Chương 21: Tổ ấm và những chú chim
Hàn Thất Cửu
01/02/2024
Nàng đang muốn phản bác, nhưng chợt dừng lại, nhìn nụ cười không giải
thích được của người này, Nhiễm Ninh phục hồi tinh thần, nhận ra mình
lại bị cô dẫn dắt, đây không phải điều nàng muốn.
Nàng không muốn cùng cô cãi nhau, cũng không muốn nhắc lại chuyện đã qua, nên gát lại quá khứ, nàng cảm thấy mình và Lục Thiều đều không nên bận tâm về quá khứ nữa. Nhiễm Ninh biểu cảm nặng nề hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.
"Tôi không biết câu nói nào khiến cậu có sự hiểu lầm này, nhưng thực sự chỉ là hiểu lầm. Tất cả những gì tôi nói đều chỉ dựa vào trực giác và đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một bác sĩ. Về phần cậu nghĩ như thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ tới."
Gió lạnh thổi vào lỗ tai Lục Thiều, khóe miệng cong cong vẫn còn đó, nhưng nhìn có chút kỳ quái, giống như bị bôi sáp, đông cứng ở trên mặt.
"..."
"Hơn nữa, ngày mai tôi rất bận, có thời gian thì sẽ qua xem. Nếu không có thời gian thì tôi cũng chẳng làm được gì cả."
Trước khi rời đi, Nhiễm Ninh lại suy nghĩ một chút, Lục Thiều không có phong độ, nhưng nàng thì không thể không có, cho dù là bạn học hay người yêu cũ, sau nhiều năm xa cách, cho dù không thể mỉm cười buông tay hay là hận thù, cũng không nên níu kéo nhau nữa. Lúc này cũng nên buông bỏ quá khứ, nếu không sẽ bị hạ phẩm giá.
Sau khi làm bầu không khí trở nên căng thẳng, Nhiễm Ninh nở một nụ cười chuyên nghiệp, chân thành nhưng không giả dối.
"Hơn nữa, hồi còn học trung học, cậu thực sự rất hấp dẫn, nhưng bây giờ..."
Lời còn chưa dứt, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng... kém xa.
Lục Thiều khóe miệng rốt cục lại lần nữa động đậy, cô ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng đang bước đi nhanh trước mặt, hét lên.
"Bây giờ thì sao nào? Bây giờ vẫn rất tốt mà!"
Hành lang dài vang vọng tiếng hét của cô.
Lại là bác sĩ trực.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Bệnh viện cần im lặng và không làm ồn."
...
Sau một đêm bận rộn, lại tức giận, Nhiễm Ninh trở lại phòng làm việc, nằm xuống bàn nhắm mắt một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được, trong đầu tràn ngập những lời cuối cùng mà Lục Thiều hét lên, khiến nàng không khỏi cảm thấy khó chịu, nàng cũng cảm thấy buồn cười... Sao có người lại vô liêm sỉ đến thế cơ chứ?
Bây giờ có tốt không? Tốt ở điểm nào?
Cậu ấy thật sự nghĩ rằng bản thân mình quyến rũ sao?
Sau ngần ấy năm, thói quen xấu của người đó vẫn không thay đổi chút nào!
Một âm thanh vang lên, ngăn kéo được mở ra, vị bác sĩ nhỏ đang buồn ngủ đối diện đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên đứng thẳng lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Nhiễm Ninh vẻ mặt nghiêm túc, giữa lông mày nhướng lên hai đường ngang, nàng nhỏ hai giọt dầu gió trong tay lên bàn.
Nhiễm Ninh chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, cơn buồn ngủ của bác sĩ nhỏ lập tức biến mất.
"Nhiễm tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Tôi gặp phải náo loạn y tế."
"A?! Vậy hãy báo cáo...hãy gọi cảnh sát đi!"
Nhiễm Ninh dừng lại, vài giây sau.
"Thôi quên đi, tha cho cô ấy."
...
Lục Thiều tựa người vào cửa sổ, không cười cũng không nói, bất động như người gỗ.
"Chị sao vậy?"
Diêu Y Y ngồi ở mép giường, dùng ngón chân móc dép lê vào rồi đá về phía cô.
Lục Thiều cũng không có tâm tình đôi co, duỗi chân đá chiếc dép trả lại, xoay người đi về phía cuối giường, cố gắng tránh xa cô ấy một chút.
Trong phòng còn có một cặp khác, nhìn như là bạn trai bạn gái, cô gái có cấm một cây kim tiêm trên tay, chàng trai ngồi cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng lại cắn tai, hôn má cô.
Diêu Y Y hai mắt nóng rực, cong môi đưa mắt nhìn Lục Thiều, cổ họng như bị dính bởi kẹo cao su.
"Chị đứng đó làm gì? Lại đây ngồi đi."
Lục Thiều đã trải qua độ tuổi của Diêu Y Y, sao có thể không đoán được cô ấy đang nghĩ gì? Lông mày nhíu thật sâu, mí mắt rũ xuống như không nghe thấy gì, cũng không nhướng mày.
Giây tiếp theo, cô đưa tay kéo tấm rèm ngăn cách giường bệnh đối diện.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Diêu Y Y khịt mũi.
"Không phải là em chưa từng thấy nó trước đây."
Nói xong, cô ấy nhìn Lục Thiều hỏi.
"Chị vừa nói gì với nữ bác sĩ đó?"
"Không nói gì cả."
"Không nói gì...vậy chị ở ngoài lâu thế à?"
"Khi có người nói chuyện với tôi, tôi không thể rời đi trước."
Diêu Y Y bắt chéo chân, vẻ mặt có chút bất mãn.
"Vậy thì không cần nói lâu như vậy... Này. Chị nghĩ cô ấy xinh đẹp và muốn nhân cơ hội nói vài lời để bắt chuyện phải không?"
"Em cũng nhận ra điều đó."
"Hừ! Em biết chị bề ngoài không thành thật, nhưng trong lòng rất nghiêm túc!"
"Ừ, nếu em biết thì tốt."
"Lục Thiều!"
Diêu Y Y tức giận cầm một cái gối ném đi, Lục Thiều đưa tay đỡ lấy, chưa kịp mắng, thì cô bé đã ôm tay hét lên.
"Kim rơi rồi! Kim rơi rồi nè"
"Đáng lắm!"
...
Phim chụp cắt lớp tới, Diêu Y Y bị dập mô mềm ở lưng và xương vai trái bị gãy nhẹ, có lẽ nguyên nhân do cô ấy bị ngã khi ngất xỉu. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ đau, cô ấy đã chịu đựng rất tốt. Lúc tỉnh dậy cũng không liền hét lên, thay vào đó cô ấy khá nhàn nhã đùa giỡn với Lục Thiều một lúc lâu.
Sau một loạt kiểm tra, người ta phát hiện ra sức khỏe của cô bé cực kỳ kém - thiếu máu, thiếu canxi, các vấn đề về đường tiêu hóa và lòng ngực.
Bác sĩ điều trị là một chị gái, không biết Diêu Y Y đang nói gì, cô ấy đến gặp Lục Thiều, liên tục nói rằng nên chú ý đến em gái mình nhiều hơn, cô không thể lơ là vì công việc bận rộn. Hơn nữa, cô bé còn là học sinh cuối cấp ba, ở giai đoạn nhạy cảm như vậy cần phải đặc biệt chú ý đến mọi mặt.
Lục Thiều không cách nào giải thích được, chỉ có thể gật đầu đồng tình, dùng lời tử tế tiễn bác sĩ rời đi.
Diêu Y Y đã đứng ở cửa rất lâu, cánh tay bó bột, cổ quấn băng trắng, từ phía sau nhảy ra, cười vui vẻ với Lục Thiều.
"Sao em lại cười? Chị bị giáo huấn như tôn tử đời thứ ba vui lắm à?"
"Trông buồn cười lắm. Chị thật tốt... lần sau hãy cẩn thận và đừng bịa ra điều gì vô nghĩa. Bây giờ em thực sự nghi ngờ rằng chị đã lừa dối giáo viên như thế này khi còn đi học."
Nghe cô nói vậy, Lục Thiều không hề tức giận, liếc nhìn cánh tay cô đang giơ lên, chờ cô cười đủ rồi mới nói.
"Ba em vừa gọi cho chị."
Diêu Y Y sắc mặt cứng đờ, quan hệ cha con của cô không tốt, lần này cô đến bệnh viện, cũng liên quan đến ông ấy.
"Tại sao ông ấy lại gọi cho chị?"
Cô bé cao giọng như một con nhím bị thương, dựng lông khắp người để tự vệ.
"Em đã tuyệt thực đến ngất xỉu. Bà nội em hoảng sợ đến mức suýt lên cơn đau tim. Nếu bà không gọi cho ba em thì gọi cho ai bây giờ? Hơn nữa... chị không thể đứng ra, tiền viện phí vẫn phải để ba em..."
"Em không quan tâm đến chuyện đó, em không gặp ông ta nữa! Em muốn xuất viện!"
"Đừng có chạy lung tung!" Lục Thiều đưa tay ra kéo người đầu tóc bù xù này về phía sau: "Chị không cho ông ấy tới."
Mắt Diêu Y Y đỏ hoe.
"Thật sao?"
"Chị từng nói dối em chưa?"
Diêu Y Y sau đó hạ hết gai trên người và lau mặt.
"Còn bà em thì sao?"
"Em muốn bà tới à?"
"Không, nếu bà đến, chắc chắn sẽ lại nói những lời đau lòng sau đó sẽ khóc như mưa. Em không muốn nghe." Diêu Y Y tiến về Lục Thiều, "Em chỉ cần ở cùng chị thôi."
Lục Thiều thấy cô sắp đến gần, lập tức lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với cô.
"Ai nói là chị sẽ ở cùng em? Chị không cần phải đi làm sao?"
"Ý chị là gì? Chị sẽ không rời đi ngay đó chứ?"
"Đúng đó." Lục Thiều quay người đi về phía cửa thang máy. "Không phải lúc nào em cũng đòi không gian riêng tư sao? Bây giờ đều là không gian của em, em có thể từ từ tận hưởng."
Nhìn thấy cô thật sự muốn rời đi, Diêu Y Y lo lắng: "Chị đi thì ai quan tâm đến em?! Tay em vẫn đang treo lủng lẳng!"
"Không còn ai nữa đâu."
Nói xong, cửa thang máy mở ra, Lục Thiều rời đi.
...
Bên này Nhiễm Ninh mở WeChat, nhập vào ô tìm kiếm một dãy số, tài khoản hiện lên không có hình đại diện, không có vòng bạn bè, giống như tài khoản giả không tồn tại, cô nhìn lại số điện thoại lần nữa, chẳng lẽ không đúng? Nhưng thông tin đúng là Lục Thiều.
Đột nhiên, nàng đặt điện thoại sang một bên và xoa xoa má.
Mình quá rảnh rỗi phải không? Không có việc gì phải làm nên tìm kiếm cái này.
...
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Nhiễm Ninh đi thang máy xuống tầng tám, lúc đến nơi Diêu Y Y không có ở phòng bệnh. Vốn dĩ nàng không có ý định đến, nhưng nghĩ đến lời nói ngày hôm qua, nên quyết định đến. Dù sao bây giờ nàng cũng không bận và có thời gian, đứng ở cửa nhìn xung quanh để xác định không có ai ở đó, rồi chuẩn bị quay về, để có thể coi là không thất hứa.
Thật bất ngờ, trước khi quay lại, có ai đó vỗ nhẹ vào vai nàng từ phía sau.
"Chị đang tìm em?"
Là Diêu Y Y, cô ấy thấp hơn Nhiễm Ninh rất nhiều, bím tóc cao, gầy như que tăm, trông có vẻ năng động nhưng vì tuyệt thực nên đến đây, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, toát ra vẻ đẹp ốm yếu, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh sửng sốt: "Sao chỉ có mình em? Lục Thiều đâu, sao lại không ở cùng?"
