Chương 2: Hạ bút thành văn
Hồng Kiểm Đản Tử
17/05/2022
=========================
Lôi Hạ và Ân Khả đang nói chuyện ở bàn ăn, họ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ở phía cầu thang nên dừng nói chuyện rồi cùng nhau nhìn về nơi đó.
Chàng trai vừa mới chăm sóc bản thân xong, đang mặc chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt, chạy về hướng sô pha lấy điện thoại di dộng, sau đó chạy về hướng phòng ở tầng một.
Cậu đi ngang qua bàn ăn, sau đó xoay một vòng rồi nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi ở đó.
Lôi Hạ điếng hồn điếng vía ôm ngực hít sâu một hơi.
"Nghe này, Khanh Minh Các khiến tôi tức giận." Cố Thần Kiêu khom lưng, chìa tay ra: "Tôi rất tức giận, hôm nay tôi sẽ về nhà. Tôi muốn chia tay Khanh Minh Các."
Hai người kia đều sững sờ, nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Cố Thần Kiêu, họ không thể phân biệt được thật giả, đành phải há hốc mồm không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, cửa lầu trên được mở ra, Khanh Minh Các thong thả xuống lầu.
"Áo khoác." Khanh Minh Các cầm áo khoác của Cố Thần Kiêu rồi đi xuống lầu. Nhưng khi người yêu nghe thấy giọng của hắn thì lại lập tức lao vào phòng khóa trái cửa lại.
Bước xuống lầu một, Khanh Minh Các nhìn cánh cửa bị khóa trái mà bất lực thở dài.
Ân Khả và Lôi Hạ đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục ngồi vào bàn ăn.
Phía sau cánh cửa, Cố Thần Kiêu đang lôi chiếc valy vô dụng ra, cậu ném vào một cái gối, sau đó nằm trên giường và bắt đầu gửi tin nhắn.
Cố Thần Kiêu: Ba mẹ à, con muốn về nhà ở cùng với hai người.
Cố Thần Kiêu: Con không muốn sống chung với Khanh Minh Các nữa.
Cố Thần Kiêu: Anh ấy quá đáng lắm cơ.
Cố Thần Kiêu: Sao mẹ không mang khăn quàng cổ mà con đã mua cho mẹ?
Lỗ khóa phòng bắt đầu chuyển động, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài.
Khanh Minh Các ngược sáng đi tới, nụ cười thoáng hiện trên môi, chiếc áo khoác vẫn còn trên tay hắn.
"Tuy em hiểu lầm ý của anh nhưng anh vẫn nên xin lỗi em." Duy trì khoảng cách với giường nằm, Khanh Minh Các chậm rãi giơ một tay lên, "Em mặc áo khoác vào, sau đó nghe anh giải thích được không?"
Một tay Cố Thần Kiêu chống đầu, cậu quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Khanh Minh Các đang đứng cách đó không xa. Truyện Teen Hay
Mình đã khóa cửa rồi mà? Người này lấy chìa khóa ở đâu vậy?
Mắt khẽ đảo, hàng mi công vút của chàng trai đang suy tư cũng chuyển động theo dòng suy nghĩ khiến cho Khanh Minh Các không thể nói được gì, yên lặng quan sát từng biểu cảm sinh động của người trước mặt.
Sao có thể có một người mà ngay cả những thói quen nhỏ nhất cũng khiến cho người khác xốn xang đến vậy chứ?
"Không mặc, không muốn nghe." Cố Thần Kiêu nằm ở trên giường, buông lỏng hai tay, vòng tay sang ôm chăn bông, "Không lạnh."
Phòng ngủ trở nên hơi lộn xộn, chiếc vali vẫn còn đang mở, chiếc gối nhỏ đã bị ném vào đó, nó xiêu quẹo lơ lửng tựa vào vali và thành giường.
