Chương 105: Khi tôi mười sáu, hai mươi sáu hay chín mươi sáu thì điều đó vẫn đúng
Hàn Thất Cửu
21/04/2024
Lúc Lục Thiều và Nhiễm Ninh tới, bữa ăn đã chuẩn bị xong, canh móng heo phải hầm thêm một lúc nữa mới ăn được.
Bạch Lê bận rộn, chạy quanh nhà bếp như một con sóc nhỏ, nhưng có thể thấy Thương Nam không mấy tự tin ở cô, nên cô chỉ có thể bưng cơm, sau khi đã chuẩn bị Thương Nam tự mình bưng canh ra.
Ánh mắt Lục Thiều nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng liếc nhìn Bạch Lê, nói đùa: “Bạch đầu bếp, cậu thật bận rộn.”
Bạch Lê: “Không phải! Mấy ngày nay tôi bận đi sắm đồ!”
Lục Thiều mỉm cười: “Nói rõ hơn xem cậu đang bận việc gì?”
Bạch Lê: “Tôi...tôi bận...”
Cô cảm thấy có lỗi, cô không làm gì cả, chỉ đi đi lại lại trong phòng khách và bếp, thậm chí một củ hành cũng không cắt được.
Thương Nam mở tấm che cách nhiệt ra, quay đầu nhìn Lục Thiều, nói.
“Lần trước gặp dì Trương ở quán thịt hầm, dì hỏi sức ăn của cậu vẫn còn như trước chứ?”
Lục Thiều sắc mặt thay đổi.
“Này... Chúng ta đừng nhắc lại chuyện đó nữa!”
Thương Nam liếc nhìn Nhiễm Ninh rồi nói thêm: “Lúc đó cậu ấy mới gia nhập đội cứu hộ.”
Nhiễm Ninh giật mình, đó là khoảng thời gian nàng không biết, cũng là khoảng thời gian nàng muốn biết nhất. Nàng tự động không để ý đến ánh mắt cự tuyệt của Lục Thiều, quay đầu hỏi Thương Nam.
“Chuyện gì đã xảy ra với cửa hàng thịt hầm vậy?”
Thương Nam cười lớn: “Đây không phải tôi muốn nói, mà là phu nhân của cậu muốn biết.”
“Cậu ấy ăn rất nhiều, nhưng sau khi ăn lại không mập lên. Cô có tin không, lần nào người này cũng gọi thêm mì, đến nỗi bà chủ phải đưa tay ngăn cản bảo là không thể ăn hết. Nếu không ăn hết thì thật lãng phí, thà không thêm mì thì tốt hơn. Bà ấy lo lắng Lục Thiều đã no không thể ăn thêm nữa... Cậu ấy nói mình vẫn ăn được. Cuối cùng cậu ấy lại đòi thêm mì, trứng và cả xúc xích. Dì nhất quyết không chịu thêm vào, còn gọi chồng ra ngoài và ngăn cản. Hôm đó Lục Thiều tức giận đến mức ăn hết mì và súp. Khi thanh toán, người này đặc biệt bưng cái tô trống tới, cúi đầu và phồng mặt lên, cứ như vậy nè.”
Thương Nam bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của cô lúc đó.
“''Tôi ăn xong rồi.' Sau đó để lại tiền và bỏ đi. Bà chủ chết lặng, tôi đoán là bà đang nghĩ thầm rằng đã bị vụt mất một khách hàng tiềm năng.”
Bạch Lê ngẩng đầu cười lớn, chỉ về phương xa.
“Cậu ăn nhiều vậy sao?”
Bạch Lê không biết Lục Thiều có thể ăn rất nhiều, khi còn đi học, cô và cô nàng này quan hệ cũng bình thường thôi. Hơn nữa... khi yêu nhau ai lại muốn có bóng đèn bên cạnh? Nhiễm Ninh định ra ngoài cô đã hỏi trước một câu.
Bạch Lê có đi không?
Có thể chỉ có hai chúng ta được không?
Nhiễm Ninh luôn bắt cô đợi hai mươi phút hoặc nửa tiếng mới gọi lại hỏi xem cô đang ở đâu. Nàng đến đây bây giờ.