"Chị ấy là một người vô tâm, nói phải đi làm nên mới sáng sớm bỏ rơi em rồi chạy mất." Diêu Y Y dựa vào khung cửa, cơ thể nghiêng ngả và không thăng bằng.
Nhiễm Ninh quay đi, hàng mi đen dài run rẩy, rồi hỏi.
"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"
"Tốt ạ!" Diêu Y Y ôm đầu, "Em có thể xuất viện không?"
Sao có thể rời đi khi mới vừa nhập viện được?
"Phải chờ thông báo của bác sĩ."
"Em mệt mỏi vì phải chờ đợi... chị có thể vui lòng giúp đỡ được không? Em là học sinh và còn phải đi học."
Nhiễm Ninh biết cô đang nói dối vì không dám ngẩng đầu lên, nghỉ hè thì trường nào dạy?
"Thật sao? Vậy thì đừng tuyệt thực nữa, nếu không em sẽ phải trì hoãn việc học của mình."
Bảng tên màu trắng trước ngực lóe lên trước mắt cô bé, đột nhiên, Diêu Y Y đưa tay bám vào nàng, mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghi hoặc nói.
"Chị tên là Nhiễm Ninh?"
"Ừm."
Diêu Y Y mím môi và lại cười.
"Thật là một cái tên hiếm có."
Vì lý do nào đó, Nhiễm Ninh cảm thấy nụ cười của cô có chút kỳ quái... tựa như đang đánh giá cái gì đó.
"Em không sao chứ? Nếu không có chuyện gì thì chị phải quay về rồi."
"Đúng vậy!" Diêu Y Y nghiêng người tới, đôi mắt to lóe lên vẻ nghiêm túc: "Chị có quen biết Lục Thiều không?"
"... Cậu ấy có kể với em không?"
"Không có, em chỉ đoán thôi. Chị ấy rất lười biếng và đặc biệt không thích làm phiền người khác. Nhưng trước khi đi, chị ấy đã nói với em rằng... Hãy nghe lời và đến gặp chị khi cần. Vì vậy, em đoán hai người hẳn rất thân nhau."
"...."
Cái người này... thật sự sẽ tự giải quyết mọi chuyện, Nhiễm Ninh gật đầu.
"Không cần khách sáo. Trước đây chúng tôi là bạn học cấp ba."
Nàng không nói dối, họ thực sự là bạn cùng lớp.
Bởi vì trước đó Lục Thiều nhờ nàng chăm sóc Diêu Y Y nên lúc này Nhiễm Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, nàng tự nhiên không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Diêu Y Y. Có lẽ là nàng đã nhìn thấy, nhưng không quan tâm. Dù sao một học sinh trung học có thể suy nghĩ sâu đến đâu, Nhiễm Ninh cũng không nghĩ mình cần phải giấu diếm gì.
"Thì ra là bạn học cấp ba..." Diêu Y Y mím môi, "Vậy chị có biết Bạch Nguyệt Quang của chị ấy là ai không?"
Vẻ mặt Nhiễm Ninh kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Bạch Nguyệt Quang đó" Diêu Y Y lặp lại lần nữa, "Đừng nói chị không biết!"
"Sao em lại hỏi chuyện này?"
"Em có thể làm gì đây? Tất nhiên là em thích và muốn theo đuổi chị ấy.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Nhiễm Ninh bị lời nói của Diêu Y Y làm cho sửng sốt, thanh niên ngày nay đều táo bạo như vậy sao? Loại chuyện này có thể tùy tiện nhắc tới? Hay do vì nói chuyện với mình, người mới gặp một lần và chưa quen lắm?
Đôi mắt của Diêu Y Y trong sáng và thuần khiết, một màu đen trắng có cảm giác thân thuộc.
"Chị có nghĩ em bất bình thường không?"
"Không, chị chỉ thắc mắc tại sao em lại thích cậu ấy. Tuổi tác giữa hai người chênh lệch rất lớn, phải không?"
"Giới tính không phải là vấn đề trong tình yêu, tuổi tác cũng vậy. Và... chị ấy là người đối xử tốt nhất với em. Đừng nhìn vào dáng vẻ hung dữ đó, thực ra mọi thứ chị ấy làm đều vì em, muốn tốt cho em. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra, chị ấy sẽ lập tức vứt bỏ mọi thứ và chạy đến. Giống như lần này khi em ngất đi, chị ấy đã phá cửa xông vào. Chị có biết cửa nhà em dày bao nhiêu không? Ngón tay chị ấy còn bị gai đâm chảy máu. Điều cấm kỵ nhất của phi công là bị thương, cho nên...nghĩ mà xem, chị ấy quan tâm đến em đến mức nào!"
Nhiễm Ninh vẫn im lặng, một lúc sau.
"Gia đình có đối xử tệ với em không?"
Diêu Y Y nghịch bím tóc của mình.
"Mẹ em đã chết, ba em thì đang ở cùng hồ ly tinh, còn bà em chỉ biết khóc thôi."
Nói xong, cô nhìn Nhiễm Ninh, "Có vẻ như... chị nên biết chị ấy thích con gái phải không? Chị có biết bạn gái cũ của chị ấy không? Có thể kể cho em nghe một chút được không."
Nhiễm Ninh đầy tò mò nhìn Diêu Y Y, hối hận vì đã nói cho cô biết nàng quen Lục Thiều.
"Chị không quan tâm tới đời sống riêng tư của người khác."
"Này. Sao người lớn các người toàn như vậy? Chị nói không có hứng thú, không muốn biết, kỳ thực còn đang suy nghĩ những chuyện đó!"
Nhiễm Ninh cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Thiều lại nóng nảy và hung dữ như vậy, không thể nói chuyện tử tế với đứa trẻ này.
"Khi còn trẻ hãy chăm chỉ học tập và đừng suốt ngày nghĩ về những chuyện này."
"Chị biết cái gì!" Giọng nói của Diêu Y Y bỗng nhiên dịu xuống, "Em thấy Lục Thiều thật đáng thương. Chị cho rằng em muốn tìm hiểu về bạn gái cũ của chị ấy sao? Ước gì bạn gái cũ của chị ấy đừng bao giờ xuất hiện. Em rất ghét người đó. Cô ấy đã khiến Lục Thiều trở nên như vậy!"
Lông mày Nhiễm Ninh cứng đờ.
"Lục Thiều... thế nào?"
Vẻ mặt của Diêu Y Y rất nghiêm túc: "Lục Thiều đã hơn tám năm không nói chuyện yêu đương! Chín năm không phải là chín ngày!"
Nhiễm Ninh có chút bối rối.
"Cậu ấy nói với em về chuyện này sao?"
"Làm sao có thể? Là em nói chuyện với chị Thương Nam... À! Đúng rồi, chị có biết Thương Nam không? Chị ấy là bác sĩ tâm lý trong đội bay của họ. Chị ấy ở bên Lục Thiều mỗi ngày. Lúc đầu em tưởng họ là một cặp, sau này mới biết chị Thương Nam đang chữa bệnh cho Lục Thiều."
"Chữa bệnh...?"
"Em chỉ nói với chị thôi, chị đừng nói ra ngoài, em nghe nói... Chị Thương Nam hỏi chị ấy có quan hệ tình dục không, có thường xuyên xem phim hay không! Chị Thương Nam còn nói, chị ấy sẽ có vấn đề về thần kinh nếu cứ tiếp tục như vậy. Chị chưa nhìn thấy vẻ mặt chán nản của chị ấy đâu, nên chị không biết... Khi đó, chị ấy giống như một con cún con không có ham muốn, thu mình trong góc, không ai có thể cho chị ấy cảm giác an toàn, và chị ấy cứ lẩm bẩm 'Tại sao lại không muốn tôi?' Haiz... Dù sao thì em cũng không thể để chị ấy cô đơn như vậy nữa!
Nhiễm Ninh nhấc ngón tay nói: "Thật sao? Vậy cậu ấy sẽ... thích em à?"
Diêu Y Y nghiến răng.
"Em sẽ khiến chị ấy yêu em! Chỉ là vấn đề thời gian thôi! Về phần bạn gái cũ đó, dù chị ta là người đến trước, nhưng người sẽ đi đến cuối cùng với Lục Thiều là ai thì chưa biết."
....
Sau cơn mưa, ánh nắng chói chang như thiêu đốt trở lại, trời càng trở nên nóng nực.
Nhiễm Ninh đứng trước cửa sổ phòng tắm, chợt nhớ tới ngày đăng ký nguyện vọng Đại học.
Lúc đó hệ thống đã được cơ cấu lại, không cần phải ước tính điểm trước nữa mà chỉ cần đợi kết quả ra, sau đó đựa trên điểm số để nộp hồ sơ vào trường, trước đó Hổ Béo đã gọi điện cho từng học sinh trước để thông báo hoàn cảnh từng người và đưa ra một số lời khuyên hợp lý.
Năm đó, tỷ lệ đậu của trường 69 Hoa Thanh đạt mức cao mới.
Nàng ở nhà, Lục Thiều đang ở quán net, trong video call hai người đang thảo luận về tương lai.
"Cậu định đăng ký vào trường nào?"
"Đại học Y."
"Giống tôi sao?"
"Ừm."
Lục Thiều gật đầu, giọng điệu thoải mái, không hề có cảm giác cấp bách khi đứng trước ngã ba cuộc đời để quyết định tương lai, mà dường như đang nói về những chuyện nhỏ nhặt tầm thường trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đôi mắt đen lại lộ ra quyết tâm khó cưỡng.
Trước đây bọn họ đã từng nói qua chuyện này, mỗi lần Lục Thiều đều cười nói, cô sẽ đi cùng nàng, nàng đi đâu cô sẽ theo đó, cô chưa bao giờ coi trọng chuyện này, nàng chỉ nghĩ rằng cô đang nói đùa. Một vấn đề quan trọng như đăng ký trường Đại học, cô ấy lại tự làm theo ý mình, ba mẹ cô ấy có quan tâm không?
"Ba mẹ cậu có đồng ý không?"
"Tôi tự đưa ra quyết định và họ đều tôn trọng mong muốn của tôi."
"Vậy cậu không có ý tưởng khác à?"
"Ý tưởng gì?"
"Lý tưởng của tôi là học y khoa... và sau này trở thành bác sĩ. Cậu có thích làm bác sĩ không?"
Người trên màn hình bật cười, ánh nắng chiếu rọi hai lúm đồng tiền của cô.
"Cậu vẫn chưa biết nhiều về tôi. Tôi yêu nhà và những chú chim. Cậu thích gì thì tôi nhất định sẽ thích." Nói xong, cô nhanh chóng cúi đầu rồi lại ngẩng lên, mái tóc đen trên trán bị lay động. Gió lướt nhẹ qua. Hơn nữa... Ở nhà... Có hai bác sĩ cũng tốt, nếu cậu làm ca đêm, tôi sẽ thay cậu trông coi nhà cửa."
Nhà?
Đây có phải là tổ ấm không?
Một chút ửng hồng hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của nàng.
"Tôi đã suy nghĩ rồi, chúng ta không chỉ phải học cùng trường mà còn phải cùng lớp và cùng ký túc xá. Chúng ta phải cùng đến trường, ăn ngủ cùng nhau."
Nhiễm Ninh nghe đến "mộng tưởng" này không khỏi ngắt lời: "Cậu cho rằng mình là họ hàng của gia đình hiệu trưởng, nếu muốn thì có thể ở cùng ký túc xá sao?"
Lục Thiều cười trong video, rồi ngừng cười, cô chống khuỷu tay lên bàn và tiến lại gần camera cho đến khi toàn bộ màn hình bị khuôn mặt cô chiếm giữ.
"Vậy thì tốt hơn, chúng ta hãy thuê một căn nhà ở bên ngoài."
Lục Thiều cũng không nói gì thêm, mà là nhất định thực hiện lời mình đã nói, tuy rằng cách nhau qua màn hình nhưng nàng biết cô không nói đùa, rất nghiêm túc, có lẽ... cô đã nghĩ đến chuyện này cả trăm nghìn lần.
