Chương 53: Ngoại truyện 2 – 6
PemDan
24/08/2016
“Oaa… oa...”
Ta ngây người nhìn đứa bé gái trong nôi, cánh môi hồng hồng lúng búng nhiễu đầy nước miếng, đôi gò má như thể hai trái đào mọng nước dụ dỗ người ta muốn cắn một ngụm, lại đôi mắt hồ ly dẹp dài phủ rợp lông mi cong vút, càng nhìn càng thấy say lòng người.
Tiểu gia hỏa không nói tiếng nào ngủ mê suốt hai năm, một này đẹp trời cũng không báo trước trở thành một tiểu hài tử, khiến cho ta có chút thích ứng không kịp.
“Làm ta lo lắng suốt hai năm! Hồ ly thúi!”
Ta vui vẻ ấn ấn cái trán nhăn nhăn của tiểu Vân Nhi, bóp bóp bàn tay bé xíu như nụ sen, lại chưa thỏa mãn muốn bẹo bẹo hai má phúng phính kia một chút.
Tiểu gia hỏa sao lại giống Tiếu thu nhỏ như vậy! Nếu không phải ta chứng kiến nàng biến thành tiểu hài tử, không chừng ta đã nghĩ nàng chính là đứa nhỏ của Tiếu!
Nếu như... Nếu như một ngày nào đó Tiếu không cần ta, vậy ta sẽ bắt đứa nhỏ này đi!
Ta chọc chọc cái miệng nhỏ xinh ướt át kia một chút, tiểu gia hỏa cũng không khách khí mà ngậm lấy ngón tay ta mút chụt chụt.
“Ngươi xem nàng có phải là ngốc giống ngươi hay không?” Ta cười cười quay sang…
“...”
A...
Ta thế nhưng lại nói chuyện một mình.
Ta cười tự giễu, cũng đã hơn một năm ta không còn được gặp nàng nữa.
Nàng... trong hơn một năm này chỉ đóng cửa tại Thần Ma cung không gặp ai. Ngoài Hải Kỳ ra, ai cũng không thể bước vào Thần Ma cung nửa bước, ngay cả ta cũng không thể.
Trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót, ta cuối cùng vẫn không phải là ‘người đó’.
Nhớ tới ngày xưa trước khi gặp nàng, ta khi đó cũng chỉ là một đứa ăn mày không cha không mẹ, ngay cả tên họ cũng không có. Cứ ngây ngốc sống qua ngày suốt mười ba năm, bị người người bắt nạt phỉ nhổ, ta dần dần hiểu được rằng muốn sống sót thì ngươi phải đứng trên đầu bọn họ.
Một ngày kia bởi vì trộm vài củ khoai của người ta mà bị đuổi đánh, cuối cùng ta chạy lạc vào núi. Lang thang trong núi hai ngày đêm khiến ta mất gần nửa cái mạng, cũng may mà tìm được một dòng suối nhỏ nên mới không chết khát.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là bên bờ suối. Ta đã ngỡ là mình gặp được thần tiên. Tiên nữ soi mình trong dòng nước thanh thuần động lòng người, thân thể tuyệt đẹp ẩn hiện trong những lọn tóc đen óng trải dài trên thảm lá khô, hai màu đen trắng đối lập lại gợi lên sắc thái dụ hoặc người ta sa vào không thể dứt ra được. Đôi con ngươi tím nhạt của nàng ẩn chứa một cỗ thất vọng khó kìm nén, khiến cho ai nhìn thấy cũng chỉ hận không thể phân ưu cùng nàng.
Cho tới khi nhìn thấy những chiếc đuôi bạc đang ve vẩy sau lưng nàng, ta mới không kìm được mà thốt lên “Ngươi là yêu quái à?”
Ngay sau đó ta lập tức hối hận! Nếu nàng là yêu quái thật thì chẳng phải ta đang dâng mạng cho nàng sao!?
Nhưng mà, yêu quái đó, chỉ ngây ngốc nhìn ta thật lâu, sau đó lao tới ta, dùng đôi con ngươi màu tím đầy khao khát hướng tới ta mà nói: “Để ta bảo hộ cho ngươi nha có được hay không?”
