Chương 3
Hàn Thất Cửu
19/01/2024
["Trở lại với cậu..."
"A! Tại sao tôi phải trả lại món nợ của chúng ta ở đây chứ?!"]
Trong lòng Nhiễm Ninh chợt co rút, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai đứa trẻ đang xem phim trên điện thoại di động. Nàng như thể thở phào nhẹ nhõm, vuốt thẳng phần tóc rối quanh tai, bước nhanh đi qua, trong lòng thầm mắng: Phim này chưa bị dỡ khỏi kệ à?
Phòng trực của y tá.
"Không có gà áp chảo, chỉ còn gà cay. Cậu ăn đỡ đi."
"Hả? Nhưng tôi thực sự muốn ăn gà áp chảo..."
"Thôi thì gọi delivery sau giờ làm vậy."
Nói xong, Nhiễm Ninh rời đi.
Bạch Lê nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, sau đó nhìn người đã biến mất ở cửa.
Cô lẩm bẩm: "Mắc gì mà đi vội vàng như vậy?"
Ăn xong, trong lúc đi vứt hộp cơm, Bạch Lê lẻn vào phòng bác sĩ, chỉ tiến lên vài bước về phía Nhiễm Ninh, đã lập tức bịt mũi lại.
"Cậu bôi cái gì lên đó vậy?"
Nhiễm Ninh mở ngăn kéo ra, bên trong có một lọ dầu gió.
"Tại sao lại dùng đến nó? Tôi chết vì nghẹt thở mất..."
"Không tệ, tôi không hề hấn gì."
Bạch Lê bỏ tay ra khỏi mũi, vẫy vẫy trước mặt, rồi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn qua nhìn lại trên mặt Nhiễm Ninh.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
"Tôi nhớ lần cuối cùng bạn dùng cái này là khi làm bài kiểm tra đầu vào đại học."
Dầu gió có mùi cay nồng, những người có khoang mũi nhạy cảm có thể sẽ cảm thấy nghẹt thở nhưng Nhiễm Ninh lại rất thích, cảm giác mát lạnh của hỗn hợp dầu khuynh diệp, tinh dầu bạc hà và long não khiến nàng cảm thấy dễ chịu, thỉnh thoảng còn bôi thêm nhiều đến nổi da bị kích ứng. Mỗi lần mệt mỏi hay khó chịu là nàng sẽ bôi, dùng nhiều nhất là vào kỳ thi đại học, ngày nào Bạch Lê cũng ngửi thấy mùi này.
"Tại sao... Nhiễm tỷ tỷ lại gặp rắc rối gì à?"
Bạch Lê mím môi, nheo mắt lại: "...Không phải là bởi vì... Lục Thiều đó chứ?"
"Làm gì có chuyện đó..."
"Sao phải không? Lúc nào cậu cũng quan tâm đến cô ấy nhất?"
"Chuyện xưa như trái đất rồi*, còn gì để nhắc lại chứ".
* Bản gốc 陈年谷子烂芝麻 (mè già kê thối lâu năm) là thành ngữ ám chỉ sự vật cũ kỹ, không còn phù hợp nữa
"Vậy à?"
"Ừ." Nhiễm Ninh đẩy cô ra, "Đã đến lúc quay lại công việc rồi, về nhanh đi, không lại bị khiển trách."
"Càm ràm cái gì? Tôi chỉ dùng mười phút trong nửa giờ nghỉ ăn trưa. Hơn nữa còn có Tiểu Lý."
Làm loạn xong thì cũng đến lúc phải nghiêm túc, lợi dụng lúc trong văn phòng không có người, Bạch Lê hỏi nàng: "Cậu... còn thích Lục Thiều không?"
Nhiễm Ninh lấy chiếc kẹo mút từ trong túi ra, giấy rất khó bóc nên cuối cùng nàng dùng kéo mở ra, nó có mùi cam, chạm vào răng tạo ra tiếng động.
"Tại sao lúc đó lại chia tay?"
"Tại sao à? Tình cảm gà bông đó, không có tương lai."
"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Nếu không?"
"Vậy lúc đại học thì sao?"
"Tôi thậm chí còn không thể hoàn thành hết các chứng chỉ, thời gian đâu để nghĩ về chuyện khác."
"Nào...ở ký túc xá đâu có ai bận như cậu."
"Vì họ không phải là người đứng nhất."
"Cậu..."
"Được rồi." Nhiễm Ninh đứng dậy, đặt tay lên vai Bạch Lê, "Mau về đi, không tí nữa tiểu Lý lại đến tìm."
