Chương 85: Vượt qua thành Nam rồi nói tiếp
Hàn Thất Cửu
08/04/2024
Lục Thiều ngậm điếu thuốc trong miệng... mà không châm lửa. Là bác sĩ, Nhiễm Ninh đặc biệt chú ý đến thuốc lá và rượu. Hơn nữa, Lục Thiều là phi công, cô cố gắng không chạm vào những thứ không cần thiết như thế này. Nàng đưa tay giật điếu thuốc trong miệng, sau đó đưa tay về phía cô, Lục Thiều sửng sốt một lát không kịp phản ứng, sau đó nhìn thấy Nhiễm Ninh khẽ cau mày nói: “Bao thuốc lá. “
“Sao không nói sớm? Tự nhiên đưa tay ra, tôi cứ tưởng cậu định ôm tôi.” Lục Thiều vội vàng đưa hết thuốc lá và hột quẹt trong túi ra, mu bàn tay sờ lên mũi. “ Tôi chưa hút một điếu thuốc nào, chỉ là muốn xoa dịu cơn thèm thôi.”
Nhiễm Ninh mở bao thuốc lá ra nhìn, quả nhiên còn mới, “Sao cậu hay thèm vậy, cậu bị nghiện à?” Nàng ném điếu thuốc vào hộp, chọc vào mũi cô, “Cậu nói là không có hút, vậy cậu lấy nó ra làm gì, cậu đang nói dối à?”
“Tôi có thể nói dối điều gì? Tôi chỉ quen tay thôi.” Lục Thiều cười.
Cô vừa dứt lời, Nhiễm Ninh liền đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô bằng cả hai tay...
“Tôi cũng đâu có nói cậu hút thuốc, nếu cậu không hút thì đâu có gì đáng lo ngại. Tại sao người ta lại thích hút thuốc? Thứ này vừa là nicotin vừa là hắc ín, nếu hút sẽ chỉ khiến cơ thể bị tổn thương. Hãy nghe lời tôi... Đừng đụng vào những thứ này, nếu trong lòng đang lo lắng điều gì, thì cứ tâm sự với tôi, tôi sẽ sẵn sàng nghe cậu nói.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi, chạm vào tai Lục Thiều, thoang thoảng mùi kem đánh răng bạc hà, làm vùng gáy của Lục Thiều lập tức tê dại, cô duỗi tay ra, ôm lấy Nhiễm Ninh thành thật thú nhận: “Tôi thật sự không hút thuốc, bao thuốc lá này không phải của tôi, nó là của Thương Nam. Lần trước cậu ấy cho tôi mượn áo khoác, bỏ vào túi.”
“Còn mùi khói thuốc lá trên người cậu thì sao?”
“Cũng là của cậu ấy.” Lục Thiều nói: “Không biết gần đây cô nàng này ra sao, ngày nào cũng như ống khói, mỗi ngày ít nhất hai gói.”
Nói đến đây, Lục Thiều đột nhiên nghiêng người, hôn một cái vào miệng Nhiễm Ninh, nhếch môi cười: “Cậu niếm thử xem.”
Thử thì thử, có gì phải sợ chứ.
Nhiễm Ninh không đợi cô lại gần, nàng ôm cổ cô, ngẩng đầu cắn lên.
Lục Thiều càng hôn càng hưng phấn, hạ tay xuống, bế Nhiễm Ninh đặt lên ghế sofa, cả hai cùng ngã xuống.
TV vẫn đang mở, Lục Thiều tranh thủ xem lại bộ phim cũ từ tám đời trước, quay đầu hít một hơi thật sâu vào phần thịt mềm sau tai Nhiễm Ninh, ánh mắt buồn bã hỏi.: “Đi tắm.”
Sắc mặt Nhiễm Ninh màu đỏ tái nhợt, nghe như tiếng ruồi muỗi. “Được rồi.”
Về phần ai là người chủ động, bọn họ tựa hồ đều chủ động, nhưng Nhiễm Ninh lại thích ở trong vòng tay Lục Thiều hơn, thích cảm giác bị chọc ghẹo đến mức không khống chế được bản thân, cảm giác tim gan run rẩy... cho đến khi chút sức lực cuối cùng cạn kiệt và hoàn toàn gục ngã trong vòng tay cô...được ôm vào lòng, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng.
Nhiễm Ninh vuốt cằm...
Nàng hình như thích hưởng thụ hơn.
Sau khi làm xong, hai người trở lại phòng ngủ, Lục Thiều giúp Nhiễm Ninh sấy tóc.
Cô dùng ngón tay chạm vào mái tóc dài rồi tắt máy sấy tóc: “Xong rồi.”
Vừa bôi kem dưỡng da tay, Nhiễm Ninh vừa nhìn mấy sợi tóc rơi xuống đất bị Lục Thiều dùng giấy vệ sinh nhặt lên, nàng lo lắng nói: “Tôi sẽ không bị hói chứ?”
Lục Thiều dừng lại, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía góc trên bên phải.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Nhiễm Ninh ánh mắt cảnh giác.
“Giám đốc Phùng hình như chỉ còn mỗi ba sợi tóc?”
“....”
Dến đây! Tôi sẽ bóp cổ cậu đến chết!
“Cậu hỏi tôi mà!”
Lục Thiều chạy rất nhanh, Nhiễm Ninh không bắt được cô, nàng cầm lấy gối ném về phía cô, tức giận nói.
“Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ nhổ hết tóc trên đầu cậu! Cho cậu trọc đầu luôn!”
...
Đêm đã khuya, sao trên trời rải rác, một mảnh ánh sáng trong trẻo chiếu vào, nhẹ nhàng trải ra trên bậu cửa sổ.
“Cậu đang nói về ai vậy?”
“Diệp Dung.” Nhiễm Ninh nắm lấy cánh tay Lục Thiều, gối đầu hắn, “Cậu biết chị ta không?”
“Cũng có thể xem là quen biết. Tôi nghe nói... chị ấy là người đỡ đầu cho Thương Nam ở cô nhi viện.” Lục Thiều gãi tai hỏi: “Sao cậu biết chị ấy? Cậu cũng quen à?”
Nhiễm Ninh dừng lại một chút, môi bất giác mím lại thành một đường thẳng: “Tôi không quen, là Bạch Lê...”
“Bạch Lê? Họ có quan hệ gì với nhau?” Lục Thiều khó hiểu.
Lúc này, Nhiễm Ninh sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống một chút, nàng đặt tay lên xương quai xanh của Lục Thiều, nhẹ nhàng ấn vào.
“Tôi hỏi cậu... Thương Nam có thích con gái không?”
“...”
“Hãy thành thật và đừng nói những điều vô nghĩa.”
“Bộ tôi hay nói dối lắm sao? Để cậu suốt ngày hiểu lầm tôi à?” Nói xong, Lục Thiều gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ấy thích con gái.”
“Cậu biết điều đó khi nào?”
Giọng điệu Nhiễm Ninh rất gay gắt, khiến Lục Thiều cảm thấy câu trả lời của mình rất quan trọng, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị đá ra khỏi giường.
“Mới đây thôi, mấy ngày trước, mà có chuyện gì?”
Lục Thiều nghe Nhiễm Ninh thở dài, trợn to hai mắt.
“Sao lại thở dài? Không lẽ cậu ấy và Bạch Lê...”
“Cái gì?”
“Còn gì nữa... Chúng ta đều là người lớn, thế thôi~”
Nhiễm Ninh tát cô một cái: “Còn trách tôi hay hiểu lầm cậu? Hãy tự nhủ xem... cậu có phải đang nói bậy không?”
“Vậy tại sao cậu lại thở dài?”
Nhiễm Ninh không nói gì, nhưng một lúc sau nàng mới lặng lẽ nói.
“Diệp Dung là bạn gái cũ của Thương Nam.”
“Hả?”
“Đã được mười năm.”
“Ah!!”
“Bạch Lê nói như vậy.”
“Ah!!!”
Có một bệnh nhân được chuyển từ khoa ngoại sang khoa ung bướu chỉnh hình, Nhiễm Ninh chịu trách nhiệm theo dõi. Hôm qua trong giờ nghỉ trưa, Giám đốc Vương gọi điện nói đã đọc hết báo cáo... Ông bảo nàng được đề bạc thăng chức nên Nhiễm Ninh ngay lập tức đi đến khoa phẫu thuật.
Khi đi ngang qua bàn y tá, nàng muốn nói với Bạch Lê rằng có thể không thể đi ăn cơm chung được, nhưng lại không thấy cô ấy, Tiểu Tiếu nói Bạch Lê ra ngoài đã hơn một tiếng rồi. Không biết cô đã đi đâu nhưng nhìn có vẻ lo lắng.
Nhiễm Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chắc là có chuyện gì xảy ra đột xuất.
Không ngờ vừa họp xong với Giám đốc Vương, nhìn về phía chéo góc phòng đã thấy một cánh đồng Tu La*
*修罗场 để mô tả chiến trường bi thảm, sau này được mở rộng ra với nghĩa là “một người đang liều mạng vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn”; trong tiếng Nhật, nó còn được mở rộng đến chiến trường thực tế và những tình huống đòi hỏi sự cạnh tranh hoặc “chiến đấu”
Nàng lập tức choáng váng.
Kỳ thực Bạch Lê cũng không kể gì nhiều với nàng, chuyện cô thích Thương Nam, nàng cũng suy đoán từ thái độ bất thường của cô ấy, ngoài ra cũng không biết gì thêm.
Nhưng dù vậy, Nhiễm Ninh có thể thấy giữa cô ấy và Diệp Dung có một dòng chảy ngầm.
Mọi thứ về cô ấy đều được thể hiện trên khuôn mặt, và sự thù địch cũng quá rõ ràng.
“Ăn cái gì?” Bạch Lê đứng ở cuối giường bệnh, hai tay ôm cánh tay, nhìn Diệp Dung cùng Thương Nam, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt là sự lạnh lùng. “Canh gà? Lẽ ra nên hầm thêm chân giò... Cô phải biết là ăn gì bổ nấy chứ.”
“Ngày mai đi, hôm nay đã muộn.” Diệp Dung cũng là người nhẹ nhàng, bình tĩnh, không hề nản chí, nói vài câu rồi đưa cho Thương Nam một ngụm canh. Ăn xong... dùng khăn giấy lau miệng, cẩn thận tỉ mỉ trong suốt quá trình.
Về phần Thương Nam, cô không nói gì, chỉ ăn những gì được đút, chỉ cần Diệp Dung đưa cho cô đều nhận hết.
Bạch Lê không để ý đến Diệp Dung, nhìn chằm chằm Thương Nam một hồi, sau đó vội vàng gật đầu, “Được... uống từ từ, uống nhiều một chút, tốt nhất đừng chừa lại một giọng nào!”
