Chương 30: LẠC VÔ SỈ.
ChangNocMi
01/04/2023
Lạc Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi tay âm thầm véo mông tiểu Đào đau điếng.
"Đào Lâm Lâm! Có phải em rất thích lấy tuổi tác ra đè đầu anh không hả?"
Bị véo đau Tiểu Đào nhăn nhó mặt mày ấp úng đáp:
"Em không cố ý."
Thật ra tiểu Đào thốt lên câu kia xong chỉ hận không nuốt luôn đầu lưỡi mình, bị một đám người hô lớn gọi chị cô nhất thời lúng túng nên nói năng không suy nghĩ.
Lạc Cẩn Du giận đến thở không ra hơi, tự nhiên anh nhớ đến lời châm chọc lần đó của Triệu Thần Huân.
(Coi chừng sau này cậu gặp được người còn nhỏ hơn vợ tôi đấy.)
Quả nhiên khẩu nghiệp thì có ngày bị quả báo mà, giờ đây anh đụng phải ngay Đào Lâm Lâm nhỏ hơn mình một giáp, cô nàng này còn rất không tự nguyện khăng khăng nhận rằng mình chưa lớn mới đau.
Thấy mặt mày anh lúc trắng lúc xanh liền biết anh giận thật rồi, tiểu Đào mím môi mặc kệ đám người xung quanh vươn tay ôm cổ anh nũng nịu đổ thừa.
"Là do bọn họ đột ngột gọi nên em không kịp phản ứng mới nói như thế, anh đừng có giận mà. Em xin lỗi."
Nói xong cô cũng xấu hổ gần chết không dám nhìn đám người xung quanh, xin lỗi mấy đại ca nha nếu tôi mà không đổ thừa thì chú Lạc khó ở chắc chắn sẽ véo mông tôi nát mất.
Đám người bốn mắt nhìn nhau sau cùng đồng loạt chỉa thẳng ánh mắt về phía Lôi Kiệt đang ngại ngùng cúi đầu.
Lạc Cẩn Du lần đầu được cô chủ động ôm ấp còn nũng nịu như thế với mình, Lạc Cẩn Du muốn giận cũng không được anh thở dài thu cái tay dưới mông cô về.
"Không thích được gọi là chị dâu à?"
Tiểu Đào chớp mắt suy tư một lát, nói thật gọi chị dâu thế này làm cô cứ có cảm giác như mấy chị đại trong phim giang hồ vậy, cảm giác lạ lắm!
"Cũng không phải là không thích, chỉ là em không quen."
Tiểu Đào ngước mắt nhìn Lạc Cẩn Du nói ra suy nghĩ trong lòng. Lạc Cẩn Du đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời vừa ngủ dậy của cô, nhàn nhạt nói:
"Ở đây anh lớn nhất, không gọi em là chị dâu thì bọn họ gọi em là em dâu à? Thế ông đây phải nhỏ hơn bọn họ một bậc sao? Đào Đào em không quen cũng phải làm quen cho anh."
Tiểu Đào mấp máy môi muốn phản bác lời anh nhưng bị anh trừng mắt thì cô không dám hó hé gì thêm.
Thấy cô cứ im ỉm Lạc Cẩn Du nhướng mày đưa tay véo má cô, hung dữ hỏi:
"Sao! Giờ muốn làm chị hay làm em?"
Tiểu Đào nhăn nhó né tránh bàn tay anh, cô hậm hực trả lời.
"Em làm chị là được rồi mà."
Lạc Cẩn Du hài lòng lườm cô một cái, anh phất tay cho đám người sắp bội thực cẩu lương rời đi.
"Được rồi đi ăn cơm với anh, một lát đưa em đi xem phim."
Tiểu Đào đứng lên khỏi người anh được anh nắm tay dẫn đi đến phòng ăn, nhìn căn nhà rộng lớn thênh thang tiểu Đào có chút ngỡ ngàng mà không khỏi cảm thán.
"Lạc Cẩn Du, nhà anh lớn quá!"
Lạc Cẩn Du đẩy ghế ra cho cô ngồi xuống, anh cười cười ghé sát tai cô nói:
"Nếu em thích thì dọn đến đây ở cùng anh đi."
Tiểu Đào bị hơi thở anh làm cho nhột cô vội đẩy anh ra, đáp:
"Nhà anh lớn quá em sợ đi lạc."
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng ngồi xuống cạnh cô, anh nhàn nhã vắt chéo chân ra hiệu cho người làm dọn thức ăn lên.
Anh thò tay qua xoa tóc cô, trêu chọc nói:
"Không sợ, nếu lạc anh sẽ đi tìm em."
Tiểu Đào cụp mắt không nhìn anh, cô đáp:
"Em không dọn qua đây đâu, em thích nhà nhỏ của mình ấm cúng hơn."
Nụ cười Lạc Cẩn Du nhạt dần, anh biết tuy cô đồng ý yêu đương với anh nhưng cô chắc chắn sẽ không nhận lấy bất kỳ lợi ích nào từ anh cả.