"Tại sao cậu lại lo lắng? Tôi muốn nói rằng vượt qua chuyện này là được rồi. Dù sao cô ấy cũng là con gái của Viện trưởng La, lúc này cậu phải ở lại bệnh viện là việc quan trọng nhất, ở gần cô ấy quá sẽ dễ dẫn đến những lời bàn tán. Vì vậy giữ khoảng cách là chính sách tốt nhất. " Bạch Lê đưa sô cô la cho nàng và nói: "Tôi đi đây. Buổi chiều nếu đói thì nhớ ăn nhé."
Nhiễm Ninh chớp mắt nhìn cô rời đi, nụ cười của nàng phai nhạt, Bạch Lê nghĩ nhiều rồi, giữa nàng và Lục Thiều giữ khoảng cách cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cách xa nhau hơn cả một thiên hà, có lẽ Lục Thiều lúc này đang thiếu kiên nhẫn và vội về nhà tắm bằng lá bưởi.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết đẹp đẽ xen lẫn mây mù, sau đó nàng nhớ ra vừa rồi mình đang ở trong căng tin, Nhiễm Ninh có vẻ hơi giật mình, cô đã làm được... đúng như lời nàng nói ngày đó, cô đã quay lưng đi như một người xa lạ.
....
Sau ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, bắp chân của Nhiễm Ninh yếu đến mức thắt lưng không thể đứng thẳng khi ngồi trên ghế ở hành lang.
"Bác sĩ Nhiễm, ăn một miếng sô cô la đi"
Đó là Lý Khánh, một nghiên cứu sinh cùng khóa với Nhiễm Ninh, anh ấy đeo kính gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng và tính tình hiền lành, nàng biết anh nhưng không thân. Người đàn ông này có khớp rộng, mu bàn tay dày.
Nhiễm Ninh cảm thấy khó chịu, lập tức quay mặt đi.
"Không, tôi có rồi." Nhiễm Ninh lấy ra miếng Bạch Lê đưa cho nàng lúc trưa, "Anh ăn đi."
Anh ta sửng sốt, xấu hổ rút tay lại.
Ăn sô cô la và nghỉ ngơi một lúc, Nhiễm Ninh đi vào phòng thay đồ thay quần áo, chuẩn bị tan sở về nhà.
Trời đã khuya, bầu trời đầy sao, đêm hè đầu tháng 7 gió rất nóng, Nhiễm Ninh cố chịu đựng cơn đau lưng nhìn dòng xe cộ liên tục trên đường. Nàng nghĩ có lẽ mình nên mua một chiếc ô tô.
Sau khi về nhà tắm rửa, nàng đọc số mới nhất của "The Lancet" một lúc, khi thực sự nằm xuống giường thì đã hai giờ sáng rồi...
Nhiễm Ninh cảm thấy mình quá mệt mỏi, tuy nhiên đầu óc lại không hề buồn ngủ, khi nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thiều hôm nay giống như một giấc mơ. Không phải nàng không mong đợi gặp lại cô ấy, nhưng ít nhất không gặp trong tình huống như thế này.
Viện trưởng La là mẹ của cô ấy?
Tại sao Viện trưởng La lại là mẹ của cô ấy?
Dù buồn cười nhưng nàng không khỏi nhớ lại những kỷ niệm xưa.
Nhiễm Ninh xoay người, lấy điện thoại di động dưới gối ra, vô tình mở lên. Cuộc chia tay của họ quá cay đắng nên nàng đã xóa thông tin liên lạc của Lục Thiều, Lục Thiều đơn giản cũng rời khỏi nhóm cấp ba.
Bức ảnh mờ ảo này có lẽ là bằng chứng duy nhất mà họ để lại.
Bối cảnh là sân chơi phía sau trường Trung học số 69. Trong ảnh, Lục Thiều đang ôm nàng trong tay, không nhìn vào camera, mắt cô luôn dán chặt vào khuôn mặt nàng. Nụ cười của cô ấy trong sáng và chân thành, trong đôi mắt hồn nhiên không có chút tạp niệm, dưới ánh nắng chói chang tràn ngập niềm vui và niềm tự hào mà tuổi trẻ không thể giấu được.
Nhiễm Ninh phóng to ảnh, nhìn thấy mình bị Lục Thiều ôm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây là bức ảnh duy nhất của nàng và Lục Thiều, và cũng là một trong số ít những bức ảnh mà nàng mỉm cười.
Hôm đó trường có lớp bù, sau đó được nghỉ nửa ngày, Lục Thiều và mấy bạn nam cùng lớp hẹn mấy bạn nam lớp khác đi chơi bóng cùng nhau, cô ấy là như thế này. Khi có ít thời gian rảnh, cô sẽ tận dụng cơ hội chơi bóng đá hay là chơi bóng rổ, nếu không thì sẽ đứng trên bậc thang và nhảy xuống bằng ván trượt, khiến mồ hôi đổ khắp người và mặt thì đỏ bừng.
