Chương 18
PemDan
21/05/2015
Tôi lại tiếp tục kiếp sống làm sủng vật cho người khác…
“Nhà mới” đương nhiên là to hơn nhà cũ, to tới mức tôi bị lạc như cơm bữa, làm cả Dương phủ trên dưới nháo nhào đi tìm…
“Tên mới” cũng rất là hay.
Mỗi lần tôi ngồi thừ người nhìn mây trời, sẽ có người từ xa gọi “Tiểu Diệp Nhi!” Rất phiền phức!
Mỗi bữa cơm được ngồi trên bàn đánh chén, sẽ thường xuyên thừa một đôi đũa liên tục gắp đồ ăn vào trong bát tôi “Diệp Nhi ăn thử món này đi.” Rất mất vệ sinh!
Mỗi khi đi dạo loanh quanh, sẽ “tình cờ” gặp được một người nào đó cũng đang đi loanh quanh “Diệp Nhi đang đi dạo sao? Vậy đi chung đi.” Rất vô sỉ!
Đêm ngủ ở trên tấm nệm nhỏ, sáng ra thức dậy sẽ thấy bản thân nằm trên giường lớn, bên cạnh là khuôn mặt của kẻ nào đó cười cười “Chào buổi sáng Diệp Nhi.” Rất… hơi thở buổi sáng!
Tôi ngây ngốc ở nhà Dương Phong hơn một tháng, chưa hề nghe được tin gì về việc tỷ tỷ đi tìm tôi hay không. Cũng chỉ có thể nói tên Dương Phong này che giấu tin tức rất giỏi!
Ngày nào cũng loanh quanh trong nhà hắn, chạy trốn mười sáu vị phu nhân nhà hắn, né tránh hai lão thái gia nhà hắn, còn phải cảnh giác một sáng nào đó tỉnh dậy trên giường hắn nữa…
Tâm phiền ý loạn không yên!
***
Một này nọ Dương Phong trở về rất muộn, tôi đang ăn bánh hoa quế trên thư án, thấy hắn về cũng làm như không thấy, đưa lưỡi vào bình trà Bích Loa Xuân tợp tợp. Hắn thấy tôi làm vậy cũng chẳng nhíu mày, ngồi vào thư án, thong thả rót trà trong bình ra chén uống, sau đó lấy khối bánh tôi đang ăn dở cho vào miệng nhai, hai mắt híp lại hưởng thụ…
Tôi mặc kệ hắn. Dù sao tình cảnh này cũng không phải diễn ra lần đầu. Hắn thích ăn đồ thừa thì cho hắn ăn!
Hắn nhai xong khối bánh, uống thêm hớp nước, sau đó lại lôi sổ sách công việc ra xử lý. Tôi ngồi bên cạnh nhàm chán chẳng biết làm gì, cũng chẳng có gì chơi. Haizz… Ai bảo tôi chỉ có thể ở trong thư phòng của hắn chứ, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa kia không biết tôi sẽ bị đám nữ nhân của hắn nắn vuốt thành cái dạng gì. Tốt nhất là trốn trong này vậy!
Nói mới để ý, cả tháng nay tôi ở nhà hắn, không có đêm nào hắn không ở lại thư phòng xử lý công việc đến khuya mới đi ngủ, ngủ cũng ngủ ở giường lớn bên kia. Vậy chẳng phải mười sáu phòng nhà hắn đang héo hon hết cả sao?
Tôi chép miệng cho cái thân phận phụ nữ của bọn họ, ra là lấy phải lão chồng bất lực!
Hèn gì nạp nhiều như vậy, hóa ra là không tìm được người để “lên” được a~
Nói vậy phải suy xét lại vị trí của Dương bất lực với Trịnh bỉ ổi rồi! Không chừng là Trịnh bỉ ổi nằm trên…
Chẹp chẹp…
“Nàng có biết ánh mắt nàng nhìn ta rất bỉ ổi không?”
Ể… Tôi rời khỏi suy tưởng của bản thân trở về hiện thực, bắt gặp được ánh mắt cười cười thú vị của hắn… Aiz, dù sao cũng đang nghĩ xấu về người ta, cũng có chút hổ thẹn… Hắc hắc…
“Cái đầu nhỏ này lúc nào có suy nhĩ xấu xa được.” Hắn vui vẻ đưa tay lên xoa đầu tôi, trong giọng điệu cười cười của hắn, tôi tự nhiên hướng đầu ra chỗ khác, tránh khỏi tay hắn.
Hắn cũng biết tôi là “người”, lại còn muốn tôi cư xử như sủng vật của hắn thật chắc?
