Chương 46: Tôi nhớ cậu ấy rất nhiều
Hàn Thất Cửu
03/03/2024
Trước lúc bình minh, Nhiễm Ninh thức dậy với cơn đau bụng kèm trào ngược axit và buồn nôn.
Tình huống này đã từng xảy ra trước đây, Nhiễm Ninh lấy thuốc đau dạ dày trong ngăn kéo đầu giường ra, ngồi dậy uống hai viên, nghĩ rằng ngủ thêm một tí sẽ không sao.
Nhưng suy cho cùng con người không phải là sắt đá, thuốc cũng không phải là thuốc tiên chữa bách bệnh. Nàng đã trực suốt hai đêm nhưng chẳng ăn uống gì, chỉ uống cà phê để thỏa mãn cơn đói và khát. Cho dù là sắt đó cũng không thể chịu đựng được.
Đã quá bảy giờ và trời đã sáng.
Nhiễm Ninh dụi mắt, quấn chăn, toát mồ hôi lạnh, ấn tay thật chặt lên bụng, chịu đựng đau đớn, gọi điện cho giám đốc Vương xin nghỉ phép.
Mới vừa dứt cuộc gọi, Bạch Lê liền gọi đến.
Cô vội vàng nói: "Cậu có sao không?"
Bạch Lê biết Nhiễm Ninh luôn muốn trở thành người mạnh mẽ. Nếu bản thân cảm thấy vẫn có thể chịu đựng, nàng sẽ không bao giờ xin nghỉ phép.
"Viêm dạ dày ruột."
Một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên vầng trán đau nhức của Nhiễm Ninh, nhưng nàng vẫn gắng gượng.
"Tôi đã uống thuốc rồi, không sao đâu...đừng lo lắng."
Nghe được giọng nói của nàng, Bạch Lê biết tình trạng nhất định rất nghiêm trọng. Nguồn gốc căn bệnh này đã xuất phát từ lúc còn đi học, một khi Nhiễm Ninh bận rộn, dù là học tập hay làm việc, nàng đều không quan tâm đến bất cứ điều gì. Lúc này thấy tình trạng của nàng vậy, tâm tình của Bạch Lê cũng khó chịu, không thể không nói mấy lời.
"Đường tiêu hóa của cậu vốn đã không tốt, lại không để ý tới, sao có thể cả ngày không ăn chỉ uống cà phê? Tôi nói mãi cũng không nghe."
Bạch Lê cũng sốt ruột, tay cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng y tá: "Chờ tôi, tôi xem có thể xin nghỉ được không."
"Đừng..." Nhiễm Ninh xoay người, dùng tay lau mồ hôi trên trán, "Dưới lầu có phòng khám, tôi đi tiêm một mũi sẽ không sao đâu."
"Cậu có chắc là tự ra khỏi giường được không?"
"Ừ, thuốc đã có tác dụng, không còn đau nhiều như trước nữa."
Nhiễm Ninh sợ Bạch Lê lại xin nghỉ phép, vội vàng nói: "Tôi đi tiêm thuốc đây, không nói nữa."
"Được rồi... vậy hãy gọi cho tôi nếu cậu cần thêm gì."
"Ừ, cúp máy."
Nàng nói không sao, nhưng Bạch Lê vẫn lo lắng, cô gái này quá mạnh mẽ, nghĩ đến lại lo lắng nàng chỉ đang giấu bệnh. Nếu có người ở bên cạnh, nàng sẽ dám nhịn ăn như thế này sao? Không cần biết là ăn ít hay nhiều, nhưng có thể quản được phần nào phải không? Nàng chỉ ở một mình, đi đâu cũng một mình, thời gian trôi qua nàng không để ý đến bất cứ điều gì.
Vừa nghĩ tới, cô liền nhớ tới Lục Thiều, Bạch Lê nghiến răng nghiến lợi nhìn chung quanh...
Người này... thường xuyên đến, nhưng lại biến mất vào thời điểm quan trọng?
Bấm vào danh bạ và ấn gọi.
"Cậu đang làm gì vậy? Thậm chí không trả lời điện thoại?"
Bạch Lê nhấc điện thoại ra khỏi tai, cau mày...
Tạm quên đi, gửi tin nhắn WeChat cái đã.
Sau này đừng nói rằng chị em tốt của bạn gái không giúp cậu.
...
Bên này, Nhiễm Ninh với cái bụng quặn thắt đang cố đứng dậy, vừa cho bàn chải đánh răng vào miệng liền nôn. Vì chưa ăn gì, bụng trống rỗng, không thể nôn ra thứ gì. Cảm giác buồn nôn nghẹn ở lòng ngực, nó không lên không xuống, thỉnh thoảng lại muốn trào ra.
Sau khi tắm rửa đơn giản, nàng định xuống phòng khám ở tầng dưới để tiêm, đang thay giày ở lối vào thì chuông cửa đột nhiên vang lên, sau đó, cánh cửa phát ra tiếng rít.
Nhiễm Ninh nghe theo thanh âm đó, sững sờ.
"Ông bà."
...
Sau khi tiêm xong, ước chừng nửa giờ sau, cơn đau quặn bụng đã thuyên giảm, tuy vẫn còn hơi đau nhưng ít nhất cảm giác buồn nôn trong lồng ngực cũng đã biến mất.
Khi người ta già đi, đối với Trương Tố Ninh dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng có thể bất an trong một thời gian dài ; Nhiễm Ninh lại là cháu gái duy nhất. Sau khi Nhiễm Văn rời đi, trái tim bà đều hướng về Nhiễm Ninh. Nhìn thấy cách nàng đối xử với cơ thể mình... Điều này khiến bà cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí bà vừa khóc nghẹn trong lúc nói.
"Bà biết con bận, nhưng dù bận đến đâu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình. Cơ thể là thủ đô của cách mạng*. Con..."
*身体是革命的本钱 Câu nói của Mao Trạch Đông chỉ sự thành công của mọi việc, ngoài là sự tập hợp của các phẩm chất khác nhau thì cơ thể khỏe mạnh là điều kiện tiên quyết
"Được rồi được rồi, để Ninh Ninh nghỉ ngơi trước đã." Ông Nhiễm kéo vợ lại gần, lấy kính đọc sách từ trong túi ra, đeo lên sống mũi, "Tới xem toa thuốc đi, cái này uống hai viên."