Cô rõ ràng là một cô gái, nhưng chơi bóng, cản phá và cướp bóng rất giỏi, các chàng trai bận rộn đến mức không ai cản được cô ấy, cuối cùng cô kết thúc hiệp một với một cú ba điểm đẹp mắt.
Có một học sinh chuyên thể thao lực lưỡng, chỉ vào cô thách đấu.-
"Có muốn thử một đấu một không!"
"Ok, một chọi một!"
Lục Thiều chạy tới ghế dài, cởi đồng phục học sinh ném về phía người ngồi trên ghế.
"Giữ nó cho tôi."
Nhiễm Ninh nắm lấy đồng phục học sinh của cô, cau mày nói: "Anh ấy là học sinh thể thao."
"Không sao đâu. Anh ấy chạy giỏi nhưng không biết chơi bóng rổ."
Nói xong, cô chạy về phía sau, mỉm cười ra hiệu cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh quay người lại nhìn anh chàng đứng đến vai Lục Thiều, cậu ta không phải học thể dục sao? Tại sao lại thấp như vậy?
Lục Thiều trên sân đang rất hưng phấn, quả bóng rổ trong tay cô còn ngoan ngoãn hơn cả thằng cháu trai, cô dùng hai động tác giả để rê bóng qua người, trước khi anh ta biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã úp rổ và ghi bàn.
"Chỉ hỏi anh một câu thôi! Đã phục chưa?"
"Tôi phục! Tôi phục!"
Anh ta trả tiền nước uống cho mọi người cả buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, túi quần còn sạch hơn cả mặt, anh chỉ tay xuống đất và hét lên một cách ma quái.
"Chết tiệt! Tôi đã mất rất nhiều tiền!"
"Ngày mai tôi sẽ mời anh!"
Khi trở về, người đầy mồ hôi, cô nhìn thấy Nhiễm Ninh vẫn còn ở đó, Lục Thiều nắm lấy cổ áo và xoa lên mặt nàng.
"Đi thôi, tôi đãi cậu bữa tối."
Nhiễm Ninh trả lại đồng phục cho cô, từ túi bên hông lấy khăn giấy ra: "Lau mặt đi."
Lúc đó, các cô gái rất được ưa chuộng túi khăn giấy màu đỏ đặc biệt có mùi thơm, hầu như ai trong lớp đều có, ngoại trừ Nhiễm Ninh, lần nào nàng cũng chỉ mua túi màu xanh, loại này cũng chẳng có mùi gì cả.
"Cảm ơn cậu."
Lục Thiều lấy khăn giấy lau lên cổ.
Điều kỳ lạ là cô đổ mồ hôi nhưng không có mùi chua, thay vào đó là mùi xà phòng thoang thoảng.
Con gái và con trai có sự khác biệt, lúc đó Nhiễm Ninh nghĩ.
Lục Thiều vừa lau mồ hôi, vừa lục lọi trong túi. Hai người vừa bước ra khỏi sân bóng rổ, đi đến sân chơi, cô đột nhiên gọi nàng.
"Nhiễm Ninh!"
"Ừm?"
Sau đó, một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng, lòng bàn tay ướt át vô cớ khiến trái tim nàng thắt lại, nàng bị kéo vào vòng tay cô.
"Nhìn vào máy ảnh!"
Bấm một cái, cái ôm đã được lưu vào album ảnh của điện thoại.
Cre: Ảnh siêu tầm
Sợ nàng giận, sau khi chụp ảnh, cô lập tức buông tay, gãi đầu ngượng ngùng, chuyển chủ đề một cách vụng về.
"Bên kia cầu vượt có một quán bún, siêu ngon. Đi thôi."
Khi đó mối quan hệ của họ chỉ có thể được coi là bạn cùng lớp, nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, Lục Thiều luôn thể hiện một cách rất rõ ràng.
Trong đôi mắt cũng như trái tim cô luôn viết lên ba chữ "Tôi thích cậu"
Lúc đó có thể nàng chưa hiểu, nhưng bây giờ nhìn lại, sao nàng có thể không bị cám dỗ chứ?
Nếu không...làm sao nàng, một người thậm chí còn không hiểu luật bóng rổ, có thể xem cô ấy thi đấu? Nó kéo dài từ trưa đến chiều nơi sân bóng nắng noi nóng bức. Về đến nhà, làn da lộ ra ngoài đã bị cháy nắng.
Bây giờ nghĩ lại xem... đám con trai đó cũng ngốc nghếch, cho rằng giới tính là một lợi thế lớn. Cạnh nhà Lục Thiều có cơ sở huấn luyện, cô ấy từ nhỏ đã chơi với một nhóm các cô chú. Không chỉ có bóng rổ, ngay cả những thứ như kéo xà, tập thể dục, cô ấy cũng phải tham gia vào. Có thể nói tế bào vận động của Lục Thiều một nửa là được thừa hưởng, một nửa là do tập luyện.
