là làm người ta phải thổn thức. Không kết thành tri kỷ tri âm, thì thật có lỗi với ông trời. Từ nay về sau, tất cả những chuyện không hợp quy tắc, Kỳ Yên và Diệp Tông sẽ làm cùng nhau.
Ví dụ như hôm Lê Ly kết hôn, Kỳ Yên và Diệp Tông cùng nhau đến hiện trường hôn lễ, sau đó cùng bị ném ra ngoài. Vì dụ như ba tháng sau đó, hai người họ ngày nào cũng say khướt, sau đó bởi vì trúng độc cồn, lại cùng nhau vào bệnh viện.
Kỳ Yên tỉnh lại sớm hơn Diệp Tông một chút. Mơ màng mở mắt, anh thấy Diệp Tông, còn thấy… một cô gái? Kỳ Yên ngồi bật dậy. Cô gái đó hiển nhiên cũng bị anh dọa, trên gương mặt trắng trẻo ràn rụa nước mắt chưa kịp lau. Kỳ Yên mơ hồ cảm thấy người này quen lắm: “… … Lê Ly?”
Anh chỉ gặp Lê Ly một lần trong hôn lễ. Hôm đó cô đẹp kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn khác với người chân tay luống cuống bây giờ. Lê Ly nhất thời đứng lên, bỏ đi: “Đừng nói với anh ấy là tôi đã tới.”
“Đợi đã!” Kỳ Yên gọi cô lại, “Cô vậy là có ý gì?”
Lê Ly đưa lưng về phía anh, vịn lấy khung cửa: “Đến thăm anh ấy là tôi ích kỷ. Tôi không buông bỏ được anh ấy, nhưng lại không thay đổi được kết cục này. Anh ấy mà biết cũng chỉ có thể nổi cơn thịnh nộ thôi, hà tất phải vậy. Cho nên đừng nói, cám ơn anh.”
Lúc Diệp Tông tỉnh lại, Kỳ Yên còn đang ngẩn người. Diệp Tông ngồi lên: “Anh bị gì vậy?”
Kỳ Yên dừng một chút, đáp: “Không có gì, mới tỉnh lại thôi.”
“Vừa rồi có ai đến à?” Diệp Tông xoa xoa ấn đường, “Hình như tôi nghe thấy có ai đó khóc?”
“Có lẽ là tôi say quá làm càn.”
“ Có lý.”
“Này” Kỳ Yên đột nhiên gọi anh, “Diệp Tông, vì một phụ nữ lại hủy hoại mình như vậy, đáng sao?”
“Không đáng.” Diệp Tông cười giễu, “Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi hèn mà.”
***
Thời kỳ liều lĩnh qua đi, Diệp Tông chậm rãi khôi phục lại bình thường. Nhưng Kỳ Yên biết, đó chỉ là hình tượng. Anh làm việc ngày càng liều mạng, khi rãnh rỗi lại càng không rời chất cồn. Kỳ Yên từng không ngừng khuyên anh đổi chỗ làm: “Anh cũng tốt nghiệp rồi, nhiều bệnh viện giành giật anh, cần gì phải ở lại đây bán mạng như vậy? Khắp nơi đều là bóng dáng của quá khứ, đối với anh có gì tốt chứ?”
“Không có gì tốt.” Diệp Tông chạm ly với anh, “Nhưng ở đâu tôi cũng không có tương lai, ở lại đây ít nhất tôi còn có quá khứ, vậy có được tính là tốt hơn một chút không?”
Mắt đối mắt Kỳ Yên không nói gì, Diệp Tông cười: “Vẫn là câu nói đó. Không đáng, nhưng tôi hèn.”
Cứ như vậy sống qua ba năm. Kỳ Yên nhìn thấy Diệp Tông trên y học càng truyền kỳ, thì cuộc sống cá nhân lại càng đần độn. Cho đến một đêm, Kỳ Yên đột nhiên nhận được điện thoại của anh: “Em gái tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải về Đại Lục một chuyến.”