Anh bất đắc dĩ thở dài, mẫn cảm như thế khiến anh muốn trêu chọc cô cũng không dám.
Lạc Cẩn Du mỉm cười vỗ vỗ đầu cô nói:
"Đùa em thôi, ông đây còn muốn ăn nhờ ở đậu nhà em sao nỡ trở về biệt thự lạnh lẽo này chứ!"
Tiểu Đào lúc này mới ngước mắt nghiêng đầu nhìn anh, vểnh môi đáp:
"Em nuôi không nổi anh."
Lạc Cẩn Du bật cười nắm lấy tay cô lên hôn hôn.
"Anh dễ nuôi lắm, một ngày chỉ cần ăn bữa tối là đủ."
Hai má tiểu Đào thoáng ửng hồng cô vội rút tay về trừng mắt nhìn anh.
"Mau ăn cơm đi, anh nói nhiều quá."
Lạc Cẩn Du nhún vai không phản bác, hai người bắt đầu dùng cơm anh thi thoảng sẽ gắp đồ ăn cho cô, đều là món thanh đạm ít dầu mỡ không cay.
Sau mấy lần như thế tiểu Đào bất tri bất giác phát hiện ra anh đều là gắp món cô thích ăn, làm cô không khỏi nhớ đến nồi lẩu đêm mùng 2 ấy.
Anh là người bảo muốn ăn lẩu uyên ương cô tưởng anh sẽ không ăn cay được cho nên phần nước dùng lẩu cay hôm đó rất ít vì cô cũng không ăn cay.
Nhưng giờ nhớ lại xuyên suốt quá trình ăn toàn là anh ăn bên phần cay còn bên không cay anh đều đổi đũa gắp thịt cho cô.
Tiểu Đào bất chợt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vẻ ngoài anh rất điển trai nhưng sự cáu bẩn thường ngày luôn khiến cô cảm thấy anh là một người rất tùy hứng, giờ nhìn lại thì ra là anh không muốn thể hiện sự quan tâm ra ngoài mà thôi.
"Anh biết anh đẹp trai, nhưng nhìn anh thì bụng em không no lên được đâu."
Nói rồi Lạc Cẩn Du còn rất vô sỉ bổ sung thêm một câu.
"Còn nếu mà muốn nhìn anh đến no, thì tối nay để anh ra sức thêm chút."
Tiểu Đào hết nói nổi, hậm hực cúi đầu ăn cơm.
"Anh không nói thì sợ người khác không biết mình vô sỉ hả?"
"Đào Lâm Lâm! Có phải em rất thích lấy tuổi tác ra đè đầu anh không hả?"
Bị véo đau Tiểu Đào nhăn nhó mặt mày ấp úng đáp:
"Em không cố ý."
Thật ra tiểu Đào thốt lên câu kia xong chỉ hận không nuốt luôn đầu lưỡi mình, bị một đám người hô lớn gọi chị cô nhất thời lúng túng nên nói năng không suy nghĩ.
Lạc Cẩn Du giận đến thở không ra hơi, tự nhiên anh nhớ đến lời châm chọc lần đó của Triệu Thần Huân.
(Coi chừng sau này cậu gặp được người còn nhỏ hơn vợ tôi đấy.)
Quả nhiên khẩu nghiệp thì có ngày bị quả báo mà, giờ đây anh đụng phải ngay Đào Lâm Lâm nhỏ hơn mình một giáp, cô nàng này còn rất không tự nguyện khăng khăng nhận rằng mình chưa lớn mới đau.
Thấy mặt mày anh lúc trắng lúc xanh liền biết anh giận thật rồi, tiểu Đào mím môi mặc kệ đám người xung quanh vươn tay ôm cổ anh nũng nịu đổ thừa.
"Là do bọn họ đột ngột gọi nên em không kịp phản ứng mới nói như thế, anh đừng có giận mà. Em xin lỗi."
Nói xong cô cũng xấu hổ gần chết không dám nhìn đám người xung quanh, xin lỗi mấy đại ca nha nếu tôi mà không đổ thừa thì chú Lạc khó ở chắc chắn sẽ véo mông tôi nát mất.
Đám người bốn mắt nhìn nhau sau cùng đồng loạt chỉa thẳng ánh mắt về phía Lôi Kiệt đang ngại ngùng cúi đầu.
Lạc Cẩn Du lần đầu được cô chủ động ôm ấp còn nũng nịu như thế với mình, Lạc Cẩn Du muốn giận cũng không được anh thở dài thu cái tay dưới mông cô về.
"Không thích được gọi là chị dâu à?"
Tiểu Đào chớp mắt suy tư một lát, nói thật gọi chị dâu thế này làm cô cứ có cảm giác như mấy chị đại trong phim giang hồ vậy, cảm giác lạ lắm!
"Cũng không phải là không thích, chỉ là em không quen."
