Chương 9: Chúng Ta Thật Sự Kết Thúc Rồi
Giang Tiểu Lục
04/03/2024
Chúc Thời Vũ mua xà phòng rửa tay xong quay lại thì đã không thấy Mạnh Tư Ý đâu nữa, chỗ anh vừa đứng bây giờ trống không, con đường tiểu khu lúc đi bây giờ chỉ còn lại cây cỏ xào xạc.
Điện thoại của anh cũng không có người nhấc máy, Chúc Thời Vũ nghi hoặc, chỉ đành đi về phía nhà trước, kết quả vừa mở cửa thì phát hiện anh lại đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Chỉ là người ngồi trên sofa hai mắt trống rỗng, nhìn như đờ đẫn mông lung, Chúc Thời Vũ đè xuống thắc mắc, cô đoán anh vẫn chưa tỉnh rượu.
“sao anh lại về trước một mình?” Chúc Thời Vũ bước nhẹ qua, cẩn thận đứng trước mặt anh hỏi. Dường như Mạnh Tư Ý lúc này mới tỉnh lại, ánh mắt lơ đãng nhìn vào gương mặt cô.
“xin lỗi, anh quên nói với em.”
Giọng điệu anh bình thường, dường như không có gì quá khác thường, tiếng nói của Chúc Thời Vũ vẫn mang theo một chút quan tâm: “có muốn uống chút nước không? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Mạnh Tư Ý gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi khô khốc, đối diện ánh mắt của cô thì rất nhanh lại cụp mắt xuống, yên lặng nhìn những ngón tay đang đặt trên đầu gối của chính mình.
“...em vừa từ bên ngoài trở về sao?”
“ừ.” Chúc Thời Vũ không hiểu ra sao gật đầu, “ vứt rác xong thì chợt nhớ ra xà phòng rửa tay trong nhà đã hết liền đi cửa hàng tiện lợi, lúc về đã không thấy anh rồi.”
Mạnh Tư Ý ngước mắt lên, thấy trên tay cô còn cầm một cái túi.
“vừa nãy anh nói muốn uống nước đúng không...?” Chúc Thời Vũ không chắc chắn hỏi anh. Vừa nãy anh gật đầu lại lắc đầu, Chúc Thời Vũ đoán có lẽ anh đang cùng lúc trả lời hai vấn đề của cô.
Mạnh Tư Ý ngẩn ngơ, lại nhẹ nhàng gật đầu.
“anh thật sự không sao chứ?” Chúc Thời Vũ rót cho anh một cốc nước ấm từ phòng bếp đi ra, lúc đưa đến tay anh lại không nhịn được hỏi:
“bố em có thuốc giải rượu, có cần uống chút không?’
“không cần đâu.” Lông mi Mạnh Tư Ý rũ xuống, nhẹ giọng nói.
“anh không uống say.”
Chu Trân và Chúc An Vũ đã đi dạo sau khi ăn, trong nhà chỉ còn hai người, nhất thời không ai nói gì, phòng khách rơi vào yên lặng.
Trước đây thì lúc này Chúc Thời Vũ đã về phòng mình, xem hoặc dựng video, nhưng hôm nay Mạnh Tư Ý ở đây, anh vẫn còn đang ngồi ở sofa.
Chúc Thời Vũ nghĩ nghĩ, cũng rót một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Có một chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà, cô cúi người xuống lấy, mở ti vi.
Không biết anh thích xem chương trình gì nên Chúc Thời Vũ mở một kênh mà không khiến xảy ra vấn đề gì. Lúc Mạnh Tư Ý nghe được âm thanh rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy 4 chữ ở phía dưới góc phải - con người và tự nhiên. (人与自然- 4 chữ tiếng trung)
Anh im lặng, chăm chú nhìn vào màn hình.
Chúc Thời Vũ thấy anh nghiêm túc xem thì cho rằng anh thích chương trình này, nên liền dừng lại tại kênh này.
