Chương 7
Hàn Thất Cửu
21/01/2024
Toán học có lẽ là kẻ thù của tất cả học sinh, giáo viên dạy toán là trùm cuối. Có khi bạn thật sự không hiểu, rõ ràng là một bài toán khó, làm
sao giáo viên lại có thể nói đơn giản như một cộng một bằng hai?
*Editor: Bà hỏi gì vô tri vậy tác giả
Hồ Mẫn là một giáo viên được trường đặc biệt thuê, bà đã ngoài bảy mươi, tóc nhuộm đen và chải tỉ mỉ sau gáy, đầu nhỏ, vầng trán to, đôi mắt sáng hơn một con đại bàng. Bà dạy rất hay. Phương pháp giảng dạy cổ điển, nhiều trấn áp hơn là khuyến khích. Những lời nói thường gặp nhất trên môi.
"Đừng tưởng rằng lớp thực nghiệm là tuyệt vời. Các cô các cậu là lớp tệ nhất tôi từng dạy trong hơn 40 năm!"
Dù nói vậy nhưng mỗi lần cả lớp công bố danh sách xếp hạng, bà đều đến gặp giáo viên chủ nhiệm để nổi giận.
"Cô mà cứ như vậy thì sự tự tin của học sinh sẽ bị cô phá hủy! Trẻ em ở độ tuổi này có lòng tự trọng mạnh nhất, hãy nhanh chóng dẹp bảng xếp hạng đó xuống!"
Nhìn chung, bà là một bà già nóng tính nhưng có phần dễ thương.
...
Trong giờ ra chơi.
"Rất tiếc...tôi không mang theo sách toán."
"A? Vậy đi mượn nhanh đi! Nếu không Hồ bà nội sẽ mắng chết cậu..."
Lời còn chưa dứt, chuông vào học bỗng vang lên.
Đã quá muộn rồi...
Nhiễm Ninh lấy ra một cây bút chì màu đen, vẽ lên giấy: "Quên đi, cứ để tôi bị mắng. Cùng lắm tôi sẽ bị sếp sau cậu."
Đến cửa phòng học, Hồ Mẫn vừa mới một chân bước vào, còn chưa kịp thấy rõ bóng người, Lục Thiều lao tới như một cơn gió, đánh rơi cuốn sách rồi bỏ chạy.
Như mong đợi.
Cô giáo Hồ mắng đến phun nước bọt khắp nơi
"Không có tài liệu! Không có ghi chú! Lục Thiều, đừng nghĩ rằng là người trẻ nhất có thể làm bất cứ điều gì trò muốn! Ra cuối lớp đứng chịu phạt ngay!!"
Lục Thiều đứng lớp một mình, thậm chí không có sách.
....
Trường Trung học số 69 Hoa Thanh nổi tiếng tỷ lệ trúng tuyển cao, nhưng cũng nổi tiếng áp lực cao, cơ bản không thể đi cửa sau, bởi vì điểm số không đạt tiêu chuẩn, cho dù có vào cũng sẽ không được lên lớp hoặc phải chuyển trường vì không theo kịp chương trình học.
Vương Uyển Thanh đứng ngay mức trung bình, nhưng điểm số lại không ổn định, lúc mới vào thì sức học bình thường, thỉnh thoảng biểu hiện xuất sắc, lần này kết quả thi hàng tháng của cô không được như ý. Cô ấy lại đứng cuối lớp về điểm số, và đã dẫn đến hành động ngu ngốc, dù được phát hiện kịp thời và không gây ra hậu quả không thể khắc phục nhưng sự việc này vẫn khiến ban lãnh đạo nhà trường phải để ý. Trong khi chú ý đến điểm số thì trạng thái tâm lý của học sinh quan trọng hơn.
Vì vậy... hoạt động giảm stress đã bắt đầu.
Khi nói đến việc giảm căng thẳng thì đó thực chất là huấn luyện quân sự.
Ngày hôm nay, sau khi hoàn thành hoạt động quân sự, mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, có vài lời tục tĩu thốt ra.
"Mẹ kiếp! Tại sao cậu ta lại tự tử khi đang còn nhiều thứ phải lo như vậy? Bây giờ thì ổn rồi! Chưa kể việc đình chỉ lớp học, còn cả huấn luyện quân sự chết tiệt nữa! Thật là khó chịu!"
Vương Uyển Thanh đứng gần đó, đội mũ ngụy trang, mắt sưng đỏ.
Cậu bé không biết là cô đang đứng đó, hay là nhìn thấy rồi vẫn cố ý nói, nghiêng người về phía trước run rẩy nói: "Mẹ nói, nếu tôi muốn trì hoãn việc học vì huấn luyện quân sự thì phải đến Cục Giáo dục khiếu nại!"
