Chương 28: Tôi sai rồi, xin lỗi cậu
Hàn Thất Cửu
13/02/2024
Làm sao cô ấy lại đến đây?
Trong đầu Nhiễm Ninh nhất thời có chút bối rối, nhưng nàng vẫn mở cửa, không cần suy nghĩ ngồi vào ghế phụ.
Khi xe bắt đầu chạy, khoảnh khắc khó chịu ngày hôm qua như một thước phim chậm chạy qua tâm trí Nhiễm Ninh, nàng thực sự không tìm ra lý do tại sao hôm nay Lục Thiều lại đến. Xét theo tình huống ngày hôm qua... bình thường người ta sẽ không còn muốn gặp lại cho đến hết đời.
Nhiễm Ninh ngồi thẳng bất động, tay trái luôn nắm chặt, tay phải đặt trên đùi rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại luôn vô tình nhìn người ngồi trên ghế lái...
Lục Thiều trông rất nghiêm túc, hai tay cầm vô lăng, hôm nay cô không mặc đồ bay, mà mặc một chiếc áo thun cổ tròn, màu trắng... Cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh ngay dưới cổ.
Có lẽ do tập luyện nên khuôn mặt và vùng da ở xương quai xanh có màu sắc hoàn toàn khác nhau, nó rất trắng và mỏng nhưng khuôn mặt lại không trắng bằng, nhìn thoáng qua là có thể biết là do phơi nắng.
Trong vô thức, nàng nhớ đến thời đi học, người này khi đó rất ham chơi, mùa hè sẽ đi phượt, khuôn mặt vốn trắng nõn dịu dàng sẽ rám nắng chỉ sau vài ngày. Nhưng... khi mùi đông đến, làn da của cô sẽ phục hồi một cách thần kỳ.
Không biết bây giờ... liệu người này có còn khả năng này hay không.
Tình cờ đến một khúc cua,dù Lục Thiều lái xe vững vàng thế nào cũng không tránh khỏi quán tính... Nhiễm Ninh hơi nghiêng người sang bên phải, ánh mắt tự nhiên di chuyển xuống, rơi vào trên cánh tay của Lục Thiều.
Làn da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc, đường nét đầy đặn và mịn màng, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng khỏe mạnh...
Nhiễm Ninh không khỏi liếc nhìn thêm vài cái... Đầu óc nàng như bị mắc kẹt trong một trạng thái trễ* kỳ lạ, liên tục chuyển đổi giữa sữa và lúa mì...
* dùng từ 'lag' chắc hợp lý hơn mà mình muốn dịch thuần Việt một chút.
Một ý tưởng táo bạo lóe lên.
Sẽ thật tuyệt nếu nàng có thể chạm vào nó...Ai biết được, trông đẹp vậy thôi, nhưng có lẽ xúc giác chỉ ở mức trung bình.
Chẳng phải có câu nói: Đừng để bị đôi mắt đánh lừa hay sao?
Có lẽ ánh mắt của nàng quá tập trung, Lục Thiều liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt này...
Nàng đang nhìn gì thế?
Cô giật giật khóe miệng, đột nhiên căng thẳng cánh tay và hắng giọng.
"Khụ."
Một cơn ho bất ngờ khiến Nhiễm Ninh lập tức tỉnh táo, liền quay người nhìn ra ngoài cửa sổ... ngoắc ngón tay, mím chặt khóe môi, như thể trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được.
Gió thổi một lúc rồi nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng quay đầu liếc nhìn bảng chỉ đường, đây không phải đường về nhà mình sao?
Ý gì đây? Có phải cô đặc biệt đến đây để đưa nàng về nhà không?
Nhiễm Ninh có chút bối rối... Đây là tình huống gì?
"Cậu đi đâu vậy?"
Lục Thiều vốn tưởng rằng nàng vừa lên xe sẽ hỏi, nhưng lại không ngờ chờ lâu như vậy, nếu hỏi muộn một chút, có lẽ xe đã tới cửa nhà nàng.
"Nhà của cậu."
"?"
"Đừng hiểu lầm...Tôi đưa cậu về nhà và lấy lại áo khoác của mình."
Lục Thiều không hề chớp mắt, lời nói nghiêm túc, giữa lông mày hiện lên một tia cương trực, Nhiễm Ninh yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ... Cô nghĩ rằng nếu không trực tiếp trả lời thì nàng sẽ lại suy nghĩ lung tung.
Nàng gật đầu và trả lời không chút cảm xúc: "Được."
Lẽ ra áo phải được trả lại từ lâu.
...
Hai người im lặng suốt dọc đường, vừa định rẽ sang một góc khác thì bị biển báo công trình tạm thời chặn lại.
Lục Thiều liếc nhìn Nhiễm Ninh, Nhiễm Ninh khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi không có xe. Hơn nữa, sáng nay tôi ra ngoài vẫn ổn."
Chuyện đến đột ngột, không có chuẩn bị tinh thần, Lục Thiều bị giọng điệu hung hãn của nàng làm cho bất ngờ.
"Sao cậu nói chuyện hấp tấp vậy? Tôi đã nói gì đâu?"
"Còn cần phải nói sao? Vừa rồi ánh mắt của cậu rõ ràng là nghĩ tôi biết trước việc sửa đường, cố ý không nói cho cậu biết, chỉ là để cho cậu đi đường vòng xa hơn mà thôi."
Lục Thiều dở khóc dở cười, đây là tội gì?
"Tôi có như vậy sao? Làm sao cậu có thể đọc được nhiều thông tin như vậy trong chưa đầy một phần mười giây lúc tôi nhìn cậu? Thật vô lý mà... Quá oan uổng."
"Cậu nói ai vô lý?" Nhiễm Ninh lập tức tức giận.
"Tôi, tôi, là tôi...tôi thật vô lý, tôi xin lỗi cậu... tôi sai rồi."
Giọng nói của Lục Thiều bỗng nhiên dịu xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lời nói rất chân thành, Nhiễm Ninh có ảo giác, bọn họ tựa hồ đang nói về những chuyện khác nhau. Nàng thật không biết chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Vừa nghe người này nhận lỗi, đã lập tức mất bình tĩnh, giây trước còn căng thẳng, giây sau lại mềm lòng.
