Quyển 1 - Chương 11
Bồng Vũ
18/08/2014
Bị người thân nhất phản bội, hẳn chính là cảm giác này!
Khiếp sợ, tức giận, phẫn nộ, còn có…… Đau lòng……
Khi Nhậm Hiểu Niên thấy Nam Cung Thần Võ xuất hiện trên màn hình máy tính của Khốc Khắc, tim cô như bị người ta lấy rìu bổ ra, đau không thở được.
Người này và cô ở cạnh nhau năm năm, cũng giống cô, bị thí nghiệm đấy làm hại, là người chung hoạn nạn, cùng cô chăm sóc cho nhau như người nhà……
Thế nhưng lại chính là ông chủ đứng sau Khốc Khắc!
Anh ta ngay từ đầu đã có rắp tâm tiếp cận ba cô, chỉ vì tài liệu nghiên cứu đột phá của ba!
“Ba cô – tiến sĩ Nhậm khi giảng dạy ở đại học từng tuyên bố một bài phát biểu liên quan đến ‘Trường sinh bất lão’, lúc ấy bị rất nhiều người châm biếm là vớ vẩn, nhưng lại khiến tôi chú ý, vì thế tôi chủ động xin học thêm khóa tiến sĩ, theo học ông ta. Nhưng mà, sau đấy ông ta lại đột nhiên tạm rời cương vị công tác về Đài Loan. Ở mặt ngoài lấy lý do là muốn về Đài Loan định cư nghỉ ngơi, nhưng không lâu sau tôi điều tra ra được, ông ta được mấy tập đoàn tài chính liên kết lại giúp đỡ, đang bí mật tiến hành ‘Kế hoạch Thủ Tuế’.”
Khuôn mặt nhỏ bảy tuổi của Nam Cung Thần Võ hoàn toàn không hợp với biểu cảm thâm trầm. Thông qua máy tính, anh lạnh lùng nói.
Nhậm Hiểu Niên càng không ngừng run rẩy, trừng mắt nhìn anh ta.
Người này là ai vậy? Đây không phải là Nam Cung Thần Võ mà cô biết, không phải là ông cụ non trông nom cô và Tiểu Bạch, ông già thích quản đông quản tây, tự cho mình là lão đại, nhưng là lại Thần Võ rất hay quan tâm của cô……
Trong phút chốc, cô nhớ tới lời nhắn vội vàng của Tiểu Bạch trong Ipad dặn cô phải cẩn thận. Khi đó cô không hiểu, lúc này mới tỉnh ngộ. Thì ra, người Tiểu Bạch muốn cô đề phòng là Thần Võ!
“Hừ, cô cũng không biết ‘Kế hoạch Thủ Tuế’ này sao? Tiến sĩ Nhậm đến cả cô cũng giấu, vì sao? Vì kế hoạch này ảnh hưởng đến sinh mạng của con người, nếu thành công, con người không chỉ dừng lão hóa, mà là vĩnh viễn ‘Không già’!” Nam Cung Thần Võ lại nói tiếp.
Cô sợ ngây người.
Kế hoạch Thủ Tuế? Thật sự cô chưa từng nghe ba nói bao giờ, cô vẫn cứ nghĩ ba chỉ nghiên cứu tế bào con người và chống lại sự lão hóa mà thôi……
“Kế hoạch này rất nguy hiểm, cũng không hoàn toàn chắc chắn, đương nhiên, một khi để lộ ra ngoài sẽ tăng thêm không ít phiền phức. Ba cô vì không muốn cô mạo hiểm, nên mới không nói cho cô biết. Nhưng ông ta chẳng thể ngờ rẳng, thí nghiệm sai lầm của ông ta, lại làm hại con gái duy nhất của mình ‘cải lão hoàn đồng’, cũng làm hại tôi biến thành bộ dáng này……” Nam Cung Thần Võ hung ác nham hiểm nói.
“Hại? Anh vốn không phải là người bị hại, là anh tự mình nhận lấy hậu quả! Ôm mục đích tới nhà tôi, anh gặp kết cục này là xứng đáng!” Nhậm Hiểu Niên hét lên giận dữ với anh ta.
“Tự nhận lấy hậu quả…… Hừ, có lẽ thế! Muốn đạt được những thứ có giá trị thì cũng phải trả giá rất nhiều. Tuy rằng lần này cái giá phải trả rất cao, nhưng tôi sẽ nghĩ cách để lấy lại được gấp bội, lấy lại từ cơ thể của cô.” Khuôn mặt nhỏ của anh ta nhăn lại.
“Từ trên người tôi? Năm năm qua chúng ta tìm mọi cách vẫn không giải quyết được, anh có thể lấy được gì trên người tôi?” Cô sợ hãi nói.
“Đúng, tôi nhịn năm năm, không ngại cắt đứt với người nhà, dây dưa với các người cùng một chỗ, để sửa chữa sai lầm này, tìm cách trở lại như cũ, tiếc là không thu hoạch được gì. Tính kiên nhẫn của tôi cũng đến giới hạn rồi, tôi biết trên người cô chắc chắn có đáp án mà tôi muốn. Cô khác chúng tôi, cô có thể ‘Hoàn đồng’, có năng lực ‘cải lão’, chỉ cần giải được câu đó trên người cô, tôi có thể trở lại như cũ. Nhưng chỉ nghiên cứu số liệu tế bào biến hóa thôi thì vô dụng, tôi cho rằng cách duy nhất bây giờ chính là giải phẫu cô.” Anh lành lạnh nheo mắt lại.
“Giải phẫu?” Cô sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng xanh. Anh ta…… Muốn giải phẫu cô?
“Đúng vậy, đưa cô và tất cả dụng cụ về phòng thí nghiệm nhà máy thuốc Nam Cung của tôi giải phẫu phân tích, tất nhiên có thể tìm được manh mối.”
“Anh…… Anh lại……” Cả người cô kinh hãi run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy anh ta thật đáng sợ.
Nhưng đây mới thật sự là anh ta, đúng không? Dịch Hành Vân tra ra thiếu gia Nam Cung Thần Võ của tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung lớn ở nước Mỹ mất tích năm năm, mới là thân phận thật của anh ta.
“Thật ra tôi muốn hành động từ lâu rồi, cũng đã liên lạc với người nhà trước rồi, nhưng Phương Dạ Bạch luôn nhìn tôi chằm chằm. Thằng oắt kia giả bộ lười nhác, nhưng vẫn giám sát tôi. Anh ta tiếp cận với ba cô, cũng có ý đồ.”
“Tiểu Bạch?” Trái tim của cô sắp sốc, chẳng lẽ ngay cả Tiểu Bạch cũng là……
“Hừ, cô cho rằng tên nhóc kia hiền lành sao? Anh ta che giấu mình cẩn thận, lại điều tra được rõ ràng thân phận của tôi. Năm năm nay, anh ta lẳng lặng canh giữ một bên chỉ vì muốn cướp được tài liệu nghiên cứu của ba cô.”
“Không…… Tiểu Bạch không phải…… Tiểu Bạch anh ấy……” Cô không thể tin, Tiểu Bạch đáng yêu kia, Tiểu Bạch chỉ hứng thú với máy tính và chơi điện tử, Tiểu Bạch vẫn luôn hòa nhã dịu dàng với cô……
“Tôi nghi anh ta là người của một cơ quan đặc biệt nào đấy phái tới, nhưng giống tôi đúng lúc bị thí nghiệm sai lầm mà phải ở lại cô. Năm năm qua, anh ta không ngừng âm thầm trao đổi tin tức với đối phương, đưa tất cả số liệu nghiên cứu có liên quan đến ‘Kế hoạch Thủ Tuế’ của chúng tôi tung ra ngoài.” Anh ta hừ lạnh.