Nói xong cô quay người rời đi.
“Bạch Lê.”
Nhiễm Ninh vẫn chưa đi liền vội vàng đuổi theo.
Bạch Lê bước đi rất nhanh, thẳng đến công viên nhỏ ở tầng dưới.
Lúc Nhiễm Ninh đuổi kịp cô ấy, mới nhận ra người này đang khóc, nước mắt chảy dài trên mặt. Bạn bè nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu Bạch Lê là người thế nào. Cô ấy luôn là một cô gái vô tư. Nàng chưa bao giờ thấy cô ấy khóc như vậy?
Lần này, Nhiễm Ninh bị sốc.
Nàng ngồi bên cạnh Bạch Lê, lấy khăn giấy lau nước mắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, thấp giọng hỏi: “Là vì Thương Nam sao?”
Không nhắc đến thì không sao, nhưng vừa nhắc Thương Nam... Nước mắt Bạch Lê lại càng chảy dữ dội hơn.
“Được rồi, được rồi, không sao... Có tôi ở đây.”
Nhiễm Ninh dỗ dành cô rất lâu... Bạch Lê mới ngừng khóc.
Cô nghiêng đầu sang một bên, cắn vào má, vai run lên.
“Hãy kể cho tôi nghe đi, được không? Đừng giữ mãi trong lòng...”
“Thương Nam, cô ấy thật khốn nạn!”
Bạch Lê bật khóc.
“Tôi thực sự không hiểu cô ấy. Chị ta đã kết hôn và có con, nhưng vẫn để chị ta dựa dẫm mà không đắn đo. Cô ấy tự coi mình là gì? Là một món đồ chơi, hay một con chó liếm? Bị chơi đùa một cách trìu mến... Cô ấy nghĩ sao vậy? Có thay đổi được gì đầu?!”
“Ý cậu là Diệp Dung là...”
“Bạn gái cũ của cô ấy.”
Tối hôm đó cô đón Thương Nam ở quán ăn, rồi cô ấy nôn mửa, cô đã lau người và thay quần áo cho cô ấy. Sau đó, không thèm nói một lời cảm ơn... Cô ấy thật tốt, kéo Bạch Lê và gọi tên người phụ nữ khác. Lúc đầu... giống như cô ấy đang muốn ôm, một tay bám lấy gáy, một tay ôm eo cô, bên tai vang lên tên Diệp Dung, Bạch Lê rất tức giận! Lúc đó, cô đã hung hăng đẩy cô ấy ra, ngay cả khi Thương Nam đập vào đầu giường, cô cũng không quan tâm.
Cô luôn nghĩ giữa Thương Nam và Diệp Dung có chuyện gì đó, nhưng không ngờ sự việc lại như vậy
Bạch Lê tức giận, nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo...
Mười năm, một con số đáng kinh ngạc.
Nó giống như một ngọn núi lớn nằm giữa cô và Thương Nam.
Bạch Lê biết đằng sau chuyện này chắc chắn có một câu chuyện tình bi thảm, thậm chí cô còn cảm thấy chỉ cần Diệp Dung còn yêu thì Thương Nam sẽ không ngại việc có một mối tình thầm kín không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Cô có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ hồi phục được, rằng mình đã bị đưa đến tầng địa ngục thứ mười tám.
Làm sao có thể phá vỡ mối tình mười năm?
Cô thậm chí còn chưa tiến đến cổng thành thì đã thua trước.
Vì vậy, khi Thương Nam tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô trở nên 'hung dữ' như một người khác, nhưng... cô phát hiện mình không thể tàn nhẫn với Thương Nam, cả hai đều chung một cảm giác - Đau khổ.
Cô thấy tiếc cho sự mê muội của cô ấy, cũng thấy tiếc cho trải nghiệm đau khổ, cô lại càng tiếc vì sao cô ấy lại phải ngu ngốc như vậy.
Dù biết phía trước không còn hy vọng nhưng cô vẫn sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Lê không khỏi nhớ nhung, quan tâm đến cô ấy... Hầu như ngày nào trước khi đi ngủ cũng xem qua danh sách bạn bè của Thương Nam, coi đó là bài tập phải làm của cô.
Giống như không có mối bận tân nào, cô càng ngày càng gần, sợ cô ấy biết, nhưng cũng sợ cô ấy không biết. Bạch Lê muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình vô số lần, nhưng lại cảm thấy mình nên làm hay vậy hay tiếp tục chờ... Thương Nam có thể còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, gấp gáp sẽ dọa cô ấy sợ.
Bạch Lê biết rằng mười năm là một khoảng cách không thể hàn gắn, nhưng cô cảm thấy... chỉ cần vung đắp mối quan hệ của mình một cách cẩn thận, khi nắng lên hoa sẽ nở theo tự nhiên.
Cho đến khi cô phát hiện ra Thương Nam hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với chính mình, cô mới cảm thấy bản thân nhạy cảm dễ bị tổn thương. Sự phòng thủ lại bị phá vỡ.
Sau khi tâm sự xong, Nhiễm Ninh gần như bị sốc, cô không ngờ tình cảm của Bạch Lê dành cho Thương Nam lại sâu đậm như vậy.
Mặc dù lúc này không thích hợp, nhưng Nhiễm Ninh cảm thấy mình nên và nhất định phải hỏi.