Haha...
Chuyện xưa như khói mây, ngoảnh mặt một cái, đã qua năm năm, ta không còn là nhóc con ngày đó. Mà nàng, cũng không còn hồ ly ngốc chỉ nghe lời ta nữa.
“Tiểu Vân Nhi à, ngươi nói, ta có nên rời đi hay không đây?”
Nàng cũng đã không còn cần tới ta nữa, mà lý do của ta để cố gắng bám trụ lại nơi này cũng đã không còn nữa. Ta, có phải là nên rời đi rồi không ?
***
“Thần tôn hiện tại không được khỏe, xin Vương cô nương rời đi cho.”
“Chỉ là nhìn một cái thôi cũng không được sao?”
“Vương cô nương, duyên đã cạn rồi vì sao còn phải cưỡng cầu?”
Gương mặt thanh lệ của Hải Kỳ vẫn luôn u uẩn một tầng bất mãn với ta. Nàng nói phải, duyên đã cạn, cớ chi ta phải cưỡng cầu. Ta khi nào lại phải hèn mòn cầu xin nàng thế này đây? Nhưng mà...
“Ta chỉ muốn xem xem nàng khỏe hay không khỏe.”
“Thần tôn có khỏe mạnh hay không, Vương cô nương phải là người rõ hơn ai hết chứ?”
Ta cười khổ một chút, tới góc áo nàng ta còn chưa thấy được, nói chi biết nàng khỏe hay không khỏe?
“Vậy thôi, ta không vào nữa. Phiền Hải Kỳ đường chủ chuyển cho nàng mấy cái bánh bao ta tự làm, nàng trước giờ vẫn rất thích bánh bao. Còn có, phiền ngươi nói cho nàng, tiểu Vân Nhi bây giờ tốt lắm, không cần lo lắng nữa.”
“Vương cô nương, rốt cuộc lời ta nói ngươi có hiểu hay cố tình không hiểu?”
“A...? Vậy phiền Hải Kỳ đường chủ giảng giải cho ta một chút.”
“Ta và Thần tôn đã có da thịt chi thân. Cho nên...”
Da thịt chi thân? Là chỉ... cái đó đó phải không? Hai người đều là nữ tử sao có thể phát sinh... cái đó? Chẳng lẽ khinh ta là khuê nữ không hiểu chuyện đời sao?
“... cho nên ta đứng ở vị trí người của Thần tôn mà nói, ta rất không thích có ai đó chen chân vào giữa chúng ta ...”
Cho nên nói ta chính là tiểu tam sao?
“...Hơn nữa Vương cô nương chỉ là hài tử được Thần tôn nhặt về nuôi, dù trước đây có sủng ái nàng thì cũng chỉ như với muội muội...”
Muội muội? Cái vị trí này nên đảo lại một chút.
“... Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác gây rắc rối với các đại môn phái, lại vì tiểu hồ ly kia mà cướp bảo vật của họ, khiến cho Thần tôn nhiều phen phải vất vả vì các ngươi ...”
Cái này đều do Tiếu tự chủ trương đi cướp! Ta cũng chưa có mở lời nhờ nàng…
“Dừng!” Ta cũng hết chịu nổi nàng dài dòng rồi, “Hải Kỳ đường chủ có gì xin nói thẳng đi.”
“Ta muốn ngươi rời khỏi đây.”
“Không có khả năng.”
“Ngươi... chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục không danh không phận mà ở lại Thần giáo ?”
“Thứ nhất, ta dù đã buông một số việc, nhưng vẫn là Thanh Long đường chủ không phải sao? Không thể nói ta không danh không phận. Thứ hai, da thịt chi thân gì đó, ngươi cũng mới chỉ nói từ một phía, ta lấy gì bảo đảm ngươi không nói dối? Chừng nào Thần tôn đích thân nói cho ta, ta mới có thể tin tưởng được. Thứ ba, như một năm trước ta đã từng nói cho ngươi, chỉ cần nàng không muốn ta đi, ta sẽ không đi đâu hết.”