Khanh Minh Các đi tới gần, nhìn người thương chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
"Được rồi, Kiêu Kiêu không muốn nghe thì anh tự lảm nhảm một mình vậy." Khanh Minh Các tiếp tục dỗ dành, "Chị Hoa Anh đã sớm đưa lịch trình công việc của em cho anh, anh cũng đặc biệt nói không nên hạn chế sự tự do của nhóc quỷ nũng nịu quá nhiều, còn đặt trước bánh trứng sữa xíu mại cho nhóc quỷ nũng nịu nữa đó, nghĩ đến cục cưng sẽ rất thỏa mãn thưởng thức."
Cố Thần Kiêu bĩu môi, trợn mắt và thầm than trách, Ai là nhóc quỷ nũng nịu chứ, còn có mình đã nói rất nhiều lần rồi mà!
"Thật không may là chớp mắt một cái ai kia đã nhanh chóng trốn đi mất." Khanh Minh Các nhẹ giọng nói, đưa mắt nhìn mái đầu nhô ra từ lớp chăn bông của Cố Thần Kiêu: "So với Hoa Anh, anh lo lắng muốn chết luôn đó."
"Em không hành động sau lưng người khác, Lôi Hạ biết chuyện này mà!" Cố Thần Kiêu không phục, hất chăn ra ngồi dậy phản bác.
"Ừm, đúng là Lôi Hạ có biết, vậy tất cả là lỗi của cô ấy." Khanh Minh Các khẽ cười. "Lỗi của cô ấy là không lập tức thông báo cho mọi người và lỗi của cô ấy còn làm cho mọi người không thể liên lạc được."
Cố Thần Kiêu hơi sửng sốt, nhớ lại lúc biết Lôi Hạ đang bị theo dõi, cậu đã nhanh chóng giật lấy điện thoại di động của đối phương và trực tiếp chạy tới đây, làm hại đối phương mệt bở hơi tai mới đuổi kịp đến đây.
"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của cô ấy." Cố Thần Kiêu tiếp tục ôm chăn bông nằm xuống giường, vẫn quay lưng về phía ai kia.
"Anh sẽ nghiêm khắc giáo huấn cô ấy." Khanh Minh Các ngồi bên giường nói, giơ tay vỗ về lưng Cố Thần Kiêu, "Vậy cậu Cố hào phóng và xinh đẹp của tôi ơi, cậu có thể tha thứ cho lỗi lầm của Lôi Hạ được không?"
"Hừm, em không còn giận cô ấy nữa." Cố Thần Kiêu vặn vai, hất tay Khanh Minh Các ra.
"Vậy anh có thể năn nỉ cậu Cố đừng giận anh nữa không? Có thể được không?"
Cố Thần Kiêu cắn móng tay, nhớ lại những lần giận dỗi trước đây của hai người, cậu lập tức cuộn chăn lại dịch về phía khác.
"Anh còn yêu cầu em đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Em đã nói mình không muốn đi sao vẫn anh vẫn để em phải đến đó."
Nghe người yêu nhắc đến chuyện này Khanh Minh Các cũng cảm thấy có phần bất lực.
Cố Thần Kiêu quá nghiện đồ ngọt và gần như phụ thuộc vào đồ ngọt. Bác sĩ gia đình của họ đã cố gắng kiểm soát việc ăn đồ ngọt của Cố Thần Kiêu.
Biết được Cố Thần Kiêu đã ăn rất nhiều món tráng miệng trước buổi biểu diễn thời trang nên hắn đã yêu cầu cậu đến bệnh viện để kiểm tra răng.
Rốt cuộc, cách đây một tháng nhóc con đã ăn kẹo cứng nhiều đến nổi khiến răng khôn bị viêm tấy và khiến cậu phải nằm yên trên giường trong suốt một tuần.
Đau khó chịu, biết vậy cậu đã ngoan ngoãn đi khám. Nhưng ngay sau khi không còn đau nữa thì cậu lại quên bén lời hứa lúc đang bị đau.
