Chương 78: ANH ĐỪNG CÓ NÓI ĐIÊU.
ChangNocMi
11/05/2023
"Em thấy thế nào rồi?"
Bác sĩ cùng y tá rời đi hết Lạc Cẩn Du mới dám sáp lại gần cạnh giường bệnh, vì vết thương trên vai tiểu Đào không thể cử động mạnh nên anh đành nâng giường lên cao một chút cho cô.
Nhưng không biết vì sao cô không chịu nói năng gì mà cứ nhìn anh chằm chằm không rời mắt, nhất thời khiến cho kẻ mặt dày như Lạc Cẩn Du cũng phải lúng túng.
"Em... Có chỗ nào không thoải mái ư?"
Tiểu Đào chớp chớp mắt nhẹ lắc đầu, nói:
"Muốn, ngắm anh."
Vì khá lâu không nói chuyện nên cổ họng có phần khô khốc, âm điệu nói ra có chút nặng nề đến lạ.
Lạc Cẩn Du lấy nước cẩn thận đút cho cô từng chút, ngắm nhìn hàng mi khẽ rũ xuống của cô lòng anh lúc này mới an yên phần nào.
"Ừm, để em ngắm bao lâu cũng được."
Anh âm thầm cảm thấy may mắn vì khi nảy đã đi tút tát lại chính mình, không có doạ cho cô bỏ chạy.
Tiểu Đào cười khẽ, tay chậm rãi nâng lên muốn sờ mặt anh thều thào hỏi:
"Sao anh gầy vậy?"
Lạc Cẩn Du thấy thế liền nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, nhẹ cọ cọ vào tay cô.
"Nhớ em nên gầy đấy."
Tiểu Đào xì một tiếng, sóng mắt nhẹ lây lườm anh một cái.
"Học ai mà mồm mép ngày càng dẻo thế hả?"
"Ông đây không học cũng thành tài."
Tiểu Đào lại cười tươi hơn trước, Lạc Cẩn Du nhìn vừa thương vừa xót anh cúi đầu nhẹ hôn lên khoé mắt cô.
"Nói anh nghe, có phải đau lắm không?"
Tiểu Đào ngoan ngoãn lắc lắc đầu, anh lại hỏi:
"Sợ lắm không?"
Lần này cô hơi chần chừ, nhớ đến từng đợt sóng nước tạt vào thân thể đau tựa như dao cứa kia, cuối cùng cô vẫn cụp mắt nhẹ lắc đầu đáp:
"Không sợ."
Lạc Cẩn Du dời mục tiêu cắn nhẹ lên môi cô, khẽ mắng.
"Tiểu lừa đảo!"
Tiểu Đào cười khúc khích tránh đi cái hôn của anh, Lạc Cẩn Du đè cô lại không cho lộn xộn tránh chạm đến vết thương, anh lại cúi đầu hôn lên hai má cô cất giọng trầm khàn nói:
"Anh xin lỗi, là anh liên lụy em không bảo vệ em thật tốt."
Tiểu Đào mở to mắt nhìn sâu vào ánh mắt anh, không tránh nữa mà chủ động hôn lên môi anh.
"Cẩn Du, nói không sợ hãi là giả nhưng em không hề trách anh đâu. Mọi chuyện đã qua thì để nó qua đi, chỉ cần hiện tại em vẫn có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi."
Trải qua sinh tử một lần cô cũng chẳng muốn oán hận ai, truy cứu rạch ròi trắng đen, cô chỉ đơn giản mong rằng có thể sống và ở cạnh người cô yêu thương đến bạc đầu mà thôi.
Lạc Cẩn Du cụp mắt, nắm chặt lấy tay cô trân trọng nâng lên đặt xuống một nụ hôn, anh ghé bên tai cô dịu dàng thì thầm.
"Đào Đào anh yêu em và cảm ơn em rất nhiều."
Lần đầu tiên anh giết người là vào năm 12 tuổi từ khoảnh khắc ấy anh biết rõ một điều rằng tội nghiệt trên tay mình vĩnh viễn sẽ nhơ nhuốc như thế và sẽ không có bất kỳ người con gái đàng hoàng nào sẽ chấp nhận một kẻ trên tay dính đầy máu tươi như anh.
Nhưng cô lại thấu hiểu, cảm thông và chấp nhận anh một cách chân thành nhất. Dù biết anh từng giết người hay vì anh mà xuýt mất mạng, cô vẫn chọn yêu anh!
Yết hầu Lạc Cẩn Du lây động lên xuống trong lòng lại hạ xuống một quyết tâm, tay anh áp lên má cô nhẹ nhàng xoa, ánh mắt lại kiên định vô ngần.
