Chương 26: SẼ CHĂM CẢ ĐỜI SAO?
ChangNocMi
01/04/2023
Lạc Cẩn Du cũng không ôm tiểu Đào quá lâu vì cô bắt đầu hạ sốt mồ hôi túa
ra không ngừng, anh cẩn thận đi giặc sạch khăn lau người cho cô một lượt mới đi ra ngoài nấu chút gì đó cho cô ăn để lót dạ.
Mở tủ lạnh ra thấy nó đã được lắp đầy không còn chỗ trống anh lục lọi một lúc quyết định lấy một miếng thịt bò nấu cháo.
Lạc Thần là do anh chăm lớn cho nên việc bếp núc anh cũng biết không ít, đem thịt bò hầm nhừ lấy nước nấu cùng với gạo trắng thật lâu, sau đó đem thịt đi xay nhuyễn rồi bỏ vào nấu thêm lần nữa nêm nếm vừa ăn rồi tắt bếp.
Mặt trời dần ngã về Tây tiểu Đào cũng mơ màng tỉnh lại, cảm giác cả cơ thể mỏi mệt đến rã rời cô khó nhọc chống tay ngồi dậy nhìn quanh một vòng không khỏi lẩm bẩm.
"Đi rồi ư?"
Nhưng còn chưa kịp để cô hiện lên mặt vẻ mất mát thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lạc Cẩn Du vẫn một thân quần áo đen tối qua đi đến dịu dàng đặt tay lên trán cô như một thói quen.
"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Anh cảm khái một câu rồi ngồi xuống giường, tay vẫn nhẹ nhàng dời xuống xoa má cô.
"Còn khó chịu không?"
Tiểu Đào chớp mắt, nói:
"Tôi tưởng anh đi rồi, khụ khụ."
Nói chuyện mới phát hiện cổ họng khô rát ngứa ngáy vô cùng cô không khỏi ho khan mấy tiếng.
Lạc Cẩn Du cầm lấy cốc nước ấm trên đầu bàn đút cho cô uống, anh nói:
"Anh không đi, em có đuổi cũng không đi."
Tiểu Đào uống một hơi hết nửa cốc nước trợn to hai mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ phun ra hai chữ.
"Vô sĩ!"
Lạc Cẩn Du cười khẽ nghiêng người hôn lên môi cô một cái, hỏi:
"Em mới biết à?"
Tiểu Đào mím môi đưa tay đẩy anh ra, Lạc Cẩn Du cũng không trêu cô nữa anh ôm ngang cô lên đi ra ngoài.
Tiểu Đào yếu ớt vùng vẫy mấy cái, cau mày kháng nghị.
"Tôi tự đi được!"
Lạc Cẩn Du mắt điếc tai ngơ một đường ôm cô thẳng đến phòng tắm, anh đặt cô lên bệ rửa mặt thuần thục cởi đồ cô ra.
Tiểu Đào không khỏi mở to hai mắt đưa tay đánh lên người anh liên tiếp.
"Tên cầm thú! Tôi đang ốm đấy!"
Lạc Cẩn Du bị cô đánh cũng chả xi nhê gì chỉ mới vài động tác đã lột sạch cô, uy hiếp nói:
"Em còn vùng vẫy nữa thì anh đè em ra làm thật đấy."
Sau đó anh lấy khăn nhúng vào nước ấm tỉ mỉ lau người cho cô, tiểu Đào ngây ngẩn với hành động này của anh nhưng trần như nhộng trước mặt anh thế này khiến cô ngượng muốn chết.
"Để, để tôi tự làm!"
Lạc Cẩn Du liếc cô một cái khẽ nhếch môi cười tà.
"Trên người em còn có chỗ nào mà anh chưa hôn qua, còn bày đặt ngại làm quái gì?"
Tiểu Đào xấu hổ thẹn quá hóa giận thò tay bấm vào eo anh một cái thật mạnh.
"Ấy đau đau."
"Không cho phép anh nói năng lưu manh như thế!"