"Sao cậu lại vô liêm sỉ như vậy? Ai muốn thuê nhà cùng cậu chứ?"
Tim Nhiễm Ninh đập thình thịch, mặt đỏ bừng, lúc đó nàng còn trẻ, luôn cảm thấy mình phải dè dặt trong những chuyện như vậy, dù vui cũng không thể lộ ra ngoài, ít nhất là không quá lộ liễu, nếu không nó sẽ khiến cho nụ cười vốn có của cô trở nên kiêu ngạo.
Sẽ thật tốt nếu lúc đó nàng có thể trưởng thành hơn, hoặc không quá nhút nhát...
Nếu là bây giờ, nàng nhất định sẽ nói "đồng ý" một cách thẳng thắn và cho cô biết rằng nàng cũng sẵn sàng và mong muốn hạnh phúc
Giá như nàng đã nói điều đó, dù sau này.. nàng có thể sẽ hối hận, nhưng có lẽ... mối quan hệ sẽ bớt tệ hơn.
"Chị Nhiễm Ninh, sao chị lại đến đây? Em tìm chị nãy giờ"
Nhiễm Ninh giật mình khi dòng suy nghĩ của mình bị gián đoạn, nàng quay lại và nhìn thấy Trương Sa Sa bước đi nhẹ nhàng về phía mình, phần tóc mái trước trán bị mũ y tá giữ lại, đang đong đưa, còn chưa đi đến đã bị gió thổi thành bát tự.
Nàng vào bệnh viện đã lâu nhưng vẫn giống như hồi còn đi học, không biết cách cư xử với người khác, cho nên ngoại trừ Bạch Lê, những người còn lại... ngoài trao đổi trong công việc, chỉ chào hỏi xã giao bằng cái gật đầu.
Nhưng Nhiễm Ninh vẫn biết một chút về Trương Sa Sa.
Không biết chuyện gì đang xảy ra với cô gái này. Khi mới đến đây, cô ấy rất ngoan ngoãn và làm bất cứ điều gì được giao. Cô ấy chăm học và có kỷ luật. Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ cô ấy bắt đầu hẹn hò. Lúc nào cũng vậy, xem bạn trai là tuyệt nhất. Khi còn trẻ, vì chưa từng yêu nên cô ấy có thể khoe khoang... Nhưng tác phong ngày càng tệ... Không, không chỉ tệ, mà hoàn toàn điên rồ, đặc biệt sau khi đính hôn. Gặp ai cô cũng hỏi bạn có biết Quy Hải không? Anh ấy không làm trong nước, anh ấy từ nước ngoài về, bạn có biết gì về tài chính không? Đó là loại bạn thấy trên sàn chứng khoán, nếu bạn chưa biết thì cô ấy sẽ giới thiệu cho bạn bộ phim "The Wolf of Wall Street"*, chồng sắp cưới của cô là một người làm tài chính.
* Tên phim là Sói già phố Wall do Leonardo DiCaprio đóng, ổng hay đóng mấy phim coi mấy lần mới hiểu, cảnh ấn tượng chắc là xếp hình trên đống tiền =)))))))))
Chắc hẳn sợ mọi người trong toàn bộ khoa ung thư xương không biết chồng tương lai của mình là một nhà đầu tư tài chính.
Thôi quên đi, dù sao thì không ai có quyền ngăn cản việc người khác khoe chồng, nhưng dạo gần đây cô ấy không biết điểm dừng, khoe xong ở trạm y tế, cô ấy còn đến gặp mấy bác sĩ để luyên thuyên... Nói mấy lời cũng không hay lắm, và hơi hướng đến những người lớn tuổi, chưa lập gia đình.
Tóm lại, thà lấy chồng giỏi còn hơn bản thân giỏi.
Vốn dĩ mỗi người đều có quan điểm riêng, điều này không thành vấn đề, nhưng vấn đề là trong toàn bộ phòng khám không có chồng cũng không có người yêu, chỉ có mỗi Nhiễm Ninh, nói nhiều đương nhiên cũng có chút phản cảm.
"Cô đang tìm tôi à?"
"Ừ, tháng sau tôi sẽ kết hôn!"
Trương Sa Sa rất tình cảm, không hề xa lạ, cô ấy lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, khi rút tay về, nàng liền bước về phía bồn rửa.
"Tôi đã nghe rồi, xin chúc mừng."
Trương Sa Sa đi theo và đứng bên cạnh Nhiễm Ninh với nụ cười trên môi.
"Chị Nhiễm Ninh, em định tổ chức tiệc độc thân, chị cũng đi đi. Sau đó em sẽ bảo chồng em dẫn bạn cùng lớp đến. Họ đều làm tài chính, để em giới thiệu với chị. Bạn cùng lớp của chồng em nói rằng anh ấy thích nghiên cứu về y học."
Nhiễm Ninh vặn vòi nước, nói: "Không cần."
"Không! Mỗi ngày ở viện sẽ khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tục ngữ nói... nam nhân bốn mươi mốt mùa hoa, nữ nhân ba mươi*"
*男人四十一枝花,女人三十 câu này thì hơi khó diễn giải. Đại ý là là đàn ông sau 41 thì ở đỉnh cao thành đạt, còn phụ nữ sau ba mười thì như hoa bắt đầu tàn.
"Chào!"
Bạch Lê đi tới, đặt tay lên cửa gõ mấy cái, cau mày nhìn Trương Sa Sa.
"Cô đến đây để nghỉ ngơi à? Cô đã kiểm tra giường hai mươi bao nhiêu lần rồi! Cô lại muốn bị y tá trưởng mắng phải không?"
"Chị Bạch... Tôi không có thời gian nghỉ ngơi. Đây không phải là giờ nghỉ trưa của tôi sao?"
"Cô suốt ngày lảng vảng, có muốn đi xem danh sách nhiệm vụ không?"
Bạch Lê mới được thăng chức làm y tá phụ trách vào năm ngoái, là người đứng đầu trong trò chơi của mình, nếu Trương Sa Sa không thôi việc một ngày, thì cô ấy vẫn sẽ bị quản thúc một ngày.
Cô ấy khẽ nhún vai, khiêm tốn nói: "Tôi đi ngay nè."
Bạch Lê tức giận trợn mắt nhìn về phía sau, sau khi cô ta bước đi, Bạch Lê đi tới trước mặt Nhiễm Ninh, dùng khuỷu tay chạm vào eo cô.
"Cô ấy lại nói bậy nữa à? Đừng để quan tâm. Gần đây cô ấy nói sắp tổ chức tiệc độc thân, trạm y tá gần như đã trở thành đài phát thanh của cô ấy rồi."
"Mọi người đều biết?"
"Ai mà không biết chứ? Như một cái chợ."
Vừa nói, cô vừa dựa vào bồn rửa và phàn nàn.
"[Chúng tôi đến Phố Wall mỗi ngày. Nếu chúng tôi yêu thích Phố Wall, tại sao chúng tôi lại quay lại Trung Quốc? Chúng tôi có thể ở lại Phố Wall!] Và hôm nọ tôi nói rằng sẽ đến Thượng Hải để xem một chương trình giải trí nào đó. Tôi muốn đặt vé, cô ấy cứ bám lấy và hỏi, cậu biết cô ấy hỏi tôi thế nào không?"
"Sao?" Nhiễm Ninh tắt nước, vẫy tay.
"Chữ bắt đầu bằng K nghĩa là gì? Chữ bắt đầu bằng G nghĩa là gì? Nên ngồi ở ga nào, xuống ga nào. Này, cậu có nghĩ cô ấy bị mất trí nhớ không? Cô ấy quên mất những gì mình đã nói khi mới vào bệnh viện. [Trường học của tôi ở tỉnh khác, mỗi lần về nhà đều phải bắt mấy chuyến tàu, một mình xách hành lý qua lại]" Bạch Lê bắt chước giọng điệu của Trương Sa Sa và khịt mũi, "Nhưng cuối cùng, lại nói với tôi rằng [Việc này đều do chồng tôi làm. Ừ, tôi không biết gì cả. Được anh ấy chiều chuộng quá. Tôi chỉ có thể cười khúc khích!]
Nhiễm Ninh thích thú với trò bắt chước của cô.
"Đừng nói với tôi, cậu thực sự đã học được điều tương tự."
"Ngày nào tôi cũng phải ngồi ở phòng y tá nghe cô ấy nói, tôi chắc chắn bắt chước giỏi hơn cậu!" Bạch Lê nắm lấy vai Nhiễm Ninh, "Hãy hỏi thẳng cô ấy là... bị bệnh à? Tôi nói cậu nghe nè, đừng có nhân hậu quá, đổi lại là người khác đã vạch mặt và đẩy cô ấy xuống sân khấu lâu rồi."
Nói xong, cô lại thở dài.
"Hãy nghĩ về thời đại của chúng ta, cậu nói xem... tại sao chúng ta lại vô tư như vậy, không giống họ... nóng nảy! Những cô bé ngày nay... có phải đều thành tinh rồi không!"
Trong phút chốc, khuôn mặt của Diêu Y Y hiện lên trước mắt nàng.
Nhiễm Ninh theo bản năng nhéo ngón tay, miệng nhanh hơn não: "Có lẽ bài tập về nhà quá ít."
"Hả? Bài tập về nhà? Bài tập gì cơ?"
"Ồ...không có gì đâu, tôi bị phân tâm."
"Đúng là tôi xinh đẹp đến mức có thể làm cậu phân tâm." Bạch Lê vỗ nhẹ nàng, vẻ mặt quen thuộc hỏi: "Đúng rồi, buổi trưa cậu đã làm gì vậy? Cứ thấy vội vội vàng vàng."
Nhiễm Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ mua kẹo thôi."
...
Đội bay Hoa Thanh trực 24/24, một khi có nhiệm vụ khẩn cấp, cho dù đang trong kỳ nghỉ cũng phải lập tức trở về đội.
Trong ngày hôm nay, đội nhận nhiệm vụ khẩn cấp, ngư dân bị lao móc đâm trọng thương ở bụng trên biển, tình thế nguy cấp, toàn bộ phi hành đoàn trên trực thăng cứu hộ B-6327 ngay lập tức chuẩn bị trước chuyến bay và hướng ra biển, khu vực xảy ra sự việc.
Lục Thiều từ trên tay vịn nhảy xuống.
"Thương Nam!"
Thương Nam vừa đi tới cầu thang thì nhìn thấy một vật màu đen bay tới, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Sao lại đưa chìa khóa xe cho tôi?"
"Hôm nay Diêu Y Y xuất viện, cậu đi đón cô ấy đi."
Nói xong, Lục Thiều cùng đồng đội chạy ra ngoài.
....
Lần trước đến thăm, Nhiễm Ninh đã chào hỏi bác sĩ điều trị của Diêu Y Y, hỏi cô ấy đứa trẻ đã xuất viện được hay chưa.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, nàng đã nhận được tin nhắn WeChat nói rằng hôm nay Diêu Y Y đã được xuất viện.
Mặc dù sức khỏe của cô ấy không tốt nhưng xét đến cùng thì đó chỉ là những vấn đề nhỏ, chỉ cần cô ấy quay lại ăn ba bữa một ngày bình thường và không chơi game trên điện thoại cả ngày, nhiều nhất là một tháng, cô ấy chắc chắn rằng vấn đề của cô ấy sẽ biến mất.
Lúc Nhiễm Ninh đến, Diêu Y Y đang ở trong phòng bệnh, cô bé ngồi khoanh chân trên giường, trên tay ôm một đống đồ ăn vặt, ăn ngon lành.
Có một cậu bé ở giường bên cạnh, cậu nhìn cô một lúc lâu rồi thèm thuồng nuốt khan.
"Muốn ăn à?"
"Ừm!"
"Gọi tôi là chị đi"
"Chào chị gái!"
"Ngoan quá."