Kỳ Yên nhất thời tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chồng cũ của nó, người tên Quý Thừa, tìm đến nó rồi.”
“Nhận ra không?”
“Vẫn chưa, nhưng ngày càng gần, vô cùng nguy hiểm.”
“Anh đừng đi, để tôi đi.” Kỳ Yên quyết định rất nhanh, “Quý Thừa biết anh, anh đi sẽ càng bại lộ nhanh hơn. Hắn không biết tôi, tôi đi tiện nhất.”
“Kỳ Yên.” Diệp Tông đột nhiên nghiêm túc gọi anh, “Mấy năm nay tôi vẫn luôn sai người giúp tôi chú ý sự an toàn của nó, có tin tức của Quý Thừa phải lập tức báo tôi biết, nhưng trừ chuyện đó ra, tôi chưa từng hỏi thăm tình hình cụ thể của em gái tôi, chuyện này anh biết đó.”
“Đúng vậy.” Kỳ Yên thấy lạ, “Thì sao?”
“Hiện giờ Quý Thừa xuất hiện, tôi xem lại tường tận tài liệu ba năm qua của nó, sau đó phát hiện…” Giọng Diệp Tông bỗng nhiên hơi do dự, “Tôi phát hiện… Kỳ Yên, ba năm nay, nó luôn ở cùng với Đường Mật.”
Diệp Tông “này” vài tiếng, lại chỉ có tiếng sóng rè rè đáp lại. Anh thở dài: “Xin lỗi anh, tình hình quan trọng như vậy, tôi lại không phát hiện ra.”
“Đường Mật ở cùng em gái anh?” Kỳ Yên hỏi, “Đường Mật… chồng của Đường Mật đâu?”
“Chết rồi.”
Thật lâu sau, Diệp Tông nghe được tiếng Kỳ Yên nói: “Chuyện của em gái anh, giao cho tôi.”
“Cái gì?” Diệp Tông giật mình, “Kỳ Yên, chuyện này có rất nhiều cách xử lý, không cần anh vì em gái tôi mà…”
“Tôi là vì chính mình.” Kỳ Yên nói rõ ràng, “Tôi đi có thể giúp em gái anh, còn có thể gặp được người phụ nữ đó, nhất cử lưỡng tiện.”
“Anh… muốn gặp Đường Mật? Chẳng phải anh nói, không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô ấy sao?”
“Tôi không muốn dây dưa với phụ nữ đã có chồng. Nhưng chồng cô ấy cũng chết rồi, đúng lúc tôi có vài câu, phải chính miệng hỏi cô ấy từng câu một.”
“Hỏi mấy câu?” Diệp Tông lắc đầu, “Anh luôn hỏi tôi, dây dưa với quá khứ có đáng hay không. Hiện giờ đến lượt tôi hỏi anh, vì mấy câu trả lời ấy, đem tất cả thống khổ lúc trước trải qua một lần nữa, đáng không?”
“Không đáng.” Kỳ Yên yếu ớt đáp, “Nhưng hết cách rồi. Diệp Tông, tôi cũng hèn.”
“Đi Mexico viện trợ chữa bệnh?” Chủ nhiệm khoa đẩy gọng kính, đôi mắt màu lam nhìn chòng chọc vào Diệp Tông.
“Dạ.”
Chủ nhiệm cân nhắc nói: “Hội thảo nghiên cứu học thuật tháng sau thầy muốn cho em chủ trì, em vừa mới thực hiện một ca cấy tim có ảnh hưởng lớn, người đến đều là những chuyên gia giỏi nhất trên thế giới, em…”
“Trong tay Giang Minh có một ca bệnh tương tự, anh ấy có thể đi.”