Lạc Cẩn Du nhìn hông mình mới đó mà xuất hiện hai dấu móng tay nho nhỏ không khỏi tặc lưỡi.
"Biết rồi, em ngoan nào thay đồ nhanh còn ra ngoài, cháo chắc cũng nguội ngắt hết rồi."
Tiểu Đào nhẫn nhịn xấu hổ để anh mặc quần áo cho mình sau đó lại được anh bế ra sofa, Lạc Cẩn Du cẩn thận đút cháo cho cô ăn sau đó cho cô uống thuốc lần nữa.
Tiểu Đào nhìn người đàn ông cao lớn mặt mày vẫn cau có hậm hực như trước nhưng động tác lại dịu dàng hết mức đang loay hoay khắp nhà vì mình mà không khỏi cong khoé môi.
Cô thật mong khoảnh khắc yên bình ấm áp này vẫn cứ dừng mãi ở đây, ở trong trái tim cô.
Lạc Cẩn Du xoay mòng mòng cả buổi mới rỗi rãi đi đến ngồi xuống cạnh tiểu Đào, theo thói quen mà đưa tay sờ trán cô.
"May quá không có phát sốt trở lại, em thấy trong người sao rồi?"
Tiểu Đào mất tự nhiên né đi bàn tay anh, đáp:
"Đã khá hơn nhiều rồi."
Nhìn ra cô vẫn có ý tránh mình Lạc Cẩn Du hơi nheo mắt vươn tay ôm lấy cô ngồi lên đùi mình, từ đêm qua đến giờ hết chuyện này đến chuyện khác hình như anh và cô vẫn chưa nói rõ với nhau chuyện của hai người thì phải.
"Đào Đào em vẫn cứ muốn tránh anh mãi thế ư?"
"Nếu không như thế thì tôi phải làm thế nào?"
Tiểu Đào cũng xoay người bình tĩnh đối mặt với anh, Lạc Cẩn Du lẵng lặng nhìn cô một lúc nói:
"Ở lại cạnh anh, làm bạn gái của anh."
Ánh mắt tiểu Đào khẽ lây động hoảng hốt dời đi khỏi đôi con ngươi như đầm sâu của anh.
"Tôi đã nói, chúng ta không hợp."
Lạc Cẩn Du mím môi đưa tay nâng mặt cô lên, nghiêm túc hỏi:
"Không hợp điều gì? Tính cách? Gia đình hay cuộc sống?"
Tiểu Đào mím môi cố đè xuống trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực nhàn nhạt đáp:
"Mọi thứ."
Lạc Cẩn Du hít sâu một dằn xuống cái tay đang muốn đánh vào mông cô, nhỏ giọng bên tai cô thủ thỉ.
"Đào Đào, tính cách hai ta không hợp anh sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, gia đình anh và em cũng như nhau ba mẹ đều không còn, còn về cuộc sống..."
Anh hơi ngừng khẽ dịu dàng hôn lên môi cô một cái, nói tiếp:
"Đào Đào con đường anh đi chưa từng dương quang như em thấy! Có lẽ khi em hiểu rõ sẽ sợ hãi anh, nhưng anh vẫn muốn đưa em đi xem con đường ấy một lần."
"Cho nên, em đừng nhìn bề ngoài rồi buông bỏ anh được không? Anh thật sự thích em, hơn 30 năm sống trên đời lần đầu tiên mới biết thích một người cho nên có rất nhiều chỗ anh không biết nhưng anh sẽ học."
"Vậy nên em cho anh một cơ hội được không? Để anh yêu em, chăm sóc, cưng chiều em thay cho những tháng ngày u tối ở quá khứ."
Tiểu Đào đã sớm nhắm nghiền hai mắt nhưng một giọt lệ nóng hổi vẫn ương bướng rơi xuống, cô cắn chặt răng nén đi tiếng nấc nghẹn của mình.
Lạc Cẩn Du thấy cô khóc anh lúng túng hôn loạn lên má cô dỗ dành.
"Em đừng khóc, anh không nói nữa, không nói nữa!"