“Cậu... cậu thích cô ấy nhiều như thế nào? Cậu không phải luôn thích đàn ông...”
“Tôi không biết, tôi đơn giản là thích thôi. Đến lúc tôi phát hiện ra thì nó đã như thế này rồi.”
“Có phải là vì tôi và Lục Thiều đã ảnh hưởng đến cậu không?”
“Không.”
Bạch Lê lắc đầu, ôm Nhiễm Ninh: “Lần đầu tiên tôi nghiêm túc như vậy thích một người, tôi đã suy nghĩ rất lâu, Nhiễm Ninh... Tôi dường như không thể thoát ra được.”
Nhiễm Ninh ôm lại, cảm thấy rất có lỗi với cô gái tốt bụng này, cũng không đến nổi không thể kéo Bạch Lê ra, thà nói rằng... nàng cảm thấy tiếc vì cô phải đi trên con đường không có chút ảnh sáng, càng đi càng xa.
....
“Tốt...”
Lục Thiều thở dài.
“Thương Nam thật đáng thương.”
“Thương Nam đáng thương, còn Bạch Lê thì sao?”
Nhiễm Ninh kéo chăn, Lục Thiều bị nàng đá ra ngoài.
“Này...lạnh quá...”
Một lời than lạnh, Nhiễm Ninh nới lỏng chăn bông, miễn cưỡng cho cô đắp một chút.
Lục Thiều vội vàng quấn lại, cười nói: “Tôi biết cậu quan tâm Bạch Lê, nhưng Thương Nam đã làm sai cái gì? Bạch Lê thích cậu ấy, cậu ấy đã trốn rồi. Nhưng chuyện gì xảy ra... Bạch Lê vẫn đuổi theo, mặt khác cậu không cảm thấy việc này gây phiền toái cho Thương Nam sao?”
“Nhưng...”
“Nhiễm Ninh, trước tiên hãy nghe tôi nói. Hãy khách quan, đừng thiên vị chỉ vì cậu ấy là bạn thân của cậu.” Lục Thiều nói đầy tình cảm và lý trí: “Thương Nam là trẻ mồ côi, Diệp Dung đã giúp đỡ cậu ấy ở thời điểm khó khăn nhất. Cậu có thể không biết rõ về trại trẻ mồ côi, nơi đó chắc chắn khắc nghiệt hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Nếu không có Diệp Dung, Thương Nam sẽ không phải là Thương Nam như ngày hôm nay. Chưa kể công việc, cậu ấy thậm chí đã không được tiếp tục việc học... và...”
Sau một hồi tạm dừng.
“Cậu thật sự hy vọng Bạch Lê cùng Thương Nam có thể ở cùng nhau sao? Hãy tự hỏi chính mình, cậu có thực sự hy vọng không?”
Nhiễm Ninh im lặng.
Nàng không muốn.
Nàng coi Bạch Lê như bạn thân, chị em của mình, hơn mười năm tình bạn, không thể nói nàng không ích kỷ, so với việc cô thích người cùng giới hay khác giới, nàng hy vọng Bạch Lê có thể chọn vế sau. Không có lý do gì, đơn giản là nàng muốn cô ấy cảm thấy thoải mái và có cuộc sống dễ dàng.
Nàng đã đi trên con đường này mười năm, trong đó có chín năm vật vã trong làn sương, dù mây mù bây giờ đã tan và nhìn thấy được mặt trời, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến những năm tháng ảm đạm đó, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Còn cả ba mẹ Bạch... Nhiễm Ninh đã hơn một lần nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng cãi nhau với ông bà? Nghĩ đến phản ứng của bản thân, phản ứng của hai lão nhân, và khung cảnh tàn khốc đó...
Sợ và không sợ.
Nàng sợ gia đình buồn, nhưng nàng không sợ vì cuối cùng Lục Thiều sẽ ở bên nàng suốt cuộc đời.
Nhiễm Ninh nghĩ... nàng thật sự bất hiết khi chọn cái sau giữa gia đình và người yêu.
Bây giờ nàng đã phần nào hiểu được tại sao mẹ mình lại không chút do dự gả cho ba mình, tình yêu dành cho một người là không thể khống chế được, cho dù trời có sụp đổ, chỉ cần người kia ở đó, thì sự sụp đỗ dường như cũng không thành vấn đề, không có thật.
Chỉ là... Nhiễm Ninh cảm thấy rất buồn nếu đổi lại là Bạch Lê.
Bạch Lê quá xinh đẹp, với lại một người có hoàn cảnh bất hạnh và một người có gia đình hòa thuận, lành mạnh, thì luôn có vách ngăn không thể xóa bỏ.
Nhiễm Ninh chưa bao giờ cảm thấy mình là công chúa, nhưng nàng lại cảm thấy đó là Bạch Lê.
....
Lục Thiều sờ đầu Nhiễm Ninh, ôm nàng vào lòng.
“Ai quan tâm đến nhiều việc như vậy chứ? Nếu cậu dám thích... cậu có sợ bị tổn thương không? Nếu cậu sợ bị tổn thương, vậy cậu có thật sự thích hay không?”
“Cậu nói rất chí lý, cậu không sợ bị tổn thương sao?”
“Sợ, nhưng dù sợ tôi vẫn theo đuổi cậu! Tệ nhất, là sứt đầu mẻ trán, nhưng dù sao cũng không chết được.”
Lúc này, nàng có cảm giác như đang quay lại năm cuối trung học, cô gái trẻ cầm ván trượt hoặc đạp xe lượn qua lượn lại trước mặt.