Nhiễm Ninh nằm trên giường, kê cao gối dưới đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Lê.
"Ông bà tôi đến đây. Tôi đã tiêm xong rồi. Giờ ổn rồi, đừng lo lắng."
Sau đó, nàng đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và ngủ ngay sau đó.
...
Lục Thiều vẫn đang tập huấn, để điện thoại di động ở ký túc xá, huấn luyện kết thúc, cô nhìn thấy tin nhắn Wechat của Bạch Lê, trời đã chạng vạng.
Thái dương giật dữ dội và cô bỏ chạy.
Thấy cô vội vã, Thương Nam hỏi: "Sao vậy?"
"Nhiễm Ninh bị bệnh."
Lục Thiều sắc mặt nghiêm trọng, cả người giống như có lửa bùng lên, sắp nổ tung, Thương Nam vội vàng hét sau lưng cô.
"Lái xe chậm thôi đó!"
Không biết Lục Thiều có nghe thấy không, chỉ thấy cô biến mất nhanh chóng.
Thương Nam khoanh tay, lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Bệnh à? Chuyện này chẳng phải sẽ khiến Lục Thiều phải trả giá bằng mạng sống sao?"
...
Lục Thiều thậm chí còn không buồn gọi điện, cô cứ bấm còi liên tục.
Lúc này, đang giờ cao điểm, phía trước có ngã tư nhưng không thể vượt được, phải chờ đến ba lượt đèn đỏ mới tiếp tục đi được.
Lục Thiều không bao giờ vội vàng khi lái xe, và cô luôn bình tĩnh dù lo lắng đến đâu, nhưng bây giờ... mặt cô tím tái vì kìm nén, và mắng tổ tiên đời thứ mười tám!
Ai nhìn cũng tưởng cô đang đi đánh nhau.
Dù vội nhưng vẫn mất hai tiếng đồng hồ.
Lục Thiều lo lắng đến nỗi điều hòa trong xe không bật, lúc này trông cô như được vớt ra khỏi bể bơi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn thư thái thường ngày cũng biến mất hoàn toàn.
Cô giơ tay lên và đập cửa.
Bùm, bùm, bùm!
"Ai đây?"
Hai người lớn tuổi giật mình vì âm thanh đó, ông Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi bếp mà không đặt thìa trên tay xuống.
Lục Thiều vẫn đang đập cửa.
"Nhiễm Ninh! Là tôi, Lục Thiều!"
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng đã bị mở ra từ bên trong.
Hai người già, một người cau mày, một người cầm thìa, nhìn 'ả' đang đập cửa với vẻ cảnh giác.
Đầu óc Lục Thiều ong ong! Một âm thanh!
Trong hai giây, mọi thứ trở nên trống rỗng.
Cô nhận ra.
...Ông bà của Nhiễm Ninh.
"Cô là ai? Tại sao lại đập cửa như thế này?"
Trương Tố Ninh thấp hơn Lục Thiều gần hai cái đầu, nhưng bà cụ lại đứng thẳng, tóc được chải tỉ mỉ, đôi mắt vốn quanh năm nghiên cứu và viết báo cáo lúc này lại cực kỳ sáng suốt và thông minh. Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, sợ đôi mắt thông minh này phát hiện ra điều gì đó.
Cô chỉ dám cúi đầu, hai tay nắm chặt trắng bệch, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp bất giác cong xuống.
"Cháu..."
Cô chưa kịp nói gì thì Nhiễm Ninh đang nằm trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động liền đi ra.
Cơ thể gầy gò của nàng được bọc trong bộ quần áo ở nhà rộng rãi, khi nhìn thấy Lục Thiều ở cửa, nàng có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Lục Thiều? Tại sao cậu lại ở đây?"
Nhiễm Ninh xuất hiện tạm thời giải cứu Lục Thiều thoát khỏi khó khăn, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, cô nghẹn họng.
"Bạch... Bạch Lê kêu tôi tới."
Lục Thiều cảm thấy áy náy, không dám nhìn mặt hai người lớn, nhưng cũng không thể chỉ nhìn chằm chằm Nhiễm Ninh, nên đành đem Bạch Lê ra làm tấm chắn.
"Bạch Lê nói cậu bị bệnh có chút lo lắng, kêu tôi tới xem."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng đặt chiếc túi trên tay lên cửa, xoa xoa gáy: "Vậy thì... Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Lục Thiều trán và tóc ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống, cô nắm chặt rồi thả lỏng tay một lúc, hiển nhiên là đang hoảng sợ.
Nhìn thấy Lục Thiều như vậy, lồng ngực Nhiễm Ninh như bị bóp nghẹt, cơn đau trong bụng đột nhiên ập đến, nàng bước nhanh ra cửa.
"Lục Thiều!" Nhiễm Ninh ngăn cô lại.
"Vào uống một chút nước trước khi rời đi."
Lục Thiều lau mồ hôi trên mặt, trầm giọng trả lời: "...Được."
Trương Tố Ninh chạm vào cánh tay Nhiễm Ninh và hỏi: "Đây có phải là bạn của con không?"
Rõ ràng là bà không nhớ Lục Thiều.
Nhiễm Ninh bảo Lục Thiều đi rửa mặt trước, sau đó quay sang giải thích với ông bà.
"Cậu ấy đã đến nhà chúng ta một lần khi còn học trung học."
Trương Tố Ninh thở dài... Vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chính ông Nhiễm đã lắc chiếc thìa trong không khí vài lần và nhướn mày...
"Con bé có phải là người luôn cạnh tranh vị trí đầu tiên với con không?"
Nói xong, Trương Tố Ninh cũng nhớ ra.
Nhiễm Ninh khoanh tay, gật đầu: "Là cậu ấy."
Lục Thiều đang ở trong phòng tắm rửa mặt, vốc từng nắm nước lên mặt và sau gáy.
