Chương 2: ĐÊM 30 TẾT ĐỊNH MỆNH.
ChangNocMi
01/04/2023
Men theo tiếng khóc đứt quãng của cô gái, Lạc Cẩn Du sắc mặt lạnh lùng đi qua tiện tay nhặt lên một cây gậy gỗ cạnh vách tường.
"Xin các người thả tôi ra đi mà!"
Cô gái như đã tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt mang theo tia cầu khẩn hét lên.
Lạc Cẩn Du chậm rãi đi đến đám côn đồ đang vây quanh kia, cả đám nhìn rõ là anh thì thất kinh tránh qua một bên.
Chỉ có duy nhất gã cầm đầu vẫn đang ra sức đè cô gái dưới thân ra sức sờ soạng xé rách áo cô.
Cổ Lạc Cẩn Du hơi lắc nhẹ, anh đi đến thẳng tay dùng cây gậy đập thẳng vào đầu tên kia, chỉ nghe gã ta hét lên một tiếng rồi ngã sang bên cạnh.
"Mẹ nó, là thằng nào!"
Cô gái kia nhân cơ hội ngồi dậy rụt người vào một góc không dám nhúc nhích.
"Anh, anh Du."
Gã côn đồ lập tức như chuột thấy mèo, chút hống hách vừa nảy đã biến mất tăm. Lạc Cẩn Du lạnh lùng nhìn gã nhả ra một chữ.
"Cút."
Gã côn đồ kia vội vã dạ vâng lòm còm ngồi dậy chạy đi thật nhanh.
Lạc Cẩn Du lúc này mới nhìn tới cô gái ngồi trong góc kia khẽ chẹp miệng một cái.
Cô nhóc Đào Lâm Lâm này anh đã gặp vài lần rồi, cô có tính cách mềm yếu nhu nhược mà anh ghét nhất, vậy mà lần nào gặp mặt cũng là thấy cô gặp chuyện không may.
Đang lúc anh ngắm nhìn cô nhóc kia thì trong góc khuất một gã đàn ông trung niên bò ra, mặt mày gã bầm dập lại vẫn cố nở một nụ cười xấu đến ma chê quỷ hờn nịnh nọt nhìn anh.
"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Lạc Cẩn Du làm lơ gã ta, anh đưa chân đá đá cô nhóc kia một cái.
"Còn không đứng lên?"
Gã đàn ông kia thấy anh gọi cô mà cô không phản ứng gì liền tức giận đi qua đánh lên người cô mắng.
"Mày điếc hả? Người ta gọi mày kìa!"
Lưỡi của Lạc Cẩn Du khẽ đảo quanh hàm dưới một cái, gậy trong tay nhúc nhích muốn nâng lên lần nữa thì cô nhóc kia bỗng nhiên nổi điên đứng bật dậy đánh lại gã kia.
"Đào Dật, tôi là con gái ông đó! Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?"
Cô vừa hét vừa đánh khiến gã kia la ỏm tỏi, Lạc Cẩn Du hơi nhướn mày đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
"Anh buông ra!"
Bị cô hét Lạc Cẩn Du chỉ thấy hơi buồn cười, thì ra con thỏ bị dồn đến đường cùng thì cũng có thể cắn người, anh lạnh nhạt nói:
"Em muốn giết hắn ta sao?"
Cô gái trong ngực bỗng ngây ngẩn, Lạc Cẩn Du lại cười khinh khỉnh nói:
"Ngay cả giết hắn em cũng không dám nghĩ, thì lấy tư cách gì tức giận!"
Bả vai của người trong lòng run run nhưng cô vẫn không đáp lại lời nào, Lạc Cẩn Du xì một tiếng cởi áo khoác bao bọc lấy cô rồi anh mới nắm tay cô kéo đi.
Nhưng trước khi đi anh lại bỏ xuống một câu, lạnh như băng nhìn gã kia.
"Đừng để tao thấy mày lần nữa."
Lạc Cẩn Du đem tiểu Đào chở về nhà của cô, trên cả đoạn đường không ai nói với ai lời nào, lúc xuống xe cô nhóc chỉ nhàn nhạt nói:
"Cảm ơn anh, áo khoác tôi mượn tạm sau này sẽ trả lại anh."