Cô không thể thở dốc, đầu hơi choáng mắt hoa lên đau đớn, hai người như anh trai sống cùng cô năm năm, thì ra đều đội mặt nạ, năm năm qua…… Chưa từng lộ bản chất thật trước mắt cô……
Bây giờ họ làm sao vậy? Sao họ có thể lừa cô như vậy? Sao có thể……
“Ngày đó, tôi đã sớm chuẩn bị hành động, nhân lúc cô ra ngoài đưa hàng, chuyển hết dụng cụ đi, lại phái Khốc Khắc dụ bắt cô, mang cô về Mỹ. Không ngờ Tiểu Bạch đã sớm cảnh giác trước một bước. Anh ta muốn báo cho cô, may mà tôi ngăn cản đúng lúc, nhưng vẫn để anh ta bị thương mà chạy trốn. Mà cô…… Rõ ràng có thể dễ dàng bắt được cô, lại đột nhiên nhảy ra một Dịch Hành Vân làm hỏng chuyện của tôi.” Nam Cung Thần Võ nói xong trừng mắt nhìn Dịch Hành Vân đang ngất xỉu.
Cô kinh hãi, lập tức che trước người anh, hét lên:“Anh muốn làm gì anh ấy?”
“Chậc chậc, không ngờ cô lại yêu anh ta. Hiểu Niên, lúc trước khi người đàn ông này xông vào biệt thự, tôi thật sự không ngờ anh ta cũng sẽ dính vào, thậm chí, đến cuối cùng còn trở thành trở ngại lớn nhất của tôi.” Mắt Nam Cung Thần Võ lóe lên sát khí.
“Không cho phép anh động vào anh ấy, Thần Võ!” Cô hét to.
“Sao? Cô không nỡ sao?” Anh ta châm biếm một tiếng, châm chọc nói:“Tỉnh lại đi, Hiểu Niên, cô không phải là người bình thường, yêu đương thế nào được? Một năm chỉ có hai mươi ngày biến thành người lớn, thời gian còn lại thì là một đứa trẻ con bảy tuổi. Cô như vậy, thằng đàn ông nào chịu được?”
Cô ngây người, tim khẽ nhói.
Đúng vậy, cô không phải là người phụ nữ bình thường, cô có tư cách gì mà yêu Dịch Hành Vân?
“Nói cho cô biết, trừ phi là biến thái, nếu không sẽ không có một người đàn ông nào đi thích một con nhóc bảy tuổi không bao giờ lớn lên.”
Lời nói của anh ta lạnh như băng giống mũi tên nhọn đâm thật sâu vào tim cô.
Vĩnh viễn…… Không lớn được……
“Mà tôi, cũng chịu đủ việc phải làm một tiểu quỷ bảy tuổi rồi. Thương tổn ba cô gây ra trên người tôi, tôi sẽ bắt cô bồi thường.” Anh ta lạnh lùng nói.
“Bị tổn thương không chỉ có anh, tôi cũng là người bị hại! Vì sao tôi phải bồi thường? Vậy ai sẽ bồi thường cho những gì tôi đã mất?” Cô kích động hét to.
“Nếu không cam lòng, chờ cô chết rồi lên án với ba cô đi!” Anh ta cười âm hiểm, hạ lệnh cho Khốc Khắc:“Giết Dịch Hành Vân, nhớ lấy, đừng để lại dấu vết gì.”
“Vâng.” Khốc Khắc lên tiếng trả lời, đi đến chỗ Dịch Hành Vân, rút súng lục ra.
“Không! Không được! Không được giết anh ấy, xin anh, Thần Võ, anh ấy không biết gì cả, chỉ không cẩn thận xông vào thế giới của chúng ta. Anh hãy bỏ qua cho anh ấy……” Cô lo lắng sợ hãi hét lên.
“Anh ta biết mặt ba người chúng tôi, rất nguy hiểm.”
“Không, anh ấy sẽ không nói lung tung, tôi sẽ bảo anh ấy không nói cho bất kỳ kẻ nào.” Cô lại hét lên.
“Nhưng anh ta sẽ nhớ rõ cô, thậm chí sẽ tìm cô, ngộ nhỡ anh ta làm lớn chuyện, bí mật của chúng ta sẽ bị vạch trần.”
Anh ta nhíu hàng mày nhỏ, lắc đầu, ra hiệu với Khốc Khắc. Khốc Khắc lên đạn, nhắm ngay vào giữa trán Dịch Hành Vân.
“Tôi sẽ không cho anh ấy biết tung tích của tôi, tuyệt đối không! Xin anh…… Nể tình quen biết hơn năm năm của chúng ta, đừng làm hại anh ấy, chỉ cần anh tha cho anh ấy, chỉ cần anh ấy bình an vô sự, số liệu của cha tôi, tất cả dụng cụ anh cầm, tất cả đều cho anh hết, dù anh có muốn giải phẫu tôi, cắt tôi thành mấy khối cũng không sao……” Mặt cô trắng bệch, gấp đến độ khóc òa lên.
Trong màn hình Nam Cung Thần Võ im lặng vài giây, yên lặng nhìn khuôn mặt, nước mắt của cô, lẩm bẩm:“Bây giờ cô hoàn toàn là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, tình yêu, nội tiết tố, có phải cũng khiến mọi chuyện xấu đi không?”
Cô khó hiểu mở to mắt nhìn anh ta.
“Được, tôi không giết anh ta, cũng sẽ thả anh ta đi.” Anh ta đột nhiên nói.
“Thiếu gia!” Khốc Khắc kinh ngạc.
“Thật…… Thật sao?” Cô ngạc nhiên, nín khóc mỉm cười.
“Nhưng anh ta phải hoàn toàn quên tất cả những gì liên quan đến cô.”
“Tôi sẽ bảo anh ấy quên……”
“Không, tôi sẽ làm cho anh ta quên cô, dùng ‘WM’ mà nhà thuốc Nam Cung chúng tôi mới nghiên cứu phát triển cho quân đội, làm cho cô hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của anh ta.” Anh ta cười lạnh.
“‘WM’? Đó là cái gì?” Nụ cười của cô cứng đờ.
“Washmemory, công dụng là tẩy sạch trí nhớ, được sản xuất riêng để làm cho người ta quên mất người hoặc sự việc không nên nhớ trong một đoạn thời gian. Thuốc này đã qua thí nghiệm trên người rồi, vô cùng có ích, một viên có thể xóa sạch trí nhớ của một người trong hai tháng gần nhất.” Anh ta cười khẽ.
Có thể làm cho người ta mất đi trí nhớ hai tháng?
Nhậm Hiểu Niên nghe mà da đầu run lên, nhà thuốc Nam Cung lại nghiên cứu phát triển ra loại thuốc này?
“Lấy một viên cho Dịch Hành Vân uống.” Anh ta hạ lệnh cho Khốc Khắc.
“Vâng.” Khốc Khắc lấy một gói trắng trong cái hộp da, mở ra, đổ một viên thuốc màu xanh, đi đến chỗ Dịch Hành Vân.
“Không! Chờ một chút!” Cô thấp thỏm lo âu, nhìn Khốc Khắc dừng lại, run giọng hỏi:“Loại thuốc này…… có tác dụng phụ gì không?”
“Đừng lo, Hiểu Niên, nó không hại sức khỏe, không đau đớn, tác dụng phụ duy nhất, chính là ‘lãng quên’.” Nam Cung Thần Võ cười châm biếm.
Cô trợn to hai mắt nhìn Dịch Hành Vân, từng cơn hoảng sợ thắt lại trong ngực.
Lãng quên? Dùng thuốc để Dịch Hành Vân quên cô?
