Chương 87: PHIÊN NGOẠI 5: TIỂU LẬT ĐẬT.
ChangNocMi
22/05/2023
Năm tháng như thoi đưa, Lạc Thiên Trạch 10 tuổi sau nhiều lần cua gái thất bại bị Triệu Huân Hiên đánh cho mấy trận thì đã không còn chút
hứng thú nào với em gái nữa.
Nhưng ông trời xem ra vẫn thương cậu lắm, lúc cậu nản lòng thoái chí nhất thì mẹ cậu sau 10 năm một lần nữa lại có tin vui.
Lần mang thai ngay cả tiểu Đào cũng phải bất ngờ, vì ngoại trừ tính tình gắt gỏng hơn bình thường thì vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của cô đều rất bình thường.
Đêm đó Lạc Cẩn Du tắm rửa thơm tho mò lên giường muốn vận động một chút với vợ yêu nào ngờ mới sớ tay tới đã bị cô một cước đạp thẳng xuống giường.
Bốp một tiếng!
"Trời ơi, cái mông của tui!"
Lạc Cẩn Du ngã chổng vó xuýt xoa sờ sờ mông mình.
Tiểu Đào ngồi trên giường, váy ngủ tơ tằm ôm lấy thân thể đẩy đà trắng ngần như dụ dỗ người khác, mà vẻ mặt cô hiện tại lại không được thân thiện cho lắm.
"Anh tránh em xa chút, bực bội chết đi được!"
Lạc Cẩn Du ngốc 5 giây, uất ức ngồi dưới đất nhìn cô.
"Em, chán anh rồi đúng không?"
Tiểu Đào khó chịu một cách vô cớ, thấy anh lại bắt đầu giở trò ủy khuất cũng chả thèm để tâm, cô nằm xuống đắp chăn lại nhắm mắt ngủ ngon lành.
Lạc Cẩn Du thấy cô thờ ơ như thế thì tức tới nhảy dựng lên.
"Đào Lâm Lâm, em có tin anh đi chỗ khác ngủ hay không?"
Tưởng thế là hù được cô à? Tiểu Đào không buồn mở mắt, phất phất tay ý bảo anh đi nhanh chút.
Lạc Cẩn Du giận, giận cực kỳ, xách gối bỏ qua phòng Lạc Thiên Trạch ngủ.
"Ba lại tới nữa à?"
Lạc Thiên Trạch ngáp ngắn ngáp dài, quen thói nhích qua một bên nhường cho baba nửa cái giường.
Cậu lười nhác hí mắt, nhàn nhạt hỏi:
"Ba à, tần suất gần đây ba bị mẹ đuổi ra ngoài ngủ hơi nhiều rồi đấy. Mẹ chán ba rồi à?"
Khoé môi Lạc Cẩn Du giật giật, anh ném cái gối lên giường rồi nằm ạch xuống, gừ gừ nói:
"Còn lâu, hôm nay là ba giận mẹ con nhé!"
Lạc Thiên Trạch chép miệng một cái, hờ hững ồ một tiếng rồi quay lưng lại với baba.
Lạc Cẩn Du bị con trai tỏ thái độ khinh thường như thế thì càng giận hơn, nhưng giờ Lạc Thần sớm đã dọn ra ở riêng anh biết tìm ai đánh đây?
À! Còn một tên chưa có vợ, đang ở ké nhà anh!
Thế là Lôi Kiệt đêm đó bị ông chủ của mình xách đầu từ ổ chăn ra đi luyện quyền anh.
Dần dần sau đó Lạc Cẩn Du ngày càng cảm thấy tiểu Đào rất khác thường, cô có thể cãi nhau với anh vì một vấn đề nhỏ nhặt vô lý nào đó.
Nhiều lần anh bị chọc tức điên nên cái thói độc miệng lại tái phát, thế là cô lập tức oà khóc tức tưởi khiến anh phải bó tay bó chân năn nỉ ỉ ôi cô mới chịu nín khóc.
Lạc Cẩn Du bị cô hành lên bờ xuống ruộng, mắng không được chửi không xong, anh chỉ có thể cắn răng nhường nhịn cô.
Và vào một ngày đẹp trời nọ cuối cùng Lạc Cẩn Du cũng biết được nguyên do mình bị vợ ghét bỏ là gì.