...
Trong bóng tối, Nhiễm Ninh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi, nhìn đôi lông mày như sao của ai đó trong ảnh, không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì...
Cô ấy có thay đổi nhiều không?
Tóc cô đã dài hơn trước một chút, làn da cũng sẫm màu hơn trước một chút, hình như cũng cao hơn, chắc chắn là giống ba, vì vóc dáng của Viện trưởng La cũng không có gì nổi bật.
Kỳ thực da cô ấy không đen, chỉ là thích vận động, cả ngày phơi nắng, không để ý, nên sau một mùa hè, cánh tay và thân thể của cô đều có màu sắc hoàn toàn khác nhau.
Khi đó, trong lớp có một cô gái tên Giang Điềm Điềm, làn da đen bóng, cô ấy suốt ngày không rời tay với giấy thấm dầu, mùa đông còn bôi kem chống nắng...
Lần nào cô ấy thấy Lục Thiều, mắt như muốn lột da cô ra và dán lên người mình. Cô ấy còn luôn nói ông trời thật bất công, giống như Lục Thiều làm cô ấy đen hơn.
Nhiễm Ninh lúc đó cảm thấy cô ấy bị bệnh tâm thần, bây giờ cảm giác này càng mãnh liệt hơn... Điều này có phải là không công bằng với ông trời không? Đây chẳng phải là vấn đề di truyền sao? Bởi vì tính tình hời hợt của Lục Thiều, người khác luôn cảm thấy chướng mắt.
Thật ra, cho dù Lục Thiều da đen thì cũng không thể nào xấu được, làn da rám nắng của cô có màu lúa mì, khi phủ một lớp mồ hôi mỏng, lỗ chân lông dường như mở ra để thở dưới ánh mặt trời, trông rất khỏe mạnh, trước đây nàng không để ý nhưng bây giờ nhìn kỹ lại có chút gợi cảm.
Đôi mắt Nhiễm Ninh đột nhiên mở to, dấu vết buồn ngủ còn lại biến mất.
Điên rồi phải không...
Nàng lập tức dừng lại và bỏ qua đoạn suy tưởng này trong đầu, rồi đầu óc lại quay về khuôn mặt của người đó ngày hôm nay, cô ấy dường như không hề mỉm cười.
Không, cô có cười...thực chất là một nụ cười khinh bỉ, liệu có được coi là cười.
Nhiễm Ninh xoay người, đối mặt với bức tường trắng, không biết cô ấy còn chơi trượt ván không? Ở trường trung học, cô có thể trượt từ bậc trên cùng xuống bậc dưới cùng, rồi tiếp đất vững chắc.
Khi đó trong giờ học luôn có người đến chỗ cô, lần nào cũng có vài cô gái ở trong lớp, chiếm lấy chỗ kế bên, rồi kéo cánh tay cô, lật sách của cô, Lục Thiều tính tình rất tốt, không hề khó chịu. Có lúc cô cười nói chuyện với các bạn, có lúc cô lẻn ra ngoài đợi chuông tan học rồi mới quay lại.
Thời gian trôi qua, tin đồn bắt đầu lan truyền rằng một trong số đó là bạn gái của Lục Thiều.
Ngoại hình đẹp, học giỏi, ăn nói ngọt ngào, một người có EQ và IQ cao như thế này thì ai mà không thích? Ngay cả sự ngưỡng mộ cũng là bản chất của con người.
Chỉ là tuy rằng mọi người đều biết đó là đồng tính luyến ái, nhưng cũng không dám công khai, Nhiễm Ninh không biết Lục Thiều xử lý như thế nào, nhưng dựa theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ không tệ, bởi vì những cô gái đó sau này thường tìm đến cô để hỏi thăm hoặc trò chuyện, Lục Thiều còn dạy họ trượt ván, tình bạn khá tốt.
Về việc Lục Thiều có từng hẹn hò với ai trong số họ hay không, Nhiễm Ninh cũng không hỏi, cho dù sau đó hai người có yêu nhau đi chăng nữa, Lục Thiều không kể cho nàng. Cho dù có đi nữa thì họ cũng đã chấm dứt, bất luận là quá khứ hay tương lai.
Lưng truyền đến một cơn đau khiến Nhiễm Ninh phải thức dậy trong bóng tối để dán một miếng cao.
Nàng bỏ cuộc, nhắm mắt lại.
Mình không thể thức được nữa, mình thực sự cần phải ngủ.
Một phút sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, Nhiễm Ninh bấm vào công cụ tìm kiếm.
