Chương 46
PemDan
09/10/2015
Gương mặt đại đại mĩ nhân tuyệt đỉnh phóng to hết cỡ trong tầm mắt khiến tôi thất thần lâu thật lâu, tới khi tỉnh hồn lại, tôi liền rùng mình một cái.
“Mẹ ngươi chứ! Ngươi tính hù chết ta hả!?”
“Có giọng nói.”
“A… à?”
“Có nhìn thấy ta không? Có nghe thấy ta nói không?”
Khoé miệng tôi giật giật.
“Ngươi đang làm cái trò gi… Áii!!”
“Có cảm giác đau.” Tên ác nhân nào đó gật gù bận rộn sờ nắn khắp người tôi, trên mặt còn có biểu cảm hết sức thành tựu. “Tứ chi cử động bình thường, ngũ tạng hoạt động tốt.”
Ngượng ngùng! Tôi bị đại mĩ nhân biến thái sàm sỡ kìa!!!!
“Được rồi, bây giờ nói thử xem ngươi còn nhớ những gì?”
“Trước tiên nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì?”
“À? Ngươi không nhận ra sao?”
Nhận ra?
“…”
“…”
…
Một tiếng nổ đùng lướt qua tai, tôi đứng hình nhìn người trước mặt rồi lại tự hỏi, tôi đang làm gì?
Đang nói chuyện với Tiếu!
Ở đâu?
Chắc chắn không phải ở trong không gian tối đen như mọi khi, là ở bên ngoài!
Ở – bên – ngoài!
Từ nãy tới giờ Tiếu đang làm gì?
Đang sờ nắn kiểm tra người tôi!
Nhưng tôi vốn là linh hồn xuyên không làm gì có thân thể.
Cho nên việc này nói lên cái gì?
Tôi đã tách khỏi Tiếu và có cơ thể rồi!!!!
Lao tới cái gương gần nhất trong tầm mắt, tôi thực hi vọng thân thể mới này sẽ dễ nhìn hơn hình dáng tôi đã mang suốt mười chín năm trước. Dù sao nơi này đi đến đâu cũng toàn mĩ nhân, nói vậy mắt thẩm mĩ chắc chắn phải tốt hơn…
…
“…”
“…”
Mẹ nó!!!
Tại sao không có khác thân thể cũ một ly một tý gì hết vậy!!!?
“Ngươi mong chờ cái gì? Vất vả lắm ta mới tái tạo lại được thân thể ngươi từ bùn đất, còn đòi ta phải nặn ngươi ra mĩ nhân sao?”
“Bùn… bùn!!?”
“Chứ ngươi nghĩ là gì? Cái đó là bùn dưới Hoa Dao Trì trên Thiên giới, rất sạch sẽ, còn mang tiên khí, không giống bùn dưới đáy ao tùy tiện vớt lên là được đâu.” Kẻ nào đó phất phất tay.
“… Được rồi.” Tôi méo miệng, dù sao cũng đã có thân thể độc lập, còn hơn là phải trú tạm trong thân thể người ta, bất cứ lúc nào tỉnh lại cũng ở trong tình cảnh ngặt nghèo.
“Hứ! Cũng không biết cảm ơn lấy một tiếng! Bản Thần Tôn tổn hao hết bao nhiêu pháp lực mới tách được ngươi ra đó có biết không? Nặn ra ngươi cũng rất mất công đó biết không?”
“Ờ… cảm ơn.”
Tôi âm thầm phỉ nhổ Tiếu, chứ không phải vì nàng ta mà tôi lâm vào tình trạng bi đát này hả!?
***
Có thân thể rồi, hoạt động cũng tự do thoải mái hơn, không còn suốt ngày nơm nớp lo sợ mình làm gì cũng có người nhìn chằm chằm.
Trong đại chiến kia bởi vì giữa chừng kiệt sức nên tôi hoàn toàn không biết sau khi mình mất đi ý thức đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà sau một thời gian dài nũng nịu bám đuôi nghe ngóng tìm hiểu ở chỗ Vương Nhi tỷ tỷ, đại khái tôi cũng biết được kha khá chuyện rồi.
Ví dụ như Thần Long tái xuất là mưu kế của Ma quân đương nhiệm, cũng là người quen cũ của Tiếu, nhưng lạ một điều là dù kế hoạch thất bại do Tiếu phá hoại, đến khi Tiếu bị Tán thần đan bộc phát mất đi ý thức, hắn hoàn toàn có thể thực sự hồi sinh Nữ Đế Ma Quân Vương Thiên Sát, nhưng hắn lại chỉ bỏ đi.