Cuối cùng tiểu Đào cũng bật khóc thành tiếng ôm chầm lấy anh.
Tình cảm kiềm nén suốt một tháng qua cuối cùng cũng không chống chọi lại với sự dịu dàng hạ thấp bản thân xuống một bậc của anh để xin cô một cơ hội.
Không ai hiểu được cảm giác phải đem tình cảm đè chặt dưới đáy lòng rồi cố tỏ ra lạnh lùng đẩy người mình thích ra xa nó có bao nhiêu dày vò khổ sở.
Cô vui lắm khi biết anh cũng thích mình, nhưng cô cũng sợ không biết cái thích này của anh sẽ được bao lâu.
Vui vẻ cùng sợ hãi lẫn lộn trong lòng khiến nước mắt cô không ngừng rơi xuống, nhưng khi ôm lấy anh cô đã không muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa.
Cũng không biết là do ốm nên cảm xúc mềm yếu hơn trước hay là do được anh dịu dàng nâng niu khiến cô hiện tại không muốn xa anh nữa.
Hạnh phúc cũng được, đau khổ cũng được, cứ liều mình một lần đi!
Cô chỉ mới 21 cũng chẳng sợ phí hoài mấy năm điên cuồng cùng anh, huống hồ anh đã 33 ai chịu thiệt còn chưa biết đâu.
Lạc Cẩn Du thấy cô cứ nấc mãi mà không khỏi ảo não.
"Ông đây không nói nữa, không ép em làm bạn gái nữa, em nín đi được không? Một hồi lại phát sốt thì khổ anh."
Tiểu Đào hít mũi khẽ bật cười, mềm oặt ngã đầu lên vai anh.
"Nếu em phát sốt nữa anh có chăm em tiếp không?"
Thấy giọng điệu cô không đúng lắm Lạc Cẩn Du hơi nhướng mày đáp gọn lỏn.
"Anh không chăm thì thằng nào chăm?"
Tiểu Đào chu môi cọ mặt vào hõm vai anh khẽ hỏi:
"Sẽ chăm cả đời sao?"
Ánh mắt Lạc Cẩn Du hơi loé lên khoé môi nhịn không được cong thành vòng cung.
"Ừm, chăm cả đời."
Tiểu Đào cũng cười đáp lời anh.
"Được."
Mở tủ lạnh ra thấy nó đã được lắp đầy không còn chỗ trống anh lục lọi một lúc quyết định lấy một miếng thịt bò nấu cháo.
Lạc Thần là do anh chăm lớn cho nên việc bếp núc anh cũng biết không ít, đem thịt bò hầm nhừ lấy nước nấu cùng với gạo trắng thật lâu, sau đó đem thịt đi xay nhuyễn rồi bỏ vào nấu thêm lần nữa nêm nếm vừa ăn rồi tắt bếp.
Mặt trời dần ngã về Tây tiểu Đào cũng mơ màng tỉnh lại, cảm giác cả cơ thể mỏi mệt đến rã rời cô khó nhọc chống tay ngồi dậy nhìn quanh một vòng không khỏi lẩm bẩm.
"Đi rồi ư?"
Nhưng còn chưa kịp để cô hiện lên mặt vẻ mất mát thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lạc Cẩn Du vẫn một thân quần áo đen tối qua đi đến dịu dàng đặt tay lên trán cô như một thói quen.
"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Anh cảm khái một câu rồi ngồi xuống giường, tay vẫn nhẹ nhàng dời xuống xoa má cô.
"Còn khó chịu không?"
Tiểu Đào chớp mắt, nói:
"Tôi tưởng anh đi rồi, khụ khụ."
Nói chuyện mới phát hiện cổ họng khô rát ngứa ngáy vô cùng cô không khỏi ho khan mấy tiếng.
Lạc Cẩn Du cầm lấy cốc nước ấm trên đầu bàn đút cho cô uống, anh nói:
"Anh không đi, em có đuổi cũng không đi."
Tiểu Đào uống một hơi hết nửa cốc nước trợn to hai mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ phun ra hai chữ.
"Vô sĩ!"