Bàn tay Dương Phong dừng trên không rất lâu, hắn nhìn về cái tay trống không đó, trầm tư hồi lâu không phát ra một chút cảm xúc nào. Sau đó hắn thở dài
“Ta không có xấu như nàng nghĩ đâu.”
Có liên quan đến tôi sao?
Dù sao người như hắn tôi chỉ cảm thấy đề phòng cùng phiền phức, cũng chẳng định dính dáng gì đến hắn mà phải tìm hiểu điểm tốt của hắn không phải sao?
Hắn tiếp tục công việc của hắn, tôi nhàm chán ngồi một lúc rồi trở về cái nệm nhỏ của mình, cuộn tròn vào ngủ, đuôi ôm trong ngực…
Ban đêm quả thật rất nóng, tôi ngủ chẳng ngon chút nào cả. Trong mơ màng cảm nhận được bàn tay nóng hổi nhấc tôi lên, sau đó đặt tôi xuống chăn gấm vừa trơn vừa mát. Trong đầu thầm nghĩ “Tên chết tiệt lại tóm tôi lên giường rồi!”
***
“Thiếu gia… Tới giờ dậy rồi.”
Tiếng đánh thức của nha hoàn Tiểu Túc từ bên ngoài vọng vào như mọi khi, tôi ngáp một cái, mông lung mở mắt. Lồng ngực ở đằng trước nói cho tôi biết tối qua tên nào đó chắc chắn lại tha tôi lên giường rồi.
Tôi ngáp một cái nữa, đưa chân trước lên dụi mắt.
Nhưng mà…
Có gì đó hình như không ổn… Cái gì đó đang dụi mắt tôi… Không phải chân cáo!
Là tay…
Tay!!!
Là tay người!
Tôi giật nảy mình nhìn bản thân đang ở hình dạng người, ô ô… biến lại rồi! Biến trở lại rồi!!!
Cúi xuống nhìn… là B-Cup của Tiếu đang ép trên giường… Hèn gì mà thấy mát như vậy.
Nhìn lên, Dương Phong ở bên cạnh đang trợn tròn mắt nhìn tôi, cả hai cùng hóa đá!
Thật… Thật à!? Tôi khỏa thân trên giường hắn!!!
Não bộ ngừng hoạt động. Cơ thể ngừng công tác. Mắt cũng quên chớp. Dương Phong bên cạnh chắc chắn cũng khiếp sợ y chang tôi.
Sau đó… Một chỗ nào đó ở trong chăn từ từ độ… độn lên!!!
“Nhà mới” đương nhiên là to hơn nhà cũ, to tới mức tôi bị lạc như cơm bữa, làm cả Dương phủ trên dưới nháo nhào đi tìm…
“Tên mới” cũng rất là hay.
Mỗi lần tôi ngồi thừ người nhìn mây trời, sẽ có người từ xa gọi “Tiểu Diệp Nhi!” Rất phiền phức!
Mỗi bữa cơm được ngồi trên bàn đánh chén, sẽ thường xuyên thừa một đôi đũa liên tục gắp đồ ăn vào trong bát tôi “Diệp Nhi ăn thử món này đi.” Rất mất vệ sinh!
Mỗi khi đi dạo loanh quanh, sẽ “tình cờ” gặp được một người nào đó cũng đang đi loanh quanh “Diệp Nhi đang đi dạo sao? Vậy đi chung đi.” Rất vô sỉ!
Đêm ngủ ở trên tấm nệm nhỏ, sáng ra thức dậy sẽ thấy bản thân nằm trên giường lớn, bên cạnh là khuôn mặt của kẻ nào đó cười cười “Chào buổi sáng Diệp Nhi.” Rất… hơi thở buổi sáng!
Tôi ngây ngốc ở nhà Dương Phong hơn một tháng, chưa hề nghe được tin gì về việc tỷ tỷ đi tìm tôi hay không. Cũng chỉ có thể nói tên Dương Phong này che giấu tin tức rất giỏi!
Ngày nào cũng loanh quanh trong nhà hắn, chạy trốn mười sáu vị phu nhân nhà hắn, né tránh hai lão thái gia nhà hắn, còn phải cảnh giác một sáng nào đó tỉnh dậy trên giường hắn nữa…
Tâm phiền ý loạn không yên!
***
Một này nọ Dương Phong trở về rất muộn, tôi đang ăn bánh hoa quế trên thư án, thấy hắn về cũng làm như không thấy, đưa lưỡi vào bình trà Bích Loa Xuân tợp tợp. Hắn thấy tôi làm vậy cũng chẳng nhíu mày, ngồi vào thư án, thong thả rót trà trong bình ra chén uống, sau đó lấy khối bánh tôi đang ăn dở cho vào miệng nhai, hai mắt híp lại hưởng thụ…
Tôi mặc kệ hắn. Dù sao tình cảnh này cũng không phải diễn ra lần đầu. Hắn thích ăn đồ thừa thì cho hắn ăn!