"Đào Đào, anh sẽ không quản nhiều chuyện cũng sẽ không gây thù thêm với ai nữa. Anh sẽ cố gắng xây nên một tổ ấm bình yên cho em. Thành Nam bình yên không anh chả muốn quan tâm nữa, ai muốn buôn ma túy thì tùy, kẻ nào muốn chém giết thì kệ, anh hiện tại chỉ muốn đối xử thật tốt với em!"
Tiểu Đào hơi ngẩn người vài giây, sau khi xác nhận rõ ý nghĩ của anh cô không khỏi có chút bất ngờ.
Anh ở trên địa vị cao đã lâu, tính tình kiêu ngạo háo thắng, nhưng cũng là người suy nghĩ sâu rộng cho thành Nam này, vậy anh lại vì cô mà muốn buông bỏ mọi thứ sao?
Vui, tất nhiên là có nhưng cô không muốn anh vì cô mà thay đổi bất kỳ điều gì, cô yêu anh là yêu chính con người anh!
Tiểu Đào chớp mắt nhẹ lắc đầu với anh, cô vểnh môi nắm lấy cổ áo anh nghịch trong tay.
"Cẩn Du, hiện tại anh rất tốt không cần phải thay đổi để cho em thứ gì cả. Nói thật cảm giác ra đường mà có một hàng vệ sĩ đi sau trong oách lắm, em không muốn sau này đi dạo phố chỉ có lẻ loi một mình đâu."
Lạc Cẩn Du đăm đăm nhìn cô, nhìn cái mỏ khẽ vểnh lên kia trong lòng vừa ngọt vừa ngứa anh trực tiếp há miệng cắn xuống mới vừa lòng.
"Đau!"
Tiểu Đào bị cắn đau, nước mắt rưng rưng trừng anh. Lạc Cẩn Du cười khẽ lại cúi xuống hôn lên hai má cô.
"Thế nào là lẻ loi dạo phố? Em xem ông đây chết rồi à?"
"Vậy anh có giải tán vệ sĩ của em nữa không?"
Cô nắm cổ áo anh lắc lắc mấy cái tỏ ý cảnh cáo, Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng hôn tiếp lên môi cô.
"Không giải tán, sau này sẽ cử thêm 10 vệ sĩ theo sau em ra oai chịu chưa?"
Tốt cũng được xấu cũng chẳng sao, chỉ cần là cô muốn thì anh trở thành người thế nào mà chẳng được.
Bất quá sau này tăng số lượng vệ sĩ bên người cô lên, chính anh cũng sẽ canh chừng bên cạnh cô 24/24 xem kẻ nào còn dám bắt cóc cô?
Tiểu Đào cười híp mắt, đáp:
"Thế còn được."
"Vậy tiền thù lao tính sao đây phu nhân?"
Lạc Cẩn Du híp mắt áp sát người lại gần cô hơn, cô nằm anh ngồi thế là liền bị người này khoá chặt ở trên giường bệnh.
Tiểu Đào chớp mắt nghi hoặc hỏi:
"Thù lao gì?"
Lạc Cẩn Du cong môi cười, đáp:
"Thù lao ông đây canh em suốt một tuần này!"
Mẹ kiếp, một tuần sống như kẻ vô gia cư không biết nên đi đâu về đâu, chỉ sợ cái máy đo điện tim kia trở thành một đường thẳng tắp thì cuộc đời anh xem như vô vọng kể từ đây.
Suốt thời gian dài sống trong lo lắng bất an cũng khiến cho dây thần kinh của anh căn thẳng đến mức gãy lìa.
Tiểu Đào vô tội chớp mắt, hợp tình hợp lý nói:
"Ai bảo anh canh em đâu! Còn nữa, anh đừng nói điêu! Canh em một tuần mà tóc tai quần áo tươm tất như vừa đi hội nghị về thế kia à?"
Nói rồi tiểu Đào còn rất không tin tưởng lườm anh một cái, bồi thêm một câu.
"Em không tin, anh đừng có mà thừa nước đục thả câu."
Thấy cô dùng ánh mắt không tin tưởng thế kia nhìn mình, Lạc Cẩn Du cau mày cúi đầu tự quan sát chính mình từ trên xuống dưới, khi nảy sợ xấu cô tỉnh dậy sẽ chê mình cho nên anh đã lựa bộ đẹp nhất mà thay.
Quần tây áo sơ mi đen phẳng phiu, tôn lên vóc dáng cao lớn rắn chắc nhìn trong rất đàn ông, rất đẹp trai.
Nhưng con mẹ nó hiện tại anh rất muốn quay lại 1 tiếng trước tát cho mình mấy cái bạt tai sẵn tiện đấm cho Lôi Kiệt mấy cú!
"Hừ!"
Lạc Cẩn Du hừ lạnh một tiếng sắc mặt đen thui đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tiểu Đào anh gào lên về phía cửa bên ngoài.