Lạc Cẩn Du cười khẽ nghiêng người hôn lên môi cô một cái, hỏi:
"Em mới biết à?"
Tiểu Đào mím môi đưa tay đẩy anh ra, Lạc Cẩn Du cũng không trêu cô nữa anh ôm ngang cô lên đi ra ngoài.
Tiểu Đào yếu ớt vùng vẫy mấy cái, cau mày kháng nghị.
"Tôi tự đi được!"
Lạc Cẩn Du mắt điếc tai ngơ một đường ôm cô thẳng đến phòng tắm, anh đặt cô lên bệ rửa mặt thuần thục cởi đồ cô ra.
Tiểu Đào không khỏi mở to hai mắt đưa tay đánh lên người anh liên tiếp.
"Tên cầm thú! Tôi đang ốm đấy!"
Lạc Cẩn Du bị cô đánh cũng chả xi nhê gì chỉ mới vài động tác đã lột sạch cô, uy hiếp nói:
"Em còn vùng vẫy nữa thì anh đè em ra làm thật đấy."
Sau đó anh lấy khăn nhúng vào nước ấm tỉ mỉ lau người cho cô, tiểu Đào ngây ngẩn với hành động này của anh nhưng trần như nhộng trước mặt anh thế này khiến cô ngượng muốn chết.
"Để, để tôi tự làm!"
Lạc Cẩn Du liếc cô một cái khẽ nhếch môi cười tà.
"Trên người em còn có chỗ nào mà anh chưa hôn qua, còn bày đặt ngại làm quái gì?"
Tiểu Đào xấu hổ thẹn quá hóa giận thò tay bấm vào eo anh một cái thật mạnh.
"Ấy đau đau."
"Không cho phép anh nói năng lưu manh như thế!"
Lạc Cẩn Du nhìn hông mình mới đó mà xuất hiện hai dấu móng tay nho nhỏ không khỏi tặc lưỡi.
"Biết rồi, em ngoan nào thay đồ nhanh còn ra ngoài, cháo chắc cũng nguội ngắt hết rồi."
Tiểu Đào nhẫn nhịn xấu hổ để anh mặc quần áo cho mình sau đó lại được anh bế ra sofa, Lạc Cẩn Du cẩn thận đút cháo cho cô ăn sau đó cho cô uống thuốc lần nữa.
Tiểu Đào nhìn người đàn ông cao lớn mặt mày vẫn cau có hậm hực như trước nhưng động tác lại dịu dàng hết mức đang loay hoay khắp nhà vì mình mà không khỏi cong khoé môi.
Cô thật mong khoảnh khắc yên bình ấm áp này vẫn cứ dừng mãi ở đây, ở trong trái tim cô.
Lạc Cẩn Du xoay mòng mòng cả buổi mới rỗi rãi đi đến ngồi xuống cạnh tiểu Đào, theo thói quen mà đưa tay sờ trán cô.
"May quá không có phát sốt trở lại, em thấy trong người sao rồi?"
Tiểu Đào mất tự nhiên né đi bàn tay anh, đáp:
"Đã khá hơn nhiều rồi."
Nhìn ra cô vẫn có ý tránh mình Lạc Cẩn Du hơi nheo mắt vươn tay ôm lấy cô ngồi lên đùi mình, từ đêm qua đến giờ hết chuyện này đến chuyện khác hình như anh và cô vẫn chưa nói rõ với nhau chuyện của hai người thì phải.
"Đào Đào em vẫn cứ muốn tránh anh mãi thế ư?"
"Nếu không như thế thì tôi phải làm thế nào?"
Tiểu Đào cũng xoay người bình tĩnh đối mặt với anh, Lạc Cẩn Du lẵng lặng nhìn cô một lúc nói:
"Ở lại cạnh anh, làm bạn gái của anh."
Ánh mắt tiểu Đào khẽ lây động hoảng hốt dời đi khỏi đôi con ngươi như đầm sâu của anh.
"Tôi đã nói, chúng ta không hợp."