Lục Thiều cởi mũ, dùng tay xoa xoa đầu mấy cái rồi cười lớn - "Nào... Chỉ là điểm số của cậu thôi, đó có phải là thứ để khiếu nại với Cục Giáo dục không? Cậu phải khiếu nại với toàn bộ ngành giáo dục, để bọn họ xóa bỏ hoàn toàn hệ thống thi tuyển sinh đại học, nếu không thì khiếu nại có gì?"
"Này Lục Thiều, tôi chưa nói đến cậu nhé?"
Lục Thiều đứng thẳng hai chân, lưng nhìn thẳng hơn cây bạch dương nhỏ màu trắng ở cổng trường, cô ngừng trò đùa thường ngày, ánh mắt nghiêm túc.
"Có ai nói gì về cậu à?"
Sau đó, khi cô bước đến trước mặt Vương Uyển Thanh, giọng cô lại dịu xuống: "Môn toán phải không? Ngày mai tôi sẽ mang đến cho cậu."
Nói xong, cô rời khỏi sân chơi mà không ngoảnh lại.
...
Trong lớp học...
Bạch Lê khoanh tay ngủ trên bàn, Nhiễm Ninh cúi đầu viết bài, vừa lúc bút hết mực, những người xung quanh đều mở to mắt bối rối.
"Buổi chiều chúng ta có buổi huấn luyện quân sự, sao cậu không ngủ trưa đi?"
"Cậu ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
"Đúng là tỷ tỷ của em, thật tuyệt vời."
Nói xong, Bạch Lê lại ngủ mất.
Khoảng mười lăm phút sau, một người mặc đồng phục quân sự màu xanh lá cây từ cửa lớp đi tới, dừng lại cạnh ghế Nhiễm Ninh.
"Cho tôi mượn vở toán được không."
Nhiễm Ninh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, chính là nam sinh cùng lớp vừa đòi khiếu nại với Phòng giáo dục.
"KHÔNG."
"KHÔNG?"
"Ừm."
Các bạn nam trong lớp rất có thể không tin, rốt cuộc học sinh đứng đầu làm sao có thể không chép bài? Nhưng vẻ mặt Nhiễm Ninh quá bình tĩnh, khó có thể tin được, nhìn cũng không có vẻ 'có ích' gì.
"Cái đó... được rồi."
...
Sau giờ học vào buổi chiều.
Ánh sáng vàng tràn ngập mặt đất, và mặt trời đỏ nhuộm một nửa đám mây trên bầu trời.
"Lục Thiều."
Một đôi bàn tay sạch sẽ và thon dài, với những đốt ngón tay thon dài trắng như củ hành, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lục Thiều.
"Gì vậy?"
"Ghi chú môn toán."
"...."
"Dùng bút chì đen để sao chép và dùng bút highlight màu đỏ để làm đánh dấu các phần chính."
Lục Thiều ngơ ngác: "Sao lại đưa cho tôi tờ giấy?"
"Ngày mai không phải đưa cho Vương Uyển Thanh sao? Có ghi chép thêm gì không?"
Sửng sốt mấy giây, Lục Thiều chợt nhận ra, đồng thời cũng kinh ngạc nói: "Tôi muốn đưa nó cho cô ấy... nhưng sao cậu biết tôi không có?"
Nhiễm Ninh đem cuốn sổ đặt vào trong ngực, nhẹ giọng nói.
"Tuần trước Hồ bà nội dạy, bộ cậu quên rồi à?"
Lục Thiều hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Tuần trước xảy ra chuyện gì, cậu thật sự nhớ hả? Đừng nói... cậu thực sự để ý tôi nhé."
Lại lắm chuyện nữa rồi, Nhiễm Ninh không thèm để ý đến và chăm chú nhìn cô.
"Ngày mai cậu định làm sao nếu tôi không đưa cho những ghi chú?"
Lục Thiều mở áo khoác, nhét tờ giấy vào rồi kéo khóa.
"Tôi có thể làm gì đây? Thức khuya và làm một cái."
"Vậy nếu đêm nay câu làm được, ngày mai nhớ trả lại cho tôi."
Nói xong, Nhiễm Ninh đang định rời đi, lại bị Lục Thiều nhanh tay bắt lấy, tuy rằng xuyên qua lớp áo khoác dày cộp không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng tim cô đột nhiên tăng tốc, đập loạn xạ.
Cô sờ chóp mũi nói: "Vậy thì... Tôi cũng bắt xe buýt số sáu, chúng ta đi cùng nhau nhé."
Lúc này có rất nhiều người, xe buýt cũng rất đông, Lục Thiều một tay cầm vòng nâng, tay kia đỡ thanh ngang cửa sổ, ôm Nhiễm Ninh trong lòng, hai chân dường như đã bén rễ, cô bị người ta đánh trái phải, nhưng không hề loạng choạng.
