Chương 72: Lục Thiều, tôi thực sự yêu cậu
Hàn Thất Cửu
26/03/2024
Nếu không phải cô trông quá đáng thương và đau khổ, Nhiễm Ninh đã tát cô một cái, lúc này sao vẫn còn nói bậy được?
Mơ? Trong mơ nàng vẫn ôm cô, đầu nóng bừng, thậm chí còn kéo tay nàng chạm vào, rõ ràng là cô biết mình sai, bây giờ cư xử như một đứa con ngoan.
Người tài giỏi thì không nên óc bã đậu hay tính khí nóng như lửa.
Nhiễm Ninh muốn đẩy cô ra, nhưng cái đầu đầy tóc của cô đang vùi trong lòng nàng, tay luồn vào, mái tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay không có chỗ rối, cảm giác mềm mại đến mức không muốn đẩy cô ra chút nào. Nàng không những không thể đẩy mà còn có ý muốn được gần gũi với cô.
Nàng thở mạnh hai cái.
Lục Thiều cư xử rất ngoan, giống như một chú chó husky vừa mới phá nhà xong.
Cái đầu tròn trịa nhấc khỏi ngực Nhiễm Ninh, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn cô lúc này không thấy chút thông minh nào, ngược lại có phần ngốc nghếch.
Nhiễm Ninh trước kia rất thích xoa đầu cô, bây giờ cũng vậy, giữa hai người chỉ cần một cử chỉ nhỏ là có thể giản hòa. Mỗi lần chọc tức nàng xong, cô đều đẩy đầu mình ra, nếu nàng không chạm vào, cô sẽ cưỡng bức để nàng chạm vào. Mặc dù không biết xấu hổ, nhưng thủ đoạn này lần nào cũng có tác dụng tốt nhất, Lục Thiều có thể cảm giác được Nhiễm Ninh rất thích xoa đầu mình, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
Hai người tự động bỏ qua cuộc cãi vã trước đó.
Nhiễm Ninh dùng ngón tay giữ lấy tai cô, nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại ngủ ở đây? Đã ăn gì chưa?”
“Tôi muốn xem TV, nhưng lại ngủ quên mất.” Lục Thiều từ trên ghế sô pha ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Chưa ăn.”
“Muốn ăn gì?”
“Ăn đồ ngon.”
Phố đã lên đèn nhưng đêm chỉ mới bắt đầu.
Bên trái và bên phải là những người có gia đình đang vội vã trở về nhà.
Nhiễm Ninh kéo Lục Thiều đi một đoạn, nắm lấy cánh tay cô một cách tự nhiên.
Hai người đi tới một quán ăn vặt gần đó.
Chiếc bánh vàng nhỏ được cho vào hộp thiếc dùng một lần đặt lên vỉ, nướng cho đến khi nóng hổi và béo ngậy, những xiên thịt cừu bên cạnh được rắc thêm thì là và ớt, rất thơm.
Nhiễm Ninh quay đầu lại, lúm đồng tiền ở khóe miệng hơi nhếch lên hiện rõ.
“Chúng ta ăn thịt nướng và thịt viên hầm nhé?.”
“Được.”
Lục Thiều không kén chọn trong việc ăn uống, về cơ bản Nhiễm Ninh thích ăn gì thì cô sẽ thích ăn nấy, nếu Nhiễm Ninh không thích cái gì thì cô sẽ ăn hết cái đó.
Thay vì nói cô sùng bái thức ăn, tốt hơn nên nói rằng cô rất sùng bái Nhiễm Ninh.
Quán thịt nướng đang buôn bán đắc khách và phải mất một thời gian mới đến phần của họ.
Nhiễm Ninh đang vui vẻ gắp trái gắp phải thưởng thức đồ ăn, đột nhiên dừng lại, vội vàng nâng cằm.
“Vùng đất xa xôi cách xa nhau”
“Hở?”
“Dầu dính lên cằm rồi, lau cho tôi đi.”
Lục Thiều không suy nghĩ nhiều, lấy ra hai tờ giấy, nhanh chóng đưa tay lau cho nàng, lau sạch rồi nhìn lại, thấy ánh mắt của người này liền ngạc nhiên...
Đôi mắt Nhiễm Ninh như gáo nước được múc từ con suối trên núi, đầy trìu mến.
Trong lòng Lục Thiều nhất thời run lên.
Nhìn những người xung quanh.
Ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu cô đang kêu xèo xèo do dòng điện không ổn định, Lục Thiều ngả người ra sau, cắn miếng thịt cừu trong tay, không khỏi nhướng mi lên nhìn nàng lần nữa.
Nhiễm Ninh cúi đầu uống canh.
Nàng đang mặc đồng phục bóng chày.
Lục Thiều không biết chiếc áo này có gì đẹp, nhưng từ mùa thu, mỗi lần hai người đi ăn, nàng chỉ yêu thích chiếc áo này.
Như người ta vẫn nói, khó có thể bỏ qua vẻ đẹp tự nhiên, chỉ phụ nữ đẹp mới có cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhưng Lục Thiều càng lớn càng cảm thấy chuyện này không đúng, ít nhất không nên nông cạn như vậy.
Vấn đề chủ yếu phụ thuộc vào cái nhìn đầu tiên.
Nhưng ấn tượng đầu tiên có thực sự chính xác?
Nếu nó thực sự chính xác thì tại sao bạn lại không cảm thấy gì sau một thời gian dài ở bên nhau?
Lục Thiều thừa nhận mình đã yêu Nhiễm Ninh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có gì khác ngoài vẻ ngoài.
Có lẽ chính vì vẻ đẹp của nàng mà ngay từ đầu cô đã bị thu hút. Lúc còn là học sinh, Nhiễm Ninh còn trẻ, ngây thơ, buộc tóc đuôi ngựa và mặc đồng phục học sinh màu trắng, dù nàng đang cầm sách hay đang làm bài tập trong lớp. Nàng đi đến đâu thì trời xanh nước trong, Lục Thiều luôn đi theo sau lưng nàng, ngẩng đầu nhìn trời, lúc đó không giống như đi trên mặt đất, mà giống như lướt trên bầu trời, xung quanh đều là mây trắng mềm mại.
Khi mới được chia lại lớp vào năm thứ hai trung học, có một học sinh thể thao trong lớp nghệ thuật tự do bị ám ảnh bởi việc theo đuổi Nhiễm Ninh, anh ấy đã làm đủ hành động, điều quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai, cao 1,8 mét và có cơ bắp khắp người. Khi chơi bóng rổ, anh ấy rất ngầu khi ném bóng.
Khi gặp một chàng trai như vậy ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, hiếm có cô gái nào không bị cám dỗ.
Và Nhiễm Ninh tình cờ là một trong số rất ít.
