Chương 33: Giấu
KikuTakehi
05/11/2023
Hy Vãn đang đứng trên vành cầu thang xa hoa lộng lẫy ở nhà Hứa Tình
Tình, trên tay là một ly rượu Pháp. Cô ta mấp máy môi để nếm những vị
ngon mà rượu mang lại, sau đó đặt nó xuống vành cầu thang rộng lớn, đưa
mắt nhìn về phương xa
Hứa Tình Tình vừa mới trang điểm lộng lẫy bước từ bên trong phòng ra, thấy Hy Vãn như vậy thì liền thắc mắc
- Em uống rượu sao?
Tình Tình lấy làm lạ, cô bé này chưa đủ tuổi để uống rượu. Càng hơn thế nữa, rượu này cô bé lấy ở đâu và uống được nó
Hứa Hy Vãn quay đầu lại nhìn về Tình Tình, ánh mắt có chút buồn nhưng vẫn đáp:
- Hồi nãy, em có hỏi người hầu. Họ nói là có và mang chúng lên đây cho em. À thì, chị cũng đừng phạt họ làm gì, là em nằng nặc đòi họ mang lên
Tình Tình ngâm nghĩ hồi lâu, cô khuyên Hy Vãn và yêu cầu cô nàng vào bên trong thay đồ
- Được rồi, tuy nhiên sức khỏe của em. Chị khuyên em nên giữ nó và đừng để nó xấu đi. Bây giờ thì em nên vào trong thay đồ và trang điểm đi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, bữa tiệc cũng sắp sửa được bắt đầu
Hy Vãn cười mỉm, trái tim cô nàng dường như có chút trống trải. Kế hoạch ấp ủ bao lâu lại không thể kìm hãm cảm xúc của bản thân được
- Ai cũng có nổi khổ riêng, em cũng đừng buồn làm gì. Hy vọng, kế hoạch tối nay sẽ thật suôn sẻ để rồi... để nó trôi qua và kết thúc lặng lẽ nhất
...****************...
- Chào bác ạ, dạo này bác vẫn khỏe chứ? Mà độ tuổi của bá đến giờ vẫn như trung niên ấy, không hề già đi một chút nào
Khánh My giật mình với lời nói của người đàn ông, cô cũng nhanh chóng phản ứng, chào hỏi lịch thiệp
- Cháu cứ quá khen, bác đã mọc thêm tóc bạc rồi. Không còn trẻ nữa đâu. Mà sao hôm nay bác không thấy ba và mẹ cháu?
Người đàn ông ngó ngang bữa tiệc, sau khi chắc chắn rằng không có bóng dáng ai đó thì liền nhanh chóng hỏi
Đúng lúc này, một người phụ nữ trạc tuổi người đàn ông kia đến lại gần, mở miệng lên tiếng cướp lời từ Khánh My
- Chắc là... họ không muốn đến tham gia vui mừng giùm đó mà. Ôi dào, cái này khác gì khinh thường sự đoàn kết của gia tộc đây?
Bà ta có dáng người hơi mập, đeo mắt kính tỏ ra vẻ tri thức. Trên người mặc bộ trang phục dạ tiệc đuôi cá dường như sắp đứt chỉ đến nơi. Mái tóc ngắn ôm sát vào khuôn mặt bầu bĩnh
Người con gái quay sang định nói gì đó, nhưng chợt một giọng nói vang lên, kế bên là Hứa Tình Tình. Cô ta đã đến từ lúc nào, giọng mềm mỏng, lạnh băng khiêu khích đúng chỗ, hoàn toàn không để lộ ra bất kì điểm yếu nào trong câu nói của mình
- Phu nhân đây làm sao có thể hiểu được tấm chân tình mà gia tộc chúng tôi dành cho nhau được, huống hồ gia tộc chúng tôi mấy mươi năm nay luôn giúp đỡ nhau trong công việc cũng như một số việc lặt vặt khác. Một người ngoài cuộc như cô, làm gì để hiểu được
Người đàn ông định lên tiếng nói, cắt ngang không khí đầy ngượng ngùng này. Người đàn bà vừa mới nói thì im lặng, mặt hơi đỏ vì tức mà chẳng thể nói được điều gì
- Thôi thôi, nay là tiệc mà. Tiệc thì phải vui chứ nhỉ? Hôm nay còn rất nhiều sự kiện vui khác nữa, mọi người đừng để một chút chuyện cỏn con mà làm hỏng bầu không khí nhé?