“Muốn chứng thực sao? Được thôi! Ta và Thần tôn nay đã ngủ chung giường, nếu Vương cô nương có nhã hứng, vậy đêm tới có thể đến xem chúng ta ân ái!”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đóng sập cửa Thần Ma cung trước mặt ta.
Thần Ma cung ban đầu chính là chỗ của ta và Tiếu, ta ra vào Thần Ma cung ai dám ngăn cản? Nhưng mà một năm trước Hải Kỳ chế dược bị trọng thương, lại nói địa khí ở Thần Ma cung rất tốt cho việc dưỡng thương của nàng, lấy lý do nàng cần tĩnh dưỡng mà đóng cửa Thần Ma cung, từ đó ta cũng không thể ra vào tùy tiện nữa. Cũng không thể gặp Tiếu nữa.
Chỉ cần nghĩ tới nàng đang ở cùng Tiếu trong không gian quen thuộc của ta, sưởi nắng trên chiếc ghế mây ta hay cùng Tiếu ngồi dưới giàn nho, lại ăn cơm cùng Tiếu trong đình viện bên Liên Trì, từng nơi từng nơi chỉ thuộc về chúng ta lại có thêm dấu vết của một người khác. Trong lồng ngực lại càng dâng lên cảm giác khó chịu.
***
Đêm.
Ta tự giễu bản thân mình một trăm lần khi đột nhập vào hậu hoa viên trong Thần Ma cung. Dù bề ngoài tỏ ra không quan tâm bao nhiêu nhưng cuối cùng ta vẫn lại thua bởi chính cái ý nghĩ ghen tuông của mình.
Ngươi lấy tư cách gì mà ghen?
Dù rằng Tiếu nói nàng sẽ bảo hộ ta suốt đời, nhưng đó cũng chẳng phải lời hứa hay đảm bảo gì cả. Chẳng qua ta tin tưởng trong lời nói của Hải Kỳ có điều gì đó mờ ám, nếu như nàng rắp tâm chia rẽ ta và Tiếu, vậy...
Đi trên lối đi quen thuộc, con đường quen thuộc, cho dù nhắm mắt ta cũng có thể dễ dàng tìm được phòng ngủ của chúng ta trước kia. Bày bố vẫn y nguyên không xê dịch dù chỉ là một bụi cây hay ngọn cỏ.
Ta có chút thất thần. Bao lâu không tới nơi này, cảnh vật vẫn vậy nhưng trong không khí lại tản mát sự xa lạ khó thấy.
Nhịn xuống nỗi chua xót trong tim, nơi đây cũng không còn chỉ thuộc về mình ta và Tiếu.
Tiếp theo, ta nên làm gì đây?
Cứ ngây ngốc mà đứng nhìn cánh cửa chạm hoa lê cả đêm hay sao? Nhưng mà, thấy được hai người đó đang làm gì rồi, ta lại phải làm như thế nào?
Ta lại do dự.
“Chẳng phải ngươi tin tưởng nàng hay sao? Vậy thì vào xem một lần đi. Chứng minh rằng ngươi đúng, nếu ngươi không đi, làm sao biết được có phải nàng đang có nỗi khổ tâm gì hay không?”
Ta tự nhủ rồi lại tự nhủ, nếu đã không thể nghe được từ người cần nghe, vậy chỉ còn cách tận mắt nhìn cho rõ, cho nên ta mới tới đây không phải sao?
Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, ta không còn do dự nữa mà bước nhanh tới cánh cửa kia.
Càng đến gần,
lại càng nghe rõ những âm thanh mị hoặc.
“A...”
“Thần tôn ...”
Những tiếng thở dốc gấp gáp nối tiếp nhau truyền tới tai ta.
“Chỉ một chút nữa thôi Thần tôn...’’
“Ưm...”
Bụng dưới của ta cũng dâng lên một tầng nhiệt khí khi nghe những âm thanh ấy.
“Sắp... sắp ra rồi. Người cố nhịn một chút.”
“A... ân...”
Bang...!!!