Nàng không tiếp nhận lòng tốt của chàng trai, cũng không cố gắng tỏ ra ưu ái gì mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Cậu xếp hạng mấy?”
Chàng trai mang tâm lý theo đuổi con gái, nghe được câu này, vẻ mặt rõ ràng là ngạc nhiên.
Hãy suy nghĩ kỹ lời của Nhiễm Ninh, khi nàng hạng nhất thì không còn gì để thích cả, nhưng khi hạng hai thì nàng sẽ thích hạng nhất, nếu muốn đuổi theo nàng thì đừng chơi bóng rổ. Nếu không đạt được vị trí đầu trong kỳ thi, hãy bỏ cuộc. Với nàng đó là biểu hiện của sự chân thành.
Chiều cao 1,8 mét của anh chàng đột nhiên giảm đi một nửa.
Anh ấy xuất thân trong một gia đình bình thường, học hành rất tệ, nếu là số một, quả thực đúng là số một... nhưng từ dưới đếm lên.
Có lẽ vì cảm thấy tủi nhục mà chàng trai vốn đã tốn bao nhiêu tâm tư đã dừng mọi suy nghĩ chỉ trong một giây và hét lên một cách vô cùng vô duyên - “Học hành thật tuyệt vời!”
Sau khi hét lên, anh ta đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Những người anh em đi cùng anh ra ngoài cũng bắt đầu chửi bới.
Lục Thiều lúc đó đang ở cửa sau phòng học, cô biết có người sẽ tỏ tình với nàng, cô muốn ngăn cản nhưng không đủ tư cách nên trốn ở đây nhìn, cô cho rằng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ khiến mình đau lòng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy... một sự bất ngờ khiến cô ngây ngất.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng phải giả vờ bình tĩnh.
Mở cửa ra, cô trở về chỗ ngồi như một con mèo.
Lục Thiều nhớ rõ, cô vừa ngồi xuống, Nhiễm Ninh mang theo bài thi tổng hợp đi tới trước mặt cô.
“Cậu có thể giúp tôi giải bài cuối được không?”
Mùi thơm thoang thoảng khiến Lục Thiều rất lo lắng! Sau gáy đẫm mồ hôi.
“Được chứ.”
Mình nên đứng nhất phải không?
Lúc đó cô đã có một số ý tưởng... Cô vốn đã thông minh.
Sau này cô phát hiện ra rằng... cô gái này không chỉ xinh đẹp, học tập rất nghiêm túc, dù môi trường xung quanh có ồn ào đến đâu, chỉ cần mở sách ra là có thể học được, nàng là người quyết đoán trong mọi việc, dù trong tình huống khẩn cấp, đều xử lý một cách bình tĩnh, đưa ra những lựa chọn đúng đắn nhất, có tâm lý trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.
Nàng không thích idol thể thao, nàng thích người đứng đầu.
Lục Thiều bắt đầu liều mạng học hành...
Cô muốn xứng với nàng.
Bây giờ nhìn lại, cô nhớ thuở ban đầu, cô bị vẻ đẹp của nàng thu hút, nhưng cuối cùng cô yêu nàng vì đó là nàng.
Mùi sách vương trên người, nhưng ngực trống rỗng như thung lũng.
Không ai yêu một cái thùng rỗng.
Tương tự như vậy, ai mà không khao khát một tâm hồn thú vị và sống động.
Lục Thiều cảm thấy đây là tia hy vọng đầu tiên của mình, đồng thời cũng là nguồn gốc của mặc cảm tự ti của mình.
Lấy Tống Bá Dung làm ví dụ, nếu cô là một người đàn ông, thậm chí chỉ là một người đàn ông tầm thường, có phong thái không tốt, cô vẫn có thể tự tin mở cửa và bước vào bữa tiệc, cho dù cô không thể trò chuyện hay cười đùa như hắn thì ít nhất cô cũng có thể quang minh chính đại nói với hắn một cách cởi mở và trung thực.
Nhiễm Ninh là bạn gái của tôi.
...
Trên đường ăn tối về, Lục Thiều và Nhiễm Ninh đan ngón tay vào nhau, đột nhiên cô thấp giọng hỏi: “Cậu không tức giận nữa à?”
Nhiễm Ninh nhìn cô một cái, không buông ra, nhưng cũng không tiến thêm nữa, hai người dừng lại ở góc vỉa hè, hầu như cứ hai ba mét lại có đèn đường.
Lúc này trên đường không đông đúc nhưng cũng không ít người qua lại, các cửa hàng bên kia đường đều mở cửa, có những gánh hàng nhỏ và xe ba bánh bán trái cây đi tới đi lui.
Không biết tiếng rao đến từ đâu và món hàng đó được bán như thế nào.
Lục Thiều theo bản năng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên eo cô cứng lại, Nhiễm Ninh đang ôm cô vào lòng.
Trên đường phố, bọn họ đứng dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có người qua lại, Lục Thiều giật mình, có chút hoảng hốt nhìn chung quanh.
“Nhiễm Ninh...”
“Ông ngoại tôi có một học sinh bị đánh cắp kết quả nghiên cứu và xuất bản riêng. Những ngày đó, ông đã rất lo lắng và tức giận về vấn đề này. Tôi muốn nói với cậu, nhưng lúc đó cậu đang trong quá trình huấn luyện, và tôi cũng không muốn phiền đến cậu. Sau đó,...Tống Bá Dung không biết nghe được chuyện này ở đâu nên đã đến giúp ông tôi giải quyết. Lúc đó, ông tôi cũng không biết rằng hắn biết tôi. Sau khi sự việc đã được giải quyết, Tống Bá Dung nói rằng hắn và tôi là bạn cùng lớp, và ông tôi đã nói... ân tình họ nợ phải do chính họ trả...”
Nhiễm Ninh dừng lại, sau đó ôm chặt eo người này hơn.
“Tôi đi là vì muốn nói rõ với hắn. Ai ngờ cậu lại vô tình bắt gặp...”
Vừa dứt lời, má Lục Thiều đã căng cứng.
“Vậy hắn thật sự đang theo đuổi cậu?”
“Đó là việc của hắn và không liên quan gì đến tôi! Và tôi đã nói rõ với hắn rằng tôi đang trong một mối quan hệ tình cảm, tôi có người yêu và yêu cầu hắn đừng làm phiền tôi nữa.”
Ánh sáng mờ ảo buông xuống, một vầng sáng màu cam bao quanh hai người.