Bầu không khí cũng nhẹ đi đôi ba phần, Lâm Khánh My mời họ một ly rượu khi người phục vụ mang rượu đến. Cũng may, tất cả đều đồng ý, đồng thời cầm ly rượu mấp môi
- Tôi đi sang bên kia chào hỏi, mọi người cứ vui vẻ tự nhiên
Cứ thế, dòng thời gian vẫn tiếp diễn không chút ngưng đọng. Ai nấy đều hòa mình vào không khí vui vẻ của bữa tiệc đầy sang trọng
Rồi bỗng nhiên, tất cả ánh đèn đều chợt tắt. Xung quanh là bóng tối bao phủ thật mờ mịt, một số người bật đèn trên điện thoại như mong muốn có ánh sáng để tựa vào.
Chẳng phải kế hoạch đã bắt đầu rồi?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, tạo nên một bữa tiệc khá hỗn độn. Bất ngờ thay, cánh cửa chín được đóng ầm lại một tiếng rất to
Tựa như ai đó đập mạnh vào cánh cửa vậy
- Có chuyện gì thế?
- Đây là một phần của bữa tiệc à, nếu vậy thì thấy năm nay mọi thứ để có thể làm người ta bất ngờ
Lâm Khánh My im lặng, cô không hoảng loạn, cũng không bật đèn flash. Một con người điềm tĩnh như cô độc, ánh sáng không thể truyền đến.
Bất ngờ tiếng đàn piano xuất hiện nơi góc phòng sân khấu vang lên, đánh tan sự sợ hãi của tất cả mọi người trong khán phòng lạnh lẽo bằng một bản tình ca về tình yêu tươi sáng
Âm thanh du dương, có nỗi buồn của một kẻ không có được sự yêu thương cho đến khi biết được và cảm nhận được nó. Phím đàn lướt nhanh, nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy nó như thế nào.
Thanh âm nhẹ nhàng, đau thương khi phát hiện chẳng có ai yêu thương mình đến tiết tấu nhanh biểu hiện cho hạnh phúc đã tìm đến.
Khánh My nhếch mép cười
Là một trong những kế hoạch của Hứa Tình Tình
Hứa Tình Tình vừa mới trang điểm lộng lẫy bước từ bên trong phòng ra, thấy Hy Vãn như vậy thì liền thắc mắc
- Em uống rượu sao?
Tình Tình lấy làm lạ, cô bé này chưa đủ tuổi để uống rượu. Càng hơn thế nữa, rượu này cô bé lấy ở đâu và uống được nó
Hứa Hy Vãn quay đầu lại nhìn về Tình Tình, ánh mắt có chút buồn nhưng vẫn đáp:
- Hồi nãy, em có hỏi người hầu. Họ nói là có và mang chúng lên đây cho em. À thì, chị cũng đừng phạt họ làm gì, là em nằng nặc đòi họ mang lên
Tình Tình ngâm nghĩ hồi lâu, cô khuyên Hy Vãn và yêu cầu cô nàng vào bên trong thay đồ
- Được rồi, tuy nhiên sức khỏe của em. Chị khuyên em nên giữ nó và đừng để nó xấu đi. Bây giờ thì em nên vào trong thay đồ và trang điểm đi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, bữa tiệc cũng sắp sửa được bắt đầu
Hy Vãn cười mỉm, trái tim cô nàng dường như có chút trống trải. Kế hoạch ấp ủ bao lâu lại không thể kìm hãm cảm xúc của bản thân được
- Ai cũng có nổi khổ riêng, em cũng đừng buồn làm gì. Hy vọng, kế hoạch tối nay sẽ thật suôn sẻ để rồi... để nó trôi qua và kết thúc lặng lẽ nhất
...****************...
- Chào bác ạ, dạo này bác vẫn khỏe chứ? Mà độ tuổi của bá đến giờ vẫn như trung niên ấy, không hề già đi một chút nào
Khánh My giật mình với lời nói của người đàn ông, cô cũng nhanh chóng phản ứng, chào hỏi lịch thiệp
- Cháu cứ quá khen, bác đã mọc thêm tóc bạc rồi. Không còn trẻ nữa đâu. Mà sao hôm nay bác không thấy ba và mẹ cháu?