Lần này Lễ hội âm nhạc của hắn ở Vancouver trùng với thời gian biểu diễn của Cố Thần Kiêu. Vốn dĩ hắn định rời Vancouver từ sớm nhưng lại bị hoãn hai ngày vì một số lý do khác nhau.
Cuối cùng khó khăn lắm hắn mới có thể thoát thân thì nhóc con nào đó lại trốn mọi người chạy đến đây. Khuyên cũng không nghe thì chỉ có thể bất lực dung túng mà cưng chiều thôi không phải sao?
"Được rồi, không đi kiểm tra nữa. Nhưng em phải hứa với anh, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải lập tức nói cho anh biết, sáu tháng phải đi kiểm tra định kỳ một lần, không được phép trì hoãn. Hơn nữa không được lén lút ăn đồ ngọt." Nhìn vẻ mặt suy sụp của Cố Thần Kiêu, Khanh Minh Các lập tức nằm xuống bên cạnh, ôm người thương vào lòng, "Nếu lại bị đau răng, chúng ta phải ngay lập tức đến bệnh viện, không được kiếm cớ trì hoãn nữa."
Cố Thần Kiêu cảm thấy không phục, oán giận Khanh Minh Các cằn nhằn quá nhiều.
Nhưng chuyện này cứ để đó đi.
Trong thời tiết mùa đông giá rét như này hiếm lắm mới có được một ngày nắng đẹp.
Lớp tuyết trước của đã bị ánh nắng làm cho tan đi không ít, người ra đường cũng ngày càng nhiều hơn.
Cố Thần Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ và không thấy ai nhưng cậu có thể loáng thoáng nghe được tiếng người đi đường.
Tâm trạng của cậu cũng dần tốt hơn, tiết trời giống như chiếc áo len hồng nhạt mà cậu đang mặc, rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Cố Thần Kiêu không nhịn được động chân nhưng lại bị giữ chặt.
Cậu nhìn sang ai kia.
Khanh Minh Các vẫn luôn ngồi ở phía giường, giữ chặt chân đang động đậy, cẩn thận cắt móng tay giúp cậu.
Có cuộc gọi video, đó là cuộc gọi của ba mẹ cậu.
Cố Thần Kiêu liếc mắt nhìn Khanh Minh Các, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ cậu lập tức hỏi han có chuyện gì vậy, Cố Thần Kiêu hừ hừ hai tiếng rồi bắt đầu làm nũng.
"Con rời nhà nhiều ngày như vậy, ba mẹ không nhớ con sao? Con sẽ sống cùng hai người... À, Khanh Minh Các, anh ấy ngày nào cũng nổi giận với con đó?"
Cố Thần Kiêu dựa vào đầu giường và bắt đầu tán gẫu với người thân.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ khiến con người ta cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt lòng bàn tay của Khanh Minh Các rất ấm áp.
"Con sống cùng với ba mẹ, như vậy sẽ không cần ở cùng với Khanh Minh Các? Vừa nói xong, Cố Thần Kiêu lập tức hét lên rồi vội vàng thu chân lại.
Nghe Cố Thần Kiêu nói, Khanh Minh Các không nhịn được mà khuấy động chân cậu một lúc lâu, sau khi ăn bài xong hết thảy, hắn nghiêng người lại gần Cố Thần Kiêu.
"Không phải mẹ nói muốn đến suối nước nóng sạo ạ? Một người bạn của con vừa mới giới thiệu một điểm điểm rất tốt, con cũng đã sớm đặt chỗ cho hai người và có thể đến đó bất cứ lúc nào. Thời tiết thế này rất thích hợp với việc đi du lịch một chuyến đó ạ."
Chuyện này khiến mẹ Cố rất vui, cứ thế cùng Khanh Minh Các nói về suối nước nóng và dự định du lịch sắp tới.
Cố Thần Kiêu liếc nhìn người đang ôm mình, cậu khẽ hừ nhẹ vài tiếng.