Nhưng đừng nghĩ quá xa, chỉ là không muốn thừa nhận thất bại nên dành phải nói điều gì đó.
"Ai muốn cậu xin lỗi? Tôi không trách cậu."
Lục Thiều hai mắt sáng lên, ngữ khí so với trước ôn nhu hơn một chút.
"Thực sự không trách tôi sao?"
"Không!"
Lục Thiều biết rất rõ nàng, vẻ ngoài lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, thật ra trong lòng hẳn là có rất nhiều suy nghĩ, lúc còn đi học nàng đã như vậy. Hiển nhiên nàng không vui khi Mộc Tuyết hỏi han, quan tâm quá mức đến cô như vậy. Nàng lại giả vờ cao thượng, cứ nói không sao, nhưng nhờ bản lĩnh và sự cẩn trọng lúc đó, cô liền đuổi người kia đi khi nhận thấy có điều gì không ổn, rồi quay lại xin lỗi. Nhiễm Ninh tính tình khó chịu, nhưng thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô xin lỗi, sau đó dụi đầu vào cánh tay nàng, cố ý làm nàng cảm thấy dinh dính một lúc, sau đó mọi chuyện sẽ ổn.
Có vẻ như... đến bây giờ nó vẫn như vậy, không thay đổi.
Lục Thiều hít một hơi không để lại dấu vết, sau đó chậm rãi thở ra - chuyện ngày hôm qua hẳn là đã kết thúc.
Quay đầu liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, Lục Thiều khéo léo đánh tay lái quay đầu xe.
"Cậu có cần định vị không?" Nhiễm Ninh hỏi cô.
"Không cần."
Lục Thiều bình tĩnh lái xe, Nhiễm Ninh lại cau mày.
"Nhưng... hình như cậu đang lái xe sai đường. Tôi nhớ ở đây phải đi qua đường cao tốc."
"Cái cậu nói là đường dài, tôi biết đường tắt."
"...Có lối tắt nào sao? Tại sao tôi lại không biết?"
"Làm sao cậu biết được? Ngày nào cậu cũng ở nhà hoặc ở bệnh viện, đi thẳng một đường. Cậu đã bao giờ đi dạo xung quanh chưa? Tôi thấy... thậm chí cậu còn không biết dưới nhà có những cửa hàng nào."
"Có vẻ như cậu rất rành mấy cửa hàng quanh đây..."
Lục Thiều giương khóe mắt, ánh mắt vô tình lóe lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi những án mây lững lờ trôi*.
*云淡风轻 với ý dùng để chỉ không khí dễ chịu, thời tiết đẹp.
"Ở lối vào khu dân cư, cửa hàng thứ ba từ bên phải bán bữa sáng, cửa hàng thứ năm bán nước giải khát, và bên trái là siêu thị nhỏ. Ả... còn có trạm y tế công cộng và tiệm làm móng."
"...."
Nhiễm Ninh sửng sốt, chớp mắt mấy cái, vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên, người này mới đưa nàng về có hai lần, vậy mà đã nhớ hết mọi chuyện?
Vốn biết cô có trí nhớ tốt, nhưng đây thực sự là quá tốt...
"Ngốc?" Lục Thiều nhếch khóe môi, mỉm cười.
"Không có..." Nhiễm Ninh dựa vào lưng ghế, cởi chiếc túi trên vai, đặt vào trong ngực, vai hơi cúi xuống, "May là vừa rồi tôi không có cá cược, nếu không chắc chắn đã thua rồi."
Giọng điệu mềm mại như sáp, khiến Lục Thiều trong lòng có chút ngứa ngáy...
Chiếc kẹo mút quấn quanh đầu lưỡi, xoay tròn trong miệng, rơi xuống răng và bị cắn thành từng mảnh.
Trong miệng tràn ngập hương vị dâu ngọt ngào.
"Nè..."
"Gì?"
"Giúp tôi một chút."
Lục Thiều Hữu nâng cằm lên, dùng răng cắn chiếc que nhựa nhỏ màu trắng, lắc lắc lên xuống.
"Cậu không có tay à."
Nhiễm Ninh kỳ quái nhìn người này một cái, nói lời này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay lấy cái que ra.
Lục Thiều nhai kẹo.
"Phải luôn để tay trên vô lăng, nếu không sẽ bị coi là lái xe nguy hiểm. Tôi đến đây để đảm bảo an toàn tính mạng của cả hai chúng ta."
"Nói vớ vẩn... Tôi không tin cậu không thể dùng một tay để lấy ra." Nhiễm Ninh lười tranh cãi với cô, người này chưa bao giờ nói một câu nghiêm túc.
"Vứt ở đâu?"
"Bỏ vào túi tôi đi, tôi sẽ vứt khi xuống xe."
Nhiễm Ninh cúi đầu liếc nhìn vào quần của cô, đó là một chiếc quần yếm màu đen có túi khá lớn.
"Không sợ bẩn à?"
Nói xong, nàng mở túi xách, lấy túi giấy từ bên trong ra, rút một mảnh khăn giấy rồi gói que nhựa kẹo mút vào.
Động tác của Nhiễm Ninh rất nhẹ nhàng, cầm khăn giấy rất tùy ý, bàn tay của nàng rất đẹp, đặc biệt là những ngón tay... thon dài mảnh khảnh, trên toàn bộ móng tay đều có ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, trên đó còn có những vầng trăng khuyết nhỏ màu trắng. Từ góc độ của Lục Thiều... như là một bộ bức tranh mang vẻ dịu dàng khó tả...
Giống như cơn gió đầu xuân... dễ chịu quá.
Chỉ sau ba giây ngắn ngủi, Nhiễm Ninh nhét que nhựa nhỏ bọc khăn giấy vào túi của Lục Thiều.
"Này... không phải cậu nói bẩn sao?"
"Tôi gói nó trong giấy rồi."
Nhiễm Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, lấy tay ôm nửa má, cảm thấy hơi nóng...
Vừa rồi nàng nhìn thấy Lục Thiều cười.
...