Nhiễm Ninh nhìn tay cô, cơ bắp cuồn cuộn, nàng hơi nghiêng đầu sang một bên, chạm vào cổ áo đang mở của cô, bên trong có một chiếc áo phông trắng tinh.
Một mùi xà phòng thoang thoảng bay qua.
Tươi tắn và sạch sẽ, giống như cô ấy vậy.
....
Ngày hôm sau, Lục Thiều trả lại tờ giấy cho Nhiễm Ninh.
"Cậu đã sao chép xong chưa?"
"Xong rồi."
"Không bỏ sót gì chứ?"
"Ừm."
Bạch Lê vừa vào lớp đã thấy hai người lại nói chuyện, vừa đi sang một bên, miệng há hốc chỉ thẳng vào mặt Lục Thiều.
"Chà! Hôm qua cậu đi ăn trộm hả? Nhìn quầng thâm dưới mắt y như gấu trúc?"
Lục Thiều đưa tay xoa xoa: "Hả? Không... phải đâu."
Khi những người khác bước đi, Nhiễm Ninh cúi đầu, không khỏi mỉm cười.
"Sao cậu lại cười?" Bạch Lê khó hiểu.
"Không có gì."
Nhiễm Ninh lắc đầu, liếc nhìn người đang ngáp dài, hình như hôm qua cô đã thức suốt đêm.
...
Người ta nói ghi chép của học sinh đứng đầu tương đương với gian lận để vượt qua kỳ thi, Nhiễm Ninh cho rằng lời nói này là cường điệu, nếu thực sự là bí sách, tại sao bạn lại sử dụng nó trong trường học? Về việc 'gian lận', mọi người đều muốn vào Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, suy cho cùng ghi chú chỉ là phần bổ sung, quan trọng nhất là trả lời câu hỏi.
Nhiễm Ninh tự hỏi liệu những ghi chú đó có giúp ích gì cho Vương Uyển Thanh không? Tuy nhiên... số lần cô ấy đến gặp Lục Thiều ngày càng nhiều.
Lúc đầu, cô ấy ba đến năm ngày đến một lần, sau đó dần dần mỗi ngày một lần, từ đó trở đi, hầu như mỗi giờ nghỉ cô ấy đều đến, hoặc ôm một cuốn sách toán trên tay, hoặc cầm một bài thi vật lý, hoặc tiếng Anh, hóa học.. Tóm lại là cô ấy được hỏi về mọi chủ đề.
Lục Thiều cũng là người sẵn sàng giúp đỡ người khác, không bao giờ từ chối và trả lời mọi câu hỏi.
Chỉ hỏi thôi không có nghĩa là nhất định có thể tìm ra đáp án, sau hai kỳ kiểm tra hàng tháng liên tiếp, kết quả của Vương Uyển Thanh vẫn không khả quan, tuy cô ấy đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây nhưng nhìn chung cô ấy vẫn kém xa. Đây vẫn là một vấn để khi học ở một trường trọng điểm, kết quả thi của bạn không tệ nhưng bạn vẫn đứng cuối bảng.
Dưới áp lực mạnh mẽ, những người sống sót là anh hùng, những người không thể sống sót không thành vấn đề, vì hành vi tự tử trước đây của Vương Uyển Thanh và khả năng chịu đựng căng thẳng kém của cô, nhà trường đã thương lượng với cha mẹ cô là sẽ không được lên lớp vào năm tới và cô ấy sẽ đọc lại năm hai trung học.
Hôm thi cuối kỳ, nắng gắt quá khiến mọi người đau đầu.
Sau khi thi xong, ai cũng nóng lòng muốn về nhà.
Nhiễm Ninh từ nhà vệ sinh đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang đứng đối mặt ở khoảng đất trống.
Vương Uyển Thanh đưa chai thủy tinh trong tay cho Lục Thiều, không biết nói gì liền rời đi.
Lục Thiều cầm lấy chiếc chai hướng về phía mặt trời, quay người lại bắt gặp ánh mắt Nhiễm Ninh, lập tức hưng phấn chạy tới.
"Tôi nghĩ cậu về rồi."
Nhiễm Ninh nhìn chiếc chai thủy tinh trong tay, đầy ắp những ngôi sao trong đó đủ màu sắc.
" Vương Uyển Thanh đưa cho cậu à?"
"Ah, cô ấy nói đã bị lưu lại một lớp và học lại năm thứ hai trung học. Cô ấy nói rằng cô ấy cảm ơn tôi trong hai tháng qua."
"Thật ra tôi cũng không giúp được gì nhiều, tôi chỉ hướng dẫn hai câu thôi." Lục Thiều lắc lắc cái chai với vẻ mặt kỳ lạ, "Cô ấy thật sự rất kiên nhẫn để gắp nhiều sao như vậy, tôi chắc chắn sẽ không làm vỡ."