Nhiễm Ninh nói xong với ông bà thì đi về phía phòng tắm, cửa không đóng, dựa vào khung cửa nhìn Lục Thiều.
Lục Thiều quần áo vốn đã ướt đẫm mồ hôi, bây giờ lại ướt đẫm nước, mỗi ngày tập luyện đều như vậy, nên dù có đổ mồ hôi nhiều hơn cô cũng không để ý.
Nhiễm Ninh lấy chiếc khăn tắm trên kệ ra và đưa cho cô.
"Cứ lau đi."
Lục Thiều cầm lấy, cúi đầu nhìn chiếc khăn, nước trên mặt trượt xuống thái dương và cằm.
Dừng lại vài giây, cô che mặt lại và lau thật mạnh, khi bỏ khăn ra, vẻ mặt Lục Thiều ngập ngừng không muốn nói, ánh mắt đảo quanh, nhưng lại tránh ánh mắt Nhiễm Ninh.
"Ừ... Thực xin lỗi, tôi không biết ông bà cậu ở đây, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Bạch Lê, tôi liền vội vàng chạy tới, lẽ ra nên gọi điện cho cậu trước."
"Có gì mà phải xin lỗi?" Nhiễm Ninh nhỏ giọng sụt sịt, trong mắt đầy sương mù, cầm lấy chiếc khăn từ tay Lục Thiều, "Chỉ rửa mặt thôi mà làm ướt cả quần áo."
Vừa nói vừa lau gáy cho Lục Thiều, nước trên khăn thấm ướt tay nàng, cũng thấm vào tim.
Lục Thiều đặt tay lên bồn rửa, cúi đầu... Cô không dám nhìn nàng cũng không dám nói, cũng không rõ mình đang buồn vì điều gì.
Có chút khó khăn...
Nếu không phải cả hai đều là nữ thì liệu bây giờ có tốt hơn không?
Nhưng họ không làm điều gì xấu cả.
"Được rồi." Lục Thiều bình tĩnh lại, bỏ tay ra khỏi bồn rửa, "Lau khô rồi."
Nhiễm Ninh không chịu buông ra, nhất quyết đòi lau lần nữa, nàng vẫn không bỏ cuộc cho đến khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lục Thiều.
Đôi mắt ẩm ướt của nàng giống như đáy ao, thậm chí còn trong hơn thế.
Lục Thiều cảm thấy đau khổ, cảm thấy nàng nàng lại sụt cân rất nhiều.
Ánh mắt của cô hạ xuống, rơi vào mu bàn tay Nhiễm Ninh. Nhiễm Ninh đã xé miếng băng dính ra, nhưng lỗ kim và mạch máu xanh lam vẫn không lọt khỏi mắt Lục Thiều.
Lục Thiều cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe được, thực ra... Lục Thiều không cho rằng mình là người đa sầu đa cảm, phần lớn thời gian đều khá bất cẩn, khi đi ra ngoài, cánh tay của cô thường bị bầm tím, cả đầu gối cũng vậy, dù có bị rách da rách thịt thì cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Một khi bị nước lạnh cuốn đi, cô vẫn tiếp tục những việc mình nên làm. Không kiêu ngạo là nguyên tắc sống của cô. Nhưng những điều này... khi cô gặp Nhiễm Ninh, thói quen gì, nguyên tắc gì đều bị đảo lộn, giống như bây giờ... một vết kim nhỏ cũng có thể phá vỡ hàng phòng ngự của con người.
Ở tuổi hai mươi tám, có quá nhiều chuyện cần phải giải thích với hai người mái tóc đã hoa râm. Buộc Lục Thiều không thể không bận tâm, không chỉ vì ông bà của nàng mà còn vì Nhiễm Ninh.
Tình yêu là con dao hai lưỡi, bạn không những phải dũng cảm mà còn phải kiềm chế.
Lục Thiều không sợ đối mặt, nhưng lại lo lắng cho Nhiễm Ninh.
"Cậu còn thấy khó chịu không?" Lục Thiều dùng giọng nói cùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
"Tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa." Nhiễm Ninh cảm thấy mình đang nói thật, nhưng lại không nói thật, bụng nàng không còn khó chịu, nhưng trong lòng lại đau nhức.
Lục Thiều không nói nữa, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc không rõ ràng, một sự im lặng bao trùm bọn họ, khuếch đại và kéo dài chỉ trong vài giây.
Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, theo thói quen kéo cổ áo xuống: "Ra ngoài thôi."
Họ vừa ra khỏi phòng tắm, một người đang ở trong bếp, một người đang ở trong phòng ăn, cháo đang sôi trên bếp, phát ra tiếng lốp bốp.
Tâm trạng của Lục Thiều nhanh chóng khôi phục, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lễ phép chào hỏi hai người lớn và xin lỗi vì hành vi suýt phá cửa.
Sau khi Trương Tố Ninh được chồng gợi ý, bà tức nhớ đến đứa trẻ này, nó cao gầy, tóc ngắn, ngoại trừ nước da đen hơn trước, dung mạo cơ bản không thay đổi.
"Tiểu Lục, cháu cũng làm việc ở bệnh viện à?"
Lục Thiều thanh âm không tự chủ được mà nghẹn lại, tư thế cũng cứng ngắc: "Không, cháu không làm việc ở bệnh viện."
Trương Tố Ninh nói ồ, có chút bối rối, "Sao cháu không làm việc ở bệnh viện? Ta nhớ Ninh Ninh đã nói rằng cháu cũng nộp đơn vào Đại học Y."
Lục Thiều giật mình, vai đột nhiên cứng đờ, nhìn từ phía sau giống như một cây cọc gỗ cắm xuống đất, cứng chắc, Nhiễm Ninh đứng ở bên phải cô, khóe mắt nàng có thể nhìn thấy lông mi cô.
"...Cháu đã không học ở đó."
"A? Tại sao lại không học?"
Trương Tố Ninh càng bối rối hơn, vào trường y đã không dễ, đặc biệt nếu đến từ Hoa Thanh, lại càng khó hơn. Trong những năm nay, nhiều phụ huynh lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của con mình, họ đã chuyển trường cho con mình đi các tỉnh khác trước 2 năm, điều này sẽ tránh được "tỷ lệ chọi ở thành phố lớn".