Hai người im lặng ngồi ở phòng khách xem ti vi – con người và tự nhiên.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ là nửa tiếng, cũng có lẽ là 10 phút, đôi mắt đang tập trung xem tivi của Mạnh Tư Ý chuyển qua nhìn vào góc nghiêng gương mặt cũng đang hết sức chuyên chú xem tivi của cô.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh vô thức cử động.
“Thời Vũ.” Giọng anh khàn khàn gọi cô.
“vâng?” Chúc Thời Vũ không nghi ngờ gì quay đầu nhìn anh.
“khi nãy xuống nhà tản bộ, anh nhìn thấy hình như có người ở bên ngoài cửa tiểu khu tìm em.” Mạnh Tư Ý gian nan nói ra câu này.
“bảo vệ không cho anh ta vào.”
“anh nghe hắn nói, hình như là người em từng quen biết.”
“ai vậy?” Chúc Thời Vũ cau mày theo bản năng, cẩn thận tìm lại trong ký ức liệu có người bạn nào có thể trực tiếp đến nhà tìm cô.
Vừa nghĩ đã khiến cô nghĩ đến một loại khả năng.
Người cô cứng lại, hỏi Mạnh Tư Ý kỹ càng.
“dáng vẻ anh ta trông thế nào, có tiện miêu tả cho em một chút không?”
Thái độ Chúc Thời Vũ nghiêm túc, nhìn anh chăm chú, Mạnh Tư Ý chậm rãi ngồi thẳng lên, dường như đang suy nghĩ lại, chậm chạp miêu tả lại đặc điểm.
Dường như chỉ nghe đến tính từ miêu tả thứ 3, Chúc Thời Vũ liền chắc chắn đó là Lục Qua.
“em ra ngoài gọi điện thoại.” Cô đứng dậy, động tác lưu loát quyết đoán.
Cả cơ thể Mạnh Tư Ý cứng lại, nhìn cô không chút lưu luyến cầm điện thoại ra ngoài, bước chân vội vã, còn như mang theo vài phần chờ mong.
Anh cụp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những ngón tay bất động trên đầu gối.
Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ không có sức sống.
-
Tại chỗ cầu thang thoát hiểm, một cửa sổ được mở ra một nửa, không gian xung quanh yên ắng.
Chúc Thời Vũ dựa vào tường, tìm số điện thoại của Lục Qua, kéo từ danh sách chặn ra.
Hai tháng nay anh ta cứ luôn gây phiền cho cô, có vài lần không biết lấy từ đâu ra số lạ gửi tin nhắn rồi gọi điện thoại cho cô, Chúc Thời Vũ trực tiếp ngắt máy, chặn luôn số.
Nghe đồng nghiệp ở thành phố Bắc nói, sau tết dương lịch, hắn còn từng đến dưới công ty tìm cô, chỉ là lúc đó Chúc Thời Vũ đã về thành phố Ôn Bắc, mà lúc đó cũng đúng lúc cô bận chân không chạm đất, không có thời gian để ý đến hắn.
Chúc Thời Vũ cho rằng những biểu hiện như vậy của cô đã có thể khiến cho Lục Qua hiểu được rõ ràng, không ngờ hắn ta trực tiếp tìm đến nhà cô.
Những ảnh hưởng khác không nói, nếu như để Chu Trân bọn họ nhìn thấy, thì sẽ lại thêm một lần bất hòa nữa.
Ngành học của Lục Qua dường như chỉ có thể khiến hắn làm việc ở thành phố mà hắn đã học đại học, mà hắn ta cũng không có ý định quay về để phát triển. Ôn Bắc chỉ là thành phố nhỏ loại 2, 3, các loại cơ hội đều không so sánh được với thành phố lớn.
Ban đầu lúc hai người hẹn hò, Chu Trân bọn họ đã hoàn toàn không đồng ý, nhưng trước nay họ chưa từng lay chuyển được Chúc Thời Vũ, thậm chí cho đến sau này, đối với người bạn trai này hay công việc của cô thì cũng trực tiếp không để ý đến nữa.