Chủ nhiệm khoa tháo kính xuống, vuốt mũi: “Lời này thầy vốn không nên nói, nhưng em là học trò thầy tâm đắc nhất. Gần đây tình hình ở Mexico rất rối ren, thường có tổ chức buôn bán ma túy bắn giết nhau, chết vô số, em theo đuổi điều cao quý là tốt, nhưng…”
“Họ cần giúp đỡ.”
“Bệnh nhân ở nơi này thì không cần giúp đỡ ư?”
“Nơi này có đám Giang Minh rồi, không thiếu người như em.” Ngoài cửa sổ trời xanh không mây, nắng chói chang, nhưng màu mắt của Diệp Tông càng lúc càng nhạt, “Em đã không còn lý do để ở lại.”
Chủ nhiệm thở dài: “Nói đến cùng, vẫn bởi vì bạn gái?”
“Bạn gái cũ.” Diệp Tông bình tĩnh sửa lại cho đúng, “Một đợt viện trợ chỉ mất ba tháng mà thôi. Xin thầy, đừng để em nhìn thấy cô ấy vui vẻ chuẩn bị hôn lễ với người khác.”
Rốt cuộc vị chủ nhiệm cũng bất đắc dĩ: “Chú ý an toàn, trở về sớm một chút.”
“Cám ơn thầy.” Khóe môi đơn côi của Diệp Tông thoáng cong lên, “Sẽ cố gắng hết sức.”
***
“Bác sĩ Diệp, vết thương của bệnh nhân giường ba mươi bảy bị viêm rồi, sốt cao khó hạ!”
“Bác sĩ Diệp, hôm qua bệnh nhân bị thủng ngực huyết áp đột nhiên giảm xuống!”
“Bác sĩ Diệp…”
Bất luận đau ốm gì mà chữa trị trong điều kiện thiếu thốn, cũng sẽ trực tiếp chuyển biến xấu hơn một cấp. Trong tiếng kêu thảm thiết, ở một nơi máu tươi cùng ruồi nhặng bay đầy, bác sĩ trình độ cao siêu sẽ biến thành một loại tồn tại như đấng cứu thế.
Bên cạnh rừng cây cối nguyên thủy rậm rập ở Mexico, một bệnh viện dã chiến từ ván gỗ đóng thành nhanh chóng kín người hết chỗ, y tá không thể không đưa vài bệnh nhân nhẹ ra ngoài cửa. Nhưng mà, khi một người bị ném ở đó, không có một ai dám bước đến ngăn cản.
Cho đến khi tiếng ruồi bọ vo ve ong ong vang lên, y tá mới hét to: “Bác, bác sĩ Diệp! Người chết… Không, người sống, mà không, người bị vứt lại!”
“Sao lại thế này?” Diệp Tông nhanh chóng bước ra.
“Người này… Không, không phải người, hoàn toàn là một thi thể!”
Diệp Tông lập tức quỳ xuống, dò xét mạch đập của người nằm trên đất kia, đồng thời nhanh chóng đánh giá tình trạng sơ bộ của hắn. Quần áo rách bươm, mức độ tổn thương trên da còn nghiêm trọng hơn là quần áo, máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra mặt mũi.
“Còn đứng thất thần ở đó làm gì, hồi phục tim phổi!” Diệp Tông nói, “Tôi đi lấy thuốc, hai người đến nâng cáng đi!”
“Thế này rồi còn hồi phục tim phổi làm gì nữa.” Một y tá do dự, “Máu me nhầy nhụa rồi, không phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng…”
“Để tôi.” Diệp Tông đẩy cô ta ra, “Đi lấy thiết bị kích tim, adrenalin và atropine đi!”
Bóc hết lớp vải trên người hắn, Diệp Tông đang định ép ngoài lồng ngực, lại đụng phải cái mặt dây chuyền đen thui. Anh tháo nó xuống, tiện tay để sang một bên. Không bao lâu, người trên đất khôi phục hơi thở. Diệp Tông thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lấy. Nghe y tá ngạc nhiên hô lên: “Bác sĩ Diệp! Tỉnh, tỉnh rồi!”