Ví dụ như Xà yêu tham lam thấy Ma quân bỏ đi liền điên cuồng gào thét, sau đó bị tiểu Vân Nhi nổi điên lên dùng chính cây cọc huyền thiết, vốn được dùng để hành hình Tiếu, giết chết, thân rắn bị cột huyền thiết đè nát, linh hồn thì bị tiểu Vân Nhi phong ấn sâu dưới lòng đất, vạn kiếp không thể nhập luân hồi.
Ví dụ như hồn phách của Hải Kỳ tỷ tỷ được tiểu Vân Nhi dùng một mạng lấy về, lại không tiếc hi sinh thêm một mạng để duy trì, cuối cùng đã được đưa vào vòng luân hồi. Tiểu Vân Nhi bây giờ chỉ còn là hồ ly hai đuôi, vẫn luôn không ngừng đi tìm kiếm và bảo hộ chuyển sinh của Hải Kỳ tỷ tỷ.
Còn về việc tại sao Tiếu bộc phát Tán thần đan rồi mà bây giờ vẫn còn nhởn nhơ ấy à? Cái này thì phải cảm ơn Thái thượng Lão Quân, không biết là do lão cảm thấy bản thân mình nợ Tiếu hay là gì, nhưng cũng nhờ lão lặn lội hạ phàm mang thuốc giải của ‘vong tình thủy’ tới, lại cho thêm vài cái tiên đơn, Tiếu đại nhân cuối cùng cũng hồi phục trở lại là cái đồ trứng thối thích gây chuyện khắp nơi.
Tiếu, Vương Nhi tỷ tỷ và tôi tạm thời đang sống ở Dương gia. Thần cung của Thần giáo khi Tiếu hôn mê đã biến mất không còn tăm hơi, sau đó Dương Phong biết được liền mời Vương Nhi tỷ tỷ đưa Tiếu về nhà hắn, rồi Tiếu tạo ra thân thể cho tôi, tôi cũng ở lại đây luôn.
Từ sau trận chiến kia thì phần lớn, hoặc có thể nói là toàn bộ võ lâm nhân sĩ đều bị xóa sổ sạch sẽ, những kẻ biết được Dương Phong là Minh chủ võ lâm Thần Mộ Phong cũng như chứng kiến hắn quay lưng lại với võ lâm cũng đều táng thân cả rồi, Dương Phong bây giờ chỉ là Dương Phong, là Dương công tử của Dương gia, có mười sáu cơ thiếp và sau này sẽ kế nghiệp Dương gia mà thôi.
Khi tôi dùng thân thể với dung mạo thật của mình đến gặp hắn, cứ ngỡ hắn sẽ thất vọng não nề, nhưng ngược lại hắn cười thực sự tươi, còn không ngừng nói dáng vẻ này mới chính là tôi hoàn hảo. Thực sự không biết hắn đang chửi xéo hay đang khen tôi nữa!
Thi thoảng tôi sẽ giúp hắn trông coi Bạch Vũ Vũ trong lốt hồ ly. Kể từ khi đỡ giúp hắn một đòn trong đại chiến, Bạch Vũ Vũ hiện nguyên hình không hề tỉnh lại nữa, là một hồ ly có bộ lông màu trắng, nhưng nàng không phải bạch hồ mạnh mẽ, nàng chỉ là một hồ ly lông đỏ bị bệnh bạch tạng, thể chất cực kì yếu ớt, lãnh một đòn kia không bị hồn phi phách tán đã là kì tích. Khi tôi hỏi Tiếu không thể giúp nàng một chút sao? Tiếu chỉ nhàn nhạt trả lời: “đó là kiếp số của nàng ta, còn giữ được mạng đã là may mắn rồi.”
Có lần nhìn Dương Phong dịu dàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của Bạch Vũ Vũ, tôi lại không kìm được mà hỏi hắn.
“Ngươi cứ định trông coi nàng cả đời như vậy sao?”
“Mạng này của ta là do nàng cứu hai lần, là ta nợ nàng, nếu đổi một đời của ta mà nàng có thể tỉnh lại… vậy không phải ta vẫn có lời sao?”
“Lỡ tới khi ngươi chết rồi nàng cũng không tỉnh thì sao?”
“Vậy thì kiếp sau ta cũng sẽ chờ nàng.”
“Rồi kiếp sau của sau sau sau sau cũng không tỉnh lại, tới lúc đó ngươi lỗ chắc luôn!”
“Vậy cũng tốt, khi đó sẽ là nàng nợ ta, ta đòi nàng dùng từng đó kiếp trả lại.”
“…”
Đúng là cái đồ thối công tử xảo trá!!!