Diêu Y Y chạm vào đầu cậu bé và đưa cho cậu vài túi khoai tây chiên chưa mở.
"Ăn đi"
Diêu Y Y vừa mới hào phóng chia sẻ đồ ăn với những người khác, khi cô quay lại đã nhìn thấy Nhiễm Ninh, sắc mặt Diêu Y Y đột nhiên trầm xuống.
"Có chuyện gì sao?"
Giọng điệu không hay lắm, nhưng Nhiễm Ninh dù sao cũng không quan tâm.
"Hôm nay em được xuất viện. Chị có thể giúp gì cho em không?"
"Không!" Diêu Y Y nâng cằm, trợn mắt, buột miệng nói: "Lục Thiều vừa gọi điện cho tôi, nói sẽ đến đón tôi ngay."
"À, thế thì tốt."
Diêu Y Y có lẽ cảm thấy câu trả lời của Nhiễm Ninh quá chiếu lệ, hoặc không phù hợp với mong đợi của cô nên liền cầm cặp sách lục lọi.
Nhiễm Ninh không hiểu Diêu Y Y muốn làm gì, nhưng nhìn cô một tay lục lọi cặp sách, tựa hồ có chút khó khăn, đang định hỏi có muốn giúp cô không? Tôi thấy người này đột nhiên quay lại, trên tay cầm một thỏi son.
Diêu Y Y đặt chiếc gương nhỏ mang theo lên trên cốc nước, dùng một tay khéo léo mở thỏi son ra, soi gương để tô son, cùng lúc lén nhìn Nhiễm Ninh ở phía sau.
Nhiễm Ninh không có phản ứng gì cả, dường như nàng cũng không thèm nhìn cô.
Diêu Y Y cảm thấy mình bị phớt lờ, cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm vào nàng, là tình địch mà bình tĩnh như vậy chỉ có hai nguyên nhân: hoặc là nàng đã quên Lục Thiều, hoặc là nàng chẳng xem cô ra gì.
Nhưng Diêu Y Y cảm thấy nhất định là cái sau, bởi vì nếu là cái trước, hôm nay nàng căn bản sẽ không tới.
Đối thủ của cô thậm chí không nhìn vào cô, vậy cô có thể làm gì khác ở đây?!
Cô chộp lấy chiếc gương, đóng thỏi son lại rồi ném lại vào túi.
Việc này đã xong chưa?
Nhiễm Ninh liếc nhìn Diêu Y Y, môi cô đỏ hơn trước.
Kỳ thực không phải nàng không nhìn Diêu Y Y, nàng chỉ là không nhìn lâu, dù sao hai người cũng không thân thiết nên nếu nhìn chằm chằm... Thì thật kỳ lạ.
Và khi nàng bằng tuổi cô ấy, dường như chưa bao giờ có son môi hay gương trong cặp đi học, bút mực, các bài kiểm tra và tập sách cũng gần như giống nhau.
Bạch Lê nói có lý, thật sự không hiểu nổi người trẻ đang nghĩ gì.
Đợi gần mười phút, Thương Nam đã tới.
Diêu Y Y đã nói hết lời, nhưng lại không thấy Lục Thiều đâu, cô lập tức đứng dậy, vươn cổ nhìn quanh rồi hét lên.
"Chị ấy ở đâu!"
"Ai? Lục Thiều? Đương nhiên là đang làm việc!" Thương Nam thản nhiên nói.
"Vậy sao chị không đi làm?"
"Chị xin nghỉ phép, nếu không ai sẽ đón em?"
"Vậy tại sao chị ấy không xin nghỉ phép?"
"Chúng ta chẳng thể làm gì được. Ai bảo cô ấy là phi công."
Diêu Y Y cau mày, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Tôi cần đi vệ sinh."
"Được rồi, chậm thôi."
Thương Nam cũng biết tính tình trẻ con ương ngạnh nên cô cũng không nói gì để mặc cô ấy đi.
Mặt khác, Nhiễm Ninh ý định giả vờ không quan tâm, nhưng thực ra ánh mắt của nàng cũng đang đảo quanh, rất dễ dàng nhận thấy.
"Lục Thiều đi làm nhiệm vụ không tới."
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, nhớ rằng Thương Nam là bác sĩ tâm lý, lập tức có chút ngơ ngác, gật rồi lắc đầu, lúng túng đứng đó rồi mỉm cười.
Tuy rằng nghề nghiệp của bọn họ có bản chất tương tự nhau, vừa chữa bệnh vừa cứu người, nhưng thực chất là hai việc khác nhau, dù sao nàng chỉ có thể phân tích tình trạng bệnh bằng dụng cụ, nhưng cô có thể nhìn thấu lòng người bằng đôi mắt của mình.
Không cần nàng nói gì, Thương Nam cũng có thể đoán được Nhiễm Ninh đang nghĩ gì, liền chủ động bắt chuyện.
"Cô ấy vốn định tới, nhưng... cô ấy có nhiệm vụ đột xuất."
"Ồ..." Nhiễm Ninh nhìn chung quanh hỏi: "Các người... công việc cứu hộ chắc chắn rất vất vả."
1. "Tôi có thể tâm sự rồi viết báo cáo, và điều đó không quá khó. Đối với Lục Thiều và những người khác thì không, khó hơn nhiều. Không chỉ vất vả mà còn rất nguy hiểm... Lấy thời tiết như thế này làm ví dụ. Khi thực hiện chuyến bay kéo dài, máy điều hòa trên trực thăng đã được tháo ra và thay bằng bình nhiên liệu phụ. Này, cô chưa từng đi trực thăng phải không?
"Chưa..."
"Tôi cũng nghĩ vậy, tốt nhất đừng ngồi! Nếu một ngày nào đó cô gặp phải chúng tôi cũng chẳng phải điều tốt lành gì..."
Thương Nam bắt đầu nói, lắc đầu, cau mày.
2. "Cô không biết... trong cabin không có điều hòa nóng đến mức nào. Nhiệt độ vào mùa hè cao bốn mươi độ là bình thường. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, mồ hôi trên người như tắm. Đó là chưa kể... Còn có cả áo phao. Tuy không lớn nhưng bên trong lại giấu bình oxy hơn chục kí. Chỉ nhìn thôi cũng thấy nặng nề chứ đừng nói đến việc họ phải mặc nó, nó chính là như vậy, rất khó chịu."
3. "Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy không muốn học bất cứ thứ gì ngoài việc bay. Ngành công nghiệp này bề ngoài trông có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế lại rất mệt mỏi. Cô ấy luyện tập hàng ngày và mỗi lượt đều phải đánh giá. Dây thần kinh của cô ấy lúc nào cũng căng thẳng. Ừ, tôi đã nói mùa hè khó khăn... Mùa đông còn khó khăn hơn, những đợt khí lạnh, mưa đá, tuyết, sương mù, bất cứ thứ gì cũng có thể khiến trực thăng đóng băng trên không. Cô có biết không? Một bảng thống kê dữ liệu cho biết... Khi trực thăng cất cánh và hạ cánh từ một tàu sân bay, nguy cơ gặp nguy hiểm của phi công cao gấp khoảng 5 lần so với phi hành gia, gấp 10 lần so với phi công máy bay ném bom phản lực và gấp 54 lần so với phi công của máy bay dân dụng. Cô tự hỏi xem... đầu có muốn phát điên mỗi khi đi làm nhiệm vụ không?"
"...."
Mỗi lần Thương Nam nói thêm một câu, sắc mặt Nhiễm Ninh càng trắng bệch, vừa nói xong, khuôn mặt trước mặt đã hoàn toàn cứng đờ, lộ ra vẻ tái nhợt.
Nói thật... Nếu hôm nay người này không phải là mối tình đầu của Lục Thiều, Thương Nam nhất định sẽ bật cười, nhưng... Mối tình đầu của Lục Thiều, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải giữ thể diện...
"Không sao, không sao. Bây giờ không phải là đợt lạnh, cũng không nguy hiểm đến thế, nhiều nhất là hơi nóng thôi. Lục Thiều sức khỏe tốt, kỹ năng mạnh mẽ. Loại nhiệm vụ này chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Vẻ mặt Nhiễm Ninh vẫn cứng đờ, mím môi, hồi lâu mới nở ra một nụ cười không hẳn là cười.
...
Sau khi rời đi, Diêu Y Y gài dây an toàn và đột nhiên nói.
"Chị vừa nói gì với cô ấy thế?"
"Ai?"
"Nhiễm Ninh, em đã nhìn thấy hết rồi, chị đã nói chuyện với cô ấy."
Nha đầu này lúc ra khỏi bệnh viện vẻ mặt ủ rũ, trước khi rời đi, ánh mắt nhìn Nhiễm Ninh... thật mãnh liệt.
"Em ghét cô ấy à?"
"Dù sao em cũng không thích, mặt lạnh lùng như thế có ích gì!"
Sao cái này nghe có chút không đúng... Thương Nam vội liếc nhìn gương chiếu hậu, hình như... có mùi chua?
Không phải chứ...
"Chị chưa trả lời. Chị đã nói chuyện gì với cô ấy thế?"
"Chỉ là chuyện phiếm thôi."
"Bác sĩ tâm lý cũng có thể nói chuyện thoải mái với người khác à?"
"Bác sĩ tâm lý cũng là con người. Mọi người cần giao lưu, trò chuyện và buôn chuyện."
Nghe được chữ "Buôn chuyện", Diêu Y Y lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn thẳng.
"Vậy chị đang buôn chuyện à?"
Thương Nam là ai? Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, việc đọc nét mặt người khác là một kỹ năng đối với người khác nhưng lại là bản năng đối với cô. Khi còn đi học, cô nghĩ rằng không ai có thể vượt qua cô để đứng đầu trong các kỳ thi chuyên môn. Trước cô có bao nhiêu người? Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết trong ly là nước hay rượu, huống chi là một đứa nhỏ như Diêu Y Y, trên mặt vui buồn đều viết rõ ràng. Cô bé đừng hòng qua mặt mình, nếu muốn chỉ có nước đi chùa thắp hương cho Phật.
Thương Nam đại khái cũng đoán được nha đầu này đang nghĩ gì, nhất thời không đáp lời, bắt đầu nói sang chủ đề khác.
"Để chị kể cho em một câu chuyện có thật. Khi chị còn đi học, có một cậu bé học lớp khai phóng* bên cạnh rất thích cô giáo dạy tiếng Trung của mình. Theo lời cậu ấy, cô ấy là giáo viên xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất và dịu dàng nhất mà cậu ấy từng gặp. Chàng trai này thề rằng sau này sẽ cưới giáo viên tiếng Trung này làm vợ. Việc này... ban đầu bị mọi người trong lớp nói như một trò đùa, nhưng sau đó, chị không biết chuyện gì đã lan truyền đến phòng giáo viên, dẫn đến một buổi họp lớp. Khi sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị bước ra ngoài, một đột nhiên quay lại hỏi"
* Liberal arts college: là học về nghệ thuật tự do, chỉ dạy khoa học xã hội, là hình thức giáo dục nhằm tạo ra con người tự do
"Em thích giáo viên tiếng Trung, vậy em có biết giáo viên tiếng Trung thích ai không?"
Diêu Y Y chớp mắt: "Thích ai?"
"Cô ấy nói - giáo viên tiếng Trung thích giáo viên dạy toán ở lớp bên cạnh."
Người đang chú ý lắng nghe liền quay đi và nói "chán quá!"
Thương Nam cười không nói nhiều, có một số việc không cần nói kỹ càng, chỉ cần đánh trúng trọng tâm là được.
...
Chỉ mất mười phút để giải cứu thành công những người bị thương, trên đường trở về, cơ phó Trần Hoa chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Lục Thiều, nhìn xem"
Một mặt trời đỏ nhô lên từ biển, với ánh sáng vàng vô tận.
...
Sau khi trở về đội, Lục Thiều phát hiện điện thoại di động của mình có một cuộc gọi nhỡ.