Ngoại trừ Chúc Kim Tiêu, Chúc Thời Vũ không nói với ai chuyện Lục Qua ngoại tình, đến bây giờ mọi người đều cho rằng chỉ là đột nhiên Chúc Thời Vũ thông suốt, quyết định thỏa hiệp quay về.
Bây giờ chuyện đính hôn coi như đã định xong, vốn dĩ gia đình đã vô cùng chú ý nhìn vào, lại thêm bây giờ Mạnh Tư Ý vẫn còn đang ở đây.
Nếu như để bọn họ phát hiện cô với Lục Qua vẫn còn dây dưa với nhau, sự yên tĩnh đã lâu mới khó có được có thể sẽ lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Vài năm gần đây trạng thái tinh thần của Chu Trân không được tốt, có lẽ là do sự đả kích quá lớn từ Chúc Thời Vũ, hoặc cũng có lẽ là do họa ngầm đã có từ sớm, nên bà không thể chịu kích thích từ tất cả mọi mặt, nếu không rất dễ trở nên tức giận quá khích.
Chuyện vé máy bay trước đây vẫn khiến cô có một nỗi sợ hãi.
Chúc Thời Vũ nghe được tiếng chuông điện thoại, dường như chỉ kêu một tiếng thì lập tức đã có người nhấc máy.
Giọng người con trai kinh ngạc không dám tin: “Thời Vũ?”
“Lục Qua, chúng ta gặp nhau đi.”
Chúc Thời Vũ không muốn lưu lại chút dây dưa nào, đông thời khi gọi điện với Lục Qua đã quyết định luôn thời gian địa điểm gặp hắn vào ngày mai.
Sau khi ngắt điện thoại, cô cúi đầu thở dài.
Cũng coi là chính thức cho tình cảm bao năm của hai người một kết quả rõ ràng.
-
Buổi sáng ngày hôm sau, trước thời khi đến gặp, Chúc Thời Vũ còn mang theo cả thiệp mời kết hôn của bản thân.
Tên Lục Qua là do cô tự tay viết, còn có một hộp kẹo cưới được gói đẹp đẽ.
Cô chuẩn bị xong, cầm túi chuẩn bị ra ngoài.
“con ra ngoài một lát, sẽ về rất nhanh.”
Ba người đều đang ở đó, giọng nói Mạnh Tư Ý lộ ra sự lãnh đạm “ồ” một tiếng, tiếp tục hạ mắt nhặt rau.
Chu Trân dừng lại động tác trên tay nhìn qua, cau mày hỏi: “đi đâu vậy?”
“con hẹn một người bạn.”
“bạn nào? Con để Tiểu Mạnh ở nhà một mình...” Chu Trân lộ ra sự không đồng ý, lời còn chưa nói xong, thì đã bị Mạnh Tư Ý làm cho dừng lại.
“không sao đâu ạ, cháu với hai bác ở nhà cũng rất vui ạ.”
“Thời Vũ cũng có việc riêng cần làm ạ.”
Một chàng trai chu đáo hiểu lòng người, trong giọng còn nói mang theo sự nhẫn nhịn chịu đựng, khiến cho Chu Trân càng thêm đau lòng, không hài lòng nói với Chúc Thời Vũ: “con về sớm một chút, thật không ra làm sao.”
Vì chút sự việc nhỏ này trước khi đi, lại thêm Chúc Thời Vũ có thêm áy náy trong lòng, trong lòng lại càng thấy tội lỗi, cô đi đường rất nhanh, vội vàng đi đến nhà hàng đã hẹn trước đó.
Lục Qua đã sớm đợi ở đó, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Nhà hàng này là nơi khi còn đi học hai người thường tới, sau tiết học hoặc ngày nghỉ, hai người hoặc thêm vài người bạn học ở đây làm bài tập, trò chuyện, vị trí cũng là chỗ bọn họ thường ngồi.