“Có một số việc, nhớ rõ sẽ càng đau khổ hơn, để anh ta quên cô, anh ta sẽ sống vui vẻ hơn, cũng như, sẽ an toàn hơn.” Nam Cung Thần Võ ám chỉ.
Nhậm Hiểu Niên hiểu ý anh ta, nếu cô biến mất khỏi bên cạnh Dịch Hành Vân, như vậy, để Dịch Hành Vân quên cô là tốt nhất với anh.
Cũng chỉ có cách để anh quên tất cả, Nam Cung Thần Võ mới có thể buông tha anh.
Như vậy…… Tốt nhất……
Cô từ từ buông tay Khốc Khắc, cứ thấp thỏm chua xót, trơ mắt nhìn Dịch Hành Vân bị ép uống viên thuốc.
“Thuốc này tác dụng rất chậm, chắc khoảng bảy mươi hai giờ mới có thể có hiệu lực, tôi sẽ cho cô thời gian ba ngày, cho cô và anh ta nói lời từ biệt – Thế này, coi như là món quà cuối cùng tôi tặng cô.” Nam Cung Thần Võ chậm rãi bổ sung một câu.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, tức giận đến phát run.
Cho cô ở bên Dịch Hành Vân ba ngày? Cho rằng đây là ân điển sao?
Thật đáng giận……
“Tốt lắm, Khốc Khắc sẽ đưa các người trở về, tiện thì xử lý luôn trí nhớ của vị trợ lý Lí Minh Tông của Dịch Hành Vân. Ba ngày tới, đều có người giám sát cô, tốt nhất cô đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, hiểu không?”
Cô không trả lời, chỉ nắm tay Dịch Hành Vân, nắm thật chặt thật chặt.
“Ba ngày sau, Khốc Khắc sẽ tự mình đi đón cô, còn tôi sẽ ở Mỹ chờ cô.” Nam Cung Thần Võ dứt lời liền biến mất trong webcam.
Nước mắt làm mờ hai mắt cô, cô kinh ngạc nhìn màn hình tối đen kia, bỗng nhiên cảm thấy năm năm nay đều là uổng phí. Cuộc sống của cô, đã kết thúc từ lúc cô bị biến trở về bảy tuổi. Cô đã sớm không có tương lai……
Khi Dịch Hành Vân mở mắt, phát hiện anh đang nằm trên giường của mình, cái chăn ấm áp, bốn phía yên tĩnh.
Tình cảnh này giống như hàng ngày đi làm bình thường, giống bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh hoang mang giật mình, sau đó, đột nhiên nhớ tới Nhậm Hiểu Niên, nhớ tới cô bảy tuổi và cô hai mươi sáu tuổi, nhớ tới cuối cùng cô ôm anh hét lên–
“Hiểu Niên!” Anh bỗng ngồi bật dậy, lo lắng hét to.
Nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng trống rỗng.
Anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, trong lòng bị một nỗi sợ hãi trống rỗng chiếm lấy.
Không đúng, sao anh có thể ở nhà được? Rõ ràng anh và Hiểu Niên ở cạnh nhau, cùng bị đưa đến phòng thí nghiệm kia……
Chẳng lẽ, anh đang nằm mơ sao?
Mọi chuyện, cả Nhậm Hiểu Niên…… Đều chỉ là một giấc mơ?
Hoảng hốt nhảy xuống giường, cái gáy bỗng dưng đau nhói, anh nhíu mày hít một hơi, nhấc tay xoa sau gáy, lúc này, lại phát hiện trên tay đang quấn băng……
Không, không phải mơ!
Tất cả đều là thật, tuyệt đối là thật.
Nhưng vì sao anh lại bình an về được nhà? Hiểu Niên đâu? Cô ở đâu? Sắc mặt anh chợt biến, hoảng sợ bất an nhanh chóng lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng, đang định tông cửa xông ra lại có người nhẹ nhàng gọi anh.
“Dịch Hành Vân, anh muốn đi đâu?”
Anh ngẩn ngơ, vội vàng xoay người, thấy Nhậm Hiểu Niên đang đứng cạnh bàn ăn ở phòng bếp, mỉm cười nhìn anh.
Anh mở to hai mắt, sững sờ một lúc lâu, mới giật mình nói:“Em…… Em sao lại……”
“Mau tới ăn sáng đi! Anh ngủ mấy tiếng chắc đói bụng rồi.” Nhậm Hiểu Niên cười ngọt ngào, vẫy tay với anh.
Anh dụi dụi mắt, tưởng mình bị ảo giác.
Hiểu Niên rõ ràng đang gặp nguy hiểm, bị người ta đuổi bắt, sao có thể mặc tạp dề, đứng trong phòng bếp nhà anh giúp anh nấu bữa sáng?
“Nhất định là mình bị hoa mắt rồi……” Anh lẩm bẩm.
“Mau đến ăn đi, em nấu cháo đó, chắc chắn ngon hơn anh nấu.” Nhậm Hiểu Niên lại gọi.
Anh như mộng du chậm rãi đi đến chỗ cô, nhìn cô dọn bát đũa, giúp anh múc một bát cháo nữa.
“Sao nào? Có người giúp anh nấu bữa sáng rất tốt đúng không?” Cô cười hì hì nói.
Anh vẫn ngẩn ra nhìn cô, cảm thấy tất cả…… Không chân thật.
Trong đầu lưu lại ấn tượng về Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi quá mạnh mẽ, mà bây giờ đột nhiên đối mặt với cô đã trưởng thành, anh lại có chút hoảng hốt, có chút xa lạ, phần nhiều là bối rối.
Sợ mình nhận nhầm người, sợ người phụ nữ trước mắt này không phải Nhậm Hiểu Niên……
“A, đúng rồi, em lại quên mua, anh nói ăn cháo phải có dưa muối tương!” Cô vỗ trán, ảo não phát hiện mình đã quên mua dưa muối tương.
Thấy động tác nhỏ là thói quen của cô, trái tim đông lại của anh nảy lên một cái thật mạnh, cuối cùng hoàn hồn, ngực nóng lên, phút chốc đưa tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, như rất sợ chỉ cần chớp mắt thôi là cô sẽ biến mất.
Thật tốt quá, thật sự là cô, là Nhậm Hiểu Niên anh quen thuộc, cũng là Nhậm Hiểu Niên anh yêu trước kia.
Hơn nữa, không phải là bảy tuổi, mà là hai mươi sáu tuổi!
Cô hơi sửng sốt, trên gương mặt chậm rãi hiện lên tình cảm nồng đậm, còn hơi ẩn nhẫn không muốn. Nếu có thể, cô không muốn rời khỏi anh, thật sự không muốn.
“Dịch Hành Vân, anh sao vậy? Còn chưa ngủ tỉnh sao?” Chỉnh lại giọng nói, tạm thời cô không nghĩ đến chuyện sầu não nữa, tươi cười, ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Nói cho anh biết là có chuyện gì? Vì sao chúng ta đều bình an vô sự trở lại nơi này?” Anh cúi đầu nhìn cô, tràn đầy nghi ngờ.
“Thì…… Có người tốt bụng thả chúng ta……” Cô thản nhiên nói.
“Có người? Là ai? Ông chủ của Khốc Khắc? Sao hắn ta có thể dễ dàng thả em đi?” Anh nhíu mày.
“Vì em nói với anh ta, muốn nghiên cứu em chỉ cần em cung cấp máu và tế bào kiểm tra là đủ rồi, hơn nữa em còn đồng ý dạy anh ta cách sử dụng dụng cụ của cha em, giúp anh ta tiến hành nghiên cứu ‘Hiện tượng hoàn đồng’, vì thế anh ta bị em thuyết phục, thả cả hai chúng ta.” Cô bình tĩnh giải thích.
“Cứ như vậy?” Anh nhướn mày.