Sở hữu thân thể với dung mạo hoàn toàn bình thường, bây giờ cho dù tôi ra ngoài tung tăng cũng không lo sợ sẽ có người nhìn mình không chớp mắt hay truy giết báo thù, vậy nên thành trấn Yên Hoa liền bị tôi khám phá sạch sẽ!
Thúy Hương Lâu từ sau khi Vương Nhi tỷ tỷ rời đi làm ăn có chút ảm đạm, nhưng dù sao đó cũng là thanh lâu duy nhất ở nơi này, chỉ thiếu đi một chiêu bài hái tiền cũng không thể làm nó sụp được. Mọi người vẫn hoạt động bình thường như thể Vương vũ cơ chưa từng tồn tại nơi đây, mặc dù tôi biết căn phòng Vương Nhi tỷ tỷ từng ở luôn được khóa lại, ma ma vẫn thường vào đó tưởng nhớ Vương cô nương.
Trịnh phủ sau một trận cháy lớn bí hiểm vài tháng trước bây giờ đã hoàn toàn suy tàn, cơ nghiệp mất hết, gia sản bị thiêu rụi, chủ nhân Trịnh gia – Trịnh Nhã phải qua nhà vợ là nhà họ Khải ở nhờ. Há há! Tội cho lão già họ Khải, cứ nghĩ với được một mối tốt, ai dè lại dính phải gã con rể ăn hại.
Một lần dạo phố tôi vô tình gặp một nhà ba người đang nói cười vui vẻ, cái mặt thối của Trịnh Nhã cười với nương tử và con trai gần một tuổi của hắn khiến tôi sởn da gà. Âm thầm giơ ngón giữa lên, hừ, tôi mới không thèm vui vì hắn xem ra sống rất hạnh phúc!
Thi thoảng ở đại sảnh Thính Phong Cư sẽ xuất hiện vài tên ba trợn tự xưng là võ lâm nhân sĩ, ngoài miệng vỗ ngực bảo vệ chính nghĩa, nhưng hành vi lại chẳng khác nào phường trộm cướp lưu manh. Nói cũng phải, Thần Mộ sơn trang đứng đầu võ lâm tàn lụi rồi, ngũ đại môn phái cũng chỉ còn là hư danh, đám tôm tép bỗng không còn đối thủ, tựa như nấm sau mưa mọc nhiều đến kinh hồn.
Tôi từng hỏi Dương Phong cứ để mặc như vậy sao, hắn chỉ cười đáp, “Võ lâm đã làm gì cho ta? So với chém giết tranh đoạt, ta lại càng muốn làm thương nhân tự do tự tại.”
Nói thì nói thế, chứ thi thoảng trong trấn sẽ có vài tin đồn, ví dụ như ở nơi nào có tên ác nhân ức hiếp người bị đánh đến nửa sống nửa chết, ở chỗ nào có vị anh hùng thiếu hiệp xuất hiện, ở nơi nào đánh nhau sập cả một tửu lâu. Chậc chậc… Tôi đã nói tên đó thích giả bộ lắm mà.
Sau khi tạo thân thể cho tôi được ba tháng, Tiếu cũng đã được điều dưỡng đầy đủ, hồi phục được một phần thần lực rồi, ba chúng tôi quyết định cáo từ Dương Phong rời đi. Dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi được, Tiếu đã dự định chúng tôi sẽ cùng trở về địa bàn của Thần cung trước kia, mặc dù Thần cung không còn nữa, nhưng địa thế nơi đó quả thực rất tốt cho việc mai danh ẩn tích.
Tiếu dựng tạm một căn nhà trong rừng trúc sau Thần cung hồi trước, ban đầu chỉ có bốn vách tường, dần dần xung quanh có vườn rau do Vương Nhi tỷ tỷ trồng, xích đu do Tiếu đóng, cầu tre do Tiếu làm, giàn hoa tử đằng do Tiếu dựng, đồ gia dụng bằng trúc chính tay Vương Nhi tỷ tỷ đan… một tổ ấm cứ thế dần hoàn thiện. Còn tôi à… tôi làm rất tốt vai trò ăn hại.
Nhiều lúc nhìn Tiếu và Vương Nhi tỷ tỷ bên nhau, tôi cũng chỉ có thể tự giác tránh đi. Vương Nhi tỷ tỷ kiếp này thuộc về Tiếu, hai người họ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, tôi làm sao có gan làm kì đà cản mũi.