Giấy dán tường tại nhà hàng vẫn không thay đổi, thực đơn cũng vẫn vậy, con mèo may mắn trên bàn đã lắc nắm đấm suốt mười năm.
Những hồi ức trước kia đột nhiên quay trở lại trong khoảnh khắc.
Trong lòng Chúc Thời Vũ đột nhiên chua chát, cô bản năng cảm nhận được có thứ gì đó mất đi.
Những thứ một đi không trở lại, là thời gian và con người.
“Thời Vũ, em đến rồi.” Lục Qua hiển nhiên rất vui vẻ, thấy cô từ xa đã đứng lên, kéo ghế ra cho cô.
“lâu rồi không gặp.” Ánh mắt của hắn cố định trên gương mặt cô, mang theo sự quyến luyến và yêu thích.
“anh..” giống như nhận ra được sự thờ ơ của Chúc Thời Vũ, hắn bỏ qua hỏi han, trực tiếp đi vào vấn đề.
“anh và cô ấy thật sự không còn bất kỳ liên hệ nào nữa, cũng không còn bất kỳ sự mập mờ mờ ám nào nữa, ngoài khoảng thời gian vì vấn đề bài vở mà không thể tránh khỏi liên hệ nhiều, tin nhắn hôm đó cũng là cô ấy đùa thôi.” Lục Qua nuốt yết hầu, căng thẳng thấp thỏm, đẩy điện thoại bản thân đang để trên bàn về phía cô.
“đây là nhật ký trò chuyện của bọn anh, anh đã xóa liên lạc với cô ấy lâu rồi, bắt đầu từ hôm đó đã không còn bất kỳ liên lạc nào nữa, đây là anh nhờ đàn anh học kỹ thuật giúp khôi phục nội dung tin nhắn, em có thể xem xem.”
Chúc Thời Vũ cụp mắt, thật sự nhận lấy rồi xem.
Đúng như hắn nói, hai người không có gì quá đáng vượt quá khuôn phép, chỉ là ngữ điệu quen thuộc và vui vẻ rất thoải mái tự nhiên, có thể nhìn ra được quan hệ vô cùng vui vẻ.
Lục Qua thấy cô đồng ý nghe hắn nói, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, mặt khác, ở bên cạnh tiếp tục giải thích: “Thời Vũ, từ năm 17 tuổi cho đến bây giờ, anh chỉ thích một mình em, anh biết lần này đã khiến em tức giận, về sau anh nhất định sẽ không qua lại với bất kỳ cô gái nào nữa, được không?”
Trong mắt hắn là sự đau khổ, nhận lỗi, nhẹ nhàng dỗ dành cô, trong giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng bao dung mà Chúc Thời Vũ quen thuộc. Lúc trước cô thích hắn ở điểm này nhất, nhưng hắn lại không để sự dịu dàng này cho một mình cô, hoặc là, hắn đã từng dành cho cô.
Chúc Thời Vũ tùy tiện xem nhanh nhật ký trò chuyện, trả lại điện thoại cho Lục Qua.
“nếu như thật sự như vậy, vì sao anh phải chặn cô ấy?” cô bình tĩnh hỏi lại.
“lúc đó anh hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng với em, nhưng anh không hề, phản ứng đầu tiên của anh là chột dạ và căng thẳng.”
“sau đó anh bình tĩnh lại, giữa em và cô ấy, lại thành sự lựa chọn.”
“khoảng thời gian mới mẻ có thể không bằng tình cảm mười năm của chúng ta.”
“nhưng mà Lục Qua.”
“vào lúc anh cho người khác cơ hội tiếp cận anh, anh đã phản bội lại tình cảm của chúng ta rồi.”
Đoạn nhật ký trò chuyện đó quả thật không có bất kỳ nội dung qua giới hạn nào.
Nhưng trong đó, Chúc Thời Vũ nhìn được một Lục Qua chỉ từng có trước mặt cô.
Sự dịu dàng và nhẫn nại của hắn đã dành cho một người khác.