Ta thế nhưng lại tông cửa vào!
Trên mặt và tai vẫn còn cảm giác thật nóng khó tan, trong bóng tối mờ mờ, ta phải nheo mắt mới nhìn được rõ cảnh sắc trong phòng.
Nhìn được rồi, ta lại hối hận.
Tiếu vẫn còn đang nằm trên giường, y phục lỏng lẻo khoác hờ trên hai bờ vai thon gầy, áo yếm đã cởi ra mất, để lộ ra bộ ngực đầy đặn...
Còn Hải Kỳ, cũng chỉ khoác hờ một tấm yếm trắng, đang ngồi trên người nàng, mà tư thế kia... Như thể đang hôn trên ngực Tiếu...
Hai người trong phòng cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của ta.
Trong bóng tối ta thấy tay Tiếu vung lên, dạ minh châu trong phòng lập tức sáng rõ. Lại càng thấy rõ hơn xuân sắc vốn đang dang dở kia...
“Vương cô nương quả nhiên tới thật.”
Giọng của Hải Kỳ vang lên đầy châm chọc.
Ta...
Ta vẫn chờ Tiếu lên tiếng giải thích, nhưng nàng thủy chung vẫn chỉ im lặng. Đôi con ngươi màu tím nhìn ta mang theo cả sự kinh ngạc,
và hoảng hốt ...
Ta. Thủy chung vẫn luôn mong chờ nàng sẽ nói đây là xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng đáp trả ta bằng sự im lặng.
“Vương cô nương nhìn chưa đủ hay sao? Người thấy cũng đã thấy, vẫn còn hi vọng Thần tôn còn nuông chiều ngươi sao? Thỉnh về đi cho!”
Vừa nói nàng vừa ngồi lên kéo hai vạt áo Tiếu, che đi cảnh xuân trước ngực, như thể khó chịu vì ta phá đám các nàng...
Phá đám... sao?
Người ở cùng Tiếu trước, không phải là ta sao?
Nếu nói chen chân vào chúng ta, không phải chính là nàng hay sao?
Nếu không có nàng, ta và Tiếu vẫn hảo hảo vô sự! Mà người đang chỉnh trang vạt áo cho Tiếu kia sẽ là ta chứ không phải nàng.
Nếu không có nàng!
Không có nàng...
Chỉ cần không có nàng…
Chỉ cần nàng chết…
Chỉ cần nàng chết!!!
Tâm vừa động, ta lập tức hướng tới tủ đằng sau lưng, trước đây ta luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên khắp Thần Ma cung đâu đâu cũng bị ta giấu binh khí một lượt. Mà đằng sau tủ áo, chính là Huyền thiết kiếm nặng trăm cân, sắc bén tới mức chẻ đôi cả chiếc lá vô tình rơi trúng.
Tiếu dạy ta võ công, ta giỏi nhất là khinh công, với tốc độ của ta, dù cho là Tiếu muốn đuổi kịp cũng phải tốn không ít công phu.
Sát tâm dậy lên, ta phi thân tới Hải Kỳ đang trợn mắt ngồi trên giường.
Nàng ta vốn không biết võ công, trúng kiếm này của ta, chỉ có một con đường chết!
Nàng chết rồi, sẽ không còn ai chen chân vào ta và Tiếu!
Sẽ không ai có thể chạm vào Tiếu ngoài ta!
Giây phút Huyền thiết kiếm chạm vào da thịt, ta biết mình đã không thể dừng lại được nữa...
Thanh kiếm đen tuyền dài một thước, cứ như vậy mà xuyên sâu vào trong lồng ngực, đi cùng theo đó là cả tiếng nứt vỡ của xương...
…
Ta trân trân nhìn Tiếu.
Máu toàn thân cũng như vậy mà đông cứng.
Giấy phút đó, ta lại chỉ có thể cứng ngắc mà nhìn nàng, nhìn dòng máu đỏ không ngừng tuôn ra từ ngực nàng, nhìn Huyền thiết kiếm mà ta vẫn đang nắm chặt trong tay, nhìn nơi mà đỏ đen trắng giao thoa vào nhau...