Như mọi khi, tràn đầy năng lượng, ánh mắt thâm tình.
“Về phần bức tường phía nam*, tấn công trước rồi nói sau.”
* Bức tường phía nam 南墙嘛 là sự ẩn dụ về quá khứ đau buồn, khó có thể quên đi
“Sao không nói sớm? Tự nhiên đưa tay ra, tôi cứ tưởng cậu định ôm tôi.” Lục Thiều vội vàng đưa hết thuốc lá và hột quẹt trong túi ra, mu bàn tay sờ lên mũi. “ Tôi chưa hút một điếu thuốc nào, chỉ là muốn xoa dịu cơn thèm thôi.”
Nhiễm Ninh mở bao thuốc lá ra nhìn, quả nhiên còn mới, “Sao cậu hay thèm vậy, cậu bị nghiện à?” Nàng ném điếu thuốc vào hộp, chọc vào mũi cô, “Cậu nói là không có hút, vậy cậu lấy nó ra làm gì, cậu đang nói dối à?”
“Tôi có thể nói dối điều gì? Tôi chỉ quen tay thôi.” Lục Thiều cười.
Cô vừa dứt lời, Nhiễm Ninh liền đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô bằng cả hai tay...
“Tôi cũng đâu có nói cậu hút thuốc, nếu cậu không hút thì đâu có gì đáng lo ngại. Tại sao người ta lại thích hút thuốc? Thứ này vừa là nicotin vừa là hắc ín, nếu hút sẽ chỉ khiến cơ thể bị tổn thương. Hãy nghe lời tôi... Đừng đụng vào những thứ này, nếu trong lòng đang lo lắng điều gì, thì cứ tâm sự với tôi, tôi sẽ sẵn sàng nghe cậu nói.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi, chạm vào tai Lục Thiều, thoang thoảng mùi kem đánh răng bạc hà, làm vùng gáy của Lục Thiều lập tức tê dại, cô duỗi tay ra, ôm lấy Nhiễm Ninh thành thật thú nhận: “Tôi thật sự không hút thuốc, bao thuốc lá này không phải của tôi, nó là của Thương Nam. Lần trước cậu ấy cho tôi mượn áo khoác, bỏ vào túi.”
“Còn mùi khói thuốc lá trên người cậu thì sao?”
“Cũng là của cậu ấy.” Lục Thiều nói: “Không biết gần đây cô nàng này ra sao, ngày nào cũng như ống khói, mỗi ngày ít nhất hai gói.”
Nói đến đây, Lục Thiều đột nhiên nghiêng người, hôn một cái vào miệng Nhiễm Ninh, nhếch môi cười: “Cậu niếm thử xem.”
Thử thì thử, có gì phải sợ chứ.
Nhiễm Ninh không đợi cô lại gần, nàng ôm cổ cô, ngẩng đầu cắn lên.
Lục Thiều càng hôn càng hưng phấn, hạ tay xuống, bế Nhiễm Ninh đặt lên ghế sofa, cả hai cùng ngã xuống.
TV vẫn đang mở, Lục Thiều tranh thủ xem lại bộ phim cũ từ tám đời trước, quay đầu hít một hơi thật sâu vào phần thịt mềm sau tai Nhiễm Ninh, ánh mắt buồn bã hỏi.: “Đi tắm.”
Sắc mặt Nhiễm Ninh màu đỏ tái nhợt, nghe như tiếng ruồi muỗi. “Được rồi.”
Về phần ai là người chủ động, bọn họ tựa hồ đều chủ động, nhưng Nhiễm Ninh lại thích ở trong vòng tay Lục Thiều hơn, thích cảm giác bị chọc ghẹo đến mức không khống chế được bản thân, cảm giác tim gan run rẩy... cho đến khi chút sức lực cuối cùng cạn kiệt và hoàn toàn gục ngã trong vòng tay cô...được ôm vào lòng, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng.
Nhiễm Ninh vuốt cằm...
Nàng hình như thích hưởng thụ hơn.
Sau khi làm xong, hai người trở lại phòng ngủ, Lục Thiều giúp Nhiễm Ninh sấy tóc.
Cô dùng ngón tay chạm vào mái tóc dài rồi tắt máy sấy tóc: “Xong rồi.”
Vừa bôi kem dưỡng da tay, Nhiễm Ninh vừa nhìn mấy sợi tóc rơi xuống đất bị Lục Thiều dùng giấy vệ sinh nhặt lên, nàng lo lắng nói: “Tôi sẽ không bị hói chứ?”
Lục Thiều dừng lại, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía góc trên bên phải.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Nhiễm Ninh ánh mắt cảnh giác.
“Giám đốc Phùng hình như chỉ còn mỗi ba sợi tóc?”
“....”
Dến đây! Tôi sẽ bóp cổ cậu đến chết!
“Cậu hỏi tôi mà!”
Lục Thiều chạy rất nhanh, Nhiễm Ninh không bắt được cô, nàng cầm lấy gối ném về phía cô, tức giận nói.
“Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ nhổ hết tóc trên đầu cậu! Cho cậu trọc đầu luôn!”
...
Đêm đã khuya, sao trên trời rải rác, một mảnh ánh sáng trong trẻo chiếu vào, nhẹ nhàng trải ra trên bậu cửa sổ.
“Cậu đang nói về ai vậy?”