“đây là thiệp cưới của em, ngày được chọn vào 25 tháng sau.” Chúc Thời Vũ lấy ra thiệp mời màu đỏ từ trong túi, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn.
“Lục Qua, chúng ta thật sự kết thúc rồi.”
Điện thoại của anh cũng không có người nhấc máy, Chúc Thời Vũ nghi hoặc, chỉ đành đi về phía nhà trước, kết quả vừa mở cửa thì phát hiện anh lại đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Chỉ là người ngồi trên sofa hai mắt trống rỗng, nhìn như đờ đẫn mông lung, Chúc Thời Vũ đè xuống thắc mắc, cô đoán anh vẫn chưa tỉnh rượu.
“sao anh lại về trước một mình?” Chúc Thời Vũ bước nhẹ qua, cẩn thận đứng trước mặt anh hỏi. Dường như Mạnh Tư Ý lúc này mới tỉnh lại, ánh mắt lơ đãng nhìn vào gương mặt cô.
“xin lỗi, anh quên nói với em.”
Giọng điệu anh bình thường, dường như không có gì quá khác thường, tiếng nói của Chúc Thời Vũ vẫn mang theo một chút quan tâm: “có muốn uống chút nước không? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Mạnh Tư Ý gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi khô khốc, đối diện ánh mắt của cô thì rất nhanh lại cụp mắt xuống, yên lặng nhìn những ngón tay đang đặt trên đầu gối của chính mình.
“...em vừa từ bên ngoài trở về sao?”
“ừ.” Chúc Thời Vũ không hiểu ra sao gật đầu, “ vứt rác xong thì chợt nhớ ra xà phòng rửa tay trong nhà đã hết liền đi cửa hàng tiện lợi, lúc về đã không thấy anh rồi.”
Mạnh Tư Ý ngước mắt lên, thấy trên tay cô còn cầm một cái túi.
“vừa nãy anh nói muốn uống nước đúng không...?” Chúc Thời Vũ không chắc chắn hỏi anh. Vừa nãy anh gật đầu lại lắc đầu, Chúc Thời Vũ đoán có lẽ anh đang cùng lúc trả lời hai vấn đề của cô.
Mạnh Tư Ý ngẩn ngơ, lại nhẹ nhàng gật đầu.
“anh thật sự không sao chứ?” Chúc Thời Vũ rót cho anh một cốc nước ấm từ phòng bếp đi ra, lúc đưa đến tay anh lại không nhịn được hỏi:
“bố em có thuốc giải rượu, có cần uống chút không?’
“không cần đâu.” Lông mi Mạnh Tư Ý rũ xuống, nhẹ giọng nói.
“anh không uống say.”
Chu Trân và Chúc An Vũ đã đi dạo sau khi ăn, trong nhà chỉ còn hai người, nhất thời không ai nói gì, phòng khách rơi vào yên lặng.
Trước đây thì lúc này Chúc Thời Vũ đã về phòng mình, xem hoặc dựng video, nhưng hôm nay Mạnh Tư Ý ở đây, anh vẫn còn đang ngồi ở sofa.
Chúc Thời Vũ nghĩ nghĩ, cũng rót một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Có một chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà, cô cúi người xuống lấy, mở ti vi.
Không biết anh thích xem chương trình gì nên Chúc Thời Vũ mở một kênh mà không khiến xảy ra vấn đề gì. Lúc Mạnh Tư Ý nghe được âm thanh rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy 4 chữ ở phía dưới góc phải - con người và tự nhiên. (人与自然- 4 chữ tiếng trung)
Anh im lặng, chăm chú nhìn vào màn hình.
Chúc Thời Vũ thấy anh nghiêm túc xem thì cho rằng anh thích chương trình này, nên liền dừng lại tại kênh này.
Hai người im lặng ngồi ở phòng khách xem ti vi – con người và tự nhiên.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ là nửa tiếng, cũng có lẽ là 10 phút, đôi mắt đang tập trung xem tivi của Mạnh Tư Ý chuyển qua nhìn vào góc nghiêng gương mặt cũng đang hết sức chuyên chú xem tivi của cô.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh vô thức cử động.