"Cháu..."
"Bà ơi, bây giờ cậu ấy đã là phi công, việc này khó hơn học y."
Lục Thiều còn chưa nói xong, Nhiễm Ninh đột nhiên lên tiếng, tiếp lời.
"Phi công? Nữ phi công!" Đôi mắt của Trương Tố Ninh sáng lên, "Tiểu Lục thực sự tuyệt vời."
Lục Thiều vừa khiêm tốn lại không kiêu ngạo, thái độ này khiến người khác tự nhiên cảm thấy thoải mái.
Sau một cuộc trò chuyện khác, Lục Thiều thấy đã gần đến giờ phải rời đi.
Sau khi mở cửa, đèn ngoài hành lang tự động bật sáng, Lục Thiều vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, Nhiễm Ninh liền đuổi theo từ phía sau, nắm lấy cánh tay đang buông thõng bên hông của cô, nói:
"Tôi tiễn cậu."
Hai người đứng trước thang máy, nhìn số trên thang máy ngày càng tăng, Lục Thiều quay đầu lại tập trung vào đôi môi trắng bệch của Nhiễm Ninh, thật ra cô không muốn Nhiễm Ninh tiễn mình, ông bà nàng ở đây, nên cô có chút lo lắng, cũng không tiện nói chuyện. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không ai chen vào, Lục Thiều mở miệng nói.
"Vừa rồi cậu có nói thật không?"
Nhiễm Ninh ngơ ngác nhìn đôi dép của mình, màu trắng nhạt có hai cái tai thỏ, đây là một trong những thứ dễ thương hiếm hoi mà Nhiễm Ninh có. Cũng là thứ mà nàng bất ngờ đặt mua trong lúc lướt web, nàng ngay lập tức bị ấn tượng bởi sự dễ thương của bức ảnh, trái tim thiếu nữ của bà cô già này tràn đầy cảm xúc nên đã đặt hàng.
Nghe vậy, Nhiễm Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: "Nói gì?"
"Nếu cậu vẫn còn thấy khó chịu, đừng ép buộc bản thân và nên xin nghỉ phép."
Lục Thiều hiểu rõ nàng, biết nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cô sợ Nhiễm Ninh không chịu nổi.
Nhiễm Kinh lặng lẽ đứng đó, cắn vào má mình đến phát đau.
"Tôi hiểu rồi."
Cửa thang máy mở ra.
Lục Thiều bước vào, mỉm cười với Nhiễm Ninh, vẫy tay.
"Về đi, tôi đi đây."
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Nhiễm Ninh mặc dù đã tỉnh táo trở lại, nhưng giờ cảm thấy có chút choáng váng, giống như Lục Thiều đã lấy đi thứ gì đó.
Trở về nhà trong trạng thái lơ đãng.
Trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Trương Tố Ninh nói trong bếp.
"Cô bé này vội đến đây, sao lại mua nhiều rau thế? Thật sự là có tâm."
Tim Nhiễm Ninh lại thắt lại, nàng đóng sầm cửa nhà.
Cháo đã nấu xong rồi nhưng nàng không thấy ngon miệng lắm.
Nhiễm Ninh lấy cái chén nhỏ nhất, múc một thìa đầy vào, nhấp từng ngụm một cho đến khi chạm đến đáy.
Trương Tố Ninh nhìn cháu gái và chạm vào đầu Nhiễm Ninh.
"Ninh Ninh, chuyện ở lại bệnh viện đã quyết định xong, tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, từ nay về sau hãy chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng để ông bà lo lắng. Ông con sáng nay khi vừa ngủ dậy đã nói rằng mí mắt cứ giật suốt. Ông ấy bảo phải đến gặp con mới yên tâm. Bà vẫn hay cười ông ấy vì sự mê tín này. Nhưng... giờ thì nó cũng có ích, nếu không chúng ta đã không nhận ra con bị ốm."
Ông Nhiễm thu dọn bát đĩa rồi nói: "Được rồi được rồi, nói đến đây thôi. Để đứa nhỏ này nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
Trở lại phòng ngủ, Nhiễm Ninh dựa vào đầu giường, tay đặt lên trán.
Chiếc điện thoại di động bên gối rung lên, nàng nhấc lên áp vào tai, giọng Bạch Lê vô cùng lo lắng.
"Xong rồi, xong rồi! Buổi chiều bệnh viện bận quá, tôi nhìn thấy tin nhắn Wechat của Lục Thiều, cậu ấy nói sẽ chạy ngay đến chỗ cậu."
"Cậu ấy vừa rời đi."
Đôi mắt Nhiễm Ninh đau nhức, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra.
"Bạch Lê, tôi... tôi cảm thấy mình chẳng làm được gì cả."
"..."
"Khi nhìn thấy ông bà tôi, cậu ấy thậm chí không dám nói mình là ai. Tôi thấy cậu ấy đầm đìa mồ hôi, cả người ướt sũng. Thậm chí cậu ấy còn xin lỗi tôi và nói đáng lẽ phải gọi điện trước... Cậu ấy lo lắng... lo lắng ông bà sẽ nghĩ quá nhiều về chuyến thăm đột ngột của mình, sẽ mang đến rắc rối cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy lúng túng như vậy. Cậu biết đấy, cậu ấy kiêu hãnh như thế nào, sao cậu ấy lại trở nên như thế vì tôi? Cậu ấy không nên như thế này... Cậu ấy luôn muốn tôi được chiếu rọi bởi những tia nắng ấm áp bên ngoài... Nhưng ở chỗ tôi, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời... Tôi nên công khai cô ấy với ông bà của mình. Bạch Lê, tôi, tôi..."
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Lê nhìn thấy Nhiễm Ninh vừa khóc vừa thở hổn hển, trong đáy mắt hoảng sợ, mũi cũng đau nhức.
Cô ấy hiểu Nhiễm Ninh.
"Nhiễm Ninh...."
"Bạch Lê... Tôi nhớ cậu ấy quá."
