Chương 85: PHIÊN NGOẠI 2: BẠN NHỎ LẠC THIÊN TRẠCH.
ChangNocMi
22/05/2023
Thế nào là con cầu con khẩn?
Vậy thì bạn cứ lấy Lạc Thiên Trạch ra mà làm ví dụ nhé!
Vì cậu nhóc là người đầu tiên khiến ba của cậu phải ăn đủ mệt kể từ lúc cậu chỉ mới là hạt đậu bé tí ti trong bụng mẹ.
Chuyện phải kể từ ba tháng đầu mang thai, tiểu Đào vô cùng vô cùng nhẹ nhàng, cô thích ăn thì ăn không thích thì lăn ra ngủ ngon lành chả có tí nôn nghén khó chịu nào.
Vì... Một lần nọ cô muốn lấy một món đồ hơi xa tầm tay mà còn vướng phải Lạc Cẩn Du đang nằm sải lai bên cạnh, thế là cô đứng lên trực tiếp bước qua người anh.
Ông bà ta xưa có cái mẹo, rằng phụ nữ mang thai mà muốn bớt nghén thì cứ bước ngang qua người nào đó, trong mấy tháng thai nghén thai phụ sẽ giảm đi cơn khó chịu rất nhiều.
Và sự thật chứng minh rằng ông bà nói thì cấm có sai, Lạc Cẩn Du bắt đầu có nhiều dấu hiệu của thai nghén nhìn vào còn tưởng là anh mang thai chứ không phải tiểu Đào.
"Lôi Kiệt! Xoài này không đủ chua!"
Trong văn phòng tổng giám đốc Lạc Cẩn Du tay lật tài liệu tay cầm miếng xoài chấm muối ớt nhai rộp rộp.
Lôi Kiệt nghe tiếng thì vội chạy vào.
"Sao thế ạ? Cô bán xoài bảo xoài này chua lắm mà!"
Lạc Cẩn Du bực bội đẩy hộp xoài đến trước mặt Lôi Kiệt.
"Chua cái rắm! Cậu già đầu còn bị mấy bà cô ở chợ lừa được nữa! Tôi trả lương cậu cao như thế đúng là phí phạm mà!"
Nghe tới lương bổng, Lôi Kiệt đã bị Lạc Cẩn Du trừ lương mấy lần nên vội vã cầm lấy hộp xoài nói:
"Tôi đi mua trái khác cho ngài."
Lạc Cẩn Du lườm anh ta một cái, Lôi Kiệt liền co cẳng chạy còn không quên cầm lên thử một miếng xoài ăn xem có thật là bản thân bị mấy bà cô ở chợ lừa không.
Cắn một cái rồi, vị chua truyền khắp đầu lưỡi không khỏi khiến anh ta phải rùng mình một cái.
"Mẹ nó, vậy mà chưa đủ chua sao?"
Nhưng oán thì oán Lôi Kiệt vẫn phải đi tìm mua trái khác về cho Lạc Cẩn Du, mà chuyện nào có đơn giản đến thế!
Lạc Cẩn Du thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn cái gọi là thay đổi nội tiết tố khi mang thai của phụ nữ!
"Là ai dám uống cafe hả? Dẹp hết cho tôi, kể từ giờ trong công ty đổi hết đồ uống thành sữa cho tôi!"
Lôi Kiệt chịu nhiều cũng quen, thế là không hé răng đi đổi hết cafe trong công ty thành sữa trong ánh mắt chết chóc của toàn bộ nhân viên.
Hơn bốn tháng cứ thế trôi qua trong cái tính khí thất thường hơn cả bình thường của Lạc Cẩn Du, bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch an ổn trưởng thành trong bụng mẹ.
Mà khắp tập đoàn Lạc thị mấy tháng này nhân viên ai ai cũng tròn trịa thấy rõ, mà người không có cách nào tăng cân được chắc chỉ có mỗi đầu xỏ Lạc Cẩn Du ăn bao nhiêu cũng nôn hết bằng được.
Tiểu Đào cũng xót chồng lắm, cô xoắn xuýt mãi không biết phải làm sao để anh bớt nghén lại.
Nhưng Lạc Cẩn Du nếm đủ khổ của thai nghén rồi nên anh không muốn cô phải chịu đựng cảm giác này, nên tiểu Đào xoắn xuýt một hồi thành ra bị anh dụ dỗ bước ngang người anh thêm mấy lần cho chắc.
Bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch cứ thế lớn dần thành hình trong bụng mẹ trong sự khốn khổ của baba thân yêu của mình.
Cho đến tận khi cậu sắp lọt lòng cũng không chịu thôi hành hạ tinh thần thép của Lạc Cẩn Du.
Tiểu Đào sinh khó, đã vào phòng sinh suốt mấy tiếng mà vẫn chưa sinh được y tá gấp gáp lấy đơn đi tìm Lạc Cẩn Du đề nghị cho cô sinh mổ.
Lạc Cẩn Du nhìn tờ đơn trước mặt cuối cùng nhịn không được nữa hét ầm lên vào bên trong cánh cửa phòng sinh.
"Tên nhóc chết tiệt! Con có giỏi thì ra đây nói chuyện với lão tử! Hành hạ mẹ con như thế mà coi được hả?"
Y tá mắt chữ a mồm chữ o, nhìn anh chả khác nào nhìn tên thần kinh!
Ấy vậy mà trong phòng sinh chợt vang lên tiếng thét kinh thiên động địa của tiểu Đào và kế đó là tiếng khóc nỉ vừa của trẻ sơ sinh vang lên như thật.
Y tá tiếp tục há hốc miệng vội đóng lại cửa phòng sinh chạy vào trong tiếp ứng.
Chuyện đến đó bạn nghĩ là xong ư? Chưa đâu!
Mới thế sao gọi là con cầu con khẩn!
Bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch vừa lọt lòng đã khóc đến lợi hại ai dỗ cũng không nín, cho đến khi cậu được chuyển đến tay ba cậu thì mới thôi oe oe mà ngủ ngon lành!
Ai cũng tưởng một kẻ ghen tuông như Lạc Cẩn Du bị con trai hành hạ lâu như thế chắc sẽ chẳng thân thiện gì với con trai cho cam.
Nhưng không!
Với cái độ bám ba của Lạc Thiên Trạch, Lạc Cẩn Du có muốn thái độ với ** cậu cũng không được.
Lúc thay tả, phải là baba thì ** cậu mới thôi quẩy đạp, nằm yên mở to hai mắt cười toe toét nhìn ba.
Lúc uống sữa ngủ, phải là baba bế còn phải đong đưa qua lại ** cậu mới thôi khóc mà ngoan ngoãn đi ngủ.
Lúc tập ăn bột, phải là baba đút còn phải là vẻ mặt vờ hung dữ của ba mới khiến ** cậu thôi phì phèo cái miệng nhỏ mà ngoan ngoãn há miệng ăn.
Cứ thế từng ngày dần trôi Lạc Thiên Trạch dần lớn lên trong sự bất đắc dĩ của baba và sự ghen tị của mẹ.
"Thằng bé là con anh, chứ không phải con em!"
Tiểu Đào hờn dỗi chọc chọc vào má Lạc Thiên Trạch bé nhỏ, lại lườm nguýt Lạc Cẩn Du đang đút bột cho con.
Lạc Cẩn Du cũng rất bất đắc dĩ mà lườm yêu cô một cái, anh lại hung hăng chọc thẳng vào trán Lạc Thiên Trạch một cái khiến ** cậu ngã ngửa ra sau chả hiểu chuyện gì.
"Nó cũng không phải con anh mà là của nợ!"
Còn chưa kịp đón nhận cái lườm yêu của tiểu Đào thì Lạc Cẩn Du đã nghe được tiếng cười khanh khách của ** cậu nào đó như muốn cười vào mặt anh.
"Con còn dám cười!"
Anh hung dữ trừng mắt nhìn ** cậu một cái, Lạc Thiên Trạch chả sợ tẹo nào mà còn cười lộ bốn cái răng mới mọc của mình ra.
Tiểu Đào nhìn Lạc Cẩn Du bị con trai chọc cho nổi đoá thì không thèm nể mặt mà cười ha ha vào mặt anh.
"Chồng à, hiện tại anh ở nhà địa vị xếp ở bét nhé ha ha!"
Lạc Cẩn Du vừa tức vừa bất lực nhìn một lớn một nhỏ cười giòn giã, anh không thể làm được gì chỉ đành bế đứa nhỏ lên trước cho ăn, rồi lườm mắt nhìn qua đứa lớn.