Lạc Cẩn Du mím môi đưa tay nâng mặt cô lên, nghiêm túc hỏi:
"Không hợp điều gì? Tính cách? Gia đình hay cuộc sống?"
Tiểu Đào mím môi cố đè xuống trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực nhàn nhạt đáp:
"Mọi thứ."
Lạc Cẩn Du hít sâu một dằn xuống cái tay đang muốn đánh vào mông cô, nhỏ giọng bên tai cô thủ thỉ.
"Đào Đào, tính cách hai ta không hợp anh sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, gia đình anh và em cũng như nhau ba mẹ đều không còn, còn về cuộc sống..."
Anh hơi ngừng khẽ dịu dàng hôn lên môi cô một cái, nói tiếp:
"Đào Đào con đường anh đi chưa từng dương quang như em thấy! Có lẽ khi em hiểu rõ sẽ sợ hãi anh, nhưng anh vẫn muốn đưa em đi xem con đường ấy một lần."
"Cho nên, em đừng nhìn bề ngoài rồi buông bỏ anh được không? Anh thật sự thích em, hơn 30 năm sống trên đời lần đầu tiên mới biết thích một người cho nên có rất nhiều chỗ anh không biết nhưng anh sẽ học."
"Vậy nên em cho anh một cơ hội được không? Để anh yêu em, chăm sóc, cưng chiều em thay cho những tháng ngày u tối ở quá khứ."
Tiểu Đào đã sớm nhắm nghiền hai mắt nhưng một giọt lệ nóng hổi vẫn ương bướng rơi xuống, cô cắn chặt răng nén đi tiếng nấc nghẹn của mình.
Lạc Cẩn Du thấy cô khóc anh lúng túng hôn loạn lên má cô dỗ dành.
"Em đừng khóc, anh không nói nữa, không nói nữa!"
Cuối cùng tiểu Đào cũng bật khóc thành tiếng ôm chầm lấy anh.
Tình cảm kiềm nén suốt một tháng qua cuối cùng cũng không chống chọi lại với sự dịu dàng hạ thấp bản thân xuống một bậc của anh để xin cô một cơ hội.
Không ai hiểu được cảm giác phải đem tình cảm đè chặt dưới đáy lòng rồi cố tỏ ra lạnh lùng đẩy người mình thích ra xa nó có bao nhiêu dày vò khổ sở.
Cô vui lắm khi biết anh cũng thích mình, nhưng cô cũng sợ không biết cái thích này của anh sẽ được bao lâu.
Vui vẻ cùng sợ hãi lẫn lộn trong lòng khiến nước mắt cô không ngừng rơi xuống, nhưng khi ôm lấy anh cô đã không muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa.
Cũng không biết là do ốm nên cảm xúc mềm yếu hơn trước hay là do được anh dịu dàng nâng niu khiến cô hiện tại không muốn xa anh nữa.
Hạnh phúc cũng được, đau khổ cũng được, cứ liều mình một lần đi!
Cô chỉ mới 21 cũng chẳng sợ phí hoài mấy năm điên cuồng cùng anh, huống hồ anh đã 33 ai chịu thiệt còn chưa biết đâu.
Lạc Cẩn Du thấy cô cứ nấc mãi mà không khỏi ảo não.
"Ông đây không nói nữa, không ép em làm bạn gái nữa, em nín đi được không? Một hồi lại phát sốt thì khổ anh."
Tiểu Đào hít mũi khẽ bật cười, mềm oặt ngã đầu lên vai anh.
"Nếu em phát sốt nữa anh có chăm em tiếp không?"
Thấy giọng điệu cô không đúng lắm Lạc Cẩn Du hơi nhướng mày đáp gọn lỏn.
"Anh không chăm thì thằng nào chăm?"
Tiểu Đào chu môi cọ mặt vào hõm vai anh khẽ hỏi:
"Sẽ chăm cả đời sao?"
Ánh mắt Lạc Cẩn Du hơi loé lên khoé môi nhịn không được cong thành vòng cung.
"Ừm, chăm cả đời."
Tiểu Đào cũng cười đáp lời anh.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.