Nói rồi cô liền xoay người rời đi, Lạc Cẩn Du tức đến bật cười.
"Xem ông đây như tài xế taxi hử?"
Đêm 30 tết gió lạnh, nhà nhà đã sớm quây quần cho nên đường lớn khá vắng vẻ, Lạc Cẩn Du nhìn bóng lưng nho nhỏ đi một mình giữa đêm kia anh khẽ chửi thề một tiếng xuống xe đi theo sau cô.
Chỉ thấy cô nhóc này vậy mà đi mua gần mười lon bia thất tha thất thểu đi đến ghế đá dưới nhà ngồi xuống khui ra tu ừng ực.
Lạc Cẩn Du hứng thú đứng nhìn hồi lâu lúc anh muốn bước qua chỗ cô thì lốc cốc một tiếng, vậy mà cô nhóc kia dám ném lon bia qua chân anh.
Lạc Cẩn Du thong thả bước tới ngồi xuống bên cạnh dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cô nhóc.
"Sao anh còn ở đây?"
Tiểu Đào hai mắt đỏ hoe nhìn anh, Lạc Cẩn Du cười cợt đáp:
"Đi theo trông chừng thỏ con tôi vừa cứu được, chỉ sợ em lại lạc vào hang cọp thôi."
"Ai là thỏ hả?"
Bị ví như thỏ tiểu Đào rất không vui hỏi ngược lại anh, chỉ thấy Lạc Cẩn Du cong môi ghé sát mặt lại gần nói nhỏ.
"Là em đó."
Nhìn theo ánh mắt anh, tiểu Đào rất không tự nhiên níu lấy áo khoác đang mặc trên người mình.
Cô mím môi âm thầm nhích mông cách xa anh một chút, sau đó tiếp tục im lặng uống bia của mình.
Và sau khoảng thời gian im lặng đó Lạc Cẩn Du vẫn luôn ở cạnh cô, cùng cô uống bia cùng cô đón gió lạnh đêm giao thừa.
Qua một lúc lâu tiểu Đào bỗng thút thít khóc nức nở, Lạc Cẩn Du hơi khựng lại nhìn bả vai run run của cô.
"Tại sao? Ông ta không có một ngày nuôi nấng tôi tử tế, bây giờ hết bòn rút của tôi còn muốn bán tôi để gán nợ!"
Là con gái lại xuýt chút bị ***** *** nếu nói không có sợ hãi thì là giả, chẳng qua là do cô cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Lạc Cẩn Du hơi chớp mi nhìn cô nhóc khóc đến là uất ức, hình như những lúc bị anh trêu chọc bắt nạt cô quá lắm chỉ là đỏ mắt mà thôi chứ chưa từng thật sự rơi nước mắt đến tê tâm liệt phế thế này thì phải?
Không hiểu sao thấy nước mắt của cô anh cực kỳ cảm thấy không vui, nên giọng nói ra lại lạnh nhạt vô cùng.
"Nếu chán ghét thì cứ giết ông ta đi, kẻ chết rồi mới an phận."
Không biết nghĩ đến cái gì ánh mắt anh thoáng chốc khát máu đến đáng sợ.
Tiểu Đào một lần nữa nghe thấy câu này từ anh, cô nhóc ngước đôi mắt đẫm lệ nghi hoặc hỏi:
"Anh thích giết người lắm sao?"
Lạc Cẩn Du hồi thần, hơi buồn cười mà cong môi đáp:
"Không thích, chỉ là đám người kia chán sống mà thôi."
Tiểu Đào hít mũi bĩu bĩu môi lắc đầu nói:
"Có thể họ đáng chết nhưng không đáng để bản thân gây ra tội nghiệt vì họ, tôi sống chỉ muốn ngày một tốt hơn chứ không phải sống một lần rồi thôi. Giết họ... Bẩn tay lắm!"
Nụ cười hờ hững trên môi Lạc Cẩn Du cứng đờ, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt xa xôi.
(Ba, con không muốn chết!)
(Yếu đuối như mày, thì sống làm gì? Tao không có đứa con như mày!)
Bốc! Tiểu Đào tiếp tục khui một lon bia tu ừng ực.
"Tôi cũng hận ông ta lắm, nhưng tôi phải sống, sống tốt hơn thế, tốt đến mức khiến ông ta tức chết mới thôi."