Ta...
Đang làm gì?
Ta ngây người nhìn đứa bé gái trong nôi, cánh môi hồng hồng lúng búng nhiễu đầy nước miếng, đôi gò má như thể hai trái đào mọng nước dụ dỗ người ta muốn cắn một ngụm, lại đôi mắt hồ ly dẹp dài phủ rợp lông mi cong vút, càng nhìn càng thấy say lòng người.
Tiểu gia hỏa không nói tiếng nào ngủ mê suốt hai năm, một này đẹp trời cũng không báo trước trở thành một tiểu hài tử, khiến cho ta có chút thích ứng không kịp.
“Làm ta lo lắng suốt hai năm! Hồ ly thúi!”
Ta vui vẻ ấn ấn cái trán nhăn nhăn của tiểu Vân Nhi, bóp bóp bàn tay bé xíu như nụ sen, lại chưa thỏa mãn muốn bẹo bẹo hai má phúng phính kia một chút.
Tiểu gia hỏa sao lại giống Tiếu thu nhỏ như vậy! Nếu không phải ta chứng kiến nàng biến thành tiểu hài tử, không chừng ta đã nghĩ nàng chính là đứa nhỏ của Tiếu!
Nếu như... Nếu như một ngày nào đó Tiếu không cần ta, vậy ta sẽ bắt đứa nhỏ này đi!
Ta chọc chọc cái miệng nhỏ xinh ướt át kia một chút, tiểu gia hỏa cũng không khách khí mà ngậm lấy ngón tay ta mút chụt chụt.
“Ngươi xem nàng có phải là ngốc giống ngươi hay không?” Ta cười cười quay sang…
“...”
A...
Ta thế nhưng lại nói chuyện một mình.
Ta cười tự giễu, cũng đã hơn một năm ta không còn được gặp nàng nữa.
Nàng... trong hơn một năm này chỉ đóng cửa tại Thần Ma cung không gặp ai. Ngoài Hải Kỳ ra, ai cũng không thể bước vào Thần Ma cung nửa bước, ngay cả ta cũng không thể.
Trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót, ta cuối cùng vẫn không phải là ‘người đó’.
Nhớ tới ngày xưa trước khi gặp nàng, ta khi đó cũng chỉ là một đứa ăn mày không cha không mẹ, ngay cả tên họ cũng không có. Cứ ngây ngốc sống qua ngày suốt mười ba năm, bị người người bắt nạt phỉ nhổ, ta dần dần hiểu được rằng muốn sống sót thì ngươi phải đứng trên đầu bọn họ.
Một ngày kia bởi vì trộm vài củ khoai của người ta mà bị đuổi đánh, cuối cùng ta chạy lạc vào núi. Lang thang trong núi hai ngày đêm khiến ta mất gần nửa cái mạng, cũng may mà tìm được một dòng suối nhỏ nên mới không chết khát.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là bên bờ suối. Ta đã ngỡ là mình gặp được thần tiên. Tiên nữ soi mình trong dòng nước thanh thuần động lòng người, thân thể tuyệt đẹp ẩn hiện trong những lọn tóc đen óng trải dài trên thảm lá khô, hai màu đen trắng đối lập lại gợi lên sắc thái dụ hoặc người ta sa vào không thể dứt ra được. Đôi con ngươi tím nhạt của nàng ẩn chứa một cỗ thất vọng khó kìm nén, khiến cho ai nhìn thấy cũng chỉ hận không thể phân ưu cùng nàng.
Cho tới khi nhìn thấy những chiếc đuôi bạc đang ve vẩy sau lưng nàng, ta mới không kìm được mà thốt lên “Ngươi là yêu quái à?”
Ngay sau đó ta lập tức hối hận! Nếu nàng là yêu quái thật thì chẳng phải ta đang dâng mạng cho nàng sao!?
Nhưng mà, yêu quái đó, chỉ ngây ngốc nhìn ta thật lâu, sau đó lao tới ta, dùng đôi con ngươi màu tím đầy khao khát hướng tới ta mà nói: “Để ta bảo hộ cho ngươi nha có được hay không?”