Mặc dù phải chờ đợi nửa tiếng đồng hồ thật vất vả nhưng cuối cùng cũng xứng đáng vì được gặp nàng.
Giờ nghĩ lại, có vẻ như cô chưa bao giờ từ chối.
...
“Ăn nhiều thì có sao đâu? Ăn được là một điều may mắn.” Nhiễm Ninh nắm lấy tay Lục Thiều, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Sau này cứ ăn nhiều hơn.”
Bạch Lê dựa vào vai Thương Nam, bả vai run rẩy, nhịn cười.
“Nhiễm tỷ tỷ đang bảo vệ bê con.”
Thương Nam nhìn thấy vành tai Nhiễm Ninh đỏ bừng, đôi mắt nheo lại nhìn trên vai mình, dừng lại vài giây, sau đó mới bình tĩnh thu tầm mắt lại.
Nụ cười của cô gái này tựa như cơn gió xuân, khiến trái tim cô như có một chiếc kén... run rẩy.
Ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Mỗi người làm việc riêng của mình, và mọi người đều quan tâm đến người của mình.
Trong lúc nói cười, gió xuân thổi qua.
Nghĩ lại lúc đó thật tự hào.
Tôi khuyên bạn đừng từ chối ly rượu này, gió xuân sẽ mỉm cười (trích “Đối tửu” của Lý Bạch)
...
Trong bữa ăn này, chỉ có Thương Nam là say.
Bạch Lê muốn giúp cô nhưng cô lại đưa tay ra ngăn cản.
Thương Nam một tay đỡ bàn, một tay kéo Bạch Lê tới, lúc tỉnh táo cô đã đổ Thương Nam rồi, nhìn bộ dạng say rượu này càng quyến rũ hơn.
Tim Bạch Lê đột nhiên co rút lại, cô vô thức muốn rút tay ra, nhưng người này lại nắm chặt hơn.
Không phải Bạch Lê không muốn gần gũi, chỉ là Nhiễm Ninh và Lục Thiều vẫn còn ở gần, trước mặt người khác... chuyện này... không ổn.
Lục Thiều chưa bao giờ nhìn thấy Thương Nam say rượu, gần như không còn tỉnh táo, đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến.
Nhiễm Ninh cũng có chút bối rối, dù sao Thương Nam bình thường tỏ ra quá bình tĩnh, nàng cũng muốn biết cảm giác mất kiểm soát khi uống rượu sẽ như thế nào.
Hai người đối diện chăm chú nhìn, Bạch Lê hai má đỏ bừng, nhìn Thương Nam càng ngày càng gần, cô giống như bị mê hoặc chân bén rễ không dám cử động.
Tim đập thình thịch và tay đổ mồ hôi.
Đột nhiên cô nhắm mắt lại...
Đều đã hơn ba mươi rồi, đâu phải là họ chưa từng hôn nhau.
Trong bàn mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thương Nam, chỉ có kẻ chủ mưu Thương Nam là không biết chuyện gì xảy ra, dùng giọng điệu lúng túng hỏi:
“Em có băng cá nhân không?”
Lục Thiều: Này!
Nhiễm Ninh:? !
Bạch Lê: @#¥%......
Thương Nam nắm lấy cánh tay Bạch Lê, chạm vào một ngón tay trắng nõn mềm mại, chỉ vào chỗ da rách trên đó, ngập ngừng nói:
“Chị đã nói em không được dùng dao, nhưng em không chịu nghe.”
...
Đối với những người biết uống thì rượu phần lớn là thấy ngon.
Thương Nam cũng vậy.
Có lẽ cô vẫn chưa muốn ngủ nên ngồi im lặng trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết nên xem gì, mở to mắt nhìn quảng cáo trên TV.
Lục Thiều tình nguyện rửa chén.
Nhiễm Ninh và Bạch Lê đang ngồi ở bàn ăn trò chuyện, đột nhiên có một con mèo con từ trong phòng làm việc bên cạnh lẻn ra, chạy tới chỗ chân Thương Nam, cọ đầu mấy cái rồi nhảy vào trong ngực Thương Nam, trông rất thoải mái.