Kể từ khi ở cùng Khanh Minh Các, cậu chưa từng về nhà một mình.
Lôi Hạ và Ân Khả đang nói chuyện ở bàn ăn, họ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ở phía cầu thang nên dừng nói chuyện rồi cùng nhau nhìn về nơi đó.
Chàng trai vừa mới chăm sóc bản thân xong, đang mặc chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt, chạy về hướng sô pha lấy điện thoại di dộng, sau đó chạy về hướng phòng ở tầng một.
Cậu đi ngang qua bàn ăn, sau đó xoay một vòng rồi nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi ở đó.
Lôi Hạ điếng hồn điếng vía ôm ngực hít sâu một hơi.
"Nghe này, Khanh Minh Các khiến tôi tức giận." Cố Thần Kiêu khom lưng, chìa tay ra: "Tôi rất tức giận, hôm nay tôi sẽ về nhà. Tôi muốn chia tay Khanh Minh Các."
Hai người kia đều sững sờ, nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Cố Thần Kiêu, họ không thể phân biệt được thật giả, đành phải há hốc mồm không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, cửa lầu trên được mở ra, Khanh Minh Các thong thả xuống lầu.
"Áo khoác." Khanh Minh Các cầm áo khoác của Cố Thần Kiêu rồi đi xuống lầu. Nhưng khi người yêu nghe thấy giọng của hắn thì lại lập tức lao vào phòng khóa trái cửa lại.
Bước xuống lầu một, Khanh Minh Các nhìn cánh cửa bị khóa trái mà bất lực thở dài.
Ân Khả và Lôi Hạ đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục ngồi vào bàn ăn.
Phía sau cánh cửa, Cố Thần Kiêu đang lôi chiếc valy vô dụng ra, cậu ném vào một cái gối, sau đó nằm trên giường và bắt đầu gửi tin nhắn.
Cố Thần Kiêu: Ba mẹ à, con muốn về nhà ở cùng với hai người.
Cố Thần Kiêu: Con không muốn sống chung với Khanh Minh Các nữa.
Cố Thần Kiêu: Anh ấy quá đáng lắm cơ.
Cố Thần Kiêu: Sao mẹ không mang khăn quàng cổ mà con đã mua cho mẹ?
Lỗ khóa phòng bắt đầu chuyển động, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài.
Khanh Minh Các ngược sáng đi tới, nụ cười thoáng hiện trên môi, chiếc áo khoác vẫn còn trên tay hắn.
"Tuy em hiểu lầm ý của anh nhưng anh vẫn nên xin lỗi em." Duy trì khoảng cách với giường nằm, Khanh Minh Các chậm rãi giơ một tay lên, "Em mặc áo khoác vào, sau đó nghe anh giải thích được không?"
Một tay Cố Thần Kiêu chống đầu, cậu quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Khanh Minh Các đang đứng cách đó không xa. Truyện Teen Hay
Mình đã khóa cửa rồi mà? Người này lấy chìa khóa ở đâu vậy?
Mắt khẽ đảo, hàng mi công vút của chàng trai đang suy tư cũng chuyển động theo dòng suy nghĩ khiến cho Khanh Minh Các không thể nói được gì, yên lặng quan sát từng biểu cảm sinh động của người trước mặt.
Sao có thể có một người mà ngay cả những thói quen nhỏ nhất cũng khiến cho người khác xốn xang đến vậy chứ?
"Không mặc, không muốn nghe." Cố Thần Kiêu nằm ở trên giường, buông lỏng hai tay, vòng tay sang ôm chăn bông, "Không lạnh."
Phòng ngủ trở nên hơi lộn xộn, chiếc vali vẫn còn đang mở, chiếc gối nhỏ đã bị ném vào đó, nó xiêu quẹo lơ lửng tựa vào vali và thành giường.