Một tờ giấy khám thai bị cô ném thẳng vào mặt, Lạc Cẩn Du ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn cái hạt đậu bé tí trên ảnh mà không khỏi đưa tay vuốt mặt.
"Vợ à, em nói xem. Có phải là anh thiếu nợ hai tiểu quỷ này không?"
Một Lạc Thiên Trạch khiến anh mất mười năm mới đẩy được cái thói bám người của cậu, giờ lại tòi thêm một đứa chưa chi đã khiến anh mất ăn mất ngủ.
Tiểu Đào ôm một bát me non trộn với nước mắm đường ăn ngon lành, cô lườm anh một cái đầy ghét bỏ.
"Là em thiếu nợ 3 ba con các người!"
Nói rồi cô lẩm bẩm thêm:
"Hết anh gây chuyện đủ đường, tới A Trạch phá như giặc, giờ thêm một đứa chả biết trai hay gái khiến em lúc nào cũng thấy rấm rứt trong người!"
Lạc Cẩn Du đưa tay vuốt mặt, ngoan ngoãn ngồi nghe cô lải nhải cả buổi trời. Cuối cùng chỉ dám nói một câu.
"Là anh sai, em đừng giận."
Nếu anh chịu tiết chế không phóng túng quá độ thì đâu có tòi ra thêm đứa nữa!
Năm ấy Lạc Cẩn Du 45 tuổi tự mình đi thắt ống dẫn tinh và sẵn sàng cho những ngày tháng về sau để chờ một bảo bối ra đời.
9 tháng 10 ngày mang nặng tiểu Đào cũng không hề cô đơn khi mà có Lạc Cẩn Du nhường nhịn mặc cô xả giận vô cớ.
Nhiều khi cô tự nghĩ rồi lại tự giận mình, cô buồn bã khóc lóc nỉ non xin lỗi Lạc Cẩn Du cuối cùng vẫn là anh mỉm cười ôm cô vào lòng nói không sao cả.
Vào mùa xuân năm thứ 12 bọn họ kết hôn, tiểu Đào đã bình an hạ sinh một tiểu công chúa trắng trẻo xinh xắn. Lạc gia đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc trọn vẹn viên mãn.
...----------------...
Trong phòng khách nhỏ của Lạc gia, bốn bề là mặt kính hướng ra vườn hoa của biệt thự, ánh nắng chiều tà đỏ lựng rọi sáng vào trong.
Lạc Thiên Trạch 12 tuổi ngồi xếp bằng trên thảm lông mềm mại, bên cạnh kê một cái bàn nhỏ cậu nghiêm túc cúi đầu vẽ vời một bức tranh.
"Con trai, chỗ này không đẹp lắm."
Tiểu Đào ngồi một bên xem con vẽ lâu lâu mới mơ hồ góp ý.
Con trai thừa hưởng hết trí tuệ từ Lạc Cẩn Du, chuyện học hành hay tài lẻ đều vượt xa các bạn đồng trang lứa.
Ngay cả cô hiện tại cũng không thể như mấy năm trước chỉ dạy cho con những bài toán tiểu học đơn giản nữa.
Lạc Thiên Trạch nhận lấy cục tẩy mẹ đưa cẩn thận vẽ lại chỗ cô vừa chỉ, nhưng khi cậu vừa hạ bút xuống thì bên vai đã bị một khối mềm mại đè lên.
"Ba ba."
Lạc Thiên Tâm bé nhỏ không biết bò đến cạnh cậu từ khi nào đang há cái miệng nhỏ thơm nức sữa gọi.
Lạc Thiên Trạch mỉm cười ôm lấy bé con đặt sang một bên.
"Ngoan, lát nữa anh chơi với em sau."
Nhưng bé con lại không chịu ngoan như thế, bé cười khanh khách nhoài người với lấy bức tranh trên bàn.
Tiểu Đào nhanh tay ngăn con gái lại, cô sờ sờ tóc bé con dịu giọng nói:
"Thiên Tâm, không được phá anh hai."
"Ba ba."
Bé con bập bẹ kêu hai tiếng như muốn kháng nghị lại mẹ vì không cho bé con lấy bức tranh.
Tiểu Đào buồn cười đưa cho bé con thú bông nhỏ bên cạnh dụ bé chơi.
"Con chơi cái này nhé."
"Ba ba á."
Lạc Thiên Tâm hét một tiếng trong rất hung dữ, hai cái tay nhỏ không hài lòng mà đánh lên con thú bông.