“Lục Thiều, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nói với cậu. Cậu biết tính cách của tôi không tốt, cậu đang yêu phải một người có khuyết điểm, thường thích giữ mọi chuyện trong lòng. Nhưng tôi không nói với cậu, không có nghĩa là tôi không có trái tim. Tôi biết cậu luôn bao dung cho tôi trong suốt thời gian qua. Bây giờ tôi cũng nói với cậu rằng từ trước đến giờ... ngoại trừ cậu, tôi chưa bao giờ có tình cảm với ai, kể cả trong giai đoạn chúng ta chia tay. Từ đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu lại với ai khác. Tình cảm của tôi dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi kể từ giây phút tôi đồng ý với cậu. Trước khi gặp lại, trong khoảng thời gian chúng ta xa nhau, tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu người cuối cùng đồng hành cùng tôi không phải là cậu thì tôi sẽ độc thân cả đời.”
“Tôi không để ý đến cảm xúc của cậu, vì tôi đã nghĩ về cậu theo tư duy của mình, tôi nghĩ rằng cậu sẽ tức giận nên tôi không có ý định nói với cậu, thậm chí còn nói dối. Nhưng tôi cũng nghĩ về nguyên nhân đã khiến cậu tức giận như vậy. Giống như cậu và Ngu Tình... Tuy tôi không cảm thấy thoải mái lắm nhưng tôi không sợ chút nào. Hoặc là Chu Nguyệt, cậu sẽ chủ động giải thích với tôi, cậu cho tôi đủ cảm giác an toàn và tôi tin tưởng cậu.”
Nhiễm Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Thiều.
“Bởi vì tôi đã quen với việc im lặng, dù là niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống hay những rắc rối trong công việc, tôi đều tự mình tiêu hóa. Hoặc khi một người như Tống Bá Dung xuất hiện khiến cậu xúc động mạnh, cậu có thể hỏi thẳng tôi. Tôi chỉ nghĩ mình có thể tự giải quyết được, cũng không cần tốn thời gian để giải thích quá nhiều với cậu. Vấn đề là cảm xúc của cậu, nó khiến cậu cảm thấy bất an. Lục Thiều... Tôi sai, tôi xin lỗi cậu. Sau này tôi sẽ nói và chia sẻ mọi chuyện với cậu. Khi cậu không bận, tôi sẽ trực tiếp nói với cậu. Khi cậu bận, tôi sẽ nhắn tin cho cậu biết. Nhưng... những lời nói vô nghĩa của cậu ngày hôm qua, sau này không được phép lặp lại, kể cả khi cãi nhau! Xem như đây là lần đầu phạm lỗi, tôi sẽ tha thứ, nếu còn lần sau... “
“Sẽ không có lần sau!” Lục Thiều nói: “Tôi hứa sẽ không bao giờ cãi nhau hay chọc giận cậu nữa.”
Đôi mắt Nhiễm Ninh đau nhức.
“Lục Thiều, tôi thực sự yêu cậu.”
Lục Thiều cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Bởi vì cô hiểu Nhiễm Ninh, biết nàng nói những lời này không phải vì tức giận hay để dỗ dành mình mà là nghiêm túc, nói ra được có nghĩa là nàng đã suy nghĩ hàng nghìn lần.
Lục Thiều muốn đánh chết chính mình.
Cô luôn nhớ mình khó chịu như thế nào, nhưng lại quên mất Nhiễm Ninh cũng vậy.
Điều đó thực sự kỳ lạ... Cô không nên khiêu khích nàng trước.
Lục Thiều ôm mặt Nhiễm Ninh, như một đứa trẻ làm sai, nghiêm túc xin lỗi, cầu xin sự tha thứ.
“Tôi xin lỗi, hôm qua tôi nóng nảy và không lựa lời...”
Cô chưa kịp nói xong đã có người hôn lên môi mình.
Lục Thiều sửng sốt.
Nhiễm Ninh cười nói: “Cậu ngốc à?”
Nàng cũng muốn thử đưa cô ra ánh nắng, Nhiễm Ninh nghĩ.
Mở lòng, có vẻ như... không khó lắm.
...
Vừa vào nhà, liền bị Lục Thiều quấn lấy, tay trái ôm lấy eo Nhiễm Ninh, tay phải nắm hai cổ tay nàng, hung bạo nhấc lên, khiến Nhiễm Ninh không thể chống cự.
Nàng nhận thức muộn màng đến mức dường như chỉ nhớ lại chuyện vừa xảy ra dưới ánh đèn vừa rồi.
Nàng tiến tới cắn vào tai cô, cảm thấy vừa bối rối vừa mê mẩn, không chỉ Lục Thiều mà Nhiễm Ninh cũng có phần xúc động.
Hai người hôn nhau từ cửa tủ giày, Lục Thiều bế nàng lên, đặt chân nàng lên eo mình.
Nhiễm Ninh ôm lấy cổ Lục Thiều, nàng không giải thích được tại sao, chẳng lẽ bây giờ gấp đến mức ngay cả thời gian đi đến phòng ngủ cũng không có.
Nàng đẩy người này ra và khịt mũi.
Sự hiểu lầm đã được giải quyết và một số việc sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Lục Thiều có thể không biết nặng nhẹ nhưng tình yêu của cô chỉ có thể ngày càng trở nên bền chặc hơn.
Khi thế giới quay cuồng, Nhiễm Ninh giống như một con thỏ, lộ ra bộ lông trắng ngần.
...
Bồn tắm đóng một vai trò lớn.
Nếu không có vách kính ngăn cách, nước trong phòng tắm gần như tràn ra cửa.
Thật hiếm khi Lục Thiều làm ở đây, chủ yếu là trên giường. Cuối cùng, cô tỏ ra mệt mỏi.
“Mệt?”
Nhiễm Ninh nghiêng người dùng đầu ngón tay nắm cằm người nọ, xương hàm rất tốt, góc cạnh sắc sảo, khi nhắm mắt ngẩng đầu lên, đường cong giữa cằm và cổ đặc biệt đẹp mắt.
“Tôi kể xong câu chuyện của mình rồi, còn chuyện của cậu thì sao? Cũng nên kể cho tôi nghe chứ?”
Lục Thiều mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng, người trong ngực gần đến mức sợi tóc cũng không lọt qua được, mềm như tàu phớ trên bàn ăn sáng, đang nằm nghiêng trên người cô, trắng nõn và mềm mại.
Nhìn thêm mấy cái, Lục Thiều lại cúi người... muốn hôn nàng.
Nhưng lần này Nhiễm Ninh không thuận theo, vừa rồi dù có kịch liệt đến đâu, vấn đề cần nói bây giờ vẫn phải nói, không còn cách nào né tránh được.
“Nước lạnh rồi, đứng lên thôi.”
Nói xong, Nhiễm Ninh ra khỏi bồn tắm trước, cầm lấy chiếc khăn tắm lớn trên kệ, quấn lại hai ba vòng.
Lục Thiều nhìn bóng lưng bình tĩnh của người này, lấy một vốc nước vẫy lên mặt nàng.