Nhiễm Ninh không nói gì, đi vài bước rồi nói.
"Tôi thấy mệt tim quá, cất nó đi."
...
Nếu con trai thích một cô gái, anh ta có thể ngang nhiên theo đuổi cô ấy, thổ lộ tình cảm rồi có thể công khai tuyên bố.
Việc con gái thích con gái lại không quá táo bạo... họ thường lấy lý do cùng giới và im lặng làm bạn.
Lục Thiều cũng không ngoại lệ, cô không dám làm quá nhiều chuyện phô trương, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng xuất hiện trước mặt Nhiễm Ninh nhiều nhất có thể. Dù là vô tình hay cố ý... có thể nhìn thấy nàng và được nàng nhìn thấy, dù không cùng đường về nhà, cô vẫn có thể đi cùng một chuyến xe buýt.
"Sao cậu lại tới đây?" Bạch Lê đang nắm cánh tay Nhiễm Ninh, cau mày nói: "Không phải cậu về rồi à?"
"Ừm..." Lục Thiều không nói nên lời, hai tay bất lực nắm chặt tay cầm xe đạp, "Ờ thì... tôi chỉ đi ngang qua."
"Đi ngang qua?"
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi!" Lục Thiều dừng xe lại, khóa xe, chỉ vào cửa hàng phía trước, "Tôi đi mua băng cá nhân."
Trong cửa hàng, Bạch Lê và Nhiễm Ninh đang nhìn bông tai và băng đô trên kệ hàng đầu, Lục Thiều ở một bên đang chọn băng cá nhân, thỉnh thoảng liếc nhìn qua, muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời, cuối cùng tôi lấy Jingle Cat Band-Aid và đi tính tiền.
Lúc Bạch Lê và Nhiễm Ninh đi mua sắm đi ra, Lục Thiều còn đang đứng ở ven đường.
"Tại sao vẫn chưa đi?" Bạch Lê lại hỏi.
"Đi chứ, đi chứ, tôi đi đây."
Lục Thiều đẩy chiếc xe đạp leo núi màu đen, vô tình liếc nhìn Nhiễm Ninh, sau đó cúi đầu chậm rãi đạp xe.
"Sao tôi lại nghĩ cô ấy luôn theo dõi chúng ta nhỉ?"
"Không đâu...Chẳng phải cô ấy bảo mua băng cá nhân à?"
Bạch Lê nhún nhún vai, "Vậy phải đến hiệu thuốc chứ..."
"Chắc là muốn kiếm loại không có dược tính."
"Ừa, được rồi."
Nhiễm Ninh quay mặt lại, người lái xe vừa rẽ ra khỏi phố đi bộ.
...
Chín giờ rưỡi tối, Nhiễm Ninh ra khỏi lớp học thêm.
Xe buýt số 6 đã dừng hoạt động, cũng may cơ sở học thêm cách nhà không xa, đi đến đó mất khoảng mười phút, tuy nhiên khu vực này gần đây đang xây dựng nên phải đi đường vòng, so với đường lớn thì đường nhỏ kém hơn, đèn đường ít và mờ, Nhiễm Ninh cho dù có học võ vẫn thấy sợ.
Vì vậy, nàng quay người đi về phía cây đa lớn trước cửa.
"Cậu có thể đưa tôi về nhà được không?"
Lục Thiều cũng đi học thêm, nhưng cô không học cùng lớp với Nhiễm Ninh, và lớp học đã kết thúc sớm hơn Nhiễm Ninh, sau khi nghe điều này, cô lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi, cô gật đầu như điên.
"Được được!"
Cô nắm chặt tay lái, quay người lại.
Chiếc xe này cô mua gần hai năm, nó gần như rỉ sét dưới tầng hầm, ba tháng trước, Lục Thiều đặc biệt lấy nó ra, dành gần hết thời gian trong ngày để cọ rửa, còn thay cả đèn pha và chắn bùn.
Cô bấm nút, con đường tối tăm lập tức được chiếu sáng, ngay cả con chó già nằm dưới đất cũng bị lóa mắt, chói hơn cả đèn xe hơi.
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút: "Đèn xe đạp, sáng như vậy sao?"
"Ah, tôi mới thay đèn đó." Nói xong, Lục Thiều đưa tay vỗ nhẹ vào khung ghế sau, "Cậu có muốn ngồi không? Tôi đạp xe rất vững."
Trong ánh mắt ngượng ngùng và mong đợi của cô, Nhiễm Ninh ngồi nghiêng người trên xe, ôm lấy eo Lục Thiều.
Cô ấy đạp xe rất vững vàng và suốt chặng đường đều có mùi thơm của hoa.
Cre: Adachi và Shimamura
________________________________
Editor: đoạn này cưng ghê, làm nhớ về thời đi học mình cũng kiếm cớ về chung với crush dù ngược đường cả khúc, xong tự nguyện chở người ta đi học với cớ đi chung cho vui với tiết kiệm tiền gửi xe mà lúc đạp xe lên cầu mệt đứt hơi.