“Diệp Dung.” Nhiễm Ninh nắm lấy cánh tay Lục Thiều, gối đầu hắn, “Cậu biết chị ta không?”
“Cũng có thể xem là quen biết. Tôi nghe nói... chị ấy là người đỡ đầu cho Thương Nam ở cô nhi viện.” Lục Thiều gãi tai hỏi: “Sao cậu biết chị ấy? Cậu cũng quen à?”
Nhiễm Ninh dừng lại một chút, môi bất giác mím lại thành một đường thẳng: “Tôi không quen, là Bạch Lê...”
“Bạch Lê? Họ có quan hệ gì với nhau?” Lục Thiều khó hiểu.
Lúc này, Nhiễm Ninh sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống một chút, nàng đặt tay lên xương quai xanh của Lục Thiều, nhẹ nhàng ấn vào.
“Tôi hỏi cậu... Thương Nam có thích con gái không?”
“...”
“Hãy thành thật và đừng nói những điều vô nghĩa.”
“Bộ tôi hay nói dối lắm sao? Để cậu suốt ngày hiểu lầm tôi à?” Nói xong, Lục Thiều gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ấy thích con gái.”
“Cậu biết điều đó khi nào?”
Giọng điệu Nhiễm Ninh rất gay gắt, khiến Lục Thiều cảm thấy câu trả lời của mình rất quan trọng, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị đá ra khỏi giường.
“Mới đây thôi, mấy ngày trước, mà có chuyện gì?”
Lục Thiều nghe Nhiễm Ninh thở dài, trợn to hai mắt.
“Sao lại thở dài? Không lẽ cậu ấy và Bạch Lê...”
“Cái gì?”
“Còn gì nữa... Chúng ta đều là người lớn, thế thôi~”
Nhiễm Ninh tát cô một cái: “Còn trách tôi hay hiểu lầm cậu? Hãy tự nhủ xem... cậu có phải đang nói bậy không?”
“Vậy tại sao cậu lại thở dài?”
Nhiễm Ninh không nói gì, nhưng một lúc sau nàng mới lặng lẽ nói.
“Diệp Dung là bạn gái cũ của Thương Nam.”
“Hả?”
“Đã được mười năm.”
“Ah!!”
“Bạch Lê nói như vậy.”
“Ah!!!”
Có một bệnh nhân được chuyển từ khoa ngoại sang khoa ung bướu chỉnh hình, Nhiễm Ninh chịu trách nhiệm theo dõi. Hôm qua trong giờ nghỉ trưa, Giám đốc Vương gọi điện nói đã đọc hết báo cáo... Ông bảo nàng được đề bạc thăng chức nên Nhiễm Ninh ngay lập tức đi đến khoa phẫu thuật.
Khi đi ngang qua bàn y tá, nàng muốn nói với Bạch Lê rằng có thể không thể đi ăn cơm chung được, nhưng lại không thấy cô ấy, Tiểu Tiếu nói Bạch Lê ra ngoài đã hơn một tiếng rồi. Không biết cô đã đi đâu nhưng nhìn có vẻ lo lắng.
Nhiễm Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chắc là có chuyện gì xảy ra đột xuất.
Không ngờ vừa họp xong với Giám đốc Vương, nhìn về phía chéo góc phòng đã thấy một cánh đồng Tu La*
*修罗场 để mô tả chiến trường bi thảm, sau này được mở rộng ra với nghĩa là “một người đang liều mạng vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn”; trong tiếng Nhật, nó còn được mở rộng đến chiến trường thực tế và những tình huống đòi hỏi sự cạnh tranh hoặc “chiến đấu”
Nàng lập tức choáng váng.
Kỳ thực Bạch Lê cũng không kể gì nhiều với nàng, chuyện cô thích Thương Nam, nàng cũng suy đoán từ thái độ bất thường của cô ấy, ngoài ra cũng không biết gì thêm.
Nhưng dù vậy, Nhiễm Ninh có thể thấy giữa cô ấy và Diệp Dung có một dòng chảy ngầm.
Mọi thứ về cô ấy đều được thể hiện trên khuôn mặt, và sự thù địch cũng quá rõ ràng.
“Ăn cái gì?” Bạch Lê đứng ở cuối giường bệnh, hai tay ôm cánh tay, nhìn Diệp Dung cùng Thương Nam, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt là sự lạnh lùng. “Canh gà? Lẽ ra nên hầm thêm chân giò... Cô phải biết là ăn gì bổ nấy chứ.”
“Ngày mai đi, hôm nay đã muộn.” Diệp Dung cũng là người nhẹ nhàng, bình tĩnh, không hề nản chí, nói vài câu rồi đưa cho Thương Nam một ngụm canh. Ăn xong... dùng khăn giấy lau miệng, cẩn thận tỉ mỉ trong suốt quá trình.
Về phần Thương Nam, cô không nói gì, chỉ ăn những gì được đút, chỉ cần Diệp Dung đưa cho cô đều nhận hết.
Bạch Lê không để ý đến Diệp Dung, nhìn chằm chằm Thương Nam một hồi, sau đó vội vàng gật đầu, “Được... uống từ từ, uống nhiều một chút, tốt nhất đừng chừa lại một giọng nào!”
Nói xong cô quay người rời đi.
“Bạch Lê.”
Nhiễm Ninh vẫn chưa đi liền vội vàng đuổi theo.
Bạch Lê bước đi rất nhanh, thẳng đến công viên nhỏ ở tầng dưới.