Kéo quần lên liền không nhận người...
....
Tóc ngắn luôn tiện lợi hơn tóc dài, lúc Nhiễm Ninh còn đang sấy tóc thì Lục Thiều đã ăn mặc chỉnh tề, lẻn vào phòng làm việc, thuận tiện mở một lon nước ngọt.
Khi mở cửa, nàng nhìn thấy cô một tay cầm lon nước ngọt còn tay kia cầm cuốn “Những câu chuyện về sa mạc Sahara“.
Nhiễm Ninh nhếch môi – Đồ ba xạo.
Cả hai đều thích đọc sách, nhưng thể loại họ đọc khác nhau.
Lục Thiều yêu thích truyện tranh và đọc tất cả các thể loại, kể cả hành động, hài hước và hồi hộp, ngay cả những truyện tình lãng mạn cô cũng xem, dù có vài trang cũng đọc một cách thích thú.
Nhiễm Ninh thì khác, sách nàng đọc chuyên môn hơn, chủ yếu liên quan đến y học, nàng được coi là một sinh viên khoa học điển hình.
Nàng bước tới và liếc nhìn cô, “Này! Cậu đang đọc sách của Sanmao đó.”
Lục Thiều cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhăn mũi.
Nhiễm Ninh lại cười: “Cậu chưa nghe câu nói này sao? Phụ nữ không đọc Sanmao*, đàn ông không đọc Maugham**.”
* Sanmao hay Echo Chen là nhà văn và dịch giả người Đài Loan, tên thật là Trần Bình (hay Trần Biền), tác giả của 'The Stories of the Sahara' và 'Gone With the Rainy Season'. Mình không biết tác giả này.
** William Somerset Maugham là nhà văn và kịch gia người Anh, viết rất nhiều tác phẩm, mình có đọc qua 'The Moon and Sixpence' kể về hành trình từ bỏ sự giàu có và sống túng quẫn để theo đuổi hội họa của nam chính. Còn có 'The painted Veil' cuốn này viết về tâm lý nữ chính rất hay, cũng là cuốn sách hiếm hoi viết về nữ quyền vào thời đó.
Lục Thiều phản đối: “Đừng lo, tôi rất thông thái nha, sẽ không bỏ nhà đi bụi chỉ vì đọc vài cuốn sách. Hơn nữa, tiền mua xe còn chưa trả hết nên tôi sẽ không liều lĩnh tiêu xài phung phí đâu.”
“Đừng đánh trống lảng nữa!”
Nhiễm Ninh giật lấy cuốn sách trên tay cô và trừng mắt.
“Thành thật đi! Nếu không, tôi sẽ cho cậu tắm trong nước đá!”
Nói xong, nàng ném cuốn bàn rồi ôm cô trở về phòng ngủ.
“Coca...Tôi vẫn chưa uống xong Coca của mình!”
Nhiễm Ninh không để ý đến, đi thẳng vào phòng ngủ, đẩy cô lên giường, hai tay ấn vào vai Lục Thiều, ở đó có gân, khi bị ấn vào thì cảm thấy đau và sưng tấy. Nhiễm Ninh học y, còn cô thì không, bàn tay đặc biệt ổn định, chính xác và tàn nhẫn.
“Tổ tông, tổ tông ơi, ở đó không đùa được đâu... đau, đau quá!” Lục Thiều lập tức cầu xin.
Vẻ mặt Nhiễm Ninh rất nghiêm túc, cũng không có ý trêu chọc cô, ánh mắt rất quen thuộc, mỗi lần Nhiễm Ninh nghiêm túc đều nhìn cô như thế này.
Cô không còn có thể cười đùa vui vẻ được nữa, nếu còn làm như vậy... người này sẽ thực sự nổi giận.
Lục Thiều lập tức ngừng cười, ngồi thẳng dậy, cô biết hôm nay mình phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Nhưng nói rõ ra... thì phải nói thế nào nhỉ?
Nói một cách nghiêm túc thì cô sợ nàng nghĩ nhiều, nói lượt bớt thì sợ nàng không tin, Lục Thiều cau mày, cảm thấy có chút lo lắng.
Nhiễm Ninh kéo ghế, ngồi đối diện với cô, đôi mắt sáng trong như hai chiếc máy phát hiện nói dối, một cái chịu trách nhiệm kiểm tra, một cái phụ trách kiểm tra lại.
Lục Thiều cười nhạo chính mình, nếu không nói ra sự thật, lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân sẽ nổ tung, Nam Thiên Môn có lẽ cũng không cứu được.
Cô giơ tay vén tóc ra sau tai từng chút một.
“Cậu có thực sự muốn nghe không?”
“Ừm.”
Khóe miệng Lục Thiều hiện lên một nụ cười khổ nhưng ôn hòa, giọng nói trầm thấp chậm rãi.
“Tàu đánh cá bốc cháy. Chúng tôi đi cứu người. Gió quá mạnh và khói quá cao. Chúng tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên dưới. Tổng cộng cứu được 5 người, xong chúng tôi phát hiện trong cabin vẫn còn người khác, trên đầu thuyền đánh cá có một thùng dầu, lúc đó tình thế cấp bách đến mức Trần Hoa hỏi tôi có thể trì hoãn bao lâu, tôi nói không thể trì hoãn và phải sơ tán... Ngay khi máy bay cất cánh, con tàu đã phát nổ.”
Lục Thiều xoa lông mày, để lại một vệt đỏ đậm ở giữa.
“Tôi biết điều này là tàn nhẫn và vô nhân đạo, nhưng không có cách nào... Tôi là Đội trưởng, tôi phải đảm bảo an toàn cho mọi người. Tôi đưa họ đến, tôi cũng có trách nhiệm phải đưa họ trở về. “
Nói xong, Lục Thiều cúi đầu, cảm thấy yếu đuối và thất bại.
Bầu trời đầy lửa và tóc gáy dựng đứng.
Cô không biết mình nên vui hay nên buồn...
Một tội lỗi đang được chiếu lại.
“Không phải lỗi của cậu.” Giọng nói trong trẻo kiên quyết của Nhiễm Ninh vang lên trên đầu cô, “Cậu đã làm việc nên làm, không ai muốn xảy ra chuyện cả. Chính cậu đã nói chúng ta là con người, không phải thần, và việc này sẽ được điều tra rõ ràng.”
Nói xong, Nhiễm Ninh ôm cô, động viên và an ủi cô.
Lục Thiều ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
“Nếu một ngày tôi không còn ở đây, cậu có ghét tôi không?”
“Có thể.”
Nhiễm Ninh cuộn cổ họng và che mắt bằng sương mù.
“Nhưng tôi không hối hận.”