“Cậu hiện tại...”
“Đừng hỏi, tôi cũng không biết.”
Bạch Lê thở dài, cảm thấy bất lực.
“Tôi nghĩ chị ấy cũng có cảm giác, nhưng... hoàn cảnh của chúng tôi giống như một chiếc máy chạy bộ trong phòng tập thể dục. Nó cứ chạy nhưng chạy ở một chỗ.”
“Cô ấy không muốn à?”
“Không biết.”
Trong bếp truyền đến tiếng nước chảy, một bóng người mờ ảo xuyên qua kính hiện ra, tuy nhìn không rõ nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác chân thực này là thứ Nhiễm Ninh dần dần có được sau khi họ đã ở bên nhau một thời gian dài..
Người ta nói rằng mọi người không nên bị giới hạn bởi độ tuổi và nên được tự do làm bất cứ điều gì họ muốn.
Nhưng có một số việc không đơn giản như người ta nói?
Ba mươi tuổi thể lực không bằng hai mươi tuổi, dù có chăm sóc bản thân thế nào thì khóe mắt cũng sẽ luôn có vết chân chim. Không giống như một người hai mươi tuổi, vẫn sẽ tràn đầy collagen vào ngày hôm sau khi đã ngủ đủ giấc.
Điều Nhiễm Ninh muốn nói không phải là bước sang tuổi ba mươi là xấu, ngược lại... Ba mươi là đã bước vào độ tuổi trưởng thành, những hành vi phóng túng ở tuổi hai mươi phần lớn giống như đi chân trần trên sông, chỉ nghĩ đến vui sướng dưới nước, không muốn quần áo bị ướt. Sau khi tiếp xúc sẽ xảy ra chuyện gì? Bạn có thể bị cảm lạnh hoặc sốt, trường hợp nặng có thể chuyển thành viêm phổi.
Hạnh phúc lúc đó thường là liều lĩnh.
Khi bạn ba mươi tuổi thì khác, một tình yêu trưởng thành sẽ không để bạn chân trần xuống sông, bởi vì cô ấy không muốn để bạn bị cảm hay sốt, cô ấy không thể chịu nổi dù bạn chỉ bị cảm nhẹ. Cô ấy sẽ nói với bạn rằng thay vì ghen tị với những cảnh đẹp dưới nước, tốt hơn hết bạn nên lên một chiếc thuyền nhỏ đi tham quan những cảnh đẹp trên mặt nước, chẳng hạn như vịnh nông xanh, mây và mặt trời mọc. Ăn khi đói, uống khi khát, sưởi ấm khi lạnh, quạt gió khi nóng.
Tình yêu trưởng thành không nên bừa bãi và mãnh liệt.
Tình yêu trưởng thành cần có cơm ăn, áo mặc và tồn tại mãi mãi.
“Có lẽ cô ấy cần thời gian suy nghĩ nhiều hơn. Lúc đầu... Tôi cũng đã dùng rất nhiều dũng khí.”
Nhiễm Ninh nhìn.
“Bạch Lê, cậu đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Thương Nam... Cô ấy không có gia đình, nếu cậu bỏ cuộc giữa chừng, cô ấy có lẽ sẽ không có dũng khí để bắt đầu lại nữa. Đã mười năm rồi, nếu thêm một lần nữa nữa... sẽ giết chết cô ấy.”
Bạch Lê im lặng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lên tiếng.
“Nhiễm Ninh, lòng tôi kỳ thật rất phức tạp, bây giờ không biết nói ra cảm xúc thật của mình thế nào nữa. Thực sự tôi không phải tùy hứng mà làm, những điều cậu nói tôi đã suy nghĩ kỹ, chỉ vì tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc nên không thể buông tay được. Cậu biết đấy, tôi luôn làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng trong vấn đề này... đối với chị ấy... tôi không thể nghĩ được nữa...”
Bạch Lê dừng một chút, nhìn người trên sô pha, nụ cười trong mắt không tự chủ được nở rộ, dường như chỉ cần một ánh mắt, tình yêu trong lòng có thể dễ dàng bị xáo trộn.