Người đàn ông ngó ngang bữa tiệc, sau khi chắc chắn rằng không có bóng dáng ai đó thì liền nhanh chóng hỏi
Đúng lúc này, một người phụ nữ trạc tuổi người đàn ông kia đến lại gần, mở miệng lên tiếng cướp lời từ Khánh My
- Chắc là... họ không muốn đến tham gia vui mừng giùm đó mà. Ôi dào, cái này khác gì khinh thường sự đoàn kết của gia tộc đây?
Bà ta có dáng người hơi mập, đeo mắt kính tỏ ra vẻ tri thức. Trên người mặc bộ trang phục dạ tiệc đuôi cá dường như sắp đứt chỉ đến nơi. Mái tóc ngắn ôm sát vào khuôn mặt bầu bĩnh
Người con gái quay sang định nói gì đó, nhưng chợt một giọng nói vang lên, kế bên là Hứa Tình Tình. Cô ta đã đến từ lúc nào, giọng mềm mỏng, lạnh băng khiêu khích đúng chỗ, hoàn toàn không để lộ ra bất kì điểm yếu nào trong câu nói của mình
- Phu nhân đây làm sao có thể hiểu được tấm chân tình mà gia tộc chúng tôi dành cho nhau được, huống hồ gia tộc chúng tôi mấy mươi năm nay luôn giúp đỡ nhau trong công việc cũng như một số việc lặt vặt khác. Một người ngoài cuộc như cô, làm gì để hiểu được
Người đàn ông định lên tiếng nói, cắt ngang không khí đầy ngượng ngùng này. Người đàn bà vừa mới nói thì im lặng, mặt hơi đỏ vì tức mà chẳng thể nói được điều gì
- Thôi thôi, nay là tiệc mà. Tiệc thì phải vui chứ nhỉ? Hôm nay còn rất nhiều sự kiện vui khác nữa, mọi người đừng để một chút chuyện cỏn con mà làm hỏng bầu không khí nhé?
Bầu không khí cũng nhẹ đi đôi ba phần, Lâm Khánh My mời họ một ly rượu khi người phục vụ mang rượu đến. Cũng may, tất cả đều đồng ý, đồng thời cầm ly rượu mấp môi
- Tôi đi sang bên kia chào hỏi, mọi người cứ vui vẻ tự nhiên
Cứ thế, dòng thời gian vẫn tiếp diễn không chút ngưng đọng. Ai nấy đều hòa mình vào không khí vui vẻ của bữa tiệc đầy sang trọng
Rồi bỗng nhiên, tất cả ánh đèn đều chợt tắt. Xung quanh là bóng tối bao phủ thật mờ mịt, một số người bật đèn trên điện thoại như mong muốn có ánh sáng để tựa vào.
Chẳng phải kế hoạch đã bắt đầu rồi?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, tạo nên một bữa tiệc khá hỗn độn. Bất ngờ thay, cánh cửa chín được đóng ầm lại một tiếng rất to
Tựa như ai đó đập mạnh vào cánh cửa vậy
- Có chuyện gì thế?
- Đây là một phần của bữa tiệc à, nếu vậy thì thấy năm nay mọi thứ để có thể làm người ta bất ngờ
Lâm Khánh My im lặng, cô không hoảng loạn, cũng không bật đèn flash. Một con người điềm tĩnh như cô độc, ánh sáng không thể truyền đến.
Bất ngờ tiếng đàn piano xuất hiện nơi góc phòng sân khấu vang lên, đánh tan sự sợ hãi của tất cả mọi người trong khán phòng lạnh lẽo bằng một bản tình ca về tình yêu tươi sáng
Âm thanh du dương, có nỗi buồn của một kẻ không có được sự yêu thương cho đến khi biết được và cảm nhận được nó. Phím đàn lướt nhanh, nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy nó như thế nào.
Thanh âm nhẹ nhàng, đau thương khi phát hiện chẳng có ai yêu thương mình đến tiết tấu nhanh biểu hiện cho hạnh phúc đã tìm đến.
Khánh My nhếch mép cười
Là một trong những kế hoạch của Hứa Tình Tình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.