Chương 76: KẺ ĐIÊN PHÁT RỒ.
ChangNocMi
09/05/2023
"A... Mày giết tao đi!"
Trong phòng giam, tiếng kêu thét gào đầy đau đớn của Lạc Vĩnh Sơn vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Hai thuộc hạ đi theo Lạc Cẩn Du vẫn luôn cúi đầu chờ lệnh mà không dám nhìn ngó lung tung.
Hai người họ khó khăn nín thở không dám hít vào cái mùi vị tanh nồng pha chút ẩm mốc bên trong không gian này.
Bên tai ngoại trừ tiếng thét cùng tiếng cười trầm thấp của Lạc Cẩn Du, họ còn nghe rất rõ tiếng tí tách nhỏ xuống mặt đất kia.
"A...!"
Lạc Vĩnh Sơn chịu đựng không nổi nữa nằm nhoài ra mặt đất, mà theo đó trên bụng trên ngực ngay cả mười đầu ngón tay của ông ta đều tràn ra những dòng máu đỏ sậm nhuốm đầy trên đất.
"Mới thế đã chịu hết nổi rồi ư? Không phải ông gan dạ lắm à?"
Lạc Cẩn Du cười mỉa mai chậm rãi đứng lên, anh tháo bao tay rồi ném cả cây sắt đang nhỏ máu kia xuống đất.
Nhìn quần áo mình đã lây nhiễm không ít máu của Lạc Vĩnh Sơn, anh khẽ nhíu mày nhịn xuống cảm xúc bất mãn trong đáy lòng.
"Sao... Mày không dám, giết tao à?"
Lạc Vĩnh Sơn hơi thở thoi thóp, vì mất máu quá nhiều mà tầm nhìn đã dần mơ hồ nhưng miệng xem ra vẫn còn cứng lắm.
Lạc Cẩn Du cười cười, lần nữa ngồi xổm xuống nắm đầu ông ta giật ngược ra sau, ra vẻ tiếc nuối nói:
"Không phải là không dám giết, mà là không nỡ! Bằng không sao tôi phải tốn sức đâm vào mấy chỗ không yếu hiểm trên người ông làm gì? Chúng ta còn nhiều thời gian nên cứ từ từ mà chơi."
Lạc Vĩnh Sơn cố mở to mắt hung hăng trừng trừng nhìn Lạc Cẩn Du.
"Thằng điên!"
Ông ta sớm biết Lạc Cẩn Du so với Lạc Vĩnh Kỳ còn máu lạnh điên cuồng hơn, nhưng hôm nay mới lĩnh giáo được đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Suốt một tiếng nó đâm trên người ông hơn mười chỗ, khiến ông cảm nhận rõ ràng từng giọt máu trong cơ thể tuôn ra bên ngoài, nhưng lại không để ông chết hay thậm chí là tinh thần mơ hồ đi chút nào.
Nó không phải muốn mạng của ông mà là muốn ông sống không bằng chết!
"Haha."
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng, nâng tay ra hiệu cho thuộc hạ ở sau lưng.
"Chậc, ông biết tôi điên còn cứ muốn thách thức giới hạn của tôi! Vậy hôm nay tôi để cho ông nhìn rõ, một kẻ điên bị bức đến phát rồ là như thế nào!"
Lạc Vĩnh Sơn nghi ngờ nhìn thuộc hạ của Lạc Cẩn Du đi đến mở iPad lên, là một cuộc gọi video call.
"Tha tôi, tha tôi! Tôi đã giao người ra rồi mà!"
Một giọng nói già nua run rẩy có chút quen tai vang lên, trái tim Lạc Vĩnh Sơn lộp độp rơi xuống khi nhìn thấy bác cả của ông ta đang quỳ trên đất nước mắt nước mũi tèm lem trên đầu còn bị người ta cạo sạch tóc.
Lạc Cẩn Du thả Lạc Vĩnh Sơn ra rồi đứng lên để ông ta có thể nhìn rõ màn hình, anh thích thú ngắm nhìn sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh của ông ta.
"Lôi Kiệt, quay đến nhân vật chính xem nào!"
Theo lời của Lạc Cẩn Du camera liền di chuyển, Xuân Hương thoi thóp nằm trên đất ở hai đầu vai bị bắn hai phát súng máu tuôn ra không ngừng, ánh mắt Lạc Vĩnh Sơn lập tức đỏ ngầu điên cuồng gầm lên giận dữ.
"Vĩnh An! Mẹ kiếp thằng chó má, mày thả con bé ra!"
"Haha... Haha!"
