Chương 62: Con công già ơi! Đi thôi!
Hàn Thất Cửu
16/03/2024
Khuôn mặt nàng đỏ bừng như hoa đào mùa xuân. Tình yêu ngập tràn trong đôi mắt.
Lòng Nhiễm Ninh khẽ run lên, nàng cảm thấy choáng váng vì bị cô hôn, liếc nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy thêm hai chiếc xe nữa đang chạy tới, chắc là cũng đến ngắm sao và đậu cách chỗ họ không xa.
Những ngón tay chậm rãi buông lỏng.
Vị có chút ngọt, giống như khoai tây được hầm cả ngày trong nồi, mềm như sáp, “Đừng làm càn...”
Rõ ràng là từ chối, nhưng tại sao trong giọng nói lại có chút... không nỡ?
Lục Thiều đưa tay xuống sau lưng nàng, tìm kiếm chính xác hai hõm eo, họ không làm nhiều lần, nhưng sau mỗi lần thì nơi này là bị tổn thương nặng nề nhất.
Nhiễm Ninh liền mềm lòng ngay khi cô chạm vào...
Nàng không thể nói được gì, sóng nước gợn lên trong đôi mắt, như có tiếng chim én ríu rít giữa những xà nhà...
Lục Thiều nhìn chằm chằm vào môi nàng, lớp son trên đó đã bị cô ăn mất, chỉ còn lại một lớp mỏng nhẹ nhàng.
“Không được à?”
Cô trêu chọc nàng.
“Ý tôi là... quay lại xe, ngắm các ngôi sao... cậu nghĩ đi đâu vậy?”
“....”
Nhiễm Ninh đánh vào vai cô, sau đó đẩy người này ra, quay người lên xe.
Lục Thiều dựa vào xe, vừa cười vừa dùng ngón tay gãi khóe môi, trên đầu ngón tay có một vết đỏ nhạt...
Chỉ muốn trêu chọc nàng thôi.
Cho dù nàng có thực sự đồng ý thì cũng không thể làm đến cùng...
Không có lý do, chỉ là không được.
Sau đó cô cũng lên xe.
Mở cửa sổ nóc xe, kéo ghế ngã ra phía sau, nắm tay nhau cùng ngắm sao.
Có lẽ đây là sự hiểu ngầm giữa những người yêu nhau, dù không nói ra nhưng họ vẫn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Nhiễm Ninh đang ngắm sao, Lục Thiều đang ngắm Nhiễm Ninh.
Đôi mắt bình thường trong trẻo của cô giờ đây có chút lười biếng và thoải mái, có chút giống như làn nước lấp lánh vừa mới được đổ đầy vào ly, trên thành ly còn có những bong bóng nhỏ li ti...
Bốp bốp... chúng nổ từng cái một.
Ánh mắt Lục Thiều ôn nhu, tình yêu dâng trào khiến cô không kiềm chế được.
Cô nghiêng người, mỉm cười rồi đưa tay còn lại chạm vào chiếc nút màu xanh nhạt trên ngực người kế bên.
Đôi lông mi dày như lông chim kẽ rung lên.
Nhiễm Ninh theo ngón tay của cô, tìm được ánh mắt của Lục Thiều.
Hai người nhìn nhau, như thể có thứ gì đó vừa va vào nhau...
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?” Lục Thiều mỉm cười hỏi cô.
Nhiễm Ninh cảm thấy cô đang cố ý, đôi mắt đen láy đảo qua: “Cậu có thể kiềm chế một chút được không?”
“Kiềm chế cái gì cơ?”
“Sự khiêu gợi...trông cậu giống như một con công đang động dục...”
Lục Thiều cười lớn: “Đối với cậu, tình dục không khiêu gợi sao?”
Nói xong, tay cô không thành thật chạm vào xương quai xanh của Nhiễm Ninh.
“!”
Nhiễm Ninh hất tay cô ra, rồi che ngực bằng cách túm chặc cổ áo “Hồi đi học đã không đứng đắn, bây giờ cũng không khá hơn!”
“Vớ vẩn!” Lục Thiều hoàn toàn không chịu thừa nhận, “Lúc đi học, cậu không biết tôi đã ngoan ngoãn và lương thiện đến mức nào đâu!”
Nhìn thấy cô đang hồi tưởng, Nhiễm Ninh nheo mắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt tay lên vai người đó, vẻ mặt tự tin như đã nắm được gì đó.
“Cậu mà thành thật thì trên đời này ai là người không thành thật đây?”
Nói xong, nàng đặt tay lên vai cô ấn mạnh: “Năm cuối trung học có phải cậu chơi game trên máy tính xách tay Lenovo Y470 không?”
“Ừ.” Lục Thiều gật đầu, “Ông nội tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật, có chuyện gì sao?”
Nhiễm Ninh cười khúc khích, thản nhiên liếc nhìn chỗ khác, sau đó quay người nhìn thẳng vào mắt Lục Thiều.
“Ổ D trên máy tính.”
Lục Thiều bối rối, có vẻ khó hiểu, “Ổ D? Ổ D thì sao?”
Nhiễm Ninh bỗng nhiên ngồi thẳng nửa người, cúi xuống ngực Lục Thiều, đột nhiên ấn xuống, hơi thở của Lục Thiều nhất thời ngưng trệ, vô thức giơ tay lên ôm lấy lưng dưới của nàng.
Dù hai người đã quen nhau rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên nụ cười của Nhiễm Ninh có chút ác ý.
“Thực sự không nhớ à? Có một thư mục trong ổ D của cậu... Học tiếng Nhật...”
Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Thiều đột nhiên thay đổi.
Nhiễm Ninh thích thú trước vẻ mặt ngơ ngác của cô, dùng ngón tay nhéo cằm cô, bắt chước cách cô trêu chọc mình.
“Học tiếng Nhật... cậu kể tôi nghe xem, cậu đã học được những gì?”
Lục Thiều sắc mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng... cô vốn mặt dày, chỉ sau một lúc thì đỡ hơn.
“Cậu nói xem tôi học cái gì nào?” Lục Thiều nhướng mày, trong nụ cười có chút cưng chiều.
Phản ứng đầu tiên của Nhiễm Ninh: Ồ!
Ngay khi nàng chuẩn bị thoát ra, hai cánh tay quanh lưng lập tức siết chặt và đan với nhau nhau như một chiếc khóa sắt, khiến nàng không thể tách ra được.
Lục Thiều ngẩng đầu cắn nàng, từ mũi đến miệng, lại từ miệng đến mang tai, răng cô cọ xát vào thịt mềm, mạnh mẽ mút lấy, người trong lòng lập tức đang mềm mại trở nên cứng đờ.
Nhưng Lục Thiều vẫn không chịu buông tay, thổi hơi nóng vào tai nàng.
“Xem có hay không?”
Nhiễm Ninh “....”
Lục Thiều không hôn nàng nữa, chỉ ôm nàng mỉm cười.
Nhiễm Ninh nhìn cô, xấu hổ nhưng không tức giận, nàng phải thừa nhận một điều, nàng không ghét bộ dáng của người này, ngược lại còn rất thích...
Sự hòa hợp đó giữa những người yêu nhau không chỉ ở tâm hồn mà còn cả thể xác.
Nụ hôn của Nhiễm Ninh rơi vào mắt người đàn này.
“Về nhà!”
...
...
Bầu không khí vui vẻ kéo dài suốt đoạn đường về nhà.
Họ thậm chí còn không có thời gian để bật đèn.
Lục Thiều ép sát Nhiễm Ninh vào tường...
Tay cô ấn vào Nhiễm Ninh ngày càng dữ dội hơn.
Từ phòng tắm... đến phòng ngủ...
Reng reng
Lục Thiều nhấc chăn bông ra, lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường ra xem.
“Không phải của tôi...”
“Là của tôi.”
Nhiễm Ninh vuốt tóc nhìn xung quanh, may mắn là không bật đèn nên trong mắt nàng nhanh chóng bắt gặp ánh sáng xanh trên mặt đất.
Lục Thiều rút ra hai tờ giấy, dùng ngón tay giữ lấy, cởi bao ngón tay ra, quấn lại rồi ném đi, sau đó cô bật đèn ngủ ở tủ đầu giường.
Màu cam trầm ấm áp, vừa phải, không chói lóa.
“Trường hợp khẩn cấp à?”
“Có lẽ là không. Nếu có trường hợp khẩn cấp thì bệnh viện đã gọi luôn.”
Nhiễm Ninh mở màn hình.
“Là Bạch Lê.”
Đang làm thì bị cắt ngang, Lục Thiều toàn thân không vui, nặng nề trở mình, vùi mặt vào trong gối.
“Tốt nhất là cậu ấy nên gặp trường hợp gấp đến chết người!”
Nhiễm Ninh sờ đầu cô, luồn ngón tay vào tóc, xoa xoa dỗ dành.
Nhiễm Ninh luôn thành công với động tác này, cô quay mặt lại, nâng cơ thể mình lên, di chuyển đến bên đùi Nhiễm Ninh, rồi vùi mặt vào bụng nàng
Cô ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Nhiễm Ninh xoa đầu trong khi vẫn nhìn xuống điện thoại.
“Bạch Lê nói, Thương Nam lại bỏ trốn.”
Lục ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu.
“Bồ câu sổ lồng sao? Cậu ấy có thân với Thương Nam không?”
“Có lẽ do chuyện xảy ra với Từ Chính lần trước. Bạch Lê cảm thấy xấu hổ và muốn đãi cô ấy một bữa, nhưng Thương Nam vẫn từ chối. Kỳ thực... Tôi không trách Bạch Lê về sự việc đó. Từ Chính ở trong khoa, danh tiếng khá tốt, ai biết hắn sẽ như vậy... Bạch Lê vì chuyện này đã gây hiềm khích không nhỏ với Từ Chính, hiện tại cũng không để ý nhiều đến hắn, huống chi Bạch Lê và Thương Nam cũng không thân nhau lắm, cho dù là quen biết, tôi cũng cảm thấy Bạch Lê đủ tốt rồi.”