Hắn nhai xong khối bánh, uống thêm hớp nước, sau đó lại lôi sổ sách công việc ra xử lý. Tôi ngồi bên cạnh nhàm chán chẳng biết làm gì, cũng chẳng có gì chơi. Haizz… Ai bảo tôi chỉ có thể ở trong thư phòng của hắn chứ, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa kia không biết tôi sẽ bị đám nữ nhân của hắn nắn vuốt thành cái dạng gì. Tốt nhất là trốn trong này vậy!
Nói mới để ý, cả tháng nay tôi ở nhà hắn, không có đêm nào hắn không ở lại thư phòng xử lý công việc đến khuya mới đi ngủ, ngủ cũng ngủ ở giường lớn bên kia. Vậy chẳng phải mười sáu phòng nhà hắn đang héo hon hết cả sao?
Tôi chép miệng cho cái thân phận phụ nữ của bọn họ, ra là lấy phải lão chồng bất lực!
Hèn gì nạp nhiều như vậy, hóa ra là không tìm được người để “lên” được a~
Nói vậy phải suy xét lại vị trí của Dương bất lực với Trịnh bỉ ổi rồi! Không chừng là Trịnh bỉ ổi nằm trên…
Chẹp chẹp…
“Nàng có biết ánh mắt nàng nhìn ta rất bỉ ổi không?”
Ể… Tôi rời khỏi suy tưởng của bản thân trở về hiện thực, bắt gặp được ánh mắt cười cười thú vị của hắn… Aiz, dù sao cũng đang nghĩ xấu về người ta, cũng có chút hổ thẹn… Hắc hắc…
“Cái đầu nhỏ này lúc nào có suy nhĩ xấu xa được.” Hắn vui vẻ đưa tay lên xoa đầu tôi, trong giọng điệu cười cười của hắn, tôi tự nhiên hướng đầu ra chỗ khác, tránh khỏi tay hắn.
Hắn cũng biết tôi là “người”, lại còn muốn tôi cư xử như sủng vật của hắn thật chắc?
Bàn tay Dương Phong dừng trên không rất lâu, hắn nhìn về cái tay trống không đó, trầm tư hồi lâu không phát ra một chút cảm xúc nào. Sau đó hắn thở dài
“Ta không có xấu như nàng nghĩ đâu.”
Có liên quan đến tôi sao?
Dù sao người như hắn tôi chỉ cảm thấy đề phòng cùng phiền phức, cũng chẳng định dính dáng gì đến hắn mà phải tìm hiểu điểm tốt của hắn không phải sao?
Hắn tiếp tục công việc của hắn, tôi nhàm chán ngồi một lúc rồi trở về cái nệm nhỏ của mình, cuộn tròn vào ngủ, đuôi ôm trong ngực…
Ban đêm quả thật rất nóng, tôi ngủ chẳng ngon chút nào cả. Trong mơ màng cảm nhận được bàn tay nóng hổi nhấc tôi lên, sau đó đặt tôi xuống chăn gấm vừa trơn vừa mát. Trong đầu thầm nghĩ “Tên chết tiệt lại tóm tôi lên giường rồi!”
***
“Thiếu gia… Tới giờ dậy rồi.”
Tiếng đánh thức của nha hoàn Tiểu Túc từ bên ngoài vọng vào như mọi khi, tôi ngáp một cái, mông lung mở mắt. Lồng ngực ở đằng trước nói cho tôi biết tối qua tên nào đó chắc chắn lại tha tôi lên giường rồi.
Tôi ngáp một cái nữa, đưa chân trước lên dụi mắt.
Nhưng mà…
Có gì đó hình như không ổn… Cái gì đó đang dụi mắt tôi… Không phải chân cáo!
Là tay…
Tay!!!
Là tay người!
Tôi giật nảy mình nhìn bản thân đang ở hình dạng người, ô ô… biến lại rồi! Biến trở lại rồi!!!
Cúi xuống nhìn… là B-Cup của Tiếu đang ép trên giường… Hèn gì mà thấy mát như vậy.
Nhìn lên, Dương Phong ở bên cạnh đang trợn tròn mắt nhìn tôi, cả hai cùng hóa đá!
Thật… Thật à!? Tôi khỏa thân trên giường hắn!!!
Não bộ ngừng hoạt động. Cơ thể ngừng công tác. Mắt cũng quên chớp. Dương Phong bên cạnh chắc chắn cũng khiếp sợ y chang tôi.
Sau đó… Một chỗ nào đó ở trong chăn từ từ độ… độn lên!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.