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
"Bạch Lê nói cậu mắc chứng hay lo lắng."
Tôi sẽ không nói ai đang lo lắng (hừm)
Tình huống này đã từng xảy ra trước đây, Nhiễm Ninh lấy thuốc đau dạ dày trong ngăn kéo đầu giường ra, ngồi dậy uống hai viên, nghĩ rằng ngủ thêm một tí sẽ không sao.
Nhưng suy cho cùng con người không phải là sắt đá, thuốc cũng không phải là thuốc tiên chữa bách bệnh. Nàng đã trực suốt hai đêm nhưng chẳng ăn uống gì, chỉ uống cà phê để thỏa mãn cơn đói và khát. Cho dù là sắt đó cũng không thể chịu đựng được.
Đã quá bảy giờ và trời đã sáng.
Nhiễm Ninh dụi mắt, quấn chăn, toát mồ hôi lạnh, ấn tay thật chặt lên bụng, chịu đựng đau đớn, gọi điện cho giám đốc Vương xin nghỉ phép.
Mới vừa dứt cuộc gọi, Bạch Lê liền gọi đến.
Cô vội vàng nói: "Cậu có sao không?"
Bạch Lê biết Nhiễm Ninh luôn muốn trở thành người mạnh mẽ. Nếu bản thân cảm thấy vẫn có thể chịu đựng, nàng sẽ không bao giờ xin nghỉ phép.
"Viêm dạ dày ruột."
Một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên vầng trán đau nhức của Nhiễm Ninh, nhưng nàng vẫn gắng gượng.
"Tôi đã uống thuốc rồi, không sao đâu...đừng lo lắng."
Nghe được giọng nói của nàng, Bạch Lê biết tình trạng nhất định rất nghiêm trọng. Nguồn gốc căn bệnh này đã xuất phát từ lúc còn đi học, một khi Nhiễm Ninh bận rộn, dù là học tập hay làm việc, nàng đều không quan tâm đến bất cứ điều gì. Lúc này thấy tình trạng của nàng vậy, tâm tình của Bạch Lê cũng khó chịu, không thể không nói mấy lời.
"Đường tiêu hóa của cậu vốn đã không tốt, lại không để ý tới, sao có thể cả ngày không ăn chỉ uống cà phê? Tôi nói mãi cũng không nghe."
Bạch Lê cũng sốt ruột, tay cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng y tá: "Chờ tôi, tôi xem có thể xin nghỉ được không."
"Đừng..." Nhiễm Ninh xoay người, dùng tay lau mồ hôi trên trán, "Dưới lầu có phòng khám, tôi đi tiêm một mũi sẽ không sao đâu."
"Cậu có chắc là tự ra khỏi giường được không?"
"Ừ, thuốc đã có tác dụng, không còn đau nhiều như trước nữa."
Nhiễm Ninh sợ Bạch Lê lại xin nghỉ phép, vội vàng nói: "Tôi đi tiêm thuốc đây, không nói nữa."
"Được rồi... vậy hãy gọi cho tôi nếu cậu cần thêm gì."
"Ừ, cúp máy."
Nàng nói không sao, nhưng Bạch Lê vẫn lo lắng, cô gái này quá mạnh mẽ, nghĩ đến lại lo lắng nàng chỉ đang giấu bệnh. Nếu có người ở bên cạnh, nàng sẽ dám nhịn ăn như thế này sao? Không cần biết là ăn ít hay nhiều, nhưng có thể quản được phần nào phải không? Nàng chỉ ở một mình, đi đâu cũng một mình, thời gian trôi qua nàng không để ý đến bất cứ điều gì.
Vừa nghĩ tới, cô liền nhớ tới Lục Thiều, Bạch Lê nghiến răng nghiến lợi nhìn chung quanh...
Người này... thường xuyên đến, nhưng lại biến mất vào thời điểm quan trọng?
Bấm vào danh bạ và ấn gọi.
"Cậu đang làm gì vậy? Thậm chí không trả lời điện thoại?"
Bạch Lê nhấc điện thoại ra khỏi tai, cau mày...
Tạm quên đi, gửi tin nhắn WeChat cái đã.
Sau này đừng nói rằng chị em tốt của bạn gái không giúp cậu.
...
Bên này, Nhiễm Ninh với cái bụng quặn thắt đang cố đứng dậy, vừa cho bàn chải đánh răng vào miệng liền nôn. Vì chưa ăn gì, bụng trống rỗng, không thể nôn ra thứ gì. Cảm giác buồn nôn nghẹn ở lòng ngực, nó không lên không xuống, thỉnh thoảng lại muốn trào ra.
Sau khi tắm rửa đơn giản, nàng định xuống phòng khám ở tầng dưới để tiêm, đang thay giày ở lối vào thì chuông cửa đột nhiên vang lên, sau đó, cánh cửa phát ra tiếng rít.
Nhiễm Ninh nghe theo thanh âm đó, sững sờ.
"Ông bà."
...
Sau khi tiêm xong, ước chừng nửa giờ sau, cơn đau quặn bụng đã thuyên giảm, tuy vẫn còn hơi đau nhưng ít nhất cảm giác buồn nôn trong lồng ngực cũng đã biến mất.
Khi người ta già đi, đối với Trương Tố Ninh dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng có thể bất an trong một thời gian dài ; Nhiễm Ninh lại là cháu gái duy nhất. Sau khi Nhiễm Văn rời đi, trái tim bà đều hướng về Nhiễm Ninh. Nhìn thấy cách nàng đối xử với cơ thể mình... Điều này khiến bà cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí bà vừa khóc nghẹn trong lúc nói.
"Bà biết con bận, nhưng dù bận đến đâu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình. Cơ thể là thủ đô của cách mạng*. Con..."
*身体是革命的本钱 Câu nói của Mao Trạch Đông chỉ sự thành công của mọi việc, ngoài là sự tập hợp của các phẩm chất khác nhau thì cơ thể khỏe mạnh là điều kiện tiên quyết
"Được rồi được rồi, để Ninh Ninh nghỉ ngơi trước đã." Ông Nhiễm kéo vợ lại gần, lấy kính đọc sách từ trong túi ra, đeo lên sống mũi, "Tới xem toa thuốc đi, cái này uống hai viên."