Lục Thiều xoay người lại, đưa tay che mắt.
“Những gì cậu nói là thiên vị cho Bạch Lê từ trong ra ngoài luôn.”
Cô còn chưa nói xong đã bị véo lỗ tai, Nhiễm Ninh nói: “Ai thiên vị? Tôi đang nói sự thật.”
Lục Thiều vội vàng nắm lấy tay nàng, nghiêng đầu hôn dọc cổ tay, ngọt ngào nói.
“Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi, cậu có thể vặn tai tôi vì cậu ấy, cậu không sợ tôi ghen...”
“Đừng làm tới!” Nhiễm Ninh đẩy cô ra, “Lúc tôi gặp Bạch Lê, cậu còn chưa xuất hiện.”
Lục Thiều cười lớn: “Biệt danh cặp song sinh dính liền thực sự rất thích hợp với hai cậu.”
Nhiễm Ninh lười để ý tới nàng, cúi đầu trả lời Bạch Lê.
Sau khi gửi tin, nàng lại nói tiếp.
“Chỉ là bữa tối cùng bạn bè bình thường mà thôi, sao cô ấy lại bận tâm như vậy? Chẳng lẽ... thật sự là lỗi của Bạch Lê sao?”
“Không.” Lục Thiều xua tay nói: “Cậu ấy không phải loại người như vậy. Cậu không cần phải lo lắng cho Bạch Lê như vậy. Thương Nam không muốn đi xem mắt.”
“Nếu thật như vậy, tại sao cũng không muốn đi ăn?”
“Cậu ấy...”
Lục Thiều gãi cằm, dừng lại vài giây, dùng giọng do dự nói.
“Người đó là Thương Nam... làm sao tôi có thể nói cho cậu biết? Trong những năm này... ngoại trừ đội bay và trại trẻ mồ côi, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm đến bất cứ điều gì khác.”
“Ý là gì?”
“Có lẽ là do môi trường nơi cậu ấy lớn lên. Tính cách của cậu ấy không dễ đối phó như người ta tưởng.”
“....”
“Dù sao... Nói với Bạch Lê không cần mời, Thương Nam sẽ không để bụng.”
Nhiễm Ninh không trả lời, nàng chớp mắt, có vẻ trầm tư, rồi nói.
“Có thể cậu... cũng không hiểu rõ Bạch Lê.”
Lục Thiều: “Là sao?”
“Nếu Thương Nam không từ chối, nguyện ý cùng Bạch Lê dùng bữa ngon lành thì chuyện này coi như xong. Nhưng... cô ấy hiện tại vẫn không chịu, Bạch Lê không những không chịu bỏ cuộc, ngược lại nhất quyết phải đi ăn cho bằng được.”
“... Cậu ấy sẽ như vậy sao?”
“Nếu không hiểu rõ cậu nghĩ sao chúng tôi lại trở thành bạn thân nhất.”
Lục Thiều cúi đầu.
“Ồ...rắc rối vậy!”
Bên kia, Bạch Lê đang rúc vào trong chăn, dùng ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
“Sao cậu trả lời chậm thế?”
“Tôi đã gửi ba tin nhắn và cậu chỉ trả lời một!”
“Cậu đang làm gì thế?”
Lại ba dòng nữa trôi qua, Bạch Lê nhìn “Đối phương đang đánh máy...”, liếc nhìn đồng hồ ở góc trên bên phải - đúng 23 giờ.
Đôi mắt cô mở to và phản ứng ngay lập tức!
“Cậu... không phải chứ!!!”
'Bên kia đang gõ...' biến mất ngay lập tức.
Im lặng chừng bốn năm giây, Nhiễm Ninh đáp:
“Không có”
Mất bao lâu để gõ một từ? Đơn giản là không có sự tự tin.
Nếu bạn thân làm điều này, Bạch Lê có thể nhìn ra chứ?
“Ôi trời ơi, mới có 11 giờ thôi! Các cậu thật là...”
“Thôi bỏ đi, cứ tiếp tục, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
Nhiễm Ninh nhìn hộp thoại, âm thầm thoát lịch sử trò chuyện.
Lục Thiều nhìn thấy nàng đặt điện thoại ở đầu giường liền hỏi.
“Sao không nói chuyện nữa?”
“Cậu ấy muốn ngủ.”
Nhiễm Ninh mở chăn ra khỏi giường.
“Cậu đi đâu?”
“Uống nước.”
Đi vào phòng ăn, Nhiễm Ninh uống nửa bình nước lạnh, sờ mặt... Nóng quá.
Khi quay lại phòng ngủ, nàng nhìn thấy Lục Thiều quấn chăn bông khắp người chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe.
Chớp mắt, “Chúng ta vẫn tiếp tục chính sự phải không?”
Nhiễm Ninh nhìn cô buồn cười, giọng nói dịu dàng.
“Tắt đèn đi.”
....
....
Ba ngày sau, Thương Nam lại cho Trần Uy đánh giá tâm lý, điểm vẫn là không đạt yêu cầu.
Cô cầm lấy biên bản báo cáo và đến văn phòng tìm Lục Thiều.
“Kết quả thế nào?”
“Không đạt.”
Thương Nam đưa bản báo cáo cho cô: “Dựa vào số liệu hiện tại, cậu ấy căn bản không thể làm nhân viên cứu hộ. Nếu bị ép, sẽ suy sụp tinh thần.”
Lục Thiều thở dài, nhíu mày thật sâu.
Thương Nam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, nói tiếp: “Ý của Trần Uy là rất có thể cậu ta muốn chuyển sang bộ phận nhân sự.”
“Không thể nào.”
Lục Thiều đặt bản báo cáo lên bàn với đôi mắt sắc bén.
“Nếu đã không làm được sao ngay từ đầu còn đến đây? Bây giờ chỉ với bản báo cáo này thì xong việc sao? Tôi mà cho cậu ấy sự khởi đầu này, sau này những người khác sẽ như thế nào? Nếu mọi người đều sợ hãi, tất cả họ đều cần đánh giá tâm lý, rồi đội cứu hộ sẽ đi về đâu? Chúng ta nên làm gì với những người đang gặp nguy hiểm? Tôi không nhắm vào cậu ta, nhưng khi đã mặc bộ quần áo này vào, thì nên có nhận thức và rèn luyện tâm lý ổn định“.
Làm việc cùng nhau lâu như vậy, Thương Nam hiểu được tính tình của Lục Thiều, bình thường cô không coi trọng việc gì, nhưng chỉ cần mặc bộ đồ bay ngồi vào buồng lái, ý thức sứ mệnh khắc sâu trong xương cô sẽ hiện lên. Nghe có vẻ không hay lắm, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, cô đều chuẩn bị điều tồi tệ nhất cho mình.
Nếu điều xấu nhất có thể xảy ra, cô nhất định sẽ nhường cơ hội sống cho người khác.
“Được, tôi sẽ giao báo cáo cho Giám đốc Phùng, để ông ấy tùy ý xử lý.” Thương Nam nâng cằm cười với cô: “Cậu càng ngày càng giống sư huynh.”
Lục Thiều khoanh tay và không hề né tránh.
“Tôi được anh ấy dẫn dắt, cũng học hết tất cả kỹ năng từ anh ấy, nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu thật muốn so sánh, tôi vẫn còn kém xa.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng vang.
Ngô Hải hét lên: “Trần Uy, ngươi làm cái gì vậy?!”
Trần Uy: “Từ chức! Cút đi!!”
Người đó vội vã bỏ đi, để lại Ngô Hải ngơ ngác đứng đó, từ từ bước vào văn phòng.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy? Sao giống ôm theo kho súng thế?”
Lục Thiều và Thương Nam nhìn nhau, lắc đầu, cũng không nói gì.
Ngoài cửa sổ có đủ ánh nắng, xuyên qua lớp kính, căn phòng sáng sủa và rộng rãi.
Thương Nam lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí buồn tẻ và mỉm cười.
“Có chuyện gì à?”
Ngô Hải bất cẩn, lập tức gạt bỏ cảm giác kỳ quái trong đầu, lấy trong túi ra một nắm kẹo, thả lên bàn, hưng phấn nói.
“Đội trưởng Lục! Chị Nam! Ừm... Tôi đãi các chị chút đồ ngọt!”
“Lúc này ăn đồ ngọt thì sẽ vui vẻ sao?” Thương Nam lấy cho mình một cái, đưa cho Lục Thiều một cái.
Ngô Hải bỗng nhiên nổi giận, khuôn mặt rám nắng giờ đã đen đỏ.
Trong thú vị và ngốc nghếch!
“Tôi yêu cô gái ở đợt huấn luyện sơ cứu lần trước.”
Ngô Hải không giấu được sự việc, luôn bộc lộ những gì trong lòng, việc đang hẹn hò với một y tá trẻ, chưa kể những người trong đội, ngay cả ông chú hàng ngày bán trái cây trên xe đẩy ở cổng cũng biết.
Thương Nam nhai kẹo, cố ý giả vờ bối rối trêu chọc cậu ta.
“Đừng khoe khoang. Hôm đó có tới mấy cô gái, ai cũng xinh đẹp. Ai mà thèm thích cậu chứ?”
“Tôi không khoe khoang! Tôi thực sự đang yêu! Đó là người có đôi mắt to, mái tóc đen và làn da trắng!”
“Ồooo... Cậu cũng biết về làn da trắng à?”
