Chương 72: MÀY QUỲ XUỐNG ĐI.
ChangNocMi
06/05/2023
Tại vùng ngoại ô phía Đông thành Nam, nơi đây nằm ở gần đoạn đường cao tốc
dọc hai bên đường đi thấy nhiều nhất chỉ là những căn nhà xưởng bỏ hoang chuẩn bị được phá vỡ để mở rộng làn đường.
Xe tải, xe container chạy băng băng không ngừng nghỉ giữa màn đêm mịt mù, mà ở một nhà xưởng không mấy bắt mắt nọ.
Lạc Vĩnh Sơn ở bên trong nghe người của mình báo cáo.
"Ông ba, mọi con đường rời khỏi thành Nam đều đã bị chặn hết. Chúng ta phải rời đi bằng cách nào đây ạ?"
Lạc Vĩnh Sơn chắp tay ra sau lưng cười khẩy một tiếng.
"Đi, tao còn có thể đi đâu?"
Ông ta híp mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài.
"Tao cũng chẳng muốn đi đâu cả!"
Thuộc hạ kia cau mày lo lắng nói:
"Nhưng ông ba..."
Lạc Vĩnh Sơn dơ tay ngắt lời thuộc hạ khuyên can, ông ta muốn nói gì đó lồng ngực lại đau xót ngứa ngáy, ông ta hơi cong lưng đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng dài.
Xuân Hương từ bên trong bước ra thấy thế liền lo lắng chạy đến.
"Ông ba, ông sao vậy?"
Lạc Vĩnh Sơn nhíu mày đem lòng bàn tay nhuộm đầy máu của mình đút vào túi, không trả lời mà hỏi ngược lại Xuân Hương.
"Con đàn bà kia thế nào rồi?"
Xuân Hương mím mím môi, đáp:
"Đã cầm máu được nhưng không thể lấy viên đạn ra."
Lạc Vĩnh Sơn phất tay ánh mắt loé lên tia hung ác, lạnh lùng nói:
"Tạm thời không chết là được vì dù sao một lát cô ta cũng phải chết thôi."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ?"
Xuân Hương lo lắng hỏi, vì cô ta nghe được khi nảy thuộc hạ báo cáo mọi đường đi đều đã bị Lạc gia chặn lại hết.
Lạc Vĩnh Sơn nhìn cô ta một lúc, sau đó đưa tay lên sờ đầu cô ta. Xuân Hương thụ sủng nhược kinh vội cúi đầu che đi nổi kích động trong đáy mắt.
Nào đâu Lạc Vĩnh Sơn nhanh như cắt trở tay đánh ngất cô ta, Xuân Hương lịm đi tức khắc được ông ta đỡ lấy.
Lạc Vĩnh Sơn thở dài giao Xuân Hương cho một thuộc hạ thân cận nhất.
"Cậu tìm cách đưa con bé về nhà tổ Lạc gia, nhờ bác cả của tôi đưa con bé ra nước ngoài."
"Vậy còn ngài?"
Lạc Vĩnh Sơn cười cười phẩy tay.
"Đi đi."
Thuộc hạ kia tuy không an tâm nhưng vẫn chấp thuận đưa Xuân Hương rời đi. Bỗng nghe Lạc Vĩnh Sơn nói:
"Nói với bác cả con bé tên Lạc Vĩnh An, nợ ân tình năm xưa của tôi và ông ta lần này xem như chấm dứt."
Thuộc hạ khiếp sợ không thôi thoáng kiên định gật đầu ôm Xuân Hương rời đi, Lạc Vĩnh Sơn khe khẽ thở dài.
Bác cả của ông ta là người không màng thế sự nên mới an ổn sống đến giờ, đem Xuân Hương gửi gắm bên đó sẽ không có nguy hiểm gì đi?
Còn về phần ông ta ấy à?
Lạc Vĩnh Sơn nhếch môi xiết chặt bàn tay trong túi quần, lạnh lùng ra lệnh.
"Đem con ả kia bỏ vào hồ đi."
"Rõ!"