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng cười đến có chút không dừng lại được, bỗng ánh mắt anh loé lên nhấc chân đá vào cằm Lạc Vĩnh Sơn, ông ta vốn đang nói chuyện cũng vì thế mà cắn vào đầu lưỡi máu bật ra tuôn trào.
"Mày biết đau xót con gái mày!"
Anh gầm lên, ánh mắt hung hãn như dã thú, vươn tay bóp cổ Lạc Vĩnh Sơn ấn vào tường.
"Vậy thì Đào Đào của tao phải làm sao? Con gái mày bắn cô ấy một phát súng thì tao trả lại hai phát, mày muốn giết cô ấy thì tao sẽ giết con gái mày!"
Anh từng nói muốn đem cô về thành Nam, về nơi vùng trời của anh, anh sẽ bảo vệ cô một cách tốt nhất!
Vậy mà chỉ mới bao lâu? Cô vốn nên vui vẻ tận hưởng cuộc sống này lại vì anh mà phải vào phòng ICU, trên người cắm đầy các thiết bị y tế. Nhìn lồng ngực phập phồng khó khăn kia của cô, anh chỉ hận không giết chết mình cho xong!
Lạc Vĩnh Sơn lấy hơi lên nhưng vẫn cố rặn ra vài chữ, không cam lòng đối mắt với Lạc Cẩn Du.
"Là tao sai khiến, Vĩnh An vô tội! Muốn giết thì mày giết tao này!"
Lạc Cẩn Du nhếch môi vung tay, đem đầu Lạc Vĩnh Sơn đập mạnh lên tường.
"Vậy mày muốn giết tao, cớ gì ban đầu lại nhằm vào Đào Đào! Giờ hối hận thì muộn rồi."
Lạc Cẩn Du nghiến răng, tay càng ra sức xiết chặt cổ Lạc Vĩnh Sơn, mặt mày ông ta từ đỏ dần chuyển sang màu tím rất nhanh nhưng Lạc Cẩn Du lại không có ý định buông tay.
Đúng lúc, Diệp Sầm Mân đạp văng cửa mà đi vào tức muốn nổ phổi tự mình nhào qua tách Lạc Cẩn Du ra.
"Thằng điên này, con muốn ngồi tù lắm đúng không?"
Hai thuộc hạ của Lạc Cẩn Du trố mắt nhìn lão đại mạnh như voi của họ lần đầu bị người khác xách cổ áo kéo lên một cách nhẹ tênh.
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng không cam tâm mà buông tay, anh bực bội cau mày ánh mắt vẫn còn nhiễm tia máu tanh trừng trừng lườm Diệp Sầm Mân.
"Thả tay ra!"
Diệp Sầm Mân cười lạnh, thả tay thì thả đó có điều là trở tay đánh cái bốp vào ót Lạc Cẩn Du.
"Mẹ kiếp! Ông!"
"Chửi ai? Đây là phòng giam, không phải nhà con! Làm xằng làm bậy còn không biết nhìn hoàn cảnh hả?"
Lạc Cẩn Du tức đến bật cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua Lạc Vĩnh Sơn nằm thoi thóp trên đất nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường nhìn mình chằm chằm kia.
Anh nhếch môi đầy giễu cợt, nói:
"Vậy thì ông canh ông ta cho kỹ vào nhé! Trước hết tôi cứ đem con gái ông ta thiêu thành tro rồi rải xuống biển, sau đó sẽ tới lượt ông ta!"
"Thằng này!"
Diệp Sầm Mân trợn mắt, thật sự chỉ muốn một cước đạp chết tiểu tử này!
Lạc Cẩn Du chả thèm đếm xỉa tới bọn họ nữa liền xoay người rời đi.
Lạc Vĩnh Sơn lê lết trên đất ánh mắt dần trở nên hoảng hốt đến run rẩy cả người, ông ta khó khăn đưa tay về phía Diệp Sầm Mân cầu xin.
"Xin ông, cứu con bé!"
Lạc Cẩn Du trước giờ nói được làm được, ông ta vốn không sợ chết nên mới tìm mọi cách đối đầu với anh.
Nhưng con gái ông, nó một chút lực phản kháng cũng không có. Nếu rơi vào tay Lạc Cẩn Du sẽ chết rất thảm!
Diệp Sầm Mân cau mày lùi về sau hai bước, sự chán ghét hiện rõ ở đáy mắt.
"Ông chọc nó nổi điên rồi cầu xin tôi làm gì? Không thấy ngay cả tôi nó cũng muốn nuốt vào bụng luôn hay sao?"