Đường tắt đi nhanh hơn rất nhiều, Nhiễm Ninh nhìn hai bên đường dựng lên những sạp hàng dài... trong lòng thầm thắc mắc, chẳng lẽ khu vực này lại có chợ đêm sao? Sống ở đây lâu như vậy, đến bây giờ mới biết.
Lục Thiều nhả chân ga, hơi giảm tốc độ, trong gương chiếu hậu, cô nhìn thấy vẻ mặt im lặng của người bên cạnh... nhưng đôi mắt lại tròn xoe, đây chính là dáng vẻ đặc biệt của Nhiễm Ninh, chắc hẳn là nàng chưa bao giờ đến đây nên thấy lạ lẫm.
Không phải là muốn vạch trần, cô chỉ muốn cười một chút, tâm trạng cũng khá nhiều.
Sau khi đi qua khu chợ đêm nhỏ, khoảng năm phút sau, xe chạy tới cổng khu dân cư, Lục Thiều đã rất quen thuộc, từ xa bấm còi hai lần, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ xe, chào người bảo vệ trong ngôi nhà nhỏ.
Lan can được nâng lên kèm theo một tiếng bíp.
"Cảm ơn."
"Không có chi."
Hai người đi qua, Nhiễm Ninh lại nhìn chằm chằm.
"Hai người quen nhau à?"
"Ừ, lần trước cậu ngủ quên trên xe là anh ấy mở cửa cho tôi. Chàng trai trẻ này rất tốt tính, làm việc gì cũng không cứng nhắc, rất linh hoạt."
"..." (Nhiễm Ninh thì thầm gì đó)
"Cậu nói cái gì?" Lục Thiều nhướng mày, thị lực rất tốt, thính giác càng tốt, khi có con muỗi bay qua, liền biết là đực hay cái, huống chi là một sinh vật to lớn như vậy.
Nhiễm Ninh ngồi thẳng lên.
"Tôi nói... cậu là loại phi công gì? Với khả năng của cậu, nên tham gia vào lĩnh vực quan hệ công chúng."
"Đây có phải là điều cậu vừa nói không?"
Lục Thiều nheo mắt, động đậy lỗ tai, "Đừng tưởng rằng nói nhỏ là không nghe được, cậu sợ bị tôi phản bội sao?"
Nói xong, cô lại cười: "Gầy quá... Nếu tôi tăng cân thì có lẽ sẽ đắc hàng hơn đấy".
"Cậu định đi bán thịt heo à?"
"Không, dù thế nào đi nữa thì vẫn đáng giá hơn thịt heo."
Không phải nàng không cãi thắng cô, mà là quá lười để ý đến cô.
Xe chạy xuống tầng hầm.
Lục Thiều đạp phanh, kéo phanh tay quả quyết bước xuống xe, nếu có thẻ ra vào thì bây giờ cô hẳn đã mở cửa đi vào rồi.
Nhìn bộ dạng thoải mái của cô, Nhiễm Ninh sửng sốt... đây là nhà ai chứ?
Khi Lục Thiều nhìn thấy Nhiễm Ninh vẫn đứng phía sau mình, có lẽ cô đã nhận ra mình đang chiếm lấy ánh đèn sân khấu nên lùi lại một cách tượng trưng, hất cằm về phía cửa tòa nhà.
"Đi thôi."
Cứ đi đi, xem ai sợ ai!
Dù sao cũng là khu nhà của mình, Nhiễm Ninh lấy thẻ ra vào, quả quyết quẹt vào rồi mở cửa kính ra.
Hai người lần lượt bước vào thang máy.
Không còn sôi nổi như lúc ở trên xe, Lục Thiều lúc này rất nghiêm túc, vai thẳng đứng trước nút bấm, chặn hết cả người Nhiễm Ninh.
"Tầng nào?"
"mười sáu."
Lục Thiều dùng ngón tay ấn số tầng mười sáu, ngẩng đầu nhìn đèn báo đang nhấp nháy, Lục Thiều không nói nữa.
Nhiễm Ninh đứng chéo chân sau lưng cô, vô thức liếc nhìn màn hình, có chút khẩn trương, có chút nóng nảy... Nàng luôn cảm thấy Lục Thiều sẽ đột nhiên quay người lại, nhưng nàng đang nghĩ gì vậy?
Suy nghĩ của nàng lại thay đổi, nếu là năm cuối trung học, cô sẽ quay lại, để hù dọa nàng, sau đó nở nụ cười chiến thắng.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc lại rối bời, cuối cùng cũng đến được tầng mười sáu.
Ngay lúc đợi cửa mở, thang máy đột nhiên lao xuống.
Lục Thiều phản ứng rất nhanh, duỗi tay ra ấn Nhiễm Ninh vào vách thang máy, tay còn lại nhanh chóng ấn mấy cái vào nút khẩn cấp.
May mắn thay, chỉ là một cú sốc, cửa thang máy mở ra, Lục Thiều đẩy Nhiễm Ninh ra ngoài trước, sau đó tự mình đi ra.
Cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện gì thế này?"
"Không biết."
"Điều này đã từng xảy ra trước đây chưa?"
"Có thể không."
Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới cánh cửa được khóa bằng dấu vân tay.
Lục Thiều đút hai tay vào túi, đứng nghiêng người.
Nhiễm Ninh vừa đưa tay tới gần ổ khóa, các con số trên màn hình đầu tiên sáng lên, sau đó là ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt này quá mạnh, giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó... Nhiễm Ninh nhịn không được, xoay người lại, vốn định nhìn vào ổ khóa, nàng lại quay đầu lại một lần nữa. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn vào mắt nàng mà không hề che giấu.
Nhiễm Ninh ngây người trong giây lát, tim đập nhanh gấp đôi, vốn định ra đòn trước, nhưng lại bị đánh bại, nàng phải thừa nhận rằng mình chưa bao giờ thắng trong trò chơi đối mắt này...
Dù trước hay bây giờ, đôi mắt này... dường như có một sức mạnh thần kỳ khiến người ta phải gục ngã.
Đặt ngón tay cái lên ổ khóa, cánh cửa mở ra với một âm thanh rít lên.