Lúc Nhiễm Ninh đuổi kịp cô ấy, mới nhận ra người này đang khóc, nước mắt chảy dài trên mặt. Bạn bè nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu Bạch Lê là người thế nào. Cô ấy luôn là một cô gái vô tư. Nàng chưa bao giờ thấy cô ấy khóc như vậy?
Lần này, Nhiễm Ninh bị sốc.
Nàng ngồi bên cạnh Bạch Lê, lấy khăn giấy lau nước mắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, thấp giọng hỏi: “Là vì Thương Nam sao?”
Không nhắc đến thì không sao, nhưng vừa nhắc Thương Nam... Nước mắt Bạch Lê lại càng chảy dữ dội hơn.
“Được rồi, được rồi, không sao... Có tôi ở đây.”
Nhiễm Ninh dỗ dành cô rất lâu... Bạch Lê mới ngừng khóc.
Cô nghiêng đầu sang một bên, cắn vào má, vai run lên.
“Hãy kể cho tôi nghe đi, được không? Đừng giữ mãi trong lòng...”
“Thương Nam, cô ấy thật khốn nạn!”
Bạch Lê bật khóc.
“Tôi thực sự không hiểu cô ấy. Chị ta đã kết hôn và có con, nhưng vẫn để chị ta dựa dẫm mà không đắn đo. Cô ấy tự coi mình là gì? Là một món đồ chơi, hay một con chó liếm? Bị chơi đùa một cách trìu mến... Cô ấy nghĩ sao vậy? Có thay đổi được gì đầu?!”
“Ý cậu là Diệp Dung là...”
“Bạn gái cũ của cô ấy.”
Tối hôm đó cô đón Thương Nam ở quán ăn, rồi cô ấy nôn mửa, cô đã lau người và thay quần áo cho cô ấy. Sau đó, không thèm nói một lời cảm ơn... Cô ấy thật tốt, kéo Bạch Lê và gọi tên người phụ nữ khác. Lúc đầu... giống như cô ấy đang muốn ôm, một tay bám lấy gáy, một tay ôm eo cô, bên tai vang lên tên Diệp Dung, Bạch Lê rất tức giận! Lúc đó, cô đã hung hăng đẩy cô ấy ra, ngay cả khi Thương Nam đập vào đầu giường, cô cũng không quan tâm.
Cô luôn nghĩ giữa Thương Nam và Diệp Dung có chuyện gì đó, nhưng không ngờ sự việc lại như vậy
Bạch Lê tức giận, nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo...
Mười năm, một con số đáng kinh ngạc.
Nó giống như một ngọn núi lớn nằm giữa cô và Thương Nam.
Bạch Lê biết đằng sau chuyện này chắc chắn có một câu chuyện tình bi thảm, thậm chí cô còn cảm thấy chỉ cần Diệp Dung còn yêu thì Thương Nam sẽ không ngại việc có một mối tình thầm kín không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Cô có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ hồi phục được, rằng mình đã bị đưa đến tầng địa ngục thứ mười tám.
Làm sao có thể phá vỡ mối tình mười năm?
Cô thậm chí còn chưa tiến đến cổng thành thì đã thua trước.
Vì vậy, khi Thương Nam tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô trở nên 'hung dữ' như một người khác, nhưng... cô phát hiện mình không thể tàn nhẫn với Thương Nam, cả hai đều chung một cảm giác - Đau khổ.
Cô thấy tiếc cho sự mê muội của cô ấy, cũng thấy tiếc cho trải nghiệm đau khổ, cô lại càng tiếc vì sao cô ấy lại phải ngu ngốc như vậy.
Dù biết phía trước không còn hy vọng nhưng cô vẫn sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Lê không khỏi nhớ nhung, quan tâm đến cô ấy... Hầu như ngày nào trước khi đi ngủ cũng xem qua danh sách bạn bè của Thương Nam, coi đó là bài tập phải làm của cô.
Giống như không có mối bận tân nào, cô càng ngày càng gần, sợ cô ấy biết, nhưng cũng sợ cô ấy không biết. Bạch Lê muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình vô số lần, nhưng lại cảm thấy mình nên làm hay vậy hay tiếp tục chờ... Thương Nam có thể còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, gấp gáp sẽ dọa cô ấy sợ.
Bạch Lê biết rằng mười năm là một khoảng cách không thể hàn gắn, nhưng cô cảm thấy... chỉ cần vung đắp mối quan hệ của mình một cách cẩn thận, khi nắng lên hoa sẽ nở theo tự nhiên.
Cho đến khi cô phát hiện ra Thương Nam hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với chính mình, cô mới cảm thấy bản thân nhạy cảm dễ bị tổn thương. Sự phòng thủ lại bị phá vỡ.
Sau khi tâm sự xong, Nhiễm Ninh gần như bị sốc, cô không ngờ tình cảm của Bạch Lê dành cho Thương Nam lại sâu đậm như vậy.
Mặc dù lúc này không thích hợp, nhưng Nhiễm Ninh cảm thấy mình nên và nhất định phải hỏi.
“Cậu... cậu thích cô ấy nhiều như thế nào? Cậu không phải luôn thích đàn ông...”
“Tôi không biết, tôi đơn giản là thích thôi. Đến lúc tôi phát hiện ra thì nó đã như thế này rồi.”
“Có phải là vì tôi và Lục Thiều đã ảnh hưởng đến cậu không?”
“Không.”