“Cứ như vậy.”
“Không thể nào……” Anh vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Ai, đừng nghĩ nữa, dù sao chúng ta bây giờ đều an toàn, như vậy là tốt rồi. Nhanh ăn sáng đi, cháo đã nguội lâu rồi.” Cô kéo anh ngồi xuống.
“Em không sao chứ? Có bị thương không?” Anh lo lắng lại hỏi tiếp, cảm thấy trong lòng không chắc chắn chút nào.
“Em khỏe lắm, còn có thể làm bữa sáng cho anh đấy!”
“Thế thí nghiệm kia rốt cuộc là chuyện gì vậy ? Cơ thể của em……”
“Bây giờ chúng ta đừng thảo luận chuyện này được không? Chờ sau này có thời gian em sẽ từ từ nói với anh.” Cô nhướn mày.
“Nhưng mà……”
“Đừng hỏi, Dịch Hành Vân, bây giờ em không dễ dàng gì mà lớn lên được, anh muốn em lãng phí thời gian giải thích một đống chuyện nhàm chán trước sao?” Trong tiếng cười của cô che giấu một chút chua xót.
Anh sửng sốt, tim đột nhiên nhói lại, càng lo lắng hơn.
Sao vậy? Nghe giọng điệu của cô, thời gian của cô có hạn sao?
Phút chốc, anh nhớ tới câu Khốc Khắc nói, cô chỉ có mười ngày để duy trì được hình dáng này, thời gian cô trở về tuổi hai mươi sau, chỉ có mười ngày!
Một cơn run rẩy xuyên qua lưng, dạ dày anh co thắt lại.
“Em…… Mười ngày sau sẽ biến trở về bảy tuổi sao?”
“Đừng lo, họ đã bắt đầu nghiên cứu, nói không chừng, có thể em sẽ không biến thành bảy tuổi nữa.”
Cô nói rất lạc quan.
“Thật sao?” Anh nhíu mày, cảm thấy những lời này là đang an ủi anh.
“Đương nhiên là thật.”
“Tiểu Bạch và Thần Võ đâu? Hai người họ cũng không sao chứ?” Anh lại hỏi.
Đồng tử mắt của cô hơi co lại, nhưng nhanh chóng lấy nụ cười giấu đi.“Đúng vậy, thì ra em hiểu lầm, hai người họ đều yên ổn ở Mỹ rồi!”
“Vậy sao?” Cách nói này không thể thuyết phục được anh chút nào.
“Được rồi, chúng ta không dễ gì mới gặp được nhau,…… Đừng nói chuyện kia nữa, được không? Bây giờ em đang muốn ăn bữa sáng thật ngon với anh, như lúc này, ở bên cạnh anh.” Cô tha thiết nhìn anh.
Lòng anh căng thẳng, đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Được, cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi, tuy rằng anh có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nếu tuổi hai mươi sáu của cô chỉ có thể duy trì mười ngày, họ thật sự không thừa nhiều thời gian.
Nhậm Hiểu Niên chôn mặt trước ngực anh, đè nén nỗi đau và sự khủng hoảng trong lòng.
Cô không muốn cho anh biết, thật ra thời gian cô ở cùng anh còn chưa đến mười ngày.
“Đến đây, chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng đi!” Cô kéo anh ngồi xuống.
“Bữa sáng kiểu này không quá đơn giản chứ……” Anh cúi đầu nhìn chỉ có một quả trứng ốp lếp, nhíu mày đang định phê bình, nhưng vừa hé miệng ra đã bị cô nhét đầy trứng ốp lếp vào trong miệng.
“Ha ha, ăn ngon không ? Em rán không ngon lắm!” Cô cười hỏi.
Anh trừng mắt nhìn biểu cảm ngây ngô chờ tranh công của cô, tức giận cắn một miếng trứng không biết đã thả bao nhiêu muối vào, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại thành một nhúm, gầm nhỏ:“Mặn chết! Em cho cả lọ muối vào đấy à?”
“A? Rất mặn sao? Em ăn xem……” Cô ngẩn ra, gắp một miếng trứng khác, há miệng cắn, phun ra cả ba phần trứng, dính lên hết cằm cô, thậm chí còn nhỏ giọt vào cổ áo.
“A……”
“Em nhìn em này, ngay cả ăn trứng thôi cũng thành như vậy.” Anh lắc đầu chê bai, nhanh chóng mà lại rất quen tay lấy một tờ giấy ăn, đứng dậy giúp cô lau khóe miệng và cằm.
Cô ngửa mặt ngoan ngoãn để anh lau sạch, nhưng lúc này lòng đỏ trứng sền sệt chảy vào ngực, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, buồn nôn hét to:“Ai nha, Dịch Hành Vân, chảy vào rồi! Chảy vào rồi……”
“Em đừng có lộn xộn, anh lau cho em.” Anh lau dọc theo cằm cô rồi đến cổ, đang muốn xốc vạt áo cô lên, luồn vào trong ngực cô, rãnh ngực phút chốc đập vào mắt, anh há hốc mồm, tay nhất thời cứng đờ.
Anh đang làm gì đây? Trước mắt anh đã không phải là Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi kia nữa, cô bây giờ là một phụ nữ hai mươi sáu tuổi! Chuyện này vốn không cần anh giúp, cô có thể tự xử lý được.
Vội vàng thu tay lại, anh xấu hổ lùi về chỗ ngồi, quay mặt đi nói: “Tự em lau đi.”
Cô thấy anh dừng tay, vẻ mặt cũng trở nên hơi kỳ lạ, không khỏi buồn bực hỏi:“Sao vậy?”
Còn hỏi anh sao vậy? Nha đầu kia chẳng lẽ bề ngoài đã lớn, chỉ số thông minh lại quay trở về bảy tuổi sao?
Cũng không nghĩ xem anh là một người đàn ông bình thường……
“Không có gì, anh thấy em nên đi tắm thì hơn, trứng dễ có mùi, quần áo cũng phải giặt ngay thì mới sạch được.” Anh vẫy vẫy tay, chán ghét nói.
“Ừm.” Cô đứng lên đi một bước, rồi đột nhiên nghĩ gì, lại quay đầu nói:“Nhưng mà…… Em không có quần áo để thay.”
Anh hơi run rẩy, lúc này mới thấy rõ cô lại mặc một bộ quần áo ở nhà của anh, quần áo rộng thùng thình khiến cô đứng lên trông hơi buồn cười.
Nhưng mà cứ nghĩ đến quả trứng kia rơi trên quần áo của anh, anh không cười được.
“Em…… Em mặc quần áo của anh?”
“Đúng vậy, không mặc của anh thì mặc của ai? Em không có quần áo ‘người lớn’, đồ của em bị anh vứt hết rồi còn đâu.” Cô lầu bầu nói.
Anh không nói lại được, đành phải cam chịu nói:“ Được, biết rồi, em đi tắm trước đi, chờ lát nữa anh đưa em đi mua ít quần áo.”
“Vậy anh cũng phải đưa em một bộ quần áo cho em mượn mặc chứ, chẳng lẽ muốn em cởi sạch hết ra ngoài sao?” Cô lẩm bẩm đi vào phòng tắm.
Nghe được ba chữ “Cởi sạch hết”, trong đầu anh tự động liên tưởng, hiện ra hình ảnh nóng bỏng cô lộ sạch dựa vào người anh trong trí nhớ.
Bản năng trong lòng rung động, máu mũi thiếu chút nữa chảy ra.
Anh bịt mũi, miệng mở to thở gấp, vội vàng dằn lòng lại.
Thật chết người, bây giờ Nhậm Hiểu Niên lớn rồi, sao anh lại càng cảm thấy dày vò hơn?