Nói rồi cô cười hì hì như đứa ngốc, nụ cười đơn thuần tràn đầy ý chí thoáng chốc khiến Lạc Cẩn Du phải nghiêm túc nhìn kĩ cô nhóc mà anh luôn xem thường là kẻ yếu đuối này.
"Tất cả cũng chỉ vì muốn sống thôi sao?"
Lạc Cẩn Du tự hỏi tự suy nghĩ, bất tri bất giác cũng đã uống vài lon bia vào bụng. Tiểu Đào đã sớm ngủ gục chỉ có anh là mơ màng ngồi đó nhìn cô.
"Đứa ngu, say rồi hả?"
Lạc Cẩn Du đưa tay chọc vào má tiểu Đào nhưng cô chỉ chép miệng vài cái không thèm mở mắt, Lạc Cẩn Du cười khẽ lần nữa đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
"Một đứa ngu thấu rõ sự đời, cái dáng vẻ ngây thơ thường ngày thì ra là lừa ông đây."
Một người chịu khổ chịu đói, chịu hết sự ghẻ lạnh của cuộc đời thì có thể ngây thơ được sao? Nếu có cũng chỉ là cô nhóc muốn tự lừa mình dối người hoặc là vì hiểu rõ nên mới hững hờ.
Một giờ sáng ngày mùng 1 tết ở ghế đá lạnh lẽo dưới chân rải rác lon bia, Lạc Cẩn Du bất chợt phát hiện ra mình vậy mà lại trải qua một đêm Giao thừa với cô nhóc này.
Bực bội đem người đang nằm trên đùi mình đẩy một cái, anh gọi:
"Này, mau về nhà đi."
Tiểu Đào đang ngủ ngon chỉ chép miệng một cái, mặt lại áp sát vào bụng anh còn không có tiền đồ lèm nhèm nói:
"Lạnh."
Lạc Cẩn Du hừ một một tiếng.
"Áo đều cho em mặc vậy mà còn than lạnh? Tiểu phiền phức dậy đi!"
Lạc Cẩn Du lại lây lây tiểu Đào dậy nhưng vẫn vô tác dụng và cái tiểu phiền phức này chỉ mới là bắt đầu với anh mà thôi.
"Xin các người thả tôi ra đi mà!"
Cô gái như đã tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt mang theo tia cầu khẩn hét lên.
Lạc Cẩn Du chậm rãi đi đến đám côn đồ đang vây quanh kia, cả đám nhìn rõ là anh thì thất kinh tránh qua một bên.
Chỉ có duy nhất gã cầm đầu vẫn đang ra sức đè cô gái dưới thân ra sức sờ soạng xé rách áo cô.
Cổ Lạc Cẩn Du hơi lắc nhẹ, anh đi đến thẳng tay dùng cây gậy đập thẳng vào đầu tên kia, chỉ nghe gã ta hét lên một tiếng rồi ngã sang bên cạnh.
"Mẹ nó, là thằng nào!"
Cô gái kia nhân cơ hội ngồi dậy rụt người vào một góc không dám nhúc nhích.
"Anh, anh Du."
Gã côn đồ lập tức như chuột thấy mèo, chút hống hách vừa nảy đã biến mất tăm. Lạc Cẩn Du lạnh lùng nhìn gã nhả ra một chữ.
"Cút."
Gã côn đồ kia vội vã dạ vâng lòm còm ngồi dậy chạy đi thật nhanh.
Lạc Cẩn Du lúc này mới nhìn tới cô gái ngồi trong góc kia khẽ chẹp miệng một cái.
Cô nhóc Đào Lâm Lâm này anh đã gặp vài lần rồi, cô có tính cách mềm yếu nhu nhược mà anh ghét nhất, vậy mà lần nào gặp mặt cũng là thấy cô gặp chuyện không may.
Đang lúc anh ngắm nhìn cô nhóc kia thì trong góc khuất một gã đàn ông trung niên bò ra, mặt mày gã bầm dập lại vẫn cố nở một nụ cười xấu đến ma chê quỷ hờn nịnh nọt nhìn anh.
"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Lạc Cẩn Du làm lơ gã ta, anh đưa chân đá đá cô nhóc kia một cái.