Ngô Hải lắp bắp nói: “Cô ấy, cô ấy rất trắng... Cô ấy đứng dưới ánh mặt trời trông giống như búp bê. Tôi... tôi cảm thấy lúc đó mình không thể làm được...”
Thương Nam không khỏi bật cười.
Ngô Hải cực kỳ xấu hổ, trong đời cậu ấy chưa bao giờ xấu hổ như vậy, lấy hết kẹo trong túi ra, nhanh chóng hét lên “Ăn kẹo đi”, sau đó quay đầu biến mất.
Đúng là một cậu bé ngốc nghếch!
Thương Nam quay đầu lại thì thấy bên cạnh hình như cũng có một 'Kẻ ngốc'.
“Cậu cũng giống cậu ta hả?”
Khi ánh nắng chiếu vào người, Lục Thiều cũng trông giống như búp bê, nhưng làn da của búp bê này có phần đen hơn, tóc hơi ngắn, còn đôi mắt thì giống, cô nhìn riết cũng thấy chán.
Thương Nam liếc nhìn cô: “Cậu đang làm gì vậy? Cũng muốn phát kẹo à?”
Lục Thiều dựa vào mép bàn, cầm một viên kẹo dẻo cuộn trong tay, hơi kiễng chân lên, chỉ nhẹ nhàng nói.
Mắt như hồ nước trong nằm dưới đôi lông mày như núi, gợn sóng nhẹ nhàng trước khi biến mất.
“Tôi muốn mua một căn hộ.”
“....”
“Tôi không thể ở chỗ cậu ấy mãi được, giống như đang ở rể vậy. Dù sao thì tôi cũng...”
Ở trên...
Lục Thiều cài chiếc nút thứ hai của áo sơ mi, những ngón tay thon dài có khớp nối rõ ràng, móng tay tròn trịa cắt ngắn.
“Chậc chậc chậc...”
Thương Nam nổi da gà khắp người, trợn mắt, quay người bỏ đi.
“Này! Đi đâu vậy?”
“Mua cần tây!”
“Hả?”
“Giảm mệt mỏi!”
...
...
Mấy ngày trời mát mẻ nhưng khi mùa thu đến, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Thương Nam ban ngày đến cô nhi viện, có lẽ là do buổi trưa nắng quá nóng, ban đêm nhiệt độ hạ xuống, cô muốn được khô ráo.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường ăn kem.
Mở WeChat nhìn xem, Bạch Lê cuối cùng cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa, Thương Nam cắn que kem, nghiến răng chống chọi với cái lạnh... Không phải tự nhiên mà cô tìm ra nhiều lý do để từ chối như vậy.
Cô luôn có sở thích như vậy, không thích trực tiếp đối mặt, chỉ thích đứng quan sát từ phía sau. Chỉ là... Bạch Lê quá nhiệt tình, hai người cũng không thân thiết lắm, Thương Nam không thích bị ai đó đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của mình như thế này, phải nhận lấy lòng tốt từ người đó, dù cho không có ý xấu, cô vẫn chọn cách từ chối.
Có thể nói rằng mỗi người có những cách kết bạn khác nhau.
Bạch Lê thích đăng trên dòng thời gian của WeChat, thích gì đăng đó, cho dù nhìn thấy một con ruồi bay trên đường, cô ấy cũng sẽ đăng, không có giới hạn, Thương Nam cảm thấy nó khá thú vị nên cô tiếp tục lướt xem.
Đột nhiên, có một lực tác động mãnh liệt!
Khung giường bị cô lay động, ngay cả Lục Thiều đang ngủ ở đối diện cũng giật mình tỉnh dậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi: “Sao, sao vậy?!”
Thương Nam chăm chú nhìn thiệp mời đám cưới điện tử trên điện thoại, hình ảnh cô dâu chú rể thay đổi qua lại trên màn hình.
Cô cau mày và trông rất nghiêm túc.
“Lục Thiều.”
“Hử?”
“Hôn phu của Bạch Lê tên là gì?”
“Vạn Khang.”
Chú rể: Vạn Khang. Cô dâu: Bạch Lê.
Vạn Khang? Anh Khang?
Cô nín thở một lúc.
Lục Thiều thấy cô không lên tiếng, không khỏi thắc mắc: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì.” Thương Nam dừng một chút, giơ điện thoại lên: “Tôi tìm thấy thiệp mời đám cưới của cô ấy nè.”
Thương Nam hoàn toàn mất ngủ.
Ai bảo xem dòng thời gian của người ta làm gì... Giờ phải làm gì đây?
....
....
Thứ năm, Diệp Dung đi khám thai, chồng cô đi công tác không về được, Thương Nam lo cô một mình vác cái bụng to lái xe tới lui nên đã xin nghỉ phép để đi cùng.
Khám định kỳ trước khi sinh diễn ra tốt đẹp và cả hai em bé đều khỏe mạnh.
Thương Nam cùng Diệp Dung về nhà, thay quần áo rồi định ra ngoài ăn.
Khi thang máy đi xuống, Thương Nam nhìn chằm chằm vào đèn sàn, nghĩ xem hai người gặp lần trước ở tầng mấy.
Đáng tiếc chuyện đã trôi qua lâu, lúc đó Thương Nam cũng không để ý, hiện tại cô cũng không có chút ấn tượng nào.
Cô cau mày, có chút lo lắng.
...
Bên này, Bạch Lê đặt chiếc chao đèn mình vừa mua xuống, nhờ thợ vào ngày mốt đến lắp, rồi rời đi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Lê đã nhìn thấy Thương Nam và Diệp Dung đứng rất gần nhau.
“Y tá Bạch, thật trùng hợp~”
Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp nên Diệp Dung có thói quen chủ động chào hỏi mọi người, cho dù không quen biết nhưng chỉ cần từng gặp qua thì sẽ có thể nói chuyện được.
Bạch Lê cười với cô: “Ồ, chị cũng sống ở đây à?”
“Ừm.”
Nhìn thấy Diệp Dung gật đầu, Bạch Lê lại nhìn Thương Nam: “Hai người quen nhau sao?”
Thương Nam chưa kịp trả lời thì Diệp Dung đã đáp trước: “Đúng, tôi là chị gái của em ấy.”
Chị gái?
Thương Nam không phải là trẻ mồ côi sao?
Bạch Lê giật mình, chợt nghĩ đến lời nói của Thương Nam ngày đó: “Hồi cấp 3 tôi quen một chị người Tô Châu, tôi học phương ngữ Tô Châu từ chị ấy.”
Vậy Diệp Dung chính là chị gái sao?
Thương Nam trầm mặc, tầng 21...
Đôi mày im lặng cuối cùng cũng đáp lại, và cô đã nhớ ra... lần trước bọn họ đã gặp nhau ở tầng 21.
Bạch Lê khoanh tay và vẫn chìm trong suy nghĩ khác.
Cô không có thời gian đi ăn tối với tôi, nhưng có kha khá thời gian để đến gặp chị gái... Cứ nghĩ rằng do bản thân không đủ chân thành, nhưng phải chăng vấn đề là ở người ta?
Cô mím môi và đột nhiên nói.
“Thương Nam”
“Ừm?”
Khi đột nhiên bị gọi tên, Thương Nam vẫn có chút lo lắng, liếc nhìn nơi khác, không dám nhìn Bạch Lê.
“Chuyện gì vậy?”
Bạch Lê hoàn toàn không chú ý đến vẻ không tự nhiên của Thương Nam, tự nhủ: “Từ Chính lần trước không đáng tin cậy, để tôi giới thiệu cho cô một người khác. Cô có thích vận động viên không? Anh ấy cao 1,9 mét!”
“....”
Thương Nam quay đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ... Cô nàng này không phải là một kẻ ngốc chứ? Nếu có thời gian quan tâm đến việc của người khác, tại sao không lo lắng nhiều hơn về việc của chính mình?
Im lặng thở dài...
“Bạch Lê, cô sống ở đây à?”
Câu trả lời không đúng trọng tâm.
Bạch Lê: “Ừ... cũng không hẳn, đây là nhà tân hôn của tôi.”
Thương Nam sửng sốt...
Nhà cưới...
Khi Bạch Lê đến Phụ Nhất, cô và Diệp Dung đang ở tầng dưới.
Nhà hàng này ở gần khu dân cư, chỉ mất năm đến sáu phút đi bộ.
Vì đã đặt chỗ trước nên họ không phải đợi lâu để món ăn được phục vụ.
“Chị muốn tài trợ thêm cho một vài học sinh trong cô nhi viện. Nếu có thời gian, hãy giúp chị xem qua.”
Thương Nam vẫn đang nghĩ đến chuyện của Bạch Lê, hoàn toàn không nghe Diệp Dung nói gì, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc.
“A? Chị vừa nói gì thế?”
Diệp Dung nhìn thấy Thương Nam thất thần, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thương Nam: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
Cô từ chối, Diệp Dung cũng không thể hỏi thêm.
Đưa cho cô một chén súp.
“Chị nói, chị muốn đỡ đầu cho một vài đứa trẻ.”
...
...
Buổi tối trở về đội.
Thương Nam hỏi Lục Thiều.
“Cậu nói thử xem... cậu sẽ làm gì nếu biết chồng của người quen đang lừa dối cô ta?”
Lục Thiều đang chơi game và sắp về đích.
“Là sao? Cái gì đang diễn ra?! Tôi sẽ đánh chết anh ta!!”
“Ngoại tình! Kiểu có người khác bên ngoài!”
Lục Thiều tung chiêu cuối cùng, đối thủ đã bị giết chết.
“Thiếu niên trốn trong bụi cỏ.”
Cô nhân lúc đang hồi sức và nói với Thương Nam.
“Làm gì sao? Chỉ cần nói với cô ấy.”
Thương Nam có vẻ bối rối.