Người phụ nữ này dù lớn hay nhỏ, thì đều là sự tra tấn đáng sợ đối với anh, ông trời ơi!
Khiếp sợ, tức giận, phẫn nộ, còn có…… Đau lòng……
Khi Nhậm Hiểu Niên thấy Nam Cung Thần Võ xuất hiện trên màn hình máy tính của Khốc Khắc, tim cô như bị người ta lấy rìu bổ ra, đau không thở được.
Người này và cô ở cạnh nhau năm năm, cũng giống cô, bị thí nghiệm đấy làm hại, là người chung hoạn nạn, cùng cô chăm sóc cho nhau như người nhà……
Thế nhưng lại chính là ông chủ đứng sau Khốc Khắc!
Anh ta ngay từ đầu đã có rắp tâm tiếp cận ba cô, chỉ vì tài liệu nghiên cứu đột phá của ba!
“Ba cô – tiến sĩ Nhậm khi giảng dạy ở đại học từng tuyên bố một bài phát biểu liên quan đến ‘Trường sinh bất lão’, lúc ấy bị rất nhiều người châm biếm là vớ vẩn, nhưng lại khiến tôi chú ý, vì thế tôi chủ động xin học thêm khóa tiến sĩ, theo học ông ta. Nhưng mà, sau đấy ông ta lại đột nhiên tạm rời cương vị công tác về Đài Loan. Ở mặt ngoài lấy lý do là muốn về Đài Loan định cư nghỉ ngơi, nhưng không lâu sau tôi điều tra ra được, ông ta được mấy tập đoàn tài chính liên kết lại giúp đỡ, đang bí mật tiến hành ‘Kế hoạch Thủ Tuế’.”
Khuôn mặt nhỏ bảy tuổi của Nam Cung Thần Võ hoàn toàn không hợp với biểu cảm thâm trầm. Thông qua máy tính, anh lạnh lùng nói.
Nhậm Hiểu Niên càng không ngừng run rẩy, trừng mắt nhìn anh ta.
Người này là ai vậy? Đây không phải là Nam Cung Thần Võ mà cô biết, không phải là ông cụ non trông nom cô và Tiểu Bạch, ông già thích quản đông quản tây, tự cho mình là lão đại, nhưng là lại Thần Võ rất hay quan tâm của cô……
Trong phút chốc, cô nhớ tới lời nhắn vội vàng của Tiểu Bạch trong Ipad dặn cô phải cẩn thận. Khi đó cô không hiểu, lúc này mới tỉnh ngộ. Thì ra, người Tiểu Bạch muốn cô đề phòng là Thần Võ!
“Hừ, cô cũng không biết ‘Kế hoạch Thủ Tuế’ này sao? Tiến sĩ Nhậm đến cả cô cũng giấu, vì sao? Vì kế hoạch này ảnh hưởng đến sinh mạng của con người, nếu thành công, con người không chỉ dừng lão hóa, mà là vĩnh viễn ‘Không già’!” Nam Cung Thần Võ lại nói tiếp.
Cô sợ ngây người.
Kế hoạch Thủ Tuế? Thật sự cô chưa từng nghe ba nói bao giờ, cô vẫn cứ nghĩ ba chỉ nghiên cứu tế bào con người và chống lại sự lão hóa mà thôi……
“Kế hoạch này rất nguy hiểm, cũng không hoàn toàn chắc chắn, đương nhiên, một khi để lộ ra ngoài sẽ tăng thêm không ít phiền phức. Ba cô vì không muốn cô mạo hiểm, nên mới không nói cho cô biết. Nhưng ông ta chẳng thể ngờ rẳng, thí nghiệm sai lầm của ông ta, lại làm hại con gái duy nhất của mình ‘cải lão hoàn đồng’, cũng làm hại tôi biến thành bộ dáng này……” Nam Cung Thần Võ hung ác nham hiểm nói.
“Hại? Anh vốn không phải là người bị hại, là anh tự mình nhận lấy hậu quả! Ôm mục đích tới nhà tôi, anh gặp kết cục này là xứng đáng!” Nhậm Hiểu Niên hét lên giận dữ với anh ta.
“Tự nhận lấy hậu quả…… Hừ, có lẽ thế! Muốn đạt được những thứ có giá trị thì cũng phải trả giá rất nhiều. Tuy rằng lần này cái giá phải trả rất cao, nhưng tôi sẽ nghĩ cách để lấy lại được gấp bội, lấy lại từ cơ thể của cô.” Khuôn mặt nhỏ của anh ta nhăn lại.
“Từ trên người tôi? Năm năm qua chúng ta tìm mọi cách vẫn không giải quyết được, anh có thể lấy được gì trên người tôi?” Cô sợ hãi nói.
“Đúng, tôi nhịn năm năm, không ngại cắt đứt với người nhà, dây dưa với các người cùng một chỗ, để sửa chữa sai lầm này, tìm cách trở lại như cũ, tiếc là không thu hoạch được gì. Tính kiên nhẫn của tôi cũng đến giới hạn rồi, tôi biết trên người cô chắc chắn có đáp án mà tôi muốn. Cô khác chúng tôi, cô có thể ‘Hoàn đồng’, có năng lực ‘cải lão’, chỉ cần giải được câu đó trên người cô, tôi có thể trở lại như cũ. Nhưng chỉ nghiên cứu số liệu tế bào biến hóa thôi thì vô dụng, tôi cho rằng cách duy nhất bây giờ chính là giải phẫu cô.” Anh lành lạnh nheo mắt lại.
“Giải phẫu?” Cô sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng xanh. Anh ta…… Muốn giải phẫu cô?
“Đúng vậy, đưa cô và tất cả dụng cụ về phòng thí nghiệm nhà máy thuốc Nam Cung của tôi giải phẫu phân tích, tất nhiên có thể tìm được manh mối.”
“Anh…… Anh lại……” Cả người cô kinh hãi run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy anh ta thật đáng sợ.
Nhưng đây mới thật sự là anh ta, đúng không? Dịch Hành Vân tra ra thiếu gia Nam Cung Thần Võ của tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung lớn ở nước Mỹ mất tích năm năm, mới là thân phận thật của anh ta.
“Thật ra tôi muốn hành động từ lâu rồi, cũng đã liên lạc với người nhà trước rồi, nhưng Phương Dạ Bạch luôn nhìn tôi chằm chằm. Thằng oắt kia giả bộ lười nhác, nhưng vẫn giám sát tôi. Anh ta tiếp cận với ba cô, cũng có ý đồ.”
“Tiểu Bạch?” Trái tim của cô sắp sốc, chẳng lẽ ngay cả Tiểu Bạch cũng là……
“Hừ, cô cho rằng tên nhóc kia hiền lành sao? Anh ta che giấu mình cẩn thận, lại điều tra được rõ ràng thân phận của tôi. Năm năm nay, anh ta lẳng lặng canh giữ một bên chỉ vì muốn cướp được tài liệu nghiên cứu của ba cô.”
“Không…… Tiểu Bạch không phải…… Tiểu Bạch anh ấy……” Cô không thể tin, Tiểu Bạch đáng yêu kia, Tiểu Bạch chỉ hứng thú với máy tính và chơi điện tử, Tiểu Bạch vẫn luôn hòa nhã dịu dàng với cô……
“Tôi nghi anh ta là người của một cơ quan đặc biệt nào đấy phái tới, nhưng giống tôi đúng lúc bị thí nghiệm sai lầm mà phải ở lại cô. Năm năm qua, anh ta không ngừng âm thầm trao đổi tin tức với đối phương, đưa tất cả số liệu nghiên cứu có liên quan đến ‘Kế hoạch Thủ Tuế’ của chúng tôi tung ra ngoài.” Anh ta hừ lạnh.