Người nọ một tay nắm lấy Diệp Tông, một tay án ngực, miệng thều thào gì đó. Cúi người để nghe, người nọ lại có thể nói tiếng Trung: “Dây… dây chuyền…”
Người Trung Quốc? Diệp Tông ngẩn ra, dùng tiếng Trung trả lời hắn: “Dây chuyền của anh tôi cất rồi, yên tâm đi.”
Lúc này hắn mới hài lòng, nhẹ buông tay, nhất thời rơi vào hôn mê.
***
Ban đêm Mexico tràn ngập mùi ẩm ướt của cây cối và biển cả. Trên sàn gỗ ghép gồ ghề, bước lên phát ra tiếng cọt kẹt, Diệp Tông mới vừa đến cửa phòng bệnh, người trên giường liền quay đầu qua nhìn với cặp mắt sắc bén.
Diệp Tông nhíu mày: “Anh vẫn ngồi được à?”
Người nọ được quấn băng như xác ướp, anh ta không nhìn Diệp Tông, lại vẫn hướng về phía anh, gian nan vươn tay ra.
Diệp Tông lấy thứ gì đó trong túi bỏ vào lòng bàn tay anh ta: “Dây chuyền của anh đây, cất đi. Đã gắp đạn ra rồi, tám viên, cũng không trí mạng. Nhưng ngoại thương thì vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng tiếp nhận giải phẫu thẩm mỹ lại mặt, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Điều kiện chỗ này thì không được, anh phải mau chóng về nước. Có cần liên hệ với ai đến đón anh không?”
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng muỗi vo ve. Diệp Tông cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy anh nghỉ ngơi trước đi.”
“Đường Mật.” Người trên giường đột nhiên lên tiếng, “Cô ấy sẽ không đến đón tôi, nhưng tôi có thể xin anh làm ơn giao thứ này cho cô ấy không.”
Nói xong, anh giơ dây chuyền trong tay lên: “Sau đó thay tôi hỏi cô ấy một câu, hiện tại tất cả đều như cô ấy mong muốn, có hài lòng mãn nguyện chưa?”
Diệp Tông nhíu mày: “Cô ấy không đến là sao? Anh không thể một mình đi khỏi đây được. Thời tiết oi bức, ngoại thương của anh rất sâu cũng rất nhiều, không có thuốc và nhân viên giúp đỡ, anh không sống được mấy ngày đâu.”
“Như vậy tốt mà.” Bên dưới máu thịt rách rưới, lại có thể lấp lánh ý cười, “Tôi chết rồi, cũng không ai thương xót.”
Sắc mặt Diệp Tông sa sầm, bước đến bên giường: “Nếu không muốn sống, anh phải nói sớm. Anh có biết chỗ này thuốc men thiếu thốn bao nhiêu không? Thuốc tiêm để cứu anh đủ để cứu ba mạng người! Anh tước đoạt cơ hội sống của người khác, còn nói chết thì chết?”
Người nọ bị anh khiển trách đến sững sờ. Diệp Tông bước đến, nâng dây chuyền trong tay người đó lên lẳng lặng nhìn. Kim loại đã đen thui, bề mặt nhấp nhô, chỉ có thể là mặt dây chuyền kiểu tình nhân.
“Đường Mật?” Diệp Tông lẩm bẩm nói, “Người yêu của anh?”
“Ha ha” Người nọ cứng đờ, lập tức cười chế nhạo, “Từng là vậy. Đã lấy chồng rồi.”