Nhiễm Ninh?
Vì vậy, liền gọi lại.
"Xin chào?"
"Ừm."
"Ừm?"
"Tôi vừa gọi nhầm số."
Nàng không muốn cùng cô cãi nhau, cũng không muốn nhắc lại chuyện đã qua, nên gát lại quá khứ, nàng cảm thấy mình và Lục Thiều đều không nên bận tâm về quá khứ nữa. Nhiễm Ninh biểu cảm nặng nề hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.
"Tôi không biết câu nói nào khiến cậu có sự hiểu lầm này, nhưng thực sự chỉ là hiểu lầm. Tất cả những gì tôi nói đều chỉ dựa vào trực giác và đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một bác sĩ. Về phần cậu nghĩ như thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ tới."
Gió lạnh thổi vào lỗ tai Lục Thiều, khóe miệng cong cong vẫn còn đó, nhưng nhìn có chút kỳ quái, giống như bị bôi sáp, đông cứng ở trên mặt.
"..."
"Hơn nữa, ngày mai tôi rất bận, có thời gian thì sẽ qua xem. Nếu không có thời gian thì tôi cũng chẳng làm được gì cả."
Trước khi rời đi, Nhiễm Ninh lại suy nghĩ một chút, Lục Thiều không có phong độ, nhưng nàng thì không thể không có, cho dù là bạn học hay người yêu cũ, sau nhiều năm xa cách, cho dù không thể mỉm cười buông tay hay là hận thù, cũng không nên níu kéo nhau nữa. Lúc này cũng nên buông bỏ quá khứ, nếu không sẽ bị hạ phẩm giá.
Sau khi làm bầu không khí trở nên căng thẳng, Nhiễm Ninh nở một nụ cười chuyên nghiệp, chân thành nhưng không giả dối.
"Hơn nữa, hồi còn học trung học, cậu thực sự rất hấp dẫn, nhưng bây giờ..."
Lời còn chưa dứt, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng... kém xa.
Lục Thiều khóe miệng rốt cục lại lần nữa động đậy, cô ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng đang bước đi nhanh trước mặt, hét lên.
"Bây giờ thì sao nào? Bây giờ vẫn rất tốt mà!"
Hành lang dài vang vọng tiếng hét của cô.
Lại là bác sĩ trực.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Bệnh viện cần im lặng và không làm ồn."
...
Sau một đêm bận rộn, lại tức giận, Nhiễm Ninh trở lại phòng làm việc, nằm xuống bàn nhắm mắt một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được, trong đầu tràn ngập những lời cuối cùng mà Lục Thiều hét lên, khiến nàng không khỏi cảm thấy khó chịu, nàng cũng cảm thấy buồn cười... Sao có người lại vô liêm sỉ đến thế cơ chứ?
Bây giờ có tốt không? Tốt ở điểm nào?
Cậu ấy thật sự nghĩ rằng bản thân mình quyến rũ sao?
Sau ngần ấy năm, thói quen xấu của người đó vẫn không thay đổi chút nào!
Một âm thanh vang lên, ngăn kéo được mở ra, vị bác sĩ nhỏ đang buồn ngủ đối diện đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên đứng thẳng lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Nhiễm Ninh vẻ mặt nghiêm túc, giữa lông mày nhướng lên hai đường ngang, nàng nhỏ hai giọt dầu gió trong tay lên bàn.
Nhiễm Ninh chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, cơn buồn ngủ của bác sĩ nhỏ lập tức biến mất.
"Nhiễm tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Tôi gặp phải náo loạn y tế."
"A?! Vậy hãy báo cáo...hãy gọi cảnh sát đi!"
Nhiễm Ninh dừng lại, vài giây sau.
"Thôi quên đi, tha cho cô ấy."
...
Lục Thiều tựa người vào cửa sổ, không cười cũng không nói, bất động như người gỗ.
"Chị sao vậy?"
Diêu Y Y ngồi ở mép giường, dùng ngón chân móc dép lê vào rồi đá về phía cô.
Lục Thiều cũng không có tâm tình đôi co, duỗi chân đá chiếc dép trả lại, xoay người đi về phía cuối giường, cố gắng tránh xa cô ấy một chút.
Trong phòng còn có một cặp khác, nhìn như là bạn trai bạn gái, cô gái có cấm một cây kim tiêm trên tay, chàng trai ngồi cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng lại cắn tai, hôn má cô.
Diêu Y Y hai mắt nóng rực, cong môi đưa mắt nhìn Lục Thiều, cổ họng như bị dính bởi kẹo cao su.
"Chị đứng đó làm gì? Lại đây ngồi đi."
Lục Thiều đã trải qua độ tuổi của Diêu Y Y, sao có thể không đoán được cô ấy đang nghĩ gì? Lông mày nhíu thật sâu, mí mắt rũ xuống như không nghe thấy gì, cũng không nhướng mày.
Giây tiếp theo, cô đưa tay kéo tấm rèm ngăn cách giường bệnh đối diện.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Diêu Y Y khịt mũi.
"Không phải là em chưa từng thấy nó trước đây."
Nói xong, cô ấy nhìn Lục Thiều hỏi.
"Chị vừa nói gì với nữ bác sĩ đó?"
"Không nói gì cả."
"Không nói gì...vậy chị ở ngoài lâu thế à?"
"Khi có người nói chuyện với tôi, tôi không thể rời đi trước."
Diêu Y Y bắt chéo chân, vẻ mặt có chút bất mãn.
"Vậy thì không cần nói lâu như vậy... Này. Chị nghĩ cô ấy xinh đẹp và muốn nhân cơ hội nói vài lời để bắt chuyện phải không?"
"Em cũng nhận ra điều đó."
"Hừ! Em biết chị bề ngoài không thành thật, nhưng trong lòng rất nghiêm túc!"
"Ừ, nếu em biết thì tốt."
"Lục Thiều!"
Diêu Y Y tức giận cầm một cái gối ném đi, Lục Thiều đưa tay đỡ lấy, chưa kịp mắng, thì cô bé đã ôm tay hét lên.
"Kim rơi rồi! Kim rơi rồi nè"
"Đáng lắm!"
...
Phim chụp cắt lớp tới, Diêu Y Y bị dập mô mềm ở lưng và xương vai trái bị gãy nhẹ, có lẽ nguyên nhân do cô ấy bị ngã khi ngất xỉu. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ đau, cô ấy đã chịu đựng rất tốt. Lúc tỉnh dậy cũng không liền hét lên, thay vào đó cô ấy khá nhàn nhã đùa giỡn với Lục Thiều một lúc lâu.
Sau một loạt kiểm tra, người ta phát hiện ra sức khỏe của cô bé cực kỳ kém - thiếu máu, thiếu canxi, các vấn đề về đường tiêu hóa và lòng ngực.
Bác sĩ điều trị là một chị gái, không biết Diêu Y Y đang nói gì, cô ấy đến gặp Lục Thiều, liên tục nói rằng nên chú ý đến em gái mình nhiều hơn, cô không thể lơ là vì công việc bận rộn. Hơn nữa, cô bé còn là học sinh cuối cấp ba, ở giai đoạn nhạy cảm như vậy cần phải đặc biệt chú ý đến mọi mặt.
Lục Thiều không cách nào giải thích được, chỉ có thể gật đầu đồng tình, dùng lời tử tế tiễn bác sĩ rời đi.
Diêu Y Y đã đứng ở cửa rất lâu, cánh tay bó bột, cổ quấn băng trắng, từ phía sau nhảy ra, cười vui vẻ với Lục Thiều.
"Sao em lại cười? Chị bị giáo huấn như tôn tử đời thứ ba vui lắm à?"
"Trông buồn cười lắm. Chị thật tốt... lần sau hãy cẩn thận và đừng bịa ra điều gì vô nghĩa. Bây giờ em thực sự nghi ngờ rằng chị đã lừa dối giáo viên như thế này khi còn đi học."
Nghe cô nói vậy, Lục Thiều không hề tức giận, liếc nhìn cánh tay cô đang giơ lên, chờ cô cười đủ rồi mới nói.
"Ba em vừa gọi cho chị."
Diêu Y Y sắc mặt cứng đờ, quan hệ cha con của cô không tốt, lần này cô đến bệnh viện, cũng liên quan đến ông ấy.
"Tại sao ông ấy lại gọi cho chị?"
Cô bé cao giọng như một con nhím bị thương, dựng lông khắp người để tự vệ.
"Em đã tuyệt thực đến ngất xỉu. Bà nội em hoảng sợ đến mức suýt lên cơn đau tim. Nếu bà không gọi cho ba em thì gọi cho ai bây giờ? Hơn nữa... chị không thể đứng ra, tiền viện phí vẫn phải để ba em..."
"Em không quan tâm đến chuyện đó, em không gặp ông ta nữa! Em muốn xuất viện!"
"Đừng có chạy lung tung!" Lục Thiều đưa tay ra kéo người đầu tóc bù xù này về phía sau: "Chị không cho ông ấy tới."
Mắt Diêu Y Y đỏ hoe.
"Thật sao?"
"Chị từng nói dối em chưa?"
Diêu Y Y sau đó hạ hết gai trên người và lau mặt.
"Còn bà em thì sao?"
"Em muốn bà tới à?"
"Không, nếu bà đến, chắc chắn sẽ lại nói những lời đau lòng sau đó sẽ khóc như mưa. Em không muốn nghe." Diêu Y Y tiến về Lục Thiều, "Em chỉ cần ở cùng chị thôi."
Lục Thiều thấy cô sắp đến gần, lập tức lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với cô.
"Ai nói là chị sẽ ở cùng em? Chị không cần phải đi làm sao?"
"Ý chị là gì? Chị sẽ không rời đi ngay đó chứ?"
"Đúng đó." Lục Thiều quay người đi về phía cửa thang máy. "Không phải lúc nào em cũng đòi không gian riêng tư sao? Bây giờ đều là không gian của em, em có thể từ từ tận hưởng."
Nhìn thấy cô thật sự muốn rời đi, Diêu Y Y lo lắng: "Chị đi thì ai quan tâm đến em?! Tay em vẫn đang treo lủng lẳng!"
"Không còn ai nữa đâu."
Nói xong, cửa thang máy mở ra, Lục Thiều rời đi.
...
Bên này Nhiễm Ninh mở WeChat, nhập vào ô tìm kiếm một dãy số, tài khoản hiện lên không có hình đại diện, không có vòng bạn bè, giống như tài khoản giả không tồn tại, cô nhìn lại số điện thoại lần nữa, chẳng lẽ không đúng? Nhưng thông tin đúng là Lục Thiều.
Đột nhiên, nàng đặt điện thoại sang một bên và xoa xoa má.
Mình quá rảnh rỗi phải không? Không có việc gì phải làm nên tìm kiếm cái này.
...
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Nhiễm Ninh đi thang máy xuống tầng tám, lúc đến nơi Diêu Y Y không có ở phòng bệnh. Vốn dĩ nàng không có ý định đến, nhưng nghĩ đến lời nói ngày hôm qua, nên quyết định đến. Dù sao bây giờ nàng cũng không bận và có thời gian, đứng ở cửa nhìn xung quanh để xác định không có ai ở đó, rồi chuẩn bị quay về, để có thể coi là không thất hứa.
Thật bất ngờ, trước khi quay lại, có ai đó vỗ nhẹ vào vai nàng từ phía sau.
"Chị đang tìm em?"
Là Diêu Y Y, cô ấy thấp hơn Nhiễm Ninh rất nhiều, bím tóc cao, gầy như que tăm, trông có vẻ năng động nhưng vì tuyệt thực nên đến đây, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, toát ra vẻ đẹp ốm yếu, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh sửng sốt: "Sao chỉ có mình em? Lục Thiều đâu, sao lại không ở cùng?"
"Chị ấy là một người vô tâm, nói phải đi làm nên mới sáng sớm bỏ rơi em rồi chạy mất." Diêu Y Y dựa vào khung cửa, cơ thể nghiêng ngả và không thăng bằng.