*Editor: Bà hỏi gì vô tri vậy tác giả
Hồ Mẫn là một giáo viên được trường đặc biệt thuê, bà đã ngoài bảy mươi, tóc nhuộm đen và chải tỉ mỉ sau gáy, đầu nhỏ, vầng trán to, đôi mắt sáng hơn một con đại bàng. Bà dạy rất hay. Phương pháp giảng dạy cổ điển, nhiều trấn áp hơn là khuyến khích. Những lời nói thường gặp nhất trên môi.
"Đừng tưởng rằng lớp thực nghiệm là tuyệt vời. Các cô các cậu là lớp tệ nhất tôi từng dạy trong hơn 40 năm!"
Dù nói vậy nhưng mỗi lần cả lớp công bố danh sách xếp hạng, bà đều đến gặp giáo viên chủ nhiệm để nổi giận.
"Cô mà cứ như vậy thì sự tự tin của học sinh sẽ bị cô phá hủy! Trẻ em ở độ tuổi này có lòng tự trọng mạnh nhất, hãy nhanh chóng dẹp bảng xếp hạng đó xuống!"
Nhìn chung, bà là một bà già nóng tính nhưng có phần dễ thương.
...
Trong giờ ra chơi.
"Rất tiếc...tôi không mang theo sách toán."
"A? Vậy đi mượn nhanh đi! Nếu không Hồ bà nội sẽ mắng chết cậu..."
Lời còn chưa dứt, chuông vào học bỗng vang lên.
Đã quá muộn rồi...
Nhiễm Ninh lấy ra một cây bút chì màu đen, vẽ lên giấy: "Quên đi, cứ để tôi bị mắng. Cùng lắm tôi sẽ bị sếp sau cậu."
Đến cửa phòng học, Hồ Mẫn vừa mới một chân bước vào, còn chưa kịp thấy rõ bóng người, Lục Thiều lao tới như một cơn gió, đánh rơi cuốn sách rồi bỏ chạy.
Như mong đợi.
Cô giáo Hồ mắng đến phun nước bọt khắp nơi
"Không có tài liệu! Không có ghi chú! Lục Thiều, đừng nghĩ rằng là người trẻ nhất có thể làm bất cứ điều gì trò muốn! Ra cuối lớp đứng chịu phạt ngay!!"
Lục Thiều đứng lớp một mình, thậm chí không có sách.
....
Trường Trung học số 69 Hoa Thanh nổi tiếng tỷ lệ trúng tuyển cao, nhưng cũng nổi tiếng áp lực cao, cơ bản không thể đi cửa sau, bởi vì điểm số không đạt tiêu chuẩn, cho dù có vào cũng sẽ không được lên lớp hoặc phải chuyển trường vì không theo kịp chương trình học.
Vương Uyển Thanh đứng ngay mức trung bình, nhưng điểm số lại không ổn định, lúc mới vào thì sức học bình thường, thỉnh thoảng biểu hiện xuất sắc, lần này kết quả thi hàng tháng của cô không được như ý. Cô ấy lại đứng cuối lớp về điểm số, và đã dẫn đến hành động ngu ngốc, dù được phát hiện kịp thời và không gây ra hậu quả không thể khắc phục nhưng sự việc này vẫn khiến ban lãnh đạo nhà trường phải để ý. Trong khi chú ý đến điểm số thì trạng thái tâm lý của học sinh quan trọng hơn.
Vì vậy... hoạt động giảm stress đã bắt đầu.
Khi nói đến việc giảm căng thẳng thì đó thực chất là huấn luyện quân sự.
Ngày hôm nay, sau khi hoàn thành hoạt động quân sự, mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, có vài lời tục tĩu thốt ra.
"Mẹ kiếp! Tại sao cậu ta lại tự tử khi đang còn nhiều thứ phải lo như vậy? Bây giờ thì ổn rồi! Chưa kể việc đình chỉ lớp học, còn cả huấn luyện quân sự chết tiệt nữa! Thật là khó chịu!"
Vương Uyển Thanh đứng gần đó, đội mũ ngụy trang, mắt sưng đỏ.
Cậu bé không biết là cô đang đứng đó, hay là nhìn thấy rồi vẫn cố ý nói, nghiêng người về phía trước run rẩy nói: "Mẹ nói, nếu tôi muốn trì hoãn việc học vì huấn luyện quân sự thì phải đến Cục Giáo dục khiếu nại!"
Lục Thiều cởi mũ, dùng tay xoa xoa đầu mấy cái rồi cười lớn - "Nào... Chỉ là điểm số của cậu thôi, đó có phải là thứ để khiếu nại với Cục Giáo dục không? Cậu phải khiếu nại với toàn bộ ngành giáo dục, để bọn họ xóa bỏ hoàn toàn hệ thống thi tuyển sinh đại học, nếu không thì khiếu nại có gì?"