Mà nếu tôi dám làm thật không biết sẽ bị Tiếu hành hung ra cái dạng gì…
Mấy ngày gần đây Tiếu thường bí hiểm chuồn đi đâu mất, nhân lúc tôi giúp Vương Nhi tỷ tỷ bón rau, nàng ta lấy cớ vào rừng săn thú tới tối mới trở lại, trên tay chỉ cầm theo hai con thỏ, mà tôi biết thừa với công phu của Tiếu chỉ cần một giây là thừa sức bắt được.
Càng ngày ánh mắt Tiếu nhìn tôi càng cổ quái, nhất là lúc tôi ở quá gần Vương Nhi tỷ tỷ, ánh mắt nàng ta nhìn tôi như thể muốn băm vằm tôi ra vậy…
Đùa à!?
Mãi mới được sống yên ổn, trải qua bao nhiêu kiếp nạn như vậy cũng có một phần công sức của tôi. Không phải nàng ta định “thỏ hết nấu chó, chim chết bẻ cung” chứ!?
Dự cảm xấu của tôi ngày càng lớn, cho đến một ngày Tiếu lấy cớ tôi ăn không ngồi rồi quá lâu, phải giúp nàng đi săn.
Chết bà rồi!!!
Tôi hướng ánh mắt cầu cứu tới Vương Nhi tỷ tỷ, lại chỉ nhận được cái gật đầu an ủi, sau đó tỷ tỷ cũng phất tay đẩy tôi vào miệng cọp… à, miệng cáo.
Lúc rời khỏi nhà trúc bầu trời đặc biệt trong xanh, nhưng chỉ đi cùng Tiếu một lúc, mây đen bỗng ùn ùn kéo tới, gió cuốn mù mịt như thể sắp giông bão.
“Này, còn phải đi bao lâu nữa?” Tôi xách váy chạy theo Tiếu, váy áo tím của nàng quét trên mặt đất tưởng như từ tốn nhưng tôi chạy theo muốn đứt hơi cũng không rút ngắn khoảng cách được.
“Sắp tới rồi.”
“Một tiếng trước ngươi cũng nói câu này!”
“Vậy mấy lần ‘một tiếng’ nữa sẽ tới nơi.”
“….”
Tôi có cảm giác càng đi vào sâu trong rừng phong ba càng nổi mạnh hơn, bầu trời đen kịt tới mức nếu không nhờ dạ minh châu trên trâm cài của Tiếu soi đường, tôi cũng hoàn toàn không biết nàng đang đi về hướng nào.
“Rốt cuộc ngươi dẫn ta đi đâu???”
“Tới nơi sẽ biết.”
“Mẹ nó! Ta không đi nữa! Ngươi không nói ta không đi nữa!”
“… Vậy cứ ngồi đó đi.”
Ánh sáng dạ minh châu xa dần, giữa màn trời đất tối đen không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có tiếng gió gào thét và tóc tai cùng quần áo bị thổi phần phật, tôi đành cắn răng đuổi theo Tiếu tiếp. Con mẹ nó! Đằng nào cũng chết! Ít nhất tôi cũng phải nhìn rõ tôi chết bởi thứ gì!
Không biết qua được bao lâu, ánh sáng dạ minh châu bỗng dừng lại, khi tôi đuổi tới nơi, bàn tay mềm mại của Tiếu bỗng nắm lấy tay tôi, rồi kéo mạnh một cái!
...
Tựa như thước phim tua nhanh bỗng bị cắt phụt, một giây trước gió còn rít bên tai, giây tiếp theo bỗng trời yên biển lặng, ánh sáng đập vào mắt khiến tôi bị đứng hình tiếp vài giây…
Bầu trời trên cao vẫn trong xanh như lúc tôi rời khỏi nhà, quang cảnh vẫn là rừng trúc bên cạnh suối… Vậy từ nãy tới giờ tôi với Tiếu đi đâu?
“Chỗ này là chỗ ta bỏ Động thời không lại, bởi vì muốn tránh người lạ tò mò, nên phải dựng kết giới cùng ảo ảnh xung quanh.”
“Ặc… vậy nãy giờ đều là ảo ảnh?”
“Ờ.”
Tiếu vung tay, không gian trước mặt bỗng trở nên méo mó, rồi một hố đen xoáy chầm chậm trong không trung dần nở phình ra cỡ một lòng bàn tay, trông không khác gì hố đen vũ trụ…
“Vào đi.”
“Hở?”
“Việc của ngươi ở đây xong rồi, đi về đi.”
Trong lúc tôi còn chưa hiểu mô tê gì, lưng bỗng bị đẩy một cái, lỗ đen tưởng chừng nhỏ xíu bỗng phóng đại, cho tới khi khoảng không đen đặc bao trùm mình, tôi chỉ có thể dùng toàn lực quay lại giơ ngón giữa lên với bóng dáng màu tím ngăn cách sau miệng hố bé tí.