“Thời Vũ.” Giọng anh khàn khàn gọi cô.
“vâng?” Chúc Thời Vũ không nghi ngờ gì quay đầu nhìn anh.
“khi nãy xuống nhà tản bộ, anh nhìn thấy hình như có người ở bên ngoài cửa tiểu khu tìm em.” Mạnh Tư Ý gian nan nói ra câu này.
“bảo vệ không cho anh ta vào.”
“anh nghe hắn nói, hình như là người em từng quen biết.”
“ai vậy?” Chúc Thời Vũ cau mày theo bản năng, cẩn thận tìm lại trong ký ức liệu có người bạn nào có thể trực tiếp đến nhà tìm cô.
Vừa nghĩ đã khiến cô nghĩ đến một loại khả năng.
Người cô cứng lại, hỏi Mạnh Tư Ý kỹ càng.
“dáng vẻ anh ta trông thế nào, có tiện miêu tả cho em một chút không?”
Thái độ Chúc Thời Vũ nghiêm túc, nhìn anh chăm chú, Mạnh Tư Ý chậm rãi ngồi thẳng lên, dường như đang suy nghĩ lại, chậm chạp miêu tả lại đặc điểm.
Dường như chỉ nghe đến tính từ miêu tả thứ 3, Chúc Thời Vũ liền chắc chắn đó là Lục Qua.
“em ra ngoài gọi điện thoại.” Cô đứng dậy, động tác lưu loát quyết đoán.
Cả cơ thể Mạnh Tư Ý cứng lại, nhìn cô không chút lưu luyến cầm điện thoại ra ngoài, bước chân vội vã, còn như mang theo vài phần chờ mong.
Anh cụp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những ngón tay bất động trên đầu gối.
Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ không có sức sống.
-
Tại chỗ cầu thang thoát hiểm, một cửa sổ được mở ra một nửa, không gian xung quanh yên ắng.
Chúc Thời Vũ dựa vào tường, tìm số điện thoại của Lục Qua, kéo từ danh sách chặn ra.
Hai tháng nay anh ta cứ luôn gây phiền cho cô, có vài lần không biết lấy từ đâu ra số lạ gửi tin nhắn rồi gọi điện thoại cho cô, Chúc Thời Vũ trực tiếp ngắt máy, chặn luôn số.
Nghe đồng nghiệp ở thành phố Bắc nói, sau tết dương lịch, hắn còn từng đến dưới công ty tìm cô, chỉ là lúc đó Chúc Thời Vũ đã về thành phố Ôn Bắc, mà lúc đó cũng đúng lúc cô bận chân không chạm đất, không có thời gian để ý đến hắn.
Chúc Thời Vũ cho rằng những biểu hiện như vậy của cô đã có thể khiến cho Lục Qua hiểu được rõ ràng, không ngờ hắn ta trực tiếp tìm đến nhà cô.
Những ảnh hưởng khác không nói, nếu như để Chu Trân bọn họ nhìn thấy, thì sẽ lại thêm một lần bất hòa nữa.
Ngành học của Lục Qua dường như chỉ có thể khiến hắn làm việc ở thành phố mà hắn đã học đại học, mà hắn ta cũng không có ý định quay về để phát triển. Ôn Bắc chỉ là thành phố nhỏ loại 2, 3, các loại cơ hội đều không so sánh được với thành phố lớn.
Ban đầu lúc hai người hẹn hò, Chu Trân bọn họ đã hoàn toàn không đồng ý, nhưng trước nay họ chưa từng lay chuyển được Chúc Thời Vũ, thậm chí cho đến sau này, đối với người bạn trai này hay công việc của cô thì cũng trực tiếp không để ý đến nữa.
Ngoại trừ Chúc Kim Tiêu, Chúc Thời Vũ không nói với ai chuyện Lục Qua ngoại tình, đến bây giờ mọi người đều cho rằng chỉ là đột nhiên Chúc Thời Vũ thông suốt, quyết định thỏa hiệp quay về.