"Này Lục Thiều, tôi chưa nói đến cậu nhé?"
Lục Thiều đứng thẳng hai chân, lưng nhìn thẳng hơn cây bạch dương nhỏ màu trắng ở cổng trường, cô ngừng trò đùa thường ngày, ánh mắt nghiêm túc.
"Có ai nói gì về cậu à?"
Sau đó, khi cô bước đến trước mặt Vương Uyển Thanh, giọng cô lại dịu xuống: "Môn toán phải không? Ngày mai tôi sẽ mang đến cho cậu."
Nói xong, cô rời khỏi sân chơi mà không ngoảnh lại.
...
Trong lớp học...
Bạch Lê khoanh tay ngủ trên bàn, Nhiễm Ninh cúi đầu viết bài, vừa lúc bút hết mực, những người xung quanh đều mở to mắt bối rối.
"Buổi chiều chúng ta có buổi huấn luyện quân sự, sao cậu không ngủ trưa đi?"
"Cậu ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
"Đúng là tỷ tỷ của em, thật tuyệt vời."
Nói xong, Bạch Lê lại ngủ mất.
Khoảng mười lăm phút sau, một người mặc đồng phục quân sự màu xanh lá cây từ cửa lớp đi tới, dừng lại cạnh ghế Nhiễm Ninh.
"Cho tôi mượn vở toán được không."
Nhiễm Ninh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, chính là nam sinh cùng lớp vừa đòi khiếu nại với Phòng giáo dục.
"KHÔNG."
"KHÔNG?"
"Ừm."
Các bạn nam trong lớp rất có thể không tin, rốt cuộc học sinh đứng đầu làm sao có thể không chép bài? Nhưng vẻ mặt Nhiễm Ninh quá bình tĩnh, khó có thể tin được, nhìn cũng không có vẻ 'có ích' gì.
"Cái đó... được rồi."
...
Sau giờ học vào buổi chiều.
Ánh sáng vàng tràn ngập mặt đất, và mặt trời đỏ nhuộm một nửa đám mây trên bầu trời.
"Lục Thiều."
Một đôi bàn tay sạch sẽ và thon dài, với những đốt ngón tay thon dài trắng như củ hành, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lục Thiều.
"Gì vậy?"
"Ghi chú môn toán."
"...."
"Dùng bút chì đen để sao chép và dùng bút highlight màu đỏ để làm đánh dấu các phần chính."
Lục Thiều ngơ ngác: "Sao lại đưa cho tôi tờ giấy?"
"Ngày mai không phải đưa cho Vương Uyển Thanh sao? Có ghi chép thêm gì không?"
Sửng sốt mấy giây, Lục Thiều chợt nhận ra, đồng thời cũng kinh ngạc nói: "Tôi muốn đưa nó cho cô ấy... nhưng sao cậu biết tôi không có?"
Nhiễm Ninh đem cuốn sổ đặt vào trong ngực, nhẹ giọng nói.
"Tuần trước Hồ bà nội dạy, bộ cậu quên rồi à?"
Lục Thiều hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Tuần trước xảy ra chuyện gì, cậu thật sự nhớ hả? Đừng nói... cậu thực sự để ý tôi nhé."
Lại lắm chuyện nữa rồi, Nhiễm Ninh không thèm để ý đến và chăm chú nhìn cô.
"Ngày mai cậu định làm sao nếu tôi không đưa cho những ghi chú?"
Lục Thiều mở áo khoác, nhét tờ giấy vào rồi kéo khóa.
"Tôi có thể làm gì đây? Thức khuya và làm một cái."
"Vậy nếu đêm nay câu làm được, ngày mai nhớ trả lại cho tôi."
Nói xong, Nhiễm Ninh đang định rời đi, lại bị Lục Thiều nhanh tay bắt lấy, tuy rằng xuyên qua lớp áo khoác dày cộp không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng tim cô đột nhiên tăng tốc, đập loạn xạ.
Cô sờ chóp mũi nói: "Vậy thì... Tôi cũng bắt xe buýt số sáu, chúng ta đi cùng nhau nhé."
Lúc này có rất nhiều người, xe buýt cũng rất đông, Lục Thiều một tay cầm vòng nâng, tay kia đỡ thanh ngang cửa sổ, ôm Nhiễm Ninh trong lòng, hai chân dường như đã bén rễ, cô bị người ta đánh trái phải, nhưng không hề loạng choạng.
Nhiễm Ninh nhìn tay cô, cơ bắp cuồn cuộn, nàng hơi nghiêng đầu sang một bên, chạm vào cổ áo đang mở của cô, bên trong có một chiếc áo phông trắng tinh.