"Còn không đứng lên?"
Gã đàn ông kia thấy anh gọi cô mà cô không phản ứng gì liền tức giận đi qua đánh lên người cô mắng.
"Mày điếc hả? Người ta gọi mày kìa!"
Lưỡi của Lạc Cẩn Du khẽ đảo quanh hàm dưới một cái, gậy trong tay nhúc nhích muốn nâng lên lần nữa thì cô nhóc kia bỗng nhiên nổi điên đứng bật dậy đánh lại gã kia.
"Đào Dật, tôi là con gái ông đó! Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?"
Cô vừa hét vừa đánh khiến gã kia la ỏm tỏi, Lạc Cẩn Du hơi nhướn mày đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
"Anh buông ra!"
Bị cô hét Lạc Cẩn Du chỉ thấy hơi buồn cười, thì ra con thỏ bị dồn đến đường cùng thì cũng có thể cắn người, anh lạnh nhạt nói:
"Em muốn giết hắn ta sao?"
Cô gái trong ngực bỗng ngây ngẩn, Lạc Cẩn Du lại cười khinh khỉnh nói:
"Ngay cả giết hắn em cũng không dám nghĩ, thì lấy tư cách gì tức giận!"
Bả vai của người trong lòng run run nhưng cô vẫn không đáp lại lời nào, Lạc Cẩn Du xì một tiếng cởi áo khoác bao bọc lấy cô rồi anh mới nắm tay cô kéo đi.
Nhưng trước khi đi anh lại bỏ xuống một câu, lạnh như băng nhìn gã kia.
"Đừng để tao thấy mày lần nữa."
Lạc Cẩn Du đem tiểu Đào chở về nhà của cô, trên cả đoạn đường không ai nói với ai lời nào, lúc xuống xe cô nhóc chỉ nhàn nhạt nói:
"Cảm ơn anh, áo khoác tôi mượn tạm sau này sẽ trả lại anh."
Nói rồi cô liền xoay người rời đi, Lạc Cẩn Du tức đến bật cười.
"Xem ông đây như tài xế taxi hử?"
Đêm 30 tết gió lạnh, nhà nhà đã sớm quây quần cho nên đường lớn khá vắng vẻ, Lạc Cẩn Du nhìn bóng lưng nho nhỏ đi một mình giữa đêm kia anh khẽ chửi thề một tiếng xuống xe đi theo sau cô.
Chỉ thấy cô nhóc này vậy mà đi mua gần mười lon bia thất tha thất thểu đi đến ghế đá dưới nhà ngồi xuống khui ra tu ừng ực.
Lạc Cẩn Du hứng thú đứng nhìn hồi lâu lúc anh muốn bước qua chỗ cô thì lốc cốc một tiếng, vậy mà cô nhóc kia dám ném lon bia qua chân anh.
Lạc Cẩn Du thong thả bước tới ngồi xuống bên cạnh dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cô nhóc.
"Sao anh còn ở đây?"
Tiểu Đào hai mắt đỏ hoe nhìn anh, Lạc Cẩn Du cười cợt đáp:
"Đi theo trông chừng thỏ con tôi vừa cứu được, chỉ sợ em lại lạc vào hang cọp thôi."
"Ai là thỏ hả?"
Bị ví như thỏ tiểu Đào rất không vui hỏi ngược lại anh, chỉ thấy Lạc Cẩn Du cong môi ghé sát mặt lại gần nói nhỏ.
"Là em đó."
Nhìn theo ánh mắt anh, tiểu Đào rất không tự nhiên níu lấy áo khoác đang mặc trên người mình.
Cô mím môi âm thầm nhích mông cách xa anh một chút, sau đó tiếp tục im lặng uống bia của mình.
Và sau khoảng thời gian im lặng đó Lạc Cẩn Du vẫn luôn ở cạnh cô, cùng cô uống bia cùng cô đón gió lạnh đêm giao thừa.
Qua một lúc lâu tiểu Đào bỗng thút thít khóc nức nở, Lạc Cẩn Du hơi khựng lại nhìn bả vai run run của cô.
"Tại sao? Ông ta không có một ngày nuôi nấng tôi tử tế, bây giờ hết bòn rút của tôi còn muốn bán tôi để gán nợ!"