"Lôi Kiệt, lăn vào đây cho ông!"
Bác sĩ cùng y tá rời đi hết Lạc Cẩn Du mới dám sáp lại gần cạnh giường bệnh, vì vết thương trên vai tiểu Đào không thể cử động mạnh nên anh đành nâng giường lên cao một chút cho cô.
Nhưng không biết vì sao cô không chịu nói năng gì mà cứ nhìn anh chằm chằm không rời mắt, nhất thời khiến cho kẻ mặt dày như Lạc Cẩn Du cũng phải lúng túng.
"Em... Có chỗ nào không thoải mái ư?"
Tiểu Đào chớp chớp mắt nhẹ lắc đầu, nói:
"Muốn, ngắm anh."
Vì khá lâu không nói chuyện nên cổ họng có phần khô khốc, âm điệu nói ra có chút nặng nề đến lạ.
Lạc Cẩn Du lấy nước cẩn thận đút cho cô từng chút, ngắm nhìn hàng mi khẽ rũ xuống của cô lòng anh lúc này mới an yên phần nào.
"Ừm, để em ngắm bao lâu cũng được."
Anh âm thầm cảm thấy may mắn vì khi nảy đã đi tút tát lại chính mình, không có doạ cho cô bỏ chạy.
Tiểu Đào cười khẽ, tay chậm rãi nâng lên muốn sờ mặt anh thều thào hỏi:
"Sao anh gầy vậy?"
Lạc Cẩn Du thấy thế liền nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, nhẹ cọ cọ vào tay cô.
"Nhớ em nên gầy đấy."
Tiểu Đào xì một tiếng, sóng mắt nhẹ lây lườm anh một cái.
"Học ai mà mồm mép ngày càng dẻo thế hả?"
"Ông đây không học cũng thành tài."
Tiểu Đào lại cười tươi hơn trước, Lạc Cẩn Du nhìn vừa thương vừa xót anh cúi đầu nhẹ hôn lên khoé mắt cô.
"Nói anh nghe, có phải đau lắm không?"
Tiểu Đào ngoan ngoãn lắc lắc đầu, anh lại hỏi:
"Sợ lắm không?"
Lần này cô hơi chần chừ, nhớ đến từng đợt sóng nước tạt vào thân thể đau tựa như dao cứa kia, cuối cùng cô vẫn cụp mắt nhẹ lắc đầu đáp:
"Không sợ."
Lạc Cẩn Du dời mục tiêu cắn nhẹ lên môi cô, khẽ mắng.
"Tiểu lừa đảo!"
Tiểu Đào cười khúc khích tránh đi cái hôn của anh, Lạc Cẩn Du đè cô lại không cho lộn xộn tránh chạm đến vết thương, anh lại cúi đầu hôn lên hai má cô cất giọng trầm khàn nói:
"Anh xin lỗi, là anh liên lụy em không bảo vệ em thật tốt."
Tiểu Đào mở to mắt nhìn sâu vào ánh mắt anh, không tránh nữa mà chủ động hôn lên môi anh.
"Cẩn Du, nói không sợ hãi là giả nhưng em không hề trách anh đâu. Mọi chuyện đã qua thì để nó qua đi, chỉ cần hiện tại em vẫn có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi."
Trải qua sinh tử một lần cô cũng chẳng muốn oán hận ai, truy cứu rạch ròi trắng đen, cô chỉ đơn giản mong rằng có thể sống và ở cạnh người cô yêu thương đến bạc đầu mà thôi.
Lạc Cẩn Du cụp mắt, nắm chặt lấy tay cô trân trọng nâng lên đặt xuống một nụ hôn, anh ghé bên tai cô dịu dàng thì thầm.
"Đào Đào anh yêu em và cảm ơn em rất nhiều."
Lần đầu tiên anh giết người là vào năm 12 tuổi từ khoảnh khắc ấy anh biết rõ một điều rằng tội nghiệt trên tay mình vĩnh viễn sẽ nhơ nhuốc như thế và sẽ không có bất kỳ người con gái đàng hoàng nào sẽ chấp nhận một kẻ trên tay dính đầy máu tươi như anh.
Nhưng cô lại thấu hiểu, cảm thông và chấp nhận anh một cách chân thành nhất. Dù biết anh từng giết người hay vì anh mà xuýt mất mạng, cô vẫn chọn yêu anh!
Yết hầu Lạc Cẩn Du lây động lên xuống trong lòng lại hạ xuống một quyết tâm, tay anh áp lên má cô nhẹ nhàng xoa, ánh mắt lại kiên định vô ngần.