“Con mẹ mi chứ Tiếu!!!”
CHÍNH VĂN HOÀN
“Mẹ ngươi chứ! Ngươi tính hù chết ta hả!?”
“Có giọng nói.”
“A… à?”
“Có nhìn thấy ta không? Có nghe thấy ta nói không?”
Khoé miệng tôi giật giật.
“Ngươi đang làm cái trò gi… Áii!!”
“Có cảm giác đau.” Tên ác nhân nào đó gật gù bận rộn sờ nắn khắp người tôi, trên mặt còn có biểu cảm hết sức thành tựu. “Tứ chi cử động bình thường, ngũ tạng hoạt động tốt.”
Ngượng ngùng! Tôi bị đại mĩ nhân biến thái sàm sỡ kìa!!!!
“Được rồi, bây giờ nói thử xem ngươi còn nhớ những gì?”
“Trước tiên nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì?”
“À? Ngươi không nhận ra sao?”
Nhận ra?
“…”
“…”
…
Một tiếng nổ đùng lướt qua tai, tôi đứng hình nhìn người trước mặt rồi lại tự hỏi, tôi đang làm gì?
Đang nói chuyện với Tiếu!
Ở đâu?
Chắc chắn không phải ở trong không gian tối đen như mọi khi, là ở bên ngoài!
Ở – bên – ngoài!
Từ nãy tới giờ Tiếu đang làm gì?
Đang sờ nắn kiểm tra người tôi!
Nhưng tôi vốn là linh hồn xuyên không làm gì có thân thể.
Cho nên việc này nói lên cái gì?
Tôi đã tách khỏi Tiếu và có cơ thể rồi!!!!
Lao tới cái gương gần nhất trong tầm mắt, tôi thực hi vọng thân thể mới này sẽ dễ nhìn hơn hình dáng tôi đã mang suốt mười chín năm trước. Dù sao nơi này đi đến đâu cũng toàn mĩ nhân, nói vậy mắt thẩm mĩ chắc chắn phải tốt hơn…
…
“…”
“…”
Mẹ nó!!!
Tại sao không có khác thân thể cũ một ly một tý gì hết vậy!!!?
“Ngươi mong chờ cái gì? Vất vả lắm ta mới tái tạo lại được thân thể ngươi từ bùn đất, còn đòi ta phải nặn ngươi ra mĩ nhân sao?”
“Bùn… bùn!!?”
“Chứ ngươi nghĩ là gì? Cái đó là bùn dưới Hoa Dao Trì trên Thiên giới, rất sạch sẽ, còn mang tiên khí, không giống bùn dưới đáy ao tùy tiện vớt lên là được đâu.” Kẻ nào đó phất phất tay.
“… Được rồi.” Tôi méo miệng, dù sao cũng đã có thân thể độc lập, còn hơn là phải trú tạm trong thân thể người ta, bất cứ lúc nào tỉnh lại cũng ở trong tình cảnh ngặt nghèo.
“Hứ! Cũng không biết cảm ơn lấy một tiếng! Bản Thần Tôn tổn hao hết bao nhiêu pháp lực mới tách được ngươi ra đó có biết không? Nặn ra ngươi cũng rất mất công đó biết không?”
“Ờ… cảm ơn.”
Tôi âm thầm phỉ nhổ Tiếu, chứ không phải vì nàng ta mà tôi lâm vào tình trạng bi đát này hả!?
***
Có thân thể rồi, hoạt động cũng tự do thoải mái hơn, không còn suốt ngày nơm nớp lo sợ mình làm gì cũng có người nhìn chằm chằm.
Trong đại chiến kia bởi vì giữa chừng kiệt sức nên tôi hoàn toàn không biết sau khi mình mất đi ý thức đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà sau một thời gian dài nũng nịu bám đuôi nghe ngóng tìm hiểu ở chỗ Vương Nhi tỷ tỷ, đại khái tôi cũng biết được kha khá chuyện rồi.
Ví dụ như Thần Long tái xuất là mưu kế của Ma quân đương nhiệm, cũng là người quen cũ của Tiếu, nhưng lạ một điều là dù kế hoạch thất bại do Tiếu phá hoại, đến khi Tiếu bị Tán thần đan bộc phát mất đi ý thức, hắn hoàn toàn có thể thực sự hồi sinh Nữ Đế Ma Quân Vương Thiên Sát, nhưng hắn lại chỉ bỏ đi.