Khanh Minh Các đi tới gần, nhìn người thương chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
"Được rồi, Kiêu Kiêu không muốn nghe thì anh tự lảm nhảm một mình vậy." Khanh Minh Các tiếp tục dỗ dành, "Chị Hoa Anh đã sớm đưa lịch trình công việc của em cho anh, anh cũng đặc biệt nói không nên hạn chế sự tự do của nhóc quỷ nũng nịu quá nhiều, còn đặt trước bánh trứng sữa xíu mại cho nhóc quỷ nũng nịu nữa đó, nghĩ đến cục cưng sẽ rất thỏa mãn thưởng thức."
Cố Thần Kiêu bĩu môi, trợn mắt và thầm than trách, Ai là nhóc quỷ nũng nịu chứ, còn có mình đã nói rất nhiều lần rồi mà!
"Thật không may là chớp mắt một cái ai kia đã nhanh chóng trốn đi mất." Khanh Minh Các nhẹ giọng nói, đưa mắt nhìn mái đầu nhô ra từ lớp chăn bông của Cố Thần Kiêu: "So với Hoa Anh, anh lo lắng muốn chết luôn đó."
"Em không hành động sau lưng người khác, Lôi Hạ biết chuyện này mà!" Cố Thần Kiêu không phục, hất chăn ra ngồi dậy phản bác.
"Ừm, đúng là Lôi Hạ có biết, vậy tất cả là lỗi của cô ấy." Khanh Minh Các khẽ cười. "Lỗi của cô ấy là không lập tức thông báo cho mọi người và lỗi của cô ấy còn làm cho mọi người không thể liên lạc được."
Cố Thần Kiêu hơi sửng sốt, nhớ lại lúc biết Lôi Hạ đang bị theo dõi, cậu đã nhanh chóng giật lấy điện thoại di động của đối phương và trực tiếp chạy tới đây, làm hại đối phương mệt bở hơi tai mới đuổi kịp đến đây.
"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của cô ấy." Cố Thần Kiêu tiếp tục ôm chăn bông nằm xuống giường, vẫn quay lưng về phía ai kia.
"Anh sẽ nghiêm khắc giáo huấn cô ấy." Khanh Minh Các ngồi bên giường nói, giơ tay vỗ về lưng Cố Thần Kiêu, "Vậy cậu Cố hào phóng và xinh đẹp của tôi ơi, cậu có thể tha thứ cho lỗi lầm của Lôi Hạ được không?"
"Hừm, em không còn giận cô ấy nữa." Cố Thần Kiêu vặn vai, hất tay Khanh Minh Các ra.
"Vậy anh có thể năn nỉ cậu Cố đừng giận anh nữa không? Có thể được không?"
Cố Thần Kiêu cắn móng tay, nhớ lại những lần giận dỗi trước đây của hai người, cậu lập tức cuộn chăn lại dịch về phía khác.
"Anh còn yêu cầu em đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Em đã nói mình không muốn đi sao vẫn anh vẫn để em phải đến đó."
Nghe người yêu nhắc đến chuyện này Khanh Minh Các cũng cảm thấy có phần bất lực.
Cố Thần Kiêu quá nghiện đồ ngọt và gần như phụ thuộc vào đồ ngọt. Bác sĩ gia đình của họ đã cố gắng kiểm soát việc ăn đồ ngọt của Cố Thần Kiêu.
Biết được Cố Thần Kiêu đã ăn rất nhiều món tráng miệng trước buổi biểu diễn thời trang nên hắn đã yêu cầu cậu đến bệnh viện để kiểm tra răng.
Rốt cuộc, cách đây một tháng nhóc con đã ăn kẹo cứng nhiều đến nổi khiến răng khôn bị viêm tấy và khiến cậu phải nằm yên trên giường trong suốt một tuần.
Đau khó chịu, biết vậy cậu đã ngoan ngoãn đi khám. Nhưng ngay sau khi không còn đau nữa thì cậu lại quên bén lời hứa lúc đang bị đau.