"Đào Đào, anh sẽ không quản nhiều chuyện cũng sẽ không gây thù thêm với ai nữa. Anh sẽ cố gắng xây nên một tổ ấm bình yên cho em. Thành Nam bình yên không anh chả muốn quan tâm nữa, ai muốn buôn ma túy thì tùy, kẻ nào muốn chém giết thì kệ, anh hiện tại chỉ muốn đối xử thật tốt với em!"
Tiểu Đào hơi ngẩn người vài giây, sau khi xác nhận rõ ý nghĩ của anh cô không khỏi có chút bất ngờ.
Anh ở trên địa vị cao đã lâu, tính tình kiêu ngạo háo thắng, nhưng cũng là người suy nghĩ sâu rộng cho thành Nam này, vậy anh lại vì cô mà muốn buông bỏ mọi thứ sao?
Vui, tất nhiên là có nhưng cô không muốn anh vì cô mà thay đổi bất kỳ điều gì, cô yêu anh là yêu chính con người anh!
Tiểu Đào chớp mắt nhẹ lắc đầu với anh, cô vểnh môi nắm lấy cổ áo anh nghịch trong tay.
"Cẩn Du, hiện tại anh rất tốt không cần phải thay đổi để cho em thứ gì cả. Nói thật cảm giác ra đường mà có một hàng vệ sĩ đi sau trong oách lắm, em không muốn sau này đi dạo phố chỉ có lẻ loi một mình đâu."
Lạc Cẩn Du đăm đăm nhìn cô, nhìn cái mỏ khẽ vểnh lên kia trong lòng vừa ngọt vừa ngứa anh trực tiếp há miệng cắn xuống mới vừa lòng.
"Đau!"
Tiểu Đào bị cắn đau, nước mắt rưng rưng trừng anh. Lạc Cẩn Du cười khẽ lại cúi xuống hôn lên hai má cô.
"Thế nào là lẻ loi dạo phố? Em xem ông đây chết rồi à?"
"Vậy anh có giải tán vệ sĩ của em nữa không?"
Cô nắm cổ áo anh lắc lắc mấy cái tỏ ý cảnh cáo, Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng hôn tiếp lên môi cô.
"Không giải tán, sau này sẽ cử thêm 10 vệ sĩ theo sau em ra oai chịu chưa?"
Tốt cũng được xấu cũng chẳng sao, chỉ cần là cô muốn thì anh trở thành người thế nào mà chẳng được.
Bất quá sau này tăng số lượng vệ sĩ bên người cô lên, chính anh cũng sẽ canh chừng bên cạnh cô 24/24 xem kẻ nào còn dám bắt cóc cô?
Tiểu Đào cười híp mắt, đáp:
"Thế còn được."
"Vậy tiền thù lao tính sao đây phu nhân?"
Lạc Cẩn Du híp mắt áp sát người lại gần cô hơn, cô nằm anh ngồi thế là liền bị người này khoá chặt ở trên giường bệnh.
Tiểu Đào chớp mắt nghi hoặc hỏi:
"Thù lao gì?"
Lạc Cẩn Du cong môi cười, đáp:
"Thù lao ông đây canh em suốt một tuần này!"
Mẹ kiếp, một tuần sống như kẻ vô gia cư không biết nên đi đâu về đâu, chỉ sợ cái máy đo điện tim kia trở thành một đường thẳng tắp thì cuộc đời anh xem như vô vọng kể từ đây.
Suốt thời gian dài sống trong lo lắng bất an cũng khiến cho dây thần kinh của anh căn thẳng đến mức gãy lìa.
Tiểu Đào vô tội chớp mắt, hợp tình hợp lý nói:
"Ai bảo anh canh em đâu! Còn nữa, anh đừng nói điêu! Canh em một tuần mà tóc tai quần áo tươm tất như vừa đi hội nghị về thế kia à?"
Nói rồi tiểu Đào còn rất không tin tưởng lườm anh một cái, bồi thêm một câu.
"Em không tin, anh đừng có mà thừa nước đục thả câu."
Thấy cô dùng ánh mắt không tin tưởng thế kia nhìn mình, Lạc Cẩn Du cau mày cúi đầu tự quan sát chính mình từ trên xuống dưới, khi nảy sợ xấu cô tỉnh dậy sẽ chê mình cho nên anh đã lựa bộ đẹp nhất mà thay.
Quần tây áo sơ mi đen phẳng phiu, tôn lên vóc dáng cao lớn rắn chắc nhìn trong rất đàn ông, rất đẹp trai.
Nhưng con mẹ nó hiện tại anh rất muốn quay lại 1 tiếng trước tát cho mình mấy cái bạt tai sẵn tiện đấm cho Lôi Kiệt mấy cú!
"Hừ!"
Lạc Cẩn Du hừ lạnh một tiếng sắc mặt đen thui đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tiểu Đào anh gào lên về phía cửa bên ngoài.
"Lôi Kiệt, lăn vào đây cho ông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.