Cánh tay đang giơ lên của Lạc Vĩnh Sơn vô lực rơi xuống, ông ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
"Hết rồi, hết rồi!"
Trong phòng giam, tiếng kêu thét gào đầy đau đớn của Lạc Vĩnh Sơn vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Hai thuộc hạ đi theo Lạc Cẩn Du vẫn luôn cúi đầu chờ lệnh mà không dám nhìn ngó lung tung.
Hai người họ khó khăn nín thở không dám hít vào cái mùi vị tanh nồng pha chút ẩm mốc bên trong không gian này.
Bên tai ngoại trừ tiếng thét cùng tiếng cười trầm thấp của Lạc Cẩn Du, họ còn nghe rất rõ tiếng tí tách nhỏ xuống mặt đất kia.
"A...!"
Lạc Vĩnh Sơn chịu đựng không nổi nữa nằm nhoài ra mặt đất, mà theo đó trên bụng trên ngực ngay cả mười đầu ngón tay của ông ta đều tràn ra những dòng máu đỏ sậm nhuốm đầy trên đất.
"Mới thế đã chịu hết nổi rồi ư? Không phải ông gan dạ lắm à?"
Lạc Cẩn Du cười mỉa mai chậm rãi đứng lên, anh tháo bao tay rồi ném cả cây sắt đang nhỏ máu kia xuống đất.
Nhìn quần áo mình đã lây nhiễm không ít máu của Lạc Vĩnh Sơn, anh khẽ nhíu mày nhịn xuống cảm xúc bất mãn trong đáy lòng.
"Sao... Mày không dám, giết tao à?"
Lạc Vĩnh Sơn hơi thở thoi thóp, vì mất máu quá nhiều mà tầm nhìn đã dần mơ hồ nhưng miệng xem ra vẫn còn cứng lắm.
Lạc Cẩn Du cười cười, lần nữa ngồi xổm xuống nắm đầu ông ta giật ngược ra sau, ra vẻ tiếc nuối nói:
"Không phải là không dám giết, mà là không nỡ! Bằng không sao tôi phải tốn sức đâm vào mấy chỗ không yếu hiểm trên người ông làm gì? Chúng ta còn nhiều thời gian nên cứ từ từ mà chơi."
Lạc Vĩnh Sơn cố mở to mắt hung hăng trừng trừng nhìn Lạc Cẩn Du.
"Thằng điên!"
Ông ta sớm biết Lạc Cẩn Du so với Lạc Vĩnh Kỳ còn máu lạnh điên cuồng hơn, nhưng hôm nay mới lĩnh giáo được đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Suốt một tiếng nó đâm trên người ông hơn mười chỗ, khiến ông cảm nhận rõ ràng từng giọt máu trong cơ thể tuôn ra bên ngoài, nhưng lại không để ông chết hay thậm chí là tinh thần mơ hồ đi chút nào.
Nó không phải muốn mạng của ông mà là muốn ông sống không bằng chết!
"Haha."
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng, nâng tay ra hiệu cho thuộc hạ ở sau lưng.
"Chậc, ông biết tôi điên còn cứ muốn thách thức giới hạn của tôi! Vậy hôm nay tôi để cho ông nhìn rõ, một kẻ điên bị bức đến phát rồ là như thế nào!"
Lạc Vĩnh Sơn nghi ngờ nhìn thuộc hạ của Lạc Cẩn Du đi đến mở iPad lên, là một cuộc gọi video call.
"Tha tôi, tha tôi! Tôi đã giao người ra rồi mà!"
Một giọng nói già nua run rẩy có chút quen tai vang lên, trái tim Lạc Vĩnh Sơn lộp độp rơi xuống khi nhìn thấy bác cả của ông ta đang quỳ trên đất nước mắt nước mũi tèm lem trên đầu còn bị người ta cạo sạch tóc.
Lạc Cẩn Du thả Lạc Vĩnh Sơn ra rồi đứng lên để ông ta có thể nhìn rõ màn hình, anh thích thú ngắm nhìn sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh của ông ta.
"Lôi Kiệt, quay đến nhân vật chính xem nào!"
Theo lời của Lạc Cẩn Du camera liền di chuyển, Xuân Hương thoi thóp nằm trên đất ở hai đầu vai bị bắn hai phát súng máu tuôn ra không ngừng, ánh mắt Lạc Vĩnh Sơn lập tức đỏ ngầu điên cuồng gầm lên giận dữ.
"Vĩnh An! Mẹ kiếp thằng chó má, mày thả con bé ra!"
"Haha... Haha!"