Tiểu Đào ngước mắt nhìn Lạc Cẩn Du nói ra suy nghĩ trong lòng. Lạc Cẩn Du đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời vừa ngủ dậy của cô, nhàn nhạt nói:
"Ở đây anh lớn nhất, không gọi em là chị dâu thì bọn họ gọi em là em dâu à? Thế ông đây phải nhỏ hơn bọn họ một bậc sao? Đào Đào em không quen cũng phải làm quen cho anh."
Tiểu Đào mấp máy môi muốn phản bác lời anh nhưng bị anh trừng mắt thì cô không dám hó hé gì thêm.
Thấy cô cứ im ỉm Lạc Cẩn Du nhướng mày đưa tay véo má cô, hung dữ hỏi:
"Sao! Giờ muốn làm chị hay làm em?"
Tiểu Đào nhăn nhó né tránh bàn tay anh, cô hậm hực trả lời.
"Em làm chị là được rồi mà."
Lạc Cẩn Du hài lòng lườm cô một cái, anh phất tay cho đám người sắp bội thực cẩu lương rời đi.
"Được rồi đi ăn cơm với anh, một lát đưa em đi xem phim."
Tiểu Đào đứng lên khỏi người anh được anh nắm tay dẫn đi đến phòng ăn, nhìn căn nhà rộng lớn thênh thang tiểu Đào có chút ngỡ ngàng mà không khỏi cảm thán.
"Lạc Cẩn Du, nhà anh lớn quá!"
Lạc Cẩn Du đẩy ghế ra cho cô ngồi xuống, anh cười cười ghé sát tai cô nói:
"Nếu em thích thì dọn đến đây ở cùng anh đi."
Tiểu Đào bị hơi thở anh làm cho nhột cô vội đẩy anh ra, đáp:
"Nhà anh lớn quá em sợ đi lạc."
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng ngồi xuống cạnh cô, anh nhàn nhã vắt chéo chân ra hiệu cho người làm dọn thức ăn lên.
Anh thò tay qua xoa tóc cô, trêu chọc nói:
"Không sợ, nếu lạc anh sẽ đi tìm em."
Tiểu Đào cụp mắt không nhìn anh, cô đáp:
"Em không dọn qua đây đâu, em thích nhà nhỏ của mình ấm cúng hơn."
Nụ cười Lạc Cẩn Du nhạt dần, anh biết tuy cô đồng ý yêu đương với anh nhưng cô chắc chắn sẽ không nhận lấy bất kỳ lợi ích nào từ anh cả.
Anh bất đắc dĩ thở dài, mẫn cảm như thế khiến anh muốn trêu chọc cô cũng không dám.
Lạc Cẩn Du mỉm cười vỗ vỗ đầu cô nói:
"Đùa em thôi, ông đây còn muốn ăn nhờ ở đậu nhà em sao nỡ trở về biệt thự lạnh lẽo này chứ!"
Tiểu Đào lúc này mới ngước mắt nghiêng đầu nhìn anh, vểnh môi đáp:
"Em nuôi không nổi anh."
Lạc Cẩn Du bật cười nắm lấy tay cô lên hôn hôn.
"Anh dễ nuôi lắm, một ngày chỉ cần ăn bữa tối là đủ."
Hai má tiểu Đào thoáng ửng hồng cô vội rút tay về trừng mắt nhìn anh.
"Mau ăn cơm đi, anh nói nhiều quá."
Lạc Cẩn Du nhún vai không phản bác, hai người bắt đầu dùng cơm anh thi thoảng sẽ gắp đồ ăn cho cô, đều là món thanh đạm ít dầu mỡ không cay.
Sau mấy lần như thế tiểu Đào bất tri bất giác phát hiện ra anh đều là gắp món cô thích ăn, làm cô không khỏi nhớ đến nồi lẩu đêm mùng 2 ấy.
Anh là người bảo muốn ăn lẩu uyên ương cô tưởng anh sẽ không ăn cay được cho nên phần nước dùng lẩu cay hôm đó rất ít vì cô cũng không ăn cay.
Nhưng giờ nhớ lại xuyên suốt quá trình ăn toàn là anh ăn bên phần cay còn bên không cay anh đều đổi đũa gắp thịt cho cô.
Tiểu Đào bất chợt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vẻ ngoài anh rất điển trai nhưng sự cáu bẩn thường ngày luôn khiến cô cảm thấy anh là một người rất tùy hứng, giờ nhìn lại thì ra là anh không muốn thể hiện sự quan tâm ra ngoài mà thôi.
"Anh biết anh đẹp trai, nhưng nhìn anh thì bụng em không no lên được đâu."
Nói rồi Lạc Cẩn Du còn rất vô sỉ bổ sung thêm một câu.
"Còn nếu mà muốn nhìn anh đến no, thì tối nay để anh ra sức thêm chút."
Tiểu Đào hết nói nổi, hậm hực cúi đầu ăn cơm.
"Anh không nói thì sợ người khác không biết mình vô sỉ hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.