"Lật đật lại đây nào!"
Lạc Cẩn Du lười nhác nằm dài trên thảm lông nhìn ba mẹ con nảy giờ, anh ngoắc tay gọi:
"Tiểu lật đật."
Lạc Thiên Tâm như nghe hiểu, bé con xoay người lại bò thật nhanh về phía Lạc Cẩn Du, cái miệng nhỏ còn không ngừng kêu.
"Ba ba."
Tiểu Đào bất đắc dĩ lắc đầu, có chút ghen tị nói:
"Suốt ngày chỉ biết tới ba, đẻ đau như thế cuối cùng lại là áo bông nhỏ của anh."
Lạc Cẩn Du cười khẽ một tiếng, anh vẫn nằm ở đó nghiêng người chống một tay kê đầu lên dịu dàng nhìn cô.
"Em có anh là đủ rồi mà!"
Tiểu Đào xì một tiếng lườm yêu anh, từ lúc có con tính tình anh đã dần thu liễm hơn rất nhiều, đặc biệt là từ khi có Thiên Tâm người làm ba như anh xem ra đã đứng đắn hơn.
Ba mẹ liếc mắt đưa tình, Lạc Thiên Tâm bên này chắc là bò mệt nên bé con không thèm bò nữa, hai cái tay nhỏ nhắn bám lên mấy con thú bông gần đó đứng dậy.
Mà Lạc Cẩn Du và tiểu Đào cũng đã chú ý đến bé con, ngay cả Lạc Thiên Trạch cũng phải dừng lại bút trong tay.
Chỉ thấy bé con thở phì phì đứng chựng ba giây, Lạc Cẩn Du híp mắt ngồi thẳng người dậy vỗ vỗ tay nhỏ giọng gọi:
"Lật đật, qua đây với ba."
"Ba ba."
Lạc Thiên Tâm nghe được thì baba một tiếng cười khanh khách muốn nhào qua chỗ baba.
Thế là trong lúc gấp gáp hai cái chân ngắn ngủn chập chững đi được mấy bước liền rồi ngã ạch xuống thảm lông.
" Haha..."
Cả ba người còn lại đều vui mừng bật cười thành tiếng, người vui nhất có lẽ là Lạc Cẩn Du.
Anh đi đến gần con gái, không đỡ bé con dậy mà chỉ cúi mắt nhìn con.
"Lật đật, đứng lên nào."
Cái miệng nhỏ của Lạc Thiên Tâm thổi bong bóng nước bọt phì phì, bé con lòm còm bò dậy vịn vào tay baba.
Nào ngờ baba chơi xấu thả tay bé ra còn ngồi lùi ra sau một chút, bé con baba thêm một tiếng nhào qua ôm baba, bước chân nhỏ lại bước thêm được mấy bước rồi nhào vào ngực baba.
"Haha giỏi lắm, tiểu lật đật giỏi lắm!"
Lạc Cẩn Du bế thốc bé con lên cao khiến bé con hưng phấn cười thành tiếng, tiểu Đào cũng đi đến ôm lấy con vào lòng hôn hôn mấy cái.
"Giỏi quá, bị ba chê là lật đật suốt cuối cùng con cũng đi được rồi!"
Lạc Thiên Trạch cũng chạy lại góp vui sờ sờ tay mềm của em gái.
"Em của anh là giỏi nhất!"
Ánh mắt Lạc Cẩn Du tràn ngập tia ấm áp và hạnh phúc, anh dang rộng hai tay ôm cả ba mẹ con vào lòng.
"Cả ba mẹ con đều giỏi nhất, đều là bảo bối của ba."
Nói rồi anh cúi đầu hôn mỗi người một cái, tiểu Đào cũng cười bắt chước anh hôn 3 ba con mỗi người một cái.
"3 ba con cũng đều là bảo bối của mẹ."
Lạc Thiên Trạch cùng Lạc Thiên Tâm bật cười khanh khách mỗi đứa chia ra ôm chặt lấy ba mẹ không buông tay.
Tia nắng cuối cùng trong ngày vuột tắt, nhưng trong căn nhà ấy vẫn luôn thắp sáng một ngọn đèn ấp ám, giờ đây lại có thêm tiếng cười vui vẻ như tô điểm thêm sự sáng chói của căn nhà ấy.