"Đợi đó, con ăn xong rồi thì tới lượt em!"
Tiểu Đào cười hết nổi.
Vậy thì bạn cứ lấy Lạc Thiên Trạch ra mà làm ví dụ nhé!
Vì cậu nhóc là người đầu tiên khiến ba của cậu phải ăn đủ mệt kể từ lúc cậu chỉ mới là hạt đậu bé tí ti trong bụng mẹ.
Chuyện phải kể từ ba tháng đầu mang thai, tiểu Đào vô cùng vô cùng nhẹ nhàng, cô thích ăn thì ăn không thích thì lăn ra ngủ ngon lành chả có tí nôn nghén khó chịu nào.
Vì... Một lần nọ cô muốn lấy một món đồ hơi xa tầm tay mà còn vướng phải Lạc Cẩn Du đang nằm sải lai bên cạnh, thế là cô đứng lên trực tiếp bước qua người anh.
Ông bà ta xưa có cái mẹo, rằng phụ nữ mang thai mà muốn bớt nghén thì cứ bước ngang qua người nào đó, trong mấy tháng thai nghén thai phụ sẽ giảm đi cơn khó chịu rất nhiều.
Và sự thật chứng minh rằng ông bà nói thì cấm có sai, Lạc Cẩn Du bắt đầu có nhiều dấu hiệu của thai nghén nhìn vào còn tưởng là anh mang thai chứ không phải tiểu Đào.
"Lôi Kiệt! Xoài này không đủ chua!"
Trong văn phòng tổng giám đốc Lạc Cẩn Du tay lật tài liệu tay cầm miếng xoài chấm muối ớt nhai rộp rộp.
Lôi Kiệt nghe tiếng thì vội chạy vào.
"Sao thế ạ? Cô bán xoài bảo xoài này chua lắm mà!"
Lạc Cẩn Du bực bội đẩy hộp xoài đến trước mặt Lôi Kiệt.
"Chua cái rắm! Cậu già đầu còn bị mấy bà cô ở chợ lừa được nữa! Tôi trả lương cậu cao như thế đúng là phí phạm mà!"
Nghe tới lương bổng, Lôi Kiệt đã bị Lạc Cẩn Du trừ lương mấy lần nên vội vã cầm lấy hộp xoài nói:
"Tôi đi mua trái khác cho ngài."
Lạc Cẩn Du lườm anh ta một cái, Lôi Kiệt liền co cẳng chạy còn không quên cầm lên thử một miếng xoài ăn xem có thật là bản thân bị mấy bà cô ở chợ lừa không.
Cắn một cái rồi, vị chua truyền khắp đầu lưỡi không khỏi khiến anh ta phải rùng mình một cái.
"Mẹ nó, vậy mà chưa đủ chua sao?"
Nhưng oán thì oán Lôi Kiệt vẫn phải đi tìm mua trái khác về cho Lạc Cẩn Du, mà chuyện nào có đơn giản đến thế!
Lạc Cẩn Du thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn cái gọi là thay đổi nội tiết tố khi mang thai của phụ nữ!
"Là ai dám uống cafe hả? Dẹp hết cho tôi, kể từ giờ trong công ty đổi hết đồ uống thành sữa cho tôi!"
Lôi Kiệt chịu nhiều cũng quen, thế là không hé răng đi đổi hết cafe trong công ty thành sữa trong ánh mắt chết chóc của toàn bộ nhân viên.
Hơn bốn tháng cứ thế trôi qua trong cái tính khí thất thường hơn cả bình thường của Lạc Cẩn Du, bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch an ổn trưởng thành trong bụng mẹ.
Mà khắp tập đoàn Lạc thị mấy tháng này nhân viên ai ai cũng tròn trịa thấy rõ, mà người không có cách nào tăng cân được chắc chỉ có mỗi đầu xỏ Lạc Cẩn Du ăn bao nhiêu cũng nôn hết bằng được.
Tiểu Đào cũng xót chồng lắm, cô xoắn xuýt mãi không biết phải làm sao để anh bớt nghén lại.
Nhưng Lạc Cẩn Du nếm đủ khổ của thai nghén rồi nên anh không muốn cô phải chịu đựng cảm giác này, nên tiểu Đào xoắn xuýt một hồi thành ra bị anh dụ dỗ bước ngang người anh thêm mấy lần cho chắc.
Bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch cứ thế lớn dần thành hình trong bụng mẹ trong sự khốn khổ của baba thân yêu của mình.
Cho đến tận khi cậu sắp lọt lòng cũng không chịu thôi hành hạ tinh thần thép của Lạc Cẩn Du.
Tiểu Đào sinh khó, đã vào phòng sinh suốt mấy tiếng mà vẫn chưa sinh được y tá gấp gáp lấy đơn đi tìm Lạc Cẩn Du đề nghị cho cô sinh mổ.
Lạc Cẩn Du nhìn tờ đơn trước mặt cuối cùng nhịn không được nữa hét ầm lên vào bên trong cánh cửa phòng sinh.
"Tên nhóc chết tiệt! Con có giỏi thì ra đây nói chuyện với lão tử! Hành hạ mẹ con như thế mà coi được hả?"
Y tá mắt chữ a mồm chữ o, nhìn anh chả khác nào nhìn tên thần kinh!
Ấy vậy mà trong phòng sinh chợt vang lên tiếng thét kinh thiên động địa của tiểu Đào và kế đó là tiếng khóc nỉ vừa của trẻ sơ sinh vang lên như thật.
Y tá tiếp tục há hốc miệng vội đóng lại cửa phòng sinh chạy vào trong tiếp ứng.
Chuyện đến đó bạn nghĩ là xong ư? Chưa đâu!
Mới thế sao gọi là con cầu con khẩn!
Bạn nhỏ Lạc Thiên Trạch vừa lọt lòng đã khóc đến lợi hại ai dỗ cũng không nín, cho đến khi cậu được chuyển đến tay ba cậu thì mới thôi oe oe mà ngủ ngon lành!
Ai cũng tưởng một kẻ ghen tuông như Lạc Cẩn Du bị con trai hành hạ lâu như thế chắc sẽ chẳng thân thiện gì với con trai cho cam.
Nhưng không!
Với cái độ bám ba của Lạc Thiên Trạch, Lạc Cẩn Du có muốn thái độ với ** cậu cũng không được.
Lúc thay tả, phải là baba thì ** cậu mới thôi quẩy đạp, nằm yên mở to hai mắt cười toe toét nhìn ba.
Lúc uống sữa ngủ, phải là baba bế còn phải đong đưa qua lại ** cậu mới thôi khóc mà ngoan ngoãn đi ngủ.
Lúc tập ăn bột, phải là baba đút còn phải là vẻ mặt vờ hung dữ của ba mới khiến ** cậu thôi phì phèo cái miệng nhỏ mà ngoan ngoãn há miệng ăn.
Cứ thế từng ngày dần trôi Lạc Thiên Trạch dần lớn lên trong sự bất đắc dĩ của baba và sự ghen tị của mẹ.
"Thằng bé là con anh, chứ không phải con em!"
Tiểu Đào hờn dỗi chọc chọc vào má Lạc Thiên Trạch bé nhỏ, lại lườm nguýt Lạc Cẩn Du đang đút bột cho con.
Lạc Cẩn Du cũng rất bất đắc dĩ mà lườm yêu cô một cái, anh lại hung hăng chọc thẳng vào trán Lạc Thiên Trạch một cái khiến ** cậu ngã ngửa ra sau chả hiểu chuyện gì.
"Nó cũng không phải con anh mà là của nợ!"
Còn chưa kịp đón nhận cái lườm yêu của tiểu Đào thì Lạc Cẩn Du đã nghe được tiếng cười khanh khách của ** cậu nào đó như muốn cười vào mặt anh.
"Con còn dám cười!"
Anh hung dữ trừng mắt nhìn ** cậu một cái, Lạc Thiên Trạch chả sợ tẹo nào mà còn cười lộ bốn cái răng mới mọc của mình ra.
Tiểu Đào nhìn Lạc Cẩn Du bị con trai chọc cho nổi đoá thì không thèm nể mặt mà cười ha ha vào mặt anh.
"Chồng à, hiện tại anh ở nhà địa vị xếp ở bét nhé ha ha!"
Lạc Cẩn Du vừa tức vừa bất lực nhìn một lớn một nhỏ cười giòn giã, anh không thể làm được gì chỉ đành bế đứa nhỏ lên trước cho ăn, rồi lườm mắt nhìn qua đứa lớn.
"Đợi đó, con ăn xong rồi thì tới lượt em!"
Tiểu Đào cười hết nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.