“Trong những ngày Lục Thiều mất liên lạc, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy Thương Nam xảy ra chuyện gì đó, tôi tìm không thấy chị ấy. Nhiễm Ninh... Tỉnh dậy liền khóc. Nếu cậu nói Lục Thiều chính là miếng thịt trong lòng cậu, Thương Nam cũng là miếng thịt trong lòng tôi.”
Đang nói, Bạch Lê ánh mắt trở nên mơ hồ.
“Thành thật mà nói... Tôi trước kia rất ghét Diệp Dung, nhưng bây giờ lại không hận chị ta nữa. Ngược lại còn cảm thấy thật may mắn. Nếu không, trong những ngày cô đơn bất lực đó, Thương Nam thật sự rất đáng thương. Tôi chỉ có thể trách bản thân, vì đã đến muộn, nếu tôi đến sớm hơn... mười năm của chị ấy sẽ là của tôi, bây giờ tôi không phải lo lắng nhiều như vậy nữa.”
“Và cậu...”
“Tôi sẽ đợi chị ấy.”
Bạch Lê mỉm cười.
“Chỉ là mất thời gian, tôi không tin mình không thể khiến chị ấy động tâm? Cậu không biết đâu... Thương Nam rất mềm yếu.”
Nhiễm Ninh nắm lấy cánh tay Bạch Lê, nghiêng đầu tựa lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi cùng cậu.”
“Cái gì?”
“Lục Thiều và tôi dự định kết hôn ở nước ngoài. Nếu cậu có thể thành công, chúng ta có thể kết hôn cùng nhau.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Bạch Lê kinh ngạc.
“Dù sao thì, tôi đã suy nghĩ về nó rất lâu rồi...”
“Lục Thiều gặp được cậu, quả thực là may mắn!”
Lục Thiều rửa chén xong, vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, cô không gây ra tiếng động cũng không quấy rầy, dựa vào khung cửa lặng lẽ quan sát.
Niềm vui trong ánh mắt...
Ở tuổi ba mươi, thật hiếm khi vẫn có được những người bạn tốt.
1. Tôi sẽ luôn thích bạn, bạn là người bạn tốt mà tôi muốn bên cạnh suốt cuộc đời.
Điều đó đúng khi tôi mười sáu tuổi, điều đó đúng khi tôi hai mươi sáu tuổi, và điều đó đúng khi tôi chín mươi sáu tuổi.
...
Gió đêm thổi qua, trong lòng cảm thấy yên tĩnh.
Thương Nam đã ngủ rồi, Bạch Lê lặng lẽ mở cửa đi vào.
Những ngày này cô ấy không về đội, nhưng hai người không ngủ chung giường, phần lớn thời gian cô ấy ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, Bạch Lê mời cô ấy vào... Cô ấy không vào nên cô đã thỏa hiệp bảo cô ấy sang phòng khác, cô ấy cũng không chịu, như thể cô ấy và sô pha có quan hệ đặc biệt gì đó, không hệ tách rời, Bạch Lê tức giận chỉ có thể trút cơn giận lên gối.
Hôm nay say quá nhưng cư xử rất tốt, khi được yêu cầu đến phòng ngủ... Cô ấy chỉ quay về phòng ngủ mà không nói một lời khó nghe.
Bạch Lê mở chăn nằm xuống, tiến gần một chút, áp sát người đó, đầu tiên cô nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó dùng lòng bàn tay chạm vào má...
Đau lòng, yêu thương, khao khát, hoài niệm...
Cô nghĩ về mọi thứ trong đầu.
Cuối cùng, Bạch Lê hôn lên khóe môi Thương Nam.
Thì thầm: “Em có thể làm gì để chị trở nên dũng cảm?”
...
Bên này Nhiễm Ninh và Lục Thiều cũng nằm xuống.
Dù đây không phải là nhà riêng của họ nhưng vì có người thân xung quanh, nên vẫn có cảm giác - an toàn và thoải mái.
Nhiễm Ninh đặt tay nàng vào tay Lục Thiều, hỏi cô: “Sau đó thế nào?”
Lục Thiều nhắm mắt lại, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Sau đó của chuyện gì?”