______________________________
Editor: đầu truyện đổ vì sự ôn nhu cùng xỏ lá của Lục Thiều, càng về sau càng thích tính cách của Nhiễm Ninh.
Mơ? Trong mơ nàng vẫn ôm cô, đầu nóng bừng, thậm chí còn kéo tay nàng chạm vào, rõ ràng là cô biết mình sai, bây giờ cư xử như một đứa con ngoan.
Người tài giỏi thì không nên óc bã đậu hay tính khí nóng như lửa.
Nhiễm Ninh muốn đẩy cô ra, nhưng cái đầu đầy tóc của cô đang vùi trong lòng nàng, tay luồn vào, mái tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay không có chỗ rối, cảm giác mềm mại đến mức không muốn đẩy cô ra chút nào. Nàng không những không thể đẩy mà còn có ý muốn được gần gũi với cô.
Nàng thở mạnh hai cái.
Lục Thiều cư xử rất ngoan, giống như một chú chó husky vừa mới phá nhà xong.
Cái đầu tròn trịa nhấc khỏi ngực Nhiễm Ninh, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn cô lúc này không thấy chút thông minh nào, ngược lại có phần ngốc nghếch.
Nhiễm Ninh trước kia rất thích xoa đầu cô, bây giờ cũng vậy, giữa hai người chỉ cần một cử chỉ nhỏ là có thể giản hòa. Mỗi lần chọc tức nàng xong, cô đều đẩy đầu mình ra, nếu nàng không chạm vào, cô sẽ cưỡng bức để nàng chạm vào. Mặc dù không biết xấu hổ, nhưng thủ đoạn này lần nào cũng có tác dụng tốt nhất, Lục Thiều có thể cảm giác được Nhiễm Ninh rất thích xoa đầu mình, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
Hai người tự động bỏ qua cuộc cãi vã trước đó.
Nhiễm Ninh dùng ngón tay giữ lấy tai cô, nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại ngủ ở đây? Đã ăn gì chưa?”
“Tôi muốn xem TV, nhưng lại ngủ quên mất.” Lục Thiều từ trên ghế sô pha ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Chưa ăn.”
“Muốn ăn gì?”
“Ăn đồ ngon.”
Phố đã lên đèn nhưng đêm chỉ mới bắt đầu.
Bên trái và bên phải là những người có gia đình đang vội vã trở về nhà.
Nhiễm Ninh kéo Lục Thiều đi một đoạn, nắm lấy cánh tay cô một cách tự nhiên.
Hai người đi tới một quán ăn vặt gần đó.
Chiếc bánh vàng nhỏ được cho vào hộp thiếc dùng một lần đặt lên vỉ, nướng cho đến khi nóng hổi và béo ngậy, những xiên thịt cừu bên cạnh được rắc thêm thì là và ớt, rất thơm.
Nhiễm Ninh quay đầu lại, lúm đồng tiền ở khóe miệng hơi nhếch lên hiện rõ.
“Chúng ta ăn thịt nướng và thịt viên hầm nhé?.”
“Được.”
Lục Thiều không kén chọn trong việc ăn uống, về cơ bản Nhiễm Ninh thích ăn gì thì cô sẽ thích ăn nấy, nếu Nhiễm Ninh không thích cái gì thì cô sẽ ăn hết cái đó.
Thay vì nói cô sùng bái thức ăn, tốt hơn nên nói rằng cô rất sùng bái Nhiễm Ninh.
Quán thịt nướng đang buôn bán đắc khách và phải mất một thời gian mới đến phần của họ.
Nhiễm Ninh đang vui vẻ gắp trái gắp phải thưởng thức đồ ăn, đột nhiên dừng lại, vội vàng nâng cằm.
“Vùng đất xa xôi cách xa nhau”
“Hở?”
“Dầu dính lên cằm rồi, lau cho tôi đi.”
Lục Thiều không suy nghĩ nhiều, lấy ra hai tờ giấy, nhanh chóng đưa tay lau cho nàng, lau sạch rồi nhìn lại, thấy ánh mắt của người này liền ngạc nhiên...
Đôi mắt Nhiễm Ninh như gáo nước được múc từ con suối trên núi, đầy trìu mến.
Trong lòng Lục Thiều nhất thời run lên.
Nhìn những người xung quanh.
Ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu cô đang kêu xèo xèo do dòng điện không ổn định, Lục Thiều ngả người ra sau, cắn miếng thịt cừu trong tay, không khỏi nhướng mi lên nhìn nàng lần nữa.
Nhiễm Ninh cúi đầu uống canh.
Nàng đang mặc đồng phục bóng chày.
Lục Thiều không biết chiếc áo này có gì đẹp, nhưng từ mùa thu, mỗi lần hai người đi ăn, nàng chỉ yêu thích chiếc áo này.
Như người ta vẫn nói, khó có thể bỏ qua vẻ đẹp tự nhiên, chỉ phụ nữ đẹp mới có cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhưng Lục Thiều càng lớn càng cảm thấy chuyện này không đúng, ít nhất không nên nông cạn như vậy.
Vấn đề chủ yếu phụ thuộc vào cái nhìn đầu tiên.
Nhưng ấn tượng đầu tiên có thực sự chính xác?
Nếu nó thực sự chính xác thì tại sao bạn lại không cảm thấy gì sau một thời gian dài ở bên nhau?
Lục Thiều thừa nhận mình đã yêu Nhiễm Ninh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có gì khác ngoài vẻ ngoài.
Có lẽ chính vì vẻ đẹp của nàng mà ngay từ đầu cô đã bị thu hút. Lúc còn là học sinh, Nhiễm Ninh còn trẻ, ngây thơ, buộc tóc đuôi ngựa và mặc đồng phục học sinh màu trắng, dù nàng đang cầm sách hay đang làm bài tập trong lớp. Nàng đi đến đâu thì trời xanh nước trong, Lục Thiều luôn đi theo sau lưng nàng, ngẩng đầu nhìn trời, lúc đó không giống như đi trên mặt đất, mà giống như lướt trên bầu trời, xung quanh đều là mây trắng mềm mại.
Khi mới được chia lại lớp vào năm thứ hai trung học, có một học sinh thể thao trong lớp nghệ thuật tự do bị ám ảnh bởi việc theo đuổi Nhiễm Ninh, anh ấy đã làm đủ hành động, điều quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai, cao 1,8 mét và có cơ bắp khắp người. Khi chơi bóng rổ, anh ấy rất ngầu khi ném bóng.
Khi gặp một chàng trai như vậy ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, hiếm có cô gái nào không bị cám dỗ.
Và Nhiễm Ninh tình cờ là một trong số rất ít.
Nàng không tiếp nhận lòng tốt của chàng trai, cũng không cố gắng tỏ ra ưu ái gì mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Cậu xếp hạng mấy?”