Lần này Lễ hội âm nhạc của hắn ở Vancouver trùng với thời gian biểu diễn của Cố Thần Kiêu. Vốn dĩ hắn định rời Vancouver từ sớm nhưng lại bị hoãn hai ngày vì một số lý do khác nhau.
Cuối cùng khó khăn lắm hắn mới có thể thoát thân thì nhóc con nào đó lại trốn mọi người chạy đến đây. Khuyên cũng không nghe thì chỉ có thể bất lực dung túng mà cưng chiều thôi không phải sao?
"Được rồi, không đi kiểm tra nữa. Nhưng em phải hứa với anh, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải lập tức nói cho anh biết, sáu tháng phải đi kiểm tra định kỳ một lần, không được phép trì hoãn. Hơn nữa không được lén lút ăn đồ ngọt." Nhìn vẻ mặt suy sụp của Cố Thần Kiêu, Khanh Minh Các lập tức nằm xuống bên cạnh, ôm người thương vào lòng, "Nếu lại bị đau răng, chúng ta phải ngay lập tức đến bệnh viện, không được kiếm cớ trì hoãn nữa."
Cố Thần Kiêu cảm thấy không phục, oán giận Khanh Minh Các cằn nhằn quá nhiều.
Nhưng chuyện này cứ để đó đi.
Trong thời tiết mùa đông giá rét như này hiếm lắm mới có được một ngày nắng đẹp.
Lớp tuyết trước của đã bị ánh nắng làm cho tan đi không ít, người ra đường cũng ngày càng nhiều hơn.
Cố Thần Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ và không thấy ai nhưng cậu có thể loáng thoáng nghe được tiếng người đi đường.
Tâm trạng của cậu cũng dần tốt hơn, tiết trời giống như chiếc áo len hồng nhạt mà cậu đang mặc, rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Cố Thần Kiêu không nhịn được động chân nhưng lại bị giữ chặt.
Cậu nhìn sang ai kia.
Khanh Minh Các vẫn luôn ngồi ở phía giường, giữ chặt chân đang động đậy, cẩn thận cắt móng tay giúp cậu.
Có cuộc gọi video, đó là cuộc gọi của ba mẹ cậu.
Cố Thần Kiêu liếc mắt nhìn Khanh Minh Các, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ cậu lập tức hỏi han có chuyện gì vậy, Cố Thần Kiêu hừ hừ hai tiếng rồi bắt đầu làm nũng.
"Con rời nhà nhiều ngày như vậy, ba mẹ không nhớ con sao? Con sẽ sống cùng hai người... À, Khanh Minh Các, anh ấy ngày nào cũng nổi giận với con đó?"
Cố Thần Kiêu dựa vào đầu giường và bắt đầu tán gẫu với người thân.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ khiến con người ta cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt lòng bàn tay của Khanh Minh Các rất ấm áp.
"Con sống cùng với ba mẹ, như vậy sẽ không cần ở cùng với Khanh Minh Các? Vừa nói xong, Cố Thần Kiêu lập tức hét lên rồi vội vàng thu chân lại.
Nghe Cố Thần Kiêu nói, Khanh Minh Các không nhịn được mà khuấy động chân cậu một lúc lâu, sau khi ăn bài xong hết thảy, hắn nghiêng người lại gần Cố Thần Kiêu.
"Không phải mẹ nói muốn đến suối nước nóng sạo ạ? Một người bạn của con vừa mới giới thiệu một điểm điểm rất tốt, con cũng đã sớm đặt chỗ cho hai người và có thể đến đó bất cứ lúc nào. Thời tiết thế này rất thích hợp với việc đi du lịch một chuyến đó ạ."
Chuyện này khiến mẹ Cố rất vui, cứ thế cùng Khanh Minh Các nói về suối nước nóng và dự định du lịch sắp tới.
Cố Thần Kiêu liếc nhìn người đang ôm mình, cậu khẽ hừ nhẹ vài tiếng.
Kể từ khi ở cùng Khanh Minh Các, cậu chưa từng về nhà một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.