Nhiễm Ninh nằm trên giường, kê cao gối dưới đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Lê.
"Ông bà tôi đến đây. Tôi đã tiêm xong rồi. Giờ ổn rồi, đừng lo lắng."
Sau đó, nàng đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và ngủ ngay sau đó.
...
Lục Thiều vẫn đang tập huấn, để điện thoại di động ở ký túc xá, huấn luyện kết thúc, cô nhìn thấy tin nhắn Wechat của Bạch Lê, trời đã chạng vạng.
Thái dương giật dữ dội và cô bỏ chạy.
Thấy cô vội vã, Thương Nam hỏi: "Sao vậy?"
"Nhiễm Ninh bị bệnh."
Lục Thiều sắc mặt nghiêm trọng, cả người giống như có lửa bùng lên, sắp nổ tung, Thương Nam vội vàng hét sau lưng cô.
"Lái xe chậm thôi đó!"
Không biết Lục Thiều có nghe thấy không, chỉ thấy cô biến mất nhanh chóng.
Thương Nam khoanh tay, lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Bệnh à? Chuyện này chẳng phải sẽ khiến Lục Thiều phải trả giá bằng mạng sống sao?"
...
Lục Thiều thậm chí còn không buồn gọi điện, cô cứ bấm còi liên tục.
Lúc này, đang giờ cao điểm, phía trước có ngã tư nhưng không thể vượt được, phải chờ đến ba lượt đèn đỏ mới tiếp tục đi được.
Lục Thiều không bao giờ vội vàng khi lái xe, và cô luôn bình tĩnh dù lo lắng đến đâu, nhưng bây giờ... mặt cô tím tái vì kìm nén, và mắng tổ tiên đời thứ mười tám!
Ai nhìn cũng tưởng cô đang đi đánh nhau.
Dù vội nhưng vẫn mất hai tiếng đồng hồ.
Lục Thiều lo lắng đến nỗi điều hòa trong xe không bật, lúc này trông cô như được vớt ra khỏi bể bơi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn thư thái thường ngày cũng biến mất hoàn toàn.
Cô giơ tay lên và đập cửa.
Bùm, bùm, bùm!
"Ai đây?"
Hai người lớn tuổi giật mình vì âm thanh đó, ông Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi bếp mà không đặt thìa trên tay xuống.
Lục Thiều vẫn đang đập cửa.
"Nhiễm Ninh! Là tôi, Lục Thiều!"
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng đã bị mở ra từ bên trong.
Hai người già, một người cau mày, một người cầm thìa, nhìn 'ả' đang đập cửa với vẻ cảnh giác.
Đầu óc Lục Thiều ong ong! Một âm thanh!
Trong hai giây, mọi thứ trở nên trống rỗng.
Cô nhận ra.
...Ông bà của Nhiễm Ninh.
"Cô là ai? Tại sao lại đập cửa như thế này?"
Trương Tố Ninh thấp hơn Lục Thiều gần hai cái đầu, nhưng bà cụ lại đứng thẳng, tóc được chải tỉ mỉ, đôi mắt vốn quanh năm nghiên cứu và viết báo cáo lúc này lại cực kỳ sáng suốt và thông minh. Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, sợ đôi mắt thông minh này phát hiện ra điều gì đó.
Cô chỉ dám cúi đầu, hai tay nắm chặt trắng bệch, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp bất giác cong xuống.
"Cháu..."
Cô chưa kịp nói gì thì Nhiễm Ninh đang nằm trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động liền đi ra.
Cơ thể gầy gò của nàng được bọc trong bộ quần áo ở nhà rộng rãi, khi nhìn thấy Lục Thiều ở cửa, nàng có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Lục Thiều? Tại sao cậu lại ở đây?"
Nhiễm Ninh xuất hiện tạm thời giải cứu Lục Thiều thoát khỏi khó khăn, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, cô nghẹn họng.
"Bạch... Bạch Lê kêu tôi tới."
Lục Thiều cảm thấy áy náy, không dám nhìn mặt hai người lớn, nhưng cũng không thể chỉ nhìn chằm chằm Nhiễm Ninh, nên đành đem Bạch Lê ra làm tấm chắn.
"Bạch Lê nói cậu bị bệnh có chút lo lắng, kêu tôi tới xem."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng đặt chiếc túi trên tay lên cửa, xoa xoa gáy: "Vậy thì... Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Lục Thiều trán và tóc ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống, cô nắm chặt rồi thả lỏng tay một lúc, hiển nhiên là đang hoảng sợ.
Nhìn thấy Lục Thiều như vậy, lồng ngực Nhiễm Ninh như bị bóp nghẹt, cơn đau trong bụng đột nhiên ập đến, nàng bước nhanh ra cửa.
"Lục Thiều!" Nhiễm Ninh ngăn cô lại.
"Vào uống một chút nước trước khi rời đi."
Lục Thiều lau mồ hôi trên mặt, trầm giọng trả lời: "...Được."
Trương Tố Ninh chạm vào cánh tay Nhiễm Ninh và hỏi: "Đây có phải là bạn của con không?"
Rõ ràng là bà không nhớ Lục Thiều.
Nhiễm Ninh bảo Lục Thiều đi rửa mặt trước, sau đó quay sang giải thích với ông bà.
"Cậu ấy đã đến nhà chúng ta một lần khi còn học trung học."
Trương Tố Ninh thở dài... Vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chính ông Nhiễm đã lắc chiếc thìa trong không khí vài lần và nhướn mày...
"Con bé có phải là người luôn cạnh tranh vị trí đầu tiên với con không?"
Nói xong, Trương Tố Ninh cũng nhớ ra.
Nhiễm Ninh khoanh tay, gật đầu: "Là cậu ấy."
Lục Thiều đang ở trong phòng tắm rửa mặt, vốc từng nắm nước lên mặt và sau gáy.
Nhiễm Ninh nói xong với ông bà thì đi về phía phòng tắm, cửa không đóng, dựa vào khung cửa nhìn Lục Thiều.