Ví dụ như Xà yêu tham lam thấy Ma quân bỏ đi liền điên cuồng gào thét, sau đó bị tiểu Vân Nhi nổi điên lên dùng chính cây cọc huyền thiết, vốn được dùng để hành hình Tiếu, giết chết, thân rắn bị cột huyền thiết đè nát, linh hồn thì bị tiểu Vân Nhi phong ấn sâu dưới lòng đất, vạn kiếp không thể nhập luân hồi.
Ví dụ như hồn phách của Hải Kỳ tỷ tỷ được tiểu Vân Nhi dùng một mạng lấy về, lại không tiếc hi sinh thêm một mạng để duy trì, cuối cùng đã được đưa vào vòng luân hồi. Tiểu Vân Nhi bây giờ chỉ còn là hồ ly hai đuôi, vẫn luôn không ngừng đi tìm kiếm và bảo hộ chuyển sinh của Hải Kỳ tỷ tỷ.
Còn về việc tại sao Tiếu bộc phát Tán thần đan rồi mà bây giờ vẫn còn nhởn nhơ ấy à? Cái này thì phải cảm ơn Thái thượng Lão Quân, không biết là do lão cảm thấy bản thân mình nợ Tiếu hay là gì, nhưng cũng nhờ lão lặn lội hạ phàm mang thuốc giải của ‘vong tình thủy’ tới, lại cho thêm vài cái tiên đơn, Tiếu đại nhân cuối cùng cũng hồi phục trở lại là cái đồ trứng thối thích gây chuyện khắp nơi.
Tiếu, Vương Nhi tỷ tỷ và tôi tạm thời đang sống ở Dương gia. Thần cung của Thần giáo khi Tiếu hôn mê đã biến mất không còn tăm hơi, sau đó Dương Phong biết được liền mời Vương Nhi tỷ tỷ đưa Tiếu về nhà hắn, rồi Tiếu tạo ra thân thể cho tôi, tôi cũng ở lại đây luôn.
Từ sau trận chiến kia thì phần lớn, hoặc có thể nói là toàn bộ võ lâm nhân sĩ đều bị xóa sổ sạch sẽ, những kẻ biết được Dương Phong là Minh chủ võ lâm Thần Mộ Phong cũng như chứng kiến hắn quay lưng lại với võ lâm cũng đều táng thân cả rồi, Dương Phong bây giờ chỉ là Dương Phong, là Dương công tử của Dương gia, có mười sáu cơ thiếp và sau này sẽ kế nghiệp Dương gia mà thôi.
Khi tôi dùng thân thể với dung mạo thật của mình đến gặp hắn, cứ ngỡ hắn sẽ thất vọng não nề, nhưng ngược lại hắn cười thực sự tươi, còn không ngừng nói dáng vẻ này mới chính là tôi hoàn hảo. Thực sự không biết hắn đang chửi xéo hay đang khen tôi nữa!
Thi thoảng tôi sẽ giúp hắn trông coi Bạch Vũ Vũ trong lốt hồ ly. Kể từ khi đỡ giúp hắn một đòn trong đại chiến, Bạch Vũ Vũ hiện nguyên hình không hề tỉnh lại nữa, là một hồ ly có bộ lông màu trắng, nhưng nàng không phải bạch hồ mạnh mẽ, nàng chỉ là một hồ ly lông đỏ bị bệnh bạch tạng, thể chất cực kì yếu ớt, lãnh một đòn kia không bị hồn phi phách tán đã là kì tích. Khi tôi hỏi Tiếu không thể giúp nàng một chút sao? Tiếu chỉ nhàn nhạt trả lời: “đó là kiếp số của nàng ta, còn giữ được mạng đã là may mắn rồi.”
Có lần nhìn Dương Phong dịu dàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của Bạch Vũ Vũ, tôi lại không kìm được mà hỏi hắn.
“Ngươi cứ định trông coi nàng cả đời như vậy sao?”
“Mạng này của ta là do nàng cứu hai lần, là ta nợ nàng, nếu đổi một đời của ta mà nàng có thể tỉnh lại… vậy không phải ta vẫn có lời sao?”
“Lỡ tới khi ngươi chết rồi nàng cũng không tỉnh thì sao?”
“Vậy thì kiếp sau ta cũng sẽ chờ nàng.”
“Rồi kiếp sau của sau sau sau sau cũng không tỉnh lại, tới lúc đó ngươi lỗ chắc luôn!”
“Vậy cũng tốt, khi đó sẽ là nàng nợ ta, ta đòi nàng dùng từng đó kiếp trả lại.”
“…”
Đúng là cái đồ thối công tử xảo trá!!!