Nhiễm Ninh quay đi, hàng mi đen dài run rẩy, rồi hỏi.
"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"
"Tốt ạ!" Diêu Y Y ôm đầu, "Em có thể xuất viện không?"
Sao có thể rời đi khi mới vừa nhập viện được?
"Phải chờ thông báo của bác sĩ."
"Em mệt mỏi vì phải chờ đợi... chị có thể vui lòng giúp đỡ được không? Em là học sinh và còn phải đi học."
Nhiễm Ninh biết cô đang nói dối vì không dám ngẩng đầu lên, nghỉ hè thì trường nào dạy?
"Thật sao? Vậy thì đừng tuyệt thực nữa, nếu không em sẽ phải trì hoãn việc học của mình."
Bảng tên màu trắng trước ngực lóe lên trước mắt cô bé, đột nhiên, Diêu Y Y đưa tay bám vào nàng, mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghi hoặc nói.
"Chị tên là Nhiễm Ninh?"
"Ừm."
Diêu Y Y mím môi và lại cười.
"Thật là một cái tên hiếm có."
Vì lý do nào đó, Nhiễm Ninh cảm thấy nụ cười của cô có chút kỳ quái... tựa như đang đánh giá cái gì đó.
"Em không sao chứ? Nếu không có chuyện gì thì chị phải quay về rồi."
"Đúng vậy!" Diêu Y Y nghiêng người tới, đôi mắt to lóe lên vẻ nghiêm túc: "Chị có quen biết Lục Thiều không?"
"... Cậu ấy có kể với em không?"
"Không có, em chỉ đoán thôi. Chị ấy rất lười biếng và đặc biệt không thích làm phiền người khác. Nhưng trước khi đi, chị ấy đã nói với em rằng... Hãy nghe lời và đến gặp chị khi cần. Vì vậy, em đoán hai người hẳn rất thân nhau."
"...."
Cái người này... thật sự sẽ tự giải quyết mọi chuyện, Nhiễm Ninh gật đầu.
"Không cần khách sáo. Trước đây chúng tôi là bạn học cấp ba."
Nàng không nói dối, họ thực sự là bạn cùng lớp.
Bởi vì trước đó Lục Thiều nhờ nàng chăm sóc Diêu Y Y nên lúc này Nhiễm Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, nàng tự nhiên không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Diêu Y Y. Có lẽ là nàng đã nhìn thấy, nhưng không quan tâm. Dù sao một học sinh trung học có thể suy nghĩ sâu đến đâu, Nhiễm Ninh cũng không nghĩ mình cần phải giấu diếm gì.
"Thì ra là bạn học cấp ba..." Diêu Y Y mím môi, "Vậy chị có biết Bạch Nguyệt Quang của chị ấy là ai không?"
Vẻ mặt Nhiễm Ninh kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Bạch Nguyệt Quang đó" Diêu Y Y lặp lại lần nữa, "Đừng nói chị không biết!"
"Sao em lại hỏi chuyện này?"
"Em có thể làm gì đây? Tất nhiên là em thích và muốn theo đuổi chị ấy.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Nhiễm Ninh bị lời nói của Diêu Y Y làm cho sửng sốt, thanh niên ngày nay đều táo bạo như vậy sao? Loại chuyện này có thể tùy tiện nhắc tới? Hay do vì nói chuyện với mình, người mới gặp một lần và chưa quen lắm?
Đôi mắt của Diêu Y Y trong sáng và thuần khiết, một màu đen trắng có cảm giác thân thuộc.
"Chị có nghĩ em bất bình thường không?"
"Không, chị chỉ thắc mắc tại sao em lại thích cậu ấy. Tuổi tác giữa hai người chênh lệch rất lớn, phải không?"
"Giới tính không phải là vấn đề trong tình yêu, tuổi tác cũng vậy. Và... chị ấy là người đối xử tốt nhất với em. Đừng nhìn vào dáng vẻ hung dữ đó, thực ra mọi thứ chị ấy làm đều vì em, muốn tốt cho em. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra, chị ấy sẽ lập tức vứt bỏ mọi thứ và chạy đến. Giống như lần này khi em ngất đi, chị ấy đã phá cửa xông vào. Chị có biết cửa nhà em dày bao nhiêu không? Ngón tay chị ấy còn bị gai đâm chảy máu. Điều cấm kỵ nhất của phi công là bị thương, cho nên...nghĩ mà xem, chị ấy quan tâm đến em đến mức nào!"
Nhiễm Ninh vẫn im lặng, một lúc sau.
"Gia đình có đối xử tệ với em không?"
Diêu Y Y nghịch bím tóc của mình.
"Mẹ em đã chết, ba em thì đang ở cùng hồ ly tinh, còn bà em chỉ biết khóc thôi."
Nói xong, cô nhìn Nhiễm Ninh, "Có vẻ như... chị nên biết chị ấy thích con gái phải không? Chị có biết bạn gái cũ của chị ấy không? Có thể kể cho em nghe một chút được không."
Nhiễm Ninh đầy tò mò nhìn Diêu Y Y, hối hận vì đã nói cho cô biết nàng quen Lục Thiều.
"Chị không quan tâm tới đời sống riêng tư của người khác."
"Này. Sao người lớn các người toàn như vậy? Chị nói không có hứng thú, không muốn biết, kỳ thực còn đang suy nghĩ những chuyện đó!"
Nhiễm Ninh cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Thiều lại nóng nảy và hung dữ như vậy, không thể nói chuyện tử tế với đứa trẻ này.
"Khi còn trẻ hãy chăm chỉ học tập và đừng suốt ngày nghĩ về những chuyện này."
"Chị biết cái gì!" Giọng nói của Diêu Y Y bỗng nhiên dịu xuống, "Em thấy Lục Thiều thật đáng thương. Chị cho rằng em muốn tìm hiểu về bạn gái cũ của chị ấy sao? Ước gì bạn gái cũ của chị ấy đừng bao giờ xuất hiện. Em rất ghét người đó. Cô ấy đã khiến Lục Thiều trở nên như vậy!"
Lông mày Nhiễm Ninh cứng đờ.
"Lục Thiều... thế nào?"
Vẻ mặt của Diêu Y Y rất nghiêm túc: "Lục Thiều đã hơn tám năm không nói chuyện yêu đương! Chín năm không phải là chín ngày!"
Nhiễm Ninh có chút bối rối.
"Cậu ấy nói với em về chuyện này sao?"
"Làm sao có thể? Là em nói chuyện với chị Thương Nam... À! Đúng rồi, chị có biết Thương Nam không? Chị ấy là bác sĩ tâm lý trong đội bay của họ. Chị ấy ở bên Lục Thiều mỗi ngày. Lúc đầu em tưởng họ là một cặp, sau này mới biết chị Thương Nam đang chữa bệnh cho Lục Thiều."
"Chữa bệnh...?"
"Em chỉ nói với chị thôi, chị đừng nói ra ngoài, em nghe nói... Chị Thương Nam hỏi chị ấy có quan hệ tình dục không, có thường xuyên xem phim hay không! Chị Thương Nam còn nói, chị ấy sẽ có vấn đề về thần kinh nếu cứ tiếp tục như vậy. Chị chưa nhìn thấy vẻ mặt chán nản của chị ấy đâu, nên chị không biết... Khi đó, chị ấy giống như một con cún con không có ham muốn, thu mình trong góc, không ai có thể cho chị ấy cảm giác an toàn, và chị ấy cứ lẩm bẩm 'Tại sao lại không muốn tôi?' Haiz... Dù sao thì em cũng không thể để chị ấy cô đơn như vậy nữa!
Nhiễm Ninh nhấc ngón tay nói: "Thật sao? Vậy cậu ấy sẽ... thích em à?"
Diêu Y Y nghiến răng.
"Em sẽ khiến chị ấy yêu em! Chỉ là vấn đề thời gian thôi! Về phần bạn gái cũ đó, dù chị ta là người đến trước, nhưng người sẽ đi đến cuối cùng với Lục Thiều là ai thì chưa biết."
....
Sau cơn mưa, ánh nắng chói chang như thiêu đốt trở lại, trời càng trở nên nóng nực.
Nhiễm Ninh đứng trước cửa sổ phòng tắm, chợt nhớ tới ngày đăng ký nguyện vọng Đại học.
Lúc đó hệ thống đã được cơ cấu lại, không cần phải ước tính điểm trước nữa mà chỉ cần đợi kết quả ra, sau đó đựa trên điểm số để nộp hồ sơ vào trường, trước đó Hổ Béo đã gọi điện cho từng học sinh trước để thông báo hoàn cảnh từng người và đưa ra một số lời khuyên hợp lý.
Năm đó, tỷ lệ đậu của trường 69 Hoa Thanh đạt mức cao mới.
Nàng ở nhà, Lục Thiều đang ở quán net, trong video call hai người đang thảo luận về tương lai.
"Cậu định đăng ký vào trường nào?"
"Đại học Y."
"Giống tôi sao?"
"Ừm."
Lục Thiều gật đầu, giọng điệu thoải mái, không hề có cảm giác cấp bách khi đứng trước ngã ba cuộc đời để quyết định tương lai, mà dường như đang nói về những chuyện nhỏ nhặt tầm thường trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đôi mắt đen lại lộ ra quyết tâm khó cưỡng.
Trước đây bọn họ đã từng nói qua chuyện này, mỗi lần Lục Thiều đều cười nói, cô sẽ đi cùng nàng, nàng đi đâu cô sẽ theo đó, cô chưa bao giờ coi trọng chuyện này, nàng chỉ nghĩ rằng cô đang nói đùa. Một vấn đề quan trọng như đăng ký trường Đại học, cô ấy lại tự làm theo ý mình, ba mẹ cô ấy có quan tâm không?
"Ba mẹ cậu có đồng ý không?"
"Tôi tự đưa ra quyết định và họ đều tôn trọng mong muốn của tôi."
"Vậy cậu không có ý tưởng khác à?"
"Ý tưởng gì?"
"Lý tưởng của tôi là học y khoa... và sau này trở thành bác sĩ. Cậu có thích làm bác sĩ không?"
Người trên màn hình bật cười, ánh nắng chiếu rọi hai lúm đồng tiền của cô.
"Cậu vẫn chưa biết nhiều về tôi. Tôi yêu nhà và những chú chim. Cậu thích gì thì tôi nhất định sẽ thích." Nói xong, cô nhanh chóng cúi đầu rồi lại ngẩng lên, mái tóc đen trên trán bị lay động. Gió lướt nhẹ qua. Hơn nữa... Ở nhà... Có hai bác sĩ cũng tốt, nếu cậu làm ca đêm, tôi sẽ thay cậu trông coi nhà cửa."
Nhà?
Đây có phải là tổ ấm không?
Một chút ửng hồng hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của nàng.
"Tôi đã suy nghĩ rồi, chúng ta không chỉ phải học cùng trường mà còn phải cùng lớp và cùng ký túc xá. Chúng ta phải cùng đến trường, ăn ngủ cùng nhau."
Nhiễm Ninh nghe đến "mộng tưởng" này không khỏi ngắt lời: "Cậu cho rằng mình là họ hàng của gia đình hiệu trưởng, nếu muốn thì có thể ở cùng ký túc xá sao?"
Lục Thiều cười trong video, rồi ngừng cười, cô chống khuỷu tay lên bàn và tiến lại gần camera cho đến khi toàn bộ màn hình bị khuôn mặt cô chiếm giữ.
"Vậy thì tốt hơn, chúng ta hãy thuê một căn nhà ở bên ngoài."
Lục Thiều cũng không nói gì thêm, mà là nhất định thực hiện lời mình đã nói, tuy rằng cách nhau qua màn hình nhưng nàng biết cô không nói đùa, rất nghiêm túc, có lẽ... cô đã nghĩ đến chuyện này cả trăm nghìn lần.