Là con gái lại xuýt chút bị ***** *** nếu nói không có sợ hãi thì là giả, chẳng qua là do cô cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Lạc Cẩn Du hơi chớp mi nhìn cô nhóc khóc đến là uất ức, hình như những lúc bị anh trêu chọc bắt nạt cô quá lắm chỉ là đỏ mắt mà thôi chứ chưa từng thật sự rơi nước mắt đến tê tâm liệt phế thế này thì phải?
Không hiểu sao thấy nước mắt của cô anh cực kỳ cảm thấy không vui, nên giọng nói ra lại lạnh nhạt vô cùng.
"Nếu chán ghét thì cứ giết ông ta đi, kẻ chết rồi mới an phận."
Không biết nghĩ đến cái gì ánh mắt anh thoáng chốc khát máu đến đáng sợ.
Tiểu Đào một lần nữa nghe thấy câu này từ anh, cô nhóc ngước đôi mắt đẫm lệ nghi hoặc hỏi:
"Anh thích giết người lắm sao?"
Lạc Cẩn Du hồi thần, hơi buồn cười mà cong môi đáp:
"Không thích, chỉ là đám người kia chán sống mà thôi."
Tiểu Đào hít mũi bĩu bĩu môi lắc đầu nói:
"Có thể họ đáng chết nhưng không đáng để bản thân gây ra tội nghiệt vì họ, tôi sống chỉ muốn ngày một tốt hơn chứ không phải sống một lần rồi thôi. Giết họ... Bẩn tay lắm!"
Nụ cười hờ hững trên môi Lạc Cẩn Du cứng đờ, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt xa xôi.
(Ba, con không muốn chết!)
(Yếu đuối như mày, thì sống làm gì? Tao không có đứa con như mày!)
Bốc! Tiểu Đào tiếp tục khui một lon bia tu ừng ực.
"Tôi cũng hận ông ta lắm, nhưng tôi phải sống, sống tốt hơn thế, tốt đến mức khiến ông ta tức chết mới thôi."
Nói rồi cô cười hì hì như đứa ngốc, nụ cười đơn thuần tràn đầy ý chí thoáng chốc khiến Lạc Cẩn Du phải nghiêm túc nhìn kĩ cô nhóc mà anh luôn xem thường là kẻ yếu đuối này.
"Tất cả cũng chỉ vì muốn sống thôi sao?"
Lạc Cẩn Du tự hỏi tự suy nghĩ, bất tri bất giác cũng đã uống vài lon bia vào bụng. Tiểu Đào đã sớm ngủ gục chỉ có anh là mơ màng ngồi đó nhìn cô.
"Đứa ngu, say rồi hả?"
Lạc Cẩn Du đưa tay chọc vào má tiểu Đào nhưng cô chỉ chép miệng vài cái không thèm mở mắt, Lạc Cẩn Du cười khẽ lần nữa đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
"Một đứa ngu thấu rõ sự đời, cái dáng vẻ ngây thơ thường ngày thì ra là lừa ông đây."
Một người chịu khổ chịu đói, chịu hết sự ghẻ lạnh của cuộc đời thì có thể ngây thơ được sao? Nếu có cũng chỉ là cô nhóc muốn tự lừa mình dối người hoặc là vì hiểu rõ nên mới hững hờ.
Một giờ sáng ngày mùng 1 tết ở ghế đá lạnh lẽo dưới chân rải rác lon bia, Lạc Cẩn Du bất chợt phát hiện ra mình vậy mà lại trải qua một đêm Giao thừa với cô nhóc này.
Bực bội đem người đang nằm trên đùi mình đẩy một cái, anh gọi:
"Này, mau về nhà đi."
Tiểu Đào đang ngủ ngon chỉ chép miệng một cái, mặt lại áp sát vào bụng anh còn không có tiền đồ lèm nhèm nói:
"Lạnh."
Lạc Cẩn Du hừ một một tiếng.
"Áo đều cho em mặc vậy mà còn than lạnh? Tiểu phiền phức dậy đi!"
Lạc Cẩn Du lại lây lây tiểu Đào dậy nhưng vẫn vô tác dụng và cái tiểu phiền phức này chỉ mới là bắt đầu với anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.