"Tôi sống một mình, có thể sẽ hơi bừa bộn, cậu đừng để ý."
"Được."
Lục Thiều đứng ở cửa vào, trên tủ giày màu nâu có một chiếc giỏ tre đan thủ công nhỏ, bên trong rải rác mấy sợi dây màu đen, bút chì, băng cá nhân và một ít kìm ghim.
"Có cần cởi giày không?"
"Không cần."
Nhiễm Ninh bước nhanh vào trong, nhặt quần áo trên ghế sofa trong phòng khách rồi ném nhanh vào máy giặt, nhưng vẫn còn một ít đồ thừa, chẳng hạn như lon nước ngọt trên bàn cà phê và tô mì ăn liền bên cạnh.
Sau khi Nhiễm Ninh dọn dẹp xong những thứ này, Lục Thiều cũng kiểm tra toàn bộ căn nhà.
Diện tích ước chừng sáu mươi mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích không lớn nhưng bố trí tiện nghi, ở một mình cũng thoải mái, cạnh phòng ngủ là phòng làm việc, toàn bộ hai bức tường đều là sách. Nhìn về phía trước, có một chiếc bàn màu quả lê, còn có một chiếc cốc thủy tinh, chắc là đựng cà phê chưa uống xong...
Có vẻ như... nàng dành nhiều thời gian ở đây đến quên ăn quên ngủ.
Nhiễm Ninh bình thường ban ngày đi làm, tối mới về ngủ, ngoài đống đồ ăn nhanh vừa rồi ra, trong nhà kỳ thật cũng khá ngăn nắp...
Ồ... vâng, nàng còn có một con robot hút bụi, con robot này cũng phải làm việc hàng ngày.
"Cậu thuê hay mua ngôi nhà này?"
"Mua."
"Vị trí này không tệ. Cậu trả bao nhiêu một tháng?"
Nhiễm Ninh dừng lại một lúc mới nhận ra Lục Thiều có lẽ đang hỏi về khoản vay.
"Mua bằng tiền mặt,... ông bà ngoại của tôi đã trả."
"Ồ."
Khi ông bà được nhắc đến, bầu không khí đột nhiên thay đổi, vô hình trung tạo ra một khoảng trống.
"Ừm... thế thì sao? Đợi một chút, tôi đi lấy áo cho cậu."
"Được."
Lục Thiều không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại dõi theo Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh đi khắp nơi tìm áo, tìm rất lâu cũng không thấy, nàng đang thắc mắc không biết mình nhét nó ở đâu rồi.
Đột nhiên biểu hiện thay đổi.
Chẳng lẽ là...
Mắt nàng nhìn về phía đầu giường, và chắc chắn...
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh đưa gót chân về phía trước như ốc sên, sau đó lại nhìn nàng lấy chiếc áo khoác thể thao đen trắng từ dưới gối ra...
Không thể nói là cô chết lặng, chắc chắn do bị sốc...
Vậy là... nàng ngủ với áo của mình dưới gối?
Đó là ngày hôm qua... hay mỗi ngày?
Lục Thiều nghẹn họng... Đột nhiên cô có chút tiếc nuối, không phải đến lấy lại áo sao? Nhưng nếu không tới... cô làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặt Nhiễm Ninh đỏ bừng...
Mình bệnh thật rồi, ngủ với áo của người khác dưới gối?
Lục Thiều đang cảm thấy thế nào?
Phải chăng sau nhiều năm không gặp, cô sẽ nghĩ nàng có sở thích đặc biệt, hay có thể nàng cảm thấy tình cảm của mình dành cho cô vẫn chưa kết thúc... nghĩ về cô và biến thành một kẻ tâm thần?
Chiếc áo khoác trong tay cô nhàu nát như một miếng giẻ rách cũ, Lục Thiều không ngại mặc nó, nhưng nàng cũng không xấu hổ mà trả lại cho cô.
Vào lúc này, Nhiễm Ninh vốn luôn mạnh mẽ cuối cùng cũng nhận ra hỗn loạn nghĩa là gì.
Im lặng hồi lâu, Nhiễm Ninh mới có dũng khí quay người lại, nhưng ánh mắt đờ đẫn, bước chân chậm chạp... Rõ ràng là nàng thiếu tự tin, thực sự xấu hổ... Đây là có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải tình huống xấu hổ như vậy...
"Ừm... hôm nay lúc tìm quần áo trước khi ra ngoài đã ném nó lên giường."
"Ừm."
"Nó hơi nhăn... để tôi ủi nó cho cậu."
Nhiễm Ninh sải bước nhanh chóng lao ra khỏi phòng, sau đó lại bước nhanh hơn vượt qua Lục Thiều, hoảng hốt chuẩn bị đi lấy bàn ủi.
Ngược lại, Lục Thiều không khỏi mỉm cười khi thấy nàng bận rộn như thế nào.
"Đừng bận tâm."
"..."
Lục Thiều đi tới cầm lấy áo trong tay cô, quả thực là nhăn nheo, nhưng cô cũng không khoa trương đến mức cần nàng ủi ngay tại chỗ.
Liếc nhìn chiếc bàn ủi quần áo bên cạnh kệ, rồi nhìn người phụ nữ có đôi má hồng hào trước mặt, trong giây lát cô cảm thấy rất dễ chịu.
"Thật ra nó cũng không nhăn lắm. Hơn nữa đang là mùa hè, cậu biết đấy, tôi... sợ nóng. Tôi chắc chắn sẽ không thường xuyên mặc chiếc áo khoác này."
"..."
Thấy nàng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, hàng mi như lông chim khẽ run lên, trong lòng Lục Thiều nóng bừng, trong lòng nổi lên một tia xấu xa không hiểu nổi, cô cố ý trêu chọc nàng.
"Nếu không... quên nó đi..."
"..."
"Cậu giữ lại cái áo này nhé?"
"???"
"Lúc mới mua, sếp nói rằng nó giúp tôi ngủ rất hiệu quả!"
"Tôi không có mặc áo của cậu khi đi ngủ!!!"
Lục Thiều bật cười.
"Tôi không có nói cậu ôm áo của tôi đi ngủ, tại sao sốt ruột như vậy... Cậu là muốn ôm tôi sao?"