Haha...
Chuyện xưa như khói mây, ngoảnh mặt một cái, đã qua năm năm, ta không còn là nhóc con ngày đó. Mà nàng, cũng không còn hồ ly ngốc chỉ nghe lời ta nữa.
“Tiểu Vân Nhi à, ngươi nói, ta có nên rời đi hay không đây?”
Nàng cũng đã không còn cần tới ta nữa, mà lý do của ta để cố gắng bám trụ lại nơi này cũng đã không còn nữa. Ta, có phải là nên rời đi rồi không ?
***
“Thần tôn hiện tại không được khỏe, xin Vương cô nương rời đi cho.”
“Chỉ là nhìn một cái thôi cũng không được sao?”
“Vương cô nương, duyên đã cạn rồi vì sao còn phải cưỡng cầu?”
Gương mặt thanh lệ của Hải Kỳ vẫn luôn u uẩn một tầng bất mãn với ta. Nàng nói phải, duyên đã cạn, cớ chi ta phải cưỡng cầu. Ta khi nào lại phải hèn mòn cầu xin nàng thế này đây? Nhưng mà...
“Ta chỉ muốn xem xem nàng khỏe hay không khỏe.”
“Thần tôn có khỏe mạnh hay không, Vương cô nương phải là người rõ hơn ai hết chứ?”
Ta cười khổ một chút, tới góc áo nàng ta còn chưa thấy được, nói chi biết nàng khỏe hay không khỏe?
“Vậy thôi, ta không vào nữa. Phiền Hải Kỳ đường chủ chuyển cho nàng mấy cái bánh bao ta tự làm, nàng trước giờ vẫn rất thích bánh bao. Còn có, phiền ngươi nói cho nàng, tiểu Vân Nhi bây giờ tốt lắm, không cần lo lắng nữa.”
“Vương cô nương, rốt cuộc lời ta nói ngươi có hiểu hay cố tình không hiểu?”
“A...? Vậy phiền Hải Kỳ đường chủ giảng giải cho ta một chút.”
“Ta và Thần tôn đã có da thịt chi thân. Cho nên...”
Da thịt chi thân? Là chỉ... cái đó đó phải không? Hai người đều là nữ tử sao có thể phát sinh... cái đó? Chẳng lẽ khinh ta là khuê nữ không hiểu chuyện đời sao?
“... cho nên ta đứng ở vị trí người của Thần tôn mà nói, ta rất không thích có ai đó chen chân vào giữa chúng ta ...”
Cho nên nói ta chính là tiểu tam sao?
“...Hơn nữa Vương cô nương chỉ là hài tử được Thần tôn nhặt về nuôi, dù trước đây có sủng ái nàng thì cũng chỉ như với muội muội...”
Muội muội? Cái vị trí này nên đảo lại một chút.
“... Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác gây rắc rối với các đại môn phái, lại vì tiểu hồ ly kia mà cướp bảo vật của họ, khiến cho Thần tôn nhiều phen phải vất vả vì các ngươi ...”
Cái này đều do Tiếu tự chủ trương đi cướp! Ta cũng chưa có mở lời nhờ nàng…
“Dừng!” Ta cũng hết chịu nổi nàng dài dòng rồi, “Hải Kỳ đường chủ có gì xin nói thẳng đi.”
“Ta muốn ngươi rời khỏi đây.”
“Không có khả năng.”
“Ngươi... chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục không danh không phận mà ở lại Thần giáo ?”
“Thứ nhất, ta dù đã buông một số việc, nhưng vẫn là Thanh Long đường chủ không phải sao? Không thể nói ta không danh không phận. Thứ hai, da thịt chi thân gì đó, ngươi cũng mới chỉ nói từ một phía, ta lấy gì bảo đảm ngươi không nói dối? Chừng nào Thần tôn đích thân nói cho ta, ta mới có thể tin tưởng được. Thứ ba, như một năm trước ta đã từng nói cho ngươi, chỉ cần nàng không muốn ta đi, ta sẽ không đi đâu hết.”