Lần này đổi lại là Diệp Tông ngạc nhiên. Người phụ nữ của mình gả cho người khác, trải nghiệm này thật quen thuộc biết bao. Khuyên răn và trách móc cuối cùng không thành lời, chỉ biến thành: “Có đồ gì muốn giao lại cho cô ấy, hãy giữ mạng mà đi giao, đừng nhờ tôi. Bất luận người nhà, bạn bè hay là ai khác, ngày mai phải cho tôi cách thức liên lạc, bằng không tôi sẽ đưa đến đại sứ quán.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
“Không có, không một ai cả.” Sau lưng Diệp Tông, tiếng nói hờ hững nặng nề truyền đến, “Tôi đã giết hết họ rồi.”
***
Diệp Tông đứng trước cửa phòng bệnh, lặng lẽ cân nhắc những gì người này vừa nói. Phòng bên cạnh có rất nhiều người. Trong rừng sâu núi hiểm này thông tấn cực kỳ khó khăn, thứ giải trí duy nhất đến từ một chiếc radio kiểu cũ. Có người đang dò kênh, trong một loạt tiếng Tây Ban Nha, đột nhiên xẹt qua một kênh tiếng Anh.
“Khu rừng phía bắc Mexico xảy ra một cuộc xả súng, hai bên trong cuộc xung đột là tập đoàn ma túy ở châu Á-Hàn thị và Gomes- thế lực bán ma túy lớn nhất ở bản địa. Hiện trường cực kỳ thảm khốc, bên Hàn thị toàn bộ chết thảm. Nguyên nhân xung đột còn đang điều tra, nghe nói, sau khi Hàn thị nhận hàng xong thì từ chối trả tiền theo quy ước, Gomes ra tay tàn độc. Nhưng Hàn thị tại sao lại làm ra hành động gần như tự sát thế này? Mọi giả thuyết xôn xao khắp nơi…”
Nhà họ Hàn? Họ Hàn ở Đại Lục? Diệp Sóc luôn có liên hệ chặt chẽ với nhà họ Hàn, nên Diệp Tông từng chú ý đến họ. Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại người nằm trên giường. Địa phương này cực ít người Trung Quốc, chẳng lẽ… Đúng vậy, anh rõ ràng nhớ, trên mặt dây chuyền vừa rồi hình như có khắc vài chữ… Đường Mật. HY (hai chữ cái đầu phiên âm Pinyin của tên Hàn Diên 韩延: hán yán …) Hàn Diên? Người thừa kế còn sót lại của nhà họ Hàn, Hàn Diên?
“Bác sĩ.” Người trên giường hiển nhiên đã nghe được động tĩnh. Anh không chỉ không hoảng, ngược lại rất bình tĩnh, “Bây giờ, anh có hối hận đã cứu tôi không?”
***
Ngày kế tiếp, Diệp Tông chạy vào thị trấn gọi điện thoại. Vừa nghe là anh, chủ nhiệm khoa mừng rỡ: “Hôm qua tin tức nói bên chỗ em xảy ra chuyện, làm thầy sợ hết hồn! Em không sao là tốt rồi! Ba tháng qua rồi, nên trở về đây chứ?”
Nhưng chưa nói được hai câu, chủ nhiệm đã nhíu mày: “Em đang gây rắc rối cho thầy à? Người không nhận diện được khuôn mặt còn không có hộ chiếu, bệnh viện đại học sao nhận được? Cho dù bệnh viện có nhận, anh ta phải nhập cảnh như thế nào? Đầu em bị muỗi nhiệt đới cắn hư rồi à, em cảm thấy thầy có thể thuyết phục được hải quan của Mỹ sao?”
“Đó là một sinh mạng, ở lại đây nhất định anh ta sẽ chết.” Diệp Tông thản nhiên nói, “Hơn nữa, với ngoại thương đến mức đó của anh ta, cả đời này chắc chắn thầy chưa từng nhìn thấy, anh ta chính là một kỳ tích y học. Thầy đang vận động chức hiệu trưởng, không phải chỉ còn thiếu thành tựu hạng nhất sao? Nếu anh ta khỏe lại, chức hiệu trưởng xem như thầy ngồi chắc rồi.”