"Tôi không!!"
Trong đầu Nhiễm Ninh nhất thời có chút bối rối, nhưng nàng vẫn mở cửa, không cần suy nghĩ ngồi vào ghế phụ.
Khi xe bắt đầu chạy, khoảnh khắc khó chịu ngày hôm qua như một thước phim chậm chạy qua tâm trí Nhiễm Ninh, nàng thực sự không tìm ra lý do tại sao hôm nay Lục Thiều lại đến. Xét theo tình huống ngày hôm qua... bình thường người ta sẽ không còn muốn gặp lại cho đến hết đời.
Nhiễm Ninh ngồi thẳng bất động, tay trái luôn nắm chặt, tay phải đặt trên đùi rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại luôn vô tình nhìn người ngồi trên ghế lái...
Lục Thiều trông rất nghiêm túc, hai tay cầm vô lăng, hôm nay cô không mặc đồ bay, mà mặc một chiếc áo thun cổ tròn, màu trắng... Cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh ngay dưới cổ.
Có lẽ do tập luyện nên khuôn mặt và vùng da ở xương quai xanh có màu sắc hoàn toàn khác nhau, nó rất trắng và mỏng nhưng khuôn mặt lại không trắng bằng, nhìn thoáng qua là có thể biết là do phơi nắng.
Trong vô thức, nàng nhớ đến thời đi học, người này khi đó rất ham chơi, mùa hè sẽ đi phượt, khuôn mặt vốn trắng nõn dịu dàng sẽ rám nắng chỉ sau vài ngày. Nhưng... khi mùi đông đến, làn da của cô sẽ phục hồi một cách thần kỳ.
Không biết bây giờ... liệu người này có còn khả năng này hay không.
Tình cờ đến một khúc cua,dù Lục Thiều lái xe vững vàng thế nào cũng không tránh khỏi quán tính... Nhiễm Ninh hơi nghiêng người sang bên phải, ánh mắt tự nhiên di chuyển xuống, rơi vào trên cánh tay của Lục Thiều.
Làn da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc, đường nét đầy đặn và mịn màng, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng khỏe mạnh...
Nhiễm Ninh không khỏi liếc nhìn thêm vài cái... Đầu óc nàng như bị mắc kẹt trong một trạng thái trễ* kỳ lạ, liên tục chuyển đổi giữa sữa và lúa mì...
* dùng từ 'lag' chắc hợp lý hơn mà mình muốn dịch thuần Việt một chút.
Một ý tưởng táo bạo lóe lên.
Sẽ thật tuyệt nếu nàng có thể chạm vào nó...Ai biết được, trông đẹp vậy thôi, nhưng có lẽ xúc giác chỉ ở mức trung bình.
Chẳng phải có câu nói: Đừng để bị đôi mắt đánh lừa hay sao?
Có lẽ ánh mắt của nàng quá tập trung, Lục Thiều liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt này...
Nàng đang nhìn gì thế?
Cô giật giật khóe miệng, đột nhiên căng thẳng cánh tay và hắng giọng.
"Khụ."
Một cơn ho bất ngờ khiến Nhiễm Ninh lập tức tỉnh táo, liền quay người nhìn ra ngoài cửa sổ... ngoắc ngón tay, mím chặt khóe môi, như thể trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được.
Gió thổi một lúc rồi nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng quay đầu liếc nhìn bảng chỉ đường, đây không phải đường về nhà mình sao?
Ý gì đây? Có phải cô đặc biệt đến đây để đưa nàng về nhà không?
Nhiễm Ninh có chút bối rối... Đây là tình huống gì?
"Cậu đi đâu vậy?"
Lục Thiều vốn tưởng rằng nàng vừa lên xe sẽ hỏi, nhưng lại không ngờ chờ lâu như vậy, nếu hỏi muộn một chút, có lẽ xe đã tới cửa nhà nàng.
"Nhà của cậu."
"?"
"Đừng hiểu lầm...Tôi đưa cậu về nhà và lấy lại áo khoác của mình."
Lục Thiều không hề chớp mắt, lời nói nghiêm túc, giữa lông mày hiện lên một tia cương trực, Nhiễm Ninh yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ... Cô nghĩ rằng nếu không trực tiếp trả lời thì nàng sẽ lại suy nghĩ lung tung.
Nàng gật đầu và trả lời không chút cảm xúc: "Được."
Lẽ ra áo phải được trả lại từ lâu.
...
Hai người im lặng suốt dọc đường, vừa định rẽ sang một góc khác thì bị biển báo công trình tạm thời chặn lại.
Lục Thiều liếc nhìn Nhiễm Ninh, Nhiễm Ninh khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi không có xe. Hơn nữa, sáng nay tôi ra ngoài vẫn ổn."
Chuyện đến đột ngột, không có chuẩn bị tinh thần, Lục Thiều bị giọng điệu hung hãn của nàng làm cho bất ngờ.
"Sao cậu nói chuyện hấp tấp vậy? Tôi đã nói gì đâu?"
"Còn cần phải nói sao? Vừa rồi ánh mắt của cậu rõ ràng là nghĩ tôi biết trước việc sửa đường, cố ý không nói cho cậu biết, chỉ là để cho cậu đi đường vòng xa hơn mà thôi."
Lục Thiều dở khóc dở cười, đây là tội gì?
"Tôi có như vậy sao? Làm sao cậu có thể đọc được nhiều thông tin như vậy trong chưa đầy một phần mười giây lúc tôi nhìn cậu? Thật vô lý mà... Quá oan uổng."
"Cậu nói ai vô lý?" Nhiễm Ninh lập tức tức giận.
"Tôi, tôi, là tôi...tôi thật vô lý, tôi xin lỗi cậu... tôi sai rồi."
Giọng nói của Lục Thiều bỗng nhiên dịu xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lời nói rất chân thành, Nhiễm Ninh có ảo giác, bọn họ tựa hồ đang nói về những chuyện khác nhau. Nàng thật không biết chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Vừa nghe người này nhận lỗi, đã lập tức mất bình tĩnh, giây trước còn căng thẳng, giây sau lại mềm lòng.