“Nếu tôi không thể nói trực tiếp thì sao?”
“Tại sao cậu lại không thể nói trực tiếp?”
“Tôi không quen thân, cũng sợ xấu hổ, lỡ như cô ấy không tin thì phải làm thế nào?”
Lục Thiều đơn giản.
“Thì nghỉ chơi. Cũng đâu cần loại bạn bè thiểu năng, không biết phân biệt tốt xấu. Chia tay sớm bớt đau khổ.”
Mí mắt Thương Nam rũ xuống, quay người đi.
“Bỏ đi, chơi game tiếp đi.”
....
....
Nhà ăn bệnh viện.
Nhiễm Ninh bị Bạch Lê kéo đi, chọn góc xa nhất ngồi xuống, góc chéo là phòng vệ sinh.
“Có một chỗ ngồi ở đằng kia cạnh cửa sổ...”
“Không! Ngay đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu!”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Lê vẻ mặt thần bí, ghé sát vào tai Nhiễm Ninh.
“Tôi nghi ngờ Thương Nam có vấn đề gì đó.”
“....”
“Nhìn nè”
Cô đẩy điện thoại ra trước mặt Nhiễm Ninh, trang này là vòng bạn bè của Thương Nam.
Nhiễm Ninh cau mày nhìn nó.
“Đây là...”
“Không phải cô ấy đang giả vờ như thế sao? Hay cô ấy đang hẹn hò với ai đó? Người đó đã lừa dối cô ấy?”
“Đừng đoán già đoán non”
Bạch Lê rên rỉ! Chỉ vào thông tin cập nhật của Thương Nam.
“Hãy nhìn xem - 'Làm thế nào để một người vợ có thể tự bảo vệ mình khi bị người chồng đê tiện lừa dối?', 'Cặp đôi mới cưới gặp phải kẻ thứ ba đáng sợ trong tuần trăng mật!', 'Tôi nên làm gì khi đối mặt với một cuộc hôn nhân không chung thủy?', 'Người Vợ lớn và Trà xanh...”
“Nếu không có vấn đề gì, sao cô ấy có thể đăng lại những thứ này sau khi đọc xong?” Bạch Lê chỉ vào trái tim nhỏ màu đỏ, “Cô ấy thậm chí còn tự like! Để tôi nói cho cậu biết... cô ấy có đăng những thứ này đã hơn một tuần rồi!
Bạch Lê lắc đầu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ấy thật sự sẽ không gặp phải loại chuyện này chứ?”
Nhiễm Ninh cảm thấy có chút buồn cười, chỉ dựa vào một vài dòng trạng thái như vậy.
“Thương Nam... thoạt nhìn không giống loại người đó.”
“Cậu cũng thấy cô ấy không giống à?” Bạch Lê hung hăng vỗ đùi, “Tôi cũng thấy như vậy. Cô có nghĩ... cô ấy có thể bị lừa không?”
“....”
“Là một đứa trẻ mồ côi không có sự quan tâm của cha mẹ. Đột nhiên có một người đàn ông bước vào cuộc đời cô. Anh ta đối xử với cô một cách tỉ mỉ và ân cần. Thương Nam không hiểu tình yêu hay sự nguy hiểm của thế giới nên cô rơi vào bẫy của kẻ xấu này từng bước... từng bước một.”
“Thật là cường điệu! Thương Nam nghiên cứu tâm lý học, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?”
“Người học tâm lý học có nhất thiết phải giỏi không? Cậu chưa từng nghe qua à - mười sinh viên tâm lý học thì chín người mắc bệnh.”
Càng nói càng nghiêm trọng, Nhiễm Ninh không khỏi lau mồ hôi.
“Không thể, để tôi hỏi Lục Thiều.”
“Cậu phải hỏi kỹ! Đừng để Thương Nam lạc lối!! Cứu một mạng người còn hơn xây mười tháp chùa!”
....
....
Trên đường tan sở, Nhiễm Ninh không ngừng nghĩ về Thương Nam...
Nghĩ kỹ thì nàng hoàn toàn không tin chuyện này, không có lý do gì cả, chỉ là trực giác, tuy nàng không tiếp xúc nhiều với Thương Nam, nhưng từ lập trường của người đó cho thấy rõ rằng cô ấy không giống trà xanh bị đàn ông lừa gạt? Nàng còn nghĩ đến chuyện cô ấy đi lừa người khác chứ đừng nói... bị lừa.
Trông không giống chút nào.
Nàng mua một phần mì chua cay, khi bước vào nhà đã mới nhận ra Lục Thiều đang ở đây.
“Tại sao cậu lại về hôm nay?”
“Nhớ cậu.”
Lục Thiều thản nhiên nói, nhưng Nhiễm Ninh lại không tùy tiện nghe, nàng cau mày, bước nhanh đi tới chỗ người này.
“Đứng lên.”
Lục Thiều sửng sốt một lát, cô còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Ninh đã kéo cánh tay cô, nhìn khắp một lượt.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người này, Lục Thiều hiểu ý, chủ động để nàng kiểm tra, cuối đầu mỉm cười.
“Tôi không bị thương. Đồng nghiệp của tôi về thành phố nên tôi đã chở anh ấy đi.”
Nhiễm Ninh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chắc chắn rằng người này vẫn ổn.
“Tốt nhất là cậu nên thành thật.”
“Tôi dám không thành thật sao?” Lục Thiều hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay nàng, cố ý thấp giọng một chút, nghe có chút mờ ám, “Tôi mà không thành thật, cậu cũng không thể đối phó...”
Nhiễm Ninh định đánh cô, nhưng Lục Thiều nhanh chóng né được.
Cô có ngoại hình ưa nhìn, ngũ quan cũng tốt, dù có chạy loanh quanh như thế này cũng không thấy khó chịu, chỉ là hơi gầy thôi.
Lục Thiều khịt mũi, hai mắt sáng lên.
“Mì chua cay nóng hổi!”
“Đúng là mũi chó trên tủ giày.”
Nhiễm Ninh không biết cô đã về nên chỉ mua một phần, chắc chắn không đủ, Lục Thiều liền đi vào tủ lạnh lấy nửa gói bánh bao ra hấp.
Nhiễm Ninh trước đây không có chuẩn bị những thứ này, từ khi ở cùng Lục Thiều, vì sợ người này buổi tối đôi khi đói bụng, nên vô thức mua ở siêu thị.
Hai người luân phiên ăn bánh bao và mì chua cay.
Trong khi ăn, Nhiễm Ninh hỏi về Thương Nam.
Lục Thiều nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra.
“Có thấy gì đâu.”
“Sao lại không? Trưa hôm nay Bạch Lê mới cho tôi xem.”
“Thật sự không có, cô ấy không đăng nó lên dòng thời gian.”
“Vậy chắc cô ấy đã xóa rồi.” Nhiễm Ninh cầm thìa nhỏ nhấp một ngụm mì chua cay, “Cậu có nghĩ Thương Nam sẽ bị lừa không?”
“Đương nhiên là không!” Lục Thiều gắp bánh bao lên đũa, cắn một cái ngập miệng, lưu loát nói: “Người đó là thiên tài, hỏi một vòng những người trong đội của tôi sẽ biết. Đó chỉ là hình ảnh phản chiếu trong gương thôi! Cậu ấy mà bị lừa à? Không đi lừa người khác là tốt lắm rồi.”
“Được rồi, Bạch Lê nhất định hiểu lầm.”
Nhiễm Ninh dù mới ăn một tí, mấy miếng bánh bao cùng nửa phần mỳ chua cay đã khiến nàng no bụng.
Bây giờ môi cũng đỏ và căng mọng.
“Có cay không?” Lục Thiều nhìn chằm chằm vào nàng.
“Một chút, ông chủ này là người Tứ Xuyên.”
Lục Thiều không nói gì, cúi đầu uống thêm một ngụm nước mì, sau đó lấy khăn giấy lau miệng cho sạch sẽ.
Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh, cúi đầu nhìn nàng.
Đột nhiên, cô cúi xuống, áp đôi môi nóng bỏng của mình vào nàng.
Nhiễm Ninh buộc phải ngẩng đầu lên, lắng nghe âm thanh xì xụp của cô.
Cô không rời đi cho đến khi môi nàng đau nhức vì bị mút.
Lục Thiều đang rất phấn chấn và đầy kỳ vọng.
“Còn cay không?”
“Ah?”
“Có tê hay không?”
Nhìn cô nàng trẻ con trước mặt, Nhiễm Ninh cười và vỗ vào đầu cô.
“Cay quá xá cay.”
“Con công già ơi, đi đi, đi mau”
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chính xác là những lời mà vợ tôi phàn nàn về tôi.
[Tôi thực sự bị thuyết phục
Cô nàng này dậy sớm và nói: Em định đi thang bộ khi bụng đói.
Tôi vẫn đang nghĩ rằng lần này nàng muốn giảm cân một cách nghiêm túc.
Sau khi uống Americano đá, chúng tôi leo từ tầng 1 lên tầng 15.
Về đến nhà, tim tôi đập nhanh, phải ổn định lại một lúc rồi đi tắm.
Sau đó tôi nôn thốc nôn tháo, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Sau khi nôn mửa và tắm xong, tôi nói đói và muốn ra ngoài ăn, khuôn mặt đáng thương không gì tả nổi. Tuy nhiên hôm nay có cảnh báo nhiệt độ cao, còn mười phút nữa mới về đến nhà và không còn đường lui. Trời nóng quá!!! Đột quỵ vì sốc nhiệt!
Bây giờ chúng tôi ngồi phịch xuống ghế sofa như những con chó chết, vặn điều hòa ở mức thấp nhất.