“Cửa hàng thịt hầm, sau này cậu có đến đó nữa không?”
“Tôi đi rồi, lần nào ông chủ cũng cho tôi mì miễn phí.”
Bạch Lê bận rộn, chạy quanh nhà bếp như một con sóc nhỏ, nhưng có thể thấy Thương Nam không mấy tự tin ở cô, nên cô chỉ có thể bưng cơm, sau khi đã chuẩn bị Thương Nam tự mình bưng canh ra.
Ánh mắt Lục Thiều nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng liếc nhìn Bạch Lê, nói đùa: “Bạch đầu bếp, cậu thật bận rộn.”
Bạch Lê: “Không phải! Mấy ngày nay tôi bận đi sắm đồ!”
Lục Thiều mỉm cười: “Nói rõ hơn xem cậu đang bận việc gì?”
Bạch Lê: “Tôi...tôi bận...”
Cô cảm thấy có lỗi, cô không làm gì cả, chỉ đi đi lại lại trong phòng khách và bếp, thậm chí một củ hành cũng không cắt được.
Thương Nam mở tấm che cách nhiệt ra, quay đầu nhìn Lục Thiều, nói.
“Lần trước gặp dì Trương ở quán thịt hầm, dì hỏi sức ăn của cậu vẫn còn như trước chứ?”
Lục Thiều sắc mặt thay đổi.
“Này... Chúng ta đừng nhắc lại chuyện đó nữa!”
Thương Nam liếc nhìn Nhiễm Ninh rồi nói thêm: “Lúc đó cậu ấy mới gia nhập đội cứu hộ.”
Nhiễm Ninh giật mình, đó là khoảng thời gian nàng không biết, cũng là khoảng thời gian nàng muốn biết nhất. Nàng tự động không để ý đến ánh mắt cự tuyệt của Lục Thiều, quay đầu hỏi Thương Nam.
“Chuyện gì đã xảy ra với cửa hàng thịt hầm vậy?”
Thương Nam cười lớn: “Đây không phải tôi muốn nói, mà là phu nhân của cậu muốn biết.”
“Cậu ấy ăn rất nhiều, nhưng sau khi ăn lại không mập lên. Cô có tin không, lần nào người này cũng gọi thêm mì, đến nỗi bà chủ phải đưa tay ngăn cản bảo là không thể ăn hết. Nếu không ăn hết thì thật lãng phí, thà không thêm mì thì tốt hơn. Bà ấy lo lắng Lục Thiều đã no không thể ăn thêm nữa... Cậu ấy nói mình vẫn ăn được. Cuối cùng cậu ấy lại đòi thêm mì, trứng và cả xúc xích. Dì nhất quyết không chịu thêm vào, còn gọi chồng ra ngoài và ngăn cản. Hôm đó Lục Thiều tức giận đến mức ăn hết mì và súp. Khi thanh toán, người này đặc biệt bưng cái tô trống tới, cúi đầu và phồng mặt lên, cứ như vậy nè.”
Thương Nam bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của cô lúc đó.
“''Tôi ăn xong rồi.' Sau đó để lại tiền và bỏ đi. Bà chủ chết lặng, tôi đoán là bà đang nghĩ thầm rằng đã bị vụt mất một khách hàng tiềm năng.”
Bạch Lê ngẩng đầu cười lớn, chỉ về phương xa.
“Cậu ăn nhiều vậy sao?”
Bạch Lê không biết Lục Thiều có thể ăn rất nhiều, khi còn đi học, cô và cô nàng này quan hệ cũng bình thường thôi. Hơn nữa... khi yêu nhau ai lại muốn có bóng đèn bên cạnh? Nhiễm Ninh định ra ngoài cô đã hỏi trước một câu.
Bạch Lê có đi không?
Có thể chỉ có hai chúng ta được không?
Nhiễm Ninh luôn bắt cô đợi hai mươi phút hoặc nửa tiếng mới gọi lại hỏi xem cô đang ở đâu. Nàng đến đây bây giờ.
Mặc dù phải chờ đợi nửa tiếng đồng hồ thật vất vả nhưng cuối cùng cũng xứng đáng vì được gặp nàng.