Nếu đã định phải chết vậy thì cứ kéo nhau xuống địa ngục đi.
Trăng lên đến giữa trời soi sáng màn đêm u tối, cũng chiếu rọi một con đường mòn dẫn lối cho ác ma đồ sát tứ phương.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng đã được lắp ống giảm thanh nhưng vẫn cứ thế vang lên trong đêm tối, máu chảy người ngã, Lạc Cẩn Du dẫm lên xác người mà bước vào trong căn nhà xưởng.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lạc Cẩn Du không chút khó khăn đã tìm thấy tiểu Đào. Chỉ là...
Cô bị nhốt trong một cái hồ kính dày cao hơn 2m, hai tay cô bị còng, trên bả vai là vệt máu khô đỏ sậm, sắc mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc.
Mà điều khiến đại não Lạc Cẩn Du muốn nổ tung hơn chính là bên trong hồ kính kia nước đang không ngừng được bơm vào, vì cô ngồi nên hiện tại nước đã dâng đến bụng rồi!
"Sao nào, thấy lễ vật chú tặng mày có thích không?"
Lạc Vĩnh Sơn đứng chắn trước hồ kính, tuy bên cạnh chỉ còn hai thuộc hạ bảo hộ nhưng ông ta vẫn cười rất tươi tắn vui vẻ. Vui đến mức khiến Lạc Cẩn Du có chút muốn xé rách miệng ông ta ra.
"Thả cô ấy ra!"
Anh lạnh lùng nhìn Lạc Vĩnh Sơn, cả người toát ra khí tức giết chóc tanh máu. Mà thuộc hạ đi theo anh cũng đã nhịn không được mà rút súng ra hết.
Lạc Vĩnh Sơn thấy thế thì bật cười ha hả.
"Tao lại sợ mày quá cơ! Bắn chết tao đi!"
Lồng ngực Lạc Cẩn Du phập phồng kịch liệt, nhìn mực nước đã đến gần ngực tiểu Đào, anh cắn răng ánh mắt dần hung ác như thú hoang.
Súng trong tay không chút do dự đưa lên nhắm thẳng vào Lạc Vĩnh Sơn mà bắn.
Đoàng một tiếng, thuộc hạ của Lạc Vĩnh Sơn đã nhanh chân chắn cho ông ta. Mà bên này tay cầm súng của Lạc Cẩn Du đã bị một bàn tay khác nắm lấy kéo một cái, cho nên đạn ra khỏi vỏ chỉ trúng bả vai kẻ kia.
"Hứa cái gì có phải quên rồi không?"
Diệp Sầm Mân sắc mặt như đưa đám, giận tới mức muốn đá cho Lạc Cẩn Du một cái. Mà dứt lời ông nói, cảnh sát bên ngoài đồng loạt ập vào bao vây tất cả bọn họ.
Lạc Cẩn Du nào còn để ý xem mình hứa cái rắm gì, anh giận dữ vung tay ra gầm lên.
"Thả ra!"
Diệp Sầm Mân còn cứng hơn anh, ông nắm chặt lấy tay anh quát ngược lại.
"Ngậm miệng lại!"
Hơi thở Lạc Cẩn Du phập phồng bất định, hai mắt đỏ ngầu cả lên, bộ dáng chả khác nào thú dữ bị chọc giận.
Diệp Sầm Mân cau mày nhìn sang Lạc Vĩnh Sơn, nghiêm nghị nói:
"Nơi này đã bị bao vây, khuyên ông nên thành thật buông vũ khí đầu hàng!"
Lạc Vĩnh Sơn cười mỉa, nhìn Diệp Sầm Mân và Lạc Cẩn Du bằng ánh mắt hận thù tột độ.
"Tưởng là ai, thì ra là cục trưởng Diệp. Em trai của con ả bỏ nhà theo trai, mẹ của hai tên nghiệt chủng này!"
Diệp Sầm Mân cứ tưởng Lạc Cẩn Du sẽ nổi điên lên vì mấy lời này, nên ông càng ra sức nắm chặt tay anh hơn.