Lục Thiều quần áo vốn đã ướt đẫm mồ hôi, bây giờ lại ướt đẫm nước, mỗi ngày tập luyện đều như vậy, nên dù có đổ mồ hôi nhiều hơn cô cũng không để ý.
Nhiễm Ninh lấy chiếc khăn tắm trên kệ ra và đưa cho cô.
"Cứ lau đi."
Lục Thiều cầm lấy, cúi đầu nhìn chiếc khăn, nước trên mặt trượt xuống thái dương và cằm.
Dừng lại vài giây, cô che mặt lại và lau thật mạnh, khi bỏ khăn ra, vẻ mặt Lục Thiều ngập ngừng không muốn nói, ánh mắt đảo quanh, nhưng lại tránh ánh mắt Nhiễm Ninh.
"Ừ... Thực xin lỗi, tôi không biết ông bà cậu ở đây, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Bạch Lê, tôi liền vội vàng chạy tới, lẽ ra nên gọi điện cho cậu trước."
"Có gì mà phải xin lỗi?" Nhiễm Ninh nhỏ giọng sụt sịt, trong mắt đầy sương mù, cầm lấy chiếc khăn từ tay Lục Thiều, "Chỉ rửa mặt thôi mà làm ướt cả quần áo."
Vừa nói vừa lau gáy cho Lục Thiều, nước trên khăn thấm ướt tay nàng, cũng thấm vào tim.
Lục Thiều đặt tay lên bồn rửa, cúi đầu... Cô không dám nhìn nàng cũng không dám nói, cũng không rõ mình đang buồn vì điều gì.
Có chút khó khăn...
Nếu không phải cả hai đều là nữ thì liệu bây giờ có tốt hơn không?
Nhưng họ không làm điều gì xấu cả.
"Được rồi." Lục Thiều bình tĩnh lại, bỏ tay ra khỏi bồn rửa, "Lau khô rồi."
Nhiễm Ninh không chịu buông ra, nhất quyết đòi lau lần nữa, nàng vẫn không bỏ cuộc cho đến khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lục Thiều.
Đôi mắt ẩm ướt của nàng giống như đáy ao, thậm chí còn trong hơn thế.
Lục Thiều cảm thấy đau khổ, cảm thấy nàng nàng lại sụt cân rất nhiều.
Ánh mắt của cô hạ xuống, rơi vào mu bàn tay Nhiễm Ninh. Nhiễm Ninh đã xé miếng băng dính ra, nhưng lỗ kim và mạch máu xanh lam vẫn không lọt khỏi mắt Lục Thiều.
Lục Thiều cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe được, thực ra... Lục Thiều không cho rằng mình là người đa sầu đa cảm, phần lớn thời gian đều khá bất cẩn, khi đi ra ngoài, cánh tay của cô thường bị bầm tím, cả đầu gối cũng vậy, dù có bị rách da rách thịt thì cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Một khi bị nước lạnh cuốn đi, cô vẫn tiếp tục những việc mình nên làm. Không kiêu ngạo là nguyên tắc sống của cô. Nhưng những điều này... khi cô gặp Nhiễm Ninh, thói quen gì, nguyên tắc gì đều bị đảo lộn, giống như bây giờ... một vết kim nhỏ cũng có thể phá vỡ hàng phòng ngự của con người.
Ở tuổi hai mươi tám, có quá nhiều chuyện cần phải giải thích với hai người mái tóc đã hoa râm. Buộc Lục Thiều không thể không bận tâm, không chỉ vì ông bà của nàng mà còn vì Nhiễm Ninh.
Tình yêu là con dao hai lưỡi, bạn không những phải dũng cảm mà còn phải kiềm chế.
Lục Thiều không sợ đối mặt, nhưng lại lo lắng cho Nhiễm Ninh.
"Cậu còn thấy khó chịu không?" Lục Thiều dùng giọng nói cùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
"Tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa." Nhiễm Ninh cảm thấy mình đang nói thật, nhưng lại không nói thật, bụng nàng không còn khó chịu, nhưng trong lòng lại đau nhức.
Lục Thiều không nói nữa, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc không rõ ràng, một sự im lặng bao trùm bọn họ, khuếch đại và kéo dài chỉ trong vài giây.
Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, theo thói quen kéo cổ áo xuống: "Ra ngoài thôi."
Họ vừa ra khỏi phòng tắm, một người đang ở trong bếp, một người đang ở trong phòng ăn, cháo đang sôi trên bếp, phát ra tiếng lốp bốp.
Tâm trạng của Lục Thiều nhanh chóng khôi phục, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lễ phép chào hỏi hai người lớn và xin lỗi vì hành vi suýt phá cửa.
Sau khi Trương Tố Ninh được chồng gợi ý, bà tức nhớ đến đứa trẻ này, nó cao gầy, tóc ngắn, ngoại trừ nước da đen hơn trước, dung mạo cơ bản không thay đổi.
"Tiểu Lục, cháu cũng làm việc ở bệnh viện à?"
Lục Thiều thanh âm không tự chủ được mà nghẹn lại, tư thế cũng cứng ngắc: "Không, cháu không làm việc ở bệnh viện."
Trương Tố Ninh nói ồ, có chút bối rối, "Sao cháu không làm việc ở bệnh viện? Ta nhớ Ninh Ninh đã nói rằng cháu cũng nộp đơn vào Đại học Y."
Lục Thiều giật mình, vai đột nhiên cứng đờ, nhìn từ phía sau giống như một cây cọc gỗ cắm xuống đất, cứng chắc, Nhiễm Ninh đứng ở bên phải cô, khóe mắt nàng có thể nhìn thấy lông mi cô.
"...Cháu đã không học ở đó."
"A? Tại sao lại không học?"
Trương Tố Ninh càng bối rối hơn, vào trường y đã không dễ, đặc biệt nếu đến từ Hoa Thanh, lại càng khó hơn. Trong những năm nay, nhiều phụ huynh lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của con mình, họ đã chuyển trường cho con mình đi các tỉnh khác trước 2 năm, điều này sẽ tránh được "tỷ lệ chọi ở thành phố lớn".