“Muốn chứng thực sao? Được thôi! Ta và Thần tôn nay đã ngủ chung giường, nếu Vương cô nương có nhã hứng, vậy đêm tới có thể đến xem chúng ta ân ái!”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đóng sập cửa Thần Ma cung trước mặt ta.
Thần Ma cung ban đầu chính là chỗ của ta và Tiếu, ta ra vào Thần Ma cung ai dám ngăn cản? Nhưng mà một năm trước Hải Kỳ chế dược bị trọng thương, lại nói địa khí ở Thần Ma cung rất tốt cho việc dưỡng thương của nàng, lấy lý do nàng cần tĩnh dưỡng mà đóng cửa Thần Ma cung, từ đó ta cũng không thể ra vào tùy tiện nữa. Cũng không thể gặp Tiếu nữa.
Chỉ cần nghĩ tới nàng đang ở cùng Tiếu trong không gian quen thuộc của ta, sưởi nắng trên chiếc ghế mây ta hay cùng Tiếu ngồi dưới giàn nho, lại ăn cơm cùng Tiếu trong đình viện bên Liên Trì, từng nơi từng nơi chỉ thuộc về chúng ta lại có thêm dấu vết của một người khác. Trong lồng ngực lại càng dâng lên cảm giác khó chịu.
***
Đêm.
Ta tự giễu bản thân mình một trăm lần khi đột nhập vào hậu hoa viên trong Thần Ma cung. Dù bề ngoài tỏ ra không quan tâm bao nhiêu nhưng cuối cùng ta vẫn lại thua bởi chính cái ý nghĩ ghen tuông của mình.
Ngươi lấy tư cách gì mà ghen?
Dù rằng Tiếu nói nàng sẽ bảo hộ ta suốt đời, nhưng đó cũng chẳng phải lời hứa hay đảm bảo gì cả. Chẳng qua ta tin tưởng trong lời nói của Hải Kỳ có điều gì đó mờ ám, nếu như nàng rắp tâm chia rẽ ta và Tiếu, vậy...
Đi trên lối đi quen thuộc, con đường quen thuộc, cho dù nhắm mắt ta cũng có thể dễ dàng tìm được phòng ngủ của chúng ta trước kia. Bày bố vẫn y nguyên không xê dịch dù chỉ là một bụi cây hay ngọn cỏ.
Ta có chút thất thần. Bao lâu không tới nơi này, cảnh vật vẫn vậy nhưng trong không khí lại tản mát sự xa lạ khó thấy.
Nhịn xuống nỗi chua xót trong tim, nơi đây cũng không còn chỉ thuộc về mình ta và Tiếu.
Tiếp theo, ta nên làm gì đây?
Cứ ngây ngốc mà đứng nhìn cánh cửa chạm hoa lê cả đêm hay sao? Nhưng mà, thấy được hai người đó đang làm gì rồi, ta lại phải làm như thế nào?
Ta lại do dự.
“Chẳng phải ngươi tin tưởng nàng hay sao? Vậy thì vào xem một lần đi. Chứng minh rằng ngươi đúng, nếu ngươi không đi, làm sao biết được có phải nàng đang có nỗi khổ tâm gì hay không?”
Ta tự nhủ rồi lại tự nhủ, nếu đã không thể nghe được từ người cần nghe, vậy chỉ còn cách tận mắt nhìn cho rõ, cho nên ta mới tới đây không phải sao?
Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, ta không còn do dự nữa mà bước nhanh tới cánh cửa kia.
Càng đến gần,
lại càng nghe rõ những âm thanh mị hoặc.
“A...”
“Thần tôn ...”
Những tiếng thở dốc gấp gáp nối tiếp nhau truyền tới tai ta.
“Chỉ một chút nữa thôi Thần tôn...’’
“Ưm...”
Bụng dưới của ta cũng dâng lên một tầng nhiệt khí khi nghe những âm thanh ấy.
“Sắp... sắp ra rồi. Người cố nhịn một chút.”
“A... ân...”
Bang...!!!
Ta thế nhưng lại tông cửa vào!