Bạch Lê lắc đầu, ôm Nhiễm Ninh: “Lần đầu tiên tôi nghiêm túc như vậy thích một người, tôi đã suy nghĩ rất lâu, Nhiễm Ninh... Tôi dường như không thể thoát ra được.”
Nhiễm Ninh ôm lại, cảm thấy rất có lỗi với cô gái tốt bụng này, cũng không đến nổi không thể kéo Bạch Lê ra, thà nói rằng... nàng cảm thấy tiếc vì cô phải đi trên con đường không có chút ảnh sáng, càng đi càng xa.
....
“Tốt...”
Lục Thiều thở dài.
“Thương Nam thật đáng thương.”
“Thương Nam đáng thương, còn Bạch Lê thì sao?”
Nhiễm Ninh kéo chăn, Lục Thiều bị nàng đá ra ngoài.
“Này...lạnh quá...”
Một lời than lạnh, Nhiễm Ninh nới lỏng chăn bông, miễn cưỡng cho cô đắp một chút.
Lục Thiều vội vàng quấn lại, cười nói: “Tôi biết cậu quan tâm Bạch Lê, nhưng Thương Nam đã làm sai cái gì? Bạch Lê thích cậu ấy, cậu ấy đã trốn rồi. Nhưng chuyện gì xảy ra... Bạch Lê vẫn đuổi theo, mặt khác cậu không cảm thấy việc này gây phiền toái cho Thương Nam sao?”
“Nhưng...”
“Nhiễm Ninh, trước tiên hãy nghe tôi nói. Hãy khách quan, đừng thiên vị chỉ vì cậu ấy là bạn thân của cậu.” Lục Thiều nói đầy tình cảm và lý trí: “Thương Nam là trẻ mồ côi, Diệp Dung đã giúp đỡ cậu ấy ở thời điểm khó khăn nhất. Cậu có thể không biết rõ về trại trẻ mồ côi, nơi đó chắc chắn khắc nghiệt hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Nếu không có Diệp Dung, Thương Nam sẽ không phải là Thương Nam như ngày hôm nay. Chưa kể công việc, cậu ấy thậm chí đã không được tiếp tục việc học... và...”
Sau một hồi tạm dừng.
“Cậu thật sự hy vọng Bạch Lê cùng Thương Nam có thể ở cùng nhau sao? Hãy tự hỏi chính mình, cậu có thực sự hy vọng không?”
Nhiễm Ninh im lặng.
Nàng không muốn.
Nàng coi Bạch Lê như bạn thân, chị em của mình, hơn mười năm tình bạn, không thể nói nàng không ích kỷ, so với việc cô thích người cùng giới hay khác giới, nàng hy vọng Bạch Lê có thể chọn vế sau. Không có lý do gì, đơn giản là nàng muốn cô ấy cảm thấy thoải mái và có cuộc sống dễ dàng.
Nàng đã đi trên con đường này mười năm, trong đó có chín năm vật vã trong làn sương, dù mây mù bây giờ đã tan và nhìn thấy được mặt trời, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến những năm tháng ảm đạm đó, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Còn cả ba mẹ Bạch... Nhiễm Ninh đã hơn một lần nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng cãi nhau với ông bà? Nghĩ đến phản ứng của bản thân, phản ứng của hai lão nhân, và khung cảnh tàn khốc đó...
Sợ và không sợ.
Nàng sợ gia đình buồn, nhưng nàng không sợ vì cuối cùng Lục Thiều sẽ ở bên nàng suốt cuộc đời.
Nhiễm Ninh nghĩ... nàng thật sự bất hiết khi chọn cái sau giữa gia đình và người yêu.
Bây giờ nàng đã phần nào hiểu được tại sao mẹ mình lại không chút do dự gả cho ba mình, tình yêu dành cho một người là không thể khống chế được, cho dù trời có sụp đổ, chỉ cần người kia ở đó, thì sự sụp đỗ dường như cũng không thành vấn đề, không có thật.
Chỉ là... Nhiễm Ninh cảm thấy rất buồn nếu đổi lại là Bạch Lê.
Bạch Lê quá xinh đẹp, với lại một người có hoàn cảnh bất hạnh và một người có gia đình hòa thuận, lành mạnh, thì luôn có vách ngăn không thể xóa bỏ.
Nhiễm Ninh chưa bao giờ cảm thấy mình là công chúa, nhưng nàng lại cảm thấy đó là Bạch Lê.
....
Lục Thiều sờ đầu Nhiễm Ninh, ôm nàng vào lòng.
“Ai quan tâm đến nhiều việc như vậy chứ? Nếu cậu dám thích... cậu có sợ bị tổn thương không? Nếu cậu sợ bị tổn thương, vậy cậu có thật sự thích hay không?”
“Cậu nói rất chí lý, cậu không sợ bị tổn thương sao?”
“Sợ, nhưng dù sợ tôi vẫn theo đuổi cậu! Tệ nhất, là sứt đầu mẻ trán, nhưng dù sao cũng không chết được.”
Lúc này, nàng có cảm giác như đang quay lại năm cuối trung học, cô gái trẻ cầm ván trượt hoặc đạp xe lượn qua lượn lại trước mặt.
Như mọi khi, tràn đầy năng lượng, ánh mắt thâm tình.
“Về phần bức tường phía nam*, tấn công trước rồi nói sau.”
* Bức tường phía nam 南墙嘛 là sự ẩn dụ về quá khứ đau buồn, khó có thể quên đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.