Ai dè chặn một đứa mà quên đứa thứ hai, Lạc Thần trong đám người nhào ra tức điên người mắng:
"Con mẹ nhà ông mới là nghiệt chủng! Cả nhà ông đều là nghiệt chủng!"
Lôi Kiệt ôm lấy anh kéo ngược về trong vòng bảo vệ của cảnh sát, vừa kéo vừa khuyên.
"Cậu chủ đừng nóng, cả nhà ông ta họ hàng gần nhất có cậu đó!"
Lạc Thần trợn to mắt nắm đầu Lôi Kiệt.
"Mẹ nó, anh cũng ngậm miệng lại cho tôi!"
Lạc Vĩnh Sơn lạnh mắt nhìn đám người vây quanh mình, mấy chục khẩu súng chỉa thẳng vào người ông ta cũng làm như không thấy.
"Lạc Cẩn Du năm xưa mày giết cả họ nhà tao, mày kinh tởm Lạc gia tao bẩn thỉu. Vậy mày có giỏi thì róc bỏ nửa dòng máu trên người mày trả cho Lạc gia đi!"
Nói đến cuối ông ta cơ hồ là gầm lên, ông ta lấy từ túi quần ra một con chip giơ lên. Ánh mắt đầy vẻ điên cuồng cùng hưng phấn nhìn Lạc Cẩn Du chằm chằm.
"Mày giết người nhà tao vậy thì hôm nay tao để mày chứng kiến người mày yêu nhất chết đi trước mắt mày, xem xem nó có tư vị gì nhé!"
"Dừng tay!"
Lạc Cẩn Du lòng nóng như lửa đốt nhìn mực nước đã dâng qua ngực tiểu Đào, anh vùng ra khỏi tay Diệp Sầm Mân một mình tiến lên hai bước.
"Ông muốn cái gì?"
Tuy không biết con chip kia có tác dụng gì, nhưng thứ trên người Lạc Vĩnh Sơn chưa bao giờ là thứ tốt cả.
"Ha!"
Lạc Vĩnh Sơn cười cợt chỉ tay xuống đất, miệt thị nói:
"Mày quỳ xuống đi, tao có thể xem xét!"
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Diệp Sầm Mân cũng trầm mặc ra hiệu cho cấp dưới chớ manh động.
Xe tải, xe container chạy băng băng không ngừng nghỉ giữa màn đêm mịt mù, mà ở một nhà xưởng không mấy bắt mắt nọ.
Lạc Vĩnh Sơn ở bên trong nghe người của mình báo cáo.
"Ông ba, mọi con đường rời khỏi thành Nam đều đã bị chặn hết. Chúng ta phải rời đi bằng cách nào đây ạ?"
Lạc Vĩnh Sơn chắp tay ra sau lưng cười khẩy một tiếng.
"Đi, tao còn có thể đi đâu?"
Ông ta híp mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài.
"Tao cũng chẳng muốn đi đâu cả!"
Thuộc hạ kia cau mày lo lắng nói:
"Nhưng ông ba..."
Lạc Vĩnh Sơn dơ tay ngắt lời thuộc hạ khuyên can, ông ta muốn nói gì đó lồng ngực lại đau xót ngứa ngáy, ông ta hơi cong lưng đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng dài.
Xuân Hương từ bên trong bước ra thấy thế liền lo lắng chạy đến.
"Ông ba, ông sao vậy?"
Lạc Vĩnh Sơn nhíu mày đem lòng bàn tay nhuộm đầy máu của mình đút vào túi, không trả lời mà hỏi ngược lại Xuân Hương.
"Con đàn bà kia thế nào rồi?"
Xuân Hương mím mím môi, đáp:
"Đã cầm máu được nhưng không thể lấy viên đạn ra."
Lạc Vĩnh Sơn phất tay ánh mắt loé lên tia hung ác, lạnh lùng nói:
"Tạm thời không chết là được vì dù sao một lát cô ta cũng phải chết thôi."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ?"
Xuân Hương lo lắng hỏi, vì cô ta nghe được khi nảy thuộc hạ báo cáo mọi đường đi đều đã bị Lạc gia chặn lại hết.