“Bệnh viện bên này để thầy giải quyết.” Chủ nhiệm bất đắc dĩ nói, “Nhưng để một người không rõ thân phận nhập cảnh, thầy thật sự không có bản lĩnh này. Nếu thật sự muốn làm, em chỉ có thể tìm em ấy thôi.”
Đứng hồi lâu dưới mặt trời chói chang oi bức, Diệp Tông quyết tâm cầm thấy điện thoại trong buồng điện thoại công cộng, nhấn dãy số thuộc nằm lòng kia. Giọng của Lê Ly còn lãnh đạm hơn cả tưởng tượng của anh: “Đã nói đừng gọi đến nữa mà, giờ có ý gì đây?”
Bên ngoài thốc lên gió cát, mỗi một hạt bụi đều như là trái tim anh, sớm bị nghiền nát, còn hết lần này đến lần khác tiên thi (chết rồi còn dùng roi đánh vào thi thể). Nhưng đau lâu rồi, thứ còn lại chỉ có chết lặng: “Lúc đá tôi em có nói, lần này xem như em nợ tôi. Giúp tôi một chuyện, em nợ tôi liền trả hết, từ này về sau đường ai nấy đi, không còn liên quan nữa.”
Thật lâu sau, chỉ nghe cô gái kia hờ hững nói: “Để lại địa chỉ, thân phận và tài liệu nhập cảnh, tôi sẽ nhanh chóng phái người đưa đi.”
“Cám ơn.”
“Không cần, đây là lần cuối cùng trong đời.”
***
Toàn bộ chấm hết là nửa năm sau đó. Ngày tháo băng, ánh nắng ở Indiana vô cùng chói mắt, ngay cả tấm gương bình thường nhất cũng có thể làm nên hiệu quả sân khấu hoa mỹ.
Dải băng cuối cùng được tháo xuống, Kỳ Yên chậm rãi mở mắt, như đứa trẻ mới sinh nhìn mình trong gương. Sau hồi lâu, anh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, từ từ mỉm cười: “Diệp Tông? Thật hân hạnh, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.”
Diệp Tông nhìn anh hỏi: “Thế nào, hài lòng không?”
Kỳ Yên nghiêm túc nói: “Người tốt, miệng quạ, là loại tôi thích. Tôi vẫn luôn hài lòng về anh.”
Diệp Tông không nói gì chỉ liếc anh. Kỳ Yên bừng tỉnh: “À, anh nói tôi đúng không? Cũng được. Nhưng tôi muốn hỏi một chút, anh chỉnh sửa diện mạo tôi thế này, rốt cuộc mô phỏng theo khuôn mẫu nào vậy? Tôi nói anh chỉnh sửa đẹp một chút, nhưng đẹp cỡ này… Sao giống có hơi không phân biệt được nam nữ?”
“Là tự anh nói, muốn phụ nữ nhìn thèm thuồng mà không có được.” Diệp Tông nghiêm trang, “Tôi đâu phải phụ nữ, chỉ có thể tham khảo ý kiến của phụ nữ. Phụ nữ mà tôi có thể thảo luận vấn đề này chỉ có thể là em gái tôi, nó nói loại đàn ông nó thích phải ‘yêu nghiệt’. Cho nên tôi lên mạng tra từ ‘yêu nghiệt’, sau đó từ bên trong chọn ra một khuôn mặt yêu nghiệt nhất, rồi phẫu thuật cho anh thành như vậy.”
Kỳ Yên nghiến răng: “Cám ơn nha.”
Sau hồi lâu, hai người nhìn nhau cười. Cuộc gặp gỡ lạ lùng đúng là một thứ kỳ diệu, tự nhiên biến người yêu thành người lạ, người lạ hóa bạn thân. Diệp Tông từng thẳng thắn với Kỳ Yên, nói có hai nguyên nhân lúc trước cứu anh. Một là câu “Người phụ nữ của tôi đã lấy chồng”, câu còn lại chính là “Tôi giết hết cả nhà tôi”.