Cô không thể thở dốc, đầu hơi choáng mắt hoa lên đau đớn, hai người như anh trai sống cùng cô năm năm, thì ra đều đội mặt nạ, năm năm qua…… Chưa từng lộ bản chất thật trước mắt cô……
Bây giờ họ làm sao vậy? Sao họ có thể lừa cô như vậy? Sao có thể……
“Ngày đó, tôi đã sớm chuẩn bị hành động, nhân lúc cô ra ngoài đưa hàng, chuyển hết dụng cụ đi, lại phái Khốc Khắc dụ bắt cô, mang cô về Mỹ. Không ngờ Tiểu Bạch đã sớm cảnh giác trước một bước. Anh ta muốn báo cho cô, may mà tôi ngăn cản đúng lúc, nhưng vẫn để anh ta bị thương mà chạy trốn. Mà cô…… Rõ ràng có thể dễ dàng bắt được cô, lại đột nhiên nhảy ra một Dịch Hành Vân làm hỏng chuyện của tôi.” Nam Cung Thần Võ nói xong trừng mắt nhìn Dịch Hành Vân đang ngất xỉu.
Cô kinh hãi, lập tức che trước người anh, hét lên:“Anh muốn làm gì anh ấy?”
“Chậc chậc, không ngờ cô lại yêu anh ta. Hiểu Niên, lúc trước khi người đàn ông này xông vào biệt thự, tôi thật sự không ngờ anh ta cũng sẽ dính vào, thậm chí, đến cuối cùng còn trở thành trở ngại lớn nhất của tôi.” Mắt Nam Cung Thần Võ lóe lên sát khí.
“Không cho phép anh động vào anh ấy, Thần Võ!” Cô hét to.
“Sao? Cô không nỡ sao?” Anh ta châm biếm một tiếng, châm chọc nói:“Tỉnh lại đi, Hiểu Niên, cô không phải là người bình thường, yêu đương thế nào được? Một năm chỉ có hai mươi ngày biến thành người lớn, thời gian còn lại thì là một đứa trẻ con bảy tuổi. Cô như vậy, thằng đàn ông nào chịu được?”
Cô ngây người, tim khẽ nhói.
Đúng vậy, cô không phải là người phụ nữ bình thường, cô có tư cách gì mà yêu Dịch Hành Vân?
“Nói cho cô biết, trừ phi là biến thái, nếu không sẽ không có một người đàn ông nào đi thích một con nhóc bảy tuổi không bao giờ lớn lên.”
Lời nói của anh ta lạnh như băng giống mũi tên nhọn đâm thật sâu vào tim cô.
Vĩnh viễn…… Không lớn được……
“Mà tôi, cũng chịu đủ việc phải làm một tiểu quỷ bảy tuổi rồi. Thương tổn ba cô gây ra trên người tôi, tôi sẽ bắt cô bồi thường.” Anh ta lạnh lùng nói.
“Bị tổn thương không chỉ có anh, tôi cũng là người bị hại! Vì sao tôi phải bồi thường? Vậy ai sẽ bồi thường cho những gì tôi đã mất?” Cô kích động hét to.
“Nếu không cam lòng, chờ cô chết rồi lên án với ba cô đi!” Anh ta cười âm hiểm, hạ lệnh cho Khốc Khắc:“Giết Dịch Hành Vân, nhớ lấy, đừng để lại dấu vết gì.”
“Vâng.” Khốc Khắc lên tiếng trả lời, đi đến chỗ Dịch Hành Vân, rút súng lục ra.
“Không! Không được! Không được giết anh ấy, xin anh, Thần Võ, anh ấy không biết gì cả, chỉ không cẩn thận xông vào thế giới của chúng ta. Anh hãy bỏ qua cho anh ấy……” Cô lo lắng sợ hãi hét lên.
“Anh ta biết mặt ba người chúng tôi, rất nguy hiểm.”
“Không, anh ấy sẽ không nói lung tung, tôi sẽ bảo anh ấy không nói cho bất kỳ kẻ nào.” Cô lại hét lên.
“Nhưng anh ta sẽ nhớ rõ cô, thậm chí sẽ tìm cô, ngộ nhỡ anh ta làm lớn chuyện, bí mật của chúng ta sẽ bị vạch trần.”
Anh ta nhíu hàng mày nhỏ, lắc đầu, ra hiệu với Khốc Khắc. Khốc Khắc lên đạn, nhắm ngay vào giữa trán Dịch Hành Vân.
“Tôi sẽ không cho anh ấy biết tung tích của tôi, tuyệt đối không! Xin anh…… Nể tình quen biết hơn năm năm của chúng ta, đừng làm hại anh ấy, chỉ cần anh tha cho anh ấy, chỉ cần anh ấy bình an vô sự, số liệu của cha tôi, tất cả dụng cụ anh cầm, tất cả đều cho anh hết, dù anh có muốn giải phẫu tôi, cắt tôi thành mấy khối cũng không sao……” Mặt cô trắng bệch, gấp đến độ khóc òa lên.
Trong màn hình Nam Cung Thần Võ im lặng vài giây, yên lặng nhìn khuôn mặt, nước mắt của cô, lẩm bẩm:“Bây giờ cô hoàn toàn là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, tình yêu, nội tiết tố, có phải cũng khiến mọi chuyện xấu đi không?”
Cô khó hiểu mở to mắt nhìn anh ta.
“Được, tôi không giết anh ta, cũng sẽ thả anh ta đi.” Anh ta đột nhiên nói.
“Thiếu gia!” Khốc Khắc kinh ngạc.
“Thật…… Thật sao?” Cô ngạc nhiên, nín khóc mỉm cười.
“Nhưng anh ta phải hoàn toàn quên tất cả những gì liên quan đến cô.”
“Tôi sẽ bảo anh ấy quên……”
“Không, tôi sẽ làm cho anh ta quên cô, dùng ‘WM’ mà nhà thuốc Nam Cung chúng tôi mới nghiên cứu phát triển cho quân đội, làm cho cô hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của anh ta.” Anh ta cười lạnh.
“‘WM’? Đó là cái gì?” Nụ cười của cô cứng đờ.
“Washmemory, công dụng là tẩy sạch trí nhớ, được sản xuất riêng để làm cho người ta quên mất người hoặc sự việc không nên nhớ trong một đoạn thời gian. Thuốc này đã qua thí nghiệm trên người rồi, vô cùng có ích, một viên có thể xóa sạch trí nhớ của một người trong hai tháng gần nhất.” Anh ta cười khẽ.
Có thể làm cho người ta mất đi trí nhớ hai tháng?
Nhậm Hiểu Niên nghe mà da đầu run lên, nhà thuốc Nam Cung lại nghiên cứu phát triển ra loại thuốc này?
“Lấy một viên cho Dịch Hành Vân uống.” Anh ta hạ lệnh cho Khốc Khắc.
“Vâng.” Khốc Khắc lấy một gói trắng trong cái hộp da, mở ra, đổ một viên thuốc màu xanh, đi đến chỗ Dịch Hành Vân.
“Không! Chờ một chút!” Cô thấp thỏm lo âu, nhìn Khốc Khắc dừng lại, run giọng hỏi:“Loại thuốc này…… có tác dụng phụ gì không?”
“Đừng lo, Hiểu Niên, nó không hại sức khỏe, không đau đớn, tác dụng phụ duy nhất, chính là ‘lãng quên’.” Nam Cung Thần Võ cười châm biếm.
Cô trợn to hai mắt nhìn Dịch Hành Vân, từng cơn hoảng sợ thắt lại trong ngực.
Lãng quên? Dùng thuốc để Dịch Hành Vân quên cô?
“Có một số việc, nhớ rõ sẽ càng đau khổ hơn, để anh ta quên cô, anh ta sẽ sống vui vẻ hơn, cũng như, sẽ an toàn hơn.” Nam Cung Thần Võ ám chỉ.