Đội tìm kiếm và cứu hộ trên không Hoa Thanh.
"A! Tại sao tôi phải trả lại món nợ của chúng ta ở đây chứ?!"]
Trong lòng Nhiễm Ninh chợt co rút, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai đứa trẻ đang xem phim trên điện thoại di động. Nàng như thể thở phào nhẹ nhõm, vuốt thẳng phần tóc rối quanh tai, bước nhanh đi qua, trong lòng thầm mắng: Phim này chưa bị dỡ khỏi kệ à?
Phòng trực của y tá.
"Không có gà áp chảo, chỉ còn gà cay. Cậu ăn đỡ đi."
"Hả? Nhưng tôi thực sự muốn ăn gà áp chảo..."
"Thôi thì gọi delivery sau giờ làm vậy."
Nói xong, Nhiễm Ninh rời đi.
Bạch Lê nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, sau đó nhìn người đã biến mất ở cửa.
Cô lẩm bẩm: "Mắc gì mà đi vội vàng như vậy?"
Ăn xong, trong lúc đi vứt hộp cơm, Bạch Lê lẻn vào phòng bác sĩ, chỉ tiến lên vài bước về phía Nhiễm Ninh, đã lập tức bịt mũi lại.
"Cậu bôi cái gì lên đó vậy?"
Nhiễm Ninh mở ngăn kéo ra, bên trong có một lọ dầu gió.
"Tại sao lại dùng đến nó? Tôi chết vì nghẹt thở mất..."
"Không tệ, tôi không hề hấn gì."
Bạch Lê bỏ tay ra khỏi mũi, vẫy vẫy trước mặt, rồi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn qua nhìn lại trên mặt Nhiễm Ninh.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
"Tôi nhớ lần cuối cùng bạn dùng cái này là khi làm bài kiểm tra đầu vào đại học."
Dầu gió có mùi cay nồng, những người có khoang mũi nhạy cảm có thể sẽ cảm thấy nghẹt thở nhưng Nhiễm Ninh lại rất thích, cảm giác mát lạnh của hỗn hợp dầu khuynh diệp, tinh dầu bạc hà và long não khiến nàng cảm thấy dễ chịu, thỉnh thoảng còn bôi thêm nhiều đến nổi da bị kích ứng. Mỗi lần mệt mỏi hay khó chịu là nàng sẽ bôi, dùng nhiều nhất là vào kỳ thi đại học, ngày nào Bạch Lê cũng ngửi thấy mùi này.
"Tại sao... Nhiễm tỷ tỷ lại gặp rắc rối gì à?"
Bạch Lê mím môi, nheo mắt lại: "...Không phải là bởi vì... Lục Thiều đó chứ?"
"Làm gì có chuyện đó..."
"Sao phải không? Lúc nào cậu cũng quan tâm đến cô ấy nhất?"
"Chuyện xưa như trái đất rồi*, còn gì để nhắc lại chứ".
* Bản gốc 陈年谷子烂芝麻 (mè già kê thối lâu năm) là thành ngữ ám chỉ sự vật cũ kỹ, không còn phù hợp nữa
"Vậy à?"
"Ừ." Nhiễm Ninh đẩy cô ra, "Đã đến lúc quay lại công việc rồi, về nhanh đi, không lại bị khiển trách."
"Càm ràm cái gì? Tôi chỉ dùng mười phút trong nửa giờ nghỉ ăn trưa. Hơn nữa còn có Tiểu Lý."
Làm loạn xong thì cũng đến lúc phải nghiêm túc, lợi dụng lúc trong văn phòng không có người, Bạch Lê hỏi nàng: "Cậu... còn thích Lục Thiều không?"
Nhiễm Ninh lấy chiếc kẹo mút từ trong túi ra, giấy rất khó bóc nên cuối cùng nàng dùng kéo mở ra, nó có mùi cam, chạm vào răng tạo ra tiếng động.
"Tại sao lúc đó lại chia tay?"
"Tại sao à? Tình cảm gà bông đó, không có tương lai."
"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Nếu không?"
"Vậy lúc đại học thì sao?"
"Tôi thậm chí còn không thể hoàn thành hết các chứng chỉ, thời gian đâu để nghĩ về chuyện khác."
"Nào...ở ký túc xá đâu có ai bận như cậu."
"Vì họ không phải là người đứng nhất."
"Cậu..."
"Được rồi." Nhiễm Ninh đứng dậy, đặt tay lên vai Bạch Lê, "Mau về đi, không tí nữa tiểu Lý lại đến tìm."