"Sao cậu lại vô liêm sỉ như vậy? Ai muốn thuê nhà cùng cậu chứ?"
Tim Nhiễm Ninh đập thình thịch, mặt đỏ bừng, lúc đó nàng còn trẻ, luôn cảm thấy mình phải dè dặt trong những chuyện như vậy, dù vui cũng không thể lộ ra ngoài, ít nhất là không quá lộ liễu, nếu không nó sẽ khiến cho nụ cười vốn có của cô trở nên kiêu ngạo.
Sẽ thật tốt nếu lúc đó nàng có thể trưởng thành hơn, hoặc không quá nhút nhát...
Nếu là bây giờ, nàng nhất định sẽ nói "đồng ý" một cách thẳng thắn và cho cô biết rằng nàng cũng sẵn sàng và mong muốn hạnh phúc
Giá như nàng đã nói điều đó, dù sau này.. nàng có thể sẽ hối hận, nhưng có lẽ... mối quan hệ sẽ bớt tệ hơn.
"Chị Nhiễm Ninh, sao chị lại đến đây? Em tìm chị nãy giờ"
Nhiễm Ninh giật mình khi dòng suy nghĩ của mình bị gián đoạn, nàng quay lại và nhìn thấy Trương Sa Sa bước đi nhẹ nhàng về phía mình, phần tóc mái trước trán bị mũ y tá giữ lại, đang đong đưa, còn chưa đi đến đã bị gió thổi thành bát tự.
Nàng vào bệnh viện đã lâu nhưng vẫn giống như hồi còn đi học, không biết cách cư xử với người khác, cho nên ngoại trừ Bạch Lê, những người còn lại... ngoài trao đổi trong công việc, chỉ chào hỏi xã giao bằng cái gật đầu.
Nhưng Nhiễm Ninh vẫn biết một chút về Trương Sa Sa.
Không biết chuyện gì đang xảy ra với cô gái này. Khi mới đến đây, cô ấy rất ngoan ngoãn và làm bất cứ điều gì được giao. Cô ấy chăm học và có kỷ luật. Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ cô ấy bắt đầu hẹn hò. Lúc nào cũng vậy, xem bạn trai là tuyệt nhất. Khi còn trẻ, vì chưa từng yêu nên cô ấy có thể khoe khoang... Nhưng tác phong ngày càng tệ... Không, không chỉ tệ, mà hoàn toàn điên rồ, đặc biệt sau khi đính hôn. Gặp ai cô cũng hỏi bạn có biết Quy Hải không? Anh ấy không làm trong nước, anh ấy từ nước ngoài về, bạn có biết gì về tài chính không? Đó là loại bạn thấy trên sàn chứng khoán, nếu bạn chưa biết thì cô ấy sẽ giới thiệu cho bạn bộ phim "The Wolf of Wall Street"*, chồng sắp cưới của cô là một người làm tài chính.
* Tên phim là Sói già phố Wall do Leonardo DiCaprio đóng, ổng hay đóng mấy phim coi mấy lần mới hiểu, cảnh ấn tượng chắc là xếp hình trên đống tiền =)))))))))
Chắc hẳn sợ mọi người trong toàn bộ khoa ung thư xương không biết chồng tương lai của mình là một nhà đầu tư tài chính.
Thôi quên đi, dù sao thì không ai có quyền ngăn cản việc người khác khoe chồng, nhưng dạo gần đây cô ấy không biết điểm dừng, khoe xong ở trạm y tế, cô ấy còn đến gặp mấy bác sĩ để luyên thuyên... Nói mấy lời cũng không hay lắm, và hơi hướng đến những người lớn tuổi, chưa lập gia đình.
Tóm lại, thà lấy chồng giỏi còn hơn bản thân giỏi.
Vốn dĩ mỗi người đều có quan điểm riêng, điều này không thành vấn đề, nhưng vấn đề là trong toàn bộ phòng khám không có chồng cũng không có người yêu, chỉ có mỗi Nhiễm Ninh, nói nhiều đương nhiên cũng có chút phản cảm.
"Cô đang tìm tôi à?"
"Ừ, tháng sau tôi sẽ kết hôn!"
Trương Sa Sa rất tình cảm, không hề xa lạ, cô ấy lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, khi rút tay về, nàng liền bước về phía bồn rửa.
"Tôi đã nghe rồi, xin chúc mừng."
Trương Sa Sa đi theo và đứng bên cạnh Nhiễm Ninh với nụ cười trên môi.
"Chị Nhiễm Ninh, em định tổ chức tiệc độc thân, chị cũng đi đi. Sau đó em sẽ bảo chồng em dẫn bạn cùng lớp đến. Họ đều làm tài chính, để em giới thiệu với chị. Bạn cùng lớp của chồng em nói rằng anh ấy thích nghiên cứu về y học."
Nhiễm Ninh vặn vòi nước, nói: "Không cần."
"Không! Mỗi ngày ở viện sẽ khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tục ngữ nói... nam nhân bốn mươi mốt mùa hoa, nữ nhân ba mươi*"
*男人四十一枝花,女人三十 câu này thì hơi khó diễn giải. Đại ý là là đàn ông sau 41 thì ở đỉnh cao thành đạt, còn phụ nữ sau ba mười thì như hoa bắt đầu tàn.
"Chào!"
Bạch Lê đi tới, đặt tay lên cửa gõ mấy cái, cau mày nhìn Trương Sa Sa.
"Cô đến đây để nghỉ ngơi à? Cô đã kiểm tra giường hai mươi bao nhiêu lần rồi! Cô lại muốn bị y tá trưởng mắng phải không?"
"Chị Bạch... Tôi không có thời gian nghỉ ngơi. Đây không phải là giờ nghỉ trưa của tôi sao?"
"Cô suốt ngày lảng vảng, có muốn đi xem danh sách nhiệm vụ không?"
Bạch Lê mới được thăng chức làm y tá phụ trách vào năm ngoái, là người đứng đầu trong trò chơi của mình, nếu Trương Sa Sa không thôi việc một ngày, thì cô ấy vẫn sẽ bị quản thúc một ngày.
Cô ấy khẽ nhún vai, khiêm tốn nói: "Tôi đi ngay nè."
Bạch Lê tức giận trợn mắt nhìn về phía sau, sau khi cô ta bước đi, Bạch Lê đi tới trước mặt Nhiễm Ninh, dùng khuỷu tay chạm vào eo cô.
"Cô ấy lại nói bậy nữa à? Đừng để quan tâm. Gần đây cô ấy nói sắp tổ chức tiệc độc thân, trạm y tá gần như đã trở thành đài phát thanh của cô ấy rồi."
"Mọi người đều biết?"
"Ai mà không biết chứ? Như một cái chợ."
Vừa nói, cô vừa dựa vào bồn rửa và phàn nàn.
"[Chúng tôi đến Phố Wall mỗi ngày. Nếu chúng tôi yêu thích Phố Wall, tại sao chúng tôi lại quay lại Trung Quốc? Chúng tôi có thể ở lại Phố Wall!] Và hôm nọ tôi nói rằng sẽ đến Thượng Hải để xem một chương trình giải trí nào đó. Tôi muốn đặt vé, cô ấy cứ bám lấy và hỏi, cậu biết cô ấy hỏi tôi thế nào không?"
"Sao?" Nhiễm Ninh tắt nước, vẫy tay.
"Chữ bắt đầu bằng K nghĩa là gì? Chữ bắt đầu bằng G nghĩa là gì? Nên ngồi ở ga nào, xuống ga nào. Này, cậu có nghĩ cô ấy bị mất trí nhớ không? Cô ấy quên mất những gì mình đã nói khi mới vào bệnh viện. [Trường học của tôi ở tỉnh khác, mỗi lần về nhà đều phải bắt mấy chuyến tàu, một mình xách hành lý qua lại]" Bạch Lê bắt chước giọng điệu của Trương Sa Sa và khịt mũi, "Nhưng cuối cùng, lại nói với tôi rằng [Việc này đều do chồng tôi làm. Ừ, tôi không biết gì cả. Được anh ấy chiều chuộng quá. Tôi chỉ có thể cười khúc khích!]
Nhiễm Ninh thích thú với trò bắt chước của cô.
"Đừng nói với tôi, cậu thực sự đã học được điều tương tự."
"Ngày nào tôi cũng phải ngồi ở phòng y tá nghe cô ấy nói, tôi chắc chắn bắt chước giỏi hơn cậu!" Bạch Lê nắm lấy vai Nhiễm Ninh, "Hãy hỏi thẳng cô ấy là... bị bệnh à? Tôi nói cậu nghe nè, đừng có nhân hậu quá, đổi lại là người khác đã vạch mặt và đẩy cô ấy xuống sân khấu lâu rồi."
Nói xong, cô lại thở dài.
"Hãy nghĩ về thời đại của chúng ta, cậu nói xem... tại sao chúng ta lại vô tư như vậy, không giống họ... nóng nảy! Những cô bé ngày nay... có phải đều thành tinh rồi không!"
Trong phút chốc, khuôn mặt của Diêu Y Y hiện lên trước mắt nàng.
Nhiễm Ninh theo bản năng nhéo ngón tay, miệng nhanh hơn não: "Có lẽ bài tập về nhà quá ít."
"Hả? Bài tập về nhà? Bài tập gì cơ?"
"Ồ...không có gì đâu, tôi bị phân tâm."
"Đúng là tôi xinh đẹp đến mức có thể làm cậu phân tâm." Bạch Lê vỗ nhẹ nàng, vẻ mặt quen thuộc hỏi: "Đúng rồi, buổi trưa cậu đã làm gì vậy? Cứ thấy vội vội vàng vàng."
Nhiễm Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ mua kẹo thôi."
...
Đội bay Hoa Thanh trực 24/24, một khi có nhiệm vụ khẩn cấp, cho dù đang trong kỳ nghỉ cũng phải lập tức trở về đội.
Trong ngày hôm nay, đội nhận nhiệm vụ khẩn cấp, ngư dân bị lao móc đâm trọng thương ở bụng trên biển, tình thế nguy cấp, toàn bộ phi hành đoàn trên trực thăng cứu hộ B-6327 ngay lập tức chuẩn bị trước chuyến bay và hướng ra biển, khu vực xảy ra sự việc.
Lục Thiều từ trên tay vịn nhảy xuống.
"Thương Nam!"
Thương Nam vừa đi tới cầu thang thì nhìn thấy một vật màu đen bay tới, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Sao lại đưa chìa khóa xe cho tôi?"
"Hôm nay Diêu Y Y xuất viện, cậu đi đón cô ấy đi."
Nói xong, Lục Thiều cùng đồng đội chạy ra ngoài.
....
Lần trước đến thăm, Nhiễm Ninh đã chào hỏi bác sĩ điều trị của Diêu Y Y, hỏi cô ấy đứa trẻ đã xuất viện được hay chưa.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, nàng đã nhận được tin nhắn WeChat nói rằng hôm nay Diêu Y Y đã được xuất viện.
Mặc dù sức khỏe của cô ấy không tốt nhưng xét đến cùng thì đó chỉ là những vấn đề nhỏ, chỉ cần cô ấy quay lại ăn ba bữa một ngày bình thường và không chơi game trên điện thoại cả ngày, nhiều nhất là một tháng, cô ấy chắc chắn rằng vấn đề của cô ấy sẽ biến mất.
Lúc Nhiễm Ninh đến, Diêu Y Y đang ở trong phòng bệnh, cô bé ngồi khoanh chân trên giường, trên tay ôm một đống đồ ăn vặt, ăn ngon lành.
Có một cậu bé ở giường bên cạnh, cậu nhìn cô một lúc lâu rồi thèm thuồng nuốt khan.
"Muốn ăn à?"
"Ừm!"
"Gọi tôi là chị đi"
"Chào chị gái!"
"Ngoan quá."
Diêu Y Y chạm vào đầu cậu bé và đưa cho cậu vài túi khoai tây chiên chưa mở.