Ánh sáng mặt trời có thể tắt, màn đêm chưa bao giờ trễ hẹn với ánh chiều tà, nhưng căn nhà ấy vĩnh viễn sẽ không mất đi sự ấm áp được vun vén từ thuở ban sơ.
___Hoàn___
Nhưng ông trời xem ra vẫn thương cậu lắm, lúc cậu nản lòng thoái chí nhất thì mẹ cậu sau 10 năm một lần nữa lại có tin vui.
Lần mang thai ngay cả tiểu Đào cũng phải bất ngờ, vì ngoại trừ tính tình gắt gỏng hơn bình thường thì vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của cô đều rất bình thường.
Đêm đó Lạc Cẩn Du tắm rửa thơm tho mò lên giường muốn vận động một chút với vợ yêu nào ngờ mới sớ tay tới đã bị cô một cước đạp thẳng xuống giường.
Bốp một tiếng!
"Trời ơi, cái mông của tui!"
Lạc Cẩn Du ngã chổng vó xuýt xoa sờ sờ mông mình.
Tiểu Đào ngồi trên giường, váy ngủ tơ tằm ôm lấy thân thể đẩy đà trắng ngần như dụ dỗ người khác, mà vẻ mặt cô hiện tại lại không được thân thiện cho lắm.
"Anh tránh em xa chút, bực bội chết đi được!"
Lạc Cẩn Du ngốc 5 giây, uất ức ngồi dưới đất nhìn cô.
"Em, chán anh rồi đúng không?"
Tiểu Đào khó chịu một cách vô cớ, thấy anh lại bắt đầu giở trò ủy khuất cũng chả thèm để tâm, cô nằm xuống đắp chăn lại nhắm mắt ngủ ngon lành.
Lạc Cẩn Du thấy cô thờ ơ như thế thì tức tới nhảy dựng lên.
"Đào Lâm Lâm, em có tin anh đi chỗ khác ngủ hay không?"
Tưởng thế là hù được cô à? Tiểu Đào không buồn mở mắt, phất phất tay ý bảo anh đi nhanh chút.
Lạc Cẩn Du giận, giận cực kỳ, xách gối bỏ qua phòng Lạc Thiên Trạch ngủ.
"Ba lại tới nữa à?"
Lạc Thiên Trạch ngáp ngắn ngáp dài, quen thói nhích qua một bên nhường cho baba nửa cái giường.
Cậu lười nhác hí mắt, nhàn nhạt hỏi:
"Ba à, tần suất gần đây ba bị mẹ đuổi ra ngoài ngủ hơi nhiều rồi đấy. Mẹ chán ba rồi à?"
Khoé môi Lạc Cẩn Du giật giật, anh ném cái gối lên giường rồi nằm ạch xuống, gừ gừ nói:
"Còn lâu, hôm nay là ba giận mẹ con nhé!"
Lạc Thiên Trạch chép miệng một cái, hờ hững ồ một tiếng rồi quay lưng lại với baba.
Lạc Cẩn Du bị con trai tỏ thái độ khinh thường như thế thì càng giận hơn, nhưng giờ Lạc Thần sớm đã dọn ra ở riêng anh biết tìm ai đánh đây?
À! Còn một tên chưa có vợ, đang ở ké nhà anh!
Thế là Lôi Kiệt đêm đó bị ông chủ của mình xách đầu từ ổ chăn ra đi luyện quyền anh.
Dần dần sau đó Lạc Cẩn Du ngày càng cảm thấy tiểu Đào rất khác thường, cô có thể cãi nhau với anh vì một vấn đề nhỏ nhặt vô lý nào đó.
Nhiều lần anh bị chọc tức điên nên cái thói độc miệng lại tái phát, thế là cô lập tức oà khóc tức tưởi khiến anh phải bó tay bó chân năn nỉ ỉ ôi cô mới chịu nín khóc.
Lạc Cẩn Du bị cô hành lên bờ xuống ruộng, mắng không được chửi không xong, anh chỉ có thể cắn răng nhường nhịn cô.
Và vào một ngày đẹp trời nọ cuối cùng Lạc Cẩn Du cũng biết được nguyên do mình bị vợ ghét bỏ là gì.
Một tờ giấy khám thai bị cô ném thẳng vào mặt, Lạc Cẩn Du ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn cái hạt đậu bé tí trên ảnh mà không khỏi đưa tay vuốt mặt.
"Vợ à, em nói xem. Có phải là anh thiếu nợ hai tiểu quỷ này không?"