Giờ nghĩ lại, có vẻ như cô chưa bao giờ từ chối.
...
“Ăn nhiều thì có sao đâu? Ăn được là một điều may mắn.” Nhiễm Ninh nắm lấy tay Lục Thiều, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Sau này cứ ăn nhiều hơn.”
Bạch Lê dựa vào vai Thương Nam, bả vai run rẩy, nhịn cười.
“Nhiễm tỷ tỷ đang bảo vệ bê con.”
Thương Nam nhìn thấy vành tai Nhiễm Ninh đỏ bừng, đôi mắt nheo lại nhìn trên vai mình, dừng lại vài giây, sau đó mới bình tĩnh thu tầm mắt lại.
Nụ cười của cô gái này tựa như cơn gió xuân, khiến trái tim cô như có một chiếc kén... run rẩy.
Ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Mỗi người làm việc riêng của mình, và mọi người đều quan tâm đến người của mình.
Trong lúc nói cười, gió xuân thổi qua.
Nghĩ lại lúc đó thật tự hào.
Tôi khuyên bạn đừng từ chối ly rượu này, gió xuân sẽ mỉm cười (trích “Đối tửu” của Lý Bạch)
...
Trong bữa ăn này, chỉ có Thương Nam là say.
Bạch Lê muốn giúp cô nhưng cô lại đưa tay ra ngăn cản.
Thương Nam một tay đỡ bàn, một tay kéo Bạch Lê tới, lúc tỉnh táo cô đã đổ Thương Nam rồi, nhìn bộ dạng say rượu này càng quyến rũ hơn.
Tim Bạch Lê đột nhiên co rút lại, cô vô thức muốn rút tay ra, nhưng người này lại nắm chặt hơn.
Không phải Bạch Lê không muốn gần gũi, chỉ là Nhiễm Ninh và Lục Thiều vẫn còn ở gần, trước mặt người khác... chuyện này... không ổn.
Lục Thiều chưa bao giờ nhìn thấy Thương Nam say rượu, gần như không còn tỉnh táo, đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến.
Nhiễm Ninh cũng có chút bối rối, dù sao Thương Nam bình thường tỏ ra quá bình tĩnh, nàng cũng muốn biết cảm giác mất kiểm soát khi uống rượu sẽ như thế nào.
Hai người đối diện chăm chú nhìn, Bạch Lê hai má đỏ bừng, nhìn Thương Nam càng ngày càng gần, cô giống như bị mê hoặc chân bén rễ không dám cử động.
Tim đập thình thịch và tay đổ mồ hôi.
Đột nhiên cô nhắm mắt lại...
Đều đã hơn ba mươi rồi, đâu phải là họ chưa từng hôn nhau.
Trong bàn mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thương Nam, chỉ có kẻ chủ mưu Thương Nam là không biết chuyện gì xảy ra, dùng giọng điệu lúng túng hỏi:
“Em có băng cá nhân không?”
Lục Thiều: Này!
Nhiễm Ninh:? !
Bạch Lê: @#¥%......
Thương Nam nắm lấy cánh tay Bạch Lê, chạm vào một ngón tay trắng nõn mềm mại, chỉ vào chỗ da rách trên đó, ngập ngừng nói:
“Chị đã nói em không được dùng dao, nhưng em không chịu nghe.”
...
Đối với những người biết uống thì rượu phần lớn là thấy ngon.
Thương Nam cũng vậy.
Có lẽ cô vẫn chưa muốn ngủ nên ngồi im lặng trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết nên xem gì, mở to mắt nhìn quảng cáo trên TV.
Lục Thiều tình nguyện rửa chén.
Nhiễm Ninh và Bạch Lê đang ngồi ở bàn ăn trò chuyện, đột nhiên có một con mèo con từ trong phòng làm việc bên cạnh lẻn ra, chạy tới chỗ chân Thương Nam, cọ đầu mấy cái rồi nhảy vào trong ngực Thương Nam, trông rất thoải mái.
“Cậu hiện tại...”
“Đừng hỏi, tôi cũng không biết.”
Bạch Lê thở dài, cảm thấy bất lực.