"Tại sao cậu lại lo lắng? Tôi muốn nói rằng vượt qua chuyện này là được rồi. Dù sao cô ấy cũng là con gái của Viện trưởng La, lúc này cậu phải ở lại bệnh viện là việc quan trọng nhất, ở gần cô ấy quá sẽ dễ dẫn đến những lời bàn tán. Vì vậy giữ khoảng cách là chính sách tốt nhất. " Bạch Lê đưa sô cô la cho nàng và nói: "Tôi đi đây. Buổi chiều nếu đói thì nhớ ăn nhé."
Nhiễm Ninh chớp mắt nhìn cô rời đi, nụ cười của nàng phai nhạt, Bạch Lê nghĩ nhiều rồi, giữa nàng và Lục Thiều giữ khoảng cách cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cách xa nhau hơn cả một thiên hà, có lẽ Lục Thiều lúc này đang thiếu kiên nhẫn và vội về nhà tắm bằng lá bưởi.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết đẹp đẽ xen lẫn mây mù, sau đó nàng nhớ ra vừa rồi mình đang ở trong căng tin, Nhiễm Ninh có vẻ hơi giật mình, cô đã làm được... đúng như lời nàng nói ngày đó, cô đã quay lưng đi như một người xa lạ.
....
Sau ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, bắp chân của Nhiễm Ninh yếu đến mức thắt lưng không thể đứng thẳng khi ngồi trên ghế ở hành lang.
"Bác sĩ Nhiễm, ăn một miếng sô cô la đi"
Đó là Lý Khánh, một nghiên cứu sinh cùng khóa với Nhiễm Ninh, anh ấy đeo kính gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng và tính tình hiền lành, nàng biết anh nhưng không thân. Người đàn ông này có khớp rộng, mu bàn tay dày.
Nhiễm Ninh cảm thấy khó chịu, lập tức quay mặt đi.
"Không, tôi có rồi." Nhiễm Ninh lấy ra miếng Bạch Lê đưa cho nàng lúc trưa, "Anh ăn đi."
Anh ta sửng sốt, xấu hổ rút tay lại.
Ăn sô cô la và nghỉ ngơi một lúc, Nhiễm Ninh đi vào phòng thay đồ thay quần áo, chuẩn bị tan sở về nhà.
Trời đã khuya, bầu trời đầy sao, đêm hè đầu tháng 7 gió rất nóng, Nhiễm Ninh cố chịu đựng cơn đau lưng nhìn dòng xe cộ liên tục trên đường. Nàng nghĩ có lẽ mình nên mua một chiếc ô tô.
Sau khi về nhà tắm rửa, nàng đọc số mới nhất của "The Lancet" một lúc, khi thực sự nằm xuống giường thì đã hai giờ sáng rồi...
Nhiễm Ninh cảm thấy mình quá mệt mỏi, tuy nhiên đầu óc lại không hề buồn ngủ, khi nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thiều hôm nay giống như một giấc mơ. Không phải nàng không mong đợi gặp lại cô ấy, nhưng ít nhất không gặp trong tình huống như thế này.
Viện trưởng La là mẹ của cô ấy?
Tại sao Viện trưởng La lại là mẹ của cô ấy?
Dù buồn cười nhưng nàng không khỏi nhớ lại những kỷ niệm xưa.
Nhiễm Ninh xoay người, lấy điện thoại di động dưới gối ra, vô tình mở lên. Cuộc chia tay của họ quá cay đắng nên nàng đã xóa thông tin liên lạc của Lục Thiều, Lục Thiều đơn giản cũng rời khỏi nhóm cấp ba.
Bức ảnh mờ ảo này có lẽ là bằng chứng duy nhất mà họ để lại.
Bối cảnh là sân chơi phía sau trường Trung học số 69. Trong ảnh, Lục Thiều đang ôm nàng trong tay, không nhìn vào camera, mắt cô luôn dán chặt vào khuôn mặt nàng. Nụ cười của cô ấy trong sáng và chân thành, trong đôi mắt hồn nhiên không có chút tạp niệm, dưới ánh nắng chói chang tràn ngập niềm vui và niềm tự hào mà tuổi trẻ không thể giấu được.
Nhiễm Ninh phóng to ảnh, nhìn thấy mình bị Lục Thiều ôm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây là bức ảnh duy nhất của nàng và Lục Thiều, và cũng là một trong số ít những bức ảnh mà nàng mỉm cười.
Hôm đó trường có lớp bù, sau đó được nghỉ nửa ngày, Lục Thiều và mấy bạn nam cùng lớp hẹn mấy bạn nam lớp khác đi chơi bóng cùng nhau, cô ấy là như thế này. Khi có ít thời gian rảnh, cô sẽ tận dụng cơ hội chơi bóng đá hay là chơi bóng rổ, nếu không thì sẽ đứng trên bậc thang và nhảy xuống bằng ván trượt, khiến mồ hôi đổ khắp người và mặt thì đỏ bừng.