Em đã suy tính cái gì vậy? Thực sự rất giỏi trong việc đạp đổ mọi thứ]
Tôi: Tôi thực sự đã khóc vì sự ngu ngốc của mình...
Lòng Nhiễm Ninh khẽ run lên, nàng cảm thấy choáng váng vì bị cô hôn, liếc nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy thêm hai chiếc xe nữa đang chạy tới, chắc là cũng đến ngắm sao và đậu cách chỗ họ không xa.
Những ngón tay chậm rãi buông lỏng.
Vị có chút ngọt, giống như khoai tây được hầm cả ngày trong nồi, mềm như sáp, “Đừng làm càn...”
Rõ ràng là từ chối, nhưng tại sao trong giọng nói lại có chút... không nỡ?
Lục Thiều đưa tay xuống sau lưng nàng, tìm kiếm chính xác hai hõm eo, họ không làm nhiều lần, nhưng sau mỗi lần thì nơi này là bị tổn thương nặng nề nhất.
Nhiễm Ninh liền mềm lòng ngay khi cô chạm vào...
Nàng không thể nói được gì, sóng nước gợn lên trong đôi mắt, như có tiếng chim én ríu rít giữa những xà nhà...
Lục Thiều nhìn chằm chằm vào môi nàng, lớp son trên đó đã bị cô ăn mất, chỉ còn lại một lớp mỏng nhẹ nhàng.
“Không được à?”
Cô trêu chọc nàng.
“Ý tôi là... quay lại xe, ngắm các ngôi sao... cậu nghĩ đi đâu vậy?”
“....”
Nhiễm Ninh đánh vào vai cô, sau đó đẩy người này ra, quay người lên xe.
Lục Thiều dựa vào xe, vừa cười vừa dùng ngón tay gãi khóe môi, trên đầu ngón tay có một vết đỏ nhạt...
Chỉ muốn trêu chọc nàng thôi.
Cho dù nàng có thực sự đồng ý thì cũng không thể làm đến cùng...
Không có lý do, chỉ là không được.
Sau đó cô cũng lên xe.
Mở cửa sổ nóc xe, kéo ghế ngã ra phía sau, nắm tay nhau cùng ngắm sao.
Có lẽ đây là sự hiểu ngầm giữa những người yêu nhau, dù không nói ra nhưng họ vẫn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Nhiễm Ninh đang ngắm sao, Lục Thiều đang ngắm Nhiễm Ninh.
Đôi mắt bình thường trong trẻo của cô giờ đây có chút lười biếng và thoải mái, có chút giống như làn nước lấp lánh vừa mới được đổ đầy vào ly, trên thành ly còn có những bong bóng nhỏ li ti...
Bốp bốp... chúng nổ từng cái một.
Ánh mắt Lục Thiều ôn nhu, tình yêu dâng trào khiến cô không kiềm chế được.
Cô nghiêng người, mỉm cười rồi đưa tay còn lại chạm vào chiếc nút màu xanh nhạt trên ngực người kế bên.
Đôi lông mi dày như lông chim kẽ rung lên.
Nhiễm Ninh theo ngón tay của cô, tìm được ánh mắt của Lục Thiều.
Hai người nhìn nhau, như thể có thứ gì đó vừa va vào nhau...
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?” Lục Thiều mỉm cười hỏi cô.
Nhiễm Ninh cảm thấy cô đang cố ý, đôi mắt đen láy đảo qua: “Cậu có thể kiềm chế một chút được không?”
“Kiềm chế cái gì cơ?”
“Sự khiêu gợi...trông cậu giống như một con công đang động dục...”
Lục Thiều cười lớn: “Đối với cậu, tình dục không khiêu gợi sao?”
Nói xong, tay cô không thành thật chạm vào xương quai xanh của Nhiễm Ninh.
“!”
Nhiễm Ninh hất tay cô ra, rồi che ngực bằng cách túm chặc cổ áo “Hồi đi học đã không đứng đắn, bây giờ cũng không khá hơn!”
“Vớ vẩn!” Lục Thiều hoàn toàn không chịu thừa nhận, “Lúc đi học, cậu không biết tôi đã ngoan ngoãn và lương thiện đến mức nào đâu!”
Nhìn thấy cô đang hồi tưởng, Nhiễm Ninh nheo mắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt tay lên vai người đó, vẻ mặt tự tin như đã nắm được gì đó.
“Cậu mà thành thật thì trên đời này ai là người không thành thật đây?”
Nói xong, nàng đặt tay lên vai cô ấn mạnh: “Năm cuối trung học có phải cậu chơi game trên máy tính xách tay Lenovo Y470 không?”
“Ừ.” Lục Thiều gật đầu, “Ông nội tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật, có chuyện gì sao?”
Nhiễm Ninh cười khúc khích, thản nhiên liếc nhìn chỗ khác, sau đó quay người nhìn thẳng vào mắt Lục Thiều.
“Ổ D trên máy tính.”
Lục Thiều bối rối, có vẻ khó hiểu, “Ổ D? Ổ D thì sao?”
Nhiễm Ninh bỗng nhiên ngồi thẳng nửa người, cúi xuống ngực Lục Thiều, đột nhiên ấn xuống, hơi thở của Lục Thiều nhất thời ngưng trệ, vô thức giơ tay lên ôm lấy lưng dưới của nàng.
Dù hai người đã quen nhau rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên nụ cười của Nhiễm Ninh có chút ác ý.
“Thực sự không nhớ à? Có một thư mục trong ổ D của cậu... Học tiếng Nhật...”
Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Thiều đột nhiên thay đổi.
Nhiễm Ninh thích thú trước vẻ mặt ngơ ngác của cô, dùng ngón tay nhéo cằm cô, bắt chước cách cô trêu chọc mình.
“Học tiếng Nhật... cậu kể tôi nghe xem, cậu đã học được những gì?”
Lục Thiều sắc mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng... cô vốn mặt dày, chỉ sau một lúc thì đỡ hơn.
“Cậu nói xem tôi học cái gì nào?” Lục Thiều nhướng mày, trong nụ cười có chút cưng chiều.
Phản ứng đầu tiên của Nhiễm Ninh: Ồ!
Ngay khi nàng chuẩn bị thoát ra, hai cánh tay quanh lưng lập tức siết chặt và đan với nhau nhau như một chiếc khóa sắt, khiến nàng không thể tách ra được.
Lục Thiều ngẩng đầu cắn nàng, từ mũi đến miệng, lại từ miệng đến mang tai, răng cô cọ xát vào thịt mềm, mạnh mẽ mút lấy, người trong lòng lập tức đang mềm mại trở nên cứng đờ.
Nhưng Lục Thiều vẫn không chịu buông tay, thổi hơi nóng vào tai nàng.
“Xem có hay không?”
Nhiễm Ninh “....”
Lục Thiều không hôn nàng nữa, chỉ ôm nàng mỉm cười.
Nhiễm Ninh nhìn cô, xấu hổ nhưng không tức giận, nàng phải thừa nhận một điều, nàng không ghét bộ dáng của người này, ngược lại còn rất thích...
Sự hòa hợp đó giữa những người yêu nhau không chỉ ở tâm hồn mà còn cả thể xác.
Nụ hôn của Nhiễm Ninh rơi vào mắt người đàn này.
“Về nhà!”
...
...
Bầu không khí vui vẻ kéo dài suốt đoạn đường về nhà.
Họ thậm chí còn không có thời gian để bật đèn.
Lục Thiều ép sát Nhiễm Ninh vào tường...
Tay cô ấn vào Nhiễm Ninh ngày càng dữ dội hơn.
Từ phòng tắm... đến phòng ngủ...
Reng reng
Lục Thiều nhấc chăn bông ra, lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường ra xem.
“Không phải của tôi...”
“Là của tôi.”
Nhiễm Ninh vuốt tóc nhìn xung quanh, may mắn là không bật đèn nên trong mắt nàng nhanh chóng bắt gặp ánh sáng xanh trên mặt đất.
Lục Thiều rút ra hai tờ giấy, dùng ngón tay giữ lấy, cởi bao ngón tay ra, quấn lại rồi ném đi, sau đó cô bật đèn ngủ ở tủ đầu giường.
Màu cam trầm ấm áp, vừa phải, không chói lóa.
“Trường hợp khẩn cấp à?”
“Có lẽ là không. Nếu có trường hợp khẩn cấp thì bệnh viện đã gọi luôn.”
Nhiễm Ninh mở màn hình.
“Là Bạch Lê.”
Đang làm thì bị cắt ngang, Lục Thiều toàn thân không vui, nặng nề trở mình, vùi mặt vào trong gối.
“Tốt nhất là cậu ấy nên gặp trường hợp gấp đến chết người!”
Nhiễm Ninh sờ đầu cô, luồn ngón tay vào tóc, xoa xoa dỗ dành.
Nhiễm Ninh luôn thành công với động tác này, cô quay mặt lại, nâng cơ thể mình lên, di chuyển đến bên đùi Nhiễm Ninh, rồi vùi mặt vào bụng nàng
Cô ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Nhiễm Ninh xoa đầu trong khi vẫn nhìn xuống điện thoại.
“Bạch Lê nói, Thương Nam lại bỏ trốn.”
Lục ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu.
“Bồ câu sổ lồng sao? Cậu ấy có thân với Thương Nam không?”
“Có lẽ do chuyện xảy ra với Từ Chính lần trước. Bạch Lê cảm thấy xấu hổ và muốn đãi cô ấy một bữa, nhưng Thương Nam vẫn từ chối. Kỳ thực... Tôi không trách Bạch Lê về sự việc đó. Từ Chính ở trong khoa, danh tiếng khá tốt, ai biết hắn sẽ như vậy... Bạch Lê vì chuyện này đã gây hiềm khích không nhỏ với Từ Chính, hiện tại cũng không để ý nhiều đến hắn, huống chi Bạch Lê và Thương Nam cũng không thân nhau lắm, cho dù là quen biết, tôi cũng cảm thấy Bạch Lê đủ tốt rồi.”