“Tôi nghĩ chị ấy cũng có cảm giác, nhưng... hoàn cảnh của chúng tôi giống như một chiếc máy chạy bộ trong phòng tập thể dục. Nó cứ chạy nhưng chạy ở một chỗ.”
“Cô ấy không muốn à?”
“Không biết.”
Trong bếp truyền đến tiếng nước chảy, một bóng người mờ ảo xuyên qua kính hiện ra, tuy nhìn không rõ nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác chân thực này là thứ Nhiễm Ninh dần dần có được sau khi họ đã ở bên nhau một thời gian dài..
Người ta nói rằng mọi người không nên bị giới hạn bởi độ tuổi và nên được tự do làm bất cứ điều gì họ muốn.
Nhưng có một số việc không đơn giản như người ta nói?
Ba mươi tuổi thể lực không bằng hai mươi tuổi, dù có chăm sóc bản thân thế nào thì khóe mắt cũng sẽ luôn có vết chân chim. Không giống như một người hai mươi tuổi, vẫn sẽ tràn đầy collagen vào ngày hôm sau khi đã ngủ đủ giấc.
Điều Nhiễm Ninh muốn nói không phải là bước sang tuổi ba mươi là xấu, ngược lại... Ba mươi là đã bước vào độ tuổi trưởng thành, những hành vi phóng túng ở tuổi hai mươi phần lớn giống như đi chân trần trên sông, chỉ nghĩ đến vui sướng dưới nước, không muốn quần áo bị ướt. Sau khi tiếp xúc sẽ xảy ra chuyện gì? Bạn có thể bị cảm lạnh hoặc sốt, trường hợp nặng có thể chuyển thành viêm phổi.
Hạnh phúc lúc đó thường là liều lĩnh.
Khi bạn ba mươi tuổi thì khác, một tình yêu trưởng thành sẽ không để bạn chân trần xuống sông, bởi vì cô ấy không muốn để bạn bị cảm hay sốt, cô ấy không thể chịu nổi dù bạn chỉ bị cảm nhẹ. Cô ấy sẽ nói với bạn rằng thay vì ghen tị với những cảnh đẹp dưới nước, tốt hơn hết bạn nên lên một chiếc thuyền nhỏ đi tham quan những cảnh đẹp trên mặt nước, chẳng hạn như vịnh nông xanh, mây và mặt trời mọc. Ăn khi đói, uống khi khát, sưởi ấm khi lạnh, quạt gió khi nóng.
Tình yêu trưởng thành không nên bừa bãi và mãnh liệt.
Tình yêu trưởng thành cần có cơm ăn, áo mặc và tồn tại mãi mãi.
“Có lẽ cô ấy cần thời gian suy nghĩ nhiều hơn. Lúc đầu... Tôi cũng đã dùng rất nhiều dũng khí.”
Nhiễm Ninh nhìn.
“Bạch Lê, cậu đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Thương Nam... Cô ấy không có gia đình, nếu cậu bỏ cuộc giữa chừng, cô ấy có lẽ sẽ không có dũng khí để bắt đầu lại nữa. Đã mười năm rồi, nếu thêm một lần nữa nữa... sẽ giết chết cô ấy.”
Bạch Lê im lặng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lên tiếng.
“Nhiễm Ninh, lòng tôi kỳ thật rất phức tạp, bây giờ không biết nói ra cảm xúc thật của mình thế nào nữa. Thực sự tôi không phải tùy hứng mà làm, những điều cậu nói tôi đã suy nghĩ kỹ, chỉ vì tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc nên không thể buông tay được. Cậu biết đấy, tôi luôn làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng trong vấn đề này... đối với chị ấy... tôi không thể nghĩ được nữa...”
Bạch Lê dừng một chút, nhìn người trên sô pha, nụ cười trong mắt không tự chủ được nở rộ, dường như chỉ cần một ánh mắt, tình yêu trong lòng có thể dễ dàng bị xáo trộn.
“Trong những ngày Lục Thiều mất liên lạc, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy Thương Nam xảy ra chuyện gì đó, tôi tìm không thấy chị ấy. Nhiễm Ninh... Tỉnh dậy liền khóc. Nếu cậu nói Lục Thiều chính là miếng thịt trong lòng cậu, Thương Nam cũng là miếng thịt trong lòng tôi.”