Cô rõ ràng là một cô gái, nhưng chơi bóng, cản phá và cướp bóng rất giỏi, các chàng trai bận rộn đến mức không ai cản được cô ấy, cuối cùng cô kết thúc hiệp một với một cú ba điểm đẹp mắt.
Có một học sinh chuyên thể thao lực lưỡng, chỉ vào cô thách đấu.-
"Có muốn thử một đấu một không!"
"Ok, một chọi một!"
Lục Thiều chạy tới ghế dài, cởi đồng phục học sinh ném về phía người ngồi trên ghế.
"Giữ nó cho tôi."
Nhiễm Ninh nắm lấy đồng phục học sinh của cô, cau mày nói: "Anh ấy là học sinh thể thao."
"Không sao đâu. Anh ấy chạy giỏi nhưng không biết chơi bóng rổ."
Nói xong, cô chạy về phía sau, mỉm cười ra hiệu cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh quay người lại nhìn anh chàng đứng đến vai Lục Thiều, cậu ta không phải học thể dục sao? Tại sao lại thấp như vậy?
Lục Thiều trên sân đang rất hưng phấn, quả bóng rổ trong tay cô còn ngoan ngoãn hơn cả thằng cháu trai, cô dùng hai động tác giả để rê bóng qua người, trước khi anh ta biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã úp rổ và ghi bàn.
"Chỉ hỏi anh một câu thôi! Đã phục chưa?"
"Tôi phục! Tôi phục!"
Anh ta trả tiền nước uống cho mọi người cả buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, túi quần còn sạch hơn cả mặt, anh chỉ tay xuống đất và hét lên một cách ma quái.
"Chết tiệt! Tôi đã mất rất nhiều tiền!"
"Ngày mai tôi sẽ mời anh!"
Khi trở về, người đầy mồ hôi, cô nhìn thấy Nhiễm Ninh vẫn còn ở đó, Lục Thiều nắm lấy cổ áo và xoa lên mặt nàng.
"Đi thôi, tôi đãi cậu bữa tối."
Nhiễm Ninh trả lại đồng phục cho cô, từ túi bên hông lấy khăn giấy ra: "Lau mặt đi."
Lúc đó, các cô gái rất được ưa chuộng túi khăn giấy màu đỏ đặc biệt có mùi thơm, hầu như ai trong lớp đều có, ngoại trừ Nhiễm Ninh, lần nào nàng cũng chỉ mua túi màu xanh, loại này cũng chẳng có mùi gì cả.
"Cảm ơn cậu."
Lục Thiều lấy khăn giấy lau lên cổ.
Điều kỳ lạ là cô đổ mồ hôi nhưng không có mùi chua, thay vào đó là mùi xà phòng thoang thoảng.
Con gái và con trai có sự khác biệt, lúc đó Nhiễm Ninh nghĩ.
Lục Thiều vừa lau mồ hôi, vừa lục lọi trong túi. Hai người vừa bước ra khỏi sân bóng rổ, đi đến sân chơi, cô đột nhiên gọi nàng.
"Nhiễm Ninh!"
"Ừm?"
Sau đó, một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng, lòng bàn tay ướt át vô cớ khiến trái tim nàng thắt lại, nàng bị kéo vào vòng tay cô.
"Nhìn vào máy ảnh!"
Bấm một cái, cái ôm đã được lưu vào album ảnh của điện thoại.
Cre: Ảnh siêu tầm
Sợ nàng giận, sau khi chụp ảnh, cô lập tức buông tay, gãi đầu ngượng ngùng, chuyển chủ đề một cách vụng về.
"Bên kia cầu vượt có một quán bún, siêu ngon. Đi thôi."
Khi đó mối quan hệ của họ chỉ có thể được coi là bạn cùng lớp, nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, Lục Thiều luôn thể hiện một cách rất rõ ràng.
Trong đôi mắt cũng như trái tim cô luôn viết lên ba chữ "Tôi thích cậu"
Lúc đó có thể nàng chưa hiểu, nhưng bây giờ nhìn lại, sao nàng có thể không bị cám dỗ chứ?
Nếu không...làm sao nàng, một người thậm chí còn không hiểu luật bóng rổ, có thể xem cô ấy thi đấu? Nó kéo dài từ trưa đến chiều nơi sân bóng nắng noi nóng bức. Về đến nhà, làn da lộ ra ngoài đã bị cháy nắng.
Bây giờ nghĩ lại xem... đám con trai đó cũng ngốc nghếch, cho rằng giới tính là một lợi thế lớn. Cạnh nhà Lục Thiều có cơ sở huấn luyện, cô ấy từ nhỏ đã chơi với một nhóm các cô chú. Không chỉ có bóng rổ, ngay cả những thứ như kéo xà, tập thể dục, cô ấy cũng phải tham gia vào. Có thể nói tế bào vận động của Lục Thiều một nửa là được thừa hưởng, một nửa là do tập luyện.