Bây giờ chuyện đính hôn coi như đã định xong, vốn dĩ gia đình đã vô cùng chú ý nhìn vào, lại thêm bây giờ Mạnh Tư Ý vẫn còn đang ở đây.
Nếu như để bọn họ phát hiện cô với Lục Qua vẫn còn dây dưa với nhau, sự yên tĩnh đã lâu mới khó có được có thể sẽ lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Vài năm gần đây trạng thái tinh thần của Chu Trân không được tốt, có lẽ là do sự đả kích quá lớn từ Chúc Thời Vũ, hoặc cũng có lẽ là do họa ngầm đã có từ sớm, nên bà không thể chịu kích thích từ tất cả mọi mặt, nếu không rất dễ trở nên tức giận quá khích.
Chuyện vé máy bay trước đây vẫn khiến cô có một nỗi sợ hãi.
Chúc Thời Vũ nghe được tiếng chuông điện thoại, dường như chỉ kêu một tiếng thì lập tức đã có người nhấc máy.
Giọng người con trai kinh ngạc không dám tin: “Thời Vũ?”
“Lục Qua, chúng ta gặp nhau đi.”
Chúc Thời Vũ không muốn lưu lại chút dây dưa nào, đông thời khi gọi điện với Lục Qua đã quyết định luôn thời gian địa điểm gặp hắn vào ngày mai.
Sau khi ngắt điện thoại, cô cúi đầu thở dài.
Cũng coi là chính thức cho tình cảm bao năm của hai người một kết quả rõ ràng.
-
Buổi sáng ngày hôm sau, trước thời khi đến gặp, Chúc Thời Vũ còn mang theo cả thiệp mời kết hôn của bản thân.
Tên Lục Qua là do cô tự tay viết, còn có một hộp kẹo cưới được gói đẹp đẽ.
Cô chuẩn bị xong, cầm túi chuẩn bị ra ngoài.
“con ra ngoài một lát, sẽ về rất nhanh.”
Ba người đều đang ở đó, giọng nói Mạnh Tư Ý lộ ra sự lãnh đạm “ồ” một tiếng, tiếp tục hạ mắt nhặt rau.
Chu Trân dừng lại động tác trên tay nhìn qua, cau mày hỏi: “đi đâu vậy?”
“con hẹn một người bạn.”
“bạn nào? Con để Tiểu Mạnh ở nhà một mình...” Chu Trân lộ ra sự không đồng ý, lời còn chưa nói xong, thì đã bị Mạnh Tư Ý làm cho dừng lại.
“không sao đâu ạ, cháu với hai bác ở nhà cũng rất vui ạ.”
“Thời Vũ cũng có việc riêng cần làm ạ.”
Một chàng trai chu đáo hiểu lòng người, trong giọng còn nói mang theo sự nhẫn nhịn chịu đựng, khiến cho Chu Trân càng thêm đau lòng, không hài lòng nói với Chúc Thời Vũ: “con về sớm một chút, thật không ra làm sao.”
Vì chút sự việc nhỏ này trước khi đi, lại thêm Chúc Thời Vũ có thêm áy náy trong lòng, trong lòng lại càng thấy tội lỗi, cô đi đường rất nhanh, vội vàng đi đến nhà hàng đã hẹn trước đó.
Lục Qua đã sớm đợi ở đó, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Nhà hàng này là nơi khi còn đi học hai người thường tới, sau tiết học hoặc ngày nghỉ, hai người hoặc thêm vài người bạn học ở đây làm bài tập, trò chuyện, vị trí cũng là chỗ bọn họ thường ngồi.
Giấy dán tường tại nhà hàng vẫn không thay đổi, thực đơn cũng vẫn vậy, con mèo may mắn trên bàn đã lắc nắm đấm suốt mười năm.
Những hồi ức trước kia đột nhiên quay trở lại trong khoảnh khắc.