Chàng trai mang tâm lý theo đuổi con gái, nghe được câu này, vẻ mặt rõ ràng là ngạc nhiên.
Hãy suy nghĩ kỹ lời của Nhiễm Ninh, khi nàng hạng nhất thì không còn gì để thích cả, nhưng khi hạng hai thì nàng sẽ thích hạng nhất, nếu muốn đuổi theo nàng thì đừng chơi bóng rổ. Nếu không đạt được vị trí đầu trong kỳ thi, hãy bỏ cuộc. Với nàng đó là biểu hiện của sự chân thành.
Chiều cao 1,8 mét của anh chàng đột nhiên giảm đi một nửa.
Anh ấy xuất thân trong một gia đình bình thường, học hành rất tệ, nếu là số một, quả thực đúng là số một... nhưng từ dưới đếm lên.
Có lẽ vì cảm thấy tủi nhục mà chàng trai vốn đã tốn bao nhiêu tâm tư đã dừng mọi suy nghĩ chỉ trong một giây và hét lên một cách vô cùng vô duyên - “Học hành thật tuyệt vời!”
Sau khi hét lên, anh ta đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Những người anh em đi cùng anh ra ngoài cũng bắt đầu chửi bới.
Lục Thiều lúc đó đang ở cửa sau phòng học, cô biết có người sẽ tỏ tình với nàng, cô muốn ngăn cản nhưng không đủ tư cách nên trốn ở đây nhìn, cô cho rằng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ khiến mình đau lòng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy... một sự bất ngờ khiến cô ngây ngất.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng phải giả vờ bình tĩnh.
Mở cửa ra, cô trở về chỗ ngồi như một con mèo.
Lục Thiều nhớ rõ, cô vừa ngồi xuống, Nhiễm Ninh mang theo bài thi tổng hợp đi tới trước mặt cô.
“Cậu có thể giúp tôi giải bài cuối được không?”
Mùi thơm thoang thoảng khiến Lục Thiều rất lo lắng! Sau gáy đẫm mồ hôi.
“Được chứ.”
Mình nên đứng nhất phải không?
Lúc đó cô đã có một số ý tưởng... Cô vốn đã thông minh.
Sau này cô phát hiện ra rằng... cô gái này không chỉ xinh đẹp, học tập rất nghiêm túc, dù môi trường xung quanh có ồn ào đến đâu, chỉ cần mở sách ra là có thể học được, nàng là người quyết đoán trong mọi việc, dù trong tình huống khẩn cấp, đều xử lý một cách bình tĩnh, đưa ra những lựa chọn đúng đắn nhất, có tâm lý trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.
Nàng không thích idol thể thao, nàng thích người đứng đầu.
Lục Thiều bắt đầu liều mạng học hành...
Cô muốn xứng với nàng.
Bây giờ nhìn lại, cô nhớ thuở ban đầu, cô bị vẻ đẹp của nàng thu hút, nhưng cuối cùng cô yêu nàng vì đó là nàng.
Mùi sách vương trên người, nhưng ngực trống rỗng như thung lũng.
Không ai yêu một cái thùng rỗng.
Tương tự như vậy, ai mà không khao khát một tâm hồn thú vị và sống động.
Lục Thiều cảm thấy đây là tia hy vọng đầu tiên của mình, đồng thời cũng là nguồn gốc của mặc cảm tự ti của mình.
Lấy Tống Bá Dung làm ví dụ, nếu cô là một người đàn ông, thậm chí chỉ là một người đàn ông tầm thường, có phong thái không tốt, cô vẫn có thể tự tin mở cửa và bước vào bữa tiệc, cho dù cô không thể trò chuyện hay cười đùa như hắn thì ít nhất cô cũng có thể quang minh chính đại nói với hắn một cách cởi mở và trung thực.
Nhiễm Ninh là bạn gái của tôi.
...
Trên đường ăn tối về, Lục Thiều và Nhiễm Ninh đan ngón tay vào nhau, đột nhiên cô thấp giọng hỏi: “Cậu không tức giận nữa à?”
Nhiễm Ninh nhìn cô một cái, không buông ra, nhưng cũng không tiến thêm nữa, hai người dừng lại ở góc vỉa hè, hầu như cứ hai ba mét lại có đèn đường.
Lúc này trên đường không đông đúc nhưng cũng không ít người qua lại, các cửa hàng bên kia đường đều mở cửa, có những gánh hàng nhỏ và xe ba bánh bán trái cây đi tới đi lui.
Không biết tiếng rao đến từ đâu và món hàng đó được bán như thế nào.
Lục Thiều theo bản năng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên eo cô cứng lại, Nhiễm Ninh đang ôm cô vào lòng.
Trên đường phố, bọn họ đứng dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có người qua lại, Lục Thiều giật mình, có chút hoảng hốt nhìn chung quanh.
“Nhiễm Ninh...”
“Ông ngoại tôi có một học sinh bị đánh cắp kết quả nghiên cứu và xuất bản riêng. Những ngày đó, ông đã rất lo lắng và tức giận về vấn đề này. Tôi muốn nói với cậu, nhưng lúc đó cậu đang trong quá trình huấn luyện, và tôi cũng không muốn phiền đến cậu. Sau đó,...Tống Bá Dung không biết nghe được chuyện này ở đâu nên đã đến giúp ông tôi giải quyết. Lúc đó, ông tôi cũng không biết rằng hắn biết tôi. Sau khi sự việc đã được giải quyết, Tống Bá Dung nói rằng hắn và tôi là bạn cùng lớp, và ông tôi đã nói... ân tình họ nợ phải do chính họ trả...”
Nhiễm Ninh dừng lại, sau đó ôm chặt eo người này hơn.
“Tôi đi là vì muốn nói rõ với hắn. Ai ngờ cậu lại vô tình bắt gặp...”
Vừa dứt lời, má Lục Thiều đã căng cứng.
“Vậy hắn thật sự đang theo đuổi cậu?”
“Đó là việc của hắn và không liên quan gì đến tôi! Và tôi đã nói rõ với hắn rằng tôi đang trong một mối quan hệ tình cảm, tôi có người yêu và yêu cầu hắn đừng làm phiền tôi nữa.”
Ánh sáng mờ ảo buông xuống, một vầng sáng màu cam bao quanh hai người.