Nhưng đừng nghĩ quá xa, chỉ là không muốn thừa nhận thất bại nên dành phải nói điều gì đó.
"Ai muốn cậu xin lỗi? Tôi không trách cậu."
Lục Thiều hai mắt sáng lên, ngữ khí so với trước ôn nhu hơn một chút.
"Thực sự không trách tôi sao?"
"Không!"
Lục Thiều biết rất rõ nàng, vẻ ngoài lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, thật ra trong lòng hẳn là có rất nhiều suy nghĩ, lúc còn đi học nàng đã như vậy. Hiển nhiên nàng không vui khi Mộc Tuyết hỏi han, quan tâm quá mức đến cô như vậy. Nàng lại giả vờ cao thượng, cứ nói không sao, nhưng nhờ bản lĩnh và sự cẩn trọng lúc đó, cô liền đuổi người kia đi khi nhận thấy có điều gì không ổn, rồi quay lại xin lỗi. Nhiễm Ninh tính tình khó chịu, nhưng thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô xin lỗi, sau đó dụi đầu vào cánh tay nàng, cố ý làm nàng cảm thấy dinh dính một lúc, sau đó mọi chuyện sẽ ổn.
Có vẻ như... đến bây giờ nó vẫn như vậy, không thay đổi.
Lục Thiều hít một hơi không để lại dấu vết, sau đó chậm rãi thở ra - chuyện ngày hôm qua hẳn là đã kết thúc.
Quay đầu liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, Lục Thiều khéo léo đánh tay lái quay đầu xe.
"Cậu có cần định vị không?" Nhiễm Ninh hỏi cô.
"Không cần."
Lục Thiều bình tĩnh lái xe, Nhiễm Ninh lại cau mày.
"Nhưng... hình như cậu đang lái xe sai đường. Tôi nhớ ở đây phải đi qua đường cao tốc."
"Cái cậu nói là đường dài, tôi biết đường tắt."
"...Có lối tắt nào sao? Tại sao tôi lại không biết?"
"Làm sao cậu biết được? Ngày nào cậu cũng ở nhà hoặc ở bệnh viện, đi thẳng một đường. Cậu đã bao giờ đi dạo xung quanh chưa? Tôi thấy... thậm chí cậu còn không biết dưới nhà có những cửa hàng nào."
"Có vẻ như cậu rất rành mấy cửa hàng quanh đây..."
Lục Thiều giương khóe mắt, ánh mắt vô tình lóe lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi những án mây lững lờ trôi*.
*云淡风轻 với ý dùng để chỉ không khí dễ chịu, thời tiết đẹp.
"Ở lối vào khu dân cư, cửa hàng thứ ba từ bên phải bán bữa sáng, cửa hàng thứ năm bán nước giải khát, và bên trái là siêu thị nhỏ. Ả... còn có trạm y tế công cộng và tiệm làm móng."
"...."
Nhiễm Ninh sửng sốt, chớp mắt mấy cái, vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên, người này mới đưa nàng về có hai lần, vậy mà đã nhớ hết mọi chuyện?
Vốn biết cô có trí nhớ tốt, nhưng đây thực sự là quá tốt...
"Ngốc?" Lục Thiều nhếch khóe môi, mỉm cười.
"Không có..." Nhiễm Ninh dựa vào lưng ghế, cởi chiếc túi trên vai, đặt vào trong ngực, vai hơi cúi xuống, "May là vừa rồi tôi không có cá cược, nếu không chắc chắn đã thua rồi."
Giọng điệu mềm mại như sáp, khiến Lục Thiều trong lòng có chút ngứa ngáy...
Chiếc kẹo mút quấn quanh đầu lưỡi, xoay tròn trong miệng, rơi xuống răng và bị cắn thành từng mảnh.
Trong miệng tràn ngập hương vị dâu ngọt ngào.
"Nè..."
"Gì?"
"Giúp tôi một chút."
Lục Thiều Hữu nâng cằm lên, dùng răng cắn chiếc que nhựa nhỏ màu trắng, lắc lắc lên xuống.
"Cậu không có tay à."
Nhiễm Ninh kỳ quái nhìn người này một cái, nói lời này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay lấy cái que ra.
Lục Thiều nhai kẹo.
"Phải luôn để tay trên vô lăng, nếu không sẽ bị coi là lái xe nguy hiểm. Tôi đến đây để đảm bảo an toàn tính mạng của cả hai chúng ta."
"Nói vớ vẩn... Tôi không tin cậu không thể dùng một tay để lấy ra." Nhiễm Ninh lười tranh cãi với cô, người này chưa bao giờ nói một câu nghiêm túc.
"Vứt ở đâu?"
"Bỏ vào túi tôi đi, tôi sẽ vứt khi xuống xe."
Nhiễm Ninh cúi đầu liếc nhìn vào quần của cô, đó là một chiếc quần yếm màu đen có túi khá lớn.
"Không sợ bẩn à?"
Nói xong, nàng mở túi xách, lấy túi giấy từ bên trong ra, rút một mảnh khăn giấy rồi gói que nhựa kẹo mút vào.
Động tác của Nhiễm Ninh rất nhẹ nhàng, cầm khăn giấy rất tùy ý, bàn tay của nàng rất đẹp, đặc biệt là những ngón tay... thon dài mảnh khảnh, trên toàn bộ móng tay đều có ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, trên đó còn có những vầng trăng khuyết nhỏ màu trắng. Từ góc độ của Lục Thiều... như là một bộ bức tranh mang vẻ dịu dàng khó tả...
Giống như cơn gió đầu xuân... dễ chịu quá.
Chỉ sau ba giây ngắn ngủi, Nhiễm Ninh nhét que nhựa nhỏ bọc khăn giấy vào túi của Lục Thiều.
"Này... không phải cậu nói bẩn sao?"
"Tôi gói nó trong giấy rồi."
Nhiễm Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, lấy tay ôm nửa má, cảm thấy hơi nóng...
Vừa rồi nàng nhìn thấy Lục Thiều cười.
...