"Cháu..."
"Bà ơi, bây giờ cậu ấy đã là phi công, việc này khó hơn học y."
Lục Thiều còn chưa nói xong, Nhiễm Ninh đột nhiên lên tiếng, tiếp lời.
"Phi công? Nữ phi công!" Đôi mắt của Trương Tố Ninh sáng lên, "Tiểu Lục thực sự tuyệt vời."
Lục Thiều vừa khiêm tốn lại không kiêu ngạo, thái độ này khiến người khác tự nhiên cảm thấy thoải mái.
Sau một cuộc trò chuyện khác, Lục Thiều thấy đã gần đến giờ phải rời đi.
Sau khi mở cửa, đèn ngoài hành lang tự động bật sáng, Lục Thiều vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, Nhiễm Ninh liền đuổi theo từ phía sau, nắm lấy cánh tay đang buông thõng bên hông của cô, nói:
"Tôi tiễn cậu."
Hai người đứng trước thang máy, nhìn số trên thang máy ngày càng tăng, Lục Thiều quay đầu lại tập trung vào đôi môi trắng bệch của Nhiễm Ninh, thật ra cô không muốn Nhiễm Ninh tiễn mình, ông bà nàng ở đây, nên cô có chút lo lắng, cũng không tiện nói chuyện. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không ai chen vào, Lục Thiều mở miệng nói.
"Vừa rồi cậu có nói thật không?"
Nhiễm Ninh ngơ ngác nhìn đôi dép của mình, màu trắng nhạt có hai cái tai thỏ, đây là một trong những thứ dễ thương hiếm hoi mà Nhiễm Ninh có. Cũng là thứ mà nàng bất ngờ đặt mua trong lúc lướt web, nàng ngay lập tức bị ấn tượng bởi sự dễ thương của bức ảnh, trái tim thiếu nữ của bà cô già này tràn đầy cảm xúc nên đã đặt hàng.
Nghe vậy, Nhiễm Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: "Nói gì?"
"Nếu cậu vẫn còn thấy khó chịu, đừng ép buộc bản thân và nên xin nghỉ phép."
Lục Thiều hiểu rõ nàng, biết nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cô sợ Nhiễm Ninh không chịu nổi.
Nhiễm Kinh lặng lẽ đứng đó, cắn vào má mình đến phát đau.
"Tôi hiểu rồi."
Cửa thang máy mở ra.
Lục Thiều bước vào, mỉm cười với Nhiễm Ninh, vẫy tay.
"Về đi, tôi đi đây."
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Nhiễm Ninh mặc dù đã tỉnh táo trở lại, nhưng giờ cảm thấy có chút choáng váng, giống như Lục Thiều đã lấy đi thứ gì đó.
Trở về nhà trong trạng thái lơ đãng.
Trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Trương Tố Ninh nói trong bếp.
"Cô bé này vội đến đây, sao lại mua nhiều rau thế? Thật sự là có tâm."
Tim Nhiễm Ninh lại thắt lại, nàng đóng sầm cửa nhà.
Cháo đã nấu xong rồi nhưng nàng không thấy ngon miệng lắm.
Nhiễm Ninh lấy cái chén nhỏ nhất, múc một thìa đầy vào, nhấp từng ngụm một cho đến khi chạm đến đáy.
Trương Tố Ninh nhìn cháu gái và chạm vào đầu Nhiễm Ninh.
"Ninh Ninh, chuyện ở lại bệnh viện đã quyết định xong, tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, từ nay về sau hãy chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng để ông bà lo lắng. Ông con sáng nay khi vừa ngủ dậy đã nói rằng mí mắt cứ giật suốt. Ông ấy bảo phải đến gặp con mới yên tâm. Bà vẫn hay cười ông ấy vì sự mê tín này. Nhưng... giờ thì nó cũng có ích, nếu không chúng ta đã không nhận ra con bị ốm."
Ông Nhiễm thu dọn bát đĩa rồi nói: "Được rồi được rồi, nói đến đây thôi. Để đứa nhỏ này nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
Trở lại phòng ngủ, Nhiễm Ninh dựa vào đầu giường, tay đặt lên trán.
Chiếc điện thoại di động bên gối rung lên, nàng nhấc lên áp vào tai, giọng Bạch Lê vô cùng lo lắng.
"Xong rồi, xong rồi! Buổi chiều bệnh viện bận quá, tôi nhìn thấy tin nhắn Wechat của Lục Thiều, cậu ấy nói sẽ chạy ngay đến chỗ cậu."
"Cậu ấy vừa rời đi."
Đôi mắt Nhiễm Ninh đau nhức, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra.
"Bạch Lê, tôi... tôi cảm thấy mình chẳng làm được gì cả."
"..."
"Khi nhìn thấy ông bà tôi, cậu ấy thậm chí không dám nói mình là ai. Tôi thấy cậu ấy đầm đìa mồ hôi, cả người ướt sũng. Thậm chí cậu ấy còn xin lỗi tôi và nói đáng lẽ phải gọi điện trước... Cậu ấy lo lắng... lo lắng ông bà sẽ nghĩ quá nhiều về chuyến thăm đột ngột của mình, sẽ mang đến rắc rối cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy lúng túng như vậy. Cậu biết đấy, cậu ấy kiêu hãnh như thế nào, sao cậu ấy lại trở nên như thế vì tôi? Cậu ấy không nên như thế này... Cậu ấy luôn muốn tôi được chiếu rọi bởi những tia nắng ấm áp bên ngoài... Nhưng ở chỗ tôi, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời... Tôi nên công khai cô ấy với ông bà của mình. Bạch Lê, tôi, tôi..."
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Lê nhìn thấy Nhiễm Ninh vừa khóc vừa thở hổn hển, trong đáy mắt hoảng sợ, mũi cũng đau nhức.
Cô ấy hiểu Nhiễm Ninh.
"Nhiễm Ninh...."
"Bạch Lê... Tôi nhớ cậu ấy quá."
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
"Bạch Lê nói cậu mắc chứng hay lo lắng."
Tôi sẽ không nói ai đang lo lắng (hừm)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.