Một mùi xà phòng thoang thoảng bay qua.
Tươi tắn và sạch sẽ, giống như cô ấy vậy.
....
Ngày hôm sau, Lục Thiều trả lại tờ giấy cho Nhiễm Ninh.
"Cậu đã sao chép xong chưa?"
"Xong rồi."
"Không bỏ sót gì chứ?"
"Ừm."
Bạch Lê vừa vào lớp đã thấy hai người lại nói chuyện, vừa đi sang một bên, miệng há hốc chỉ thẳng vào mặt Lục Thiều.
"Chà! Hôm qua cậu đi ăn trộm hả? Nhìn quầng thâm dưới mắt y như gấu trúc?"
Lục Thiều đưa tay xoa xoa: "Hả? Không... phải đâu."
Khi những người khác bước đi, Nhiễm Ninh cúi đầu, không khỏi mỉm cười.
"Sao cậu lại cười?" Bạch Lê khó hiểu.
"Không có gì."
Nhiễm Ninh lắc đầu, liếc nhìn người đang ngáp dài, hình như hôm qua cô đã thức suốt đêm.
...
Người ta nói ghi chép của học sinh đứng đầu tương đương với gian lận để vượt qua kỳ thi, Nhiễm Ninh cho rằng lời nói này là cường điệu, nếu thực sự là bí sách, tại sao bạn lại sử dụng nó trong trường học? Về việc 'gian lận', mọi người đều muốn vào Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, suy cho cùng ghi chú chỉ là phần bổ sung, quan trọng nhất là trả lời câu hỏi.
Nhiễm Ninh tự hỏi liệu những ghi chú đó có giúp ích gì cho Vương Uyển Thanh không? Tuy nhiên... số lần cô ấy đến gặp Lục Thiều ngày càng nhiều.
Lúc đầu, cô ấy ba đến năm ngày đến một lần, sau đó dần dần mỗi ngày một lần, từ đó trở đi, hầu như mỗi giờ nghỉ cô ấy đều đến, hoặc ôm một cuốn sách toán trên tay, hoặc cầm một bài thi vật lý, hoặc tiếng Anh, hóa học.. Tóm lại là cô ấy được hỏi về mọi chủ đề.
Lục Thiều cũng là người sẵn sàng giúp đỡ người khác, không bao giờ từ chối và trả lời mọi câu hỏi.
Chỉ hỏi thôi không có nghĩa là nhất định có thể tìm ra đáp án, sau hai kỳ kiểm tra hàng tháng liên tiếp, kết quả của Vương Uyển Thanh vẫn không khả quan, tuy cô ấy đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây nhưng nhìn chung cô ấy vẫn kém xa. Đây vẫn là một vấn để khi học ở một trường trọng điểm, kết quả thi của bạn không tệ nhưng bạn vẫn đứng cuối bảng.
Dưới áp lực mạnh mẽ, những người sống sót là anh hùng, những người không thể sống sót không thành vấn đề, vì hành vi tự tử trước đây của Vương Uyển Thanh và khả năng chịu đựng căng thẳng kém của cô, nhà trường đã thương lượng với cha mẹ cô là sẽ không được lên lớp vào năm tới và cô ấy sẽ đọc lại năm hai trung học.
Hôm thi cuối kỳ, nắng gắt quá khiến mọi người đau đầu.
Sau khi thi xong, ai cũng nóng lòng muốn về nhà.
Nhiễm Ninh từ nhà vệ sinh đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang đứng đối mặt ở khoảng đất trống.
Vương Uyển Thanh đưa chai thủy tinh trong tay cho Lục Thiều, không biết nói gì liền rời đi.
Lục Thiều cầm lấy chiếc chai hướng về phía mặt trời, quay người lại bắt gặp ánh mắt Nhiễm Ninh, lập tức hưng phấn chạy tới.
"Tôi nghĩ cậu về rồi."
Nhiễm Ninh nhìn chiếc chai thủy tinh trong tay, đầy ắp những ngôi sao trong đó đủ màu sắc.
" Vương Uyển Thanh đưa cho cậu à?"
"Ah, cô ấy nói đã bị lưu lại một lớp và học lại năm thứ hai trung học. Cô ấy nói rằng cô ấy cảm ơn tôi trong hai tháng qua."
"Thật ra tôi cũng không giúp được gì nhiều, tôi chỉ hướng dẫn hai câu thôi." Lục Thiều lắc lắc cái chai với vẻ mặt kỳ lạ, "Cô ấy thật sự rất kiên nhẫn để gắp nhiều sao như vậy, tôi chắc chắn sẽ không làm vỡ."
Nhiễm Ninh không nói gì, đi vài bước rồi nói.
"Tôi thấy mệt tim quá, cất nó đi."
...