Hai câu nói đó, câu nào cũng là đồng bệnh tương lân. Người thương rời xa họ, cốt nhục tình thân lại muốn hủy hoại họ. Họ đều trốn chạy khỏi hoàn cảnh xấu xa đầy oán hận, muốn rời xa bẩn thỉu và tội ác, muốn sống một cuộc sống trong sạch giản đơn, kết quả lại bị nhận định là không có tương lai, cuối cùng bị những người thân yêu vứt bỏ.
Cảnh ngộ tương tự như thế, thật đúng là làm người ta phải thổn thức. Không kết thành tri kỷ tri âm, thì thật có lỗi với ông trời. Từ nay về sau, tất cả những chuyện không hợp quy tắc, Kỳ Yên và Diệp Tông sẽ làm cùng nhau.
Ví dụ như hôm Lê Ly kết hôn, Kỳ Yên và Diệp Tông cùng nhau đến hiện trường hôn lễ, sau đó cùng bị ném ra ngoài. Vì dụ như ba tháng sau đó, hai người họ ngày nào cũng say khướt, sau đó bởi vì trúng độc cồn, lại cùng nhau vào bệnh viện.
Kỳ Yên tỉnh lại sớm hơn Diệp Tông một chút. Mơ màng mở mắt, anh thấy Diệp Tông, còn thấy… một cô gái? Kỳ Yên ngồi bật dậy. Cô gái đó hiển nhiên cũng bị anh dọa, trên gương mặt trắng trẻo ràn rụa nước mắt chưa kịp lau. Kỳ Yên mơ hồ cảm thấy người này quen lắm: “… … Lê Ly?”
Anh chỉ gặp Lê Ly một lần trong hôn lễ. Hôm đó cô đẹp kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn khác với người chân tay luống cuống bây giờ. Lê Ly nhất thời đứng lên, bỏ đi: “Đừng nói với anh ấy là tôi đã tới.”
“Đợi đã!” Kỳ Yên gọi cô lại, “Cô vậy là có ý gì?”
Lê Ly đưa lưng về phía anh, vịn lấy khung cửa: “Đến thăm anh ấy là tôi ích kỷ. Tôi không buông bỏ được anh ấy, nhưng lại không thay đổi được kết cục này. Anh ấy mà biết cũng chỉ có thể nổi cơn thịnh nộ thôi, hà tất phải vậy. Cho nên đừng nói, cám ơn anh.”
Lúc Diệp Tông tỉnh lại, Kỳ Yên còn đang ngẩn người. Diệp Tông ngồi lên: “Anh bị gì vậy?”
Kỳ Yên dừng một chút, đáp: “Không có gì, mới tỉnh lại thôi.”
“Vừa rồi có ai đến à?” Diệp Tông xoa xoa ấn đường, “Hình như tôi nghe thấy có ai đó khóc?”
“Có lẽ là tôi say quá làm càn.”
“ Có lý.”
“Này” Kỳ Yên đột nhiên gọi anh, “Diệp Tông, vì một phụ nữ lại hủy hoại mình như vậy, đáng sao?”
“Không đáng.” Diệp Tông cười giễu, “Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi hèn mà.”
***
Thời kỳ liều lĩnh qua đi, Diệp Tông chậm rãi khôi phục lại bình thường. Nhưng Kỳ Yên biết, đó chỉ là hình tượng. Anh làm việc ngày càng liều mạng, khi rãnh rỗi lại càng không rời chất cồn. Kỳ Yên từng không ngừng khuyên anh đổi chỗ làm: “Anh cũng tốt nghiệp rồi, nhiều bệnh viện giành giật anh, cần gì phải ở lại đây bán mạng như vậy? Khắp nơi đều là bóng dáng của quá khứ, đối với anh có gì tốt chứ?”