Trên mặt và tai vẫn còn cảm giác thật nóng khó tan, trong bóng tối mờ mờ, ta phải nheo mắt mới nhìn được rõ cảnh sắc trong phòng.
Nhìn được rồi, ta lại hối hận.
Tiếu vẫn còn đang nằm trên giường, y phục lỏng lẻo khoác hờ trên hai bờ vai thon gầy, áo yếm đã cởi ra mất, để lộ ra bộ ngực đầy đặn...
Còn Hải Kỳ, cũng chỉ khoác hờ một tấm yếm trắng, đang ngồi trên người nàng, mà tư thế kia... Như thể đang hôn trên ngực Tiếu...
Hai người trong phòng cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của ta.
Trong bóng tối ta thấy tay Tiếu vung lên, dạ minh châu trong phòng lập tức sáng rõ. Lại càng thấy rõ hơn xuân sắc vốn đang dang dở kia...
“Vương cô nương quả nhiên tới thật.”
Giọng của Hải Kỳ vang lên đầy châm chọc.
Ta...
Ta vẫn chờ Tiếu lên tiếng giải thích, nhưng nàng thủy chung vẫn chỉ im lặng. Đôi con ngươi màu tím nhìn ta mang theo cả sự kinh ngạc,
và hoảng hốt ...
Ta. Thủy chung vẫn luôn mong chờ nàng sẽ nói đây là xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng đáp trả ta bằng sự im lặng.
“Vương cô nương nhìn chưa đủ hay sao? Người thấy cũng đã thấy, vẫn còn hi vọng Thần tôn còn nuông chiều ngươi sao? Thỉnh về đi cho!”
Vừa nói nàng vừa ngồi lên kéo hai vạt áo Tiếu, che đi cảnh xuân trước ngực, như thể khó chịu vì ta phá đám các nàng...
Phá đám... sao?
Người ở cùng Tiếu trước, không phải là ta sao?
Nếu nói chen chân vào chúng ta, không phải chính là nàng hay sao?
Nếu không có nàng, ta và Tiếu vẫn hảo hảo vô sự! Mà người đang chỉnh trang vạt áo cho Tiếu kia sẽ là ta chứ không phải nàng.
Nếu không có nàng!
Không có nàng...
Chỉ cần không có nàng…
Chỉ cần nàng chết…
Chỉ cần nàng chết!!!
Tâm vừa động, ta lập tức hướng tới tủ đằng sau lưng, trước đây ta luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên khắp Thần Ma cung đâu đâu cũng bị ta giấu binh khí một lượt. Mà đằng sau tủ áo, chính là Huyền thiết kiếm nặng trăm cân, sắc bén tới mức chẻ đôi cả chiếc lá vô tình rơi trúng.
Tiếu dạy ta võ công, ta giỏi nhất là khinh công, với tốc độ của ta, dù cho là Tiếu muốn đuổi kịp cũng phải tốn không ít công phu.
Sát tâm dậy lên, ta phi thân tới Hải Kỳ đang trợn mắt ngồi trên giường.
Nàng ta vốn không biết võ công, trúng kiếm này của ta, chỉ có một con đường chết!
Nàng chết rồi, sẽ không còn ai chen chân vào ta và Tiếu!
Sẽ không ai có thể chạm vào Tiếu ngoài ta!
Giây phút Huyền thiết kiếm chạm vào da thịt, ta biết mình đã không thể dừng lại được nữa...
Thanh kiếm đen tuyền dài một thước, cứ như vậy mà xuyên sâu vào trong lồng ngực, đi cùng theo đó là cả tiếng nứt vỡ của xương...
…
Ta trân trân nhìn Tiếu.
Máu toàn thân cũng như vậy mà đông cứng.
Giấy phút đó, ta lại chỉ có thể cứng ngắc mà nhìn nàng, nhìn dòng máu đỏ không ngừng tuôn ra từ ngực nàng, nhìn Huyền thiết kiếm mà ta vẫn đang nắm chặt trong tay, nhìn nơi mà đỏ đen trắng giao thoa vào nhau...
Ta...
Đang làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.