Đang nói, Bạch Lê ánh mắt trở nên mơ hồ.
“Thành thật mà nói... Tôi trước kia rất ghét Diệp Dung, nhưng bây giờ lại không hận chị ta nữa. Ngược lại còn cảm thấy thật may mắn. Nếu không, trong những ngày cô đơn bất lực đó, Thương Nam thật sự rất đáng thương. Tôi chỉ có thể trách bản thân, vì đã đến muộn, nếu tôi đến sớm hơn... mười năm của chị ấy sẽ là của tôi, bây giờ tôi không phải lo lắng nhiều như vậy nữa.”
“Và cậu...”
“Tôi sẽ đợi chị ấy.”
Bạch Lê mỉm cười.
“Chỉ là mất thời gian, tôi không tin mình không thể khiến chị ấy động tâm? Cậu không biết đâu... Thương Nam rất mềm yếu.”
Nhiễm Ninh nắm lấy cánh tay Bạch Lê, nghiêng đầu tựa lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi cùng cậu.”
“Cái gì?”
“Lục Thiều và tôi dự định kết hôn ở nước ngoài. Nếu cậu có thể thành công, chúng ta có thể kết hôn cùng nhau.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Bạch Lê kinh ngạc.
“Dù sao thì, tôi đã suy nghĩ về nó rất lâu rồi...”
“Lục Thiều gặp được cậu, quả thực là may mắn!”
Lục Thiều rửa chén xong, vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, cô không gây ra tiếng động cũng không quấy rầy, dựa vào khung cửa lặng lẽ quan sát.
Niềm vui trong ánh mắt...
Ở tuổi ba mươi, thật hiếm khi vẫn có được những người bạn tốt.
1. Tôi sẽ luôn thích bạn, bạn là người bạn tốt mà tôi muốn bên cạnh suốt cuộc đời.
Điều đó đúng khi tôi mười sáu tuổi, điều đó đúng khi tôi hai mươi sáu tuổi, và điều đó đúng khi tôi chín mươi sáu tuổi.
...
Gió đêm thổi qua, trong lòng cảm thấy yên tĩnh.
Thương Nam đã ngủ rồi, Bạch Lê lặng lẽ mở cửa đi vào.
Những ngày này cô ấy không về đội, nhưng hai người không ngủ chung giường, phần lớn thời gian cô ấy ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, Bạch Lê mời cô ấy vào... Cô ấy không vào nên cô đã thỏa hiệp bảo cô ấy sang phòng khác, cô ấy cũng không chịu, như thể cô ấy và sô pha có quan hệ đặc biệt gì đó, không hệ tách rời, Bạch Lê tức giận chỉ có thể trút cơn giận lên gối.
Hôm nay say quá nhưng cư xử rất tốt, khi được yêu cầu đến phòng ngủ... Cô ấy chỉ quay về phòng ngủ mà không nói một lời khó nghe.
Bạch Lê mở chăn nằm xuống, tiến gần một chút, áp sát người đó, đầu tiên cô nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó dùng lòng bàn tay chạm vào má...
Đau lòng, yêu thương, khao khát, hoài niệm...
Cô nghĩ về mọi thứ trong đầu.
Cuối cùng, Bạch Lê hôn lên khóe môi Thương Nam.
Thì thầm: “Em có thể làm gì để chị trở nên dũng cảm?”
...
Bên này Nhiễm Ninh và Lục Thiều cũng nằm xuống.
Dù đây không phải là nhà riêng của họ nhưng vì có người thân xung quanh, nên vẫn có cảm giác - an toàn và thoải mái.
Nhiễm Ninh đặt tay nàng vào tay Lục Thiều, hỏi cô: “Sau đó thế nào?”
Lục Thiều nhắm mắt lại, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Sau đó của chuyện gì?”
“Cửa hàng thịt hầm, sau này cậu có đến đó nữa không?”
“Tôi đi rồi, lần nào ông chủ cũng cho tôi mì miễn phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.