Một Lạc Thiên Trạch khiến anh mất mười năm mới đẩy được cái thói bám người của cậu, giờ lại tòi thêm một đứa chưa chi đã khiến anh mất ăn mất ngủ.
Tiểu Đào ôm một bát me non trộn với nước mắm đường ăn ngon lành, cô lườm anh một cái đầy ghét bỏ.
"Là em thiếu nợ 3 ba con các người!"
Nói rồi cô lẩm bẩm thêm:
"Hết anh gây chuyện đủ đường, tới A Trạch phá như giặc, giờ thêm một đứa chả biết trai hay gái khiến em lúc nào cũng thấy rấm rứt trong người!"
Lạc Cẩn Du đưa tay vuốt mặt, ngoan ngoãn ngồi nghe cô lải nhải cả buổi trời. Cuối cùng chỉ dám nói một câu.
"Là anh sai, em đừng giận."
Nếu anh chịu tiết chế không phóng túng quá độ thì đâu có tòi ra thêm đứa nữa!
Năm ấy Lạc Cẩn Du 45 tuổi tự mình đi thắt ống dẫn tinh và sẵn sàng cho những ngày tháng về sau để chờ một bảo bối ra đời.
9 tháng 10 ngày mang nặng tiểu Đào cũng không hề cô đơn khi mà có Lạc Cẩn Du nhường nhịn mặc cô xả giận vô cớ.
Nhiều khi cô tự nghĩ rồi lại tự giận mình, cô buồn bã khóc lóc nỉ non xin lỗi Lạc Cẩn Du cuối cùng vẫn là anh mỉm cười ôm cô vào lòng nói không sao cả.
Vào mùa xuân năm thứ 12 bọn họ kết hôn, tiểu Đào đã bình an hạ sinh một tiểu công chúa trắng trẻo xinh xắn. Lạc gia đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc trọn vẹn viên mãn.
...----------------...
Trong phòng khách nhỏ của Lạc gia, bốn bề là mặt kính hướng ra vườn hoa của biệt thự, ánh nắng chiều tà đỏ lựng rọi sáng vào trong.
Lạc Thiên Trạch 12 tuổi ngồi xếp bằng trên thảm lông mềm mại, bên cạnh kê một cái bàn nhỏ cậu nghiêm túc cúi đầu vẽ vời một bức tranh.
"Con trai, chỗ này không đẹp lắm."
Tiểu Đào ngồi một bên xem con vẽ lâu lâu mới mơ hồ góp ý.
Con trai thừa hưởng hết trí tuệ từ Lạc Cẩn Du, chuyện học hành hay tài lẻ đều vượt xa các bạn đồng trang lứa.
Ngay cả cô hiện tại cũng không thể như mấy năm trước chỉ dạy cho con những bài toán tiểu học đơn giản nữa.
Lạc Thiên Trạch nhận lấy cục tẩy mẹ đưa cẩn thận vẽ lại chỗ cô vừa chỉ, nhưng khi cậu vừa hạ bút xuống thì bên vai đã bị một khối mềm mại đè lên.
"Ba ba."
Lạc Thiên Tâm bé nhỏ không biết bò đến cạnh cậu từ khi nào đang há cái miệng nhỏ thơm nức sữa gọi.
Lạc Thiên Trạch mỉm cười ôm lấy bé con đặt sang một bên.
"Ngoan, lát nữa anh chơi với em sau."
Nhưng bé con lại không chịu ngoan như thế, bé cười khanh khách nhoài người với lấy bức tranh trên bàn.
Tiểu Đào nhanh tay ngăn con gái lại, cô sờ sờ tóc bé con dịu giọng nói:
"Thiên Tâm, không được phá anh hai."
"Ba ba."
Bé con bập bẹ kêu hai tiếng như muốn kháng nghị lại mẹ vì không cho bé con lấy bức tranh.
Tiểu Đào buồn cười đưa cho bé con thú bông nhỏ bên cạnh dụ bé chơi.
"Con chơi cái này nhé."
"Ba ba á."
Lạc Thiên Tâm hét một tiếng trong rất hung dữ, hai cái tay nhỏ không hài lòng mà đánh lên con thú bông.
"Lật đật lại đây nào!"
Lạc Cẩn Du lười nhác nằm dài trên thảm lông nhìn ba mẹ con nảy giờ, anh ngoắc tay gọi:
"Tiểu lật đật."