Nhậm Hiểu Niên hiểu ý anh ta, nếu cô biến mất khỏi bên cạnh Dịch Hành Vân, như vậy, để Dịch Hành Vân quên cô là tốt nhất với anh.
Cũng chỉ có cách để anh quên tất cả, Nam Cung Thần Võ mới có thể buông tha anh.
Như vậy…… Tốt nhất……
Cô từ từ buông tay Khốc Khắc, cứ thấp thỏm chua xót, trơ mắt nhìn Dịch Hành Vân bị ép uống viên thuốc.
“Thuốc này tác dụng rất chậm, chắc khoảng bảy mươi hai giờ mới có thể có hiệu lực, tôi sẽ cho cô thời gian ba ngày, cho cô và anh ta nói lời từ biệt – Thế này, coi như là món quà cuối cùng tôi tặng cô.” Nam Cung Thần Võ chậm rãi bổ sung một câu.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, tức giận đến phát run.
Cho cô ở bên Dịch Hành Vân ba ngày? Cho rằng đây là ân điển sao?
Thật đáng giận……
“Tốt lắm, Khốc Khắc sẽ đưa các người trở về, tiện thì xử lý luôn trí nhớ của vị trợ lý Lí Minh Tông của Dịch Hành Vân. Ba ngày tới, đều có người giám sát cô, tốt nhất cô đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, hiểu không?”
Cô không trả lời, chỉ nắm tay Dịch Hành Vân, nắm thật chặt thật chặt.
“Ba ngày sau, Khốc Khắc sẽ tự mình đi đón cô, còn tôi sẽ ở Mỹ chờ cô.” Nam Cung Thần Võ dứt lời liền biến mất trong webcam.
Nước mắt làm mờ hai mắt cô, cô kinh ngạc nhìn màn hình tối đen kia, bỗng nhiên cảm thấy năm năm nay đều là uổng phí. Cuộc sống của cô, đã kết thúc từ lúc cô bị biến trở về bảy tuổi. Cô đã sớm không có tương lai……
Khi Dịch Hành Vân mở mắt, phát hiện anh đang nằm trên giường của mình, cái chăn ấm áp, bốn phía yên tĩnh.
Tình cảnh này giống như hàng ngày đi làm bình thường, giống bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh hoang mang giật mình, sau đó, đột nhiên nhớ tới Nhậm Hiểu Niên, nhớ tới cô bảy tuổi và cô hai mươi sáu tuổi, nhớ tới cuối cùng cô ôm anh hét lên–
“Hiểu Niên!” Anh bỗng ngồi bật dậy, lo lắng hét to.
Nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng trống rỗng.
Anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, trong lòng bị một nỗi sợ hãi trống rỗng chiếm lấy.
Không đúng, sao anh có thể ở nhà được? Rõ ràng anh và Hiểu Niên ở cạnh nhau, cùng bị đưa đến phòng thí nghiệm kia……
Chẳng lẽ, anh đang nằm mơ sao?
Mọi chuyện, cả Nhậm Hiểu Niên…… Đều chỉ là một giấc mơ?
Hoảng hốt nhảy xuống giường, cái gáy bỗng dưng đau nhói, anh nhíu mày hít một hơi, nhấc tay xoa sau gáy, lúc này, lại phát hiện trên tay đang quấn băng……
Không, không phải mơ!
Tất cả đều là thật, tuyệt đối là thật.
Nhưng vì sao anh lại bình an về được nhà? Hiểu Niên đâu? Cô ở đâu? Sắc mặt anh chợt biến, hoảng sợ bất an nhanh chóng lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng, đang định tông cửa xông ra lại có người nhẹ nhàng gọi anh.
“Dịch Hành Vân, anh muốn đi đâu?”
Anh ngẩn ngơ, vội vàng xoay người, thấy Nhậm Hiểu Niên đang đứng cạnh bàn ăn ở phòng bếp, mỉm cười nhìn anh.
Anh mở to hai mắt, sững sờ một lúc lâu, mới giật mình nói:“Em…… Em sao lại……”
“Mau tới ăn sáng đi! Anh ngủ mấy tiếng chắc đói bụng rồi.” Nhậm Hiểu Niên cười ngọt ngào, vẫy tay với anh.
Anh dụi dụi mắt, tưởng mình bị ảo giác.
Hiểu Niên rõ ràng đang gặp nguy hiểm, bị người ta đuổi bắt, sao có thể mặc tạp dề, đứng trong phòng bếp nhà anh giúp anh nấu bữa sáng?
“Nhất định là mình bị hoa mắt rồi……” Anh lẩm bẩm.
“Mau đến ăn đi, em nấu cháo đó, chắc chắn ngon hơn anh nấu.” Nhậm Hiểu Niên lại gọi.
Anh như mộng du chậm rãi đi đến chỗ cô, nhìn cô dọn bát đũa, giúp anh múc một bát cháo nữa.
“Sao nào? Có người giúp anh nấu bữa sáng rất tốt đúng không?” Cô cười hì hì nói.
Anh vẫn ngẩn ra nhìn cô, cảm thấy tất cả…… Không chân thật.
Trong đầu lưu lại ấn tượng về Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi quá mạnh mẽ, mà bây giờ đột nhiên đối mặt với cô đã trưởng thành, anh lại có chút hoảng hốt, có chút xa lạ, phần nhiều là bối rối.
Sợ mình nhận nhầm người, sợ người phụ nữ trước mắt này không phải Nhậm Hiểu Niên……
“A, đúng rồi, em lại quên mua, anh nói ăn cháo phải có dưa muối tương!” Cô vỗ trán, ảo não phát hiện mình đã quên mua dưa muối tương.
Thấy động tác nhỏ là thói quen của cô, trái tim đông lại của anh nảy lên một cái thật mạnh, cuối cùng hoàn hồn, ngực nóng lên, phút chốc đưa tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, như rất sợ chỉ cần chớp mắt thôi là cô sẽ biến mất.
Thật tốt quá, thật sự là cô, là Nhậm Hiểu Niên anh quen thuộc, cũng là Nhậm Hiểu Niên anh yêu trước kia.
Hơn nữa, không phải là bảy tuổi, mà là hai mươi sáu tuổi!
Cô hơi sửng sốt, trên gương mặt chậm rãi hiện lên tình cảm nồng đậm, còn hơi ẩn nhẫn không muốn. Nếu có thể, cô không muốn rời khỏi anh, thật sự không muốn.
“Dịch Hành Vân, anh sao vậy? Còn chưa ngủ tỉnh sao?” Chỉnh lại giọng nói, tạm thời cô không nghĩ đến chuyện sầu não nữa, tươi cười, ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Nói cho anh biết là có chuyện gì? Vì sao chúng ta đều bình an vô sự trở lại nơi này?” Anh cúi đầu nhìn cô, tràn đầy nghi ngờ.
“Thì…… Có người tốt bụng thả chúng ta……” Cô thản nhiên nói.
“Có người? Là ai? Ông chủ của Khốc Khắc? Sao hắn ta có thể dễ dàng thả em đi?” Anh nhíu mày.
“Vì em nói với anh ta, muốn nghiên cứu em chỉ cần em cung cấp máu và tế bào kiểm tra là đủ rồi, hơn nữa em còn đồng ý dạy anh ta cách sử dụng dụng cụ của cha em, giúp anh ta tiến hành nghiên cứu ‘Hiện tượng hoàn đồng’, vì thế anh ta bị em thuyết phục, thả cả hai chúng ta.” Cô bình tĩnh giải thích.
“Cứ như vậy?” Anh nhướn mày.
“Cứ như vậy.”