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng cười đến có chút không dừng lại được, bỗng ánh mắt anh loé lên nhấc chân đá vào cằm Lạc Vĩnh Sơn, ông ta vốn đang nói chuyện cũng vì thế mà cắn vào đầu lưỡi máu bật ra tuôn trào.
"Mày biết đau xót con gái mày!"
Anh gầm lên, ánh mắt hung hãn như dã thú, vươn tay bóp cổ Lạc Vĩnh Sơn ấn vào tường.
"Vậy thì Đào Đào của tao phải làm sao? Con gái mày bắn cô ấy một phát súng thì tao trả lại hai phát, mày muốn giết cô ấy thì tao sẽ giết con gái mày!"
Anh từng nói muốn đem cô về thành Nam, về nơi vùng trời của anh, anh sẽ bảo vệ cô một cách tốt nhất!
Vậy mà chỉ mới bao lâu? Cô vốn nên vui vẻ tận hưởng cuộc sống này lại vì anh mà phải vào phòng ICU, trên người cắm đầy các thiết bị y tế. Nhìn lồng ngực phập phồng khó khăn kia của cô, anh chỉ hận không giết chết mình cho xong!
Lạc Vĩnh Sơn lấy hơi lên nhưng vẫn cố rặn ra vài chữ, không cam lòng đối mắt với Lạc Cẩn Du.
"Là tao sai khiến, Vĩnh An vô tội! Muốn giết thì mày giết tao này!"
Lạc Cẩn Du nhếch môi vung tay, đem đầu Lạc Vĩnh Sơn đập mạnh lên tường.
"Vậy mày muốn giết tao, cớ gì ban đầu lại nhằm vào Đào Đào! Giờ hối hận thì muộn rồi."
Lạc Cẩn Du nghiến răng, tay càng ra sức xiết chặt cổ Lạc Vĩnh Sơn, mặt mày ông ta từ đỏ dần chuyển sang màu tím rất nhanh nhưng Lạc Cẩn Du lại không có ý định buông tay.
Đúng lúc, Diệp Sầm Mân đạp văng cửa mà đi vào tức muốn nổ phổi tự mình nhào qua tách Lạc Cẩn Du ra.
"Thằng điên này, con muốn ngồi tù lắm đúng không?"
Hai thuộc hạ của Lạc Cẩn Du trố mắt nhìn lão đại mạnh như voi của họ lần đầu bị người khác xách cổ áo kéo lên một cách nhẹ tênh.
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng không cam tâm mà buông tay, anh bực bội cau mày ánh mắt vẫn còn nhiễm tia máu tanh trừng trừng lườm Diệp Sầm Mân.
"Thả tay ra!"
Diệp Sầm Mân cười lạnh, thả tay thì thả đó có điều là trở tay đánh cái bốp vào ót Lạc Cẩn Du.
"Mẹ kiếp! Ông!"
"Chửi ai? Đây là phòng giam, không phải nhà con! Làm xằng làm bậy còn không biết nhìn hoàn cảnh hả?"
Lạc Cẩn Du tức đến bật cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua Lạc Vĩnh Sơn nằm thoi thóp trên đất nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường nhìn mình chằm chằm kia.
Anh nhếch môi đầy giễu cợt, nói:
"Vậy thì ông canh ông ta cho kỹ vào nhé! Trước hết tôi cứ đem con gái ông ta thiêu thành tro rồi rải xuống biển, sau đó sẽ tới lượt ông ta!"
"Thằng này!"
Diệp Sầm Mân trợn mắt, thật sự chỉ muốn một cước đạp chết tiểu tử này!
Lạc Cẩn Du chả thèm đếm xỉa tới bọn họ nữa liền xoay người rời đi.
Lạc Vĩnh Sơn lê lết trên đất ánh mắt dần trở nên hoảng hốt đến run rẩy cả người, ông ta khó khăn đưa tay về phía Diệp Sầm Mân cầu xin.
"Xin ông, cứu con bé!"
Lạc Cẩn Du trước giờ nói được làm được, ông ta vốn không sợ chết nên mới tìm mọi cách đối đầu với anh.
Nhưng con gái ông, nó một chút lực phản kháng cũng không có. Nếu rơi vào tay Lạc Cẩn Du sẽ chết rất thảm!
Diệp Sầm Mân cau mày lùi về sau hai bước, sự chán ghét hiện rõ ở đáy mắt.
"Ông chọc nó nổi điên rồi cầu xin tôi làm gì? Không thấy ngay cả tôi nó cũng muốn nuốt vào bụng luôn hay sao?"
Cánh tay đang giơ lên của Lạc Vĩnh Sơn vô lực rơi xuống, ông ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
"Hết rồi, hết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.