“Lục Thiều, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nói với cậu. Cậu biết tính cách của tôi không tốt, cậu đang yêu phải một người có khuyết điểm, thường thích giữ mọi chuyện trong lòng. Nhưng tôi không nói với cậu, không có nghĩa là tôi không có trái tim. Tôi biết cậu luôn bao dung cho tôi trong suốt thời gian qua. Bây giờ tôi cũng nói với cậu rằng từ trước đến giờ... ngoại trừ cậu, tôi chưa bao giờ có tình cảm với ai, kể cả trong giai đoạn chúng ta chia tay. Từ đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu lại với ai khác. Tình cảm của tôi dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi kể từ giây phút tôi đồng ý với cậu. Trước khi gặp lại, trong khoảng thời gian chúng ta xa nhau, tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu người cuối cùng đồng hành cùng tôi không phải là cậu thì tôi sẽ độc thân cả đời.”
“Tôi không để ý đến cảm xúc của cậu, vì tôi đã nghĩ về cậu theo tư duy của mình, tôi nghĩ rằng cậu sẽ tức giận nên tôi không có ý định nói với cậu, thậm chí còn nói dối. Nhưng tôi cũng nghĩ về nguyên nhân đã khiến cậu tức giận như vậy. Giống như cậu và Ngu Tình... Tuy tôi không cảm thấy thoải mái lắm nhưng tôi không sợ chút nào. Hoặc là Chu Nguyệt, cậu sẽ chủ động giải thích với tôi, cậu cho tôi đủ cảm giác an toàn và tôi tin tưởng cậu.”
Nhiễm Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Thiều.
“Bởi vì tôi đã quen với việc im lặng, dù là niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống hay những rắc rối trong công việc, tôi đều tự mình tiêu hóa. Hoặc khi một người như Tống Bá Dung xuất hiện khiến cậu xúc động mạnh, cậu có thể hỏi thẳng tôi. Tôi chỉ nghĩ mình có thể tự giải quyết được, cũng không cần tốn thời gian để giải thích quá nhiều với cậu. Vấn đề là cảm xúc của cậu, nó khiến cậu cảm thấy bất an. Lục Thiều... Tôi sai, tôi xin lỗi cậu. Sau này tôi sẽ nói và chia sẻ mọi chuyện với cậu. Khi cậu không bận, tôi sẽ trực tiếp nói với cậu. Khi cậu bận, tôi sẽ nhắn tin cho cậu biết. Nhưng... những lời nói vô nghĩa của cậu ngày hôm qua, sau này không được phép lặp lại, kể cả khi cãi nhau! Xem như đây là lần đầu phạm lỗi, tôi sẽ tha thứ, nếu còn lần sau... “
“Sẽ không có lần sau!” Lục Thiều nói: “Tôi hứa sẽ không bao giờ cãi nhau hay chọc giận cậu nữa.”
Đôi mắt Nhiễm Ninh đau nhức.
“Lục Thiều, tôi thực sự yêu cậu.”
Lục Thiều cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Bởi vì cô hiểu Nhiễm Ninh, biết nàng nói những lời này không phải vì tức giận hay để dỗ dành mình mà là nghiêm túc, nói ra được có nghĩa là nàng đã suy nghĩ hàng nghìn lần.
Lục Thiều muốn đánh chết chính mình.
Cô luôn nhớ mình khó chịu như thế nào, nhưng lại quên mất Nhiễm Ninh cũng vậy.
Điều đó thực sự kỳ lạ... Cô không nên khiêu khích nàng trước.
Lục Thiều ôm mặt Nhiễm Ninh, như một đứa trẻ làm sai, nghiêm túc xin lỗi, cầu xin sự tha thứ.
“Tôi xin lỗi, hôm qua tôi nóng nảy và không lựa lời...”
Cô chưa kịp nói xong đã có người hôn lên môi mình.
Lục Thiều sửng sốt.
Nhiễm Ninh cười nói: “Cậu ngốc à?”
Nàng cũng muốn thử đưa cô ra ánh nắng, Nhiễm Ninh nghĩ.
Mở lòng, có vẻ như... không khó lắm.
...
Vừa vào nhà, liền bị Lục Thiều quấn lấy, tay trái ôm lấy eo Nhiễm Ninh, tay phải nắm hai cổ tay nàng, hung bạo nhấc lên, khiến Nhiễm Ninh không thể chống cự.
Nàng nhận thức muộn màng đến mức dường như chỉ nhớ lại chuyện vừa xảy ra dưới ánh đèn vừa rồi.
Nàng tiến tới cắn vào tai cô, cảm thấy vừa bối rối vừa mê mẩn, không chỉ Lục Thiều mà Nhiễm Ninh cũng có phần xúc động.
Hai người hôn nhau từ cửa tủ giày, Lục Thiều bế nàng lên, đặt chân nàng lên eo mình.
Nhiễm Ninh ôm lấy cổ Lục Thiều, nàng không giải thích được tại sao, chẳng lẽ bây giờ gấp đến mức ngay cả thời gian đi đến phòng ngủ cũng không có.
Nàng đẩy người này ra và khịt mũi.
Sự hiểu lầm đã được giải quyết và một số việc sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Lục Thiều có thể không biết nặng nhẹ nhưng tình yêu của cô chỉ có thể ngày càng trở nên bền chặc hơn.
Khi thế giới quay cuồng, Nhiễm Ninh giống như một con thỏ, lộ ra bộ lông trắng ngần.
...
Bồn tắm đóng một vai trò lớn.
Nếu không có vách kính ngăn cách, nước trong phòng tắm gần như tràn ra cửa.
Thật hiếm khi Lục Thiều làm ở đây, chủ yếu là trên giường. Cuối cùng, cô tỏ ra mệt mỏi.
“Mệt?”
Nhiễm Ninh nghiêng người dùng đầu ngón tay nắm cằm người nọ, xương hàm rất tốt, góc cạnh sắc sảo, khi nhắm mắt ngẩng đầu lên, đường cong giữa cằm và cổ đặc biệt đẹp mắt.
“Tôi kể xong câu chuyện của mình rồi, còn chuyện của cậu thì sao? Cũng nên kể cho tôi nghe chứ?”
Lục Thiều mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng, người trong ngực gần đến mức sợi tóc cũng không lọt qua được, mềm như tàu phớ trên bàn ăn sáng, đang nằm nghiêng trên người cô, trắng nõn và mềm mại.
Nhìn thêm mấy cái, Lục Thiều lại cúi người... muốn hôn nàng.
Nhưng lần này Nhiễm Ninh không thuận theo, vừa rồi dù có kịch liệt đến đâu, vấn đề cần nói bây giờ vẫn phải nói, không còn cách nào né tránh được.
“Nước lạnh rồi, đứng lên thôi.”
Nói xong, Nhiễm Ninh ra khỏi bồn tắm trước, cầm lấy chiếc khăn tắm lớn trên kệ, quấn lại hai ba vòng.
Lục Thiều nhìn bóng lưng bình tĩnh của người này, lấy một vốc nước vẫy lên mặt nàng.
Kéo quần lên liền không nhận người...
....