Lạc Thiên Tâm như nghe hiểu, bé con xoay người lại bò thật nhanh về phía Lạc Cẩn Du, cái miệng nhỏ còn không ngừng kêu.
"Ba ba."
Tiểu Đào bất đắc dĩ lắc đầu, có chút ghen tị nói:
"Suốt ngày chỉ biết tới ba, đẻ đau như thế cuối cùng lại là áo bông nhỏ của anh."
Lạc Cẩn Du cười khẽ một tiếng, anh vẫn nằm ở đó nghiêng người chống một tay kê đầu lên dịu dàng nhìn cô.
"Em có anh là đủ rồi mà!"
Tiểu Đào xì một tiếng lườm yêu anh, từ lúc có con tính tình anh đã dần thu liễm hơn rất nhiều, đặc biệt là từ khi có Thiên Tâm người làm ba như anh xem ra đã đứng đắn hơn.
Ba mẹ liếc mắt đưa tình, Lạc Thiên Tâm bên này chắc là bò mệt nên bé con không thèm bò nữa, hai cái tay nhỏ nhắn bám lên mấy con thú bông gần đó đứng dậy.
Mà Lạc Cẩn Du và tiểu Đào cũng đã chú ý đến bé con, ngay cả Lạc Thiên Trạch cũng phải dừng lại bút trong tay.
Chỉ thấy bé con thở phì phì đứng chựng ba giây, Lạc Cẩn Du híp mắt ngồi thẳng người dậy vỗ vỗ tay nhỏ giọng gọi:
"Lật đật, qua đây với ba."
"Ba ba."
Lạc Thiên Tâm nghe được thì baba một tiếng cười khanh khách muốn nhào qua chỗ baba.
Thế là trong lúc gấp gáp hai cái chân ngắn ngủn chập chững đi được mấy bước liền rồi ngã ạch xuống thảm lông.
" Haha..."
Cả ba người còn lại đều vui mừng bật cười thành tiếng, người vui nhất có lẽ là Lạc Cẩn Du.
Anh đi đến gần con gái, không đỡ bé con dậy mà chỉ cúi mắt nhìn con.
"Lật đật, đứng lên nào."
Cái miệng nhỏ của Lạc Thiên Tâm thổi bong bóng nước bọt phì phì, bé con lòm còm bò dậy vịn vào tay baba.
Nào ngờ baba chơi xấu thả tay bé ra còn ngồi lùi ra sau một chút, bé con baba thêm một tiếng nhào qua ôm baba, bước chân nhỏ lại bước thêm được mấy bước rồi nhào vào ngực baba.
"Haha giỏi lắm, tiểu lật đật giỏi lắm!"
Lạc Cẩn Du bế thốc bé con lên cao khiến bé con hưng phấn cười thành tiếng, tiểu Đào cũng đi đến ôm lấy con vào lòng hôn hôn mấy cái.
"Giỏi quá, bị ba chê là lật đật suốt cuối cùng con cũng đi được rồi!"
Lạc Thiên Trạch cũng chạy lại góp vui sờ sờ tay mềm của em gái.
"Em của anh là giỏi nhất!"
Ánh mắt Lạc Cẩn Du tràn ngập tia ấm áp và hạnh phúc, anh dang rộng hai tay ôm cả ba mẹ con vào lòng.
"Cả ba mẹ con đều giỏi nhất, đều là bảo bối của ba."
Nói rồi anh cúi đầu hôn mỗi người một cái, tiểu Đào cũng cười bắt chước anh hôn 3 ba con mỗi người một cái.
"3 ba con cũng đều là bảo bối của mẹ."
Lạc Thiên Trạch cùng Lạc Thiên Tâm bật cười khanh khách mỗi đứa chia ra ôm chặt lấy ba mẹ không buông tay.
Tia nắng cuối cùng trong ngày vuột tắt, nhưng trong căn nhà ấy vẫn luôn thắp sáng một ngọn đèn ấp ám, giờ đây lại có thêm tiếng cười vui vẻ như tô điểm thêm sự sáng chói của căn nhà ấy.
Ánh sáng mặt trời có thể tắt, màn đêm chưa bao giờ trễ hẹn với ánh chiều tà, nhưng căn nhà ấy vĩnh viễn sẽ không mất đi sự ấm áp được vun vén từ thuở ban sơ.
___Hoàn___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.