Lục Thiều xoay người lại, đưa tay che mắt.
“Những gì cậu nói là thiên vị cho Bạch Lê từ trong ra ngoài luôn.”
Cô còn chưa nói xong đã bị véo lỗ tai, Nhiễm Ninh nói: “Ai thiên vị? Tôi đang nói sự thật.”
Lục Thiều vội vàng nắm lấy tay nàng, nghiêng đầu hôn dọc cổ tay, ngọt ngào nói.
“Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi, cậu có thể vặn tai tôi vì cậu ấy, cậu không sợ tôi ghen...”
“Đừng làm tới!” Nhiễm Ninh đẩy cô ra, “Lúc tôi gặp Bạch Lê, cậu còn chưa xuất hiện.”
Lục Thiều cười lớn: “Biệt danh cặp song sinh dính liền thực sự rất thích hợp với hai cậu.”
Nhiễm Ninh lười để ý tới nàng, cúi đầu trả lời Bạch Lê.
Sau khi gửi tin, nàng lại nói tiếp.
“Chỉ là bữa tối cùng bạn bè bình thường mà thôi, sao cô ấy lại bận tâm như vậy? Chẳng lẽ... thật sự là lỗi của Bạch Lê sao?”
“Không.” Lục Thiều xua tay nói: “Cậu ấy không phải loại người như vậy. Cậu không cần phải lo lắng cho Bạch Lê như vậy. Thương Nam không muốn đi xem mắt.”
“Nếu thật như vậy, tại sao cũng không muốn đi ăn?”
“Cậu ấy...”
Lục Thiều gãi cằm, dừng lại vài giây, dùng giọng do dự nói.
“Người đó là Thương Nam... làm sao tôi có thể nói cho cậu biết? Trong những năm này... ngoại trừ đội bay và trại trẻ mồ côi, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm đến bất cứ điều gì khác.”
“Ý là gì?”
“Có lẽ là do môi trường nơi cậu ấy lớn lên. Tính cách của cậu ấy không dễ đối phó như người ta tưởng.”
“....”
“Dù sao... Nói với Bạch Lê không cần mời, Thương Nam sẽ không để bụng.”
Nhiễm Ninh không trả lời, nàng chớp mắt, có vẻ trầm tư, rồi nói.
“Có thể cậu... cũng không hiểu rõ Bạch Lê.”
Lục Thiều: “Là sao?”
“Nếu Thương Nam không từ chối, nguyện ý cùng Bạch Lê dùng bữa ngon lành thì chuyện này coi như xong. Nhưng... cô ấy hiện tại vẫn không chịu, Bạch Lê không những không chịu bỏ cuộc, ngược lại nhất quyết phải đi ăn cho bằng được.”
“... Cậu ấy sẽ như vậy sao?”
“Nếu không hiểu rõ cậu nghĩ sao chúng tôi lại trở thành bạn thân nhất.”
Lục Thiều cúi đầu.
“Ồ...rắc rối vậy!”
Bên kia, Bạch Lê đang rúc vào trong chăn, dùng ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
“Sao cậu trả lời chậm thế?”
“Tôi đã gửi ba tin nhắn và cậu chỉ trả lời một!”
“Cậu đang làm gì thế?”
Lại ba dòng nữa trôi qua, Bạch Lê nhìn “Đối phương đang đánh máy...”, liếc nhìn đồng hồ ở góc trên bên phải - đúng 23 giờ.
Đôi mắt cô mở to và phản ứng ngay lập tức!
“Cậu... không phải chứ!!!”
'Bên kia đang gõ...' biến mất ngay lập tức.
Im lặng chừng bốn năm giây, Nhiễm Ninh đáp:
“Không có”
Mất bao lâu để gõ một từ? Đơn giản là không có sự tự tin.
Nếu bạn thân làm điều này, Bạch Lê có thể nhìn ra chứ?
“Ôi trời ơi, mới có 11 giờ thôi! Các cậu thật là...”
“Thôi bỏ đi, cứ tiếp tục, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
Nhiễm Ninh nhìn hộp thoại, âm thầm thoát lịch sử trò chuyện.
Lục Thiều nhìn thấy nàng đặt điện thoại ở đầu giường liền hỏi.
“Sao không nói chuyện nữa?”
“Cậu ấy muốn ngủ.”
Nhiễm Ninh mở chăn ra khỏi giường.
“Cậu đi đâu?”
“Uống nước.”
Đi vào phòng ăn, Nhiễm Ninh uống nửa bình nước lạnh, sờ mặt... Nóng quá.
Khi quay lại phòng ngủ, nàng nhìn thấy Lục Thiều quấn chăn bông khắp người chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe.
Chớp mắt, “Chúng ta vẫn tiếp tục chính sự phải không?”
Nhiễm Ninh nhìn cô buồn cười, giọng nói dịu dàng.
“Tắt đèn đi.”
....
....
Ba ngày sau, Thương Nam lại cho Trần Uy đánh giá tâm lý, điểm vẫn là không đạt yêu cầu.
Cô cầm lấy biên bản báo cáo và đến văn phòng tìm Lục Thiều.
“Kết quả thế nào?”
“Không đạt.”
Thương Nam đưa bản báo cáo cho cô: “Dựa vào số liệu hiện tại, cậu ấy căn bản không thể làm nhân viên cứu hộ. Nếu bị ép, sẽ suy sụp tinh thần.”
Lục Thiều thở dài, nhíu mày thật sâu.
Thương Nam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, nói tiếp: “Ý của Trần Uy là rất có thể cậu ta muốn chuyển sang bộ phận nhân sự.”
“Không thể nào.”
Lục Thiều đặt bản báo cáo lên bàn với đôi mắt sắc bén.
“Nếu đã không làm được sao ngay từ đầu còn đến đây? Bây giờ chỉ với bản báo cáo này thì xong việc sao? Tôi mà cho cậu ấy sự khởi đầu này, sau này những người khác sẽ như thế nào? Nếu mọi người đều sợ hãi, tất cả họ đều cần đánh giá tâm lý, rồi đội cứu hộ sẽ đi về đâu? Chúng ta nên làm gì với những người đang gặp nguy hiểm? Tôi không nhắm vào cậu ta, nhưng khi đã mặc bộ quần áo này vào, thì nên có nhận thức và rèn luyện tâm lý ổn định“.
Làm việc cùng nhau lâu như vậy, Thương Nam hiểu được tính tình của Lục Thiều, bình thường cô không coi trọng việc gì, nhưng chỉ cần mặc bộ đồ bay ngồi vào buồng lái, ý thức sứ mệnh khắc sâu trong xương cô sẽ hiện lên. Nghe có vẻ không hay lắm, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, cô đều chuẩn bị điều tồi tệ nhất cho mình.
Nếu điều xấu nhất có thể xảy ra, cô nhất định sẽ nhường cơ hội sống cho người khác.
“Được, tôi sẽ giao báo cáo cho Giám đốc Phùng, để ông ấy tùy ý xử lý.” Thương Nam nâng cằm cười với cô: “Cậu càng ngày càng giống sư huynh.”
Lục Thiều khoanh tay và không hề né tránh.
“Tôi được anh ấy dẫn dắt, cũng học hết tất cả kỹ năng từ anh ấy, nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu thật muốn so sánh, tôi vẫn còn kém xa.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng vang.
Ngô Hải hét lên: “Trần Uy, ngươi làm cái gì vậy?!”
Trần Uy: “Từ chức! Cút đi!!”
Người đó vội vã bỏ đi, để lại Ngô Hải ngơ ngác đứng đó, từ từ bước vào văn phòng.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy? Sao giống ôm theo kho súng thế?”
Lục Thiều và Thương Nam nhìn nhau, lắc đầu, cũng không nói gì.
Ngoài cửa sổ có đủ ánh nắng, xuyên qua lớp kính, căn phòng sáng sủa và rộng rãi.
Thương Nam lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí buồn tẻ và mỉm cười.
“Có chuyện gì à?”
Ngô Hải bất cẩn, lập tức gạt bỏ cảm giác kỳ quái trong đầu, lấy trong túi ra một nắm kẹo, thả lên bàn, hưng phấn nói.
“Đội trưởng Lục! Chị Nam! Ừm... Tôi đãi các chị chút đồ ngọt!”
“Lúc này ăn đồ ngọt thì sẽ vui vẻ sao?” Thương Nam lấy cho mình một cái, đưa cho Lục Thiều một cái.
Ngô Hải bỗng nhiên nổi giận, khuôn mặt rám nắng giờ đã đen đỏ.
Trong thú vị và ngốc nghếch!
“Tôi yêu cô gái ở đợt huấn luyện sơ cứu lần trước.”
Ngô Hải không giấu được sự việc, luôn bộc lộ những gì trong lòng, việc đang hẹn hò với một y tá trẻ, chưa kể những người trong đội, ngay cả ông chú hàng ngày bán trái cây trên xe đẩy ở cổng cũng biết.
Thương Nam nhai kẹo, cố ý giả vờ bối rối trêu chọc cậu ta.
“Đừng khoe khoang. Hôm đó có tới mấy cô gái, ai cũng xinh đẹp. Ai mà thèm thích cậu chứ?”
“Tôi không khoe khoang! Tôi thực sự đang yêu! Đó là người có đôi mắt to, mái tóc đen và làn da trắng!”
“Ồooo... Cậu cũng biết về làn da trắng à?”
Ngô Hải lắp bắp nói: “Cô ấy, cô ấy rất trắng... Cô ấy đứng dưới ánh mặt trời trông giống như búp bê. Tôi... tôi cảm thấy lúc đó mình không thể làm được...”