Sở hữu thân thể với dung mạo hoàn toàn bình thường, bây giờ cho dù tôi ra ngoài tung tăng cũng không lo sợ sẽ có người nhìn mình không chớp mắt hay truy giết báo thù, vậy nên thành trấn Yên Hoa liền bị tôi khám phá sạch sẽ!
Thúy Hương Lâu từ sau khi Vương Nhi tỷ tỷ rời đi làm ăn có chút ảm đạm, nhưng dù sao đó cũng là thanh lâu duy nhất ở nơi này, chỉ thiếu đi một chiêu bài hái tiền cũng không thể làm nó sụp được. Mọi người vẫn hoạt động bình thường như thể Vương vũ cơ chưa từng tồn tại nơi đây, mặc dù tôi biết căn phòng Vương Nhi tỷ tỷ từng ở luôn được khóa lại, ma ma vẫn thường vào đó tưởng nhớ Vương cô nương.
Trịnh phủ sau một trận cháy lớn bí hiểm vài tháng trước bây giờ đã hoàn toàn suy tàn, cơ nghiệp mất hết, gia sản bị thiêu rụi, chủ nhân Trịnh gia – Trịnh Nhã phải qua nhà vợ là nhà họ Khải ở nhờ. Há há! Tội cho lão già họ Khải, cứ nghĩ với được một mối tốt, ai dè lại dính phải gã con rể ăn hại.
Một lần dạo phố tôi vô tình gặp một nhà ba người đang nói cười vui vẻ, cái mặt thối của Trịnh Nhã cười với nương tử và con trai gần một tuổi của hắn khiến tôi sởn da gà. Âm thầm giơ ngón giữa lên, hừ, tôi mới không thèm vui vì hắn xem ra sống rất hạnh phúc!
Thi thoảng ở đại sảnh Thính Phong Cư sẽ xuất hiện vài tên ba trợn tự xưng là võ lâm nhân sĩ, ngoài miệng vỗ ngực bảo vệ chính nghĩa, nhưng hành vi lại chẳng khác nào phường trộm cướp lưu manh. Nói cũng phải, Thần Mộ sơn trang đứng đầu võ lâm tàn lụi rồi, ngũ đại môn phái cũng chỉ còn là hư danh, đám tôm tép bỗng không còn đối thủ, tựa như nấm sau mưa mọc nhiều đến kinh hồn.
Tôi từng hỏi Dương Phong cứ để mặc như vậy sao, hắn chỉ cười đáp, “Võ lâm đã làm gì cho ta? So với chém giết tranh đoạt, ta lại càng muốn làm thương nhân tự do tự tại.”
Nói thì nói thế, chứ thi thoảng trong trấn sẽ có vài tin đồn, ví dụ như ở nơi nào có tên ác nhân ức hiếp người bị đánh đến nửa sống nửa chết, ở chỗ nào có vị anh hùng thiếu hiệp xuất hiện, ở nơi nào đánh nhau sập cả một tửu lâu. Chậc chậc… Tôi đã nói tên đó thích giả bộ lắm mà.
Sau khi tạo thân thể cho tôi được ba tháng, Tiếu cũng đã được điều dưỡng đầy đủ, hồi phục được một phần thần lực rồi, ba chúng tôi quyết định cáo từ Dương Phong rời đi. Dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi được, Tiếu đã dự định chúng tôi sẽ cùng trở về địa bàn của Thần cung trước kia, mặc dù Thần cung không còn nữa, nhưng địa thế nơi đó quả thực rất tốt cho việc mai danh ẩn tích.
Tiếu dựng tạm một căn nhà trong rừng trúc sau Thần cung hồi trước, ban đầu chỉ có bốn vách tường, dần dần xung quanh có vườn rau do Vương Nhi tỷ tỷ trồng, xích đu do Tiếu đóng, cầu tre do Tiếu làm, giàn hoa tử đằng do Tiếu dựng, đồ gia dụng bằng trúc chính tay Vương Nhi tỷ tỷ đan… một tổ ấm cứ thế dần hoàn thiện. Còn tôi à… tôi làm rất tốt vai trò ăn hại.
Nhiều lúc nhìn Tiếu và Vương Nhi tỷ tỷ bên nhau, tôi cũng chỉ có thể tự giác tránh đi. Vương Nhi tỷ tỷ kiếp này thuộc về Tiếu, hai người họ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, tôi làm sao có gan làm kì đà cản mũi.
Mà nếu tôi dám làm thật không biết sẽ bị Tiếu hành hung ra cái dạng gì…
Mấy ngày gần đây Tiếu thường bí hiểm chuồn đi đâu mất, nhân lúc tôi giúp Vương Nhi tỷ tỷ bón rau, nàng ta lấy cớ vào rừng săn thú tới tối mới trở lại, trên tay chỉ cầm theo hai con thỏ, mà tôi biết thừa với công phu của Tiếu chỉ cần một giây là thừa sức bắt được.