"Ăn đi"
Diêu Y Y vừa mới hào phóng chia sẻ đồ ăn với những người khác, khi cô quay lại đã nhìn thấy Nhiễm Ninh, sắc mặt Diêu Y Y đột nhiên trầm xuống.
"Có chuyện gì sao?"
Giọng điệu không hay lắm, nhưng Nhiễm Ninh dù sao cũng không quan tâm.
"Hôm nay em được xuất viện. Chị có thể giúp gì cho em không?"
"Không!" Diêu Y Y nâng cằm, trợn mắt, buột miệng nói: "Lục Thiều vừa gọi điện cho tôi, nói sẽ đến đón tôi ngay."
"À, thế thì tốt."
Diêu Y Y có lẽ cảm thấy câu trả lời của Nhiễm Ninh quá chiếu lệ, hoặc không phù hợp với mong đợi của cô nên liền cầm cặp sách lục lọi.
Nhiễm Ninh không hiểu Diêu Y Y muốn làm gì, nhưng nhìn cô một tay lục lọi cặp sách, tựa hồ có chút khó khăn, đang định hỏi có muốn giúp cô không? Tôi thấy người này đột nhiên quay lại, trên tay cầm một thỏi son.
Diêu Y Y đặt chiếc gương nhỏ mang theo lên trên cốc nước, dùng một tay khéo léo mở thỏi son ra, soi gương để tô son, cùng lúc lén nhìn Nhiễm Ninh ở phía sau.
Nhiễm Ninh không có phản ứng gì cả, dường như nàng cũng không thèm nhìn cô.
Diêu Y Y cảm thấy mình bị phớt lờ, cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm vào nàng, là tình địch mà bình tĩnh như vậy chỉ có hai nguyên nhân: hoặc là nàng đã quên Lục Thiều, hoặc là nàng chẳng xem cô ra gì.
Nhưng Diêu Y Y cảm thấy nhất định là cái sau, bởi vì nếu là cái trước, hôm nay nàng căn bản sẽ không tới.
Đối thủ của cô thậm chí không nhìn vào cô, vậy cô có thể làm gì khác ở đây?!
Cô chộp lấy chiếc gương, đóng thỏi son lại rồi ném lại vào túi.
Việc này đã xong chưa?
Nhiễm Ninh liếc nhìn Diêu Y Y, môi cô đỏ hơn trước.
Kỳ thực không phải nàng không nhìn Diêu Y Y, nàng chỉ là không nhìn lâu, dù sao hai người cũng không thân thiết nên nếu nhìn chằm chằm... Thì thật kỳ lạ.
Và khi nàng bằng tuổi cô ấy, dường như chưa bao giờ có son môi hay gương trong cặp đi học, bút mực, các bài kiểm tra và tập sách cũng gần như giống nhau.
Bạch Lê nói có lý, thật sự không hiểu nổi người trẻ đang nghĩ gì.
Đợi gần mười phút, Thương Nam đã tới.
Diêu Y Y đã nói hết lời, nhưng lại không thấy Lục Thiều đâu, cô lập tức đứng dậy, vươn cổ nhìn quanh rồi hét lên.
"Chị ấy ở đâu!"
"Ai? Lục Thiều? Đương nhiên là đang làm việc!" Thương Nam thản nhiên nói.
"Vậy sao chị không đi làm?"
"Chị xin nghỉ phép, nếu không ai sẽ đón em?"
"Vậy tại sao chị ấy không xin nghỉ phép?"
"Chúng ta chẳng thể làm gì được. Ai bảo cô ấy là phi công."
Diêu Y Y cau mày, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Tôi cần đi vệ sinh."
"Được rồi, chậm thôi."
Thương Nam cũng biết tính tình trẻ con ương ngạnh nên cô cũng không nói gì để mặc cô ấy đi.
Mặt khác, Nhiễm Ninh ý định giả vờ không quan tâm, nhưng thực ra ánh mắt của nàng cũng đang đảo quanh, rất dễ dàng nhận thấy.
"Lục Thiều đi làm nhiệm vụ không tới."
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, nhớ rằng Thương Nam là bác sĩ tâm lý, lập tức có chút ngơ ngác, gật rồi lắc đầu, lúng túng đứng đó rồi mỉm cười.
Tuy rằng nghề nghiệp của bọn họ có bản chất tương tự nhau, vừa chữa bệnh vừa cứu người, nhưng thực chất là hai việc khác nhau, dù sao nàng chỉ có thể phân tích tình trạng bệnh bằng dụng cụ, nhưng cô có thể nhìn thấu lòng người bằng đôi mắt của mình.
Không cần nàng nói gì, Thương Nam cũng có thể đoán được Nhiễm Ninh đang nghĩ gì, liền chủ động bắt chuyện.
"Cô ấy vốn định tới, nhưng... cô ấy có nhiệm vụ đột xuất."
"Ồ..." Nhiễm Ninh nhìn chung quanh hỏi: "Các người... công việc cứu hộ chắc chắn rất vất vả."
1. "Tôi có thể tâm sự rồi viết báo cáo, và điều đó không quá khó. Đối với Lục Thiều và những người khác thì không, khó hơn nhiều. Không chỉ vất vả mà còn rất nguy hiểm... Lấy thời tiết như thế này làm ví dụ. Khi thực hiện chuyến bay kéo dài, máy điều hòa trên trực thăng đã được tháo ra và thay bằng bình nhiên liệu phụ. Này, cô chưa từng đi trực thăng phải không?
"Chưa..."
"Tôi cũng nghĩ vậy, tốt nhất đừng ngồi! Nếu một ngày nào đó cô gặp phải chúng tôi cũng chẳng phải điều tốt lành gì..."
Thương Nam bắt đầu nói, lắc đầu, cau mày.
2. "Cô không biết... trong cabin không có điều hòa nóng đến mức nào. Nhiệt độ vào mùa hè cao bốn mươi độ là bình thường. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, mồ hôi trên người như tắm. Đó là chưa kể... Còn có cả áo phao. Tuy không lớn nhưng bên trong lại giấu bình oxy hơn chục kí. Chỉ nhìn thôi cũng thấy nặng nề chứ đừng nói đến việc họ phải mặc nó, nó chính là như vậy, rất khó chịu."
3. "Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy không muốn học bất cứ thứ gì ngoài việc bay. Ngành công nghiệp này bề ngoài trông có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế lại rất mệt mỏi. Cô ấy luyện tập hàng ngày và mỗi lượt đều phải đánh giá. Dây thần kinh của cô ấy lúc nào cũng căng thẳng. Ừ, tôi đã nói mùa hè khó khăn... Mùa đông còn khó khăn hơn, những đợt khí lạnh, mưa đá, tuyết, sương mù, bất cứ thứ gì cũng có thể khiến trực thăng đóng băng trên không. Cô có biết không? Một bảng thống kê dữ liệu cho biết... Khi trực thăng cất cánh và hạ cánh từ một tàu sân bay, nguy cơ gặp nguy hiểm của phi công cao gấp khoảng 5 lần so với phi hành gia, gấp 10 lần so với phi công máy bay ném bom phản lực và gấp 54 lần so với phi công của máy bay dân dụng. Cô tự hỏi xem... đầu có muốn phát điên mỗi khi đi làm nhiệm vụ không?"
"...."
Mỗi lần Thương Nam nói thêm một câu, sắc mặt Nhiễm Ninh càng trắng bệch, vừa nói xong, khuôn mặt trước mặt đã hoàn toàn cứng đờ, lộ ra vẻ tái nhợt.
Nói thật... Nếu hôm nay người này không phải là mối tình đầu của Lục Thiều, Thương Nam nhất định sẽ bật cười, nhưng... Mối tình đầu của Lục Thiều, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải giữ thể diện...
"Không sao, không sao. Bây giờ không phải là đợt lạnh, cũng không nguy hiểm đến thế, nhiều nhất là hơi nóng thôi. Lục Thiều sức khỏe tốt, kỹ năng mạnh mẽ. Loại nhiệm vụ này chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Vẻ mặt Nhiễm Ninh vẫn cứng đờ, mím môi, hồi lâu mới nở ra một nụ cười không hẳn là cười.
...
Sau khi rời đi, Diêu Y Y gài dây an toàn và đột nhiên nói.
"Chị vừa nói gì với cô ấy thế?"
"Ai?"
"Nhiễm Ninh, em đã nhìn thấy hết rồi, chị đã nói chuyện với cô ấy."
Nha đầu này lúc ra khỏi bệnh viện vẻ mặt ủ rũ, trước khi rời đi, ánh mắt nhìn Nhiễm Ninh... thật mãnh liệt.
"Em ghét cô ấy à?"
"Dù sao em cũng không thích, mặt lạnh lùng như thế có ích gì!"
Sao cái này nghe có chút không đúng... Thương Nam vội liếc nhìn gương chiếu hậu, hình như... có mùi chua?
Không phải chứ...
"Chị chưa trả lời. Chị đã nói chuyện gì với cô ấy thế?"
"Chỉ là chuyện phiếm thôi."
"Bác sĩ tâm lý cũng có thể nói chuyện thoải mái với người khác à?"
"Bác sĩ tâm lý cũng là con người. Mọi người cần giao lưu, trò chuyện và buôn chuyện."
Nghe được chữ "Buôn chuyện", Diêu Y Y lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn thẳng.
"Vậy chị đang buôn chuyện à?"
Thương Nam là ai? Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, việc đọc nét mặt người khác là một kỹ năng đối với người khác nhưng lại là bản năng đối với cô. Khi còn đi học, cô nghĩ rằng không ai có thể vượt qua cô để đứng đầu trong các kỳ thi chuyên môn. Trước cô có bao nhiêu người? Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết trong ly là nước hay rượu, huống chi là một đứa nhỏ như Diêu Y Y, trên mặt vui buồn đều viết rõ ràng. Cô bé đừng hòng qua mặt mình, nếu muốn chỉ có nước đi chùa thắp hương cho Phật.
Thương Nam đại khái cũng đoán được nha đầu này đang nghĩ gì, nhất thời không đáp lời, bắt đầu nói sang chủ đề khác.
"Để chị kể cho em một câu chuyện có thật. Khi chị còn đi học, có một cậu bé học lớp khai phóng* bên cạnh rất thích cô giáo dạy tiếng Trung của mình. Theo lời cậu ấy, cô ấy là giáo viên xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất và dịu dàng nhất mà cậu ấy từng gặp. Chàng trai này thề rằng sau này sẽ cưới giáo viên tiếng Trung này làm vợ. Việc này... ban đầu bị mọi người trong lớp nói như một trò đùa, nhưng sau đó, chị không biết chuyện gì đã lan truyền đến phòng giáo viên, dẫn đến một buổi họp lớp. Khi sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị bước ra ngoài, một đột nhiên quay lại hỏi"
* Liberal arts college: là học về nghệ thuật tự do, chỉ dạy khoa học xã hội, là hình thức giáo dục nhằm tạo ra con người tự do
"Em thích giáo viên tiếng Trung, vậy em có biết giáo viên tiếng Trung thích ai không?"
Diêu Y Y chớp mắt: "Thích ai?"
"Cô ấy nói - giáo viên tiếng Trung thích giáo viên dạy toán ở lớp bên cạnh."
Người đang chú ý lắng nghe liền quay đi và nói "chán quá!"
Thương Nam cười không nói nhiều, có một số việc không cần nói kỹ càng, chỉ cần đánh trúng trọng tâm là được.
...
Chỉ mất mười phút để giải cứu thành công những người bị thương, trên đường trở về, cơ phó Trần Hoa chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Lục Thiều, nhìn xem"
Một mặt trời đỏ nhô lên từ biển, với ánh sáng vàng vô tận.
...
Sau khi trở về đội, Lục Thiều phát hiện điện thoại di động của mình có một cuộc gọi nhỡ.
Nhiễm Ninh?
Vì vậy, liền gọi lại.
"Xin chào?"
"Ừm."
"Ừm?"
"Tôi vừa gọi nhầm số."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.