Thương Nam không khỏi bật cười.
Ngô Hải cực kỳ xấu hổ, trong đời cậu ấy chưa bao giờ xấu hổ như vậy, lấy hết kẹo trong túi ra, nhanh chóng hét lên “Ăn kẹo đi”, sau đó quay đầu biến mất.
Đúng là một cậu bé ngốc nghếch!
Thương Nam quay đầu lại thì thấy bên cạnh hình như cũng có một 'Kẻ ngốc'.
“Cậu cũng giống cậu ta hả?”
Khi ánh nắng chiếu vào người, Lục Thiều cũng trông giống như búp bê, nhưng làn da của búp bê này có phần đen hơn, tóc hơi ngắn, còn đôi mắt thì giống, cô nhìn riết cũng thấy chán.
Thương Nam liếc nhìn cô: “Cậu đang làm gì vậy? Cũng muốn phát kẹo à?”
Lục Thiều dựa vào mép bàn, cầm một viên kẹo dẻo cuộn trong tay, hơi kiễng chân lên, chỉ nhẹ nhàng nói.
Mắt như hồ nước trong nằm dưới đôi lông mày như núi, gợn sóng nhẹ nhàng trước khi biến mất.
“Tôi muốn mua một căn hộ.”
“....”
“Tôi không thể ở chỗ cậu ấy mãi được, giống như đang ở rể vậy. Dù sao thì tôi cũng...”
Ở trên...
Lục Thiều cài chiếc nút thứ hai của áo sơ mi, những ngón tay thon dài có khớp nối rõ ràng, móng tay tròn trịa cắt ngắn.
“Chậc chậc chậc...”
Thương Nam nổi da gà khắp người, trợn mắt, quay người bỏ đi.
“Này! Đi đâu vậy?”
“Mua cần tây!”
“Hả?”
“Giảm mệt mỏi!”
...
...
Mấy ngày trời mát mẻ nhưng khi mùa thu đến, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Thương Nam ban ngày đến cô nhi viện, có lẽ là do buổi trưa nắng quá nóng, ban đêm nhiệt độ hạ xuống, cô muốn được khô ráo.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường ăn kem.
Mở WeChat nhìn xem, Bạch Lê cuối cùng cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa, Thương Nam cắn que kem, nghiến răng chống chọi với cái lạnh... Không phải tự nhiên mà cô tìm ra nhiều lý do để từ chối như vậy.
Cô luôn có sở thích như vậy, không thích trực tiếp đối mặt, chỉ thích đứng quan sát từ phía sau. Chỉ là... Bạch Lê quá nhiệt tình, hai người cũng không thân thiết lắm, Thương Nam không thích bị ai đó đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của mình như thế này, phải nhận lấy lòng tốt từ người đó, dù cho không có ý xấu, cô vẫn chọn cách từ chối.
Có thể nói rằng mỗi người có những cách kết bạn khác nhau.
Bạch Lê thích đăng trên dòng thời gian của WeChat, thích gì đăng đó, cho dù nhìn thấy một con ruồi bay trên đường, cô ấy cũng sẽ đăng, không có giới hạn, Thương Nam cảm thấy nó khá thú vị nên cô tiếp tục lướt xem.
Đột nhiên, có một lực tác động mãnh liệt!
Khung giường bị cô lay động, ngay cả Lục Thiều đang ngủ ở đối diện cũng giật mình tỉnh dậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi: “Sao, sao vậy?!”
Thương Nam chăm chú nhìn thiệp mời đám cưới điện tử trên điện thoại, hình ảnh cô dâu chú rể thay đổi qua lại trên màn hình.
Cô cau mày và trông rất nghiêm túc.
“Lục Thiều.”
“Hử?”
“Hôn phu của Bạch Lê tên là gì?”
“Vạn Khang.”
Chú rể: Vạn Khang. Cô dâu: Bạch Lê.
Vạn Khang? Anh Khang?
Cô nín thở một lúc.
Lục Thiều thấy cô không lên tiếng, không khỏi thắc mắc: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì.” Thương Nam dừng một chút, giơ điện thoại lên: “Tôi tìm thấy thiệp mời đám cưới của cô ấy nè.”
Thương Nam hoàn toàn mất ngủ.
Ai bảo xem dòng thời gian của người ta làm gì... Giờ phải làm gì đây?
....
....
Thứ năm, Diệp Dung đi khám thai, chồng cô đi công tác không về được, Thương Nam lo cô một mình vác cái bụng to lái xe tới lui nên đã xin nghỉ phép để đi cùng.
Khám định kỳ trước khi sinh diễn ra tốt đẹp và cả hai em bé đều khỏe mạnh.
Thương Nam cùng Diệp Dung về nhà, thay quần áo rồi định ra ngoài ăn.
Khi thang máy đi xuống, Thương Nam nhìn chằm chằm vào đèn sàn, nghĩ xem hai người gặp lần trước ở tầng mấy.
Đáng tiếc chuyện đã trôi qua lâu, lúc đó Thương Nam cũng không để ý, hiện tại cô cũng không có chút ấn tượng nào.
Cô cau mày, có chút lo lắng.
...
Bên này, Bạch Lê đặt chiếc chao đèn mình vừa mua xuống, nhờ thợ vào ngày mốt đến lắp, rồi rời đi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Lê đã nhìn thấy Thương Nam và Diệp Dung đứng rất gần nhau.
“Y tá Bạch, thật trùng hợp~”
Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp nên Diệp Dung có thói quen chủ động chào hỏi mọi người, cho dù không quen biết nhưng chỉ cần từng gặp qua thì sẽ có thể nói chuyện được.
Bạch Lê cười với cô: “Ồ, chị cũng sống ở đây à?”
“Ừm.”
Nhìn thấy Diệp Dung gật đầu, Bạch Lê lại nhìn Thương Nam: “Hai người quen nhau sao?”
Thương Nam chưa kịp trả lời thì Diệp Dung đã đáp trước: “Đúng, tôi là chị gái của em ấy.”
Chị gái?
Thương Nam không phải là trẻ mồ côi sao?
Bạch Lê giật mình, chợt nghĩ đến lời nói của Thương Nam ngày đó: “Hồi cấp 3 tôi quen một chị người Tô Châu, tôi học phương ngữ Tô Châu từ chị ấy.”
Vậy Diệp Dung chính là chị gái sao?
Thương Nam trầm mặc, tầng 21...
Đôi mày im lặng cuối cùng cũng đáp lại, và cô đã nhớ ra... lần trước bọn họ đã gặp nhau ở tầng 21.
Bạch Lê khoanh tay và vẫn chìm trong suy nghĩ khác.
Cô không có thời gian đi ăn tối với tôi, nhưng có kha khá thời gian để đến gặp chị gái... Cứ nghĩ rằng do bản thân không đủ chân thành, nhưng phải chăng vấn đề là ở người ta?
Cô mím môi và đột nhiên nói.
“Thương Nam”
“Ừm?”
Khi đột nhiên bị gọi tên, Thương Nam vẫn có chút lo lắng, liếc nhìn nơi khác, không dám nhìn Bạch Lê.
“Chuyện gì vậy?”
Bạch Lê hoàn toàn không chú ý đến vẻ không tự nhiên của Thương Nam, tự nhủ: “Từ Chính lần trước không đáng tin cậy, để tôi giới thiệu cho cô một người khác. Cô có thích vận động viên không? Anh ấy cao 1,9 mét!”
“....”
Thương Nam quay đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ... Cô nàng này không phải là một kẻ ngốc chứ? Nếu có thời gian quan tâm đến việc của người khác, tại sao không lo lắng nhiều hơn về việc của chính mình?
Im lặng thở dài...
“Bạch Lê, cô sống ở đây à?”
Câu trả lời không đúng trọng tâm.
Bạch Lê: “Ừ... cũng không hẳn, đây là nhà tân hôn của tôi.”
Thương Nam sửng sốt...
Nhà cưới...
Khi Bạch Lê đến Phụ Nhất, cô và Diệp Dung đang ở tầng dưới.
Nhà hàng này ở gần khu dân cư, chỉ mất năm đến sáu phút đi bộ.
Vì đã đặt chỗ trước nên họ không phải đợi lâu để món ăn được phục vụ.
“Chị muốn tài trợ thêm cho một vài học sinh trong cô nhi viện. Nếu có thời gian, hãy giúp chị xem qua.”
Thương Nam vẫn đang nghĩ đến chuyện của Bạch Lê, hoàn toàn không nghe Diệp Dung nói gì, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc.
“A? Chị vừa nói gì thế?”
Diệp Dung nhìn thấy Thương Nam thất thần, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thương Nam: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
Cô từ chối, Diệp Dung cũng không thể hỏi thêm.
Đưa cho cô một chén súp.
“Chị nói, chị muốn đỡ đầu cho một vài đứa trẻ.”
...
...
Buổi tối trở về đội.
Thương Nam hỏi Lục Thiều.
“Cậu nói thử xem... cậu sẽ làm gì nếu biết chồng của người quen đang lừa dối cô ta?”
Lục Thiều đang chơi game và sắp về đích.
“Là sao? Cái gì đang diễn ra?! Tôi sẽ đánh chết anh ta!!”
“Ngoại tình! Kiểu có người khác bên ngoài!”
Lục Thiều tung chiêu cuối cùng, đối thủ đã bị giết chết.
“Thiếu niên trốn trong bụi cỏ.”
Cô nhân lúc đang hồi sức và nói với Thương Nam.
“Làm gì sao? Chỉ cần nói với cô ấy.”
Thương Nam có vẻ bối rối.
“Nếu tôi không thể nói trực tiếp thì sao?”
“Tại sao cậu lại không thể nói trực tiếp?”