Nếu con trai thích một cô gái, anh ta có thể ngang nhiên theo đuổi cô ấy, thổ lộ tình cảm rồi có thể công khai tuyên bố.
Việc con gái thích con gái lại không quá táo bạo... họ thường lấy lý do cùng giới và im lặng làm bạn.
Lục Thiều cũng không ngoại lệ, cô không dám làm quá nhiều chuyện phô trương, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng xuất hiện trước mặt Nhiễm Ninh nhiều nhất có thể. Dù là vô tình hay cố ý... có thể nhìn thấy nàng và được nàng nhìn thấy, dù không cùng đường về nhà, cô vẫn có thể đi cùng một chuyến xe buýt.
"Sao cậu lại tới đây?" Bạch Lê đang nắm cánh tay Nhiễm Ninh, cau mày nói: "Không phải cậu về rồi à?"
"Ừm..." Lục Thiều không nói nên lời, hai tay bất lực nắm chặt tay cầm xe đạp, "Ờ thì... tôi chỉ đi ngang qua."
"Đi ngang qua?"
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi!" Lục Thiều dừng xe lại, khóa xe, chỉ vào cửa hàng phía trước, "Tôi đi mua băng cá nhân."
Trong cửa hàng, Bạch Lê và Nhiễm Ninh đang nhìn bông tai và băng đô trên kệ hàng đầu, Lục Thiều ở một bên đang chọn băng cá nhân, thỉnh thoảng liếc nhìn qua, muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời, cuối cùng tôi lấy Jingle Cat Band-Aid và đi tính tiền.
Lúc Bạch Lê và Nhiễm Ninh đi mua sắm đi ra, Lục Thiều còn đang đứng ở ven đường.
"Tại sao vẫn chưa đi?" Bạch Lê lại hỏi.
"Đi chứ, đi chứ, tôi đi đây."
Lục Thiều đẩy chiếc xe đạp leo núi màu đen, vô tình liếc nhìn Nhiễm Ninh, sau đó cúi đầu chậm rãi đạp xe.
"Sao tôi lại nghĩ cô ấy luôn theo dõi chúng ta nhỉ?"
"Không đâu...Chẳng phải cô ấy bảo mua băng cá nhân à?"
Bạch Lê nhún nhún vai, "Vậy phải đến hiệu thuốc chứ..."
"Chắc là muốn kiếm loại không có dược tính."
"Ừa, được rồi."
Nhiễm Ninh quay mặt lại, người lái xe vừa rẽ ra khỏi phố đi bộ.
...
Chín giờ rưỡi tối, Nhiễm Ninh ra khỏi lớp học thêm.
Xe buýt số 6 đã dừng hoạt động, cũng may cơ sở học thêm cách nhà không xa, đi đến đó mất khoảng mười phút, tuy nhiên khu vực này gần đây đang xây dựng nên phải đi đường vòng, so với đường lớn thì đường nhỏ kém hơn, đèn đường ít và mờ, Nhiễm Ninh cho dù có học võ vẫn thấy sợ.
Vì vậy, nàng quay người đi về phía cây đa lớn trước cửa.
"Cậu có thể đưa tôi về nhà được không?"
Lục Thiều cũng đi học thêm, nhưng cô không học cùng lớp với Nhiễm Ninh, và lớp học đã kết thúc sớm hơn Nhiễm Ninh, sau khi nghe điều này, cô lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi, cô gật đầu như điên.
"Được được!"
Cô nắm chặt tay lái, quay người lại.
Chiếc xe này cô mua gần hai năm, nó gần như rỉ sét dưới tầng hầm, ba tháng trước, Lục Thiều đặc biệt lấy nó ra, dành gần hết thời gian trong ngày để cọ rửa, còn thay cả đèn pha và chắn bùn.
Cô bấm nút, con đường tối tăm lập tức được chiếu sáng, ngay cả con chó già nằm dưới đất cũng bị lóa mắt, chói hơn cả đèn xe hơi.
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút: "Đèn xe đạp, sáng như vậy sao?"
"Ah, tôi mới thay đèn đó." Nói xong, Lục Thiều đưa tay vỗ nhẹ vào khung ghế sau, "Cậu có muốn ngồi không? Tôi đạp xe rất vững."
Trong ánh mắt ngượng ngùng và mong đợi của cô, Nhiễm Ninh ngồi nghiêng người trên xe, ôm lấy eo Lục Thiều.
Cô ấy đạp xe rất vững vàng và suốt chặng đường đều có mùi thơm của hoa.
Cre: Adachi và Shimamura
________________________________
Editor: đoạn này cưng ghê, làm nhớ về thời đi học mình cũng kiếm cớ về chung với crush dù ngược đường cả khúc, xong tự nguyện chở người ta đi học với cớ đi chung cho vui với tiết kiệm tiền gửi xe mà lúc đạp xe lên cầu mệt đứt hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.