Đường tắt đi nhanh hơn rất nhiều, Nhiễm Ninh nhìn hai bên đường dựng lên những sạp hàng dài... trong lòng thầm thắc mắc, chẳng lẽ khu vực này lại có chợ đêm sao? Sống ở đây lâu như vậy, đến bây giờ mới biết.
Lục Thiều nhả chân ga, hơi giảm tốc độ, trong gương chiếu hậu, cô nhìn thấy vẻ mặt im lặng của người bên cạnh... nhưng đôi mắt lại tròn xoe, đây chính là dáng vẻ đặc biệt của Nhiễm Ninh, chắc hẳn là nàng chưa bao giờ đến đây nên thấy lạ lẫm.
Không phải là muốn vạch trần, cô chỉ muốn cười một chút, tâm trạng cũng khá nhiều.
Sau khi đi qua khu chợ đêm nhỏ, khoảng năm phút sau, xe chạy tới cổng khu dân cư, Lục Thiều đã rất quen thuộc, từ xa bấm còi hai lần, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ xe, chào người bảo vệ trong ngôi nhà nhỏ.
Lan can được nâng lên kèm theo một tiếng bíp.
"Cảm ơn."
"Không có chi."
Hai người đi qua, Nhiễm Ninh lại nhìn chằm chằm.
"Hai người quen nhau à?"
"Ừ, lần trước cậu ngủ quên trên xe là anh ấy mở cửa cho tôi. Chàng trai trẻ này rất tốt tính, làm việc gì cũng không cứng nhắc, rất linh hoạt."
"..." (Nhiễm Ninh thì thầm gì đó)
"Cậu nói cái gì?" Lục Thiều nhướng mày, thị lực rất tốt, thính giác càng tốt, khi có con muỗi bay qua, liền biết là đực hay cái, huống chi là một sinh vật to lớn như vậy.
Nhiễm Ninh ngồi thẳng lên.
"Tôi nói... cậu là loại phi công gì? Với khả năng của cậu, nên tham gia vào lĩnh vực quan hệ công chúng."
"Đây có phải là điều cậu vừa nói không?"
Lục Thiều nheo mắt, động đậy lỗ tai, "Đừng tưởng rằng nói nhỏ là không nghe được, cậu sợ bị tôi phản bội sao?"
Nói xong, cô lại cười: "Gầy quá... Nếu tôi tăng cân thì có lẽ sẽ đắc hàng hơn đấy".
"Cậu định đi bán thịt heo à?"
"Không, dù thế nào đi nữa thì vẫn đáng giá hơn thịt heo."
Không phải nàng không cãi thắng cô, mà là quá lười để ý đến cô.
Xe chạy xuống tầng hầm.
Lục Thiều đạp phanh, kéo phanh tay quả quyết bước xuống xe, nếu có thẻ ra vào thì bây giờ cô hẳn đã mở cửa đi vào rồi.
Nhìn bộ dạng thoải mái của cô, Nhiễm Ninh sửng sốt... đây là nhà ai chứ?
Khi Lục Thiều nhìn thấy Nhiễm Ninh vẫn đứng phía sau mình, có lẽ cô đã nhận ra mình đang chiếm lấy ánh đèn sân khấu nên lùi lại một cách tượng trưng, hất cằm về phía cửa tòa nhà.
"Đi thôi."
Cứ đi đi, xem ai sợ ai!
Dù sao cũng là khu nhà của mình, Nhiễm Ninh lấy thẻ ra vào, quả quyết quẹt vào rồi mở cửa kính ra.
Hai người lần lượt bước vào thang máy.
Không còn sôi nổi như lúc ở trên xe, Lục Thiều lúc này rất nghiêm túc, vai thẳng đứng trước nút bấm, chặn hết cả người Nhiễm Ninh.
"Tầng nào?"
"mười sáu."
Lục Thiều dùng ngón tay ấn số tầng mười sáu, ngẩng đầu nhìn đèn báo đang nhấp nháy, Lục Thiều không nói nữa.
Nhiễm Ninh đứng chéo chân sau lưng cô, vô thức liếc nhìn màn hình, có chút khẩn trương, có chút nóng nảy... Nàng luôn cảm thấy Lục Thiều sẽ đột nhiên quay người lại, nhưng nàng đang nghĩ gì vậy?
Suy nghĩ của nàng lại thay đổi, nếu là năm cuối trung học, cô sẽ quay lại, để hù dọa nàng, sau đó nở nụ cười chiến thắng.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc lại rối bời, cuối cùng cũng đến được tầng mười sáu.
Ngay lúc đợi cửa mở, thang máy đột nhiên lao xuống.
Lục Thiều phản ứng rất nhanh, duỗi tay ra ấn Nhiễm Ninh vào vách thang máy, tay còn lại nhanh chóng ấn mấy cái vào nút khẩn cấp.
May mắn thay, chỉ là một cú sốc, cửa thang máy mở ra, Lục Thiều đẩy Nhiễm Ninh ra ngoài trước, sau đó tự mình đi ra.
Cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện gì thế này?"
"Không biết."
"Điều này đã từng xảy ra trước đây chưa?"
"Có thể không."
Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới cánh cửa được khóa bằng dấu vân tay.
Lục Thiều đút hai tay vào túi, đứng nghiêng người.
Nhiễm Ninh vừa đưa tay tới gần ổ khóa, các con số trên màn hình đầu tiên sáng lên, sau đó là ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt này quá mạnh, giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó... Nhiễm Ninh nhịn không được, xoay người lại, vốn định nhìn vào ổ khóa, nàng lại quay đầu lại một lần nữa. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn vào mắt nàng mà không hề che giấu.
Nhiễm Ninh ngây người trong giây lát, tim đập nhanh gấp đôi, vốn định ra đòn trước, nhưng lại bị đánh bại, nàng phải thừa nhận rằng mình chưa bao giờ thắng trong trò chơi đối mắt này...
Dù trước hay bây giờ, đôi mắt này... dường như có một sức mạnh thần kỳ khiến người ta phải gục ngã.
Đặt ngón tay cái lên ổ khóa, cánh cửa mở ra với một âm thanh rít lên.
"Tôi sống một mình, có thể sẽ hơi bừa bộn, cậu đừng để ý."
"Được."