“Tôi không quen thân, cũng sợ xấu hổ, lỡ như cô ấy không tin thì phải làm thế nào?”
Lục Thiều đơn giản.
“Thì nghỉ chơi. Cũng đâu cần loại bạn bè thiểu năng, không biết phân biệt tốt xấu. Chia tay sớm bớt đau khổ.”
Mí mắt Thương Nam rũ xuống, quay người đi.
“Bỏ đi, chơi game tiếp đi.”
....
....
Nhà ăn bệnh viện.
Nhiễm Ninh bị Bạch Lê kéo đi, chọn góc xa nhất ngồi xuống, góc chéo là phòng vệ sinh.
“Có một chỗ ngồi ở đằng kia cạnh cửa sổ...”
“Không! Ngay đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu!”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Lê vẻ mặt thần bí, ghé sát vào tai Nhiễm Ninh.
“Tôi nghi ngờ Thương Nam có vấn đề gì đó.”
“....”
“Nhìn nè”
Cô đẩy điện thoại ra trước mặt Nhiễm Ninh, trang này là vòng bạn bè của Thương Nam.
Nhiễm Ninh cau mày nhìn nó.
“Đây là...”
“Không phải cô ấy đang giả vờ như thế sao? Hay cô ấy đang hẹn hò với ai đó? Người đó đã lừa dối cô ấy?”
“Đừng đoán già đoán non”
Bạch Lê rên rỉ! Chỉ vào thông tin cập nhật của Thương Nam.
“Hãy nhìn xem - 'Làm thế nào để một người vợ có thể tự bảo vệ mình khi bị người chồng đê tiện lừa dối?', 'Cặp đôi mới cưới gặp phải kẻ thứ ba đáng sợ trong tuần trăng mật!', 'Tôi nên làm gì khi đối mặt với một cuộc hôn nhân không chung thủy?', 'Người Vợ lớn và Trà xanh...”
“Nếu không có vấn đề gì, sao cô ấy có thể đăng lại những thứ này sau khi đọc xong?” Bạch Lê chỉ vào trái tim nhỏ màu đỏ, “Cô ấy thậm chí còn tự like! Để tôi nói cho cậu biết... cô ấy có đăng những thứ này đã hơn một tuần rồi!
Bạch Lê lắc đầu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ấy thật sự sẽ không gặp phải loại chuyện này chứ?”
Nhiễm Ninh cảm thấy có chút buồn cười, chỉ dựa vào một vài dòng trạng thái như vậy.
“Thương Nam... thoạt nhìn không giống loại người đó.”
“Cậu cũng thấy cô ấy không giống à?” Bạch Lê hung hăng vỗ đùi, “Tôi cũng thấy như vậy. Cô có nghĩ... cô ấy có thể bị lừa không?”
“....”
“Là một đứa trẻ mồ côi không có sự quan tâm của cha mẹ. Đột nhiên có một người đàn ông bước vào cuộc đời cô. Anh ta đối xử với cô một cách tỉ mỉ và ân cần. Thương Nam không hiểu tình yêu hay sự nguy hiểm của thế giới nên cô rơi vào bẫy của kẻ xấu này từng bước... từng bước một.”
“Thật là cường điệu! Thương Nam nghiên cứu tâm lý học, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?”
“Người học tâm lý học có nhất thiết phải giỏi không? Cậu chưa từng nghe qua à - mười sinh viên tâm lý học thì chín người mắc bệnh.”
Càng nói càng nghiêm trọng, Nhiễm Ninh không khỏi lau mồ hôi.
“Không thể, để tôi hỏi Lục Thiều.”
“Cậu phải hỏi kỹ! Đừng để Thương Nam lạc lối!! Cứu một mạng người còn hơn xây mười tháp chùa!”
....
....
Trên đường tan sở, Nhiễm Ninh không ngừng nghĩ về Thương Nam...
Nghĩ kỹ thì nàng hoàn toàn không tin chuyện này, không có lý do gì cả, chỉ là trực giác, tuy nàng không tiếp xúc nhiều với Thương Nam, nhưng từ lập trường của người đó cho thấy rõ rằng cô ấy không giống trà xanh bị đàn ông lừa gạt? Nàng còn nghĩ đến chuyện cô ấy đi lừa người khác chứ đừng nói... bị lừa.
Trông không giống chút nào.
Nàng mua một phần mì chua cay, khi bước vào nhà đã mới nhận ra Lục Thiều đang ở đây.
“Tại sao cậu lại về hôm nay?”
“Nhớ cậu.”
Lục Thiều thản nhiên nói, nhưng Nhiễm Ninh lại không tùy tiện nghe, nàng cau mày, bước nhanh đi tới chỗ người này.
“Đứng lên.”
Lục Thiều sửng sốt một lát, cô còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Ninh đã kéo cánh tay cô, nhìn khắp một lượt.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người này, Lục Thiều hiểu ý, chủ động để nàng kiểm tra, cuối đầu mỉm cười.
“Tôi không bị thương. Đồng nghiệp của tôi về thành phố nên tôi đã chở anh ấy đi.”
Nhiễm Ninh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chắc chắn rằng người này vẫn ổn.
“Tốt nhất là cậu nên thành thật.”
“Tôi dám không thành thật sao?” Lục Thiều hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay nàng, cố ý thấp giọng một chút, nghe có chút mờ ám, “Tôi mà không thành thật, cậu cũng không thể đối phó...”
Nhiễm Ninh định đánh cô, nhưng Lục Thiều nhanh chóng né được.
Cô có ngoại hình ưa nhìn, ngũ quan cũng tốt, dù có chạy loanh quanh như thế này cũng không thấy khó chịu, chỉ là hơi gầy thôi.
Lục Thiều khịt mũi, hai mắt sáng lên.
“Mì chua cay nóng hổi!”
“Đúng là mũi chó trên tủ giày.”
Nhiễm Ninh không biết cô đã về nên chỉ mua một phần, chắc chắn không đủ, Lục Thiều liền đi vào tủ lạnh lấy nửa gói bánh bao ra hấp.
Nhiễm Ninh trước đây không có chuẩn bị những thứ này, từ khi ở cùng Lục Thiều, vì sợ người này buổi tối đôi khi đói bụng, nên vô thức mua ở siêu thị.
Hai người luân phiên ăn bánh bao và mì chua cay.
Trong khi ăn, Nhiễm Ninh hỏi về Thương Nam.
Lục Thiều nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra.
“Có thấy gì đâu.”
“Sao lại không? Trưa hôm nay Bạch Lê mới cho tôi xem.”
“Thật sự không có, cô ấy không đăng nó lên dòng thời gian.”
“Vậy chắc cô ấy đã xóa rồi.” Nhiễm Ninh cầm thìa nhỏ nhấp một ngụm mì chua cay, “Cậu có nghĩ Thương Nam sẽ bị lừa không?”
“Đương nhiên là không!” Lục Thiều gắp bánh bao lên đũa, cắn một cái ngập miệng, lưu loát nói: “Người đó là thiên tài, hỏi một vòng những người trong đội của tôi sẽ biết. Đó chỉ là hình ảnh phản chiếu trong gương thôi! Cậu ấy mà bị lừa à? Không đi lừa người khác là tốt lắm rồi.”
“Được rồi, Bạch Lê nhất định hiểu lầm.”
Nhiễm Ninh dù mới ăn một tí, mấy miếng bánh bao cùng nửa phần mỳ chua cay đã khiến nàng no bụng.
Bây giờ môi cũng đỏ và căng mọng.
“Có cay không?” Lục Thiều nhìn chằm chằm vào nàng.
“Một chút, ông chủ này là người Tứ Xuyên.”
Lục Thiều không nói gì, cúi đầu uống thêm một ngụm nước mì, sau đó lấy khăn giấy lau miệng cho sạch sẽ.
Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh, cúi đầu nhìn nàng.
Đột nhiên, cô cúi xuống, áp đôi môi nóng bỏng của mình vào nàng.
Nhiễm Ninh buộc phải ngẩng đầu lên, lắng nghe âm thanh xì xụp của cô.
Cô không rời đi cho đến khi môi nàng đau nhức vì bị mút.
Lục Thiều đang rất phấn chấn và đầy kỳ vọng.
“Còn cay không?”
“Ah?”
“Có tê hay không?”
Nhìn cô nàng trẻ con trước mặt, Nhiễm Ninh cười và vỗ vào đầu cô.
“Cay quá xá cay.”
“Con công già ơi, đi đi, đi mau”
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chính xác là những lời mà vợ tôi phàn nàn về tôi.
[Tôi thực sự bị thuyết phục
Cô nàng này dậy sớm và nói: Em định đi thang bộ khi bụng đói.
Tôi vẫn đang nghĩ rằng lần này nàng muốn giảm cân một cách nghiêm túc.
Sau khi uống Americano đá, chúng tôi leo từ tầng 1 lên tầng 15.
Về đến nhà, tim tôi đập nhanh, phải ổn định lại một lúc rồi đi tắm.
Sau đó tôi nôn thốc nôn tháo, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Sau khi nôn mửa và tắm xong, tôi nói đói và muốn ra ngoài ăn, khuôn mặt đáng thương không gì tả nổi. Tuy nhiên hôm nay có cảnh báo nhiệt độ cao, còn mười phút nữa mới về đến nhà và không còn đường lui. Trời nóng quá!!! Đột quỵ vì sốc nhiệt!
Bây giờ chúng tôi ngồi phịch xuống ghế sofa như những con chó chết, vặn điều hòa ở mức thấp nhất.
Em đã suy tính cái gì vậy? Thực sự rất giỏi trong việc đạp đổ mọi thứ]
Tôi: Tôi thực sự đã khóc vì sự ngu ngốc của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.