Lạc Vĩnh Sơn nhìn cô ta một lúc, sau đó đưa tay lên sờ đầu cô ta. Xuân Hương thụ sủng nhược kinh vội cúi đầu che đi nổi kích động trong đáy mắt.
Nào đâu Lạc Vĩnh Sơn nhanh như cắt trở tay đánh ngất cô ta, Xuân Hương lịm đi tức khắc được ông ta đỡ lấy.
Lạc Vĩnh Sơn thở dài giao Xuân Hương cho một thuộc hạ thân cận nhất.
"Cậu tìm cách đưa con bé về nhà tổ Lạc gia, nhờ bác cả của tôi đưa con bé ra nước ngoài."
"Vậy còn ngài?"
Lạc Vĩnh Sơn cười cười phẩy tay.
"Đi đi."
Thuộc hạ kia tuy không an tâm nhưng vẫn chấp thuận đưa Xuân Hương rời đi. Bỗng nghe Lạc Vĩnh Sơn nói:
"Nói với bác cả con bé tên Lạc Vĩnh An, nợ ân tình năm xưa của tôi và ông ta lần này xem như chấm dứt."
Thuộc hạ khiếp sợ không thôi thoáng kiên định gật đầu ôm Xuân Hương rời đi, Lạc Vĩnh Sơn khe khẽ thở dài.
Bác cả của ông ta là người không màng thế sự nên mới an ổn sống đến giờ, đem Xuân Hương gửi gắm bên đó sẽ không có nguy hiểm gì đi?
Còn về phần ông ta ấy à?
Lạc Vĩnh Sơn nhếch môi xiết chặt bàn tay trong túi quần, lạnh lùng ra lệnh.
"Đem con ả kia bỏ vào hồ đi."
"Rõ!"
Nếu đã định phải chết vậy thì cứ kéo nhau xuống địa ngục đi.
Trăng lên đến giữa trời soi sáng màn đêm u tối, cũng chiếu rọi một con đường mòn dẫn lối cho ác ma đồ sát tứ phương.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng đã được lắp ống giảm thanh nhưng vẫn cứ thế vang lên trong đêm tối, máu chảy người ngã, Lạc Cẩn Du dẫm lên xác người mà bước vào trong căn nhà xưởng.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lạc Cẩn Du không chút khó khăn đã tìm thấy tiểu Đào. Chỉ là...
Cô bị nhốt trong một cái hồ kính dày cao hơn 2m, hai tay cô bị còng, trên bả vai là vệt máu khô đỏ sậm, sắc mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc.
Mà điều khiến đại não Lạc Cẩn Du muốn nổ tung hơn chính là bên trong hồ kính kia nước đang không ngừng được bơm vào, vì cô ngồi nên hiện tại nước đã dâng đến bụng rồi!
"Sao nào, thấy lễ vật chú tặng mày có thích không?"
Lạc Vĩnh Sơn đứng chắn trước hồ kính, tuy bên cạnh chỉ còn hai thuộc hạ bảo hộ nhưng ông ta vẫn cười rất tươi tắn vui vẻ. Vui đến mức khiến Lạc Cẩn Du có chút muốn xé rách miệng ông ta ra.
"Thả cô ấy ra!"
Anh lạnh lùng nhìn Lạc Vĩnh Sơn, cả người toát ra khí tức giết chóc tanh máu. Mà thuộc hạ đi theo anh cũng đã nhịn không được mà rút súng ra hết.
Lạc Vĩnh Sơn thấy thế thì bật cười ha hả.
"Tao lại sợ mày quá cơ! Bắn chết tao đi!"
Lồng ngực Lạc Cẩn Du phập phồng kịch liệt, nhìn mực nước đã đến gần ngực tiểu Đào, anh cắn răng ánh mắt dần hung ác như thú hoang.
Súng trong tay không chút do dự đưa lên nhắm thẳng vào Lạc Vĩnh Sơn mà bắn.