“Không có gì tốt.” Diệp Tông chạm ly với anh, “Nhưng ở đâu tôi cũng không có tương lai, ở lại đây ít nhất tôi còn có quá khứ, vậy có được tính là tốt hơn một chút không?”
Mắt đối mắt Kỳ Yên không nói gì, Diệp Tông cười: “Vẫn là câu nói đó. Không đáng, nhưng tôi hèn.”
Cứ như vậy sống qua ba năm. Kỳ Yên nhìn thấy Diệp Tông trên y học càng truyền kỳ, thì cuộc sống cá nhân lại càng đần độn. Cho đến một đêm, Kỳ Yên đột nhiên nhận được điện thoại của anh: “Em gái tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải về Đại Lục một chuyến.”
Kỳ Yên nhất thời tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chồng cũ của nó, người tên Quý Thừa, tìm đến nó rồi.”
“Nhận ra không?”
“Vẫn chưa, nhưng ngày càng gần, vô cùng nguy hiểm.”
“Anh đừng đi, để tôi đi.” Kỳ Yên quyết định rất nhanh, “Quý Thừa biết anh, anh đi sẽ càng bại lộ nhanh hơn. Hắn không biết tôi, tôi đi tiện nhất.”
“Kỳ Yên.” Diệp Tông đột nhiên nghiêm túc gọi anh, “Mấy năm nay tôi vẫn luôn sai người giúp tôi chú ý sự an toàn của nó, có tin tức của Quý Thừa phải lập tức báo tôi biết, nhưng trừ chuyện đó ra, tôi chưa từng hỏi thăm tình hình cụ thể của em gái tôi, chuyện này anh biết đó.”
“Đúng vậy.” Kỳ Yên thấy lạ, “Thì sao?”
“Hiện giờ Quý Thừa xuất hiện, tôi xem lại tường tận tài liệu ba năm qua của nó, sau đó phát hiện…” Giọng Diệp Tông bỗng nhiên hơi do dự, “Tôi phát hiện… Kỳ Yên, ba năm nay, nó luôn ở cùng với Đường Mật.”
Diệp Tông “này” vài tiếng, lại chỉ có tiếng sóng rè rè đáp lại. Anh thở dài: “Xin lỗi anh, tình hình quan trọng như vậy, tôi lại không phát hiện ra.”
“Đường Mật ở cùng em gái anh?” Kỳ Yên hỏi, “Đường Mật… chồng của Đường Mật đâu?”
“Chết rồi.”
Thật lâu sau, Diệp Tông nghe được tiếng Kỳ Yên nói: “Chuyện của em gái anh, giao cho tôi.”
“Cái gì?” Diệp Tông giật mình, “Kỳ Yên, chuyện này có rất nhiều cách xử lý, không cần anh vì em gái tôi mà…”
“Tôi là vì chính mình.” Kỳ Yên nói rõ ràng, “Tôi đi có thể giúp em gái anh, còn có thể gặp được người phụ nữ đó, nhất cử lưỡng tiện.”
“Anh… muốn gặp Đường Mật? Chẳng phải anh nói, không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô ấy sao?”
“Tôi không muốn dây dưa với phụ nữ đã có chồng. Nhưng chồng cô ấy cũng chết rồi, đúng lúc tôi có vài câu, phải chính miệng hỏi cô ấy từng câu một.”
“Hỏi mấy câu?” Diệp Tông lắc đầu, “Anh luôn hỏi tôi, dây dưa với quá khứ có đáng hay không. Hiện giờ đến lượt tôi hỏi anh, vì mấy câu trả lời ấy, đem tất cả thống khổ lúc trước trải qua một lần nữa, đáng không?”
“Không đáng.” Kỳ Yên yếu ớt đáp, “Nhưng hết cách rồi. Diệp Tông, tôi cũng hèn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.