Lục Thiều đứng ở cửa vào, trên tủ giày màu nâu có một chiếc giỏ tre đan thủ công nhỏ, bên trong rải rác mấy sợi dây màu đen, bút chì, băng cá nhân và một ít kìm ghim.
"Có cần cởi giày không?"
"Không cần."
Nhiễm Ninh bước nhanh vào trong, nhặt quần áo trên ghế sofa trong phòng khách rồi ném nhanh vào máy giặt, nhưng vẫn còn một ít đồ thừa, chẳng hạn như lon nước ngọt trên bàn cà phê và tô mì ăn liền bên cạnh.
Sau khi Nhiễm Ninh dọn dẹp xong những thứ này, Lục Thiều cũng kiểm tra toàn bộ căn nhà.
Diện tích ước chừng sáu mươi mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích không lớn nhưng bố trí tiện nghi, ở một mình cũng thoải mái, cạnh phòng ngủ là phòng làm việc, toàn bộ hai bức tường đều là sách. Nhìn về phía trước, có một chiếc bàn màu quả lê, còn có một chiếc cốc thủy tinh, chắc là đựng cà phê chưa uống xong...
Có vẻ như... nàng dành nhiều thời gian ở đây đến quên ăn quên ngủ.
Nhiễm Ninh bình thường ban ngày đi làm, tối mới về ngủ, ngoài đống đồ ăn nhanh vừa rồi ra, trong nhà kỳ thật cũng khá ngăn nắp...
Ồ... vâng, nàng còn có một con robot hút bụi, con robot này cũng phải làm việc hàng ngày.
"Cậu thuê hay mua ngôi nhà này?"
"Mua."
"Vị trí này không tệ. Cậu trả bao nhiêu một tháng?"
Nhiễm Ninh dừng lại một lúc mới nhận ra Lục Thiều có lẽ đang hỏi về khoản vay.
"Mua bằng tiền mặt,... ông bà ngoại của tôi đã trả."
"Ồ."
Khi ông bà được nhắc đến, bầu không khí đột nhiên thay đổi, vô hình trung tạo ra một khoảng trống.
"Ừm... thế thì sao? Đợi một chút, tôi đi lấy áo cho cậu."
"Được."
Lục Thiều không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại dõi theo Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh đi khắp nơi tìm áo, tìm rất lâu cũng không thấy, nàng đang thắc mắc không biết mình nhét nó ở đâu rồi.
Đột nhiên biểu hiện thay đổi.
Chẳng lẽ là...
Mắt nàng nhìn về phía đầu giường, và chắc chắn...
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh đưa gót chân về phía trước như ốc sên, sau đó lại nhìn nàng lấy chiếc áo khoác thể thao đen trắng từ dưới gối ra...
Không thể nói là cô chết lặng, chắc chắn do bị sốc...
Vậy là... nàng ngủ với áo của mình dưới gối?
Đó là ngày hôm qua... hay mỗi ngày?
Lục Thiều nghẹn họng... Đột nhiên cô có chút tiếc nuối, không phải đến lấy lại áo sao? Nhưng nếu không tới... cô làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặt Nhiễm Ninh đỏ bừng...
Mình bệnh thật rồi, ngủ với áo của người khác dưới gối?
Lục Thiều đang cảm thấy thế nào?
Phải chăng sau nhiều năm không gặp, cô sẽ nghĩ nàng có sở thích đặc biệt, hay có thể nàng cảm thấy tình cảm của mình dành cho cô vẫn chưa kết thúc... nghĩ về cô và biến thành một kẻ tâm thần?
Chiếc áo khoác trong tay cô nhàu nát như một miếng giẻ rách cũ, Lục Thiều không ngại mặc nó, nhưng nàng cũng không xấu hổ mà trả lại cho cô.
Vào lúc này, Nhiễm Ninh vốn luôn mạnh mẽ cuối cùng cũng nhận ra hỗn loạn nghĩa là gì.
Im lặng hồi lâu, Nhiễm Ninh mới có dũng khí quay người lại, nhưng ánh mắt đờ đẫn, bước chân chậm chạp... Rõ ràng là nàng thiếu tự tin, thực sự xấu hổ... Đây là có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải tình huống xấu hổ như vậy...
"Ừm... hôm nay lúc tìm quần áo trước khi ra ngoài đã ném nó lên giường."
"Ừm."
"Nó hơi nhăn... để tôi ủi nó cho cậu."
Nhiễm Ninh sải bước nhanh chóng lao ra khỏi phòng, sau đó lại bước nhanh hơn vượt qua Lục Thiều, hoảng hốt chuẩn bị đi lấy bàn ủi.
Ngược lại, Lục Thiều không khỏi mỉm cười khi thấy nàng bận rộn như thế nào.
"Đừng bận tâm."
"..."
Lục Thiều đi tới cầm lấy áo trong tay cô, quả thực là nhăn nheo, nhưng cô cũng không khoa trương đến mức cần nàng ủi ngay tại chỗ.
Liếc nhìn chiếc bàn ủi quần áo bên cạnh kệ, rồi nhìn người phụ nữ có đôi má hồng hào trước mặt, trong giây lát cô cảm thấy rất dễ chịu.
"Thật ra nó cũng không nhăn lắm. Hơn nữa đang là mùa hè, cậu biết đấy, tôi... sợ nóng. Tôi chắc chắn sẽ không thường xuyên mặc chiếc áo khoác này."
"..."
Thấy nàng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, hàng mi như lông chim khẽ run lên, trong lòng Lục Thiều nóng bừng, trong lòng nổi lên một tia xấu xa không hiểu nổi, cô cố ý trêu chọc nàng.
"Nếu không... quên nó đi..."
"..."
"Cậu giữ lại cái áo này nhé?"
"???"
"Lúc mới mua, sếp nói rằng nó giúp tôi ngủ rất hiệu quả!"
"Tôi không có mặc áo của cậu khi đi ngủ!!!"
Lục Thiều bật cười.
"Tôi không có nói cậu ôm áo của tôi đi ngủ, tại sao sốt ruột như vậy... Cậu là muốn ôm tôi sao?"
"Tôi không!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.