Tóc ngắn luôn tiện lợi hơn tóc dài, lúc Nhiễm Ninh còn đang sấy tóc thì Lục Thiều đã ăn mặc chỉnh tề, lẻn vào phòng làm việc, thuận tiện mở một lon nước ngọt.
Khi mở cửa, nàng nhìn thấy cô một tay cầm lon nước ngọt còn tay kia cầm cuốn “Những câu chuyện về sa mạc Sahara“.
Nhiễm Ninh nhếch môi – Đồ ba xạo.
Cả hai đều thích đọc sách, nhưng thể loại họ đọc khác nhau.
Lục Thiều yêu thích truyện tranh và đọc tất cả các thể loại, kể cả hành động, hài hước và hồi hộp, ngay cả những truyện tình lãng mạn cô cũng xem, dù có vài trang cũng đọc một cách thích thú.
Nhiễm Ninh thì khác, sách nàng đọc chuyên môn hơn, chủ yếu liên quan đến y học, nàng được coi là một sinh viên khoa học điển hình.
Nàng bước tới và liếc nhìn cô, “Này! Cậu đang đọc sách của Sanmao đó.”
Lục Thiều cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhăn mũi.
Nhiễm Ninh lại cười: “Cậu chưa nghe câu nói này sao? Phụ nữ không đọc Sanmao*, đàn ông không đọc Maugham**.”
* Sanmao hay Echo Chen là nhà văn và dịch giả người Đài Loan, tên thật là Trần Bình (hay Trần Biền), tác giả của 'The Stories of the Sahara' và 'Gone With the Rainy Season'. Mình không biết tác giả này.
** William Somerset Maugham là nhà văn và kịch gia người Anh, viết rất nhiều tác phẩm, mình có đọc qua 'The Moon and Sixpence' kể về hành trình từ bỏ sự giàu có và sống túng quẫn để theo đuổi hội họa của nam chính. Còn có 'The painted Veil' cuốn này viết về tâm lý nữ chính rất hay, cũng là cuốn sách hiếm hoi viết về nữ quyền vào thời đó.
Lục Thiều phản đối: “Đừng lo, tôi rất thông thái nha, sẽ không bỏ nhà đi bụi chỉ vì đọc vài cuốn sách. Hơn nữa, tiền mua xe còn chưa trả hết nên tôi sẽ không liều lĩnh tiêu xài phung phí đâu.”
“Đừng đánh trống lảng nữa!”
Nhiễm Ninh giật lấy cuốn sách trên tay cô và trừng mắt.
“Thành thật đi! Nếu không, tôi sẽ cho cậu tắm trong nước đá!”
Nói xong, nàng ném cuốn bàn rồi ôm cô trở về phòng ngủ.
“Coca...Tôi vẫn chưa uống xong Coca của mình!”
Nhiễm Ninh không để ý đến, đi thẳng vào phòng ngủ, đẩy cô lên giường, hai tay ấn vào vai Lục Thiều, ở đó có gân, khi bị ấn vào thì cảm thấy đau và sưng tấy. Nhiễm Ninh học y, còn cô thì không, bàn tay đặc biệt ổn định, chính xác và tàn nhẫn.
“Tổ tông, tổ tông ơi, ở đó không đùa được đâu... đau, đau quá!” Lục Thiều lập tức cầu xin.
Vẻ mặt Nhiễm Ninh rất nghiêm túc, cũng không có ý trêu chọc cô, ánh mắt rất quen thuộc, mỗi lần Nhiễm Ninh nghiêm túc đều nhìn cô như thế này.
Cô không còn có thể cười đùa vui vẻ được nữa, nếu còn làm như vậy... người này sẽ thực sự nổi giận.
Lục Thiều lập tức ngừng cười, ngồi thẳng dậy, cô biết hôm nay mình phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Nhưng nói rõ ra... thì phải nói thế nào nhỉ?
Nói một cách nghiêm túc thì cô sợ nàng nghĩ nhiều, nói lượt bớt thì sợ nàng không tin, Lục Thiều cau mày, cảm thấy có chút lo lắng.
Nhiễm Ninh kéo ghế, ngồi đối diện với cô, đôi mắt sáng trong như hai chiếc máy phát hiện nói dối, một cái chịu trách nhiệm kiểm tra, một cái phụ trách kiểm tra lại.
Lục Thiều cười nhạo chính mình, nếu không nói ra sự thật, lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân sẽ nổ tung, Nam Thiên Môn có lẽ cũng không cứu được.
Cô giơ tay vén tóc ra sau tai từng chút một.
“Cậu có thực sự muốn nghe không?”
“Ừm.”
Khóe miệng Lục Thiều hiện lên một nụ cười khổ nhưng ôn hòa, giọng nói trầm thấp chậm rãi.
“Tàu đánh cá bốc cháy. Chúng tôi đi cứu người. Gió quá mạnh và khói quá cao. Chúng tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên dưới. Tổng cộng cứu được 5 người, xong chúng tôi phát hiện trong cabin vẫn còn người khác, trên đầu thuyền đánh cá có một thùng dầu, lúc đó tình thế cấp bách đến mức Trần Hoa hỏi tôi có thể trì hoãn bao lâu, tôi nói không thể trì hoãn và phải sơ tán... Ngay khi máy bay cất cánh, con tàu đã phát nổ.”
Lục Thiều xoa lông mày, để lại một vệt đỏ đậm ở giữa.
“Tôi biết điều này là tàn nhẫn và vô nhân đạo, nhưng không có cách nào... Tôi là Đội trưởng, tôi phải đảm bảo an toàn cho mọi người. Tôi đưa họ đến, tôi cũng có trách nhiệm phải đưa họ trở về. “
Nói xong, Lục Thiều cúi đầu, cảm thấy yếu đuối và thất bại.
Bầu trời đầy lửa và tóc gáy dựng đứng.
Cô không biết mình nên vui hay nên buồn...
Một tội lỗi đang được chiếu lại.
“Không phải lỗi của cậu.” Giọng nói trong trẻo kiên quyết của Nhiễm Ninh vang lên trên đầu cô, “Cậu đã làm việc nên làm, không ai muốn xảy ra chuyện cả. Chính cậu đã nói chúng ta là con người, không phải thần, và việc này sẽ được điều tra rõ ràng.”
Nói xong, Nhiễm Ninh ôm cô, động viên và an ủi cô.
Lục Thiều ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
“Nếu một ngày tôi không còn ở đây, cậu có ghét tôi không?”
“Có thể.”
Nhiễm Ninh cuộn cổ họng và che mắt bằng sương mù.
“Nhưng tôi không hối hận.”
______________________________
Editor: đầu truyện đổ vì sự ôn nhu cùng xỏ lá của Lục Thiều, càng về sau càng thích tính cách của Nhiễm Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.