Trong lòng Chúc Thời Vũ đột nhiên chua chát, cô bản năng cảm nhận được có thứ gì đó mất đi.
Những thứ một đi không trở lại, là thời gian và con người.
“Thời Vũ, em đến rồi.” Lục Qua hiển nhiên rất vui vẻ, thấy cô từ xa đã đứng lên, kéo ghế ra cho cô.
“lâu rồi không gặp.” Ánh mắt của hắn cố định trên gương mặt cô, mang theo sự quyến luyến và yêu thích.
“anh..” giống như nhận ra được sự thờ ơ của Chúc Thời Vũ, hắn bỏ qua hỏi han, trực tiếp đi vào vấn đề.
“anh và cô ấy thật sự không còn bất kỳ liên hệ nào nữa, cũng không còn bất kỳ sự mập mờ mờ ám nào nữa, ngoài khoảng thời gian vì vấn đề bài vở mà không thể tránh khỏi liên hệ nhiều, tin nhắn hôm đó cũng là cô ấy đùa thôi.” Lục Qua nuốt yết hầu, căng thẳng thấp thỏm, đẩy điện thoại bản thân đang để trên bàn về phía cô.
“đây là nhật ký trò chuyện của bọn anh, anh đã xóa liên lạc với cô ấy lâu rồi, bắt đầu từ hôm đó đã không còn bất kỳ liên lạc nào nữa, đây là anh nhờ đàn anh học kỹ thuật giúp khôi phục nội dung tin nhắn, em có thể xem xem.”
Chúc Thời Vũ cụp mắt, thật sự nhận lấy rồi xem.
Đúng như hắn nói, hai người không có gì quá đáng vượt quá khuôn phép, chỉ là ngữ điệu quen thuộc và vui vẻ rất thoải mái tự nhiên, có thể nhìn ra được quan hệ vô cùng vui vẻ.
Lục Qua thấy cô đồng ý nghe hắn nói, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, mặt khác, ở bên cạnh tiếp tục giải thích: “Thời Vũ, từ năm 17 tuổi cho đến bây giờ, anh chỉ thích một mình em, anh biết lần này đã khiến em tức giận, về sau anh nhất định sẽ không qua lại với bất kỳ cô gái nào nữa, được không?”
Trong mắt hắn là sự đau khổ, nhận lỗi, nhẹ nhàng dỗ dành cô, trong giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng bao dung mà Chúc Thời Vũ quen thuộc. Lúc trước cô thích hắn ở điểm này nhất, nhưng hắn lại không để sự dịu dàng này cho một mình cô, hoặc là, hắn đã từng dành cho cô.
Chúc Thời Vũ tùy tiện xem nhanh nhật ký trò chuyện, trả lại điện thoại cho Lục Qua.
“nếu như thật sự như vậy, vì sao anh phải chặn cô ấy?” cô bình tĩnh hỏi lại.
“lúc đó anh hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng với em, nhưng anh không hề, phản ứng đầu tiên của anh là chột dạ và căng thẳng.”
“sau đó anh bình tĩnh lại, giữa em và cô ấy, lại thành sự lựa chọn.”
“khoảng thời gian mới mẻ có thể không bằng tình cảm mười năm của chúng ta.”
“nhưng mà Lục Qua.”
“vào lúc anh cho người khác cơ hội tiếp cận anh, anh đã phản bội lại tình cảm của chúng ta rồi.”
Đoạn nhật ký trò chuyện đó quả thật không có bất kỳ nội dung qua giới hạn nào.
Nhưng trong đó, Chúc Thời Vũ nhìn được một Lục Qua chỉ từng có trước mặt cô.
Sự dịu dàng và nhẫn nại của hắn đã dành cho một người khác.
“đây là thiệp cưới của em, ngày được chọn vào 25 tháng sau.” Chúc Thời Vũ lấy ra thiệp mời màu đỏ từ trong túi, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn.
“Lục Qua, chúng ta thật sự kết thúc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.