...
Trong bóng tối, Nhiễm Ninh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi, nhìn đôi lông mày như sao của ai đó trong ảnh, không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì...
Cô ấy có thay đổi nhiều không?
Tóc cô đã dài hơn trước một chút, làn da cũng sẫm màu hơn trước một chút, hình như cũng cao hơn, chắc chắn là giống ba, vì vóc dáng của Viện trưởng La cũng không có gì nổi bật.
Kỳ thực da cô ấy không đen, chỉ là thích vận động, cả ngày phơi nắng, không để ý, nên sau một mùa hè, cánh tay và thân thể của cô đều có màu sắc hoàn toàn khác nhau.
Khi đó, trong lớp có một cô gái tên Giang Điềm Điềm, làn da đen bóng, cô ấy suốt ngày không rời tay với giấy thấm dầu, mùa đông còn bôi kem chống nắng...
Lần nào cô ấy thấy Lục Thiều, mắt như muốn lột da cô ra và dán lên người mình. Cô ấy còn luôn nói ông trời thật bất công, giống như Lục Thiều làm cô ấy đen hơn.
Nhiễm Ninh lúc đó cảm thấy cô ấy bị bệnh tâm thần, bây giờ cảm giác này càng mãnh liệt hơn... Điều này có phải là không công bằng với ông trời không? Đây chẳng phải là vấn đề di truyền sao? Bởi vì tính tình hời hợt của Lục Thiều, người khác luôn cảm thấy chướng mắt.
Thật ra, cho dù Lục Thiều da đen thì cũng không thể nào xấu được, làn da rám nắng của cô có màu lúa mì, khi phủ một lớp mồ hôi mỏng, lỗ chân lông dường như mở ra để thở dưới ánh mặt trời, trông rất khỏe mạnh, trước đây nàng không để ý nhưng bây giờ nhìn kỹ lại có chút gợi cảm.
Đôi mắt Nhiễm Ninh đột nhiên mở to, dấu vết buồn ngủ còn lại biến mất.
Điên rồi phải không...
Nàng lập tức dừng lại và bỏ qua đoạn suy tưởng này trong đầu, rồi đầu óc lại quay về khuôn mặt của người đó ngày hôm nay, cô ấy dường như không hề mỉm cười.
Không, cô có cười...thực chất là một nụ cười khinh bỉ, liệu có được coi là cười.
Nhiễm Ninh xoay người, đối mặt với bức tường trắng, không biết cô ấy còn chơi trượt ván không? Ở trường trung học, cô có thể trượt từ bậc trên cùng xuống bậc dưới cùng, rồi tiếp đất vững chắc.
Khi đó trong giờ học luôn có người đến chỗ cô, lần nào cũng có vài cô gái ở trong lớp, chiếm lấy chỗ kế bên, rồi kéo cánh tay cô, lật sách của cô, Lục Thiều tính tình rất tốt, không hề khó chịu. Có lúc cô cười nói chuyện với các bạn, có lúc cô lẻn ra ngoài đợi chuông tan học rồi mới quay lại.
Thời gian trôi qua, tin đồn bắt đầu lan truyền rằng một trong số đó là bạn gái của Lục Thiều.
Ngoại hình đẹp, học giỏi, ăn nói ngọt ngào, một người có EQ và IQ cao như thế này thì ai mà không thích? Ngay cả sự ngưỡng mộ cũng là bản chất của con người.
Chỉ là tuy rằng mọi người đều biết đó là đồng tính luyến ái, nhưng cũng không dám công khai, Nhiễm Ninh không biết Lục Thiều xử lý như thế nào, nhưng dựa theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ không tệ, bởi vì những cô gái đó sau này thường tìm đến cô để hỏi thăm hoặc trò chuyện, Lục Thiều còn dạy họ trượt ván, tình bạn khá tốt.
Về việc Lục Thiều có từng hẹn hò với ai trong số họ hay không, Nhiễm Ninh cũng không hỏi, cho dù sau đó hai người có yêu nhau đi chăng nữa, Lục Thiều không kể cho nàng. Cho dù có đi nữa thì họ cũng đã chấm dứt, bất luận là quá khứ hay tương lai.
Lưng truyền đến một cơn đau khiến Nhiễm Ninh phải thức dậy trong bóng tối để dán một miếng cao.
Nàng bỏ cuộc, nhắm mắt lại.
Mình không thể thức được nữa, mình thực sự cần phải ngủ.
Một phút sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, Nhiễm Ninh bấm vào công cụ tìm kiếm.
Đội tìm kiếm và cứu hộ trên không Hoa Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.