“Không thể nào……” Anh vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Ai, đừng nghĩ nữa, dù sao chúng ta bây giờ đều an toàn, như vậy là tốt rồi. Nhanh ăn sáng đi, cháo đã nguội lâu rồi.” Cô kéo anh ngồi xuống.
“Em không sao chứ? Có bị thương không?” Anh lo lắng lại hỏi tiếp, cảm thấy trong lòng không chắc chắn chút nào.
“Em khỏe lắm, còn có thể làm bữa sáng cho anh đấy!”
“Thế thí nghiệm kia rốt cuộc là chuyện gì vậy ? Cơ thể của em……”
“Bây giờ chúng ta đừng thảo luận chuyện này được không? Chờ sau này có thời gian em sẽ từ từ nói với anh.” Cô nhướn mày.
“Nhưng mà……”
“Đừng hỏi, Dịch Hành Vân, bây giờ em không dễ dàng gì mà lớn lên được, anh muốn em lãng phí thời gian giải thích một đống chuyện nhàm chán trước sao?” Trong tiếng cười của cô che giấu một chút chua xót.
Anh sửng sốt, tim đột nhiên nhói lại, càng lo lắng hơn.
Sao vậy? Nghe giọng điệu của cô, thời gian của cô có hạn sao?
Phút chốc, anh nhớ tới câu Khốc Khắc nói, cô chỉ có mười ngày để duy trì được hình dáng này, thời gian cô trở về tuổi hai mươi sau, chỉ có mười ngày!
Một cơn run rẩy xuyên qua lưng, dạ dày anh co thắt lại.
“Em…… Mười ngày sau sẽ biến trở về bảy tuổi sao?”
“Đừng lo, họ đã bắt đầu nghiên cứu, nói không chừng, có thể em sẽ không biến thành bảy tuổi nữa.”
Cô nói rất lạc quan.
“Thật sao?” Anh nhíu mày, cảm thấy những lời này là đang an ủi anh.
“Đương nhiên là thật.”
“Tiểu Bạch và Thần Võ đâu? Hai người họ cũng không sao chứ?” Anh lại hỏi.
Đồng tử mắt của cô hơi co lại, nhưng nhanh chóng lấy nụ cười giấu đi.“Đúng vậy, thì ra em hiểu lầm, hai người họ đều yên ổn ở Mỹ rồi!”
“Vậy sao?” Cách nói này không thể thuyết phục được anh chút nào.
“Được rồi, chúng ta không dễ gì mới gặp được nhau,…… Đừng nói chuyện kia nữa, được không? Bây giờ em đang muốn ăn bữa sáng thật ngon với anh, như lúc này, ở bên cạnh anh.” Cô tha thiết nhìn anh.
Lòng anh căng thẳng, đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Được, cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi, tuy rằng anh có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nếu tuổi hai mươi sáu của cô chỉ có thể duy trì mười ngày, họ thật sự không thừa nhiều thời gian.
Nhậm Hiểu Niên chôn mặt trước ngực anh, đè nén nỗi đau và sự khủng hoảng trong lòng.
Cô không muốn cho anh biết, thật ra thời gian cô ở cùng anh còn chưa đến mười ngày.
“Đến đây, chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng đi!” Cô kéo anh ngồi xuống.
“Bữa sáng kiểu này không quá đơn giản chứ……” Anh cúi đầu nhìn chỉ có một quả trứng ốp lếp, nhíu mày đang định phê bình, nhưng vừa hé miệng ra đã bị cô nhét đầy trứng ốp lếp vào trong miệng.
“Ha ha, ăn ngon không ? Em rán không ngon lắm!” Cô cười hỏi.
Anh trừng mắt nhìn biểu cảm ngây ngô chờ tranh công của cô, tức giận cắn một miếng trứng không biết đã thả bao nhiêu muối vào, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại thành một nhúm, gầm nhỏ:“Mặn chết! Em cho cả lọ muối vào đấy à?”
“A? Rất mặn sao? Em ăn xem……” Cô ngẩn ra, gắp một miếng trứng khác, há miệng cắn, phun ra cả ba phần trứng, dính lên hết cằm cô, thậm chí còn nhỏ giọt vào cổ áo.
“A……”
“Em nhìn em này, ngay cả ăn trứng thôi cũng thành như vậy.” Anh lắc đầu chê bai, nhanh chóng mà lại rất quen tay lấy một tờ giấy ăn, đứng dậy giúp cô lau khóe miệng và cằm.
Cô ngửa mặt ngoan ngoãn để anh lau sạch, nhưng lúc này lòng đỏ trứng sền sệt chảy vào ngực, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, buồn nôn hét to:“Ai nha, Dịch Hành Vân, chảy vào rồi! Chảy vào rồi……”
“Em đừng có lộn xộn, anh lau cho em.” Anh lau dọc theo cằm cô rồi đến cổ, đang muốn xốc vạt áo cô lên, luồn vào trong ngực cô, rãnh ngực phút chốc đập vào mắt, anh há hốc mồm, tay nhất thời cứng đờ.
Anh đang làm gì đây? Trước mắt anh đã không phải là Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi kia nữa, cô bây giờ là một phụ nữ hai mươi sáu tuổi! Chuyện này vốn không cần anh giúp, cô có thể tự xử lý được.
Vội vàng thu tay lại, anh xấu hổ lùi về chỗ ngồi, quay mặt đi nói: “Tự em lau đi.”
Cô thấy anh dừng tay, vẻ mặt cũng trở nên hơi kỳ lạ, không khỏi buồn bực hỏi:“Sao vậy?”
Còn hỏi anh sao vậy? Nha đầu kia chẳng lẽ bề ngoài đã lớn, chỉ số thông minh lại quay trở về bảy tuổi sao?
Cũng không nghĩ xem anh là một người đàn ông bình thường……
“Không có gì, anh thấy em nên đi tắm thì hơn, trứng dễ có mùi, quần áo cũng phải giặt ngay thì mới sạch được.” Anh vẫy vẫy tay, chán ghét nói.
“Ừm.” Cô đứng lên đi một bước, rồi đột nhiên nghĩ gì, lại quay đầu nói:“Nhưng mà…… Em không có quần áo để thay.”
Anh hơi run rẩy, lúc này mới thấy rõ cô lại mặc một bộ quần áo ở nhà của anh, quần áo rộng thùng thình khiến cô đứng lên trông hơi buồn cười.
Nhưng mà cứ nghĩ đến quả trứng kia rơi trên quần áo của anh, anh không cười được.
“Em…… Em mặc quần áo của anh?”
“Đúng vậy, không mặc của anh thì mặc của ai? Em không có quần áo ‘người lớn’, đồ của em bị anh vứt hết rồi còn đâu.” Cô lầu bầu nói.
Anh không nói lại được, đành phải cam chịu nói:“ Được, biết rồi, em đi tắm trước đi, chờ lát nữa anh đưa em đi mua ít quần áo.”
“Vậy anh cũng phải đưa em một bộ quần áo cho em mượn mặc chứ, chẳng lẽ muốn em cởi sạch hết ra ngoài sao?” Cô lẩm bẩm đi vào phòng tắm.
Nghe được ba chữ “Cởi sạch hết”, trong đầu anh tự động liên tưởng, hiện ra hình ảnh nóng bỏng cô lộ sạch dựa vào người anh trong trí nhớ.
Bản năng trong lòng rung động, máu mũi thiếu chút nữa chảy ra.
Anh bịt mũi, miệng mở to thở gấp, vội vàng dằn lòng lại.
Thật chết người, bây giờ Nhậm Hiểu Niên lớn rồi, sao anh lại càng cảm thấy dày vò hơn?
Người phụ nữ này dù lớn hay nhỏ, thì đều là sự tra tấn đáng sợ đối với anh, ông trời ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.