Càng ngày ánh mắt Tiếu nhìn tôi càng cổ quái, nhất là lúc tôi ở quá gần Vương Nhi tỷ tỷ, ánh mắt nàng ta nhìn tôi như thể muốn băm vằm tôi ra vậy…
Đùa à!?
Mãi mới được sống yên ổn, trải qua bao nhiêu kiếp nạn như vậy cũng có một phần công sức của tôi. Không phải nàng ta định “thỏ hết nấu chó, chim chết bẻ cung” chứ!?
Dự cảm xấu của tôi ngày càng lớn, cho đến một ngày Tiếu lấy cớ tôi ăn không ngồi rồi quá lâu, phải giúp nàng đi săn.
Chết bà rồi!!!
Tôi hướng ánh mắt cầu cứu tới Vương Nhi tỷ tỷ, lại chỉ nhận được cái gật đầu an ủi, sau đó tỷ tỷ cũng phất tay đẩy tôi vào miệng cọp… à, miệng cáo.
Lúc rời khỏi nhà trúc bầu trời đặc biệt trong xanh, nhưng chỉ đi cùng Tiếu một lúc, mây đen bỗng ùn ùn kéo tới, gió cuốn mù mịt như thể sắp giông bão.
“Này, còn phải đi bao lâu nữa?” Tôi xách váy chạy theo Tiếu, váy áo tím của nàng quét trên mặt đất tưởng như từ tốn nhưng tôi chạy theo muốn đứt hơi cũng không rút ngắn khoảng cách được.
“Sắp tới rồi.”
“Một tiếng trước ngươi cũng nói câu này!”
“Vậy mấy lần ‘một tiếng’ nữa sẽ tới nơi.”
“….”
Tôi có cảm giác càng đi vào sâu trong rừng phong ba càng nổi mạnh hơn, bầu trời đen kịt tới mức nếu không nhờ dạ minh châu trên trâm cài của Tiếu soi đường, tôi cũng hoàn toàn không biết nàng đang đi về hướng nào.
“Rốt cuộc ngươi dẫn ta đi đâu???”
“Tới nơi sẽ biết.”
“Mẹ nó! Ta không đi nữa! Ngươi không nói ta không đi nữa!”
“… Vậy cứ ngồi đó đi.”
Ánh sáng dạ minh châu xa dần, giữa màn trời đất tối đen không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có tiếng gió gào thét và tóc tai cùng quần áo bị thổi phần phật, tôi đành cắn răng đuổi theo Tiếu tiếp. Con mẹ nó! Đằng nào cũng chết! Ít nhất tôi cũng phải nhìn rõ tôi chết bởi thứ gì!
Không biết qua được bao lâu, ánh sáng dạ minh châu bỗng dừng lại, khi tôi đuổi tới nơi, bàn tay mềm mại của Tiếu bỗng nắm lấy tay tôi, rồi kéo mạnh một cái!
...
Tựa như thước phim tua nhanh bỗng bị cắt phụt, một giây trước gió còn rít bên tai, giây tiếp theo bỗng trời yên biển lặng, ánh sáng đập vào mắt khiến tôi bị đứng hình tiếp vài giây…
Bầu trời trên cao vẫn trong xanh như lúc tôi rời khỏi nhà, quang cảnh vẫn là rừng trúc bên cạnh suối… Vậy từ nãy tới giờ tôi với Tiếu đi đâu?
“Chỗ này là chỗ ta bỏ Động thời không lại, bởi vì muốn tránh người lạ tò mò, nên phải dựng kết giới cùng ảo ảnh xung quanh.”
“Ặc… vậy nãy giờ đều là ảo ảnh?”
“Ờ.”
Tiếu vung tay, không gian trước mặt bỗng trở nên méo mó, rồi một hố đen xoáy chầm chậm trong không trung dần nở phình ra cỡ một lòng bàn tay, trông không khác gì hố đen vũ trụ…
“Vào đi.”
“Hở?”
“Việc của ngươi ở đây xong rồi, đi về đi.”
Trong lúc tôi còn chưa hiểu mô tê gì, lưng bỗng bị đẩy một cái, lỗ đen tưởng chừng nhỏ xíu bỗng phóng đại, cho tới khi khoảng không đen đặc bao trùm mình, tôi chỉ có thể dùng toàn lực quay lại giơ ngón giữa lên với bóng dáng màu tím ngăn cách sau miệng hố bé tí.
“Con mẹ mi chứ Tiếu!!!”
CHÍNH VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.