Đoàng một tiếng, thuộc hạ của Lạc Vĩnh Sơn đã nhanh chân chắn cho ông ta. Mà bên này tay cầm súng của Lạc Cẩn Du đã bị một bàn tay khác nắm lấy kéo một cái, cho nên đạn ra khỏi vỏ chỉ trúng bả vai kẻ kia.
"Hứa cái gì có phải quên rồi không?"
Diệp Sầm Mân sắc mặt như đưa đám, giận tới mức muốn đá cho Lạc Cẩn Du một cái. Mà dứt lời ông nói, cảnh sát bên ngoài đồng loạt ập vào bao vây tất cả bọn họ.
Lạc Cẩn Du nào còn để ý xem mình hứa cái rắm gì, anh giận dữ vung tay ra gầm lên.
"Thả ra!"
Diệp Sầm Mân còn cứng hơn anh, ông nắm chặt lấy tay anh quát ngược lại.
"Ngậm miệng lại!"
Hơi thở Lạc Cẩn Du phập phồng bất định, hai mắt đỏ ngầu cả lên, bộ dáng chả khác nào thú dữ bị chọc giận.
Diệp Sầm Mân cau mày nhìn sang Lạc Vĩnh Sơn, nghiêm nghị nói:
"Nơi này đã bị bao vây, khuyên ông nên thành thật buông vũ khí đầu hàng!"
Lạc Vĩnh Sơn cười mỉa, nhìn Diệp Sầm Mân và Lạc Cẩn Du bằng ánh mắt hận thù tột độ.
"Tưởng là ai, thì ra là cục trưởng Diệp. Em trai của con ả bỏ nhà theo trai, mẹ của hai tên nghiệt chủng này!"
Diệp Sầm Mân cứ tưởng Lạc Cẩn Du sẽ nổi điên lên vì mấy lời này, nên ông càng ra sức nắm chặt tay anh hơn.
Ai dè chặn một đứa mà quên đứa thứ hai, Lạc Thần trong đám người nhào ra tức điên người mắng:
"Con mẹ nhà ông mới là nghiệt chủng! Cả nhà ông đều là nghiệt chủng!"
Lôi Kiệt ôm lấy anh kéo ngược về trong vòng bảo vệ của cảnh sát, vừa kéo vừa khuyên.
"Cậu chủ đừng nóng, cả nhà ông ta họ hàng gần nhất có cậu đó!"
Lạc Thần trợn to mắt nắm đầu Lôi Kiệt.
"Mẹ nó, anh cũng ngậm miệng lại cho tôi!"
Lạc Vĩnh Sơn lạnh mắt nhìn đám người vây quanh mình, mấy chục khẩu súng chỉa thẳng vào người ông ta cũng làm như không thấy.
"Lạc Cẩn Du năm xưa mày giết cả họ nhà tao, mày kinh tởm Lạc gia tao bẩn thỉu. Vậy mày có giỏi thì róc bỏ nửa dòng máu trên người mày trả cho Lạc gia đi!"
Nói đến cuối ông ta cơ hồ là gầm lên, ông ta lấy từ túi quần ra một con chip giơ lên. Ánh mắt đầy vẻ điên cuồng cùng hưng phấn nhìn Lạc Cẩn Du chằm chằm.
"Mày giết người nhà tao vậy thì hôm nay tao để mày chứng kiến người mày yêu nhất chết đi trước mắt mày, xem xem nó có tư vị gì nhé!"
"Dừng tay!"
Lạc Cẩn Du lòng nóng như lửa đốt nhìn mực nước đã dâng qua ngực tiểu Đào, anh vùng ra khỏi tay Diệp Sầm Mân một mình tiến lên hai bước.
"Ông muốn cái gì?"
Tuy không biết con chip kia có tác dụng gì, nhưng thứ trên người Lạc Vĩnh Sơn chưa bao giờ là thứ tốt cả.
"Ha!"
Lạc Vĩnh Sơn cười cợt chỉ tay xuống đất, miệt thị nói:
"Mày quỳ xuống đi, tao có thể xem xét!"
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Diệp Sầm Mân cũng trầm mặc ra hiệu cho cấp dưới chớ manh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.